Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Lao Yến (1)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Tết đã tới gần, Đông Kinh Thành chìm trong cảnh đẹp vừa vui vẻ vừa bận rộn, nhà nhà người người đều vội vội vàng vàng giặt đồ cũ, may đồ mới, quét tước phòng ở, dán vách cửa sổ, tất cả cánh cửa đều mở rộng, trên xà nhà ngoài viện treo đầy lạp xưởng, lương khô, còn có cả một đống giỏ tre tròn vuông, khắp nơi tràn ngập hương vị ngày Tết.
Hôm nay là ngày đầu tiên niêm phong, sáng sớm nay Lý Chi ăn xong cơm sáng lập tức chạy đến Tam Nguyên Lâu ở Nam Thành mua kẹo mạch nha, đây là Lý Diệp dặn dò, nghe nói kẹo mạch nha ở Tam Nguyên Lâu là ngon nhất, kẹo mạch nha cũng là món Táo Quân thích nhất, hơn nữa một năm Tam Nguyên Lâu chỉ làm một lần, chưa hết năm đã bán hết hàng.
Trong lúc chờ hắn mua kẹo mạch nha mang về nhà, Lý Diệp tự tay đốt lò nhỏ làm kẹo hạch đào hổ phách, đầu tiên đổ hỗn hợp nước và dầu lạc vào nồi, cho thêm kẹo mạch nha, đường trắng, một ít muối, lại dùng lửa nhỏ nấu cho đến khi đường trắng hòa tan hoàn toàn, sau đó cho thêm hạch đào cùng hạt mè vào trong, chờ một lúc cho hỗn hợp dần chuyển sang màu vàng cánh gián thì đổ lên khay sứ đã quét một lớp dầu lạc trên bàn, để nguội.
Gió cuối đông lạnh lẽo, chỉ trong chốc lát hỗn hợp đã nguội hẳn, kẹo hạnh đào mang màu hổ phách trong suốt xinh đẹp, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy ca ca đã trở về, nàng vui vẻ cầm một miếng nhỏ chạy tới chỗ ca ca, đút cho hắn: "Ca ca nếm thử xem có ngọt không?"
"Ừ, vừa ngọt vừa giòn." Lý Chi cười nói: "Ta mua được kẹo mạch nha rồi, còn mua cả bánh gạo quế hoa mà Diệp Nhi thích nhất."
"Thật tốt quá! Vừa rồi muội còn nói với Tôn ma ma là ca ca nhất định sẽ mua bánh gạo về cho muội, đúng thật này."
"Ừ, nhất định phải mua." Lý Chi cúi đầu véo đầu mũi muội muội một cái: "Bởi vì trong nhà có con mèo nhỏ ham ăn, Tết năm nào cũng mong ngóng bánh gạo, còn muốn chiên hai mặt bánh gạo đến vàng giòn rồi rưới nước sốt đường đỏ lên, cuối cùng liếm hết sạch mâm bánh."
"Ca ca!" Lý Diệp bị hắn nói đến ngượng ngùng, cúi đầu cắt kẹo hạnh đào hồ phách thành hai nửa rồi dùng giấy dầu gói lại, nàng ôm gói giấy dầu vào ngực quay đầu chạy đi: "Hừ! Không thèm để ý tới huynh nữa!"
"Muội đi đâu đấy?"
"Đi đưa kẹo hạnh đào cho nghĩa huynh."
"Hôm nay Đan Cảnh thay phiên tuần phố ở Nam Thành, đang ở trước cửa Tam Nguyên Lâu ấy." Lý Chi gật đầu, giống như nhớ tới chuyện gì thú vị, bật cười nói: "Nhìn qua, ừm, tâm tình không tốt lắm."
.
.
.
Lý Diệp một hơi chạy thẳng đến Nam Thành, lúc này mới hiểu được vì sao ca ca lại nói tâm tình của nghĩa huynh không tốt lắm.
"Mấy quầy hàng này dọn vào trong một chút, giữ khoảng cách hai bên khoảng hai xe ngựa đi qua." Gương mặt Thiếu Khanh đại nhân lạnh tanh kêu, kêu đến chỗ nào thì quầy hàng chỗ đó dịch vào trong một chút gọi là tượng trưng, hắn vừa đi xa thì lại dịch về chỗ cũ.
Lý Diệp hớn hở nhảy nhót như con nai con đi theo sau, trong lòng thì tính toán nên chào hỏi như thế nào mới tốt, là hỏi ăn chưa? Có bận không? Trùng hợp thật đấy? Hay nói thẳng ra là muội đặc biệt tới đây đưa kẹo cho huynh ăn?
Nàng đang suy nghĩ đến nhập thần, người phía trước đột ngột dừng bước chân, nàng không kịp tránh đi, cứ thế trực tiếp nhảy thẳng vào trong ngực hắn.
Thượng Thần đã nhìn thấy nàng từ lâu, tiểu cô nương ngốc nghếch một đường nhảy nhót theo sau, hắn không biết nàng muốn làm gì, hắn quay đầu lại đang định hỏi, ai ngờ đứa nhỏ ngốc nghếch này lại đụng thẳng vào hắn.
"Nghĩa huynh, thật sớm!" Nàng xoa chỗ trán bị đâm đau: "Nghĩa huynh ăn chưa? Có bận không? Trùng hợp thật đấy? Ha ha ha!"
Lồng ngực của Thượng Thiếu Khanh nhận một cú đập đầu nặng như dùng búa đập vào, xoa chỗ ngực bị đập đau: "Ăn rồi, đang bận, thật trùng hợp."
"He he, hôm qua muội đập hết nhân hạch đào rồi làm hạch đào hổ phách này." Lý Diệp đỏ mặt giải thích: "Đương, đương nhiên là không phải muội đặc biệt tới tìm huynh đưa kẹo đâu, chỉ là tiện đường thôi. Muội còn có công chuyện phải làm, ừm "
Nàng đảo ánh mắt qua mấy quầy hàng một vòng, thấy có quầy hàng bán củ sen: "Là Vương đầu bếp nhờ muội tới mua củ sen đem về làm thịt kho củ sen!"
"À." Hắn chậm rì rì gật đầu: "Vương đầu bếp lợi hại, thế mà có thể sai sử cả gia chủ ra ngoài mua đồ ăn."
"Bởi vì muội bình dị gần gũi, là nữ tử tốt." Nàng mặt dày khen mình hai câu, xoay người sang quầy hàng bên cạnh rót một ly nước ấm: "Thiếu Khanh đại nhân tự mình tuần phố, thật là vất vả, mau uống chén nước cho nhuận họng, kêu suốt từ sáng tới giờ rồi."
"Trước kia ta không hề biết tuần phố lại mệt thế này." Thượng Thần bất đắc dĩ thở dài, nhận lấy ly nước uống một hơi cạn sạch, lại chuẩn bị đi kêu tiếp.
Càng đi về phía trước đường càng hẹp, dần dần không thể đi được nữa, Lý Diệp nhảy về phía trước nhìn mấy lần, phát hiện đằng trước có một nhóm người đứng vây quanh một thứ gì đó đang chặn đường đi, cả đám người chỉ chỉ trỏ trỏ lên trời. Thượng Thần nhíu mày không kiên nhẫn: "Ai có việc gì thì đi làm tiếp đi, không được phép tụ tập, không được chặn đường đi!"
Hắn tách đám người ra đi vào bên trong, phát hiện có một người đang ngồi trên nóc nhà Tề gia chuyên bán đậu hũ.
"Ý, đây không phải là Lưu nương tử sao?" Lý Diệp đi theo sau hắn, thấp giọng giới thiệu: "Đây là lão bản nương (vợ ông chủ) bán đậu hũ Lưu thị, nam tử đứng bên dưới là lão bản Tề Nhị Lang, người đứng bên cạnh Tề Nhị Lang đang ôm hài tử kia là muội muội Tề Nhị Lang - Tề Tam Nương, hài tử trong ngực nàng ấy là nhi tử của Lưu thị và Tề Nhị Lang, tên là Tề Tiểu Mao."
Thượng Thần nghe nàng giới thiệu từng người một, nghiêng đầu: "Sao muội lại biết rõ bọn họ như thế?"
"Đều là hàng xóm láng giềng cả, hầu như những người ở trên phố này muội đều biết hết." Nàng lải nhải: "Quầy hàng bán tranh chữ bên cạnh là của một thư sinh họ Trương, tiếp đó là quầy hàng bán vải của một cặp phu thê từ nơi khác tới, hài tử của họ đang đọc sách ở thư viện Bạch Nguyệt, bên cạnh nhà đó là Trương đại nương bán gia vị."
Thượng Thần (-_-)|||
Lưu thị đang ngồi trên nóc nhà khóc lóc thảm thiết: "Ta đúng là không thể sống nổi nữa mà, ngày nào ngươi cũng bày ra sắc mặt khó coi, không phải đánh đập ta thì cũng không để ý tới ta, rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi!"
Tề Tam Nương ôm đứa nhỏ đứng ở một bên, gấp như kiến bò trên chảo nóng: "Tẩu tử đừng nóng giận, có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi xuống dưới trước đã, đừng dọa Tiểu Mao sợ!" Nàng sốt ruột đẩy Tề Nhị Lang: "Ai da, ca ca, ngươi nói gì đi!"
"Nói gì mà nói! Nàng ta làm ra chuyện ghê tởm như thế, nàng ta có mặt mũi nháo loạn, chứ ta không có mặt mũi nói ra!" Tề Nhị Lang tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào Lưu thị trên nóc nhà rống lớn: "Chính ngươi làm ra chuyện tốt gì còn không tự biết sao? Còn có mặt mũi hỏi ta!"
Lưu thị nghe xong càng thêm kích động, lập tức đứng thẳng người trên nóc nhà: "Các vị hàng xóm láng giềng đều nghe xem hắn ta đang nói cái gì, đã hơn một năm nay rồi chứ ít ỏi gì! Chỉ cần ta vừa hỏi hắn liền nói ta như vậy, hôm nay ở trước mặt mọi người, ngươi thành thật nói ra rốt cuộc là ta đã làm ra chuyện tốt gì!
"Ngươi! Trong lòng ngươi hiểu rõ!" Tề Nhị Lang kéo Tề Tam Nương về phòng: "Vào nhà, nàng ta không ngại mất mặt, thì cứ để nàng ta tự đợi trên đấy đi!"
Trương thư sinh ở quầy hàng tranh chữ bên cạnh vội vàng bước tới ngăn hai người lại: “Tề lão bản bớt giận, trời đông giá rét, vẫn nên khuyên tẩu tử vào nhà đi thôi, nàng ấy vừa sinh hài tử cách đây không lâu, nếu nhiễm lạnh lại làm hư thân thể."
Tề Nhị Lang trợn trừng đôi mắt, tròng mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là cái thứ gì mà lại dám giả vờ làm mèo khóc chuột ở đây!"
Trương thư sinh bị hắn dọa sợ tới mức lui về sau một bước, lắc đầu: "Đúng là chó cắn Lã Động Tân (*), không biết lòng người tốt."
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Tề Nhị Lang tựa như phát điên xông tới: "Ngươi mắng ai là chó? Mắng ai là chó?"
"Lưu tẩu tử nói không sai, ngươi chính là một kẻ dở dở ương ương, ngày nào cũng bày ra sắc mặt khó coi, ngày thường gặp ngươi chào hỏi thì ngươi châm biếm, còn hắt nước vào quầy hàng nhà ta! Lưu tẩu tử và Tam Nương đúng là mệnh khổ, có một kẻ làm phu quân và huynh trưởng như ngươi!
Trương thư sinh bị xách cổ áo, ngoài miệng vẫn không chịu buông tha, hùng hồn nói một đống, Tề Nhị Lang tức giận đến tròng mắt trải đầy tơ máu, vung nắm tay lên muốn đấm hắn.
Thượng Thần nhanh chân chạy nhanh tới, mỗi tay xách một người tách hai người họ ra: "Cấm ẩu đả trên đường." Lại chỉ tay vào người đứng trên nóc nhà: “Lập tức gọi thê tử ngươi xuống, đưa về nhà trấn an cẩn thận, không được phép cản trở đường đi ở đây."
Lúc này Tiểu Mao trong ngực Tề Tam Nương bật khóc, càng khóc thanh âm càng lớn, Tề Tam Nương dỗ mãi không được, nàng cũng sốt ruột rơi lệ: "Ca! Ngươi mau khuyên tẩu tử xuống đi, có gì chúng ta về phòng nói chuyện! Ngươi vừa mắng chửi vừa đánh nhau với người vô tội như thế, sau này hàng xóm láng giềng nhìn chúng ta thế nào?"
“Người vô tội?" Tề Nhị Lang vừa nghe lời này, rốt cuộc nhịn không được, dậm chân giận dữ hét: "Đều là bởi vì cái tên họ Trương này, nhà của chúng ta mới biến thành như vậy!"
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào hài tử trong ngực Tề Tam Nương: "Đây không phải là nhi tử của ta!"
Đám người vây xem tức khắc phát ra một trận hít khí lạnh, Tề Tam Nương sợ đến mất mật: "Ca! Sao ngươi có thể nói ra những lời này? Ngươi điên rồi!"
Tề Nhị Lang không để ý tới nàng, chỉ vào Lưu thị đang sửng sốt, ngơ ngác đứng trên nóc nhà hô: "Thanh Minh năm ngoái về quê tế tổ, vì ngươi nói trong người không khỏe nên ta về quê một mình, ngươi có nhớ không?"
Lưu thị không biết hắn muốn nói gì, chỉ là ngơ ngẩn gật đầu: "Nhớ chứ, ngươi nói giữa trưa ngày thứ ba mới về, kết quả là sáng sớm hôm đó đã về, sau đấy ngươi còn bị bệnh nặng một trận, đến khi khỏi bệnh thì biến thành cái dạng này."
"Ta biết ngươi sợ tối, nên mới không ngừng đẩy nhanh tốc độ, tối ngày thứ hai đã về đến nhà rồi, ai ngờ ngươi. Ngươi!" Tề Nhị Lang duỗi tay chỉ vào Trương thư sinh, bởi vì tức giận tột độ nên toàn bộ thân thể đều run rẩy, làm cho lời nói ra cũng mang theo độ run: "Ngươi với hắn nửa đêm nói nói cười cười ở trong nhà, ta đã nghe thấy toàn bộ! Nhất định là hôm ấy hai người các ngươi đã làm ra “chuyện tốt” mới có đứa nhỏ này!"
Trong đám người lại phát ra một trận hít khí lạnh nữa, một đám người đồng thời nhìn về phía Trương thư sinh, sắc mặt Trương thư sinh đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, còn mang theo vẻ không được tự nhiên, Tề Tam Nương là người phản ứng đầu tiên: "Ca, ngươi hiểu lầm, Trương đại ca không phải người như vậy, hơn nữa."
"Ta sẽ không nghe nhầm! Ngày ấy trong viện truyền ra tiếng cười của một tên nam nhân, chính là hắn!"
Lưu thị từ lúc vừa rồi đã bắt đầu đứng ngây ngốc, lúc này mới bật khóc từng tiếng: "Ngươi muốn đuổi ta đi thì cứ nói thẳng ra, dựa vào đâu mà lại bịa chuyện vấy bẩn sự trong sạch của ta như thế! Ngày ấy Tam Nương vẫn luôn ở cạnh ta, nàng là muội muội ruột của ngươi, ngươi không tin ta thì thôi, chẳng lẽ còn không tin cả nàng! Ngươi hỏi nàng xem ta có vụng trộm với nam nhân không!
Nói tới đây, Lưu thị kích động bước về phía trước: "Họ Tề, ta thề với trời, Tề Tiểu Mao chính là nhi tử ruột của ngươi! Nếu ngươi không tin ta, nhất quyết hủy thanh danh của ta, hôm nay ta sẽ ch.ết ngay tại đây để chứng minh ta trong sạch!"
Thượng Thần nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa, hét lớn một tiếng: "Đừng có náo loạn! Còn ra thể thống gì nữa!" Lại nhìn về phía Tề Tam Nương, quát: "Mau nói xem rốt cuộc sao lại thế này!"
Tề Tam Nương bị bộ dạng nghiêm khắc của hắn dọa sợ tới mức khóc lớn: "Ta sai rồi! Tẩu tử không vụng trộm với nam nhân, người vụng trộm với nam nhân là ta! Đêm đó người nói chuyện cười đùa cùng Trương đại ca ở trong sân là ta!"
Mọi người lại lần nữa hít sâu một hơi, phát ra một trận cảm thán cùng kinh ngạc, Lý Diệp chui trong đám người, theo chân cả đám há hốc mồm kinh ngạc.
Trương thư sinh đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xít đi tới thi lễ định nói gì đấy, Thượng Thần xoa bóp ấn đường, giơ tay ra đánh gãy ý định của hắn: "Sự tình sau đó các ngươi đóng cửa bảo nhau, đón Lưu thị xuống trước đã."
Lưu thị ở trên nóc nhà cảm thấy bản thân bị oan uổng không rõ lý do suốt một năm nay, trong lòng càng thêm ủy khuất, thấy đám người lúc này đồng thời nhìn về phía nàng, nàng đứng trên nóc nhà, cứng cổ nói: "Ta không xuống, một nhà các ngươi hoà thuận vui vẻ nhưng ta không thể sống nổi trong cái nhà này nữa!"
Nàng vừa nói vừa tiến về phía trước một bước định hù dọa Tề Nhị Lang, ai ngờ dưới chân trượt một cái, ngẩng mặt kêu “A” một tiếng té ngã, nàng cùng mái ngói vừa bị dẫm đồng thời lăn từ trên nóc nhà xuống dưới!
Trong đám người phát ra một trận kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng Thượng Thần đã phi thân qua, tiếp được Lưu thị ở giữa không trung, sau đó vững vàng rơi xuống đất, Lý Diệp là người đầu tiên vỗ tay cho hắn, tiếp đó đám người cũng nhiệt liệt vỗ tay, thần sắc Thượng Thiếu Khanh nghiêm túc gọi Tề Nhị Lang: "Phu thê là một thể đồng tâm, không nên nghi kỵ vô cớ, lại càng không nên giận chó đánh mèo đứa nhỏ vô tội, mau đưa thê tử và muội muội của ngươi về nhà đi, không được làm tắc đường."
Hắn lại quay đầu lại xua tan đám người: "Không còn gì nữa! Tất cả mau giải tán đi!"
Đám người bắt đầu chậm rãi tản đi, thỉnh thoảng truyền đến mấy người nhỏ giọng oán giận.
"Vị tiểu ca tuấn tú này là quan sai mới tới sao? Lão Lưu tuần phố trước kia đâu rồi?"
"Tiểu ca lớn lên thật là đẹp trai, chỉ là nghiêm túc quá, không thú vị gì cả, nếu là lão Lưu ở đây, nhất định sẽ chờ Trương thư sinh nói hết lời trong lòng, ít nhất chúng ta vẫn có thể ở lại xem nửa canh giờ nữa."
"Đúng đấy, rốt cuộc Trương thư sinh cùng Tề Tam Nương sẽ như thế nào? Ta bực quá!"
"Nếu tiểu ca này vẫn tuần phố, chẳng phải từ nay về sau ta đều không được xem náo nhiệt nữa sao?"
"Ta nghe nói lão Lưu về nhà ăn Tết, tiểu ca tạm thời thay ca."
"Ồ! Thế còn được, khi nào lão Lưu về?"
Thượng Thiếu Khanh (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hắn thở dài, duỗi tay bắt lấy tên nhóc choai choai đang ngâm nga hát bên cạnh: "Đồ ngươi trộm đâu, lấy hết ra đây!"
"Đau đau đau!" Tên nhóc bị hắn tóm đau đến nhe răng trợn mắt: "Quan gia, ngài bắt sai người rồi?"
"Ta bắt sai người?" Thượng Thần lật mấy cái đã ấn tên nhóc xuống đất: "Vừa rồi ta thấy ngươi lén lút trong đám người, chẳng mấy chốc đã trộm được ba túi tiền, kỹ thuật không tệ!"
"A, túi tiền của ta đâu rồi!" Trong đám người chưa giải tán hết có một lão phụ nhân kinh hô, Thượng Thần cúi đầu móc ba túi tiền từ bên hông của tên nhóc ném lên mặt đất: "Cái nào là của ngươi?"
"Cái này, cái túi màu vàng này là của bà già này!" Lão phụ nhân cúi người nhặt túi tiền của mình lên, liên tục nói lời cảm tạ: "Cảm ơn quan gia! Đây là tiền sắm Tết của nhà ta, nếu mất thì tức phụ (con dâu) nhà ta chắc chắn sẽ nháo loạn không dứt."
"Đây là của ta, đa tạ quan gia!"
"Cái màu tím này là của ta, bị trộm lúc nào không biết, thật là đa tạ quan gia!"
Nhìn túi tiền đều đã được nhận lại, Thượng Thần buông tay ra: "Ngươi tên là gì?"
"Thưa, thưa quan gia, ta tên là Ngưu Tiểu Ngưu." Tên nhóc xoa chỗ bị Thượng Thần ấn sưng, cúi đầu thành thành thật thật trả lời.
"Ngưu Tiểu Ngưu?" Thượng Thần vui vẻ: "Ta thấy tay chân ngươi nhanh nhẹn, ta thuê ngươi đi đưa danh thiệp ngày đầu năm, tiền lương là một lượng bạc, ngươi thấy sao?"
"Một, một lượng bạc!?" Ngưu Tiểu Ngưu không thể tin nổi, há to miệng: "Thật sao?"
Thượng Thần gật đầu, từ trong túi tiền lấy ra một thỏi bạc đưa cho hắn: "(**) Trừ tịch này đến Thượng phủ ở gần bờ sông tìm ta lấy danh thiếp, nếu làm tốt, năm sau ta tìm việc cho ngươi, mấy ngày nay thành thật một chút, không được trộm cắp nữa."
Ngưu Tiểu Ngưu nhận lấy thỏi bạc, kích động quỳ xuống dập đầu: "Ta nhất định sẽ thành thật, không gây phiền toái cho quan gia!"
Thượng Thần vẫy tay để hắn rời đi, quay đầu lại đi tìm Lý Diệp, tiểu cô nương đang mua đồ ăn ở một quán bán đồ ăn gần đó, thấy hắn đã xong việc liền chạy nhanh tới: "Nghĩa huynh xong việc rồi?"
“Ừ, có thể về nhà."
"Tên trộm nhỏ vừa nãy cứ thả đi như thế sao?"
"Ta từng nghe Trần Bộ đầu nhắc tới cái tên Ngưu Tiểu Ngưu này, phụ thân hắn là binh lính địa phương, mấy năm trước nhiễm ôn dịch đã ch.ết, thúc phụ hắn nhân cơ hội chiếm đoạt nhà của bọn họ, ngay cả ngân lượng an ủi do triều đình cấp cũng bị đoạt mất, nương của hắn bị chọc tức nên lâm bệnh không dậy nổi, triền miên trên giường bệnh đến nay, là một người đáng thương. Đúng lúc trong phủ đang muốn tuyển một người gác cổng mới, tên nhóc này tay chân nhanh nhẹn, chọn hắn cũng không tệ."
"Hí hí, ta biết nghĩa huynh là người tốt mà." Lý Diệp cười tủm tỉm khen hắn, thấy hắn vẫn luôn xoa eo, quan tâm hỏi: "Eo huynh làm sao vậy?"
"Không có gì." Thượng Thần đỡ eo, đứng thẳng thân mình: "Lưu thị hơi nặng."
"Người ta vừa mới sinh con, ai vừa sinh con đều sẽ hơi mập." Lý Diệp nhớ tới vừa rồi hắn phi thân tiếp được Lưu thị, có hơi lo lắng: "Nghĩa huynh bị thương rồi sao?"
"Ngồi xuống một lúc sẽ đỡ."
Thấy tiểu cô nương vẫn luôn nhìn chằm chằm eo hắn không chớp mắt, Thiếu Khanh đại nhân đỏ mặt: “Không phải muội muốn mua củ sen sao?"
"Củ sen không quan trọng bằng eo của nghĩa huynh."
"Nói linh tinh gì đấy, mau đi mua đi."
Lý Diệp đi mấy bước lại quay đầu lại, thấy nghĩa huynh ngọc thụ lâm phong đỡ eo đứng ở nơi đó, nhịn không được khoe khoang kiến thức mà nàng nghe được: "Nếu không chúng ta vẫn nên đến y quán xem qua đi, eo của nam tử rất là quan trọng."
Người đang đi trên đường nghe vậy không nhịn được sôi nổi ghé mắt nhìn, Thượng Thần chỉ cảm thấy không chỉ có eo đau mà ngay cả đầu cũng bắt đầu đau: "Đừng nói nữa, đi nhanh lên."
.
.
.
Năm cũ đã qua, rất nhanh đã đến Trừ Tịch, mới sáng sớm tinh mơ trên dưới Lý phủ đã bắt đầu bận rộn hẳn lên, treo đèn lồng, dán chữ phúc, vẩy nước quét sân, chuẩn bị cơm tất niên, Vương đầu bếp vội đến mức chân không chạm đất, lần này thật sự nhờ Lý Diệp đi ra ngoài mua thịt, mua đồ ăn.
"Năm nay Lập Xuân và Trừ Tịch cùng một ngày!" Lý thẩm bán thịt vừa thái thịt vừa buôn việc nhà: "Đều nói Trừ Tịch cùng ngày với Lập Xuân là không tốt, sang năm là năm không có mùa xuân, cũng là năm quả phụ, năm sau tốt nhất đừng thành thân, không may mắn."
"Ta cũng nghe thấy có người nói như vậy." Lão bản nương bán cá bên cạnh làm sạch cá rồi đưa cho Lý Diệp: "Sang năm Lý nương tử có thành thân không? Nếu cần thì tìm Lăng Trần đạo trưởng ở Ngọc Tiên Khán làm chút pháp sự, coi như cầu may mắn trong lòng."
"Đa tạ lão bản nương nhắc nhở, ta nhớ rồi." Lý Diệp mỉm cười nhận lấy cá, lại đi vào sạp hàng của Lý thẩm: "Lý thẩm, ta muốn một miếng thịt nạc băm nhỏ."
"Có ngay! Hôm nay Lý nương tử có đến Khai Phong Phủ xem Xuân Ngưu(***) không?"
"Đấy, ta vội quá quên mất, khi nào bắt đầu?"
"Hình như là giờ Tỵ." Lý thẩm nhanh nhẹn băm thịt nạc rồi gói lại, cởi tạp dề: "Sắp đến giờ rồi, ta đi cùng ngươi."
Thời điểm bắt đầu vào tháng Chạp, trước cửa Khai Phong Phủ đã dựng một con trâu đất ngũ sắc, đó là con trâu làm bằng đất sét dùng để cầu phúc trong ngày Lập Xuân, triều đình sẽ phái một quan viên cầm roi dài quất vào nó, quất càng vỡ vụn thì càng chứng tỏ năm đó sẽ là một năm bội thu.
Sau khi trâu bằng đất sét bị quất vỡ, mọi người sẽ tranh nhau cướp đoạt vụn đất sét, nghe nói đất đó mang theo vận may một năm, nếu ai cướp được, một năm này bất kể là trồng trọt hay buôn bán đều sẽ vô cùng thuận lợi.
Ngoài cửa Khai Phong Phủ đã vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài toàn là người, Lý Diệp cũng chen vào tìm một vị trí đứng, trước con trâu đất đặt một đàn tế Thần Nông, chỉ nghe một tiếng vang lên, cửa lớn Khai Phong Phủ mở ra, Thượng Thần mặc triều phục màu đỏ mang theo quan lại các cấp từ bên trong đi ra. Đầu tiên nhóm quan lại dập đầu trước đàn tế, đọc tế văn, cầu Thần Nông phù hộ năm sau mưa thuận gió hoà, ngũ cốc bội thu, tiếp theo Thượng Thần cầm lấy cây roi dài năm màu trên bàn thờ, vung roi đánh xuống đất vang lên một tiếng giòn vang, Xuân Ngưu bắt đầu rồi.
Lý Diệp ở trong đám người ngây ngốc nhìn, quất Xuân Ngưu năm nay hóa ra là nghĩa huynh? Ngày thường hắn vẫn luôn mặc một thân quan phục màu đen, bộ dáng lạnh lùng, không nghĩ tới khi mặc triều phục màu đỏ lại đẹp như vậy, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, đẹp đến mức không giống ngày thường.
Thượng Thần từ từ bước đi, trên gương mặt anh tuấn mang theo biểu tình trang trọng thành kính, hắn chậm rãi đi quanh trâu đất một vòng, cuối cùng dừng chân ở chỗ đuôi trâu, giơ roi dài lên, dùng đủ sức lực quất xuống, ba tiếng roi quất “Bạch! Bạch! Bạch!” vang lên, trâu đất theo tiếng vang vỡ tan tành.
Đám người vây xem hoan hô, Lý thẩm cao hứng nói với Lý Diệp: "Vị quan gia trẻ tuổi này lớn lên trắng trẻo tuấn tú, không nghĩ tới sức lực lại lớn như vậy, chỉ bằng ba roi đã đánh vỡ tan tành thế này, đúng là đại cát, năm sau nhất định là một năm được mùa!"
Lý Diệp cũng hoan hô theo, không hổ là Phất Y Quân nổi danh giang hồ, sức lực thật lớn, con trâu đất to như thế mà trong nháy mắt đã nát vụn luôn rồi.
Quất xong ba roi, Thượng Thần mang theo mọi người hồi phủ, bá tánh vây xem tiến lên tranh giành miếng đất sét vỡ, Lý Diệp xách theo thịt và cá không dám đi tranh, Lý thẩm giành thêm một miếng đưa cho nàng, nàng vui vẻ liên tục nói lời cảm tạ, phấn khởi cầm trong tay đi về nhà.
Lúc về đến nhà, khắp nơi trong phủ đã treo hoa đăng xinh đẹp lên, không khí tràn ngập niềm vui đón năm mới, Lý Chi đang ngồi trước bàn dài ở phòng khách viết thiệp mừng xuân, Thẩm Vũ cũng ở đây, thấy nàng đã về, mỉm cười lấy ra một con trâu nhỏ đưa cho nàng xem.
"Hôm nay là tiết lập xuân, ta tới đây đưa xuân ngưu nhỏ cho Lý nương tử."
"Con xuân ngưu nhỏ này thật đáng yêu, màu sắc rực rỡ." Lý Diệp nhận lấy con trâu nhỏ, cẩn thận nhìn: "Màu sắc giống hệt con trâu trước cửa Khai Phong Phủ."
"Màu của trâu đất tô theo ngũ hành mỗi năm do Thái Sử Cục tính toán, bố cục màu sắc sẽ tô theo thiên can địa chi nạp âm." Lý Chi cúi đầu viết thiệp mừng xuân, thuận miệng giải thích, tiện thể hỏi: "Diệp Nhi đi xem lễ Xuân Ngưu sao?"
Lý Diệp gật đầu, vô cùng hưng phấn: "Các huynh đoán xem ai là người quất Xuân Ngưu? Tuyệt đối đoán không ra!"
Lý Chi cùng Thẩm Vũ liếc nhau, đều cười rộ lên: "Người nào đó phòng tới phòng lui, nhưng vẫn không tính đến ngày Trừ Tịch hôm nay muội lại chạy ra ngoài xem."
"A? Nghĩa huynh không muốn nói cho muội biết sao? Vì sao chứ?"
"Chắc là cảm thấy thẹn thùng?" Thẩm Vũ vuốt cằm, nhân cơ hội bôi xấu: "Người này vẫn luôn như vậy, ừ, tâm tư thâm trầm."
"Nói cái gì đấy." Thượng Thần không biết đã đến đây từ lúc nào, đứng ở cửa phòng khách, trong tay cũng cầm một con xuân ngưu nhỏ, nghe Lý Diệp nói vừa đi xem hắn quất Xuân Ngưu, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng, vì thế dời mắt không dám nhìn nàng, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Vũ nói: "Hôm nay là Trừ Tịch, sao Thẩm Nhị Lang vẫn chưa về nhà?"
"Thượng Thiếu Khanh thì sao? Trừ Tịch không ở trong phủ đi còn đến đây làm gì?"
"Người trong phủ ta đều về nhà ăn Tết hết rồi, chỉ còn một mình ta." Ánh mắt trong trẻo của Thượng Thiếu Khanh hiện lên một tia đắc ý: "Năm nay ta ăn Tết ở đây."
Thẩm Vũ trầm mặc, thế mà lại có hơi hâm mộ.
"Nghĩa huynh, hôm nay muội đi xem huynh quất Xuân Ngưu rồi, huynh thật là uy phong nha!" Lý Diệp mang theo ý cười đầy mặt: "Lý thẩm bán thịt còn giúp muội giành một miếng trâu đất nữa đấy."
Gương mặt Thượng Thần đỏ lên, đưa xuân ngưu nhỏ cho nàng: "Cho muội."
Bên ngoài có đứa nhỏ nhà nào có lẽ là không chờ nổi tới ban đêm, “Bụp” một tiếng có pháo hoa nổ tung trên không trung tỏa ra mấy sợi khói trắng.
Hai tay của tiểu cô nương cầm hai con xuân ngưu nhỏ giống nhau như đúc, nàng do dự nhìn về phía ca ca, Lý Chi viết xong thiệp mừng xuân, còn đang từ tốn thổi khô mực, thấy ánh mắt xin giúp đỡ của muội muội nhìn tới đây, cười: "Nếu đều tặng cho muội thì đặt cả hai con vào thư phòng của muội đi."
-------
Chú thích:
(*) Chó cắn Lã Động Tân: là một câu thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là "người tốt thì không được biết đến" hay "lòng tốt của người không được ghi nhận". Câu này xuất phát từ câu chuyện về Lã Động Tân, một nhân vật huyền thoại, để thể hiện sự vô ơn của con người.
(**) Trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
(***) Xuân Ngưu: Vào thời Đông Hán, văn phòng “Lập Thổ Ngưu” được sử dụng để khuyến khích nhân dân canh tác. Văn phòng Lập Thổ Ngưu các địa phương các cấp đến vào ngày lập xuân sẽ nặn trâu bằng đất sét đến khuyến khích người dân canh tác vụ xuân. Vào ngày này, quan lại các cấp từ kinh đô đến địa phương đều phải mặc áo xanh, tập trung trước phủ trước canh năm, hướng dân chúng báo xuân, khuyến nông. Họ dùng đất sét từ ruộng để nặn “trâu đất” và “nông dân đất”, đặt trước phủ quan ở nhiều nơi, sau đó đứng trước phủ quan, cắm cờ xanh để nhắc nhở người dân siêng năng trồng trọt khi mùa xuân đến! Hình tượng “trâu đất” và “nông dân đất” sẽ được đặt trước phủ quan trong suốt mùa vụ, từ “lập xuân” cho đến “lập hạ”. (Xem “Hậu Hán Thư‧Chí‧Lễ Nghi phần 1”)
Trong thời nhà Thanh, lễ “Tế xuân ngưu” được tổ chức tại địa phương để khuyến khích nông nghiệp. Sau khi phủ quân của quận Thuận Thiên Phủ (nay là Bắc Kinh) tham gia nghi lễ nghênh Thần xuân trong cung, ông dẫn đàn thổ ngưu trở lại văn phòng quận Thuận Thiên Phủ, nơi ông chủ trì lễ “Tế xuân ngưu”, tượng trưng cho sự khởi đầu của xuân canh. Thống đốc sẽ đập trâu đất thành từng mảnh, nghi lễ này còn được gọi là nghi thức “đánh xuân”, “quất xuân”.
Sau đó, tập tục diễn biến thành người thật đóng vai Thần xuân Cưu Mang, mặc y phục màu xanh lá cây tiến hành “quất xuân”. Thần xuân cầm trên tay cành liễu hoặc roi lụa ngũ sắc, quất roi vào đàn trâu đất để khuyến khích người dân cày cấy vụ xuân. Sau quất xuân, người dân sẽ nhặt những mảnh vụn của trâu đất mang về ruộng, ngụ ý mong năm nay có một vụ mùa bội thu.
Hôm nay là ngày đầu tiên niêm phong, sáng sớm nay Lý Chi ăn xong cơm sáng lập tức chạy đến Tam Nguyên Lâu ở Nam Thành mua kẹo mạch nha, đây là Lý Diệp dặn dò, nghe nói kẹo mạch nha ở Tam Nguyên Lâu là ngon nhất, kẹo mạch nha cũng là món Táo Quân thích nhất, hơn nữa một năm Tam Nguyên Lâu chỉ làm một lần, chưa hết năm đã bán hết hàng.
Trong lúc chờ hắn mua kẹo mạch nha mang về nhà, Lý Diệp tự tay đốt lò nhỏ làm kẹo hạch đào hổ phách, đầu tiên đổ hỗn hợp nước và dầu lạc vào nồi, cho thêm kẹo mạch nha, đường trắng, một ít muối, lại dùng lửa nhỏ nấu cho đến khi đường trắng hòa tan hoàn toàn, sau đó cho thêm hạch đào cùng hạt mè vào trong, chờ một lúc cho hỗn hợp dần chuyển sang màu vàng cánh gián thì đổ lên khay sứ đã quét một lớp dầu lạc trên bàn, để nguội.
Gió cuối đông lạnh lẽo, chỉ trong chốc lát hỗn hợp đã nguội hẳn, kẹo hạnh đào mang màu hổ phách trong suốt xinh đẹp, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy ca ca đã trở về, nàng vui vẻ cầm một miếng nhỏ chạy tới chỗ ca ca, đút cho hắn: "Ca ca nếm thử xem có ngọt không?"
"Ừ, vừa ngọt vừa giòn." Lý Chi cười nói: "Ta mua được kẹo mạch nha rồi, còn mua cả bánh gạo quế hoa mà Diệp Nhi thích nhất."
"Thật tốt quá! Vừa rồi muội còn nói với Tôn ma ma là ca ca nhất định sẽ mua bánh gạo về cho muội, đúng thật này."
"Ừ, nhất định phải mua." Lý Chi cúi đầu véo đầu mũi muội muội một cái: "Bởi vì trong nhà có con mèo nhỏ ham ăn, Tết năm nào cũng mong ngóng bánh gạo, còn muốn chiên hai mặt bánh gạo đến vàng giòn rồi rưới nước sốt đường đỏ lên, cuối cùng liếm hết sạch mâm bánh."
"Ca ca!" Lý Diệp bị hắn nói đến ngượng ngùng, cúi đầu cắt kẹo hạnh đào hồ phách thành hai nửa rồi dùng giấy dầu gói lại, nàng ôm gói giấy dầu vào ngực quay đầu chạy đi: "Hừ! Không thèm để ý tới huynh nữa!"
"Muội đi đâu đấy?"
"Đi đưa kẹo hạnh đào cho nghĩa huynh."
"Hôm nay Đan Cảnh thay phiên tuần phố ở Nam Thành, đang ở trước cửa Tam Nguyên Lâu ấy." Lý Chi gật đầu, giống như nhớ tới chuyện gì thú vị, bật cười nói: "Nhìn qua, ừm, tâm tình không tốt lắm."
.
.
.
Lý Diệp một hơi chạy thẳng đến Nam Thành, lúc này mới hiểu được vì sao ca ca lại nói tâm tình của nghĩa huynh không tốt lắm.
"Mấy quầy hàng này dọn vào trong một chút, giữ khoảng cách hai bên khoảng hai xe ngựa đi qua." Gương mặt Thiếu Khanh đại nhân lạnh tanh kêu, kêu đến chỗ nào thì quầy hàng chỗ đó dịch vào trong một chút gọi là tượng trưng, hắn vừa đi xa thì lại dịch về chỗ cũ.
Lý Diệp hớn hở nhảy nhót như con nai con đi theo sau, trong lòng thì tính toán nên chào hỏi như thế nào mới tốt, là hỏi ăn chưa? Có bận không? Trùng hợp thật đấy? Hay nói thẳng ra là muội đặc biệt tới đây đưa kẹo cho huynh ăn?
Nàng đang suy nghĩ đến nhập thần, người phía trước đột ngột dừng bước chân, nàng không kịp tránh đi, cứ thế trực tiếp nhảy thẳng vào trong ngực hắn.
Thượng Thần đã nhìn thấy nàng từ lâu, tiểu cô nương ngốc nghếch một đường nhảy nhót theo sau, hắn không biết nàng muốn làm gì, hắn quay đầu lại đang định hỏi, ai ngờ đứa nhỏ ngốc nghếch này lại đụng thẳng vào hắn.
"Nghĩa huynh, thật sớm!" Nàng xoa chỗ trán bị đâm đau: "Nghĩa huynh ăn chưa? Có bận không? Trùng hợp thật đấy? Ha ha ha!"
Lồng ngực của Thượng Thiếu Khanh nhận một cú đập đầu nặng như dùng búa đập vào, xoa chỗ ngực bị đập đau: "Ăn rồi, đang bận, thật trùng hợp."
"He he, hôm qua muội đập hết nhân hạch đào rồi làm hạch đào hổ phách này." Lý Diệp đỏ mặt giải thích: "Đương, đương nhiên là không phải muội đặc biệt tới tìm huynh đưa kẹo đâu, chỉ là tiện đường thôi. Muội còn có công chuyện phải làm, ừm "
Nàng đảo ánh mắt qua mấy quầy hàng một vòng, thấy có quầy hàng bán củ sen: "Là Vương đầu bếp nhờ muội tới mua củ sen đem về làm thịt kho củ sen!"
"À." Hắn chậm rì rì gật đầu: "Vương đầu bếp lợi hại, thế mà có thể sai sử cả gia chủ ra ngoài mua đồ ăn."
"Bởi vì muội bình dị gần gũi, là nữ tử tốt." Nàng mặt dày khen mình hai câu, xoay người sang quầy hàng bên cạnh rót một ly nước ấm: "Thiếu Khanh đại nhân tự mình tuần phố, thật là vất vả, mau uống chén nước cho nhuận họng, kêu suốt từ sáng tới giờ rồi."
"Trước kia ta không hề biết tuần phố lại mệt thế này." Thượng Thần bất đắc dĩ thở dài, nhận lấy ly nước uống một hơi cạn sạch, lại chuẩn bị đi kêu tiếp.
Càng đi về phía trước đường càng hẹp, dần dần không thể đi được nữa, Lý Diệp nhảy về phía trước nhìn mấy lần, phát hiện đằng trước có một nhóm người đứng vây quanh một thứ gì đó đang chặn đường đi, cả đám người chỉ chỉ trỏ trỏ lên trời. Thượng Thần nhíu mày không kiên nhẫn: "Ai có việc gì thì đi làm tiếp đi, không được phép tụ tập, không được chặn đường đi!"
Hắn tách đám người ra đi vào bên trong, phát hiện có một người đang ngồi trên nóc nhà Tề gia chuyên bán đậu hũ.
"Ý, đây không phải là Lưu nương tử sao?" Lý Diệp đi theo sau hắn, thấp giọng giới thiệu: "Đây là lão bản nương (vợ ông chủ) bán đậu hũ Lưu thị, nam tử đứng bên dưới là lão bản Tề Nhị Lang, người đứng bên cạnh Tề Nhị Lang đang ôm hài tử kia là muội muội Tề Nhị Lang - Tề Tam Nương, hài tử trong ngực nàng ấy là nhi tử của Lưu thị và Tề Nhị Lang, tên là Tề Tiểu Mao."
Thượng Thần nghe nàng giới thiệu từng người một, nghiêng đầu: "Sao muội lại biết rõ bọn họ như thế?"
"Đều là hàng xóm láng giềng cả, hầu như những người ở trên phố này muội đều biết hết." Nàng lải nhải: "Quầy hàng bán tranh chữ bên cạnh là của một thư sinh họ Trương, tiếp đó là quầy hàng bán vải của một cặp phu thê từ nơi khác tới, hài tử của họ đang đọc sách ở thư viện Bạch Nguyệt, bên cạnh nhà đó là Trương đại nương bán gia vị."
Thượng Thần (-_-)|||
Lưu thị đang ngồi trên nóc nhà khóc lóc thảm thiết: "Ta đúng là không thể sống nổi nữa mà, ngày nào ngươi cũng bày ra sắc mặt khó coi, không phải đánh đập ta thì cũng không để ý tới ta, rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi!"
Tề Tam Nương ôm đứa nhỏ đứng ở một bên, gấp như kiến bò trên chảo nóng: "Tẩu tử đừng nóng giận, có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi xuống dưới trước đã, đừng dọa Tiểu Mao sợ!" Nàng sốt ruột đẩy Tề Nhị Lang: "Ai da, ca ca, ngươi nói gì đi!"
"Nói gì mà nói! Nàng ta làm ra chuyện ghê tởm như thế, nàng ta có mặt mũi nháo loạn, chứ ta không có mặt mũi nói ra!" Tề Nhị Lang tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào Lưu thị trên nóc nhà rống lớn: "Chính ngươi làm ra chuyện tốt gì còn không tự biết sao? Còn có mặt mũi hỏi ta!"
Lưu thị nghe xong càng thêm kích động, lập tức đứng thẳng người trên nóc nhà: "Các vị hàng xóm láng giềng đều nghe xem hắn ta đang nói cái gì, đã hơn một năm nay rồi chứ ít ỏi gì! Chỉ cần ta vừa hỏi hắn liền nói ta như vậy, hôm nay ở trước mặt mọi người, ngươi thành thật nói ra rốt cuộc là ta đã làm ra chuyện tốt gì!
"Ngươi! Trong lòng ngươi hiểu rõ!" Tề Nhị Lang kéo Tề Tam Nương về phòng: "Vào nhà, nàng ta không ngại mất mặt, thì cứ để nàng ta tự đợi trên đấy đi!"
Trương thư sinh ở quầy hàng tranh chữ bên cạnh vội vàng bước tới ngăn hai người lại: “Tề lão bản bớt giận, trời đông giá rét, vẫn nên khuyên tẩu tử vào nhà đi thôi, nàng ấy vừa sinh hài tử cách đây không lâu, nếu nhiễm lạnh lại làm hư thân thể."
Tề Nhị Lang trợn trừng đôi mắt, tròng mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là cái thứ gì mà lại dám giả vờ làm mèo khóc chuột ở đây!"
Trương thư sinh bị hắn dọa sợ tới mức lui về sau một bước, lắc đầu: "Đúng là chó cắn Lã Động Tân (*), không biết lòng người tốt."
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Tề Nhị Lang tựa như phát điên xông tới: "Ngươi mắng ai là chó? Mắng ai là chó?"
"Lưu tẩu tử nói không sai, ngươi chính là một kẻ dở dở ương ương, ngày nào cũng bày ra sắc mặt khó coi, ngày thường gặp ngươi chào hỏi thì ngươi châm biếm, còn hắt nước vào quầy hàng nhà ta! Lưu tẩu tử và Tam Nương đúng là mệnh khổ, có một kẻ làm phu quân và huynh trưởng như ngươi!
Trương thư sinh bị xách cổ áo, ngoài miệng vẫn không chịu buông tha, hùng hồn nói một đống, Tề Nhị Lang tức giận đến tròng mắt trải đầy tơ máu, vung nắm tay lên muốn đấm hắn.
Thượng Thần nhanh chân chạy nhanh tới, mỗi tay xách một người tách hai người họ ra: "Cấm ẩu đả trên đường." Lại chỉ tay vào người đứng trên nóc nhà: “Lập tức gọi thê tử ngươi xuống, đưa về nhà trấn an cẩn thận, không được phép cản trở đường đi ở đây."
Lúc này Tiểu Mao trong ngực Tề Tam Nương bật khóc, càng khóc thanh âm càng lớn, Tề Tam Nương dỗ mãi không được, nàng cũng sốt ruột rơi lệ: "Ca! Ngươi mau khuyên tẩu tử xuống đi, có gì chúng ta về phòng nói chuyện! Ngươi vừa mắng chửi vừa đánh nhau với người vô tội như thế, sau này hàng xóm láng giềng nhìn chúng ta thế nào?"
“Người vô tội?" Tề Nhị Lang vừa nghe lời này, rốt cuộc nhịn không được, dậm chân giận dữ hét: "Đều là bởi vì cái tên họ Trương này, nhà của chúng ta mới biến thành như vậy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào hài tử trong ngực Tề Tam Nương: "Đây không phải là nhi tử của ta!"
Đám người vây xem tức khắc phát ra một trận hít khí lạnh, Tề Tam Nương sợ đến mất mật: "Ca! Sao ngươi có thể nói ra những lời này? Ngươi điên rồi!"
Tề Nhị Lang không để ý tới nàng, chỉ vào Lưu thị đang sửng sốt, ngơ ngác đứng trên nóc nhà hô: "Thanh Minh năm ngoái về quê tế tổ, vì ngươi nói trong người không khỏe nên ta về quê một mình, ngươi có nhớ không?"
Lưu thị không biết hắn muốn nói gì, chỉ là ngơ ngẩn gật đầu: "Nhớ chứ, ngươi nói giữa trưa ngày thứ ba mới về, kết quả là sáng sớm hôm đó đã về, sau đấy ngươi còn bị bệnh nặng một trận, đến khi khỏi bệnh thì biến thành cái dạng này."
"Ta biết ngươi sợ tối, nên mới không ngừng đẩy nhanh tốc độ, tối ngày thứ hai đã về đến nhà rồi, ai ngờ ngươi. Ngươi!" Tề Nhị Lang duỗi tay chỉ vào Trương thư sinh, bởi vì tức giận tột độ nên toàn bộ thân thể đều run rẩy, làm cho lời nói ra cũng mang theo độ run: "Ngươi với hắn nửa đêm nói nói cười cười ở trong nhà, ta đã nghe thấy toàn bộ! Nhất định là hôm ấy hai người các ngươi đã làm ra “chuyện tốt” mới có đứa nhỏ này!"
Trong đám người lại phát ra một trận hít khí lạnh nữa, một đám người đồng thời nhìn về phía Trương thư sinh, sắc mặt Trương thư sinh đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, còn mang theo vẻ không được tự nhiên, Tề Tam Nương là người phản ứng đầu tiên: "Ca, ngươi hiểu lầm, Trương đại ca không phải người như vậy, hơn nữa."
"Ta sẽ không nghe nhầm! Ngày ấy trong viện truyền ra tiếng cười của một tên nam nhân, chính là hắn!"
Lưu thị từ lúc vừa rồi đã bắt đầu đứng ngây ngốc, lúc này mới bật khóc từng tiếng: "Ngươi muốn đuổi ta đi thì cứ nói thẳng ra, dựa vào đâu mà lại bịa chuyện vấy bẩn sự trong sạch của ta như thế! Ngày ấy Tam Nương vẫn luôn ở cạnh ta, nàng là muội muội ruột của ngươi, ngươi không tin ta thì thôi, chẳng lẽ còn không tin cả nàng! Ngươi hỏi nàng xem ta có vụng trộm với nam nhân không!
Nói tới đây, Lưu thị kích động bước về phía trước: "Họ Tề, ta thề với trời, Tề Tiểu Mao chính là nhi tử ruột của ngươi! Nếu ngươi không tin ta, nhất quyết hủy thanh danh của ta, hôm nay ta sẽ ch.ết ngay tại đây để chứng minh ta trong sạch!"
Thượng Thần nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa, hét lớn một tiếng: "Đừng có náo loạn! Còn ra thể thống gì nữa!" Lại nhìn về phía Tề Tam Nương, quát: "Mau nói xem rốt cuộc sao lại thế này!"
Tề Tam Nương bị bộ dạng nghiêm khắc của hắn dọa sợ tới mức khóc lớn: "Ta sai rồi! Tẩu tử không vụng trộm với nam nhân, người vụng trộm với nam nhân là ta! Đêm đó người nói chuyện cười đùa cùng Trương đại ca ở trong sân là ta!"
Mọi người lại lần nữa hít sâu một hơi, phát ra một trận cảm thán cùng kinh ngạc, Lý Diệp chui trong đám người, theo chân cả đám há hốc mồm kinh ngạc.
Trương thư sinh đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xít đi tới thi lễ định nói gì đấy, Thượng Thần xoa bóp ấn đường, giơ tay ra đánh gãy ý định của hắn: "Sự tình sau đó các ngươi đóng cửa bảo nhau, đón Lưu thị xuống trước đã."
Lưu thị ở trên nóc nhà cảm thấy bản thân bị oan uổng không rõ lý do suốt một năm nay, trong lòng càng thêm ủy khuất, thấy đám người lúc này đồng thời nhìn về phía nàng, nàng đứng trên nóc nhà, cứng cổ nói: "Ta không xuống, một nhà các ngươi hoà thuận vui vẻ nhưng ta không thể sống nổi trong cái nhà này nữa!"
Nàng vừa nói vừa tiến về phía trước một bước định hù dọa Tề Nhị Lang, ai ngờ dưới chân trượt một cái, ngẩng mặt kêu “A” một tiếng té ngã, nàng cùng mái ngói vừa bị dẫm đồng thời lăn từ trên nóc nhà xuống dưới!
Trong đám người phát ra một trận kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng Thượng Thần đã phi thân qua, tiếp được Lưu thị ở giữa không trung, sau đó vững vàng rơi xuống đất, Lý Diệp là người đầu tiên vỗ tay cho hắn, tiếp đó đám người cũng nhiệt liệt vỗ tay, thần sắc Thượng Thiếu Khanh nghiêm túc gọi Tề Nhị Lang: "Phu thê là một thể đồng tâm, không nên nghi kỵ vô cớ, lại càng không nên giận chó đánh mèo đứa nhỏ vô tội, mau đưa thê tử và muội muội của ngươi về nhà đi, không được làm tắc đường."
Hắn lại quay đầu lại xua tan đám người: "Không còn gì nữa! Tất cả mau giải tán đi!"
Đám người bắt đầu chậm rãi tản đi, thỉnh thoảng truyền đến mấy người nhỏ giọng oán giận.
"Vị tiểu ca tuấn tú này là quan sai mới tới sao? Lão Lưu tuần phố trước kia đâu rồi?"
"Tiểu ca lớn lên thật là đẹp trai, chỉ là nghiêm túc quá, không thú vị gì cả, nếu là lão Lưu ở đây, nhất định sẽ chờ Trương thư sinh nói hết lời trong lòng, ít nhất chúng ta vẫn có thể ở lại xem nửa canh giờ nữa."
"Đúng đấy, rốt cuộc Trương thư sinh cùng Tề Tam Nương sẽ như thế nào? Ta bực quá!"
"Nếu tiểu ca này vẫn tuần phố, chẳng phải từ nay về sau ta đều không được xem náo nhiệt nữa sao?"
"Ta nghe nói lão Lưu về nhà ăn Tết, tiểu ca tạm thời thay ca."
"Ồ! Thế còn được, khi nào lão Lưu về?"
Thượng Thiếu Khanh (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hắn thở dài, duỗi tay bắt lấy tên nhóc choai choai đang ngâm nga hát bên cạnh: "Đồ ngươi trộm đâu, lấy hết ra đây!"
"Đau đau đau!" Tên nhóc bị hắn tóm đau đến nhe răng trợn mắt: "Quan gia, ngài bắt sai người rồi?"
"Ta bắt sai người?" Thượng Thần lật mấy cái đã ấn tên nhóc xuống đất: "Vừa rồi ta thấy ngươi lén lút trong đám người, chẳng mấy chốc đã trộm được ba túi tiền, kỹ thuật không tệ!"
"A, túi tiền của ta đâu rồi!" Trong đám người chưa giải tán hết có một lão phụ nhân kinh hô, Thượng Thần cúi đầu móc ba túi tiền từ bên hông của tên nhóc ném lên mặt đất: "Cái nào là của ngươi?"
"Cái này, cái túi màu vàng này là của bà già này!" Lão phụ nhân cúi người nhặt túi tiền của mình lên, liên tục nói lời cảm tạ: "Cảm ơn quan gia! Đây là tiền sắm Tết của nhà ta, nếu mất thì tức phụ (con dâu) nhà ta chắc chắn sẽ nháo loạn không dứt."
"Đây là của ta, đa tạ quan gia!"
"Cái màu tím này là của ta, bị trộm lúc nào không biết, thật là đa tạ quan gia!"
Nhìn túi tiền đều đã được nhận lại, Thượng Thần buông tay ra: "Ngươi tên là gì?"
"Thưa, thưa quan gia, ta tên là Ngưu Tiểu Ngưu." Tên nhóc xoa chỗ bị Thượng Thần ấn sưng, cúi đầu thành thành thật thật trả lời.
"Ngưu Tiểu Ngưu?" Thượng Thần vui vẻ: "Ta thấy tay chân ngươi nhanh nhẹn, ta thuê ngươi đi đưa danh thiệp ngày đầu năm, tiền lương là một lượng bạc, ngươi thấy sao?"
"Một, một lượng bạc!?" Ngưu Tiểu Ngưu không thể tin nổi, há to miệng: "Thật sao?"
Thượng Thần gật đầu, từ trong túi tiền lấy ra một thỏi bạc đưa cho hắn: "(**) Trừ tịch này đến Thượng phủ ở gần bờ sông tìm ta lấy danh thiếp, nếu làm tốt, năm sau ta tìm việc cho ngươi, mấy ngày nay thành thật một chút, không được trộm cắp nữa."
Ngưu Tiểu Ngưu nhận lấy thỏi bạc, kích động quỳ xuống dập đầu: "Ta nhất định sẽ thành thật, không gây phiền toái cho quan gia!"
Thượng Thần vẫy tay để hắn rời đi, quay đầu lại đi tìm Lý Diệp, tiểu cô nương đang mua đồ ăn ở một quán bán đồ ăn gần đó, thấy hắn đã xong việc liền chạy nhanh tới: "Nghĩa huynh xong việc rồi?"
“Ừ, có thể về nhà."
"Tên trộm nhỏ vừa nãy cứ thả đi như thế sao?"
"Ta từng nghe Trần Bộ đầu nhắc tới cái tên Ngưu Tiểu Ngưu này, phụ thân hắn là binh lính địa phương, mấy năm trước nhiễm ôn dịch đã ch.ết, thúc phụ hắn nhân cơ hội chiếm đoạt nhà của bọn họ, ngay cả ngân lượng an ủi do triều đình cấp cũng bị đoạt mất, nương của hắn bị chọc tức nên lâm bệnh không dậy nổi, triền miên trên giường bệnh đến nay, là một người đáng thương. Đúng lúc trong phủ đang muốn tuyển một người gác cổng mới, tên nhóc này tay chân nhanh nhẹn, chọn hắn cũng không tệ."
"Hí hí, ta biết nghĩa huynh là người tốt mà." Lý Diệp cười tủm tỉm khen hắn, thấy hắn vẫn luôn xoa eo, quan tâm hỏi: "Eo huynh làm sao vậy?"
"Không có gì." Thượng Thần đỡ eo, đứng thẳng thân mình: "Lưu thị hơi nặng."
"Người ta vừa mới sinh con, ai vừa sinh con đều sẽ hơi mập." Lý Diệp nhớ tới vừa rồi hắn phi thân tiếp được Lưu thị, có hơi lo lắng: "Nghĩa huynh bị thương rồi sao?"
"Ngồi xuống một lúc sẽ đỡ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy tiểu cô nương vẫn luôn nhìn chằm chằm eo hắn không chớp mắt, Thiếu Khanh đại nhân đỏ mặt: “Không phải muội muốn mua củ sen sao?"
"Củ sen không quan trọng bằng eo của nghĩa huynh."
"Nói linh tinh gì đấy, mau đi mua đi."
Lý Diệp đi mấy bước lại quay đầu lại, thấy nghĩa huynh ngọc thụ lâm phong đỡ eo đứng ở nơi đó, nhịn không được khoe khoang kiến thức mà nàng nghe được: "Nếu không chúng ta vẫn nên đến y quán xem qua đi, eo của nam tử rất là quan trọng."
Người đang đi trên đường nghe vậy không nhịn được sôi nổi ghé mắt nhìn, Thượng Thần chỉ cảm thấy không chỉ có eo đau mà ngay cả đầu cũng bắt đầu đau: "Đừng nói nữa, đi nhanh lên."
.
.
.
Năm cũ đã qua, rất nhanh đã đến Trừ Tịch, mới sáng sớm tinh mơ trên dưới Lý phủ đã bắt đầu bận rộn hẳn lên, treo đèn lồng, dán chữ phúc, vẩy nước quét sân, chuẩn bị cơm tất niên, Vương đầu bếp vội đến mức chân không chạm đất, lần này thật sự nhờ Lý Diệp đi ra ngoài mua thịt, mua đồ ăn.
"Năm nay Lập Xuân và Trừ Tịch cùng một ngày!" Lý thẩm bán thịt vừa thái thịt vừa buôn việc nhà: "Đều nói Trừ Tịch cùng ngày với Lập Xuân là không tốt, sang năm là năm không có mùa xuân, cũng là năm quả phụ, năm sau tốt nhất đừng thành thân, không may mắn."
"Ta cũng nghe thấy có người nói như vậy." Lão bản nương bán cá bên cạnh làm sạch cá rồi đưa cho Lý Diệp: "Sang năm Lý nương tử có thành thân không? Nếu cần thì tìm Lăng Trần đạo trưởng ở Ngọc Tiên Khán làm chút pháp sự, coi như cầu may mắn trong lòng."
"Đa tạ lão bản nương nhắc nhở, ta nhớ rồi." Lý Diệp mỉm cười nhận lấy cá, lại đi vào sạp hàng của Lý thẩm: "Lý thẩm, ta muốn một miếng thịt nạc băm nhỏ."
"Có ngay! Hôm nay Lý nương tử có đến Khai Phong Phủ xem Xuân Ngưu(***) không?"
"Đấy, ta vội quá quên mất, khi nào bắt đầu?"
"Hình như là giờ Tỵ." Lý thẩm nhanh nhẹn băm thịt nạc rồi gói lại, cởi tạp dề: "Sắp đến giờ rồi, ta đi cùng ngươi."
Thời điểm bắt đầu vào tháng Chạp, trước cửa Khai Phong Phủ đã dựng một con trâu đất ngũ sắc, đó là con trâu làm bằng đất sét dùng để cầu phúc trong ngày Lập Xuân, triều đình sẽ phái một quan viên cầm roi dài quất vào nó, quất càng vỡ vụn thì càng chứng tỏ năm đó sẽ là một năm bội thu.
Sau khi trâu bằng đất sét bị quất vỡ, mọi người sẽ tranh nhau cướp đoạt vụn đất sét, nghe nói đất đó mang theo vận may một năm, nếu ai cướp được, một năm này bất kể là trồng trọt hay buôn bán đều sẽ vô cùng thuận lợi.
Ngoài cửa Khai Phong Phủ đã vây kín ba tầng trong, ba tầng ngoài toàn là người, Lý Diệp cũng chen vào tìm một vị trí đứng, trước con trâu đất đặt một đàn tế Thần Nông, chỉ nghe một tiếng vang lên, cửa lớn Khai Phong Phủ mở ra, Thượng Thần mặc triều phục màu đỏ mang theo quan lại các cấp từ bên trong đi ra. Đầu tiên nhóm quan lại dập đầu trước đàn tế, đọc tế văn, cầu Thần Nông phù hộ năm sau mưa thuận gió hoà, ngũ cốc bội thu, tiếp theo Thượng Thần cầm lấy cây roi dài năm màu trên bàn thờ, vung roi đánh xuống đất vang lên một tiếng giòn vang, Xuân Ngưu bắt đầu rồi.
Lý Diệp ở trong đám người ngây ngốc nhìn, quất Xuân Ngưu năm nay hóa ra là nghĩa huynh? Ngày thường hắn vẫn luôn mặc một thân quan phục màu đen, bộ dáng lạnh lùng, không nghĩ tới khi mặc triều phục màu đỏ lại đẹp như vậy, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, đẹp đến mức không giống ngày thường.
Thượng Thần từ từ bước đi, trên gương mặt anh tuấn mang theo biểu tình trang trọng thành kính, hắn chậm rãi đi quanh trâu đất một vòng, cuối cùng dừng chân ở chỗ đuôi trâu, giơ roi dài lên, dùng đủ sức lực quất xuống, ba tiếng roi quất “Bạch! Bạch! Bạch!” vang lên, trâu đất theo tiếng vang vỡ tan tành.
Đám người vây xem hoan hô, Lý thẩm cao hứng nói với Lý Diệp: "Vị quan gia trẻ tuổi này lớn lên trắng trẻo tuấn tú, không nghĩ tới sức lực lại lớn như vậy, chỉ bằng ba roi đã đánh vỡ tan tành thế này, đúng là đại cát, năm sau nhất định là một năm được mùa!"
Lý Diệp cũng hoan hô theo, không hổ là Phất Y Quân nổi danh giang hồ, sức lực thật lớn, con trâu đất to như thế mà trong nháy mắt đã nát vụn luôn rồi.
Quất xong ba roi, Thượng Thần mang theo mọi người hồi phủ, bá tánh vây xem tiến lên tranh giành miếng đất sét vỡ, Lý Diệp xách theo thịt và cá không dám đi tranh, Lý thẩm giành thêm một miếng đưa cho nàng, nàng vui vẻ liên tục nói lời cảm tạ, phấn khởi cầm trong tay đi về nhà.
Lúc về đến nhà, khắp nơi trong phủ đã treo hoa đăng xinh đẹp lên, không khí tràn ngập niềm vui đón năm mới, Lý Chi đang ngồi trước bàn dài ở phòng khách viết thiệp mừng xuân, Thẩm Vũ cũng ở đây, thấy nàng đã về, mỉm cười lấy ra một con trâu nhỏ đưa cho nàng xem.
"Hôm nay là tiết lập xuân, ta tới đây đưa xuân ngưu nhỏ cho Lý nương tử."
"Con xuân ngưu nhỏ này thật đáng yêu, màu sắc rực rỡ." Lý Diệp nhận lấy con trâu nhỏ, cẩn thận nhìn: "Màu sắc giống hệt con trâu trước cửa Khai Phong Phủ."
"Màu của trâu đất tô theo ngũ hành mỗi năm do Thái Sử Cục tính toán, bố cục màu sắc sẽ tô theo thiên can địa chi nạp âm." Lý Chi cúi đầu viết thiệp mừng xuân, thuận miệng giải thích, tiện thể hỏi: "Diệp Nhi đi xem lễ Xuân Ngưu sao?"
Lý Diệp gật đầu, vô cùng hưng phấn: "Các huynh đoán xem ai là người quất Xuân Ngưu? Tuyệt đối đoán không ra!"
Lý Chi cùng Thẩm Vũ liếc nhau, đều cười rộ lên: "Người nào đó phòng tới phòng lui, nhưng vẫn không tính đến ngày Trừ Tịch hôm nay muội lại chạy ra ngoài xem."
"A? Nghĩa huynh không muốn nói cho muội biết sao? Vì sao chứ?"
"Chắc là cảm thấy thẹn thùng?" Thẩm Vũ vuốt cằm, nhân cơ hội bôi xấu: "Người này vẫn luôn như vậy, ừ, tâm tư thâm trầm."
"Nói cái gì đấy." Thượng Thần không biết đã đến đây từ lúc nào, đứng ở cửa phòng khách, trong tay cũng cầm một con xuân ngưu nhỏ, nghe Lý Diệp nói vừa đi xem hắn quất Xuân Ngưu, tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng, vì thế dời mắt không dám nhìn nàng, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Vũ nói: "Hôm nay là Trừ Tịch, sao Thẩm Nhị Lang vẫn chưa về nhà?"
"Thượng Thiếu Khanh thì sao? Trừ Tịch không ở trong phủ đi còn đến đây làm gì?"
"Người trong phủ ta đều về nhà ăn Tết hết rồi, chỉ còn một mình ta." Ánh mắt trong trẻo của Thượng Thiếu Khanh hiện lên một tia đắc ý: "Năm nay ta ăn Tết ở đây."
Thẩm Vũ trầm mặc, thế mà lại có hơi hâm mộ.
"Nghĩa huynh, hôm nay muội đi xem huynh quất Xuân Ngưu rồi, huynh thật là uy phong nha!" Lý Diệp mang theo ý cười đầy mặt: "Lý thẩm bán thịt còn giúp muội giành một miếng trâu đất nữa đấy."
Gương mặt Thượng Thần đỏ lên, đưa xuân ngưu nhỏ cho nàng: "Cho muội."
Bên ngoài có đứa nhỏ nhà nào có lẽ là không chờ nổi tới ban đêm, “Bụp” một tiếng có pháo hoa nổ tung trên không trung tỏa ra mấy sợi khói trắng.
Hai tay của tiểu cô nương cầm hai con xuân ngưu nhỏ giống nhau như đúc, nàng do dự nhìn về phía ca ca, Lý Chi viết xong thiệp mừng xuân, còn đang từ tốn thổi khô mực, thấy ánh mắt xin giúp đỡ của muội muội nhìn tới đây, cười: "Nếu đều tặng cho muội thì đặt cả hai con vào thư phòng của muội đi."
-------
Chú thích:
(*) Chó cắn Lã Động Tân: là một câu thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là "người tốt thì không được biết đến" hay "lòng tốt của người không được ghi nhận". Câu này xuất phát từ câu chuyện về Lã Động Tân, một nhân vật huyền thoại, để thể hiện sự vô ơn của con người.
(**) Trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.
(***) Xuân Ngưu: Vào thời Đông Hán, văn phòng “Lập Thổ Ngưu” được sử dụng để khuyến khích nhân dân canh tác. Văn phòng Lập Thổ Ngưu các địa phương các cấp đến vào ngày lập xuân sẽ nặn trâu bằng đất sét đến khuyến khích người dân canh tác vụ xuân. Vào ngày này, quan lại các cấp từ kinh đô đến địa phương đều phải mặc áo xanh, tập trung trước phủ trước canh năm, hướng dân chúng báo xuân, khuyến nông. Họ dùng đất sét từ ruộng để nặn “trâu đất” và “nông dân đất”, đặt trước phủ quan ở nhiều nơi, sau đó đứng trước phủ quan, cắm cờ xanh để nhắc nhở người dân siêng năng trồng trọt khi mùa xuân đến! Hình tượng “trâu đất” và “nông dân đất” sẽ được đặt trước phủ quan trong suốt mùa vụ, từ “lập xuân” cho đến “lập hạ”. (Xem “Hậu Hán Thư‧Chí‧Lễ Nghi phần 1”)
Trong thời nhà Thanh, lễ “Tế xuân ngưu” được tổ chức tại địa phương để khuyến khích nông nghiệp. Sau khi phủ quân của quận Thuận Thiên Phủ (nay là Bắc Kinh) tham gia nghi lễ nghênh Thần xuân trong cung, ông dẫn đàn thổ ngưu trở lại văn phòng quận Thuận Thiên Phủ, nơi ông chủ trì lễ “Tế xuân ngưu”, tượng trưng cho sự khởi đầu của xuân canh. Thống đốc sẽ đập trâu đất thành từng mảnh, nghi lễ này còn được gọi là nghi thức “đánh xuân”, “quất xuân”.
Sau đó, tập tục diễn biến thành người thật đóng vai Thần xuân Cưu Mang, mặc y phục màu xanh lá cây tiến hành “quất xuân”. Thần xuân cầm trên tay cành liễu hoặc roi lụa ngũ sắc, quất roi vào đàn trâu đất để khuyến khích người dân cày cấy vụ xuân. Sau quất xuân, người dân sẽ nhặt những mảnh vụn của trâu đất mang về ruộng, ngụ ý mong năm nay có một vụ mùa bội thu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro