Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Mị Hồ (4)

Đường Quả Nhĩ Hoàn

2024-11-10 02:30:10

Nhờ nữ nhi duy nhất của nhà giàu số một kinh thành Ngô gia đại nương tử liên tục cố gắng, chuyện Lý Diệp vượng phu chỉ vượng những nhà có phúc trạch thâm hậu rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Đông Kinh Thành, nhóm lang quân chưa có hôn phối của các nhà đại phú đại quý thi nhau ngo ngoe rục rịch, ai ai cũng nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị sính lễ, chỉ chờ Hộ Bộ giải hôn thư một phát là lập tức tới cửa cầu hôn.

Dù sao nhan sắc của nương tử Lý gia vốn đã xinh đẹp như hoa đào, tài nghệ vô song, tâm tính trong sáng như ánh trăng trên trời cao, nếu không phải năm đó bị Triệu Nam Tự nhanh chân đến trước thì chỉ sợ nhóm con cháu thế gia đã sớm đạp nát ngạch cửa của Lý phủ rồi.

Hơn nữa trong nhóm lang quân hào môn quý tộc ai mà chẳng là người có phúc? Lý Chi lại là Hàn Lâm Chưởng viện đời tiếp theo đã được nội bộ điều động, phải biết rằng Hàn Lâm Chưởng viện tương đương với Nội Các thủ phụ đấy, nếu ai có thể ôm được mỹ nhân về nhà thì không chừng sẽ thật sự đã vượng càng thêm vượng, không dám nói đến một bước lên mây nhưng ít nhất cũng có thể từng bước thăng quan tiến chức.

"Thú thê (cưới vợ) phải thú (cưới) nữ nhi Lý gia, có ngày một bước lên mây. Câu này của ta soạn cũng không tệ lắm nhỉ?" Ngô Tư Du ăn một miếng hoành thánh, nheo mắt lại đánh giá: "Ừm, hương vị hoành thánh của quán nhỏ này đúng là không thua kém gì Thanh Phong Lâu."

"Đúng, đúng, soạn hay lắm, cho nên ta mới mời Ngô nương tử ăn hoành thánh."

Lý Diệp cúi đầu gắp hai cái hoành thánh trong bát mình để vào bát của Ngô Tư Du, cười như không cười: "Nhờ phúc của Ngô nương tử, mấy ngày nay ca ca ta bị tất cả bà mối của Đông Kinh Thành này đuổi theo sợ tới mức cứ ra đường nhìn thấy bà mối là trốn đấy, cũng là lần đầu tiên bọn ta biết hóa ra trong kinh thành lại có nhiều lang quân trẻ tuổi như vậy."

"Ha ha, thường thôi, thường thôi." Ngô Tư Du vùi đầu ăn hoành thánh, một chân ở dưới bàn dẫm lên chân của Đường Quân Mạc, ý bảo hắn mau nói chuyện đi.

Chân của Đường Quân Mạc bị dẫm đau điếng, đành phải cứng miệng nuốt miếng cuối cùng xuống, chậm rì rì mở miệng nói: "Gần đây tiểu gia cũng không nhàn rỗi gì, cứ rảnh rang một tí là tới các cửa hàng châu báu hỏi thăm, ban đêm hôm qua còn kéo Tiểu Bạch đến chợ đêm nữa mà vẫn không tìm thấy chiếc vòng mà ngươi vẽ kia."

Bạch Trạch Diễm gật đầu: "Những món đồ mà cửa hàng đồ cổ và hiệu cầm đồ mua gần đây cũng không có vòng tay."

"Chỗ Nhan phu nhân cũng không có gì khác thường, tất cả vẫn như cũ, chỉ là cái phòng ở chỗ Mai Viên có người ch.ết kia là mới mời cao nhân tới bày đàn pháp làm lễ siêu độ, nghe nói là muốn làm phép bảy bảy bốn mươi chín ngày." Nhậm Hải Dao nói: "Trừ cái này ra còn có một sự kiện kỳ lạ nữa, các ngươi muốn nghe không?"

Bốn người tám con mắt cùng nhìn hắn.

Nhậm Hải Dao rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, múc một cái hoành thánh đưa lên miệng cắn làm ba lượt, nhai kỹ nuốt chậm từng miếng một, đến tận lúc Ngô Tư Du sắp trở mặt mới ăn xong, kể chuyện: "Thiếu trang chủ của Thanh Mộng Trà Trang - Nhan Quý Minh bị bạch hồ mê hoặc."

"Mê hoặc?"

"Nghe nói là bạch hồ hóa hình, biến thành một mỹ nữ hẹn hò với hắn."

"Thật hay giả?" Đường Quân Mạc không tin: "Còn có chuyện tốt như này?"

Bạch Trạch Diễm nhíu mày khinh thường: "Đây mà là chuyện tốt gì?"

Ngô Tư Du đứng đắn phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, đây mà là chuyện tốt gì chứ?"

Đường Quân Mạc bị hai người khinh bỉ, ủy khuất tìm Lý Diệp: "Tiểu Diệp, ngươi nói xem đây có phải chuyện tốt không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ta từng nghĩ Nhan Quý Minh có vấn đề, quả nhiên là có vấn đề!" Lý Diệp không để ý tới hắn, nắm tay nhỏ gõ từng nhịp vào bàn: "Nói không chừng vòng tay này đã bị hắn lấy đi tặng cho bạch hồ tinh kia rồi, Nhan phu nhân bảo vệ nhi tử nên mới sốt ruột không nói gì, Nhan trang chủ thì chẳng hay biết gì, hừm, người nào trong nhà cũng có tâm tư riêng."

Nàng vuốt áo vải thô trên người, lại sờ lên hai búi tóc trên đầu: "Cho nên hôm nay ta phải lẻn vào trà trang nhìn xem rốt cuộc vòng long phượng đang ở đâu."

Về việc lẻn vào trà trang này, Lý Diệp cũng đã suy nghĩ mấy ngày trời, sau khi nàng đi cùng Thẩm Vũ tới chùa Diệu Liên điều tra, tăng nhân trong chùa nói trong khi Nhan phu nhân rửa tay thì người đứng múc nước gần nàng ấy nhất chỉ có Nhan Quý Minh.

Hơn nữa bọn hạ nhân trong trà trang nói Nhan phu nhân ngày thường là người nghiêm khắc, đối xử với hạ nhân cũng hà khắc, lần này đồ gia truyền bị mất mà lại đột nhiên giơ cao đánh khẽ, không truy cứu trách nhiệm của ai cả, còn giữ không cho Nhan Bách báo quan. Nguyên nhân chỉ có thể là người trộm vòng tay chính là nhi tử ruột của nàng ấy - Nhan Quý Minh.

"Nhan trang chủ có không ít thê thiếp, Nhan phu nhân chỉ sinh được một nhi tử duy nhất là hắn, vậy mà hắn còn không biết cố gắng, học vấn và khả năng buôn bán đều không bằng mấy nhi tử của di nương, vốn đã không được Nhan trang chủ yêu quý, nếu còn bị phát hiện trộm đồ gia truyền, nói không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà nữa." Ngô Tư Du nói thêm: "Hơn nữa nghe nói quan hệ phu thê Nhan thị từ trước đến nay đã không tốt, bằng mặt không bằng lòng."

"Cái này ta biết." Nhậm Hải Dao lại bắt đầu khoe khoang, lấy quạt xếp của hắn ra lắc lư: "Quan hệ phu thê của bọn họ không tốt là vì một chuyện xưa từ rất nhiều năm trước, các ngươi muốn nghe không?"

Vì thế bốn người tám con mắt lại tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

"Chuyện này phải bắt đầu kể từ cái tên của Thanh Mộng Trà Trang…Ngô Tư Du! Ngươi không cần phải trừng ta hung ác như thế, ta nói nhanh là được chứ gì."

Nhậm Hải Dao điều chỉnh giọng nói, đứng lên nói nhanh: "Mười mấy năm trước, Nhan trang chủ cũng là một người phong lưu, giữa vạn bụi hoa chưa từng dừng chân trước một đóa hoa nào, không biết vì sao về sau lại mê muội đầu bảng của Ngưng Hương Các - Thanh Mộng cô nương, yêu đến phát cuồng, sau đó chuộc thân đưa về nhà không nói, còn muốn hưu Nhan phu nhân, nâng nàng kia lên làm chính thê, nhưng lúc đó Nhan lão trang chủ vẫn còn khỏe mạnh mắng hắn một trận mới thôi."

"Cho dù là vậy, Nhan trang chủ vẫn sủng ái Thanh Mộng cô nương không có giới hạn, nàng ấy chỉ hướng đông thì hắn không dám đi hướng tây, muốn sao trên trời hắn không dám đưa ánh trăng, ngay cả thôn trang tổ tông truyền lại hắn cũng sửa tên thành Thanh Mộng trà trang."

"Nữ quyến của các gia đình giàu có ở Đông Kinh Thành ta đều biết mặt, nhưng chưa từng nghe tới Nhan gia có một người như vậy?" Ngô Tư Du ngạc nhiên nói.

"Đó là vì gần mười năm trước, Thanh Mộng cô nương đã chạy trốn cùng người khác, nhưng ta nghe nói..." Nhậm Hải Dao mở quạt xếp che miệng lại, thò người ra, hạ giọng: "Thật ra không có vụ chạy trốn nào cả, mà là Nhan phu nhân thừa dịp đoạn thời gian Nhan trang chủ đến nơi khác nhập hàng, đuổi người đi."

"Hắn không đi tìm người sao?"

"Có tìm nhưng tìm không thấy, cho nên cảm tình giữa hai phu thê họ mấy năm nay vẫn luôn không tốt, nhưng nhà ngoại của Nhan phu nhân vốn là gia tộc lớn sự nghiệp cũng lớn, trong lòng Nhan trang chủ có oán hận cũng không thể làm gì, nên cứ duy trì như vậy đến tận bây giờ."

"Thì ra là thế." Lý Diệp càng khẳng định suy đoán của mình: "Nói như vậy Nhan phu nhân một lòng che chở nhi tử về tình cảm có thể tha thứ, bây giờ ta sẽ tới trà trang điều tra xem rốt cuộc Nhan Quý Minh đã để chiếc vòng ở đâu."

.

.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


.

Hàng ngày Thanh Mộng Trà Trang đều sẽ thuê người bên ngoài tới quét tước vườn tược, tu sửa phòng ốc, Lý Diệp không cần hoá trang, chỉ tô mặt vàng khè, nhìn qua giống mấy tiểu nha đầu nhà nghèo đói ăn không đủ no, không tốn công mất sức đã qua được cửa của người gác cổng, sau đó nàng đi vào tìm quản sự ma ma nhận nhiệm vụ.

"Nhìn sắc mặt tiểu nha đầu ngươi vàng như nến, chắc cũng không có sức lực gì, thế thì người cầm chổi quét đường đi bộ này là được." Quản sự ma ma đưa một tấm thẻ bài cho nàng: "Đoạn đường đi vào nội viện kia, phu nhân thỉnh thoảng sẽ đi qua đó, quét tước cẩn thận một chút!"

"Dạ vâng." Lý Diệp sợ hãi đáp lời, cầm thẻ bài và cây chổi lên, bước từng bước nhỏ đi vào trong.

Đoạn đường nàng quét không dài, dọc đường đi cũng không có ai, cuối đường là nội viện - chỗ ở của người trong Nhan phủ, Nhan phu nhân và Nhan Quý Minh đều ở trong đó, Lý Diệp cầm cây chổi to quét tới quét lui trên mặt đất trong nháy mắt đã quét tới cửa.

Trước cửa vào nội viện có hai thủ vệ bề ngoài hung dữ đứng canh, dáng người cao lớn thô kệch, thấy người tới gần là trừng mắt hăm dọa, nàng thử mấy lần đều cảm thấy không được, liền tránh xa cửa lớn, nghĩ biện pháp khác.

Một bên sườn khác của nội viện có một cánh cửa nhỏ đang mở rộng, một chiếc xe đẩy nhỏ ngừng trước cửa, một bà lão có vẻ ngoài lam lũ đang cúi người cố gắng xách mấy sọt than trên xe ngựa xuống. Lý Diệp biết bà ấy là Thanh bà bà bán than, nàng chạy nhanh tới đó giúp đỡ: "Bà ơi, ta giúp bà nhé."

Thanh bà bà ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt đầy sẹo, nhìn qua khá đáng sợ: “Ngươi là nha hoàn ở đây?"

Hai người mới gặp nhau có hai lần, vốn đã không quen thân lắm, lần này Lý Diệp lại cố ý hóa trang, cho nên Thanh bà bà không nhận ra nàng: "Ta là nhân công quét vườn được thuê theo ngày, sọt than nặng như vậy để ta giúp bà xách xuống."

"Nha đầu này thật tốt bụng." Thanh bà bà cười rộ lên, vết sẹo trải rộng trên mặt càng dữ tợn: "Cảm ơn tiểu nha đầu, ngươi giúp ta xách vào trong bếp là được."

"Được rồi." Lý Diệp mỉm cười cúi đầu xách sọt than nhỏ lên, xách lên mới biết cái sọt than nho nhỏ này lại nặng tới vậy, nàng cắn răng xách sọt than lên, mới đi được hai bước đã cảm thấy cái tay của mình không còn cảm giác gì nữa rồi, nàng miễn cưỡng lảo đảo đi thêm bảy, tám bước nữa như người say rượu, lúc này cánh tay và đôi chân cũng bắt đầu cùng nhau run rẩy.

Một đôi bàn tay to thô ráp đột nhiên xách lấy cái sọt, nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn người tới, đối diện là một gương mặt xa lạ, là một người trẻ tuổi cường tráng có làn da ngăm đen, diện mạo trung hậu thật thà, hắn thấy nàng nhìn mình liền nở một nụ cười hiền lành: "Tiểu nha đầu không xách được cứ đứng yên như vậy thì đến lúc nào mới xong, để ta xách cho."

"Cảm, cảm ơn!" Lý Diệp mê man nói cảm ơn, nàng không biết vì sao lại cảm thấy người trước mặt này khá quen thuộc, người trẻ tuổi nhận lấy sọt than quay bước rời đi, ngàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới một người.

"Tiểu lang quân đợi ta với." Nàng nhặt mấy hòn than ném vào sọt khác, ôm sọt vào ngực đuổi theo đi bên cạnh hắn, ngẩng mặt nhỏ giọng hỏi: "Nghĩa huynh?"

Người trẻ tuổi sửng sốt, cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt không thể tưởng tượng được: "Sao muội nhận ra ta?"

Lý Diệp đỏ mặt nhìn hắn.

Nàng đã nhìn bóng lưng của nghĩa huynh đại nhân suốt hai đời, từ lâu bóng dáng đó đã không thể nào quen thuộc hơn được nữa, ngoài hình dáng cao lớn rắn rỏi, eo nhỏ lưng rộng ra còn một đặc điểm nữa cực kỳ rõ ràng.

Không sai, mông của nghĩa huynh đại nhân rất cong, nàng có thể nói ra không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Số ký tự: 0