Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Tìm Kiều (3)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Dựa theo luật pháp bổn triều, phàm là án mạng phát sinh tại địa phương, phạm nhân thụ án lưu đày trở lên, hồ sơ sau khi được thẩm định phải đưa tới Đại Lý Tự phúc thẩm, sau khi phúc thẩm không có sơ xuất gì mới giao cho Hình Bộ, Hình Bộ phê duyệt xong, phạm nhân tử hình sẽ bị áp giải từ địa phương đến kinh thành, đợi sau thu sẽ xử trảm.
Theo lời Đỗ Đại Lang kể, Khâu Thành Tế là phạm nhân sát hại thê tử, tội ác tày trời, đã ký tên ấn dấu tay, thú nhận tất cả tội trạng, hôm trước mới bị áp giải từ huyện nha đến Đại Lý Tự, hiện tại đang bị nhốt trong lao ngực dành cho tử tù ở Đại Lý Tự.
"Nhưng muội nhớ ca ca từng nói, Khâu Thành Tế này là người yêu thương thê tử vô cùng, ngày ấy hắn ăn mặc cần kiệm để mua điểm tâm cho thê tử vậy thì làm sao có thể nhẫn tâm sát hại thê tử được?" Lý Diệp khó hiểu: "Huynh nghĩ xem có sai ở đâu không?"
Thượng Thần như đang suy tư một lát, hỏi: "Diệp Nhi cảm thấy vụ án này có uẩn khúc?"
Lý Diệp lắc đầu: "Muội không biết, nhưng đã là bằng hữu của ca ca thì chắc hẳn không phải là người xấu?"
"Muội ở lại Đại Lý Tự đến đó nhìn một chút cũng không sao." Thượng Thần tỏ thái độ, cất bước vào cửa lớn: "Ta đưa muội đi."
Hồ sơ vụ án mà địa phương đưa tới đều do Từ tự thừa phúc thẩm, bởi vì vụ án của Khâu Thành Tế không quá phức tạp, phạm nhân đã nhận tội, lại không có người kêu oan, cho nên rất nhanh đã kiểm duyệt xong xuôi, bắt người lại giam giữ, hiện giờ Thiếu Khanh đại nhân muốn duyệt lại án này, lập tức có người gọi Tự thừa phụ trách là Trang Văn Hạo tới.
Trang Văn Hạo là người cẩn thận, tuy đối với việc phía trên đột nhiên phúc tra có hơi khó hiểu, nhưng vẫn trình bày tường tận vụ án này, hắn khom người hỏi: "Phạm nhân đã đưa tới, đại nhân muốn thẩm vấn không?"
Thượng Thần nghiêm túc nghe hết toàn bộ án tử, gật đầu nói: "Trang Tự thừa vất vả rồi, đưa người vào đi."
"Dạ được."
Một nam tử gầy yếu, đầu bù tóc rối bị ngục tốt đưa vào, hắn cúi đầu xuống nên không thể nhìn rõ gương mặt, trên người là áo tù rách nát tràn đầy vết máu đen đã khô.
Biểu tình của Thượng Thần nghiêm nghị hẳn lên: "Ai dùng hình?"
"Hồi Thiếu Khanh, khi phạm nhân chuyển giao tới đây đã như thế rồi."
Lý Diệp trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn ra người này có phải là thư sinh đã nói chuyện với ca ca ngày ấy hay không, đành phải quay đầu lại nhìn Thượng Thần, thấy hắn gật đầu, trong lòng không khỏi rầu rĩ, nàng còn chưa mở miệng dò hỏi, thư sinh quỳ trên mặt đất kia đã nghẹn ngào mở miệng, giọng nói u ám không còn một chút ý chí muốn sống.
"Tiểu sinh Khâu Thành Tế là người sát hại Huệ Hoa, đã ký tên ấn dấu tay, không cần tái thẩm."
"Huệ Hoa là thê tử của ngươi?" Thượng Thần hỏi.
"Phải, là thê tử kết tóc của ta."
"Vì sao ngươi lại sát hại nàng?"
"Vì sao! Vì sao?" Khâu Thành Tế lẩm bẩm một lúc, lại lặp lại lời nói: "Là ta sát hại Huệ Hoa, ta đã nhận tội, không cần tái thẩm."
"Nhìn trên hồ sơ vụ án, sau khi kỳ thi mùa thu kết thúc ngươi từ thư viện Tử Vân trở về nhà thì phát hiện Huệ Hoa đã ch.ết, phần đầu không cánh mà bay, sau đó ngươi lập tức báo quan?"
"Phải! Phải! Rốt cuộc là Huệ Hoa đã phạm phải tội gì, là tội gì khiến nàng ra nông nỗi đầu mình hai nơi?" Khâu Thành Tế che mặt, gào khóc thảm thiết: "Ta đi báo quan, Huyện thái gia muốn ta về nhà chờ đợi, ta chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc người ta tới bắt ta, nói ta chính là hung thủ sát hại Huệ Hoa! Nói ta gi.ết thê tử, tội ác tày trời!"
"Thê tử Huệ Hoa của ta tốt như vậy, nàng ấy hiền lương thục đức, chịu thương chịu khó nuôi ta đọc sách, ta dụng tâm mua điểm tâm của cửa hàng điểm tâm ngon nhất Đông Kinh Thành cho nàng, ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy… Ông trời không có mắt, ông trời không có mắt hu hu hu!"
Hắn nói năng lộn xộn giống như bị điên, nằm trên mặt đất gào khóc một hồi rồi lại bò dậy quỳ ngay ngắn, tiếp tục nhỏ giọng thì thầm như muốn ch.ết: "Là ta gi.ết Huệ Hoa, ta đã nhận tội, không cần tái thẩm."
Lý Diệp thấy trạng thái của hắn không đúng, tựa như đã phát điên rồi, thử thăm dò: "Khâu Thành Tế, ngươi có nhớ Hàn Lâm Viện Lý Chi Lý học sĩ không?"
"Lý học sĩ?" Thân mình Khâu Thành Tế run rẩy, rốt cuộc đã chịu ngẩng đầu lên, mê mang hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là muội muội của hắn."
"Ngươi, ngươi là muội muội của Lý học sĩ?" Biểu tình của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi mắt trống rỗng tựa hồ phát ra chút ánh sáng hy vọng: "Là Lý học sĩ nhờ ngươi tới đây sao? Hắn đã biết oan tình của ta?"
"Ngươi chỉ cần kể lại rõ ràng, không nên liên lụy tới người khác." Thượng Thần đè lại tiểu cô nương còn muốn nói mấy lời, khẽ lắc đầu với nàng, ngược lại hướng về phía Khâu Thành Tế trầm giọng nói: "Nếu thực sự có oan tình, ta sẽ làm chủ cho ngươi."
"Được, ta kể, ta sẽ kể." Khâu Thành Tế bắt được một tia hy vọng, vị nam tử mặc quan phục này nhìn qua có thân phận không thấp, nói không chừng thật sự có thể giải oan cho mình, báo thù cho Huệ Hoa.
"Tốt, trả lời câu hỏi của ta, sau khi kỳ thi mùa thu kết thúc ngươi về nhà đã nhìn thấy gì?"
"Từ Đông Kinh Thành trở về nhà mất khoảng hai ngày đường, ta cố gắng đẩy nhanh tốc độ nên chỉ mất khoảng một ngày rưỡi, chỉ nghĩ về nhà gặp ái thê càng sớm càng tốt. Đến lúc về tới nhà là sau giờ ngọ, trong nhà an tĩnh, ta nghĩ là Huệ Hoa đang ngủ trưa nên nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa vào, ai ngờ trong nhà lại là một mảnh hỗn loạn, Huệ Hoa nằm ngang ở trên giường, chỉ còn thân thể, không thấy đầu đâu!"
Hắn vừa kinh ngạc vừa bi thương, nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ vẫn không thể tin được tình cảnh nhìn thấy ngày ấy.
"Nếu không có đầu thì sao ngươi có thể xác định đó là thi thể của Huệ Hoa?" Thượng Thần hỏi.
"Quần áo trên thi thể lúc đó hỗn độn, nhưng đó là bộ đồ ta mới tặng cho Huệ Hoa vào Tết năm ngoái, nếu đó không phải thê tử của ta thì có thể là ai?"
"Nói tiếp đi, sau khi phát hiện ra thi thể, ngươi đã làm gì?"
"Lúc ấy cả người ta choáng váng, chờ phục hồi tinh thần thì trời đã tối rồi, nên ta ở bên cạnh bảo vệ thi thể của Huệ Hoa qua một đêm, hừng đông ngày thứ hai liền đến huyện nha báo án."
"Sau khi báo án, Huyện thái gia nói ta đi về trước, lại gọi người nâng thi thể của Huệ Hoa đi, sau đó nữa bọn họ nói ta gi.ết thê tử, bắt ta vào đại lao, nghiêm hình bức cung! Ta, ta thật sự chịu không nổi nên nhận tội, nghĩ như vậy cũng tốt, có thể sớm ngày xuống đó đoàn tụ cùng Huệ Hoa."
"Căn cứ vào thời gian trên hồ sơ, từ lúc ngươi báo án đến lúc bị bắt mất khoảng hai mươi ngày, hai mươi ngày này ngươi ở đâu? Làm những gì?"
"Ta, ta vẫn luôn ở nhà chờ tin tức." Khâu Thành Tế đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quỳ thẳng người lên, lê gối lên trước hai bước: "Đúng, đúng rồi! Ta còn đến huyện nha hai lần, đưa chứng cứ!"
"Chứng cứ gì?"
"Trước khi Huệ Hoa thành thân với ta, nàng từng làm tú nương cho một gia đình giàu có ở kinh thành khoảng nửa năm, nàng nói với ta là vì có người trong nhà kia thường xuyên quấy rầy nàng, nàng không chịu nổi nên mới thôi việc."
"Sau khi bọn ta thành thân, Huệ Hoa liền toàn tâm toàn ý chung sống với ta, tình cảm phu thê ân ái, nâng đỡ lẫn nhau, nàng thắt lưng buộc bụng nuôi ta đọc sách, trông cậy vào ta phấn đấu có công danh, ta cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, nỗ lực vươn lên, đỗ thi Hương."
Hắn nói xong lại khóc: "Ta đã đỗ thi hương rồi, ngày lành đã ở trước mắt, Huệ Hoa của ta, Huệ Hoa của ta, nàng ch.ết thảm quá! Hu hu hu!"
Thượng Thần thấy hắn lại khóc, gõ lên bàn một cái: "Hai lần ngươi đến huyện nha đưa chứng cứ gì?"
"Là chứng cứ của hung thủ! Sau khi Huệ Hoa ch.ết, ta không ăn không uống, đêm không thể ngủ ngon giấc, ngày ngày đều suy nghĩ ai là kẻ gi.ết hại nàng? Ta tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà, cuối cùng tìm thấy mấy cánh hoa cúc ở dưới gầm giường, đó là cánh hoa cúc Kim Tiền, ở nông thôn bọn ta căn bản không có loài này, nhất định là của người kia! Ta đưa cánh hoa này tới huyện nha, Huyện thái gia chỉ nói sẽ điều tra, vậy mà chờ mãi cũng không có kết quả, ta chỉ nghĩ chứng cứ không đủ, vì thế lại tìm, trời không phụ lòng người, rốt cuộc cách nhà ta không xa tìm thấy một chiếc quạt xếp. Vì thế ta lại đưa quạt xếp tới đó, kết quả đêm đó ta bị quan sai bắt đi!"
"Nhưng trên hồ sơ không có chứng cứ như ngươi nói." Thượng Thần nhíu mày lật lại từng tờ hồ sơ.
Khâu Thành Tế kích động hẳn lên, run rẩy đến mức xích sắt còng tay kêu lên keng keng: "Nhất định là người kia, hắn nhân lúc ta không ở nhà, chạy tới nhà ta vũ nhục Huệ Hoa, Huệ Hoa chống cự nên bị hắn sát hại! Hắn còn mua chuộc huyện lệnh, hai người cùng một giuộc cấu kết với nhau làm việc xấu, gi.ết Huệ Hoa, vu hãm cho ta!"
"Ngươi nói người kia, rốt cuộc là ai?"
"Là tôn tử của đương triều Lại Bộ thượng thư Dương Lập, Dương Nguyên Khôi!"
Theo lời Đỗ Đại Lang kể, Khâu Thành Tế là phạm nhân sát hại thê tử, tội ác tày trời, đã ký tên ấn dấu tay, thú nhận tất cả tội trạng, hôm trước mới bị áp giải từ huyện nha đến Đại Lý Tự, hiện tại đang bị nhốt trong lao ngực dành cho tử tù ở Đại Lý Tự.
"Nhưng muội nhớ ca ca từng nói, Khâu Thành Tế này là người yêu thương thê tử vô cùng, ngày ấy hắn ăn mặc cần kiệm để mua điểm tâm cho thê tử vậy thì làm sao có thể nhẫn tâm sát hại thê tử được?" Lý Diệp khó hiểu: "Huynh nghĩ xem có sai ở đâu không?"
Thượng Thần như đang suy tư một lát, hỏi: "Diệp Nhi cảm thấy vụ án này có uẩn khúc?"
Lý Diệp lắc đầu: "Muội không biết, nhưng đã là bằng hữu của ca ca thì chắc hẳn không phải là người xấu?"
"Muội ở lại Đại Lý Tự đến đó nhìn một chút cũng không sao." Thượng Thần tỏ thái độ, cất bước vào cửa lớn: "Ta đưa muội đi."
Hồ sơ vụ án mà địa phương đưa tới đều do Từ tự thừa phúc thẩm, bởi vì vụ án của Khâu Thành Tế không quá phức tạp, phạm nhân đã nhận tội, lại không có người kêu oan, cho nên rất nhanh đã kiểm duyệt xong xuôi, bắt người lại giam giữ, hiện giờ Thiếu Khanh đại nhân muốn duyệt lại án này, lập tức có người gọi Tự thừa phụ trách là Trang Văn Hạo tới.
Trang Văn Hạo là người cẩn thận, tuy đối với việc phía trên đột nhiên phúc tra có hơi khó hiểu, nhưng vẫn trình bày tường tận vụ án này, hắn khom người hỏi: "Phạm nhân đã đưa tới, đại nhân muốn thẩm vấn không?"
Thượng Thần nghiêm túc nghe hết toàn bộ án tử, gật đầu nói: "Trang Tự thừa vất vả rồi, đưa người vào đi."
"Dạ được."
Một nam tử gầy yếu, đầu bù tóc rối bị ngục tốt đưa vào, hắn cúi đầu xuống nên không thể nhìn rõ gương mặt, trên người là áo tù rách nát tràn đầy vết máu đen đã khô.
Biểu tình của Thượng Thần nghiêm nghị hẳn lên: "Ai dùng hình?"
"Hồi Thiếu Khanh, khi phạm nhân chuyển giao tới đây đã như thế rồi."
Lý Diệp trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn ra người này có phải là thư sinh đã nói chuyện với ca ca ngày ấy hay không, đành phải quay đầu lại nhìn Thượng Thần, thấy hắn gật đầu, trong lòng không khỏi rầu rĩ, nàng còn chưa mở miệng dò hỏi, thư sinh quỳ trên mặt đất kia đã nghẹn ngào mở miệng, giọng nói u ám không còn một chút ý chí muốn sống.
"Tiểu sinh Khâu Thành Tế là người sát hại Huệ Hoa, đã ký tên ấn dấu tay, không cần tái thẩm."
"Huệ Hoa là thê tử của ngươi?" Thượng Thần hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phải, là thê tử kết tóc của ta."
"Vì sao ngươi lại sát hại nàng?"
"Vì sao! Vì sao?" Khâu Thành Tế lẩm bẩm một lúc, lại lặp lại lời nói: "Là ta sát hại Huệ Hoa, ta đã nhận tội, không cần tái thẩm."
"Nhìn trên hồ sơ vụ án, sau khi kỳ thi mùa thu kết thúc ngươi từ thư viện Tử Vân trở về nhà thì phát hiện Huệ Hoa đã ch.ết, phần đầu không cánh mà bay, sau đó ngươi lập tức báo quan?"
"Phải! Phải! Rốt cuộc là Huệ Hoa đã phạm phải tội gì, là tội gì khiến nàng ra nông nỗi đầu mình hai nơi?" Khâu Thành Tế che mặt, gào khóc thảm thiết: "Ta đi báo quan, Huyện thái gia muốn ta về nhà chờ đợi, ta chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc người ta tới bắt ta, nói ta chính là hung thủ sát hại Huệ Hoa! Nói ta gi.ết thê tử, tội ác tày trời!"
"Thê tử Huệ Hoa của ta tốt như vậy, nàng ấy hiền lương thục đức, chịu thương chịu khó nuôi ta đọc sách, ta dụng tâm mua điểm tâm của cửa hàng điểm tâm ngon nhất Đông Kinh Thành cho nàng, ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy… Ông trời không có mắt, ông trời không có mắt hu hu hu!"
Hắn nói năng lộn xộn giống như bị điên, nằm trên mặt đất gào khóc một hồi rồi lại bò dậy quỳ ngay ngắn, tiếp tục nhỏ giọng thì thầm như muốn ch.ết: "Là ta gi.ết Huệ Hoa, ta đã nhận tội, không cần tái thẩm."
Lý Diệp thấy trạng thái của hắn không đúng, tựa như đã phát điên rồi, thử thăm dò: "Khâu Thành Tế, ngươi có nhớ Hàn Lâm Viện Lý Chi Lý học sĩ không?"
"Lý học sĩ?" Thân mình Khâu Thành Tế run rẩy, rốt cuộc đã chịu ngẩng đầu lên, mê mang hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là muội muội của hắn."
"Ngươi, ngươi là muội muội của Lý học sĩ?" Biểu tình của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi mắt trống rỗng tựa hồ phát ra chút ánh sáng hy vọng: "Là Lý học sĩ nhờ ngươi tới đây sao? Hắn đã biết oan tình của ta?"
"Ngươi chỉ cần kể lại rõ ràng, không nên liên lụy tới người khác." Thượng Thần đè lại tiểu cô nương còn muốn nói mấy lời, khẽ lắc đầu với nàng, ngược lại hướng về phía Khâu Thành Tế trầm giọng nói: "Nếu thực sự có oan tình, ta sẽ làm chủ cho ngươi."
"Được, ta kể, ta sẽ kể." Khâu Thành Tế bắt được một tia hy vọng, vị nam tử mặc quan phục này nhìn qua có thân phận không thấp, nói không chừng thật sự có thể giải oan cho mình, báo thù cho Huệ Hoa.
"Tốt, trả lời câu hỏi của ta, sau khi kỳ thi mùa thu kết thúc ngươi về nhà đã nhìn thấy gì?"
"Từ Đông Kinh Thành trở về nhà mất khoảng hai ngày đường, ta cố gắng đẩy nhanh tốc độ nên chỉ mất khoảng một ngày rưỡi, chỉ nghĩ về nhà gặp ái thê càng sớm càng tốt. Đến lúc về tới nhà là sau giờ ngọ, trong nhà an tĩnh, ta nghĩ là Huệ Hoa đang ngủ trưa nên nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa vào, ai ngờ trong nhà lại là một mảnh hỗn loạn, Huệ Hoa nằm ngang ở trên giường, chỉ còn thân thể, không thấy đầu đâu!"
Hắn vừa kinh ngạc vừa bi thương, nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ vẫn không thể tin được tình cảnh nhìn thấy ngày ấy.
"Nếu không có đầu thì sao ngươi có thể xác định đó là thi thể của Huệ Hoa?" Thượng Thần hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Quần áo trên thi thể lúc đó hỗn độn, nhưng đó là bộ đồ ta mới tặng cho Huệ Hoa vào Tết năm ngoái, nếu đó không phải thê tử của ta thì có thể là ai?"
"Nói tiếp đi, sau khi phát hiện ra thi thể, ngươi đã làm gì?"
"Lúc ấy cả người ta choáng váng, chờ phục hồi tinh thần thì trời đã tối rồi, nên ta ở bên cạnh bảo vệ thi thể của Huệ Hoa qua một đêm, hừng đông ngày thứ hai liền đến huyện nha báo án."
"Sau khi báo án, Huyện thái gia nói ta đi về trước, lại gọi người nâng thi thể của Huệ Hoa đi, sau đó nữa bọn họ nói ta gi.ết thê tử, bắt ta vào đại lao, nghiêm hình bức cung! Ta, ta thật sự chịu không nổi nên nhận tội, nghĩ như vậy cũng tốt, có thể sớm ngày xuống đó đoàn tụ cùng Huệ Hoa."
"Căn cứ vào thời gian trên hồ sơ, từ lúc ngươi báo án đến lúc bị bắt mất khoảng hai mươi ngày, hai mươi ngày này ngươi ở đâu? Làm những gì?"
"Ta, ta vẫn luôn ở nhà chờ tin tức." Khâu Thành Tế đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quỳ thẳng người lên, lê gối lên trước hai bước: "Đúng, đúng rồi! Ta còn đến huyện nha hai lần, đưa chứng cứ!"
"Chứng cứ gì?"
"Trước khi Huệ Hoa thành thân với ta, nàng từng làm tú nương cho một gia đình giàu có ở kinh thành khoảng nửa năm, nàng nói với ta là vì có người trong nhà kia thường xuyên quấy rầy nàng, nàng không chịu nổi nên mới thôi việc."
"Sau khi bọn ta thành thân, Huệ Hoa liền toàn tâm toàn ý chung sống với ta, tình cảm phu thê ân ái, nâng đỡ lẫn nhau, nàng thắt lưng buộc bụng nuôi ta đọc sách, trông cậy vào ta phấn đấu có công danh, ta cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng, nỗ lực vươn lên, đỗ thi Hương."
Hắn nói xong lại khóc: "Ta đã đỗ thi hương rồi, ngày lành đã ở trước mắt, Huệ Hoa của ta, Huệ Hoa của ta, nàng ch.ết thảm quá! Hu hu hu!"
Thượng Thần thấy hắn lại khóc, gõ lên bàn một cái: "Hai lần ngươi đến huyện nha đưa chứng cứ gì?"
"Là chứng cứ của hung thủ! Sau khi Huệ Hoa ch.ết, ta không ăn không uống, đêm không thể ngủ ngon giấc, ngày ngày đều suy nghĩ ai là kẻ gi.ết hại nàng? Ta tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà, cuối cùng tìm thấy mấy cánh hoa cúc ở dưới gầm giường, đó là cánh hoa cúc Kim Tiền, ở nông thôn bọn ta căn bản không có loài này, nhất định là của người kia! Ta đưa cánh hoa này tới huyện nha, Huyện thái gia chỉ nói sẽ điều tra, vậy mà chờ mãi cũng không có kết quả, ta chỉ nghĩ chứng cứ không đủ, vì thế lại tìm, trời không phụ lòng người, rốt cuộc cách nhà ta không xa tìm thấy một chiếc quạt xếp. Vì thế ta lại đưa quạt xếp tới đó, kết quả đêm đó ta bị quan sai bắt đi!"
"Nhưng trên hồ sơ không có chứng cứ như ngươi nói." Thượng Thần nhíu mày lật lại từng tờ hồ sơ.
Khâu Thành Tế kích động hẳn lên, run rẩy đến mức xích sắt còng tay kêu lên keng keng: "Nhất định là người kia, hắn nhân lúc ta không ở nhà, chạy tới nhà ta vũ nhục Huệ Hoa, Huệ Hoa chống cự nên bị hắn sát hại! Hắn còn mua chuộc huyện lệnh, hai người cùng một giuộc cấu kết với nhau làm việc xấu, gi.ết Huệ Hoa, vu hãm cho ta!"
"Ngươi nói người kia, rốt cuộc là ai?"
"Là tôn tử của đương triều Lại Bộ thượng thư Dương Lập, Dương Nguyên Khôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro