Sau Khi Trọng Sinh, Giành Lại Nốt Chu Sa Của Đời Mình
Chương 9
2024-11-04 08:45:30
Kiếp trước, nàng không hề muốn xuống nông thôn, mang theo bao nhiêu oán giận mà đi, đến nỗi đồ đạc nhà chuẩn bị cũng chẳng buồn mang theo, chỉ đem theo cái túi nhỏ với 300 đồng. Thậm chí còn chưa từng mở chiếc hộp này ra nữa...
Lần này nàng tự nguyện ra đi, là vì Trương Thời Dã, cũng là vì ba.
"Được rồi, mẹ, con biết rồi. Con sẽ viết thư cho mọi người, mẹ cũng nhớ phải viết thư cho con đấy nhé!"
Hai mẹ con trò chuyện tâm sự mãi, cho đến khi mắt mẹ bắt đầu díu lại vì buồn ngủ, bà mới lưu luyến quay về phòng.
Hạ Uyển Ương đặt chiếc hộp lên tủ đầu giường, rồi lấy miếng ngọc bội ra ngắm nghía cẩn thận. Đây là món quà mà người đàn ông nàng thầm yêu suốt hai mươi năm đã tặng cho nàng!
Đột nhiên, một luồng sáng trắng lóe lên, làm nàng nhắm chặt mắt. Đến khi cố mở mắt ra, Hạ Uyển Ương phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nàng đứng dậy, hoảng sợ đến mức vành mắt đỏ lên, nước mắt sắp trào ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
"Đây là chỗ nào? Có ai ở đây không? Mẹ, mẹ đâu rồi?"
Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên: "Ta không phải là mẹ của ngươi, ta là quản gia hệ thống không gian 007. Đây là không gian của ngọc bội, hiện tại ngươi có thể làm nghi thức trói định để ngọc bội hoàn toàn thuộc về ngươi."
"Hả? Cả không gian rộng lớn này là của ta sao? Trói định là gì? Làm sao để trói định?"
"Chỉ cần nhỏ máu lên ngọc bội, không gian này sẽ thuộc về ngươi, chỉ mình ngươi!"
"Máu?" Hạ Uyển Ương nhìn ngón tay mình, khẽ nhăn mặt, "Liệu có đau lắm không nhỉ?"
Sau vài phút đắn đo, cuối cùng nàng vẫn cắn ngón tay để lấy máu, không quan tâm đến cơn đau, nhanh chóng nhỏ giọt máu lên ngọc bội.
"Xong rồi. Không gian này đã nhận ngươi làm chủ nhân. Giờ ngươi có thể điều khiển mọi thứ bên trong bằng ý thức, từ trồng trọt, thu hoạch đến lấy đồ vật. Đây là không gian chỉ thuộc về ngươi, không ai có thể vào được nếu không có sự cho phép của ngươi. Thời gian trong này chảy giống như bên ngoài. Muốn vào hay ra khỏi đây chỉ cần dùng ý thức là được. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, đây là một nơi kỳ diệu, đừng nói cho ai mà ngươi không thực sự tin tưởng!"
"À, đúng rồi, khi ngươi để đồ vào trong này, nó sẽ giữ nguyên trạng thái, lấy ra cũng sẽ không thay đổi. Nếu ngươi cần gì, cứ gọi ta là quản gia 007, ta sẽ xuất hiện."
Hạ Uyển Ương bước đi trong không gian, điều đầu tiên đập vào mắt nàng là một căn biệt thự. Nhìn thoáng qua, nàng chợt giật mình, trố mắt kinh ngạc. Căn biệt thự này... chẳng phải là nơi Trương Thời Dã từng đưa nàng đến sao?
Ngay trước cửa biệt thự là chiếc xe hơi Volga. Chỉ liếc mắt, Hạ Uyển Ương đã nhận ra đây chính là chiếc xe mà Trương Thời Dã từng dùng để đưa nàng về biệt thự.
Bước vào trong, nàng nhìn thấy ngay kệ giày đặt mười mấy đôi giày nữ, từ giày da đến giày cao gót, còn giày nam thì bóng loáng, sạch sẽ. Phòng khách rộng rãi ở tầng một được bố trí một chiếc sofa lớn đủ cho mười người ngồi, phía trước là bàn trà bằng đá cẩm thạch. Trên bàn trà bày sẵn đĩa trái cây và đồ ăn vặt. Bên cạnh còn có một chiếc tủ đựng TV với một chiếc TV nhỏ và một cái quạt điện.
Bên trái là phòng bếp, ngay cửa đặt một chiếc tủ lạnh cỡ lớn. Trong tủ lạnh có đủ loại rau củ, trái cây, cả các loại thịt, còn trong ngăn đông thì đầy hải sản. Phòng bếp được trang bị đầy đủ tiện nghi, từ nồi cơm điện xịn của Đức đến máy rửa chén nhập khẩu. Hạ Uyển Ương thử cắm điện nồi cơm, không ngờ biệt thự trong không gian này lại có cả điện!
Lên lầu hai, bên phải là một phòng ngủ lớn. Nhìn chiếc giường bên trong, Hạ Uyển Ương không kìm được nước mắt, nhớ lại hình ảnh người đàn ông ngốc nghếch ấy ngồi bên giường, suốt một ngày một đêm đau đớn nhìn thi thể của nàng. Trái tim nàng như tan nát.
Lần này nàng tự nguyện ra đi, là vì Trương Thời Dã, cũng là vì ba.
"Được rồi, mẹ, con biết rồi. Con sẽ viết thư cho mọi người, mẹ cũng nhớ phải viết thư cho con đấy nhé!"
Hai mẹ con trò chuyện tâm sự mãi, cho đến khi mắt mẹ bắt đầu díu lại vì buồn ngủ, bà mới lưu luyến quay về phòng.
Hạ Uyển Ương đặt chiếc hộp lên tủ đầu giường, rồi lấy miếng ngọc bội ra ngắm nghía cẩn thận. Đây là món quà mà người đàn ông nàng thầm yêu suốt hai mươi năm đã tặng cho nàng!
Đột nhiên, một luồng sáng trắng lóe lên, làm nàng nhắm chặt mắt. Đến khi cố mở mắt ra, Hạ Uyển Ương phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nàng đứng dậy, hoảng sợ đến mức vành mắt đỏ lên, nước mắt sắp trào ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
"Đây là chỗ nào? Có ai ở đây không? Mẹ, mẹ đâu rồi?"
Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên: "Ta không phải là mẹ của ngươi, ta là quản gia hệ thống không gian 007. Đây là không gian của ngọc bội, hiện tại ngươi có thể làm nghi thức trói định để ngọc bội hoàn toàn thuộc về ngươi."
"Hả? Cả không gian rộng lớn này là của ta sao? Trói định là gì? Làm sao để trói định?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chỉ cần nhỏ máu lên ngọc bội, không gian này sẽ thuộc về ngươi, chỉ mình ngươi!"
"Máu?" Hạ Uyển Ương nhìn ngón tay mình, khẽ nhăn mặt, "Liệu có đau lắm không nhỉ?"
Sau vài phút đắn đo, cuối cùng nàng vẫn cắn ngón tay để lấy máu, không quan tâm đến cơn đau, nhanh chóng nhỏ giọt máu lên ngọc bội.
"Xong rồi. Không gian này đã nhận ngươi làm chủ nhân. Giờ ngươi có thể điều khiển mọi thứ bên trong bằng ý thức, từ trồng trọt, thu hoạch đến lấy đồ vật. Đây là không gian chỉ thuộc về ngươi, không ai có thể vào được nếu không có sự cho phép của ngươi. Thời gian trong này chảy giống như bên ngoài. Muốn vào hay ra khỏi đây chỉ cần dùng ý thức là được. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, đây là một nơi kỳ diệu, đừng nói cho ai mà ngươi không thực sự tin tưởng!"
"À, đúng rồi, khi ngươi để đồ vào trong này, nó sẽ giữ nguyên trạng thái, lấy ra cũng sẽ không thay đổi. Nếu ngươi cần gì, cứ gọi ta là quản gia 007, ta sẽ xuất hiện."
Hạ Uyển Ương bước đi trong không gian, điều đầu tiên đập vào mắt nàng là một căn biệt thự. Nhìn thoáng qua, nàng chợt giật mình, trố mắt kinh ngạc. Căn biệt thự này... chẳng phải là nơi Trương Thời Dã từng đưa nàng đến sao?
Ngay trước cửa biệt thự là chiếc xe hơi Volga. Chỉ liếc mắt, Hạ Uyển Ương đã nhận ra đây chính là chiếc xe mà Trương Thời Dã từng dùng để đưa nàng về biệt thự.
Bước vào trong, nàng nhìn thấy ngay kệ giày đặt mười mấy đôi giày nữ, từ giày da đến giày cao gót, còn giày nam thì bóng loáng, sạch sẽ. Phòng khách rộng rãi ở tầng một được bố trí một chiếc sofa lớn đủ cho mười người ngồi, phía trước là bàn trà bằng đá cẩm thạch. Trên bàn trà bày sẵn đĩa trái cây và đồ ăn vặt. Bên cạnh còn có một chiếc tủ đựng TV với một chiếc TV nhỏ và một cái quạt điện.
Bên trái là phòng bếp, ngay cửa đặt một chiếc tủ lạnh cỡ lớn. Trong tủ lạnh có đủ loại rau củ, trái cây, cả các loại thịt, còn trong ngăn đông thì đầy hải sản. Phòng bếp được trang bị đầy đủ tiện nghi, từ nồi cơm điện xịn của Đức đến máy rửa chén nhập khẩu. Hạ Uyển Ương thử cắm điện nồi cơm, không ngờ biệt thự trong không gian này lại có cả điện!
Lên lầu hai, bên phải là một phòng ngủ lớn. Nhìn chiếc giường bên trong, Hạ Uyển Ương không kìm được nước mắt, nhớ lại hình ảnh người đàn ông ngốc nghếch ấy ngồi bên giường, suốt một ngày một đêm đau đớn nhìn thi thể của nàng. Trái tim nàng như tan nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro