Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Lập Đông (5)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Lúc đi thì sóng to gió lớn, khi về lại sóng yên biển lặng, Thượng Thần nhìn tiểu cô nương cuối cùng đã chịu khoác áo choàng của hắn, lưu luyến không rời: "Về chỗ đi, ăn nhiều chút."
Áo choàng này là do Thượng phu nhân đặc biệt sai người đưa tới, ấm áp sang quý, cắt may cẩn thận theo thân hình của Thượng Thần, mặc trên người Lý Diệp thấp hơn hắn cả một cái đầu, áo choàng có vẻ cực kỳ to lớn.
Nàng lại giống như đứa nhỏ mặc trộm đồ của người lớn, ôm nửa tà áo choàng vào trong ngực, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sợ tà áo rơi xuống kéo lê dưới đất bị bẩn.
"Nghĩa huynh cũng phải ăn nhiều chút, uống ít rượu thôi."
"Được." Hắn cong đôi mắt: "Còn muốn dặn dò gì nữa không?"
"Ừm. Huynh nhắc ca ca cũng uống ít rượu thôi."
"Được."
"Còn có cái này." Nàng khép chặt vạt áo choàng, tay nhỏ lần mò bên trong nửa ngày, lấy ra mấy quả vải: "Vừa rồi muội chỉ lo đưa cho ca ca, đây là của nghĩa huynh."
Thượng Thần mỉm cười, cầm lấy một quả, bóc vỏ, lại giống như vừa rồi đưa đến trước mặt nàng, còn chưa kịp mở lời, tiểu cô nương đã cúi thấp đầu, chôn mặt trong lòng bàn tay hắn, há miệng ăn luôn quả vải trắng ngần mọng nước kia.
Thiếu Khanh đại nhân cứng đờ người.
Tiếng ồn ào náo nhiệt của tiệc rượu truyền tới từ phía sau, âm thanh ăn uống linh đình không dứt bên tai nháy mắt trở nên xa xôi, trong vùng trời đất an tĩnh này chỉ còn lại tiếng cánh môi mềm mại cọ qua lòng bàn tay rất nhỏ, mang theo cảm giác ướt át lành lạnh, tựa như cánh hoa đọng sương sớm ngày đầu xuân.
"Cảm ơn nghĩa huynh, muội ăn luôn nha." Lý Diệp từ lòng bàn tay hắn ngẩng mặt lên, mỉm cười ngọt ngào, thấy hắn ngây người không nói câu nào, nàng đỏ mặt đặt mấy quả vải vào trong tay hắn, xoay người chạy về bàn rượu.
Tiệc rượu đã qua hơn nửa, Kim Ngọc Diệp thấy nàng đã trở lại, cao hứng vẫy tay: "Tiểu Diệp đã trở lại rồi, đầu còn choáng không?"
"Ta ra ngoài hóng chút gió lạnh cũng tỉnh hơn nhiều rồi." Lý Diệp cởi áo choàng ra, đặt gọn ở phía sau lưng: "Cảm ơn ngươi đã quan tâm."
"Khách khí như vậy làm gì, vừa rồi ngươi không có ở đây, bên trên đưa ô mai tới đây, ăn ngon lắm! Ta có giữ lại hai quả cho ngươi này." Kim Ngọc Diệp ân cần đưa cho nàng hai quả ô mai tinh xảo, lại rót thêm cho nàng một ly trà: "Uống trà cho ấm người, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh?"
Lý Diệp giơ áo bông nhỏ trong tay cho nàng xem: "Không sao, ta mặc ấm lắm."
"Mặt áo bông này của Lý nương tử hẳn là nguyên liệu trong cung ngự tứ, đúng không?" Có nương tử ngồi cùng bàn hỏi, thấy nàng gật đầu, lập tức thêm mấy phần hâm mộ: "Ta nghe nói Lý học sĩ có tiếng là người yêu thương muội muội, hôm nay thấy quả nhiên lời này không phải là giả."
Một vị nương tử khác cũng thò tay qua sờ: "Còn phải nói, nguyên liệu ban thưởng cho nhà ta đều cho nam đinh cùng mấy vị phu nhân di nương, đồ quý trọng hơn chút thì giữ lại trong nhà kho, chúng ta nào có phần."
"Kiện áo choàng này cũng là đồ thượng phẩm đấy, chắc cũng là ngự tứ đi?"
"Đây là mẫu áo choàng mới nhất năm nay, mặt ngoài là gấm Tứ Xuyên, mặt trong dệt bằng lông dê, rất quý giá, ca ca ta có một kiện, giữ khư khư như bảo bối ấy, không cho ai chạm vào cả."
Dương Mộng Chi liếc qua liền nhìn chằm chằm vào kiện áo choàng kia, nàng nhận ra đó là áo choàng của Thượng Thiếu Khanh, vừa rồi ở trước cửa Thẩm phủ làm trò cầu mà không được, hiện giờ nhìn thấy Lý Diệp khoác ở trên người, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
Lại nhìn mọi người đều vây quanh Lý Diệp, nhịn không được gác đũa, giả lả cười nói: "Áo bông nhỏ này màu sắc rực rỡ thật là đẹp mắt, không giống nhà của bọn ta, tổ phụ nhiều quy củ, không mấy khi làm y phục rêu rao như vậy."
Lý Diệp nghe hai từ rêu rao của nàng, hơi nhíu mi, vẫn lễ phép đáp lại: "Dương phủ gia phong nghiêm cẩn, mẫu mực."
"Đúng là tổ phụ dạy dỗ chúng ta phải nghiêm cẩn điệu thấp." Dương Mộng Chi không khỏi ngồi thẳng sống lưng, hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhận lời khen ngợi: "Y phục quý sạch, không quý đắt, đơn giản hào phóng là tốt rồi."
Nàng nói xong liền chuyển mắt nhìn về phía áo bông nhỏ trên người Lý Diệp: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, áo bông màu hoa mai đỏ này thật diễm lệ, cũng chỉ có nữ tử nhiệt tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết như Lý nương tử mới khống chế được."
Lời này nói ra khỏi miệng, sặc mùi thuốc súng, thoáng chốc trên bàn không có một tiếng động, những nữ quyến vừa rồi nói cười trêu ghẹo nhau đều lập tức im lặng, chỉ chờ xem Lý gia nương tử bị nói thành nhiệt tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết sẽ đáp lại như thế nào.
Lý Diệp cầm một quả ô mai đưa vào miệng, còn chưa kịp cắn, một cái mũ to bự từ đâu chụp xuống đầu, nếu hôm nay nàng nhận cái mũ này thì không biết về sau các nữ quyến hậu trạch sẽ bịa đặt về nàng như thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, nàng thả quả ô mai xuống, dịu dàng nói: "Dương nương tử nói quá lời, ca ca ta chỉ có mỗi một muội muội là ta, tất nhiên sẽ đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho ta rồi, đồ này vốn là trong cung ban thưởng, dù diễm lệ hay không, thì cũng đều là đồ Quan Gia cùng Hoàng Hậu nương nương tuyển chọn."
Dương Mộng Chi không nghĩ tới nàng sẽ nói đến Thánh Thượng, nhất thời không dám vọng ngôn, chỉ rầu rĩ hừ một tiếng: "Năm nay Lý học sĩ đã gần 30 rồi mà chưa cưới thê tử, một lòng đặt trên người muội muội, cũng không sợ người chê cười."
"Ca ca của Dương nương tử không phải cũng gần 30 tuổi chưa cưới thê tử sao? Chỉ là trái tim kia đặt ở nơi nào thì chúng ta không biết, lát nữa ngươi hồi phủ thì tìm lệnh huynh xin ít nguyên liệu, cũng làm một kiện áo bông mặc đi." Lý Diệp lại cầm quả ô mai lên, cắn một ngụm, đột nhiên cười ra tiếng: "Không đúng, lệnh huynh là người phú quý rảnh rỗi, không có ban thưởng. LỆNH, TÔN, CŨNG, VẬY, NHỈ."
Nàng mỉm cười, những người ngồi cùng bàn có biết chuyện của Dương gia cũng khúc khích cười theo, mọi người đều biết, ngoài Dương thượng thư năm nay đã sáu mươi còn chưa về hưu, vẫn được Thánh Thượng giữ trong triều ra thì trong nhà chẳng có ai làm quan nữa cả. Dương gia đông như thế vẫn phải dựa vào ông sống qua ngày.
Dương lão gia tử làm quan nhất phẩm, lại là các lão, thời trẻ cũng là tài tử nổi danh một thời, là điển hình của hàn môn thanh lưu, một nhân vật tài tình hơn người như vậy lại có một nhi tử bình thường không có tài năng gì. Phụ thân của Dương Mộng Chi dành cả nửa đời người tham gia khoa cử, thi qua nhiều lần mà không trúng cử, dựa vào thể diện của lão phụ thân kiếm một chức vị nhàn tản trong lục bộ, mà ca ca của Dương Mộng Chi còn kém cỏi hơn, sách cũng không thèm đọc, cả ngày tụ tập với hồ bằng cẩu hữu ăn chơi trác táng quậy phá khắp nơi, uống rượu đánh nhau, đùa giỡn dân nữ, ăn không ngồi rồi.
Năm nay đã gần 30 tuổi mà chưa đón dâu, vị này cũng giống Lý Chi đều là trưởng tôn, nhưng đúng là một trên trời một dưới đất.
Dương Mộng Chi tự bê đá đập chân mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên, đôi mắt trực trào nước mắt, Lý Diệp cũng mặc kệ, ăn hết ô mai lại múc canh gà, thảnh thơi ngâm nga khe khẽ.
Hôm nay là tiệc mừng thọ ở nhà người khác, vẫn phải thu liễm một chút, nếu là ngày thường có người dám nói ca ca một câu không tốt, nàng sẽ lập tức vén tay áo lên đi đánh lộn với kẻ đó.
.
.
.
Yến hội kết thúc, khách khứa vui vẻ ra về, ngoại trừ Dương gia nương tử.
Dương Mộng Chi hồng hồng hốc mắt đi theo sau lưng Thiếu Khanh đại nhân như cái đuôi muốn vứt cũng không vứt được, ủy ủy khuất khuất mang theo tiếng khóc nức nở: "Thượng ca ca, ngài sẽ đưa ta về nhà chứ?"
Thượng Thần bất đắc dĩ gật đầu, nhìn về phía Lý Diệp đang rất có tinh thần: "Diệp Nhi, ta đưa muội về nhà."
"Không cần đâu." Lý Diệp bọc cả người tròn vo trong kiện áo choàng quý giá của hắn: "Muội cùng ca ca ngồi xe ngựa của Thẩm đại ca về, ngài đưa DƯƠNG MUỘI MUỘI về đi!"
Nàng vừa cười vừa nói, giọng nói thanh thúy, cắn nặng ba chữ DƯƠNG MUỘI MUỘI, ném lại một ánh mắt nhàn nhạt cho hắn, xoay người lên xe của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ đứng bên cạnh cười tươi rói, mắt híp thành một đường chỉ thẳng tắp: "Thượng Thiếu Khanh đưa Dương nương tử về nhà mới là quan trọng nhất, bên này đã có ta lo liệu rồi."
Lý Chi uống kha khá rượu, mở hé nửa cửa sổ xe ra cho thông khí, hỏi muội muội vừa mới lên xe: "Dương gia nương tử đắc tội muội?"
"Nào có, nàng ta đắc tội muội làm gì?" Lý Diệp thề thốt phủ nhận, tiến đến cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy Dương Mộng Chi bày ra bộ dáng y như tiểu tức phụ bị khinh bỉ, cúi đầu đi sau lưng Thượng Thần, trên đầu gắn đầy châu ngọc, thỉnh thoảng lại cọ vào áo hắn.
"Muội xem, hai người đó xứng đôi đấy chứ." Lý Chi hứng thú chống cằm nhìn trong chốc lát, hớn hở bình luận.
"Đúng là một đôi bích nhân trời đất tạo thành!" Lý Diệp tức giận đóng mạnh cửa sổ lại: "Thẩm đại ca, chúng ta đi thôi!"
Thẩm Vũ vui đến hỏng rồi, vung roi ngựa lên chạy thẳng, để lại Thượng Thiếu Khanh đứng tại chỗ ngậm một miệng bụi đất, “Tính tình tiểu cô nương kia sao mà thay đổi nhanh thế? Mình lại đắc tội nàng chỗ nào?”
Áo choàng này là do Thượng phu nhân đặc biệt sai người đưa tới, ấm áp sang quý, cắt may cẩn thận theo thân hình của Thượng Thần, mặc trên người Lý Diệp thấp hơn hắn cả một cái đầu, áo choàng có vẻ cực kỳ to lớn.
Nàng lại giống như đứa nhỏ mặc trộm đồ của người lớn, ôm nửa tà áo choàng vào trong ngực, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sợ tà áo rơi xuống kéo lê dưới đất bị bẩn.
"Nghĩa huynh cũng phải ăn nhiều chút, uống ít rượu thôi."
"Được." Hắn cong đôi mắt: "Còn muốn dặn dò gì nữa không?"
"Ừm. Huynh nhắc ca ca cũng uống ít rượu thôi."
"Được."
"Còn có cái này." Nàng khép chặt vạt áo choàng, tay nhỏ lần mò bên trong nửa ngày, lấy ra mấy quả vải: "Vừa rồi muội chỉ lo đưa cho ca ca, đây là của nghĩa huynh."
Thượng Thần mỉm cười, cầm lấy một quả, bóc vỏ, lại giống như vừa rồi đưa đến trước mặt nàng, còn chưa kịp mở lời, tiểu cô nương đã cúi thấp đầu, chôn mặt trong lòng bàn tay hắn, há miệng ăn luôn quả vải trắng ngần mọng nước kia.
Thiếu Khanh đại nhân cứng đờ người.
Tiếng ồn ào náo nhiệt của tiệc rượu truyền tới từ phía sau, âm thanh ăn uống linh đình không dứt bên tai nháy mắt trở nên xa xôi, trong vùng trời đất an tĩnh này chỉ còn lại tiếng cánh môi mềm mại cọ qua lòng bàn tay rất nhỏ, mang theo cảm giác ướt át lành lạnh, tựa như cánh hoa đọng sương sớm ngày đầu xuân.
"Cảm ơn nghĩa huynh, muội ăn luôn nha." Lý Diệp từ lòng bàn tay hắn ngẩng mặt lên, mỉm cười ngọt ngào, thấy hắn ngây người không nói câu nào, nàng đỏ mặt đặt mấy quả vải vào trong tay hắn, xoay người chạy về bàn rượu.
Tiệc rượu đã qua hơn nửa, Kim Ngọc Diệp thấy nàng đã trở lại, cao hứng vẫy tay: "Tiểu Diệp đã trở lại rồi, đầu còn choáng không?"
"Ta ra ngoài hóng chút gió lạnh cũng tỉnh hơn nhiều rồi." Lý Diệp cởi áo choàng ra, đặt gọn ở phía sau lưng: "Cảm ơn ngươi đã quan tâm."
"Khách khí như vậy làm gì, vừa rồi ngươi không có ở đây, bên trên đưa ô mai tới đây, ăn ngon lắm! Ta có giữ lại hai quả cho ngươi này." Kim Ngọc Diệp ân cần đưa cho nàng hai quả ô mai tinh xảo, lại rót thêm cho nàng một ly trà: "Uống trà cho ấm người, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh?"
Lý Diệp giơ áo bông nhỏ trong tay cho nàng xem: "Không sao, ta mặc ấm lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mặt áo bông này của Lý nương tử hẳn là nguyên liệu trong cung ngự tứ, đúng không?" Có nương tử ngồi cùng bàn hỏi, thấy nàng gật đầu, lập tức thêm mấy phần hâm mộ: "Ta nghe nói Lý học sĩ có tiếng là người yêu thương muội muội, hôm nay thấy quả nhiên lời này không phải là giả."
Một vị nương tử khác cũng thò tay qua sờ: "Còn phải nói, nguyên liệu ban thưởng cho nhà ta đều cho nam đinh cùng mấy vị phu nhân di nương, đồ quý trọng hơn chút thì giữ lại trong nhà kho, chúng ta nào có phần."
"Kiện áo choàng này cũng là đồ thượng phẩm đấy, chắc cũng là ngự tứ đi?"
"Đây là mẫu áo choàng mới nhất năm nay, mặt ngoài là gấm Tứ Xuyên, mặt trong dệt bằng lông dê, rất quý giá, ca ca ta có một kiện, giữ khư khư như bảo bối ấy, không cho ai chạm vào cả."
Dương Mộng Chi liếc qua liền nhìn chằm chằm vào kiện áo choàng kia, nàng nhận ra đó là áo choàng của Thượng Thiếu Khanh, vừa rồi ở trước cửa Thẩm phủ làm trò cầu mà không được, hiện giờ nhìn thấy Lý Diệp khoác ở trên người, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
Lại nhìn mọi người đều vây quanh Lý Diệp, nhịn không được gác đũa, giả lả cười nói: "Áo bông nhỏ này màu sắc rực rỡ thật là đẹp mắt, không giống nhà của bọn ta, tổ phụ nhiều quy củ, không mấy khi làm y phục rêu rao như vậy."
Lý Diệp nghe hai từ rêu rao của nàng, hơi nhíu mi, vẫn lễ phép đáp lại: "Dương phủ gia phong nghiêm cẩn, mẫu mực."
"Đúng là tổ phụ dạy dỗ chúng ta phải nghiêm cẩn điệu thấp." Dương Mộng Chi không khỏi ngồi thẳng sống lưng, hơi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhận lời khen ngợi: "Y phục quý sạch, không quý đắt, đơn giản hào phóng là tốt rồi."
Nàng nói xong liền chuyển mắt nhìn về phía áo bông nhỏ trên người Lý Diệp: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, áo bông màu hoa mai đỏ này thật diễm lệ, cũng chỉ có nữ tử nhiệt tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết như Lý nương tử mới khống chế được."
Lời này nói ra khỏi miệng, sặc mùi thuốc súng, thoáng chốc trên bàn không có một tiếng động, những nữ quyến vừa rồi nói cười trêu ghẹo nhau đều lập tức im lặng, chỉ chờ xem Lý gia nương tử bị nói thành nhiệt tình hào phóng, không câu nệ tiểu tiết sẽ đáp lại như thế nào.
Lý Diệp cầm một quả ô mai đưa vào miệng, còn chưa kịp cắn, một cái mũ to bự từ đâu chụp xuống đầu, nếu hôm nay nàng nhận cái mũ này thì không biết về sau các nữ quyến hậu trạch sẽ bịa đặt về nàng như thế nào nữa.
Nghĩ đến đây, nàng thả quả ô mai xuống, dịu dàng nói: "Dương nương tử nói quá lời, ca ca ta chỉ có mỗi một muội muội là ta, tất nhiên sẽ đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho ta rồi, đồ này vốn là trong cung ban thưởng, dù diễm lệ hay không, thì cũng đều là đồ Quan Gia cùng Hoàng Hậu nương nương tuyển chọn."
Dương Mộng Chi không nghĩ tới nàng sẽ nói đến Thánh Thượng, nhất thời không dám vọng ngôn, chỉ rầu rĩ hừ một tiếng: "Năm nay Lý học sĩ đã gần 30 rồi mà chưa cưới thê tử, một lòng đặt trên người muội muội, cũng không sợ người chê cười."
"Ca ca của Dương nương tử không phải cũng gần 30 tuổi chưa cưới thê tử sao? Chỉ là trái tim kia đặt ở nơi nào thì chúng ta không biết, lát nữa ngươi hồi phủ thì tìm lệnh huynh xin ít nguyên liệu, cũng làm một kiện áo bông mặc đi." Lý Diệp lại cầm quả ô mai lên, cắn một ngụm, đột nhiên cười ra tiếng: "Không đúng, lệnh huynh là người phú quý rảnh rỗi, không có ban thưởng. LỆNH, TÔN, CŨNG, VẬY, NHỈ."
Nàng mỉm cười, những người ngồi cùng bàn có biết chuyện của Dương gia cũng khúc khích cười theo, mọi người đều biết, ngoài Dương thượng thư năm nay đã sáu mươi còn chưa về hưu, vẫn được Thánh Thượng giữ trong triều ra thì trong nhà chẳng có ai làm quan nữa cả. Dương gia đông như thế vẫn phải dựa vào ông sống qua ngày.
Dương lão gia tử làm quan nhất phẩm, lại là các lão, thời trẻ cũng là tài tử nổi danh một thời, là điển hình của hàn môn thanh lưu, một nhân vật tài tình hơn người như vậy lại có một nhi tử bình thường không có tài năng gì. Phụ thân của Dương Mộng Chi dành cả nửa đời người tham gia khoa cử, thi qua nhiều lần mà không trúng cử, dựa vào thể diện của lão phụ thân kiếm một chức vị nhàn tản trong lục bộ, mà ca ca của Dương Mộng Chi còn kém cỏi hơn, sách cũng không thèm đọc, cả ngày tụ tập với hồ bằng cẩu hữu ăn chơi trác táng quậy phá khắp nơi, uống rượu đánh nhau, đùa giỡn dân nữ, ăn không ngồi rồi.
Năm nay đã gần 30 tuổi mà chưa đón dâu, vị này cũng giống Lý Chi đều là trưởng tôn, nhưng đúng là một trên trời một dưới đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Mộng Chi tự bê đá đập chân mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên, đôi mắt trực trào nước mắt, Lý Diệp cũng mặc kệ, ăn hết ô mai lại múc canh gà, thảnh thơi ngâm nga khe khẽ.
Hôm nay là tiệc mừng thọ ở nhà người khác, vẫn phải thu liễm một chút, nếu là ngày thường có người dám nói ca ca một câu không tốt, nàng sẽ lập tức vén tay áo lên đi đánh lộn với kẻ đó.
.
.
.
Yến hội kết thúc, khách khứa vui vẻ ra về, ngoại trừ Dương gia nương tử.
Dương Mộng Chi hồng hồng hốc mắt đi theo sau lưng Thiếu Khanh đại nhân như cái đuôi muốn vứt cũng không vứt được, ủy ủy khuất khuất mang theo tiếng khóc nức nở: "Thượng ca ca, ngài sẽ đưa ta về nhà chứ?"
Thượng Thần bất đắc dĩ gật đầu, nhìn về phía Lý Diệp đang rất có tinh thần: "Diệp Nhi, ta đưa muội về nhà."
"Không cần đâu." Lý Diệp bọc cả người tròn vo trong kiện áo choàng quý giá của hắn: "Muội cùng ca ca ngồi xe ngựa của Thẩm đại ca về, ngài đưa DƯƠNG MUỘI MUỘI về đi!"
Nàng vừa cười vừa nói, giọng nói thanh thúy, cắn nặng ba chữ DƯƠNG MUỘI MUỘI, ném lại một ánh mắt nhàn nhạt cho hắn, xoay người lên xe của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ đứng bên cạnh cười tươi rói, mắt híp thành một đường chỉ thẳng tắp: "Thượng Thiếu Khanh đưa Dương nương tử về nhà mới là quan trọng nhất, bên này đã có ta lo liệu rồi."
Lý Chi uống kha khá rượu, mở hé nửa cửa sổ xe ra cho thông khí, hỏi muội muội vừa mới lên xe: "Dương gia nương tử đắc tội muội?"
"Nào có, nàng ta đắc tội muội làm gì?" Lý Diệp thề thốt phủ nhận, tiến đến cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy Dương Mộng Chi bày ra bộ dáng y như tiểu tức phụ bị khinh bỉ, cúi đầu đi sau lưng Thượng Thần, trên đầu gắn đầy châu ngọc, thỉnh thoảng lại cọ vào áo hắn.
"Muội xem, hai người đó xứng đôi đấy chứ." Lý Chi hứng thú chống cằm nhìn trong chốc lát, hớn hở bình luận.
"Đúng là một đôi bích nhân trời đất tạo thành!" Lý Diệp tức giận đóng mạnh cửa sổ lại: "Thẩm đại ca, chúng ta đi thôi!"
Thẩm Vũ vui đến hỏng rồi, vung roi ngựa lên chạy thẳng, để lại Thượng Thiếu Khanh đứng tại chỗ ngậm một miệng bụi đất, “Tính tình tiểu cô nương kia sao mà thay đổi nhanh thế? Mình lại đắc tội nàng chỗ nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro