Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Lập Đông (7)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Bất chấp việc Phó Tư nghiệp không tình nguyện, tìm mọi cách cản trở, cuối cùng thi thể của Viên thị vẫn bị mang về Đại Lý Tự, Ngô Tư Du tự nhốt mình trong phòng xác, nhất định phải kiểm tra ra nguyên nhân mới được.
"Theo ý của Tư Du, tử trạng của ba cỗ thi thể kia đều giống nhau, chắc chắn không phải là trùng hợp." Lý Diệp nghiêm túc giải thích cho Bạch Trạch Diễm đang đứng ngoài cửa phòng xác.
Bạch Trạch Diễm nghi hoặc: "Ba cỗ thi thể?"
"Trước Viên thị còn có hai người chết nữa, đều là chủ mẫu trong nhà, cũng lên cơn đau tức ngực, đau bụng, hít thở không thông mà chết, bởi vì chỉ là bá tánh bình thường, cho nên đều do Khai Phong Phủ thụ lý."
"Khai Phong Phủ không điều tra được gì sao?"
"Không có manh mối, chỉ nói là bị Bạch Hồ Tiên nguyền rủa."
"Bạch Hồ Tiên nguyền rủa là cái gì?"
"Nghe nói là miếu Hồ Tiên ở ngoài thành cung phụng Bạch Hồ Tiên, đặc biệt phù hộ cho thiếp thất đối phó chủ mẫu."
Lý Diệp nghĩ đến việc Thẩm Vũ từng nói hồi trước, sở dĩ tiểu thiếp của Thẩm lão tướng quân bị Nhị phu nhân bán đi, là bởi vì nàng ta đã đi bái vị thần tiên không nên bái, vậy thì xem ra, hẳn là nàng ta đã tới bái tế ở miếu Hồ Tiên.
"Bạch mỗ không tin mấy chuyện này, huống hồ vì sao loại miếu này lại xuất hiện ở đây?" Bạch Trạch Diễm khó hiểu: "Ma quỷ thần tiên gì đó sao có thể làm ra mấy chuyện này được, chỉ có con người mới có khả năng đó."
"Ừm, ta cũng cảm thấy cái miếu này có vấn đề, ngày mai chúng ta đến đó xem sao?"
"Có thể đi, nhưng trước tiên phải hỏi thăm xem miếu này ở đâu đã."
"Thẩm Vệ úy chắc chắn biết, ta đi hỏi hắn."
Hai người đang đứng nói chuyện, Thượng Thần từ xa đi tới, theo sau là Tư Không Thiên Ngạo mặc đồ trắng phiêu phiêu như trích tiên.
Lý Diệp tiến lên hành lễ: "Nghĩa huynh vạn an, Tư Không cung chủ vạn an."
"Khanh Khanh(*) Lý nương tử vạn an." Tư Không bị Thượng Thiếu Khanh đá một cước lập tức im miệng, vỗ vạt áo, cười tủm tỉm đáp lễ: "Đan Cảnh gọi ta tới hỗ trợ mọi người."
Lý Diệp cũng cười, nghi hoặc trong lòng, Thanh Thanh là ai?
"Tư Không tới đây nghiệm thi." Thượng Thần nhìn ánh mắt mê mang của tiểu cô nương, chột dạ ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Thi thể nữ hôm nay thoạt nhìn như bị trúng độc, cho nên ta gọi hắn tới xem."
"Đúng vậy đúng vậy, thi thể đang ở đâu?"
"Ở bên trong." Bạch Trạch Diễm chỉ vào phòng xác, nghiêng người: "Ngô nương tử đang kiểm tra, ngươi đi vào cùng ta."
"Ý, Tiểu Bạch cũng ở đây sao."
"Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, không được gọi Bạch mỗ là Tiểu Bạch!"
Nhìn hai người đi vào phòng xác, Lý Diệp gãi đầu, cân nhắc xem mình có nên vào cùng không, nhưng bên trong đã có ba người, mình cũng không biết nghiệm thi, đi vào cũng không giúp được gì.
Nàng vừa nghĩ vừa quay đầu lại nhìn Thượng Thần đang đứng ở yên một chỗ không nhúc nhích: "Nghĩa huynh không đi theo bọn họ vào trong xem sao?"
"Có Tư Không là được rồi, ta muốn đến Khai Phong Phủ một chuyến."
"Muội có thể đi cùng huynh không?"
Thượng Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, xoay người đi về phía chuồng ngựa, Lý Diệp chạy nhanh theo sau, một đường kể những phát hiện của mình: "Tư Du nói tháng này nàng ấy đã thấy ba nữ thi có tử trạng giống nhau, nghe nói là một loại nguyền rủa, có quan hệ với miếu Hồ Tiên ở ngoài thành, nghĩa huynh đã từng nghe qua miếu Hồ Tiên chưa?"
"Đã từng nghe người ta nói qua."
"Nghe nói Bạch Hồ Tiên trong đó là thần tiên bảo vệ thiếp thất, nhưng Phó Tư nghiệp chỉ có một vị thê tử này thôi, chẳng lẽ hắn còn có ngoại thất ở bên ngoài nữa sao?"
"Hiện tại còn chưa biết, ta sẽ điều tra."
"Nếu tra ra được hắn có ngoại thất, vậy sẽ là do ngoại thất kia hạ độc sao? Nhưng Tư Du nói nàng nghiệm thi không ra nguyên nhân, Tư Không cung chủ sẽ nghiệm ra sao? Còn có còn có, huynh đến Khai Phong Phủ làm gì? Là muốn đi tìm Chu phủ Doãn sao? Hay là đến nữ lao thẩm vấn tiểu thiếp của chưởng quầy Như Ý Lâu?"
Hình như nàng có vô số vấn đề muốn hỏi, một tiếng nghĩa huynh dài lại một tiếng nghĩa huynh ngắn, ríu rít quay quanh hắn.
Thượng Thần đi thẳng một đường, bập bõm trả lời vài câu, cả người giống như đang có tâm sự, đến tận khi đứng trước mặt Mãn Nguyệt và Tiểu Hắc, mới dừng bước chân, bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt mở ra, hai tai phiếm hồng: "Ăn kẹo không?"
Bàn tay thon dài mở ra, một viên kẹo nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, Lý Diệp nghiêng đầu nhìn nửa ngày, muốn duỗi tay ra lấy, lại bị hắn linh hoạt né tránh, nàng lại nhớ tới hình ảnh nàng say rượu ăn quả vải trong lòng bàn tay hắn lúc tới bữa tiệc mừng thọ ở Thẩm phủ mấy ngày trước đây, gương mặt bỗng chốc đỏ rực: "Huynh, huynh làm, làm gì đấy?"
Giữa trưa ngày đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào viên kẹo nho nhỏ sáng bóng, như có ánh sáng nhảy múa trên lớp đường ngọt ngào.
Thiếu Khanh đại nhân đưa tay về phía trước, nghi hoặc: "Không ăn sao?"
Tiểu cô nương đỏ mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại, không tự giác mang theo tia hờn dỗi: "Huynh như vậy có giống đút cho chó nhỏ, mèo nhỏ ăn không cơ chứ."
Hắn giật mình, trên gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi thế nhưng lại xuất hiện vài phần ngây ngô của thiếu niên: "Xin lỗi, ta "
Hắn vừa muốn rút tay về, lại bị người đối diện giành trước một bước giữ chặt tay áo hắn, tiểu cô nương ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng linh động, long lanh như nước, đáy mắt nổi lên ý cười tươi đẹp.
"Không có lần sau nha."
"Được."
"Bởi vì là huynh nên muội mới ăn, nếu đổi thành người khác, muội sẽ rất tức giận."
"Ừ, ta nhớ rồi."
"Huynh, huynh cũng tuyệt đối không được phép đút cho cô nương khác, người ta sẽ mắng huynh đấy."
"Sẽ không, ta chỉ đút cho mỗi Diệp Nhi thôi."
"Muội ăn đây?"
"Ừ."
"Huynh, huynh rửa tay chưa?"
"Rửa rồi, rất sạch sẽ."
"Muội, muội ăn thật đấy?"
"Ừ."
Lý Diệp nhìn chằm chằm vào viên kẹo, trái tim trong lồng ngực đập bình bịch như nai con chạy loạn, không biết nên hạ miệng như thế nào, đang trong cơn do dự, Mãn Nguyệt chờ bên cạnh một lúc lâu mãi chưa thấy hai người đi, liền thở phì phò, duỗi cổ ra, giúp chủ nhân giải quyết xong cái nan đề này.
.
.
.
Con đường đi từ Đại Lý Tự đến Khai Phong phủ, lừa con Mãn Nguyệt đã quá quen đường quen nẻo rồi, nhưng nó vẫn giống như thường ngày, bốn vó lộc cộc nhàn nhã đi bên cạnh Hắc Phong trong tiếng phụng phịu của người ngồi trên lưng nó.
"Hu hu, muội không nghĩ Mãn Nguyệt lại nhanh mồm nhanh miệng như thế." Vừa rồi Lý Diệp do do dự dự mãi, kết quả đã không ăn được kẹo còn bị Mãn Nguyệt chờ bên cạnh không kiên nhẫn ăn luôn, lúc này gương mặt ủ rũ cụp xuống, phồng má bĩu môi: “Hu hu"
Thượng Thần nhìn tiểu cô nương phồng má cả một đường giống một ấm trà nhỏ, thật thú vị.
"Kẹo này là kẹo Bách Hoa do Vân Lĩnh quốc tiến cống, có hương thơm của trăm hoa đua nở, nghe nói sau khi ăn nó thì cơ thể cũng sẽ tỏa ra mùi thơm."
Lý Diệp nghe vậy, cúi xuống ngửi thân mình của Mãn Nguyệt, lại ngửi chính mình, càng khổ sở hơn: "Là thật này, Mãn Nguyệt đều thơm hơn muội rồi, hu hu hu."
Thượng Thiếu Khanh bật cười: "Không thể nào."
"Huynh ngửi thử xem, Mãn Nguyệt thật sự tỏa ra mùi thơm rồi, hu hu hu, muội không ăn được, mùi của muội chả thay đổi gì cả."
"Chỗ ta còn nhiều lắm, ngày mai đều đưa hết cho muội." Hắn cong đôi mắt, ôn nhu nói tiếp: "Cho nên tiểu nương tử ấm trà, không cần phụng phịu nữa."
Ý thức được mình đang làm nũng với hắn, Lý Diệp mím môi, đỏ mặt chớp chớp mắt, làm bộ không có chuyện gì cả: "Cái kia, huynh đi Khai Phong Phủ làm gì?"
Nhìn nàng lật mặt trong nháy mắt làm cho Thượng Thần cười ra tiếng: "Tất nhiên là có công vụ."
"Công vụ gì?"
"Đi xem hai cỗ thi thể nữ khác, có giống tử trạng của người chết hôm nay như lời Ngô nương tử nói hay không?"
"Nếu giống thì huynh cũng phải tra cả hai vụ án đó nữa sao?"
"Không thể, nhiều nhất là hợp tác điều tra."
Lý Diệp ồ một tiếng, ngoan ngoãn nói kế hoạch của mình ra: "Muội đang nghĩ, ngày mai muội sẽ cùng Tư Du, Bạch công tử và Đường tiểu quan nhân đi đến miếu Hồ Tiên xem thật sự có thần tiên như vậy hay không. "
"Cũng được, bọn muội biết vị trí của miếu Hồ Tiên rồi sao?"
"Không biết, nhưng Thẩm đại ca chắc chắn biết, muội sẽ đi hỏi hắn."
"Sao Thẩm Nhị Lang lại biết?" Thượng Thần nhíu mày: "Còn có, muội nhận hắn làm đại ca từ bao giờ?"
"Đại ca chỉ là xưng hô thôi, hắn nói không thích gọi chức quan, cho nên muốn muội dựa theo thói quen trên giang hồ, gọi hắn là Thẩm đại ca." Tiểu cô nương ngồi trên lưng con lừa lắc tới lắc lui, cười lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Nếu nghĩa huynh thích, về sau muội cũng gọi huynh là Thượng đại ca."
Nàng gập đầu ngón tay tính toán, cười xấu xa: "Huynh lớn tuổi nhất, gọi là Thượng đại đại ca đi!"
"Ta thấy muội càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” Hắn nhịn không được giục ngựa dịch lại gần, giơ tay gõ xuống đầu nàng, giả vờ tức giận: "Gọi nghĩa huynh."
"Hì hì, nghĩa huynh."
~~~
~ Editor có lời muốn nói: Sau ngày mừng thọ ở Thẩm phủ thì quan hệ 2 nhân vật chính đã bước sang giai đoạn tình trong như đã mặt ngoài còn e nên bắt đầu từ chương này editor sẽ đổi xưng hô của 2 người thành huynh-muội cho thân mặt nhé! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ editor! Thân thân iu iu mọi người ~~~
Chú thích:
(*) Khanh khanh: Mình, anh (Tiếng gọi nhau). Như vua gọi bầy tôi là khanh, gọi kẻ ngang hàng cũng dùng chữ khanh. Ðời Lục-triều cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh.
"Theo ý của Tư Du, tử trạng của ba cỗ thi thể kia đều giống nhau, chắc chắn không phải là trùng hợp." Lý Diệp nghiêm túc giải thích cho Bạch Trạch Diễm đang đứng ngoài cửa phòng xác.
Bạch Trạch Diễm nghi hoặc: "Ba cỗ thi thể?"
"Trước Viên thị còn có hai người chết nữa, đều là chủ mẫu trong nhà, cũng lên cơn đau tức ngực, đau bụng, hít thở không thông mà chết, bởi vì chỉ là bá tánh bình thường, cho nên đều do Khai Phong Phủ thụ lý."
"Khai Phong Phủ không điều tra được gì sao?"
"Không có manh mối, chỉ nói là bị Bạch Hồ Tiên nguyền rủa."
"Bạch Hồ Tiên nguyền rủa là cái gì?"
"Nghe nói là miếu Hồ Tiên ở ngoài thành cung phụng Bạch Hồ Tiên, đặc biệt phù hộ cho thiếp thất đối phó chủ mẫu."
Lý Diệp nghĩ đến việc Thẩm Vũ từng nói hồi trước, sở dĩ tiểu thiếp của Thẩm lão tướng quân bị Nhị phu nhân bán đi, là bởi vì nàng ta đã đi bái vị thần tiên không nên bái, vậy thì xem ra, hẳn là nàng ta đã tới bái tế ở miếu Hồ Tiên.
"Bạch mỗ không tin mấy chuyện này, huống hồ vì sao loại miếu này lại xuất hiện ở đây?" Bạch Trạch Diễm khó hiểu: "Ma quỷ thần tiên gì đó sao có thể làm ra mấy chuyện này được, chỉ có con người mới có khả năng đó."
"Ừm, ta cũng cảm thấy cái miếu này có vấn đề, ngày mai chúng ta đến đó xem sao?"
"Có thể đi, nhưng trước tiên phải hỏi thăm xem miếu này ở đâu đã."
"Thẩm Vệ úy chắc chắn biết, ta đi hỏi hắn."
Hai người đang đứng nói chuyện, Thượng Thần từ xa đi tới, theo sau là Tư Không Thiên Ngạo mặc đồ trắng phiêu phiêu như trích tiên.
Lý Diệp tiến lên hành lễ: "Nghĩa huynh vạn an, Tư Không cung chủ vạn an."
"Khanh Khanh(*) Lý nương tử vạn an." Tư Không bị Thượng Thiếu Khanh đá một cước lập tức im miệng, vỗ vạt áo, cười tủm tỉm đáp lễ: "Đan Cảnh gọi ta tới hỗ trợ mọi người."
Lý Diệp cũng cười, nghi hoặc trong lòng, Thanh Thanh là ai?
"Tư Không tới đây nghiệm thi." Thượng Thần nhìn ánh mắt mê mang của tiểu cô nương, chột dạ ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Thi thể nữ hôm nay thoạt nhìn như bị trúng độc, cho nên ta gọi hắn tới xem."
"Đúng vậy đúng vậy, thi thể đang ở đâu?"
"Ở bên trong." Bạch Trạch Diễm chỉ vào phòng xác, nghiêng người: "Ngô nương tử đang kiểm tra, ngươi đi vào cùng ta."
"Ý, Tiểu Bạch cũng ở đây sao."
"Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, không được gọi Bạch mỗ là Tiểu Bạch!"
Nhìn hai người đi vào phòng xác, Lý Diệp gãi đầu, cân nhắc xem mình có nên vào cùng không, nhưng bên trong đã có ba người, mình cũng không biết nghiệm thi, đi vào cũng không giúp được gì.
Nàng vừa nghĩ vừa quay đầu lại nhìn Thượng Thần đang đứng ở yên một chỗ không nhúc nhích: "Nghĩa huynh không đi theo bọn họ vào trong xem sao?"
"Có Tư Không là được rồi, ta muốn đến Khai Phong Phủ một chuyến."
"Muội có thể đi cùng huynh không?"
Thượng Thiếu Khanh gật đầu đồng ý, xoay người đi về phía chuồng ngựa, Lý Diệp chạy nhanh theo sau, một đường kể những phát hiện của mình: "Tư Du nói tháng này nàng ấy đã thấy ba nữ thi có tử trạng giống nhau, nghe nói là một loại nguyền rủa, có quan hệ với miếu Hồ Tiên ở ngoài thành, nghĩa huynh đã từng nghe qua miếu Hồ Tiên chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã từng nghe người ta nói qua."
"Nghe nói Bạch Hồ Tiên trong đó là thần tiên bảo vệ thiếp thất, nhưng Phó Tư nghiệp chỉ có một vị thê tử này thôi, chẳng lẽ hắn còn có ngoại thất ở bên ngoài nữa sao?"
"Hiện tại còn chưa biết, ta sẽ điều tra."
"Nếu tra ra được hắn có ngoại thất, vậy sẽ là do ngoại thất kia hạ độc sao? Nhưng Tư Du nói nàng nghiệm thi không ra nguyên nhân, Tư Không cung chủ sẽ nghiệm ra sao? Còn có còn có, huynh đến Khai Phong Phủ làm gì? Là muốn đi tìm Chu phủ Doãn sao? Hay là đến nữ lao thẩm vấn tiểu thiếp của chưởng quầy Như Ý Lâu?"
Hình như nàng có vô số vấn đề muốn hỏi, một tiếng nghĩa huynh dài lại một tiếng nghĩa huynh ngắn, ríu rít quay quanh hắn.
Thượng Thần đi thẳng một đường, bập bõm trả lời vài câu, cả người giống như đang có tâm sự, đến tận khi đứng trước mặt Mãn Nguyệt và Tiểu Hắc, mới dừng bước chân, bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt mở ra, hai tai phiếm hồng: "Ăn kẹo không?"
Bàn tay thon dài mở ra, một viên kẹo nho nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, Lý Diệp nghiêng đầu nhìn nửa ngày, muốn duỗi tay ra lấy, lại bị hắn linh hoạt né tránh, nàng lại nhớ tới hình ảnh nàng say rượu ăn quả vải trong lòng bàn tay hắn lúc tới bữa tiệc mừng thọ ở Thẩm phủ mấy ngày trước đây, gương mặt bỗng chốc đỏ rực: "Huynh, huynh làm, làm gì đấy?"
Giữa trưa ngày đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào viên kẹo nho nhỏ sáng bóng, như có ánh sáng nhảy múa trên lớp đường ngọt ngào.
Thiếu Khanh đại nhân đưa tay về phía trước, nghi hoặc: "Không ăn sao?"
Tiểu cô nương đỏ mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại, không tự giác mang theo tia hờn dỗi: "Huynh như vậy có giống đút cho chó nhỏ, mèo nhỏ ăn không cơ chứ."
Hắn giật mình, trên gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi thế nhưng lại xuất hiện vài phần ngây ngô của thiếu niên: "Xin lỗi, ta "
Hắn vừa muốn rút tay về, lại bị người đối diện giành trước một bước giữ chặt tay áo hắn, tiểu cô nương ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng linh động, long lanh như nước, đáy mắt nổi lên ý cười tươi đẹp.
"Không có lần sau nha."
"Được."
"Bởi vì là huynh nên muội mới ăn, nếu đổi thành người khác, muội sẽ rất tức giận."
"Ừ, ta nhớ rồi."
"Huynh, huynh cũng tuyệt đối không được phép đút cho cô nương khác, người ta sẽ mắng huynh đấy."
"Sẽ không, ta chỉ đút cho mỗi Diệp Nhi thôi."
"Muội ăn đây?"
"Ừ."
"Huynh, huynh rửa tay chưa?"
"Rửa rồi, rất sạch sẽ."
"Muội, muội ăn thật đấy?"
"Ừ."
Lý Diệp nhìn chằm chằm vào viên kẹo, trái tim trong lồng ngực đập bình bịch như nai con chạy loạn, không biết nên hạ miệng như thế nào, đang trong cơn do dự, Mãn Nguyệt chờ bên cạnh một lúc lâu mãi chưa thấy hai người đi, liền thở phì phò, duỗi cổ ra, giúp chủ nhân giải quyết xong cái nan đề này.
.
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
Con đường đi từ Đại Lý Tự đến Khai Phong phủ, lừa con Mãn Nguyệt đã quá quen đường quen nẻo rồi, nhưng nó vẫn giống như thường ngày, bốn vó lộc cộc nhàn nhã đi bên cạnh Hắc Phong trong tiếng phụng phịu của người ngồi trên lưng nó.
"Hu hu, muội không nghĩ Mãn Nguyệt lại nhanh mồm nhanh miệng như thế." Vừa rồi Lý Diệp do do dự dự mãi, kết quả đã không ăn được kẹo còn bị Mãn Nguyệt chờ bên cạnh không kiên nhẫn ăn luôn, lúc này gương mặt ủ rũ cụp xuống, phồng má bĩu môi: “Hu hu"
Thượng Thần nhìn tiểu cô nương phồng má cả một đường giống một ấm trà nhỏ, thật thú vị.
"Kẹo này là kẹo Bách Hoa do Vân Lĩnh quốc tiến cống, có hương thơm của trăm hoa đua nở, nghe nói sau khi ăn nó thì cơ thể cũng sẽ tỏa ra mùi thơm."
Lý Diệp nghe vậy, cúi xuống ngửi thân mình của Mãn Nguyệt, lại ngửi chính mình, càng khổ sở hơn: "Là thật này, Mãn Nguyệt đều thơm hơn muội rồi, hu hu hu."
Thượng Thiếu Khanh bật cười: "Không thể nào."
"Huynh ngửi thử xem, Mãn Nguyệt thật sự tỏa ra mùi thơm rồi, hu hu hu, muội không ăn được, mùi của muội chả thay đổi gì cả."
"Chỗ ta còn nhiều lắm, ngày mai đều đưa hết cho muội." Hắn cong đôi mắt, ôn nhu nói tiếp: "Cho nên tiểu nương tử ấm trà, không cần phụng phịu nữa."
Ý thức được mình đang làm nũng với hắn, Lý Diệp mím môi, đỏ mặt chớp chớp mắt, làm bộ không có chuyện gì cả: "Cái kia, huynh đi Khai Phong Phủ làm gì?"
Nhìn nàng lật mặt trong nháy mắt làm cho Thượng Thần cười ra tiếng: "Tất nhiên là có công vụ."
"Công vụ gì?"
"Đi xem hai cỗ thi thể nữ khác, có giống tử trạng của người chết hôm nay như lời Ngô nương tử nói hay không?"
"Nếu giống thì huynh cũng phải tra cả hai vụ án đó nữa sao?"
"Không thể, nhiều nhất là hợp tác điều tra."
Lý Diệp ồ một tiếng, ngoan ngoãn nói kế hoạch của mình ra: "Muội đang nghĩ, ngày mai muội sẽ cùng Tư Du, Bạch công tử và Đường tiểu quan nhân đi đến miếu Hồ Tiên xem thật sự có thần tiên như vậy hay không. "
"Cũng được, bọn muội biết vị trí của miếu Hồ Tiên rồi sao?"
"Không biết, nhưng Thẩm đại ca chắc chắn biết, muội sẽ đi hỏi hắn."
"Sao Thẩm Nhị Lang lại biết?" Thượng Thần nhíu mày: "Còn có, muội nhận hắn làm đại ca từ bao giờ?"
"Đại ca chỉ là xưng hô thôi, hắn nói không thích gọi chức quan, cho nên muốn muội dựa theo thói quen trên giang hồ, gọi hắn là Thẩm đại ca." Tiểu cô nương ngồi trên lưng con lừa lắc tới lắc lui, cười lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Nếu nghĩa huynh thích, về sau muội cũng gọi huynh là Thượng đại ca."
Nàng gập đầu ngón tay tính toán, cười xấu xa: "Huynh lớn tuổi nhất, gọi là Thượng đại đại ca đi!"
"Ta thấy muội càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” Hắn nhịn không được giục ngựa dịch lại gần, giơ tay gõ xuống đầu nàng, giả vờ tức giận: "Gọi nghĩa huynh."
"Hì hì, nghĩa huynh."
~~~
~ Editor có lời muốn nói: Sau ngày mừng thọ ở Thẩm phủ thì quan hệ 2 nhân vật chính đã bước sang giai đoạn tình trong như đã mặt ngoài còn e nên bắt đầu từ chương này editor sẽ đổi xưng hô của 2 người thành huynh-muội cho thân mặt nhé! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ editor! Thân thân iu iu mọi người ~~~
Chú thích:
(*) Khanh khanh: Mình, anh (Tiếng gọi nhau). Như vua gọi bầy tôi là khanh, gọi kẻ ngang hàng cũng dùng chữ khanh. Ðời Lục-triều cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro