Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Lao Yến (3)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Bách Hoa tiên tử của Ngưng Hương Các là chính thê của Khâu Thành Tế, cũng chính là Huệ Hoa mới được cứu từ biệt viện của Dương Nguyên Khôi tháng trước, Lý Diệp nhìn chằm chằm đến mức hốc mắt đau đớn, xác định Tuyết Nhi kia chính là Huệ Hoa, không khỏi ngây ngốc, Khâu Thành Tế đi đâu rồi? Huệ Hoa bị hắn bán vào thanh lâu sao?
Nàng cảm thấy đầu óc không còn đủ dùng nữa, mắt thấy xe hoa đã đi xa, nàng gãi đầu ngồi xuống tiếp tục uống trà, cơn tò mò trong lòng làm thế nào cũng không dập tắt được, chỉ mong nhanh chóng tìm người giải đáp rõ ràng cho nàng.
Nói không chừng Nhậm Hải Dao có thể biết được chút gì đó, hoặc có khi nghĩa huynh cũng nắm được chút nội tình? Hay là nàng tự đi hỏi thăm tin tức, tốt xấu gì thì nàng cũng có người quen trong Ngưng Hương Các, Mị Nhi lúc trước ở Xuân Ý Lâu đang ở Ngưng Hương Các không phải sao, tìm nàng ấy hỏi một chút là được.
Trong lúc nàng đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng Kim Ngọc Diệp thấp giọng chào hỏi: "Dương nương tử mạnh khỏe."
Lý Diệp nhăn mày, quay đầu nhìn, quả nhiên là Dương Mộng Chi đang khoanh tay đứng trước bàn trừng nàng, đôi mắt hồng hồng, hình như vừa mới khóc xong.
Phía sau nàng ta còn có hai nữ tử đi theo, Lý Diệp biết một người trong đó là nữ nhi của Lại Bộ lang trung - Hoắc Sở Vân, một người khác nàng không biết, nhưng nhìn mặt cũng quen, chắc là đã từng gặp ở buổi tụ hội nào đấy.
Hiện giờ tính ra thì khoảng một nửa nữ quyến ở Đông Kinh Thành đều biết nàng không hợp với Dương Mộng Chi, Lý Diệp cũng không thèm khách khí nữa, nàng cũng khoanh tay, tựa lưng vào ghế, trừng mắt lại: "Có việc gì?"
"Ngươi " Dương Mộng Chi thoạt nhìn tức muốn hộc máu, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Vì sao ngươi lại hối hôn?"
Lý Diệp chớp mắt, cảm thấy đầu người này đúng là có vấn đề: "Liên quan gì tới ngươi?"
"Đính hôn là chuyện chung thân đại sự, hai bên đều ưng thuận, một lòng một dạ sống tới cuối đời, mà ngươi lại nửa đường hối hôn, đúng là không hợp lễ nghĩa!"
"Ừ đấy, thì sao?"
"Ngươi, ngươi lật lọng!" Dương Mộng Chi bị thái độ của nàng làm cho tức giận muốn ch.ết, đập bàn một cái, chửi ầm lên: "Cái loại tái giá không biết xấu hổ!”
"Dương Mộng Chi, ta khuyên ngươi quản lý mồm miệng cho tốt, không nói đến việc ta có lui thân hay không đều không có quan hệ gì tới ngươi, chỉ cần dựa vào câu mắng người vừa rồi của ngươi mà truyền ra ngoài..." Lý Diệp vừa nói, vừa cố ý nhìn về hướng hoàng cung, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta: "Cẩn thận tai họa là từ miệng mà ra."
Nhóm người nhìn thấy ánh mắt của nàng liếc về hướng hoàng cung một cái thì đều lập tức thay đổi sắc mặt, ai ai trong triều đều biết, đương kim Hoàng Hậu hồi trẻ từng có hôn ước khác nhưng kịp thời phát hiện đức hạnh của vị hôn phu có khiếm khuyết, nên lập tức từ hôn, về sau được Thái Hậu nhìn trúng, tuyên chiếu vào cung, lập làm Hoàng Hậu.
Lúc này Dương Mộng Chi bị tức giận lấn át lý trí, hoàn toàn quên mất Hoàng Hậu mới là người tái giá lớn nhất thiên hạ, nàng ta vỗ bàn mắng Lý Diệp nếu bị người có tâm thêm mắm dặm muối truyền đến tai Hoàng Hậu, cho dù Hoàng Hậu nương nương có nhân từ bao nhiêu chỉ sợ cũng sẽ không cho Dương gia yên bình.
Hoắc Sở Vân sợ hãi, kéo tay Dương Mộng Chi nhỏ giọng khuyên nhủ: "Dương nương tử đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Một vị nữ tử khác cũng khuyên: "Đúng vậy, trước đại hôn phát hiện nhà chồng không tốt, việc từ hôn này về tình cảm có thể tha thứ, Dương nương tử đừng mắng nữa."
Dương Mộng Chi tức giận đến mức khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Diệp.
Mùa thu năm ngoái, Uyển Ninh công chúa gửi thư nhờ Hoàng Hậu nương nương tìm một mối hôn sự cho ngoại tôn của bà - Thượng Thần, lời này vừa nói ra, đại thần trong triều có nữ nhi vừa độ tuổi đều nóng lòng muốn thử, dù sao thì Thượng Thần vừa là trưởng tôn của Thượng gia ở Giang Nam, nhà mẫu thân lại là Thụy Vương phủ đứng đầu năm Vương gia khác họ, thân phận tôn quý, hơn nữa hai mươi tuổi hắn đã là Thám Hoa lang, hiện làm quan đến chức Đại Lý Tự thiếu khanh, có thể nói học thức uyên bác, tiền đồ rộng mở, là ứng cử viên hôn phu tốt nhất.
Tổ phụ Dương Mộng Chi vì thế hao hết tâm tư, vận dụng vô số nhân mạch mới đẩy được nàng ta đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương, mắt thấy việc chỉ hôn đã là ván đã đóng thuyền, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Lý Diệp, sáng nay Hoàng Hậu cố ý tuyên nàng ta tiến cung, nói là việc chỉ hôn phải gác lại, sau này sẽ tìm cho nàng ta một mối hôn sự tốt hơn.
Nhưng nhìn khắp đám con cháu thế gia nào có ai tốt hơn Thượng Thần? Huống chi tổ phụ đã hạ tối hậu thư cho phụ thân, nếu nàng ta không thể gả vào Thượng gia, thì tương lai sẽ giao Dương gia cho nhị phòng, đến lúc đó một nhà đại phòng bọn họ lập tức cuốn gói cút đi.
Nàng ta tuyệt đối không muốn dọn ra khỏi Dương phủ, cũng tuyệt đối sẽ không nhận thua, phu quân mà Dương Mộng Chi nàng ta nhìn trúng, ai cũng không thể cướp đi!
Lý Diệp uống trà thấy thời gian vừa đủ rồi, nàng đứng dậy mặt đối mặt với Dương Mộng Chi, nàng cao hơn nàng ta một chút, khí thế cũng mạnh hơn một chút: "Ta không biết ngươi bị chọc tức ở đâu lại chạy tới chỗ ta nổi điên, Dương gia thượng thư là nguyên lão ba triều, một trưởng tôn đã ch.ết, thế mà trưởng tôn nữ cũng không biết đường thu liễm? Còn có, những lời ngươi nhục mạ nữ tử tái giá vừa rồi ta đều ghi nhớ hết, từ nay về sau hai chúng ra tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, nếu không những lời hôm nay…"
Ánh mắt của nàng nhàn nhạt đảo qua hai người phía sau Dương Mộng Chi, thấy hai người kia đều hoảng sợ cúi đầu, nàng cũng không nói thêm nữa, ngẩng đầu nghênh ngang rời khỏi Thính Trúc Trà Lâu.
.
.
.
Rời khỏi trà lâu, nàng cự tuyệt lời mời ngồi xe ngựa cùng Kim Ngọc Diệp về nhà, nàng chỉ nói muốn đi dạo một mình một lúc.
Dương Mộng Chi vậy mà dám mắng nàng, tái giá gì đó thật là khó nghe, chẳng lẽ đã là nữ tử thì không được phép chọn phu quân tốt, chỉ vì cái gọi là nữ đức mà cho dù biết rõ đối phương không phải người tốt cũng vẫn một lòng một dạ ở bên cạnh tên đó đến già sao? Còn nữa, nếu nói nàng tái giá thì cái tên Triệu Nam Tự kia là cái gì? Dựa vào đâu mà rõ ràng hắn tư thông với biểu muội, nhưng không ai nói hắn sai?
Lý Diệp tức giận đá một hòn đá xuống sông, phát ra một tiếng “Bùm”, ngay sau đó là tiếng hô lớn phía trước: "Cứu mạng, có người rơi xuống nước rồi!"
Nàng theo tiếng kêu cứu nhìn lại, chỉ thấy có người đang chìm chìm nổi nổi dưới sông, mấy ngày nay thời tiết đã ấm hơn trước, băng trên sông đã hòa tan, nhưng vẫn có không ít tảng băng nhỏ chảy xuôi theo dòng nước, nếu không cẩn thận đụng phải sợ là sẽ mắc bệnh nặng.
Nàng nghĩ tới đây tim cũng giật thót, nàng chạy nhanh đến phía trước muốn nhìn xem có thể giúp gì không. Nơi đó đã có người nhiệt tình nhảy xuống sông cứu người, lúc nàng chạy tới người dưới sông đã nằm trên thềm đá, nhìn quần áo thì hẳn người này là nữ, tóc tai trên đầu tán loạn nên không thấy rõ mặt, nhưng thị nữ đang ôm nàng ta khóc lóc thảm thiết thì nàng biết.
Là nha hoàn thiếp thân của Ôn Nhược Nhụy - Lục Liên.
Lục Liên ôm nữ tử trong lòng, vừa bất lực lau quần áo ướt trên người nữ tử, vừa khóc: "Chỉ là mấy câu mâu thuẫn nhỏ giữa phu thê thôi, sao nương tử lại nghĩ quẩn nhảy xuống sông tự vẫn thế chứ, trong bụng ngài vẫn còn hài tử mà!"
Lý Diệp rùng mình trong lòng, là Ôn Nhược Nhụy, nàng ta không phải là rơi xuống nước, mà là muốn tự sát?
Đang trong ngày Tết, có rất nhiều người rảnh rỗi, lúc này đám người tụ tập đứng xa đứng gần chỉ chỉ trỏ trỏ Ôn Nhược Nhụy đang toàn thân ướt đẫm, Lục Liên nghe thấy tiếng người bàn luận, cúi đầu không nói lời nào vội vàng che chắn cho nương tử nhà mình.
Lý Diệp cắn môi do dự một lúc, vẫn không nhìn được, tiến lên cởi áo choàng của mình ra đưa cho Lục Liên: "Phủ thêm đi."
Lục Liên liên tục nói lời cảm tạ, ngẩng đầu lên định nhận lấy áo choàng thì phát hiện người đưa là Lý Diệp, nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Mau lên, đừng để ta đổi ý." Lý Diệp cau mày, nhỏ giọng gào một câu, làm bộ muốn thu áo choàng lại, Lục Liên không dám do dự tiếp, quyết đoán nhận lấy áo choàng khoác lên người Ôn Nhược Nhụy.
Ôn Nhược Nhụy vẫn luôn ngẩn ngơ không nói gì, lúc này mới mở miệng: "Thấy ta chật vật như vậy, ngươi hả hê lắm đúng không?"
Lý Diệp thấy nàng ta còn có thể mở miệng nói chuyện, hẳn là không có gì đáng ngại, thở dài xoay người muốn đi, Ôn Nhược Nhụy dường như bị kích thích, đột nhiên kích động nói: "Ngươi muốn cười thì cười đi, nhưng ngươi không thắng ta, ta cũng không thua ngươi!"
Tức khắc mọi ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng nhìn về phía nàng, Lý Diệp cảm thấy cơn tức giận đang xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng cúi đầu hít sâu mấy lượt mới quay lại, đi đến trước mặt Ôn Nhược Nhụy, từ trên cao nhìn chằm chằm nàng ta, cất cao giọng nói: "Ngươi cùng biểu ca ngươi, hai người nam trộm nữ xướng, đê tiện xấu xa, đúng là một đôi trời đất tạo thành, ta có thể thoát khỏi hai người các ngươi là Phật Tổ Bồ Tát phù hộ độ trì, ta vô cùng cảm ơn trời đất rủ lòng thương xót, ước gì đời này không bao giờ gặp lại các ngươi nữa, thử hỏi làm sao còn quan tâm thắng thua với ngươi?"
Nàng dời ánh mắt xuống, nhìn chằm chằm bụng nhỏ đã phồng lên của Ôn Nhược Nhụy, nói tiếp: "Hôm nay ta giúp ngươi là vì ngươi đang có thai, là vì ta lương thiện, là vì hài tử trong bụng ngươi vô tội không nên liên lụy tới sự dơ bẩn của các ngươi. Nếu ngươi đã là mẫu thân thì phải chịu trách nhiệm nên có của một mẫu thân!"
Nàng một hơi nói xong quay đầu đi thẳng, không ngờ tới lại gặp một người.
Người nọ đĩnh bạt như tùng trúc, trong sáng như trăng trên trời, đôi mắt đen nhánh ôn nhu nhìn nàng.
"Nghĩa huynh?" Trong nháy mắt nàng khôi phục thần thái của tiểu cô nương, che miệng nhỏ kinh ngạc: "Sao huynh lại ở đây?"
"Ta tới tìm muội." Thượng Thần vừa nói vừa cởi áo choàng ra, khoác lên vai nàng: "Về nhà?"
Lý Diệp gật đầu, bị hắn kéo tay áo ra khỏi đám người: "Nghĩa huynh thấy, thấy hết rồi?"
"Không có, chỉ nhìn nửa đoạn sau thôi, bắt đầu xem từ lúc muội nói hai người nam trộm nữ xướng."
"A. Muội không cố ý nói tục đâu." Nàng đỏ mặt giải thích, khóe miệng lại vểnh lên, nàng cắn môi cố kìm lại, nhưng vẫn không có thể ngăn cản ý cười càng lúc càng đậm, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: "Thật ra muội muốn mắng bọn họ như vậy từ lâu lắm rồi!"
Thượng Thần nhìn nàng cười, hắn cũng cười theo, dắt nàng tới chỗ đang buộc Tiểu Hắc ở ven đường, hắn đỡ tiểu cô nương lên ngựa: "Diệp Nhi mắng đúng."
"Ừm, muội chỉ mắng hôm nay thôi, về sau không mắng nữa."
"Nếu có người chọc muội tức giận, nên mắng vẫn phải mắng."
"Nhưng mà ca ca không vui đâu."
"Chúng ta không nói cho hắn biết."
Hai người, một người ngồi trên lưng ngựa, ríu rít nói không ngừng, một người nắm dây cương chậm rãi dắt ngựa đi, thỉnh thoảng phụ họa hai câu, cứ như vậy hai người vừa đi vừa nói chuyện, chợt gặp phải Dương Mộng Chi đang đứng ở ven đường.
Lý Diệp thấy lại là nàng ta, khẽ "Hừ"một tiếng.
Người khác không nghe thấy nhưng Thượng Thần lại nghe rất rõ, khóe miệng Thiếu Khanh đại nhân nhếch lên, mắt nhìn thẳng về phía trước bước đi.
Nhưng Dương Mộng Chi lại đi tới chỗ hai người, uyển chuyển hành lễ: "Thượng gia ca ca."
Thượng Thần nhàn nhạt gật đầu, chuẩn bị nghiêng người đi qua.
"Thượng gia ca ca tài trí hơn người, hẳn là không phải không nhìn ra ta cố ý chờ ở nơi này chứ?"
Thượng Thần nhìn về phía nàng ta.
Dương Mộng Chi ngước mắt đảo qua Lý Diệp đang ngồi trên lưng ngựa, cười hỏi: "Thượng gia ca ca đang đưa Lý nương tử về nhà sao?"
"Có việc mời nói."
Dương Mộng Chi thở dài một hơi.
"Ta rất hâm mộ Lý nương tử, có thân phận nghĩa muội này liền có thể tiếp xúc với ngài nhiều hơn, không vô dụng giống ta, sợ là phải phụ lòng kỳ vọng của Hoàng Hậu nương nương và tổ phụ với ta rồi. Thượng gia ca ca "
Nàng tiến lên một bước, Thượng Thần lui về phía sau nửa bước, nhíu mày.
"Mộng Chi có thể cầu xin Ngài một việc được không? Nếu Ngài thật sự không thích ta, thì có thể đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương và tổ phụ nói rõ ràng được không."
Dương Mộng Chi hít mũi, giọng nói nhu nhược đáng thương: "Tổ phụ vì triều đình dốc sức nửa đời người, Hoàng Hậu nương nương rủ lòng thương với ta, để ta có cơ hội ở bên cạnh Ngài. Ta là nữ tử khuê các, vừa không dám vi phạm ý chỉ, cũng không thể giống Lý nương tử không cố kỵ đạo lý luân thường một mực bám theo Ngài, nhưng Ngài cứ hờ hững với ta như vậy, ta, người khác nhìn ta như thế nào?"
Thượng Thần im lặng nghe nàng nói ta nói hết câu, mở miệng: "Người khác nhìn ngươi như thế nào thì có quan hệ gì tới ta?"
Dương Mộng Chi nghẹn họng, lắp bắp giải thích: "Nhưng mà Hoàng Hậu nương nương nói "
"Hoàng Hậu nương nương chưa nói gì cả." Thượng Thần lạnh lùng nói: "Dương nương tử không cần băn khoăn, ngươi và ta chỉ là hai người xa lạ, còn có, nghĩa muội của ta như thế nào, không tới lượt ngươi nói."
Hắn nói xong, nhấc chân đi thẳng.
Dương Mộng Chi đứng tại chỗ nửa ngày, khăn tay bị vặn tới nhăn nhúm, không cam lòng xoay người lên xe ngựa nhà mình, gục đầu khóc thút thít.
Lý Diệp ngồi trên lưng ngựa xem hết vở diễn, mãi vẫn không khép được miệng: "Nghĩa huynh."
"Ừ?"
"Huynh, huynh cứ cự tuyệt người ta như vậy, không tiếc sao, đó là tôn nữ của Dương lão thượng thư đấy, hàn môn hay thanh quý đều không phải ai cũng với tới đâu!"
Thượng Thần ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đang cười như đứa ngốc, nhướng mày: "Diệp Nhi nói xem?"
"Muội không biết gì hết."
"Tâm ý của ta, muội không biết sao?"
"Tâm, tâm ý gì chứ?" Lý Diệp bị đánh úp bất ngờ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trừng lớn giả ngu: "Muội… muội… muội, muội không biết gì hết!"
"Hửm, không biết thì thôi."
"Nghĩa huynh nói muội nghe xem?"
"Không thể nói." Hắn lắc đầu: "Ta đã đồng ý với ca ca muội là sẽ không đề cập tới chuyện đó nữa, quân tử phải giữ lời."
"Huynh!" Lý Diệp thấy đến lúc này rồi mà hắn còn nhắc đến quân tử phải giữ lời, nàng tức đến mức muốn xuống ngựa đi về ngay và luôn, nàng vuốt ngực nửa ngày mới chấp nhận ôm cổ Tiểu Hắc.
Hừ, quân tử phải giữ lời cái quái gì.
Nàng cảm thấy đầu óc không còn đủ dùng nữa, mắt thấy xe hoa đã đi xa, nàng gãi đầu ngồi xuống tiếp tục uống trà, cơn tò mò trong lòng làm thế nào cũng không dập tắt được, chỉ mong nhanh chóng tìm người giải đáp rõ ràng cho nàng.
Nói không chừng Nhậm Hải Dao có thể biết được chút gì đó, hoặc có khi nghĩa huynh cũng nắm được chút nội tình? Hay là nàng tự đi hỏi thăm tin tức, tốt xấu gì thì nàng cũng có người quen trong Ngưng Hương Các, Mị Nhi lúc trước ở Xuân Ý Lâu đang ở Ngưng Hương Các không phải sao, tìm nàng ấy hỏi một chút là được.
Trong lúc nàng đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng Kim Ngọc Diệp thấp giọng chào hỏi: "Dương nương tử mạnh khỏe."
Lý Diệp nhăn mày, quay đầu nhìn, quả nhiên là Dương Mộng Chi đang khoanh tay đứng trước bàn trừng nàng, đôi mắt hồng hồng, hình như vừa mới khóc xong.
Phía sau nàng ta còn có hai nữ tử đi theo, Lý Diệp biết một người trong đó là nữ nhi của Lại Bộ lang trung - Hoắc Sở Vân, một người khác nàng không biết, nhưng nhìn mặt cũng quen, chắc là đã từng gặp ở buổi tụ hội nào đấy.
Hiện giờ tính ra thì khoảng một nửa nữ quyến ở Đông Kinh Thành đều biết nàng không hợp với Dương Mộng Chi, Lý Diệp cũng không thèm khách khí nữa, nàng cũng khoanh tay, tựa lưng vào ghế, trừng mắt lại: "Có việc gì?"
"Ngươi " Dương Mộng Chi thoạt nhìn tức muốn hộc máu, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Vì sao ngươi lại hối hôn?"
Lý Diệp chớp mắt, cảm thấy đầu người này đúng là có vấn đề: "Liên quan gì tới ngươi?"
"Đính hôn là chuyện chung thân đại sự, hai bên đều ưng thuận, một lòng một dạ sống tới cuối đời, mà ngươi lại nửa đường hối hôn, đúng là không hợp lễ nghĩa!"
"Ừ đấy, thì sao?"
"Ngươi, ngươi lật lọng!" Dương Mộng Chi bị thái độ của nàng làm cho tức giận muốn ch.ết, đập bàn một cái, chửi ầm lên: "Cái loại tái giá không biết xấu hổ!”
"Dương Mộng Chi, ta khuyên ngươi quản lý mồm miệng cho tốt, không nói đến việc ta có lui thân hay không đều không có quan hệ gì tới ngươi, chỉ cần dựa vào câu mắng người vừa rồi của ngươi mà truyền ra ngoài..." Lý Diệp vừa nói, vừa cố ý nhìn về hướng hoàng cung, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta: "Cẩn thận tai họa là từ miệng mà ra."
Nhóm người nhìn thấy ánh mắt của nàng liếc về hướng hoàng cung một cái thì đều lập tức thay đổi sắc mặt, ai ai trong triều đều biết, đương kim Hoàng Hậu hồi trẻ từng có hôn ước khác nhưng kịp thời phát hiện đức hạnh của vị hôn phu có khiếm khuyết, nên lập tức từ hôn, về sau được Thái Hậu nhìn trúng, tuyên chiếu vào cung, lập làm Hoàng Hậu.
Lúc này Dương Mộng Chi bị tức giận lấn át lý trí, hoàn toàn quên mất Hoàng Hậu mới là người tái giá lớn nhất thiên hạ, nàng ta vỗ bàn mắng Lý Diệp nếu bị người có tâm thêm mắm dặm muối truyền đến tai Hoàng Hậu, cho dù Hoàng Hậu nương nương có nhân từ bao nhiêu chỉ sợ cũng sẽ không cho Dương gia yên bình.
Hoắc Sở Vân sợ hãi, kéo tay Dương Mộng Chi nhỏ giọng khuyên nhủ: "Dương nương tử đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Một vị nữ tử khác cũng khuyên: "Đúng vậy, trước đại hôn phát hiện nhà chồng không tốt, việc từ hôn này về tình cảm có thể tha thứ, Dương nương tử đừng mắng nữa."
Dương Mộng Chi tức giận đến mức khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Diệp.
Mùa thu năm ngoái, Uyển Ninh công chúa gửi thư nhờ Hoàng Hậu nương nương tìm một mối hôn sự cho ngoại tôn của bà - Thượng Thần, lời này vừa nói ra, đại thần trong triều có nữ nhi vừa độ tuổi đều nóng lòng muốn thử, dù sao thì Thượng Thần vừa là trưởng tôn của Thượng gia ở Giang Nam, nhà mẫu thân lại là Thụy Vương phủ đứng đầu năm Vương gia khác họ, thân phận tôn quý, hơn nữa hai mươi tuổi hắn đã là Thám Hoa lang, hiện làm quan đến chức Đại Lý Tự thiếu khanh, có thể nói học thức uyên bác, tiền đồ rộng mở, là ứng cử viên hôn phu tốt nhất.
Tổ phụ Dương Mộng Chi vì thế hao hết tâm tư, vận dụng vô số nhân mạch mới đẩy được nàng ta đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương, mắt thấy việc chỉ hôn đã là ván đã đóng thuyền, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Lý Diệp, sáng nay Hoàng Hậu cố ý tuyên nàng ta tiến cung, nói là việc chỉ hôn phải gác lại, sau này sẽ tìm cho nàng ta một mối hôn sự tốt hơn.
Nhưng nhìn khắp đám con cháu thế gia nào có ai tốt hơn Thượng Thần? Huống chi tổ phụ đã hạ tối hậu thư cho phụ thân, nếu nàng ta không thể gả vào Thượng gia, thì tương lai sẽ giao Dương gia cho nhị phòng, đến lúc đó một nhà đại phòng bọn họ lập tức cuốn gói cút đi.
Nàng ta tuyệt đối không muốn dọn ra khỏi Dương phủ, cũng tuyệt đối sẽ không nhận thua, phu quân mà Dương Mộng Chi nàng ta nhìn trúng, ai cũng không thể cướp đi!
Lý Diệp uống trà thấy thời gian vừa đủ rồi, nàng đứng dậy mặt đối mặt với Dương Mộng Chi, nàng cao hơn nàng ta một chút, khí thế cũng mạnh hơn một chút: "Ta không biết ngươi bị chọc tức ở đâu lại chạy tới chỗ ta nổi điên, Dương gia thượng thư là nguyên lão ba triều, một trưởng tôn đã ch.ết, thế mà trưởng tôn nữ cũng không biết đường thu liễm? Còn có, những lời ngươi nhục mạ nữ tử tái giá vừa rồi ta đều ghi nhớ hết, từ nay về sau hai chúng ra tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, nếu không những lời hôm nay…"
Ánh mắt của nàng nhàn nhạt đảo qua hai người phía sau Dương Mộng Chi, thấy hai người kia đều hoảng sợ cúi đầu, nàng cũng không nói thêm nữa, ngẩng đầu nghênh ngang rời khỏi Thính Trúc Trà Lâu.
.
.
.
Rời khỏi trà lâu, nàng cự tuyệt lời mời ngồi xe ngựa cùng Kim Ngọc Diệp về nhà, nàng chỉ nói muốn đi dạo một mình một lúc.
Dương Mộng Chi vậy mà dám mắng nàng, tái giá gì đó thật là khó nghe, chẳng lẽ đã là nữ tử thì không được phép chọn phu quân tốt, chỉ vì cái gọi là nữ đức mà cho dù biết rõ đối phương không phải người tốt cũng vẫn một lòng một dạ ở bên cạnh tên đó đến già sao? Còn nữa, nếu nói nàng tái giá thì cái tên Triệu Nam Tự kia là cái gì? Dựa vào đâu mà rõ ràng hắn tư thông với biểu muội, nhưng không ai nói hắn sai?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Diệp tức giận đá một hòn đá xuống sông, phát ra một tiếng “Bùm”, ngay sau đó là tiếng hô lớn phía trước: "Cứu mạng, có người rơi xuống nước rồi!"
Nàng theo tiếng kêu cứu nhìn lại, chỉ thấy có người đang chìm chìm nổi nổi dưới sông, mấy ngày nay thời tiết đã ấm hơn trước, băng trên sông đã hòa tan, nhưng vẫn có không ít tảng băng nhỏ chảy xuôi theo dòng nước, nếu không cẩn thận đụng phải sợ là sẽ mắc bệnh nặng.
Nàng nghĩ tới đây tim cũng giật thót, nàng chạy nhanh đến phía trước muốn nhìn xem có thể giúp gì không. Nơi đó đã có người nhiệt tình nhảy xuống sông cứu người, lúc nàng chạy tới người dưới sông đã nằm trên thềm đá, nhìn quần áo thì hẳn người này là nữ, tóc tai trên đầu tán loạn nên không thấy rõ mặt, nhưng thị nữ đang ôm nàng ta khóc lóc thảm thiết thì nàng biết.
Là nha hoàn thiếp thân của Ôn Nhược Nhụy - Lục Liên.
Lục Liên ôm nữ tử trong lòng, vừa bất lực lau quần áo ướt trên người nữ tử, vừa khóc: "Chỉ là mấy câu mâu thuẫn nhỏ giữa phu thê thôi, sao nương tử lại nghĩ quẩn nhảy xuống sông tự vẫn thế chứ, trong bụng ngài vẫn còn hài tử mà!"
Lý Diệp rùng mình trong lòng, là Ôn Nhược Nhụy, nàng ta không phải là rơi xuống nước, mà là muốn tự sát?
Đang trong ngày Tết, có rất nhiều người rảnh rỗi, lúc này đám người tụ tập đứng xa đứng gần chỉ chỉ trỏ trỏ Ôn Nhược Nhụy đang toàn thân ướt đẫm, Lục Liên nghe thấy tiếng người bàn luận, cúi đầu không nói lời nào vội vàng che chắn cho nương tử nhà mình.
Lý Diệp cắn môi do dự một lúc, vẫn không nhìn được, tiến lên cởi áo choàng của mình ra đưa cho Lục Liên: "Phủ thêm đi."
Lục Liên liên tục nói lời cảm tạ, ngẩng đầu lên định nhận lấy áo choàng thì phát hiện người đưa là Lý Diệp, nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Mau lên, đừng để ta đổi ý." Lý Diệp cau mày, nhỏ giọng gào một câu, làm bộ muốn thu áo choàng lại, Lục Liên không dám do dự tiếp, quyết đoán nhận lấy áo choàng khoác lên người Ôn Nhược Nhụy.
Ôn Nhược Nhụy vẫn luôn ngẩn ngơ không nói gì, lúc này mới mở miệng: "Thấy ta chật vật như vậy, ngươi hả hê lắm đúng không?"
Lý Diệp thấy nàng ta còn có thể mở miệng nói chuyện, hẳn là không có gì đáng ngại, thở dài xoay người muốn đi, Ôn Nhược Nhụy dường như bị kích thích, đột nhiên kích động nói: "Ngươi muốn cười thì cười đi, nhưng ngươi không thắng ta, ta cũng không thua ngươi!"
Tức khắc mọi ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng nhìn về phía nàng, Lý Diệp cảm thấy cơn tức giận đang xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng cúi đầu hít sâu mấy lượt mới quay lại, đi đến trước mặt Ôn Nhược Nhụy, từ trên cao nhìn chằm chằm nàng ta, cất cao giọng nói: "Ngươi cùng biểu ca ngươi, hai người nam trộm nữ xướng, đê tiện xấu xa, đúng là một đôi trời đất tạo thành, ta có thể thoát khỏi hai người các ngươi là Phật Tổ Bồ Tát phù hộ độ trì, ta vô cùng cảm ơn trời đất rủ lòng thương xót, ước gì đời này không bao giờ gặp lại các ngươi nữa, thử hỏi làm sao còn quan tâm thắng thua với ngươi?"
Nàng dời ánh mắt xuống, nhìn chằm chằm bụng nhỏ đã phồng lên của Ôn Nhược Nhụy, nói tiếp: "Hôm nay ta giúp ngươi là vì ngươi đang có thai, là vì ta lương thiện, là vì hài tử trong bụng ngươi vô tội không nên liên lụy tới sự dơ bẩn của các ngươi. Nếu ngươi đã là mẫu thân thì phải chịu trách nhiệm nên có của một mẫu thân!"
Nàng một hơi nói xong quay đầu đi thẳng, không ngờ tới lại gặp một người.
Người nọ đĩnh bạt như tùng trúc, trong sáng như trăng trên trời, đôi mắt đen nhánh ôn nhu nhìn nàng.
"Nghĩa huynh?" Trong nháy mắt nàng khôi phục thần thái của tiểu cô nương, che miệng nhỏ kinh ngạc: "Sao huynh lại ở đây?"
"Ta tới tìm muội." Thượng Thần vừa nói vừa cởi áo choàng ra, khoác lên vai nàng: "Về nhà?"
Lý Diệp gật đầu, bị hắn kéo tay áo ra khỏi đám người: "Nghĩa huynh thấy, thấy hết rồi?"
"Không có, chỉ nhìn nửa đoạn sau thôi, bắt đầu xem từ lúc muội nói hai người nam trộm nữ xướng."
"A. Muội không cố ý nói tục đâu." Nàng đỏ mặt giải thích, khóe miệng lại vểnh lên, nàng cắn môi cố kìm lại, nhưng vẫn không có thể ngăn cản ý cười càng lúc càng đậm, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: "Thật ra muội muốn mắng bọn họ như vậy từ lâu lắm rồi!"
Thượng Thần nhìn nàng cười, hắn cũng cười theo, dắt nàng tới chỗ đang buộc Tiểu Hắc ở ven đường, hắn đỡ tiểu cô nương lên ngựa: "Diệp Nhi mắng đúng."
"Ừm, muội chỉ mắng hôm nay thôi, về sau không mắng nữa."
"Nếu có người chọc muội tức giận, nên mắng vẫn phải mắng."
"Nhưng mà ca ca không vui đâu."
"Chúng ta không nói cho hắn biết."
Hai người, một người ngồi trên lưng ngựa, ríu rít nói không ngừng, một người nắm dây cương chậm rãi dắt ngựa đi, thỉnh thoảng phụ họa hai câu, cứ như vậy hai người vừa đi vừa nói chuyện, chợt gặp phải Dương Mộng Chi đang đứng ở ven đường.
Lý Diệp thấy lại là nàng ta, khẽ "Hừ"một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác không nghe thấy nhưng Thượng Thần lại nghe rất rõ, khóe miệng Thiếu Khanh đại nhân nhếch lên, mắt nhìn thẳng về phía trước bước đi.
Nhưng Dương Mộng Chi lại đi tới chỗ hai người, uyển chuyển hành lễ: "Thượng gia ca ca."
Thượng Thần nhàn nhạt gật đầu, chuẩn bị nghiêng người đi qua.
"Thượng gia ca ca tài trí hơn người, hẳn là không phải không nhìn ra ta cố ý chờ ở nơi này chứ?"
Thượng Thần nhìn về phía nàng ta.
Dương Mộng Chi ngước mắt đảo qua Lý Diệp đang ngồi trên lưng ngựa, cười hỏi: "Thượng gia ca ca đang đưa Lý nương tử về nhà sao?"
"Có việc mời nói."
Dương Mộng Chi thở dài một hơi.
"Ta rất hâm mộ Lý nương tử, có thân phận nghĩa muội này liền có thể tiếp xúc với ngài nhiều hơn, không vô dụng giống ta, sợ là phải phụ lòng kỳ vọng của Hoàng Hậu nương nương và tổ phụ với ta rồi. Thượng gia ca ca "
Nàng tiến lên một bước, Thượng Thần lui về phía sau nửa bước, nhíu mày.
"Mộng Chi có thể cầu xin Ngài một việc được không? Nếu Ngài thật sự không thích ta, thì có thể đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương và tổ phụ nói rõ ràng được không."
Dương Mộng Chi hít mũi, giọng nói nhu nhược đáng thương: "Tổ phụ vì triều đình dốc sức nửa đời người, Hoàng Hậu nương nương rủ lòng thương với ta, để ta có cơ hội ở bên cạnh Ngài. Ta là nữ tử khuê các, vừa không dám vi phạm ý chỉ, cũng không thể giống Lý nương tử không cố kỵ đạo lý luân thường một mực bám theo Ngài, nhưng Ngài cứ hờ hững với ta như vậy, ta, người khác nhìn ta như thế nào?"
Thượng Thần im lặng nghe nàng nói ta nói hết câu, mở miệng: "Người khác nhìn ngươi như thế nào thì có quan hệ gì tới ta?"
Dương Mộng Chi nghẹn họng, lắp bắp giải thích: "Nhưng mà Hoàng Hậu nương nương nói "
"Hoàng Hậu nương nương chưa nói gì cả." Thượng Thần lạnh lùng nói: "Dương nương tử không cần băn khoăn, ngươi và ta chỉ là hai người xa lạ, còn có, nghĩa muội của ta như thế nào, không tới lượt ngươi nói."
Hắn nói xong, nhấc chân đi thẳng.
Dương Mộng Chi đứng tại chỗ nửa ngày, khăn tay bị vặn tới nhăn nhúm, không cam lòng xoay người lên xe ngựa nhà mình, gục đầu khóc thút thít.
Lý Diệp ngồi trên lưng ngựa xem hết vở diễn, mãi vẫn không khép được miệng: "Nghĩa huynh."
"Ừ?"
"Huynh, huynh cứ cự tuyệt người ta như vậy, không tiếc sao, đó là tôn nữ của Dương lão thượng thư đấy, hàn môn hay thanh quý đều không phải ai cũng với tới đâu!"
Thượng Thần ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đang cười như đứa ngốc, nhướng mày: "Diệp Nhi nói xem?"
"Muội không biết gì hết."
"Tâm ý của ta, muội không biết sao?"
"Tâm, tâm ý gì chứ?" Lý Diệp bị đánh úp bất ngờ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt trừng lớn giả ngu: "Muội… muội… muội, muội không biết gì hết!"
"Hửm, không biết thì thôi."
"Nghĩa huynh nói muội nghe xem?"
"Không thể nói." Hắn lắc đầu: "Ta đã đồng ý với ca ca muội là sẽ không đề cập tới chuyện đó nữa, quân tử phải giữ lời."
"Huynh!" Lý Diệp thấy đến lúc này rồi mà hắn còn nhắc đến quân tử phải giữ lời, nàng tức đến mức muốn xuống ngựa đi về ngay và luôn, nàng vuốt ngực nửa ngày mới chấp nhận ôm cổ Tiểu Hắc.
Hừ, quân tử phải giữ lời cái quái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro