Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Phong Trần (Một...
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Ánh mặt trời sáng lạng chiếu lên đầu tường, soi rọi từng chùm hoa quế nở rộ nơi đầu hẻm, gió thu nhẹ nhàng thổi qua mang theo từng đợt hương hoa quế thơm ngát.
“Theo ta thấy, biểu muội gì gì đó của Triệu gia đến đây chắc chắn là không có ý gì tốt!" Bữa sáng vừa dùng xong, Tôn ma ma nhanh nhẹn dọn dẹp đống đồ trên bàn ăn, miệng nói không ngừng: " Nhị Quý có nói với ta, hắn đứng canh cổng từ sáng sớm, tiểu nương tử kia cũng tới đây từ sớm, nhưng vẫn luôn nói chuyện phiếm với mấy nhà bên cạnh, hỏi đông hỏi tây không dứt miệng!"
Bà đứng ở cửa nhìn ra ngoài, thấy trong viện không có người, liền đóng cửa rồi ngồi xuống cạnh Lý Diệp vẫn luôn cặm cụi viết viết tính tính, thấp giọng nói: "Hôm qua sau khi nàng ta rời đi, ta đã hỏi mấy nhà bên cạnh. Mấy nhà đó nói nàng ta vẫn luôn hỏi thăm chuyện đêm hôm đó, hỏi rất cặn kẽ. Vừa rồi lang quân ở đây ta không dám nói, nương tử người phải cẩn thận đề phòng nàng ta!"
Lý Diệp đang tính sổ sách tháng này, tiền tu sửa phòng ốc do Nội Thị Tỉnh chi trả, tháng này dư dả không ít, mùa đông sắp đến rồi, số tiền này đúng lúc có thể mua vài kiện quần áo ấm áp cho ca ca.
Tôn ma ma mặc kệ nàng đang tính toán, liên mồm dặn dò nàng phải cẩn thận, Lý Diệp bị bà lải nhải không dứt, đành gác bút, cười tủm tỉm: "Ma ma bảo ta phải cẩn thận việc gì?”
“Cẩn thận biểu muội kia!" Tôn ma ma nhịn không được chọc trán nàng: "Nương tử không nhớ sao, mấy ngày nay Triệu quan nhân vẫn chưa tới nhà chúng ta? Nương tử cũng không thấy sốt ruột sao?”
“Hắn không tới thì thôi, liên quan gì tới ta?”
“Người, người không sợ?”
“Sợ cái gì?” Lý Diệp vẫn cười tủm tỉm như cũ, chỉ là trong mắt dần hiện lên ánh nước, nàng cúi người về phía Tôn ma ma, ôm chặt bà, cảm khái từ tận đáy lòng: "Ta có ca ca, còn có Tôn ma ma, Tiểu Vũ, Trương quản gia, ta mới không sợ đâu!"
Ôn Nhược Nhụy thì sao chứ? Một đời này nàng có người nhà, có bằng hữu, đã không còn là nữ tử đáng thương tứ cố vô thân, một dạ hai vâng như trước nữa.
Tôn ma ma bị nàng ôm đến ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại thì vỗ vỗ nàng: "Đúng vậy, người là đại nương tử bảo bối của cả phủ chúng ta, biểu muội gì gì đó nếu dám bắt nạt người, ta là người đầu tiên xông lên dạy dỗ nàng ta cách làm người."
“Tôn ma ma tốt nhất." Nàng nghẹn ngào, liều mạng nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi, thu hồi sổ sách, mở cửa: "Hôm nay thời tiết không tồi, ta có hẹn với Tư Du ra ngoài đi dạo."
“Người định đi đâu, đưa Tiểu Vũ theo đi!"
“Được."
“Trở về sớm một chút, mấy ngày nay người chưa luyện thêu thùa gì rồi."
“Ai nha nha, cuối thu mát mẻ như vậy, không cần phải sốt ruột mấy việc không đâu, qua Trùng Dương rồi tính." Lý Diệp không thèm quay đầu, một mạch xua tay chạy mất.
“Nha đầu này, từ khi nào luyện thêu thùa lại là chuyện không đâu?” Tôn ma ma bị nàng chọc tức, đứng chống nạnh nửa ngày, càng nghĩ lại càng không yên tâm, tính toán sau khi làm xong việc nhà thì ra ngoài một chuyến, tìm lão thê của nhị quản gia Triệu phủ Thẩm bà tử hỏi thăm sự tình của biểu muội kia.
~~~
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, chiếc xe ngựa mạ vàng xa hoa của Ngô gia bị ánh mắt trời chiếu rọi tỏa ra hào quang chói lòa, Lý Diệp phải lấy tay che giữa mày chắn bớt một chút ánh vàng chói mắt, lúc này mới nhìn thấy Ngô Tư Du đang hưng phấn vẫy tay qua cửa sổ xe.
“Tiểu Diệp lên xe đi! Ta đưa ngươi đi nghiệm thi!"
Nàng vừa nghe thì hưng phấn, không chờ gia đinh xếp ghế lên xe, tự mình sải một bước dài lên xe: "Nghiệm thi? Không đi leo núi nữa sao?”
“Ta vừa ra khỏi cửa thì gặp người Khai Phong Phủ tới tìm, nói là có án mạng." Ngô Tư Du liếc mắt nhìn thấy Tiểu Vũ theo sau, hạ giọng nói: "Ta vẫn nhớ lần trước đã hứa với ngươi nếu có án mạng sẽ gọi ngươi tới, cho nên mới tới đây đón ngươi trước, ngươi có đi cùng không?”
Lý Diệp gật đầu như gà mổ thóc: "Đi, đi chứ, án tử gì đó?”
“Người tới chỉ nói là cô nương ở Xuân Ý Lâu bị giết, giờ phải qua đó mới biết rõ tình hình."
“Xuân Ý Lâu?”
“Đúng vậy." Ngô Tư Du nhướng mày ra hiệu cho nàng, nhìn vẻ mặt nàng vẫn mờ mịt, lập tức thò đầu lại gần, nhỏ giọng thì thầm: "Là thanh lâu đó."
“Hả." Lý Diệp nghe xong, mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt, một đôi mắt hắc bạch phân minh chả mấy chốc đã dấy lên hai ngọn lửa hừng hực khí thế, biểu tình kích động che miệng: "Mau đi! Mau đi thôi!"
Xe ngựa sáng lấp lánh khởi hành đi về phía Bắc, vừa tới nơi, Khai Phong Phủ đã sai người tới đón. Không thể không nói chiếc xe ngựa này của Ngô gia thực sự quá chói mắt, nhìn khắp Đông kinh Thành cũng không tìm được cái thứ hai.
“Ngô nương tử đã tới, Phủ doãn đại nhân đã chờ bên trong."
Ngô Tư Du xuống xe ngựa, sau khi chào hỏi thì nói chờ một lát, xoay người đưa cho nha hoàn thiếp thân Hương Tuyết một túi tiền: "Ngươi đưa Tiểu Vũ đi dạo, ăn điểm tâm, muốn chơi gì thì cứ chơi, đến buổi trưa thì đến Tam Nguyên Lâu chờ ta và Lý nương tử."
Hương Tuyết vốn dĩ đã không thích nhìn mấy thi thể đầy máu me như này, vừa nghe chủ nhân phân phó mình đưa tiểu nha đầu đi dạo phố thì vô cùng vui vẻ đáp ứng, cầm túi tiền lôi kéo Tiểu Vũ chạy đi. Tiểu Vũ có chút không yên tâm nương tử nhà mình, nhưng nàng vẫn là tiểu nha đầu, bản tính ham chơi lấn át giao phó của Tôn ma ma, nhìn Lý Diệp gật đầu, cũng vui vẻ nhảy nhót đi theo Hương Tuyết.
Xuân Ý Lâu ban ngày quạnh quẽ, nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng thanh lâu bán rẻ tiếng cười mua vui trong truyền thuyết, ngoài cửa có quan sai của Khai Phong Phủ canh gác, mặt đất trống trước cửa thanh lâu vẫn còn vết máu chưa khô, bá tánh đã sớm vây lại thành một vòng tròn, chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi.
“Vị này chính là Trần Bộ đầu của Khai Phong Phủ." Ngô Tư Du giới thiệu: "Vị này là Lý nương tử."
Khai Phong Phủ Bộ đầu Trần Bình là một hán tử trung niên cao lớn thô kệch, vốn không giao tiếp nhiều với các tiểu nương tử, thấy người tới đi cùng Ngô Tư Du, chỉ cho rằng nàng là trợ thủ, lập tức chắp tay: "Lý nương tử!"
“Gặp qua Trần Bộ đầu." Lý Diệp đáp lễ.
Mấy người cất bước đi vào trong lâu, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi ập đến.
Khai Phong Phủ doãn Chu Chính mới vừa uống mấy ngụm trà, cuối cùng mới cảm thấy dạ dày không còn nhộn nhạo nữa, hắn vuốt ngực thuận khí, nhìn thấy Ngô Tư Du tiến vào, ánh mắt sáng lên: "Ngô nương tử tới rồi, hôm nay trong nhà phu quân của y bà có việc, liền làm phiền ngươi rồi."
Nói rồi nhìn về phía Trần Bình, ý bảo hắn tới giảng giải.
Trần Bình hiểu ý, trực tiếp nói vào chủ đề: "Người chết là Ngọc Oánh, đầu bảng của Xuân Ý Lâu. Hôm qua cả đêm chưa về, đến sáng nay thì được người mở cửa phát hiện đã chết ở ngoài cửa Xuân Ý Lâu, chết rất thê thảm, cực kỳ thê thảm!"
“Thi thể ở đâu?”
“Đang ở trong phòng phía Bắc hậu viện."
Ngô Tư Du gật đầu, phòng phía Bắc lạnh hơn phòng phía Nam, thích hợp để thi thể hơn, nàng quay đầu hỏi Lý Diệp: "Đi nghiệm thi cùng ta không?”
Lý Diệp nghe Trần Bộ đầu nói người này chết rất thê thảm, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng không kìm nổi lòng tò mò, rối rắm mãi nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiếm thượng phong, nhận lấy lát gừng Ngô Tư Du đưa tới, học nàng bỏ vào trong miệng: "Đi."
Vừa tới hậu viện, mùi máu tươi càng nặng, Ngô Tư Du ở trước cửa phòng phía Bắc rửa tay, lại xác nhận với bằng hữu tốt một lần nữa nàng thật sự muốn đi, liền sai người mở cửa.
Phòng phía Bắc này vốn là phòng chứa đồ, trên mặt đất trải một tấm chiếu, thi thể nằm trên tấm chiếu này.
Một khắc nhìn thấy thi thể, Lý Diệp sâu sắc hiểu rõ lý do Trần Bộ đầu phải cường điệu hai lần người chết cực kỳ thê thảm.
Thi thể nữ tử nằm trên mặt đất áo rách quần manh, hai tay bị chém đứt lìa, hai mắt bị móc rỗng, gương mặt bị khắc hoa, trước ngực có một lỗ thủng lớn, chiếu dưới thân bị ướt sũng máu loãng, một đầu tóc đen dính đầy máu, có chỗ máu đã khô kết lại thành vảy đen.
Dạ dày nàng thắt lại từng cơn, cơm sáng chưa tiêu hóa hết cuộn ngược lên họng, may mà dạ dày nàng vẫn luôn tốt, lại có lát gừng trong miệng áp chế, cơn buồn nôn dâng tới miệng cũng dần dịu lại, không nôn ra.
Ngô Tư Du nhìn nàng đầy lo lắng, thấy sắc mặt nàng chỉ tái nhợt chứ không nôn ra, không khỏi dựng ngón tay cái, sau đó từ trong hòm kim tơ nam mộc lấy ra bao tay và khăn che mặt đeo lên, ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiệm thi.
“Tiểu Diệp ghi lại giúp ta, người chết là nữ, tuổi từ mười tám đến hai mươi hai, trên thi thể đã xuất hiện vết hoen tử thi." Nàng khép ngón trỏ và ngón giữa ấn lên da người chết một lúc, cẩn thận quan sát: "Thời gian tử vong khoảng hai đến ba canh giờ trước."
“Hai tay bị chém, hai mắt bị móc ra, gương mặt bị hủy, chỗ da thịt bị cắt có dấu hiệu co chặt, là vết thương lúc còn sống."
Lý Diệp dừng bút: "Bị thương lúc còn sống?”
“Đúng vậy, thời điểm hai tay bị chém và hai mắt bị móc, nàng ta vẫn còn sống."
Ngô Tư Du lại ấn vài cái trước ngực, sờ soạng trước ngực nửa ngày: "Trái tim bị mất, da thịt trước ngực co chặt, thời điểm tim bị móc ra người vẫn sống, những nội tạng khác đều vẫn còn."
Kiểm tra bên ngoài xong, Ngô Tư Du ngẩng đầu nói với Trần Bình: "Ta muốn kiểm tra chỗ tư mật của người chết, thỉnh Trần Bộ đầu tránh mặt một lúc."
Trần Bình vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ rốt cuộc phải hận thù đến mức nào mà hung thủ ra tay lại tàn nhẫn như thế, một nữ tử đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp phải chịu loại tra tấn đến mức này. Vừa nghe Ngô Tư Du nói, lập tức mang người lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
Mấy tiểu nương tử ngày nay thật lợi hại, tuổi tác không kém nữ nhi mình là bao, đối mặt với trường hợp máu me như thế cũng không hoảng hốt, tay không run, một người nghiệm thi một người ghi chép, phối hợp còn rất ăn ý.
~~~
Sảnh lớn Xuân Ý Lâu, Chu Phủ doãn Chu Chính đang nói chuyện cùng tú bà, trong lâu của mình xảy ra việc này, tú bà so với bất kỳ ai đều sốt ruột hơn, tự nhiên cũng cực kỳ phối hợp, những chuyện mình biết đều nói hết.
“Hôm qua Ngọc Oánh qua đêm bên ngoài, có nói sáng nay sẽ trở về. Ai ngờ trời còn chưa sáng đã bị tạp dịch vẩy nước quét đường phát hiện chết trước cửa lâu của chúng ta, còn chết thảm như vậy." Tú bà vừa nói vừa rơi vài giọt nước mắt, bà dùng khăn chấm khóe mắt, than một tiếng: "Đúng là tạo nghiệt mà!"
“Qua đêm ở bên ngoài? Qua đêm ở chỗ nào?”
“Là trong phủ Kim Ngô Vệ tướng quân Thẩm Đức Hải, Thẩm tướng quân."
“Thẩm tướng quân." Chu Chính chắp tay sau lưng trầm ngâm, sau đó gọi một nha dịch tới, giọng điệu hưng phấn phân phó: "Việc này có liên quan tới quan viên trong triều, Khai Phong Phủ chúng ta không thể vượt quyền, mau đi gọi người của Đại Lý Tự tới!"
Nha dịch lĩnh mệnh, chạy chậm ra khỏi Xuân Ý Lâu, chim sẻ nhỏ đang nhảy nhót ven đường bị kinh động, phành phạch cánh bay qua mấy con phố, đậu trên tường viện Đại Lý Tự."
Ngoài tường viện, Thượng Thần còn chưa kịp đi vào cửa thư phòng đã bị Triệu Nam Tự chờ ở cửa gọi lại, hai người một trước một sau tìm nơi yên lặng, thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Thượng Thiếu Khanh." Triệu Nam Tự thi lễ, hơi ngượng ngùng: "Sáng sớm đã tới quấy rầy ngài, thật là thất lễ."
Thượng Thần đáp lễ: "Không biết Triệu thiếu giám đến tìm ta là có chuyện gì?”
Cảnh Nguyên năm thứ tư, hai người đăng khoa cùng bảng, Thượng Thần là Thám Hoa, Triệu Nam Tự là nhị giáp tiến sĩ.
Tuy không có thâm giao đáng nhắc tới, nhưng cũng coi như có quen biết.
Triệu Nam Tự do dự, thi lễ: "Lần này đến đây là vì chuyện của vị hôn thê Tiểu Diệp, đa ta ân cứu giúp của Thượng Thiếu Khanh." Hắn nói chuyện rất nhanh như sợ người ta ngắt lời: "Nghe nói ngày mai Đại Lý Tự có công việc quan trọng thẩm tra án của tên hái hoa tặc, Tiểu Diệp là nhân chứng, ta đến là thỉnh Thượng Thiếu Khanh châm chước đừng để nàng làm chứng. Rốt cuộc nàng vẫn là vị hôn thê của ta, loại chuyện xuất đầu lộ diện này chung quy vẫn làm tổn hại thanh danh."
“Vụ án hái hoa phi tặc này là một vụ án nghiêm trọng, nàng lại là nhân chứng quan trọng nhất." Thượng Thần bị đối phương một câu là hôn thê nói đến nhíu mày: "Triệu Thiếu giám nói chuyện này Thượng mỗ có thể hiểu được, đến lúc đó ta sẽ sai người dựng một bình phong ở công đường, Diệp Nhi chỉ cần ở sau bình phong trả lời câu hỏi, không cần ra mặt, ngươi thấy thế nào?”
“Chuyện này…” Triệu Nam Tự không tình nguyện nhưng cứ cắn mãi không buông thì không tốt, đành phải hành lễ lần nữa: "Nếu vậy thì làm phiền Thượng Thiếu Khanh rồi."
“Đây là chuyện đương nhiên." Thượng Thần gật đầu: "Nếu không còn việc gì khác, Thượng mỗ còn có việc cần xử lý."
“Thượng Thiếu Khanh dừng bước!"
Thượng Thần đang muốn xoay người rời đi đành phải dừng bước chân, quay đầu lại.
Gương mặt Triệu Nam Tự nhịn đến đỏ bừng, cả người ấp úng như có chuyện khó nói không thốt ra được, mãi mới chịu cắn răng, hạ giọng: "Thượng Thiếu Khanh có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đêm đó ngươi phá cửa sổ xông vào phòng hôn thê của ta đã nhìn thấy chuyện gì?”
Thượng Thần nhất thời bị hỏi đến ngây người, ngẫm nghĩ kỹ hàm nghĩa trong lời nói của hắn, sắc mặt trầm xuống, khắc chế cơn tức giận đang dâng trào, hạ giọng: "Ngươi có ý gì?”
“Tại hạ chỉ muốn biết chân tướng, mong rằng ngài có thể nói sự thật cho ta biết."
“Triệu Thần Bắc!" Thượng Thần giận dữ thấp giọng mắng, đang muốn nói chuyện đã bị Xuân Cùng vội vàng chạy đến tìm hắn cắt đứt.
“Đại nhân, có án mạng!"
“Theo ta thấy, biểu muội gì gì đó của Triệu gia đến đây chắc chắn là không có ý gì tốt!" Bữa sáng vừa dùng xong, Tôn ma ma nhanh nhẹn dọn dẹp đống đồ trên bàn ăn, miệng nói không ngừng: " Nhị Quý có nói với ta, hắn đứng canh cổng từ sáng sớm, tiểu nương tử kia cũng tới đây từ sớm, nhưng vẫn luôn nói chuyện phiếm với mấy nhà bên cạnh, hỏi đông hỏi tây không dứt miệng!"
Bà đứng ở cửa nhìn ra ngoài, thấy trong viện không có người, liền đóng cửa rồi ngồi xuống cạnh Lý Diệp vẫn luôn cặm cụi viết viết tính tính, thấp giọng nói: "Hôm qua sau khi nàng ta rời đi, ta đã hỏi mấy nhà bên cạnh. Mấy nhà đó nói nàng ta vẫn luôn hỏi thăm chuyện đêm hôm đó, hỏi rất cặn kẽ. Vừa rồi lang quân ở đây ta không dám nói, nương tử người phải cẩn thận đề phòng nàng ta!"
Lý Diệp đang tính sổ sách tháng này, tiền tu sửa phòng ốc do Nội Thị Tỉnh chi trả, tháng này dư dả không ít, mùa đông sắp đến rồi, số tiền này đúng lúc có thể mua vài kiện quần áo ấm áp cho ca ca.
Tôn ma ma mặc kệ nàng đang tính toán, liên mồm dặn dò nàng phải cẩn thận, Lý Diệp bị bà lải nhải không dứt, đành gác bút, cười tủm tỉm: "Ma ma bảo ta phải cẩn thận việc gì?”
“Cẩn thận biểu muội kia!" Tôn ma ma nhịn không được chọc trán nàng: "Nương tử không nhớ sao, mấy ngày nay Triệu quan nhân vẫn chưa tới nhà chúng ta? Nương tử cũng không thấy sốt ruột sao?”
“Hắn không tới thì thôi, liên quan gì tới ta?”
“Người, người không sợ?”
“Sợ cái gì?” Lý Diệp vẫn cười tủm tỉm như cũ, chỉ là trong mắt dần hiện lên ánh nước, nàng cúi người về phía Tôn ma ma, ôm chặt bà, cảm khái từ tận đáy lòng: "Ta có ca ca, còn có Tôn ma ma, Tiểu Vũ, Trương quản gia, ta mới không sợ đâu!"
Ôn Nhược Nhụy thì sao chứ? Một đời này nàng có người nhà, có bằng hữu, đã không còn là nữ tử đáng thương tứ cố vô thân, một dạ hai vâng như trước nữa.
Tôn ma ma bị nàng ôm đến ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại thì vỗ vỗ nàng: "Đúng vậy, người là đại nương tử bảo bối của cả phủ chúng ta, biểu muội gì gì đó nếu dám bắt nạt người, ta là người đầu tiên xông lên dạy dỗ nàng ta cách làm người."
“Tôn ma ma tốt nhất." Nàng nghẹn ngào, liều mạng nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi, thu hồi sổ sách, mở cửa: "Hôm nay thời tiết không tồi, ta có hẹn với Tư Du ra ngoài đi dạo."
“Người định đi đâu, đưa Tiểu Vũ theo đi!"
“Được."
“Trở về sớm một chút, mấy ngày nay người chưa luyện thêu thùa gì rồi."
“Ai nha nha, cuối thu mát mẻ như vậy, không cần phải sốt ruột mấy việc không đâu, qua Trùng Dương rồi tính." Lý Diệp không thèm quay đầu, một mạch xua tay chạy mất.
“Nha đầu này, từ khi nào luyện thêu thùa lại là chuyện không đâu?” Tôn ma ma bị nàng chọc tức, đứng chống nạnh nửa ngày, càng nghĩ lại càng không yên tâm, tính toán sau khi làm xong việc nhà thì ra ngoài một chuyến, tìm lão thê của nhị quản gia Triệu phủ Thẩm bà tử hỏi thăm sự tình của biểu muội kia.
~~~
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, chiếc xe ngựa mạ vàng xa hoa của Ngô gia bị ánh mắt trời chiếu rọi tỏa ra hào quang chói lòa, Lý Diệp phải lấy tay che giữa mày chắn bớt một chút ánh vàng chói mắt, lúc này mới nhìn thấy Ngô Tư Du đang hưng phấn vẫy tay qua cửa sổ xe.
“Tiểu Diệp lên xe đi! Ta đưa ngươi đi nghiệm thi!"
Nàng vừa nghe thì hưng phấn, không chờ gia đinh xếp ghế lên xe, tự mình sải một bước dài lên xe: "Nghiệm thi? Không đi leo núi nữa sao?”
“Ta vừa ra khỏi cửa thì gặp người Khai Phong Phủ tới tìm, nói là có án mạng." Ngô Tư Du liếc mắt nhìn thấy Tiểu Vũ theo sau, hạ giọng nói: "Ta vẫn nhớ lần trước đã hứa với ngươi nếu có án mạng sẽ gọi ngươi tới, cho nên mới tới đây đón ngươi trước, ngươi có đi cùng không?”
Lý Diệp gật đầu như gà mổ thóc: "Đi, đi chứ, án tử gì đó?”
“Người tới chỉ nói là cô nương ở Xuân Ý Lâu bị giết, giờ phải qua đó mới biết rõ tình hình."
“Xuân Ý Lâu?”
“Đúng vậy." Ngô Tư Du nhướng mày ra hiệu cho nàng, nhìn vẻ mặt nàng vẫn mờ mịt, lập tức thò đầu lại gần, nhỏ giọng thì thầm: "Là thanh lâu đó."
“Hả." Lý Diệp nghe xong, mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt, một đôi mắt hắc bạch phân minh chả mấy chốc đã dấy lên hai ngọn lửa hừng hực khí thế, biểu tình kích động che miệng: "Mau đi! Mau đi thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe ngựa sáng lấp lánh khởi hành đi về phía Bắc, vừa tới nơi, Khai Phong Phủ đã sai người tới đón. Không thể không nói chiếc xe ngựa này của Ngô gia thực sự quá chói mắt, nhìn khắp Đông kinh Thành cũng không tìm được cái thứ hai.
“Ngô nương tử đã tới, Phủ doãn đại nhân đã chờ bên trong."
Ngô Tư Du xuống xe ngựa, sau khi chào hỏi thì nói chờ một lát, xoay người đưa cho nha hoàn thiếp thân Hương Tuyết một túi tiền: "Ngươi đưa Tiểu Vũ đi dạo, ăn điểm tâm, muốn chơi gì thì cứ chơi, đến buổi trưa thì đến Tam Nguyên Lâu chờ ta và Lý nương tử."
Hương Tuyết vốn dĩ đã không thích nhìn mấy thi thể đầy máu me như này, vừa nghe chủ nhân phân phó mình đưa tiểu nha đầu đi dạo phố thì vô cùng vui vẻ đáp ứng, cầm túi tiền lôi kéo Tiểu Vũ chạy đi. Tiểu Vũ có chút không yên tâm nương tử nhà mình, nhưng nàng vẫn là tiểu nha đầu, bản tính ham chơi lấn át giao phó của Tôn ma ma, nhìn Lý Diệp gật đầu, cũng vui vẻ nhảy nhót đi theo Hương Tuyết.
Xuân Ý Lâu ban ngày quạnh quẽ, nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng thanh lâu bán rẻ tiếng cười mua vui trong truyền thuyết, ngoài cửa có quan sai của Khai Phong Phủ canh gác, mặt đất trống trước cửa thanh lâu vẫn còn vết máu chưa khô, bá tánh đã sớm vây lại thành một vòng tròn, chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi.
“Vị này chính là Trần Bộ đầu của Khai Phong Phủ." Ngô Tư Du giới thiệu: "Vị này là Lý nương tử."
Khai Phong Phủ Bộ đầu Trần Bình là một hán tử trung niên cao lớn thô kệch, vốn không giao tiếp nhiều với các tiểu nương tử, thấy người tới đi cùng Ngô Tư Du, chỉ cho rằng nàng là trợ thủ, lập tức chắp tay: "Lý nương tử!"
“Gặp qua Trần Bộ đầu." Lý Diệp đáp lễ.
Mấy người cất bước đi vào trong lâu, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi ập đến.
Khai Phong Phủ doãn Chu Chính mới vừa uống mấy ngụm trà, cuối cùng mới cảm thấy dạ dày không còn nhộn nhạo nữa, hắn vuốt ngực thuận khí, nhìn thấy Ngô Tư Du tiến vào, ánh mắt sáng lên: "Ngô nương tử tới rồi, hôm nay trong nhà phu quân của y bà có việc, liền làm phiền ngươi rồi."
Nói rồi nhìn về phía Trần Bình, ý bảo hắn tới giảng giải.
Trần Bình hiểu ý, trực tiếp nói vào chủ đề: "Người chết là Ngọc Oánh, đầu bảng của Xuân Ý Lâu. Hôm qua cả đêm chưa về, đến sáng nay thì được người mở cửa phát hiện đã chết ở ngoài cửa Xuân Ý Lâu, chết rất thê thảm, cực kỳ thê thảm!"
“Thi thể ở đâu?”
“Đang ở trong phòng phía Bắc hậu viện."
Ngô Tư Du gật đầu, phòng phía Bắc lạnh hơn phòng phía Nam, thích hợp để thi thể hơn, nàng quay đầu hỏi Lý Diệp: "Đi nghiệm thi cùng ta không?”
Lý Diệp nghe Trần Bộ đầu nói người này chết rất thê thảm, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng không kìm nổi lòng tò mò, rối rắm mãi nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiếm thượng phong, nhận lấy lát gừng Ngô Tư Du đưa tới, học nàng bỏ vào trong miệng: "Đi."
Vừa tới hậu viện, mùi máu tươi càng nặng, Ngô Tư Du ở trước cửa phòng phía Bắc rửa tay, lại xác nhận với bằng hữu tốt một lần nữa nàng thật sự muốn đi, liền sai người mở cửa.
Phòng phía Bắc này vốn là phòng chứa đồ, trên mặt đất trải một tấm chiếu, thi thể nằm trên tấm chiếu này.
Một khắc nhìn thấy thi thể, Lý Diệp sâu sắc hiểu rõ lý do Trần Bộ đầu phải cường điệu hai lần người chết cực kỳ thê thảm.
Thi thể nữ tử nằm trên mặt đất áo rách quần manh, hai tay bị chém đứt lìa, hai mắt bị móc rỗng, gương mặt bị khắc hoa, trước ngực có một lỗ thủng lớn, chiếu dưới thân bị ướt sũng máu loãng, một đầu tóc đen dính đầy máu, có chỗ máu đã khô kết lại thành vảy đen.
Dạ dày nàng thắt lại từng cơn, cơm sáng chưa tiêu hóa hết cuộn ngược lên họng, may mà dạ dày nàng vẫn luôn tốt, lại có lát gừng trong miệng áp chế, cơn buồn nôn dâng tới miệng cũng dần dịu lại, không nôn ra.
Ngô Tư Du nhìn nàng đầy lo lắng, thấy sắc mặt nàng chỉ tái nhợt chứ không nôn ra, không khỏi dựng ngón tay cái, sau đó từ trong hòm kim tơ nam mộc lấy ra bao tay và khăn che mặt đeo lên, ngồi xổm xuống, bắt đầu nghiệm thi.
“Tiểu Diệp ghi lại giúp ta, người chết là nữ, tuổi từ mười tám đến hai mươi hai, trên thi thể đã xuất hiện vết hoen tử thi." Nàng khép ngón trỏ và ngón giữa ấn lên da người chết một lúc, cẩn thận quan sát: "Thời gian tử vong khoảng hai đến ba canh giờ trước."
“Hai tay bị chém, hai mắt bị móc ra, gương mặt bị hủy, chỗ da thịt bị cắt có dấu hiệu co chặt, là vết thương lúc còn sống."
Lý Diệp dừng bút: "Bị thương lúc còn sống?”
“Đúng vậy, thời điểm hai tay bị chém và hai mắt bị móc, nàng ta vẫn còn sống."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Tư Du lại ấn vài cái trước ngực, sờ soạng trước ngực nửa ngày: "Trái tim bị mất, da thịt trước ngực co chặt, thời điểm tim bị móc ra người vẫn sống, những nội tạng khác đều vẫn còn."
Kiểm tra bên ngoài xong, Ngô Tư Du ngẩng đầu nói với Trần Bình: "Ta muốn kiểm tra chỗ tư mật của người chết, thỉnh Trần Bộ đầu tránh mặt một lúc."
Trần Bình vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ rốt cuộc phải hận thù đến mức nào mà hung thủ ra tay lại tàn nhẫn như thế, một nữ tử đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp phải chịu loại tra tấn đến mức này. Vừa nghe Ngô Tư Du nói, lập tức mang người lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
Mấy tiểu nương tử ngày nay thật lợi hại, tuổi tác không kém nữ nhi mình là bao, đối mặt với trường hợp máu me như thế cũng không hoảng hốt, tay không run, một người nghiệm thi một người ghi chép, phối hợp còn rất ăn ý.
~~~
Sảnh lớn Xuân Ý Lâu, Chu Phủ doãn Chu Chính đang nói chuyện cùng tú bà, trong lâu của mình xảy ra việc này, tú bà so với bất kỳ ai đều sốt ruột hơn, tự nhiên cũng cực kỳ phối hợp, những chuyện mình biết đều nói hết.
“Hôm qua Ngọc Oánh qua đêm bên ngoài, có nói sáng nay sẽ trở về. Ai ngờ trời còn chưa sáng đã bị tạp dịch vẩy nước quét đường phát hiện chết trước cửa lâu của chúng ta, còn chết thảm như vậy." Tú bà vừa nói vừa rơi vài giọt nước mắt, bà dùng khăn chấm khóe mắt, than một tiếng: "Đúng là tạo nghiệt mà!"
“Qua đêm ở bên ngoài? Qua đêm ở chỗ nào?”
“Là trong phủ Kim Ngô Vệ tướng quân Thẩm Đức Hải, Thẩm tướng quân."
“Thẩm tướng quân." Chu Chính chắp tay sau lưng trầm ngâm, sau đó gọi một nha dịch tới, giọng điệu hưng phấn phân phó: "Việc này có liên quan tới quan viên trong triều, Khai Phong Phủ chúng ta không thể vượt quyền, mau đi gọi người của Đại Lý Tự tới!"
Nha dịch lĩnh mệnh, chạy chậm ra khỏi Xuân Ý Lâu, chim sẻ nhỏ đang nhảy nhót ven đường bị kinh động, phành phạch cánh bay qua mấy con phố, đậu trên tường viện Đại Lý Tự."
Ngoài tường viện, Thượng Thần còn chưa kịp đi vào cửa thư phòng đã bị Triệu Nam Tự chờ ở cửa gọi lại, hai người một trước một sau tìm nơi yên lặng, thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Thượng Thiếu Khanh." Triệu Nam Tự thi lễ, hơi ngượng ngùng: "Sáng sớm đã tới quấy rầy ngài, thật là thất lễ."
Thượng Thần đáp lễ: "Không biết Triệu thiếu giám đến tìm ta là có chuyện gì?”
Cảnh Nguyên năm thứ tư, hai người đăng khoa cùng bảng, Thượng Thần là Thám Hoa, Triệu Nam Tự là nhị giáp tiến sĩ.
Tuy không có thâm giao đáng nhắc tới, nhưng cũng coi như có quen biết.
Triệu Nam Tự do dự, thi lễ: "Lần này đến đây là vì chuyện của vị hôn thê Tiểu Diệp, đa ta ân cứu giúp của Thượng Thiếu Khanh." Hắn nói chuyện rất nhanh như sợ người ta ngắt lời: "Nghe nói ngày mai Đại Lý Tự có công việc quan trọng thẩm tra án của tên hái hoa tặc, Tiểu Diệp là nhân chứng, ta đến là thỉnh Thượng Thiếu Khanh châm chước đừng để nàng làm chứng. Rốt cuộc nàng vẫn là vị hôn thê của ta, loại chuyện xuất đầu lộ diện này chung quy vẫn làm tổn hại thanh danh."
“Vụ án hái hoa phi tặc này là một vụ án nghiêm trọng, nàng lại là nhân chứng quan trọng nhất." Thượng Thần bị đối phương một câu là hôn thê nói đến nhíu mày: "Triệu Thiếu giám nói chuyện này Thượng mỗ có thể hiểu được, đến lúc đó ta sẽ sai người dựng một bình phong ở công đường, Diệp Nhi chỉ cần ở sau bình phong trả lời câu hỏi, không cần ra mặt, ngươi thấy thế nào?”
“Chuyện này…” Triệu Nam Tự không tình nguyện nhưng cứ cắn mãi không buông thì không tốt, đành phải hành lễ lần nữa: "Nếu vậy thì làm phiền Thượng Thiếu Khanh rồi."
“Đây là chuyện đương nhiên." Thượng Thần gật đầu: "Nếu không còn việc gì khác, Thượng mỗ còn có việc cần xử lý."
“Thượng Thiếu Khanh dừng bước!"
Thượng Thần đang muốn xoay người rời đi đành phải dừng bước chân, quay đầu lại.
Gương mặt Triệu Nam Tự nhịn đến đỏ bừng, cả người ấp úng như có chuyện khó nói không thốt ra được, mãi mới chịu cắn răng, hạ giọng: "Thượng Thiếu Khanh có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đêm đó ngươi phá cửa sổ xông vào phòng hôn thê của ta đã nhìn thấy chuyện gì?”
Thượng Thần nhất thời bị hỏi đến ngây người, ngẫm nghĩ kỹ hàm nghĩa trong lời nói của hắn, sắc mặt trầm xuống, khắc chế cơn tức giận đang dâng trào, hạ giọng: "Ngươi có ý gì?”
“Tại hạ chỉ muốn biết chân tướng, mong rằng ngài có thể nói sự thật cho ta biết."
“Triệu Thần Bắc!" Thượng Thần giận dữ thấp giọng mắng, đang muốn nói chuyện đã bị Xuân Cùng vội vàng chạy đến tìm hắn cắt đứt.
“Đại nhân, có án mạng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro