Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Tính Kế (1)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Trước cửa Đại Lý Tự, phía Đông là đường cái nhộn nhịp, nơi đây phồn hoa thịnh vượng, từ sớm đến tối người qua kẻ lại không ngừng, đầu đường phía nam có một con hẻm, đầu hẻm trồng một cây hoa lê nên được gọi là hẻm Lê Hoa, ngoài đường ồn ào nhưng bên trong hẻm lại yên tĩnh, mang theo phong vị cổ xưa lịch sự, tao nhã.
Hẻm nhỏ hướng tới một tòa nhà có cổng lớn màu đen không khác gì với mấy nhà bên cạnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cổng lớn bằng gỗ tốt được điêu khắc thủ công cực kỳ tinh tế, bậc thang được lát bằng cẩm thạch trắng, đông ấm hạ mát, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tòa nhà tuy không lớn nhưng khắp nơi đều tinh xảo vô cùng, tường trắng ngói xanh cùng ao nhỏ trong viện vẽ lên vẻ đẹp đặc trưng của vùng Giang Nam; nóc nhà kim bích huy hoàng, ngói lát lưu ly; hành lang nhỏ dưới hiên rường cột chạm trổ trang trọng theo phong cách phía Bắc. Ngoại trừ phòng ngủ phía Đông, tất cả các phòng trong nhà đều có một ô cửa sổ vuông sát đất, nguyên bản là cửa sổ dán giấy được thay bằng lưu li trong suốt, ánh mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng.
Góc phía Tây Bắc là phòng bếp, giờ phút này khói bếp lượn lờ, mùi cơm chín tỏa ra từng đợt, Lý Diệp đeo tạp dề, đang bận rộn nấu cơm trưa.
Đây là tòa nhà mà nàng cùng Ngô Tư Du góp tiền mua, hơn một tháng tu sửa cuối cùng đã hoàn thành, bữa cơm này là bữa cơm đầu tiên dọn vào nhà mới, chỉ mời mỗi một người duy nhất là Đường Quân Mạc.
"Đường Quân Mạc ta đây là bạn thân nhất của các ngươi, bạn thân nhất ấy hiểu không. Chính là người có cái gì tốt nhất đều sẽ chia sẻ với các ngươi ấy.” Đường Quân Mạc bẹo hình bẹo dạng dựa vào khung cửa, trong ngực ôm một bát to đựng đầy quýt đường nhỏ, vừa bóc vừa ăn: "Hơn nữa lúc trước Tiểu Diệp đã đồng ý với ta, nói mời ta ăn ngon, không cho họ Bạch kia ăn."
Ngô Tư Du tiến đến muốn lấy bát đựng quýt của hắn, giật vài cái mà cái bát vẫn không xi nhê, đành phải sờ soạng lấy ra hai quả trong bát, bóc vỏ đút cho Lý Diệp: "Hai người nói chuyện lúc nào? Sao ta lại không biết gì?"
"Chính là lúc trước khi đi thẩm vấn Võ Anh Nương ở Khai Phong phủ, lúc ấy trong mắt ngươi chỉ có Bạch công tử của ngươi, nào có tâm tư nghe chúng ta nói chuyện?"
"Nói vớ nói vẩn!" Ngô Tư Du đỏ mặt, ném vỏ quýt trên tay về phía Đường Quân Mạc: "Chắc chắn các ngươi lén lút nói chuyện sau lưng ta thì có!"
Lý Diệp không nhịn được cười nghe hai vị bạn tốt cãi nhau, cúi đầu vội vàng làm việc trên tay, bóc sạch vỏ măng mùa đông, dùng dao chặt làm ba miếng; rửa sạch ba bốn cái nấm hương, lại lấy dao rạch hình chữ thập trên mũ nấm; cắt chân giò hun khói thành từng lát mỏng.
Sau đó nàng lấy ra một con gà mới thịt mua trong chợ từ sáng sớm, lọc hết xương, thịt gà lăn qua bột rồi chiên giòn; xương gà tráng qua nước sạch, cho vào nồi, thêm hai muỗng rượu vàng, một củ hành khô, vài miếng gừng tươi, cùng măng mùa đông, nấm hương còn có chân giò hun khói cắt lát vào nồi hầm.
"Đúng rồi, chuyện này nói sau khi vào Khai Phong phủ, Tư Du không nghe được." Nàng cười đáp lại, lấy ra một cái nồi khác đặt lên bếp, nhỏ vài giọt dầu ăn, bóc trứng vịt muối, nghiền nát lòng đỏ trứng, cho vào nồi chậm rãi xào.
Đảo trứng thật mịn rồi vớt xương gà đã hầm xong, cho vào nồi đảo cùng trứng vịt muối, đảo một lúc thì lại đổ cả xương gà xào trứng vào nồi lẩu, thêm ít hành lá, cho thêm gà chiên giòn vào trong.
"Canh gà nấu măng tam tiên xong rồi đây! Ăn cơm thôi!"
Đặt đồ ăn lên bàn, Đường Quân Mạc ôm tới một vò rượu trái cây, đây là rượu đào hắn tốn công chạy tới mấy cửa hàng mới mua được một vò, vị ngọt mà thanh, hương thơm của đào chín tỏa ra bốn phía, hơn nữa nồng độ cồn rất thấp, loại rượu này vô cùng thích hợp với mấy tiểu nương tử có tửu lượng không tốt như Lý Diệp.
"Mở cửa đón chuyện vui, đất mới phúc phần mới.” Hắn giơ lên ly rượu lên: "Tư Du, Tiểu Diệp, chuyển nhà vui vẻ."
"Hì hì, đa tạ Đường tiểu lang quân." Lý Diệp nhấp nhẹ một ngụm rượu, vị chua chua ngọt ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, không khỏi vui vẻ đầy mặt: "Quen biết ngươi và Tư Du là chuyện ta vui vẻ nhất, các ngươi dạy cho ta rất nhiều điều mới mẻ."
Nàng chân tâm thật ý cảm kích, một đời này gặp được hai người bằng hữu cực kỳ, cực kỳ tốt, cùng chung chí hướng, đều là những người độc lập, tôn trọng lẫn nhau. Đặc biệt là Tư Du, làm nàng thấy được thân là nữ tử nhưng lại có cách sống khác hoàn toàn, không cần phụ thuộc vào phụ thân, cũng không trông đợi nhà phu quân che chở, dùng bản lĩnh của mình tự thân lập nghiệp, thong dong thích ý, tiêu sái tự tại.
"Nói những lời sến sẩm ấy làm gì?" Ngô Tư Du uống một ngụm hết sạch rượu trong ly, giơ ngón tay chỉ vào trong viện, hưng phấn nói: "Đường Đường ngươi xem, tất cả chỗ này đều là Tiểu Diệp thiết kế đó, không hổ danh là người đứng đầu hội thi vẽ năm đó, đúng là kinh thành đệ nhất tài nữ danh xứng với thực. Ta cam đoan đây tuyệt đối là tòa nhà đẹp nhất Đông Kinh Thành này!"
"Cũng là Tư Du dụng tâm tìm thợ thủ công giỏi, tay nghề cao mà chi phí lại thấp, hơn nữa vốn dĩ thiết kế ban đầu của tòa nhà này đã rất hợp lý rồi, nên mới có thể tu sửa tốt như vậy."
"Thợ thủ công là người của Thư cục Bách Thành nên tay nghề sẽ không tệ rồi, công lớn nhất vẫn là Tiểu Diệp thiết kế đẹp."
"Đều đúng đều đúng, nhị vị tiểu nương tử còn khen nữa thì canh cũng nguội rồi." Đường Quân Mạc hâm mộ nhìn cái sân xinh đẹp qua cửa sổ lưu li, chép miệng thương lượng với hai người: "Dù sao buổi tối hai ngươi cũng không ở đây, ta dọn vào đây ở được không? Ta trả tiền thuê nhà gấp ba, tiện thể hỗ trợ hai người trông nhà."
Lý Diệp cùng Ngô Tư Du liếc nhau, buông đũa xuống, cùng nhau lắc đầu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
~~~
Măng mùa đông thơm ngon, thịt gà mềm mại, vị canh nồng đậm ngon miệng, hơn nữa mấy món ăn kèm cũng vừa miệng đưa cơm, ba người ăn hết sạch sẽ một nồi cơm đầy, Lý Diệp sờ cái bụng tròn trịa, nàng muốn ra cửa đi dạo tiêu cơm.
Ra khỏi ngõ nhỏ quẹo trái, đi khoảng một trăm bước lại quẹo phải, Đường Quân Mạc liếc mắt nhìn hộp đựng cơm trên tay Lý Diệp, cười nói: "Rốt cuộc ngươi muốn đi dạo tiêu cơm hay là muốn tìm nghĩa huynh của ngươi vậy?"
"Đi dạo tiêu cơm!" Nàng đúng lý hợp tình nói, nhanh chân đi vượt qua hai người mấy bước, quay đầu lại lắc lắc hộp đồ ăn trong tay: "Thuận đường đưa cho nghĩa huynh nếm thử tay nghề của ta!"
"Lại nói tiếp trong hộp đồ ăn này của ngươi là món gì ngon vậy, có giống mấy món chúng ta vừa ăn trưa không?"
"Không nói cho ngươi biết."
"Hứ, thần thần bí bí." Đường Quân Mạc làm bộ không hiếm lạ gì, nhưng vẫn không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ: "Cho ta nếm thử một miếng."
"Không cho! Ngươi ăn no căng bụng rồi còn gì." Lý Diệp ôm chặt hộp đồ ăn, nhìn chằm chằm Đường Quân Mạc: "Một nồi cơm to như thế, ngươi vét không còn tí gì."
"Tiểu nương tử này có biết lễ phép không vậy, nào có ai lại ngại khách ăn nhiều như ngươi chứ? Nhanh nhanh, mở ra cho ta xem món đó là món gì."
"Không được, đây là cho nghĩa huynh."
Thượng Thần ngồi cùng Thái Sử Tư Mã Cục bàn bạc về hội đèn lồng Nguyên Tiêu cả một buổi sáng, cuối cùng cũng quyết định được phương án đầu tiên, đang muốn cùng tiến cung phục mệnh, người mới bước ra đại môn liền nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo trước cửa, hắn dừng bước chân nhìn lại mấy lần, nhịn không được gọi: "Diệp Nhi."
"Nghĩa huynh!" Lý Diệp nhìn thấy hắn, lập tức đáp một tiếng chạy tới, vui vẻ ra mặt: "Nghĩa huynh vạn an!"
Thượng Thiếu Khanh gật đầu: "Đi đâu vậy?"
"Đi dạo tiêu cơm!"
"Nàng tới tìm ngươi!"
Đường Quân Mạc cướp lời nàng, gân cổ trả lời. Lý Diệp đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Muội, muội làm chút đồ ăn, nhân lúc còn nóng đưa tới cho ngài nếm thử."
Nói xong, nàng thăm dò nhìn một đám người đứng phía sau hắn, nhụt chí: "Nếu không chờ lần sau đi. Nghĩa huynh còn bận việc thì cứ đi trước đi."
Bao nhiêu thất vọng đều hiện rõ trên mặt tiểu cô nương, lại còn muốn giả bộ không sao cả, Thượng Thần quay đầu lại, nói với Tư Mã Cục chờ một lát, nhận hộp đồ ăn đi sang một bên khác: "Để ta xem món ngon gì đây?"
"Không phải ngài đang bận công vụ sao ?"
"Ngươi nói nhân lúc còn nóng để ta nếm thử mà?" Hắn đi đến chỗ cách đám người mấy chục bước chân, nhìn về phía tiểu cô nương đang cúi đầu bám đuôi, đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đầy ý cười: "Trong này là món gì?"
"Là bánh bách hoa, không phải bánh bách hoa nhân ngọt đâu, trong này là bánh bách hoa nhân tôm." Lý Diệp bị nụ cười của hắn câu mất hồn, giọng nói đều bay bổng theo, mở nắp hộp đồ ăn ra cho hắn nhìn: "Chính là băm nhuyễn thịt tôm và thịt heo, cho thêm gia vị rồi trộn cùng đậu tương, ngô, cà rốt, sau đó cho vào khuôn mẫu hình hoa rồi đem chưng. Muội lấy ý tưởng từ dáng vẻ trăm hoa nở rộ."
"Ừm, tên hay, bánh đẹp." Một tay hắn ôm hộp đồ ăn trong ngực, một tay cầm đũa kẹp một cái lên ăn luôn: "Ăn cũng rất ngon."
Hắn khen vài câu, nàng cười đến híp hết cả hai mắt, má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ hiển hiện xinh đẹp treo trên khóe môi: "Hôm nay nhà mới của bọn muội mới tu sửa xong, muội định mời nghĩa huynh ăn cơm, nhưng ngài trăm công ngàn việc, nên muội liền đưa tới đây để ngài nếm thử!"
"Còn có lễ vật ngài tặng, muội cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích!"
Thiếu Khanh đại nhân ra tay hào phóng, không nói tới nguyên một bộ tranh siêu cấp quý hiếm hắn tặng cho nàng, ngay cả vật dụng trong phòng vẽ tranh hắn đều bao toàn bộ.
"Thích thì tốt, nếu buổi chiều Diệp Nhi không có việc gì, thì đến thư phòng của ta uống trà, vẽ tranh."
Uống trà, vẽ tranh, chờ hắn trở về.
"Hôm nay không được rồi, buổi chiều muội còn có hẹn." Lý Diệp cúi đầu, có hơi chột dạ: "Có hẹn với người khác."
"Ừm, vậy đưa bánh bách hoa cho thủ vệ ở cửa, để hắn đưa tới thư phòng của ta."
"Được." Lý Diệp ôm lại hộp đồ ăn, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to tràn đầy lưu luyến: "Nghĩa huynh đi thong thả!"
Lại nhịn không được hỏi một câu: "Ngày mai muội có thể tới tìm ngài vẽ tranh, uống trà được không?"
Thiếu Khanh đại nhân đã xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, vân đạm phong khinh ném một câu: "Diệp Nhi muốn tới thì lúc nào cũng được."
Đám người Tư Mã Cục vẫn còn ra vẻ đứng đắn nghiêm túc đứng thù lù trước cửa Đại Lý Tự nhìn Thiếu Khanh đại nhân như nhìn thấy chuyện lạ, mười mấy đôi mắt đều trố mắt ra nhìn Thiếu Khanh ngày thường mặt lạnh ít nói ít cười nay cong cong mi mắt, mở miệng cười.
Thật là, thật là quá đẹp trai rồi.
Hẻm nhỏ hướng tới một tòa nhà có cổng lớn màu đen không khác gì với mấy nhà bên cạnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cổng lớn bằng gỗ tốt được điêu khắc thủ công cực kỳ tinh tế, bậc thang được lát bằng cẩm thạch trắng, đông ấm hạ mát, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tòa nhà tuy không lớn nhưng khắp nơi đều tinh xảo vô cùng, tường trắng ngói xanh cùng ao nhỏ trong viện vẽ lên vẻ đẹp đặc trưng của vùng Giang Nam; nóc nhà kim bích huy hoàng, ngói lát lưu ly; hành lang nhỏ dưới hiên rường cột chạm trổ trang trọng theo phong cách phía Bắc. Ngoại trừ phòng ngủ phía Đông, tất cả các phòng trong nhà đều có một ô cửa sổ vuông sát đất, nguyên bản là cửa sổ dán giấy được thay bằng lưu li trong suốt, ánh mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng.
Góc phía Tây Bắc là phòng bếp, giờ phút này khói bếp lượn lờ, mùi cơm chín tỏa ra từng đợt, Lý Diệp đeo tạp dề, đang bận rộn nấu cơm trưa.
Đây là tòa nhà mà nàng cùng Ngô Tư Du góp tiền mua, hơn một tháng tu sửa cuối cùng đã hoàn thành, bữa cơm này là bữa cơm đầu tiên dọn vào nhà mới, chỉ mời mỗi một người duy nhất là Đường Quân Mạc.
"Đường Quân Mạc ta đây là bạn thân nhất của các ngươi, bạn thân nhất ấy hiểu không. Chính là người có cái gì tốt nhất đều sẽ chia sẻ với các ngươi ấy.” Đường Quân Mạc bẹo hình bẹo dạng dựa vào khung cửa, trong ngực ôm một bát to đựng đầy quýt đường nhỏ, vừa bóc vừa ăn: "Hơn nữa lúc trước Tiểu Diệp đã đồng ý với ta, nói mời ta ăn ngon, không cho họ Bạch kia ăn."
Ngô Tư Du tiến đến muốn lấy bát đựng quýt của hắn, giật vài cái mà cái bát vẫn không xi nhê, đành phải sờ soạng lấy ra hai quả trong bát, bóc vỏ đút cho Lý Diệp: "Hai người nói chuyện lúc nào? Sao ta lại không biết gì?"
"Chính là lúc trước khi đi thẩm vấn Võ Anh Nương ở Khai Phong phủ, lúc ấy trong mắt ngươi chỉ có Bạch công tử của ngươi, nào có tâm tư nghe chúng ta nói chuyện?"
"Nói vớ nói vẩn!" Ngô Tư Du đỏ mặt, ném vỏ quýt trên tay về phía Đường Quân Mạc: "Chắc chắn các ngươi lén lút nói chuyện sau lưng ta thì có!"
Lý Diệp không nhịn được cười nghe hai vị bạn tốt cãi nhau, cúi đầu vội vàng làm việc trên tay, bóc sạch vỏ măng mùa đông, dùng dao chặt làm ba miếng; rửa sạch ba bốn cái nấm hương, lại lấy dao rạch hình chữ thập trên mũ nấm; cắt chân giò hun khói thành từng lát mỏng.
Sau đó nàng lấy ra một con gà mới thịt mua trong chợ từ sáng sớm, lọc hết xương, thịt gà lăn qua bột rồi chiên giòn; xương gà tráng qua nước sạch, cho vào nồi, thêm hai muỗng rượu vàng, một củ hành khô, vài miếng gừng tươi, cùng măng mùa đông, nấm hương còn có chân giò hun khói cắt lát vào nồi hầm.
"Đúng rồi, chuyện này nói sau khi vào Khai Phong phủ, Tư Du không nghe được." Nàng cười đáp lại, lấy ra một cái nồi khác đặt lên bếp, nhỏ vài giọt dầu ăn, bóc trứng vịt muối, nghiền nát lòng đỏ trứng, cho vào nồi chậm rãi xào.
Đảo trứng thật mịn rồi vớt xương gà đã hầm xong, cho vào nồi đảo cùng trứng vịt muối, đảo một lúc thì lại đổ cả xương gà xào trứng vào nồi lẩu, thêm ít hành lá, cho thêm gà chiên giòn vào trong.
"Canh gà nấu măng tam tiên xong rồi đây! Ăn cơm thôi!"
Đặt đồ ăn lên bàn, Đường Quân Mạc ôm tới một vò rượu trái cây, đây là rượu đào hắn tốn công chạy tới mấy cửa hàng mới mua được một vò, vị ngọt mà thanh, hương thơm của đào chín tỏa ra bốn phía, hơn nữa nồng độ cồn rất thấp, loại rượu này vô cùng thích hợp với mấy tiểu nương tử có tửu lượng không tốt như Lý Diệp.
"Mở cửa đón chuyện vui, đất mới phúc phần mới.” Hắn giơ lên ly rượu lên: "Tư Du, Tiểu Diệp, chuyển nhà vui vẻ."
"Hì hì, đa tạ Đường tiểu lang quân." Lý Diệp nhấp nhẹ một ngụm rượu, vị chua chua ngọt ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng, không khỏi vui vẻ đầy mặt: "Quen biết ngươi và Tư Du là chuyện ta vui vẻ nhất, các ngươi dạy cho ta rất nhiều điều mới mẻ."
Nàng chân tâm thật ý cảm kích, một đời này gặp được hai người bằng hữu cực kỳ, cực kỳ tốt, cùng chung chí hướng, đều là những người độc lập, tôn trọng lẫn nhau. Đặc biệt là Tư Du, làm nàng thấy được thân là nữ tử nhưng lại có cách sống khác hoàn toàn, không cần phụ thuộc vào phụ thân, cũng không trông đợi nhà phu quân che chở, dùng bản lĩnh của mình tự thân lập nghiệp, thong dong thích ý, tiêu sái tự tại.
"Nói những lời sến sẩm ấy làm gì?" Ngô Tư Du uống một ngụm hết sạch rượu trong ly, giơ ngón tay chỉ vào trong viện, hưng phấn nói: "Đường Đường ngươi xem, tất cả chỗ này đều là Tiểu Diệp thiết kế đó, không hổ danh là người đứng đầu hội thi vẽ năm đó, đúng là kinh thành đệ nhất tài nữ danh xứng với thực. Ta cam đoan đây tuyệt đối là tòa nhà đẹp nhất Đông Kinh Thành này!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cũng là Tư Du dụng tâm tìm thợ thủ công giỏi, tay nghề cao mà chi phí lại thấp, hơn nữa vốn dĩ thiết kế ban đầu của tòa nhà này đã rất hợp lý rồi, nên mới có thể tu sửa tốt như vậy."
"Thợ thủ công là người của Thư cục Bách Thành nên tay nghề sẽ không tệ rồi, công lớn nhất vẫn là Tiểu Diệp thiết kế đẹp."
"Đều đúng đều đúng, nhị vị tiểu nương tử còn khen nữa thì canh cũng nguội rồi." Đường Quân Mạc hâm mộ nhìn cái sân xinh đẹp qua cửa sổ lưu li, chép miệng thương lượng với hai người: "Dù sao buổi tối hai ngươi cũng không ở đây, ta dọn vào đây ở được không? Ta trả tiền thuê nhà gấp ba, tiện thể hỗ trợ hai người trông nhà."
Lý Diệp cùng Ngô Tư Du liếc nhau, buông đũa xuống, cùng nhau lắc đầu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
~~~
Măng mùa đông thơm ngon, thịt gà mềm mại, vị canh nồng đậm ngon miệng, hơn nữa mấy món ăn kèm cũng vừa miệng đưa cơm, ba người ăn hết sạch sẽ một nồi cơm đầy, Lý Diệp sờ cái bụng tròn trịa, nàng muốn ra cửa đi dạo tiêu cơm.
Ra khỏi ngõ nhỏ quẹo trái, đi khoảng một trăm bước lại quẹo phải, Đường Quân Mạc liếc mắt nhìn hộp đựng cơm trên tay Lý Diệp, cười nói: "Rốt cuộc ngươi muốn đi dạo tiêu cơm hay là muốn tìm nghĩa huynh của ngươi vậy?"
"Đi dạo tiêu cơm!" Nàng đúng lý hợp tình nói, nhanh chân đi vượt qua hai người mấy bước, quay đầu lại lắc lắc hộp đồ ăn trong tay: "Thuận đường đưa cho nghĩa huynh nếm thử tay nghề của ta!"
"Lại nói tiếp trong hộp đồ ăn này của ngươi là món gì ngon vậy, có giống mấy món chúng ta vừa ăn trưa không?"
"Không nói cho ngươi biết."
"Hứ, thần thần bí bí." Đường Quân Mạc làm bộ không hiếm lạ gì, nhưng vẫn không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ: "Cho ta nếm thử một miếng."
"Không cho! Ngươi ăn no căng bụng rồi còn gì." Lý Diệp ôm chặt hộp đồ ăn, nhìn chằm chằm Đường Quân Mạc: "Một nồi cơm to như thế, ngươi vét không còn tí gì."
"Tiểu nương tử này có biết lễ phép không vậy, nào có ai lại ngại khách ăn nhiều như ngươi chứ? Nhanh nhanh, mở ra cho ta xem món đó là món gì."
"Không được, đây là cho nghĩa huynh."
Thượng Thần ngồi cùng Thái Sử Tư Mã Cục bàn bạc về hội đèn lồng Nguyên Tiêu cả một buổi sáng, cuối cùng cũng quyết định được phương án đầu tiên, đang muốn cùng tiến cung phục mệnh, người mới bước ra đại môn liền nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo trước cửa, hắn dừng bước chân nhìn lại mấy lần, nhịn không được gọi: "Diệp Nhi."
"Nghĩa huynh!" Lý Diệp nhìn thấy hắn, lập tức đáp một tiếng chạy tới, vui vẻ ra mặt: "Nghĩa huynh vạn an!"
Thượng Thiếu Khanh gật đầu: "Đi đâu vậy?"
"Đi dạo tiêu cơm!"
"Nàng tới tìm ngươi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Quân Mạc cướp lời nàng, gân cổ trả lời. Lý Diệp đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Muội, muội làm chút đồ ăn, nhân lúc còn nóng đưa tới cho ngài nếm thử."
Nói xong, nàng thăm dò nhìn một đám người đứng phía sau hắn, nhụt chí: "Nếu không chờ lần sau đi. Nghĩa huynh còn bận việc thì cứ đi trước đi."
Bao nhiêu thất vọng đều hiện rõ trên mặt tiểu cô nương, lại còn muốn giả bộ không sao cả, Thượng Thần quay đầu lại, nói với Tư Mã Cục chờ một lát, nhận hộp đồ ăn đi sang một bên khác: "Để ta xem món ngon gì đây?"
"Không phải ngài đang bận công vụ sao ?"
"Ngươi nói nhân lúc còn nóng để ta nếm thử mà?" Hắn đi đến chỗ cách đám người mấy chục bước chân, nhìn về phía tiểu cô nương đang cúi đầu bám đuôi, đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đầy ý cười: "Trong này là món gì?"
"Là bánh bách hoa, không phải bánh bách hoa nhân ngọt đâu, trong này là bánh bách hoa nhân tôm." Lý Diệp bị nụ cười của hắn câu mất hồn, giọng nói đều bay bổng theo, mở nắp hộp đồ ăn ra cho hắn nhìn: "Chính là băm nhuyễn thịt tôm và thịt heo, cho thêm gia vị rồi trộn cùng đậu tương, ngô, cà rốt, sau đó cho vào khuôn mẫu hình hoa rồi đem chưng. Muội lấy ý tưởng từ dáng vẻ trăm hoa nở rộ."
"Ừm, tên hay, bánh đẹp." Một tay hắn ôm hộp đồ ăn trong ngực, một tay cầm đũa kẹp một cái lên ăn luôn: "Ăn cũng rất ngon."
Hắn khen vài câu, nàng cười đến híp hết cả hai mắt, má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ hiển hiện xinh đẹp treo trên khóe môi: "Hôm nay nhà mới của bọn muội mới tu sửa xong, muội định mời nghĩa huynh ăn cơm, nhưng ngài trăm công ngàn việc, nên muội liền đưa tới đây để ngài nếm thử!"
"Còn có lễ vật ngài tặng, muội cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích!"
Thiếu Khanh đại nhân ra tay hào phóng, không nói tới nguyên một bộ tranh siêu cấp quý hiếm hắn tặng cho nàng, ngay cả vật dụng trong phòng vẽ tranh hắn đều bao toàn bộ.
"Thích thì tốt, nếu buổi chiều Diệp Nhi không có việc gì, thì đến thư phòng của ta uống trà, vẽ tranh."
Uống trà, vẽ tranh, chờ hắn trở về.
"Hôm nay không được rồi, buổi chiều muội còn có hẹn." Lý Diệp cúi đầu, có hơi chột dạ: "Có hẹn với người khác."
"Ừm, vậy đưa bánh bách hoa cho thủ vệ ở cửa, để hắn đưa tới thư phòng của ta."
"Được." Lý Diệp ôm lại hộp đồ ăn, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to tràn đầy lưu luyến: "Nghĩa huynh đi thong thả!"
Lại nhịn không được hỏi một câu: "Ngày mai muội có thể tới tìm ngài vẽ tranh, uống trà được không?"
Thiếu Khanh đại nhân đã xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, vân đạm phong khinh ném một câu: "Diệp Nhi muốn tới thì lúc nào cũng được."
Đám người Tư Mã Cục vẫn còn ra vẻ đứng đắn nghiêm túc đứng thù lù trước cửa Đại Lý Tự nhìn Thiếu Khanh đại nhân như nhìn thấy chuyện lạ, mười mấy đôi mắt đều trố mắt ra nhìn Thiếu Khanh ngày thường mặt lạnh ít nói ít cười nay cong cong mi mắt, mở miệng cười.
Thật là, thật là quá đẹp trai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro