Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Mãn Nguyệt Giai...
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Ngày lễ Trung Thu, hoa đăng sáng rực một góc trời.
Xưa nay Trung Thu cùng Thượng Nguyên và Đoan Ngọ đều là ngày đại lễ, lễ hội cũng được tổ chức cực kỳ náo nhiệt, dọc theo bờ sông đèn đuốc sáng trưng, dòng người chen chúc xô đẩy, âm thanh rao bán nhộn nhịp nối liền không dứt.
Lý Diệp chậm rì rì đi theo đám người, nhìn trái ngó phải, đâu đâu cũng thấy mới lạ.
“Nhìn kìa, đằng kia có bán bánh dày thấu hoa!" Ngô Tư Du kéo kéo nàng: "Tiểu Diệp có muốn ăn không?”
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, là điểm tâm ngọt mới truyền từ phía nam tới!"
“Vậy ta cũng muốn nếm thử."
Chủ quán là một bà lão, bà lấy từ khuôn mẫu ra mấy cái bánh dày hình đóa hoa, ngẩng đầu hỏi Lý Diệp đang nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Tiểu nương tử có thích ăn ngọt không?”
Lý Diệp nuốt nước miếng ực một tiếng, cười ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Ta thích, muốn nhiều ngọt hơn một chút."
“Được!" Bà lão nhìn nàng thèm thuồng cũng cười rộ lên, rót hai muỗng đường kho hoa quế lên mặt bánh dày, lại rải đều một nắm quả khô lên trên: "Đây, bánh dày thấu hoa nhiều ngọt hơn, tiểu nương tử cầm lấy."
Ngô Tư Du không thích ăn quá ngọt, chỉ lấy một phần đường kho bình thường, hai người cùng nhau vừa đi vừa ăn.
Đựng bánh dày thấu hoa là một chiếc thuyền giấy nhỏ được gấp bằng giấy dầu, đơn giản đáng yêu, bánh dày hình đóa hoa trắng trẻo sáng trong nằm gọn trong chiếc thuyền nhỏ, đường hoa quế ngọt thanh tỏa ra mùi thơm dụ hoặc lòng người.
Lý Diệp cắm xiên tre vào bánh dày thấu hoa, cầm lên cắn một miếng, cảm nhận vị ngọt lịm mềm mại, là hương vị mình thích, tức khắc mặt mày hớn hở: "Hai năm rồi ta không đi chơi hội đèn lồng Trung Thu, không ngờ bây giờ náo nhiệt hơn trước rất nhiều."
“Về sau ta đi chơi cùng ngươi." Ngô Tư Du nghĩa khí nâng cằm nhỏ: "Cùng ăn cùng chơi được không?”
“Được chứ, vậy thì Tết Trùng Dương tháng sau, chúng ta cùng đi núi Kim Anh vãn cảnh!"
“Một lời đã định! Năm này sang năm khác, năm tháng đổi dời, đều cùng nhau chơi."
Nghĩ đến sang năm, Lý Diệp lại nhớ tới hôn sự của mình, nhất thời ưu sầu không thôi, đến đường kho hoa quế cũng mất đi vị ngọt: "Haizz!"
Cần phải tìm lý do từ hôn từ đâu đây?
Thấy nàng thở dài, Ngô Tư Du cắn mấy miếng ăn xong bánh dày thấu hoa trong tay, đi đến chỗ tiểu thương phía trước mua hai cái đèn hoa đăng, đưa một cái cho nàng: "Cầm lấy, chúng ta đi thả đèn đi!"
“Vì sao đột nhiên muốn đi thả đèn?”
“Phụ thân ta nói, Trung Thu thả đèn hoa đăng hứa nguyện nhất định sẽ linh nghiệm, bởi vì ngày này trời không nóng không lạnh, mặt trăng vừa to vừa tròn, các vị thần tiên đều thích ra ngoài đi dạo, ngươi có phiền não gì thì nói với đèn hoa đăng, không chừng vị thần tiên nào đó đi ngang qua nghe được, tiện thể giúp đỡ ngươi thì sao?
“Nghe cũng có lý." Lý Diệp không khỏi cười rộ lên: "Vậy chúng ta đi phía trước thả đèn hoa đăng."
Ngô Tư Du búng tay một cái: "Đi!"
“Vì sao Tu Du không hỏi ta đang phiền não chuyện gì?”
“Chúng ta mới quen biết hôm nay, ngươi không muốn nói thì không nói, chờ đến khi nào ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với ta."
“Được thôi, đợi ta suy nghĩ sự tình cẩn thận sẽ nói cho ngươi."
Hai người ôm hoa đăng, vừa trò chuyện vừa theo đám người đi ra hướng bờ sông.
Đột nhiên có vài tiếng la vang lên, không biết ai hô hào, Khánh Vân Trai phát bánh trung thu! Nháy mắt đám đông ồ ạt, nhốn nháo quay đầu chạy về hướng Khánh Vân Trai. Ngô Tư Du không kịp trốn tránh, bị đám người cuốn lui về phía sau, mà Lý Diệp bị tắc lại theo dòng người đi về phía trước, hai người cố gắng duỗi tay vài lần vẫn không bắt được tay đối phương, Ngô Tư Du đành phải gân cổ kêu lên: "Ta đi phía trước vòng lại, chúng ta gặp nhau dưới chân cầu Khởi Phượng!"
“Được! Được!" Lý Diệp còn muốn quay đầu lại nói vài câu, nhưng đám người xô đẩy mãnh liệt, đảo mắt đã không thấy bóng dáng Ngô Tư Du, nàng ở trong đám người bị đẩy ngã trái ngã phải, bên người bị hai đại thúc vừa cao vừa béo chen lấn làm nàng có chút khó thở, đành phải gắt gao che chở đèn hoa đăng trong lòng ngực, tìm kiếm phương hướng đi cầu Khởi Phượng.
Thời điểm nàng nghĩ sắp bị đè bẹp, một cánh tay giữ nàng lại, kéo nàng từ giữa hai đại thúc béo ra ngoài: "Nhiều người chen chúc, đi ngược lại với đám đông rất nguy hiểm."
“Nghĩa huynh!" Nàng mở to miệng hít thở vài cái, nhìn rõ người tới, kinh hỉ nói: "Ngài cũng tới chơi sao?”
“Ta đi tuần phố."
“Tuần phố không phải là việc của Khai Phong Phủ sao."
“Tối nay đông người, nhân thủ Khai Phong Phủ không đủ, liền nhờ Đại Lý Tự hiệp trợ." Sau khi Thượng Thần túm nàng ra, buông lỏng tay: "Ngươi đi một mình?”
“Ta đi cùng Tư Du, bị đám người tách ra."
Lý Diệp vừa mới nói hai câu, lại bị đám người đẩy đi, quơ chân múa tay giãy giụa, Thượng Thần vội vàng đi giữ người lại, lần này không dám buông tay, cách quần áo nắm chặt cánh tay nàng, xách nàng giống như xách gà con, nhíu mày: "Người nhiều quá, ta đưa ngươi về nhà."
“Không không không, ta muốn đi cầu Khởi Phượng!" Lý Diệp bị hắn dẫn theo, trong đám người ồn ào để sát vào tai hắn, trung khí mười phần mà hô to: "Cầu, Khởi, Phượng!"
Thượng Thiếu Khanh ngại ngùng quay đầu sang một bên, dẫn nàng đi đến một bên hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ yên tĩnh tối tăm, cách xa đám người ầm ĩ, hắn buông tay ra, sải bước đi về phía trước.
Lý Diệp cầm hoa đăng đuổi theo: "Nghĩa huynh, chúng ta đi đâu vậy? Ngài không đi tuần phố nữa sao?”
“Đưa ngươi đến cầu Khởi Phượng trước."
“Làm phiền ngài rồi." Nàng liên thanh nói lời cảm tạ, không để ý dưới chân bị vướng, lảo đảo vài bước, đầu đụng vào lưng nam tử phía trước, thấy hắn quay đầu lại liền cười xấu hổ: " Ha ha, trời tối quá, bằng không chúng ta thắp cái đèn này đi."
Thượng Thần vẫn luôn trầm mặc, móc mồi lửa ra, châm lửa vào đèn hoa đăng trên tay nàng, ngọn đèn mỏng manh ấm áp, chiếu sáng gương mặt của tiểu cô nương xinh đẹp như phù dung. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền rũ mắt, tiếp tục sải bước về phía trước, mới đi được vài bước, tiếng bước chân phía sau dừng lại, hắn cũng dừng lại, xoay người nhìn nàng.
“Cái đó." Lý Diệp ngượng ngùng, nói: "Cái đèn này, cầm có chút phỏng tay."
Ngọn đèn cùng ánh trăng chiếu rọi, chiếu ra gương mặt bất đắc dĩ của Thiếu Khanh đại nhân, hắn im lặng nhận lấy hoa đăng từ tay nàng, thả chậm bước chân: "Đuổi kịp."
Lý Diệp nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc trước mặt, xách làn váy theo sau.
Đời trước sau khi nàng gả vào Triệu gia, những người gọi là bằng hữu, khuê mật đều chặt đứt liên hệ, nói ra âu cũng là nhân chi thường tình, rốt cuộc Lý gia đã không còn tồn tại, một vị Triệu gia phu nhân không được sủng ái, thật sự không có cái gì tốt để kết giao.
Nàng nhìn từng người một trở thành người xa lạ, tiếp tục sống trong cô độc. Lúc ấy, người duy nhất còn nhớ tới nàng chỉ có tân nhiệm Đại Lý Tự Khanh Thượng Thần, hắn nhớ rõ sinh thần của nàng, nhớ rõ sở thích của nàng, ngay cả điểm tâm mà nàng thích hắn cũng nhớ rõ. Hắn tận chức tận trách sắm vai huynh trưởng, tuy rằng hết thảy có thể chỉ xuất phát từ lời hứa hẹn với cố hữu, nhưng đối với Lý Diệp, đó là ánh sáng duy nhất sưởi ấm năm tháng lạnh lẽo của nàng.
“Nghĩa huynh." Nàng đuổi theo sánh vai cùng hắn, mỉm cười ngọt ngào, chân thành nói: "Đa tạ ngài."
“Không cần khách khí." Thượng Thần không nhịn được nhìn nàng vài lần, cứ có cảm giác nàng không giống trước kia, nhưng chỗ nào không giống thì không thể nói được: "Muốn đi thả đèn sao?”
“Đúng vậy, Tư Du nói, thời tiết mát mẻ như này, các vị thần tiên đều thích đi dạo, có phiền não gì thì nói ra, nếu thần tiên đi ngang qua nghe được, nói không chừng sẽ được thần tiên nhẹ nhàng giải quyết."
“Ngươi có điều phiền não?”
Đời trước, năm Lý Diệp mười tám tuổi luôn kính sợ vị Nghĩa huynh này, hiện giờ trải qua một đời, tất cả kính sợ trước đây của nàng đều hóa thành hảo cảm cùng tín nhiệm, thấy hắn hỏi mình, nàng dứt khoát gật gật đầu, không che giấu chút nào: "Đúng vậy, phiền não rất lớn."
“Có thể nói không?”
“Không có gì là không nói được, chỉ là hiện tại ta chưa biết nên nói ra như nào." Nàng nhắm mắt theo đuôi đi bên người hắn, đèn hoa đăng lúc sáng lúc tối, soi ra hai bóng người đang lay động.
“Cả đời nữ tử, phải sống hiền thục đoan trang, không tranh giành, không đố kỵ, hiền lành hiếu thảo, khiêm tốn cần kiệm. Nếu vẫn mãi sống như thế chả phải sẽ làm chính mình mệt mỏi khổ sở hay sao?
“Trăm hoa muôn hồng nghìn tía, thế nhân thiên hình vạn trạng, sao có thể để chính mình sống khổ sở như thế?”
“Nhưng mọi người đều nói nữ tử phải sống như thế."
“Chính ngươi có thích cuộc sống như vậy không?” Thượng Thần dùng tay bảo vệ ngọn đèn, bước chân càng lúc càng chậm lại, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang uể oải bên người: "Ta không biết phiền não của ngươi từ đâu mà đến, cũng không ảo tưởng bình phán thêm, nhưng nếu là bởi vì ánh mắt của người khác, thì ngươi không cần phải buồn bã như thế."
“Ta sợ sẽ có người nói ra nói vào."
“Kỳ thật vô luận sống như thế nào, vẫn sẽ luôn có kẻ nói ba dạy bốn."
“Hình như cũng đúng” Lý Diệp nghĩ lại đời trước của mình, không thể không thừa nhận hắn nói đúng, tiện đà hiếu kỳ hỏi: "Nghĩa huynh thì sao? Cũng sẽ có người đối với ngài nói ra nói vào sao?”
“Nhất định là có."
Xưa nay Trung Thu cùng Thượng Nguyên và Đoan Ngọ đều là ngày đại lễ, lễ hội cũng được tổ chức cực kỳ náo nhiệt, dọc theo bờ sông đèn đuốc sáng trưng, dòng người chen chúc xô đẩy, âm thanh rao bán nhộn nhịp nối liền không dứt.
Lý Diệp chậm rì rì đi theo đám người, nhìn trái ngó phải, đâu đâu cũng thấy mới lạ.
“Nhìn kìa, đằng kia có bán bánh dày thấu hoa!" Ngô Tư Du kéo kéo nàng: "Tiểu Diệp có muốn ăn không?”
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, là điểm tâm ngọt mới truyền từ phía nam tới!"
“Vậy ta cũng muốn nếm thử."
Chủ quán là một bà lão, bà lấy từ khuôn mẫu ra mấy cái bánh dày hình đóa hoa, ngẩng đầu hỏi Lý Diệp đang nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Tiểu nương tử có thích ăn ngọt không?”
Lý Diệp nuốt nước miếng ực một tiếng, cười ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Ta thích, muốn nhiều ngọt hơn một chút."
“Được!" Bà lão nhìn nàng thèm thuồng cũng cười rộ lên, rót hai muỗng đường kho hoa quế lên mặt bánh dày, lại rải đều một nắm quả khô lên trên: "Đây, bánh dày thấu hoa nhiều ngọt hơn, tiểu nương tử cầm lấy."
Ngô Tư Du không thích ăn quá ngọt, chỉ lấy một phần đường kho bình thường, hai người cùng nhau vừa đi vừa ăn.
Đựng bánh dày thấu hoa là một chiếc thuyền giấy nhỏ được gấp bằng giấy dầu, đơn giản đáng yêu, bánh dày hình đóa hoa trắng trẻo sáng trong nằm gọn trong chiếc thuyền nhỏ, đường hoa quế ngọt thanh tỏa ra mùi thơm dụ hoặc lòng người.
Lý Diệp cắm xiên tre vào bánh dày thấu hoa, cầm lên cắn một miếng, cảm nhận vị ngọt lịm mềm mại, là hương vị mình thích, tức khắc mặt mày hớn hở: "Hai năm rồi ta không đi chơi hội đèn lồng Trung Thu, không ngờ bây giờ náo nhiệt hơn trước rất nhiều."
“Về sau ta đi chơi cùng ngươi." Ngô Tư Du nghĩa khí nâng cằm nhỏ: "Cùng ăn cùng chơi được không?”
“Được chứ, vậy thì Tết Trùng Dương tháng sau, chúng ta cùng đi núi Kim Anh vãn cảnh!"
“Một lời đã định! Năm này sang năm khác, năm tháng đổi dời, đều cùng nhau chơi."
Nghĩ đến sang năm, Lý Diệp lại nhớ tới hôn sự của mình, nhất thời ưu sầu không thôi, đến đường kho hoa quế cũng mất đi vị ngọt: "Haizz!"
Cần phải tìm lý do từ hôn từ đâu đây?
Thấy nàng thở dài, Ngô Tư Du cắn mấy miếng ăn xong bánh dày thấu hoa trong tay, đi đến chỗ tiểu thương phía trước mua hai cái đèn hoa đăng, đưa một cái cho nàng: "Cầm lấy, chúng ta đi thả đèn đi!"
“Vì sao đột nhiên muốn đi thả đèn?”
“Phụ thân ta nói, Trung Thu thả đèn hoa đăng hứa nguyện nhất định sẽ linh nghiệm, bởi vì ngày này trời không nóng không lạnh, mặt trăng vừa to vừa tròn, các vị thần tiên đều thích ra ngoài đi dạo, ngươi có phiền não gì thì nói với đèn hoa đăng, không chừng vị thần tiên nào đó đi ngang qua nghe được, tiện thể giúp đỡ ngươi thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe cũng có lý." Lý Diệp không khỏi cười rộ lên: "Vậy chúng ta đi phía trước thả đèn hoa đăng."
Ngô Tư Du búng tay một cái: "Đi!"
“Vì sao Tu Du không hỏi ta đang phiền não chuyện gì?”
“Chúng ta mới quen biết hôm nay, ngươi không muốn nói thì không nói, chờ đến khi nào ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với ta."
“Được thôi, đợi ta suy nghĩ sự tình cẩn thận sẽ nói cho ngươi."
Hai người ôm hoa đăng, vừa trò chuyện vừa theo đám người đi ra hướng bờ sông.
Đột nhiên có vài tiếng la vang lên, không biết ai hô hào, Khánh Vân Trai phát bánh trung thu! Nháy mắt đám đông ồ ạt, nhốn nháo quay đầu chạy về hướng Khánh Vân Trai. Ngô Tư Du không kịp trốn tránh, bị đám người cuốn lui về phía sau, mà Lý Diệp bị tắc lại theo dòng người đi về phía trước, hai người cố gắng duỗi tay vài lần vẫn không bắt được tay đối phương, Ngô Tư Du đành phải gân cổ kêu lên: "Ta đi phía trước vòng lại, chúng ta gặp nhau dưới chân cầu Khởi Phượng!"
“Được! Được!" Lý Diệp còn muốn quay đầu lại nói vài câu, nhưng đám người xô đẩy mãnh liệt, đảo mắt đã không thấy bóng dáng Ngô Tư Du, nàng ở trong đám người bị đẩy ngã trái ngã phải, bên người bị hai đại thúc vừa cao vừa béo chen lấn làm nàng có chút khó thở, đành phải gắt gao che chở đèn hoa đăng trong lòng ngực, tìm kiếm phương hướng đi cầu Khởi Phượng.
Thời điểm nàng nghĩ sắp bị đè bẹp, một cánh tay giữ nàng lại, kéo nàng từ giữa hai đại thúc béo ra ngoài: "Nhiều người chen chúc, đi ngược lại với đám đông rất nguy hiểm."
“Nghĩa huynh!" Nàng mở to miệng hít thở vài cái, nhìn rõ người tới, kinh hỉ nói: "Ngài cũng tới chơi sao?”
“Ta đi tuần phố."
“Tuần phố không phải là việc của Khai Phong Phủ sao."
“Tối nay đông người, nhân thủ Khai Phong Phủ không đủ, liền nhờ Đại Lý Tự hiệp trợ." Sau khi Thượng Thần túm nàng ra, buông lỏng tay: "Ngươi đi một mình?”
“Ta đi cùng Tư Du, bị đám người tách ra."
Lý Diệp vừa mới nói hai câu, lại bị đám người đẩy đi, quơ chân múa tay giãy giụa, Thượng Thần vội vàng đi giữ người lại, lần này không dám buông tay, cách quần áo nắm chặt cánh tay nàng, xách nàng giống như xách gà con, nhíu mày: "Người nhiều quá, ta đưa ngươi về nhà."
“Không không không, ta muốn đi cầu Khởi Phượng!" Lý Diệp bị hắn dẫn theo, trong đám người ồn ào để sát vào tai hắn, trung khí mười phần mà hô to: "Cầu, Khởi, Phượng!"
Thượng Thiếu Khanh ngại ngùng quay đầu sang một bên, dẫn nàng đi đến một bên hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ yên tĩnh tối tăm, cách xa đám người ầm ĩ, hắn buông tay ra, sải bước đi về phía trước.
Lý Diệp cầm hoa đăng đuổi theo: "Nghĩa huynh, chúng ta đi đâu vậy? Ngài không đi tuần phố nữa sao?”
“Đưa ngươi đến cầu Khởi Phượng trước."
“Làm phiền ngài rồi." Nàng liên thanh nói lời cảm tạ, không để ý dưới chân bị vướng, lảo đảo vài bước, đầu đụng vào lưng nam tử phía trước, thấy hắn quay đầu lại liền cười xấu hổ: " Ha ha, trời tối quá, bằng không chúng ta thắp cái đèn này đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Thần vẫn luôn trầm mặc, móc mồi lửa ra, châm lửa vào đèn hoa đăng trên tay nàng, ngọn đèn mỏng manh ấm áp, chiếu sáng gương mặt của tiểu cô nương xinh đẹp như phù dung. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền rũ mắt, tiếp tục sải bước về phía trước, mới đi được vài bước, tiếng bước chân phía sau dừng lại, hắn cũng dừng lại, xoay người nhìn nàng.
“Cái đó." Lý Diệp ngượng ngùng, nói: "Cái đèn này, cầm có chút phỏng tay."
Ngọn đèn cùng ánh trăng chiếu rọi, chiếu ra gương mặt bất đắc dĩ của Thiếu Khanh đại nhân, hắn im lặng nhận lấy hoa đăng từ tay nàng, thả chậm bước chân: "Đuổi kịp."
Lý Diệp nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc trước mặt, xách làn váy theo sau.
Đời trước sau khi nàng gả vào Triệu gia, những người gọi là bằng hữu, khuê mật đều chặt đứt liên hệ, nói ra âu cũng là nhân chi thường tình, rốt cuộc Lý gia đã không còn tồn tại, một vị Triệu gia phu nhân không được sủng ái, thật sự không có cái gì tốt để kết giao.
Nàng nhìn từng người một trở thành người xa lạ, tiếp tục sống trong cô độc. Lúc ấy, người duy nhất còn nhớ tới nàng chỉ có tân nhiệm Đại Lý Tự Khanh Thượng Thần, hắn nhớ rõ sinh thần của nàng, nhớ rõ sở thích của nàng, ngay cả điểm tâm mà nàng thích hắn cũng nhớ rõ. Hắn tận chức tận trách sắm vai huynh trưởng, tuy rằng hết thảy có thể chỉ xuất phát từ lời hứa hẹn với cố hữu, nhưng đối với Lý Diệp, đó là ánh sáng duy nhất sưởi ấm năm tháng lạnh lẽo của nàng.
“Nghĩa huynh." Nàng đuổi theo sánh vai cùng hắn, mỉm cười ngọt ngào, chân thành nói: "Đa tạ ngài."
“Không cần khách khí." Thượng Thần không nhịn được nhìn nàng vài lần, cứ có cảm giác nàng không giống trước kia, nhưng chỗ nào không giống thì không thể nói được: "Muốn đi thả đèn sao?”
“Đúng vậy, Tư Du nói, thời tiết mát mẻ như này, các vị thần tiên đều thích đi dạo, có phiền não gì thì nói ra, nếu thần tiên đi ngang qua nghe được, nói không chừng sẽ được thần tiên nhẹ nhàng giải quyết."
“Ngươi có điều phiền não?”
Đời trước, năm Lý Diệp mười tám tuổi luôn kính sợ vị Nghĩa huynh này, hiện giờ trải qua một đời, tất cả kính sợ trước đây của nàng đều hóa thành hảo cảm cùng tín nhiệm, thấy hắn hỏi mình, nàng dứt khoát gật gật đầu, không che giấu chút nào: "Đúng vậy, phiền não rất lớn."
“Có thể nói không?”
“Không có gì là không nói được, chỉ là hiện tại ta chưa biết nên nói ra như nào." Nàng nhắm mắt theo đuôi đi bên người hắn, đèn hoa đăng lúc sáng lúc tối, soi ra hai bóng người đang lay động.
“Cả đời nữ tử, phải sống hiền thục đoan trang, không tranh giành, không đố kỵ, hiền lành hiếu thảo, khiêm tốn cần kiệm. Nếu vẫn mãi sống như thế chả phải sẽ làm chính mình mệt mỏi khổ sở hay sao?
“Trăm hoa muôn hồng nghìn tía, thế nhân thiên hình vạn trạng, sao có thể để chính mình sống khổ sở như thế?”
“Nhưng mọi người đều nói nữ tử phải sống như thế."
“Chính ngươi có thích cuộc sống như vậy không?” Thượng Thần dùng tay bảo vệ ngọn đèn, bước chân càng lúc càng chậm lại, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang uể oải bên người: "Ta không biết phiền não của ngươi từ đâu mà đến, cũng không ảo tưởng bình phán thêm, nhưng nếu là bởi vì ánh mắt của người khác, thì ngươi không cần phải buồn bã như thế."
“Ta sợ sẽ có người nói ra nói vào."
“Kỳ thật vô luận sống như thế nào, vẫn sẽ luôn có kẻ nói ba dạy bốn."
“Hình như cũng đúng” Lý Diệp nghĩ lại đời trước của mình, không thể không thừa nhận hắn nói đúng, tiện đà hiếu kỳ hỏi: "Nghĩa huynh thì sao? Cũng sẽ có người đối với ngài nói ra nói vào sao?”
“Nhất định là có."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro