Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Tồi Hoa (Bảy)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
Trong phòng thẩm vấn, Chu thị nhìn bức tranh trước mặt, mặt tái nhợt không nói lời nào.
“Chu thị, ngươi nhìn cho kỹ, ngươi có quen người trong bức tranh này không?” Thượng Thần ngồi ngay ngắn sau công án, dáng vẻ uy nghiêm, hỏi.
Chu thị nhìn chằm chằm bức tranh, ánh mắt như có như không hiện lên vẻ rối rắm, sau một lúc lâu mới dời mắt, nhẹ giọng nói: "Dân phụ không biết người này."
“Người này trước đâu từng đến phủ ngươi chăm sóc hoa cỏ, ngươi lại không có ấn tượng nào?”
“Không có ấn tượng."
“Nhưng theo như hạ nhân trong phủ ngươi nói, người này thường xuyên tới phủ, bắt đầu là chăm sóc hoa cỏ, sau đó lại dạy ngươi cách gieo trồng hoa, hai người các ngươi thường xuyên giao lưu luận bàn trong hoa viên, chuyện trò vui vẻ, vậy mà ngươi lại nói ngươi quên tất cả rồi sao?”
“Dân phụ nhớ ra rồi, đúng là hắn có tới vài lần, nhưng mỗi lần dạy xong liền đi về, không thân với dân phụ."
“Không thân? Mặt mày đưa tình, lén lút gặp gỡ là không thân sao?” Thượng Thần đột nhiên đập mạnh lên bàn, lạnh giọng quát: "Nha hoàn bên người ngươi đã nhận tội, người này lén lút qua lại với ngươi hơn một tháng thì bị Du điển bộ phát hiện. Hai người các ngươi sợ gian tình bại lộ, vì thế ác tâm nghĩ cách giết Du điển bộ, chôn thây trong rừng cây! Tàn nhẫn độc ác, tội này đáng chết!"
“Không phải!" Chu thị hô: "Trâu lang chỉ là lỡ tay!"
“Trâu lang?” Thượng Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm nàng: "Cho nên hung thủ không phải là ngươi mà là tình nhân của ngươi."
Chu thị nhận ra mình lỡ lời thì vô cùng hối hận, choáng váng mặt mày, suy sụp ngồi liệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Trâu lang chỉ vì cứu ta, hắn không cố ý giết người, không cố ý."
Nàng nhắc mãi, đột nhiên quỳ bò vài bước về phía trước, ngẩng đầu khẩn cầu: "Đại nhân minh xét, Trâu lang là vì cứu ta mới nhất thời lỡ tay. Lúc ấy, lúc ấy ta bị Du Ngạn Hoành bóp chặt cổ, mắt thấy sẽ chết!"
Năm mười chín tuổi nàng gả vào Du gia, phụ mẫu luôn nói hiền tế là người đọc sách, lại có trí lớn, tương lai nhất định sẽ đến kinh thành làm quan, tiền đồ sáng lạng. Nàng liền nghe theo lệnh phụ mẫu, một lòng một dạ phụng dưỡng phu quân.
Nhưng Du Ngạn Hoành chỉ si mê đọc sách, càng quá đáng hơn là sau khi tới kinh thành, trong Hàn Lâm Viện cất giữ vô số sách cổ, hắn như cá gặp nước, đọc sách ở bất kỳ đâu cứ như tẩu hỏa nhập ma, khi làm việc đọc sách, sau khi xong việc vẫn đọc, ăn cơm cũng đọc, tắm gội cũng đọc, thỉnh thoảng cùng nàng tản bộ trong hoa viên, đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào sách vở, ở Hàn Lâm Viện đọc chưa xong thì đem về đọc tiếp, chuyện phu thê đã ít đến đáng thương dần dà cũng biến mất.
Nàng đang tuổi xuân đẹp đẽ, kiều diễm như hoa nhưng không có người thưởng thức, thành ra nhan sắc cũng dần điêu tàn như hoa héo ngày đông.
Hai tháng trước, nàng muốn tu sửa lại hoa viên, có một vị phu nhân quen biết giới thiệu thợ trồng hoa này cho nàng, nói là hắn mới chuyển tới từ Giang Nam, chăm sóc hoa cỏ đều mang vẻ đẹp vùng sông nước, nàng lập tức đồng ý, không vì điều gì khác, chỉ vì vẻ đẹp Giang Nam nàng đã từng ngắm qua lúc còn là thiếu nữ.
Thợ trồng hoa rất biết ăn nói, kể chuyện cảnh đẹp quê nhà, chuyện hoa nở ngày xuân, lá rụng mùa thu, suối trong khe núi, cây tùng dưới trăng, kể chuyện nữ tử xinh đẹp như hoa, cần phải dịu dàng che chở.
Tay của thợ trồng hoa cũng khóe, tùy tiện dùng một cây khô cũng có thể đẽo gọt ra một đóa hoa mẫu đơn, lại mài giũa bóng loáng thành một cây trâm gỗ độc đáo, nàng cài trâm gỗ lên đầu, cảm thấy cây trâm gỗ này so với trân châu mã não mà Du Ngạn Hoành mua còn đẹp hơn gấp trăm lần .
Không ngoài dự đoán, hai người rất nhanh đã ở bên nhau, thường xuyên lén lút gặp nhau tại một căn nhà dân cho thuê ở bờ sông ngoại thành, ân ái mây mưa, âm dương hòa hợp, thể nghiệm niềm vui sướng mà nàng chưa từng trải qua.
Cho đến ngày ấy, Du Ngạn Hoành bỏ quên sổ sách ở nhà, đi được nửa đường thì trùng hợp nhìn thấy nàng đang ra khỏi nhà, không biết tại sao hắn lại nổi lòng nghi ngờ, cũng không thèm về nhà nữa, một đường theo dõi nàng, đến nơi phát hiện gian tình của hai người.
Ngày thường Du Ngạn Hoành ít nói lại yếu đuối, ai ngờ đến lúc này lại tỏ thái độ khác thường, lập tức xông tới chửi ầm lên hai người không biết liêm sỉ, phát điên bóp chặt cổ nàng, kết quả bị thợ trồng hoa dùng một cây lan can cửa sổ đánh trúng gáy, một nhát mất mạng.
Hai người chôn thi thể ở rừng cây ngoài bờ sông, sau đó vội vàng trả nhà, nàng về đến nhà ngây người một đêm, sáng sớm ngày thứ hai giả bộ lo lắng đến Hàn Lâm Viện tìm kiếm phu quân đã mất tích một đêm, mà tính tình Du Ngạn Hoành trước nay quái gở, quen độc lại độc vãng, cho nên cả ngày hôm qua chưa từng có ai nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Nếu không phải thi thể bị phát hiện, nàng đã tính toán qua vài ngày nữa sẽ làm tang sự cho Du Ngạn Hoành, sau đó bán của cái lấy ngân lượng cùng thợ trồng hoa cao chạy xa bay.
“Du Ngạn Hoành mỗi ngày chỉ biết đọc sách, ban ngày ở Hàn Lâm Viện đọc còn chưa đủ, buổi tối ăn cơm xong còn muốn đến thư phòng ngẩn ngơ cả đêm." Thanh âm của nàng dần trở nên đúng lý hợp tình: "Ta mới hơn hai mươi tuổi, nhà có phu quân nhưng mỗi đêm lại phòng không gối chiếc, thư phòng cùng phòng ngủ chỉ cách một bức tường mỏng nhưng hắn tình nguyện hàng đêm gối đầu lên sách lại không chịu cùng giường với ta, nếu thực sự thích đọc sách như vậy, vì sao lại còn muốn đón dâu?”
“Dù vậy đi nữa, đó cũng không phải lý do để ngươi không an phận."
Chu thị giơ tay vén sợi tóc rối ra sau tai, sống lưng thẳng tắp: "Trâu lang nói rất đúng, hoa có ngày nở ngày tàn, ngươi không thể trẻ mãi không già, Du Ngạn Hoành đã không thể thỏa mãn ta, vì sao ta không thể tìm người khác?”
“Luận điệu vớ vẩn! Ngươi đã gả làm thê tử người ta, tất nhiên phải an phận thủ thường, phu thê đồng tâm. Nếu thực sự không hợp, có thể hòa ly sau đó tái giá."
“Hòa ly? Nực cười!" Chu thị cười buồn: "Du Ngạn Hoành đối nhân xử thế rất tốt, hiểu lễ trung tín, phụ mẫu thân thích đều khen hắn, tỷ muội nữ quyến trong nhà đều hâm mộ ta tìm được một vị phu quân tốt, dù ta có muốn hòa ly thì mấy ai đứng về phía ta."
“Hòa ly là việc của ngươi, không quan hệ với người khác, ngươi đã chán ghét Du Ngạn Hoành không hiểu phong tình, lại luyến tiếc thân phận điển bộ phu nhân của Hàn Lâm Viện, nói đến cùng vẫn là tham niệm của ngươi."
Chu thị bị hai ba câu của hắn chọc thủng tâm tư, thẹn quá hóa giận, nói: "Ngươi nói bậy!"
“Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ." Thượng Thần đánh gãy lời nói của nàng ta, giơ bức tranh lên: "Ta hỏi lại, trên cánh tay thợ trồng hoa kia có hình xăm này không?”
Chu thị ngẩng đầu nhìn lướt qua, làm như không sao cả, cúi đầu: "Có thì sao, không có thì thế nào?”
“Ngươi chắc cũng biết gần đây trong kinh thành xuất hiện một tên hái hoa phi tặc? Đêm đến lẻn vào nhà dân, xâm hại thiếu nữ, không chuyện ác nào là không làm."
“Từng nghe qua, nhưng có quan hệ gì tới chuyện của ta và Trâu lang chứ?” Chu thị nói xong, trên mặt đột nhiên trắng bệch: "Ngươi là nói…? Không có khả năng! Trâu lang không phải người như vậy?”
“Vậy là tên đó có hình xăm?”
“Người có hình xăm giống nhau rất nhiều, nhất định không phải là Trâu lang!"
“Ngươi cho rằng một tên xem thường luân lý đạo đức, cùng ngươi thông dâm còn là hạng người lương thiện hay sao?” Thượng Thần nói, xem qua khẩu cung do ngục tốt trình lên: "Trước là thông dâm giết người, sau là chôn giấu thi thể, để cho nàng ký tên, chờ xử lý!"
~~~
Chu thị bị áp giải đi, Thượng Thần cầm theo khẩu cung, phân phó người lập tức đi tới ngôi nhà gần bờ sông mà hai người lén gặp nhau, tìm hung khí là lan can cửa sổ mang về.
Rời khỏi nữ lao, Lý Diệp thở nhẹ một hơi: "Vẫn là bên ngoài thoải mái nhất."
“Là ta sơ ý, không nên mang theo ngươi vào đó." Thượng Thần có chút hối hận, tuy rằng muốn ở cạnh nàng, nhưng mình không nên đưa nàng đến nhà lao này.
“Không sao, là ta tự mình yêu cầu đến đây." Nàng cười nhẹ, chạy ra cửa tìm con lừa con Mãn Nguyệt: "Nếu hỏi ra tên hái hoa phi tặc chính là tên thợ trồng hoa kia, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Nhà có hẹn với thợ trồng hoa tiếp theo là phủ Lữ thị lang, nhưng mười ngày sau đó thì hành tung của hắn vẫn chưa xác định, chỗ ở cũng không cố định, cách thứ nhất là ôm cây đợi thỏ đợi mười ngày sau, hai là hiện tại phát lệnh truy nã, phong tỏa cửa thành, toàn thành tập nã."
“Kỳ thật còn có một cách khác là ôm cây đợi thỏ ngay lúc này." Lý Diệp nắm dây cương của Mãn Nguyệt, cúi đầu mặt hồng hồng: "Ta cảm thấy, ước chừng đêm nay tên hái hoa phi tặc sẽ tới."
“Chu thị, ngươi nhìn cho kỹ, ngươi có quen người trong bức tranh này không?” Thượng Thần ngồi ngay ngắn sau công án, dáng vẻ uy nghiêm, hỏi.
Chu thị nhìn chằm chằm bức tranh, ánh mắt như có như không hiện lên vẻ rối rắm, sau một lúc lâu mới dời mắt, nhẹ giọng nói: "Dân phụ không biết người này."
“Người này trước đâu từng đến phủ ngươi chăm sóc hoa cỏ, ngươi lại không có ấn tượng nào?”
“Không có ấn tượng."
“Nhưng theo như hạ nhân trong phủ ngươi nói, người này thường xuyên tới phủ, bắt đầu là chăm sóc hoa cỏ, sau đó lại dạy ngươi cách gieo trồng hoa, hai người các ngươi thường xuyên giao lưu luận bàn trong hoa viên, chuyện trò vui vẻ, vậy mà ngươi lại nói ngươi quên tất cả rồi sao?”
“Dân phụ nhớ ra rồi, đúng là hắn có tới vài lần, nhưng mỗi lần dạy xong liền đi về, không thân với dân phụ."
“Không thân? Mặt mày đưa tình, lén lút gặp gỡ là không thân sao?” Thượng Thần đột nhiên đập mạnh lên bàn, lạnh giọng quát: "Nha hoàn bên người ngươi đã nhận tội, người này lén lút qua lại với ngươi hơn một tháng thì bị Du điển bộ phát hiện. Hai người các ngươi sợ gian tình bại lộ, vì thế ác tâm nghĩ cách giết Du điển bộ, chôn thây trong rừng cây! Tàn nhẫn độc ác, tội này đáng chết!"
“Không phải!" Chu thị hô: "Trâu lang chỉ là lỡ tay!"
“Trâu lang?” Thượng Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm nàng: "Cho nên hung thủ không phải là ngươi mà là tình nhân của ngươi."
Chu thị nhận ra mình lỡ lời thì vô cùng hối hận, choáng váng mặt mày, suy sụp ngồi liệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Trâu lang chỉ vì cứu ta, hắn không cố ý giết người, không cố ý."
Nàng nhắc mãi, đột nhiên quỳ bò vài bước về phía trước, ngẩng đầu khẩn cầu: "Đại nhân minh xét, Trâu lang là vì cứu ta mới nhất thời lỡ tay. Lúc ấy, lúc ấy ta bị Du Ngạn Hoành bóp chặt cổ, mắt thấy sẽ chết!"
Năm mười chín tuổi nàng gả vào Du gia, phụ mẫu luôn nói hiền tế là người đọc sách, lại có trí lớn, tương lai nhất định sẽ đến kinh thành làm quan, tiền đồ sáng lạng. Nàng liền nghe theo lệnh phụ mẫu, một lòng một dạ phụng dưỡng phu quân.
Nhưng Du Ngạn Hoành chỉ si mê đọc sách, càng quá đáng hơn là sau khi tới kinh thành, trong Hàn Lâm Viện cất giữ vô số sách cổ, hắn như cá gặp nước, đọc sách ở bất kỳ đâu cứ như tẩu hỏa nhập ma, khi làm việc đọc sách, sau khi xong việc vẫn đọc, ăn cơm cũng đọc, tắm gội cũng đọc, thỉnh thoảng cùng nàng tản bộ trong hoa viên, đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào sách vở, ở Hàn Lâm Viện đọc chưa xong thì đem về đọc tiếp, chuyện phu thê đã ít đến đáng thương dần dà cũng biến mất.
Nàng đang tuổi xuân đẹp đẽ, kiều diễm như hoa nhưng không có người thưởng thức, thành ra nhan sắc cũng dần điêu tàn như hoa héo ngày đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tháng trước, nàng muốn tu sửa lại hoa viên, có một vị phu nhân quen biết giới thiệu thợ trồng hoa này cho nàng, nói là hắn mới chuyển tới từ Giang Nam, chăm sóc hoa cỏ đều mang vẻ đẹp vùng sông nước, nàng lập tức đồng ý, không vì điều gì khác, chỉ vì vẻ đẹp Giang Nam nàng đã từng ngắm qua lúc còn là thiếu nữ.
Thợ trồng hoa rất biết ăn nói, kể chuyện cảnh đẹp quê nhà, chuyện hoa nở ngày xuân, lá rụng mùa thu, suối trong khe núi, cây tùng dưới trăng, kể chuyện nữ tử xinh đẹp như hoa, cần phải dịu dàng che chở.
Tay của thợ trồng hoa cũng khóe, tùy tiện dùng một cây khô cũng có thể đẽo gọt ra một đóa hoa mẫu đơn, lại mài giũa bóng loáng thành một cây trâm gỗ độc đáo, nàng cài trâm gỗ lên đầu, cảm thấy cây trâm gỗ này so với trân châu mã não mà Du Ngạn Hoành mua còn đẹp hơn gấp trăm lần .
Không ngoài dự đoán, hai người rất nhanh đã ở bên nhau, thường xuyên lén lút gặp nhau tại một căn nhà dân cho thuê ở bờ sông ngoại thành, ân ái mây mưa, âm dương hòa hợp, thể nghiệm niềm vui sướng mà nàng chưa từng trải qua.
Cho đến ngày ấy, Du Ngạn Hoành bỏ quên sổ sách ở nhà, đi được nửa đường thì trùng hợp nhìn thấy nàng đang ra khỏi nhà, không biết tại sao hắn lại nổi lòng nghi ngờ, cũng không thèm về nhà nữa, một đường theo dõi nàng, đến nơi phát hiện gian tình của hai người.
Ngày thường Du Ngạn Hoành ít nói lại yếu đuối, ai ngờ đến lúc này lại tỏ thái độ khác thường, lập tức xông tới chửi ầm lên hai người không biết liêm sỉ, phát điên bóp chặt cổ nàng, kết quả bị thợ trồng hoa dùng một cây lan can cửa sổ đánh trúng gáy, một nhát mất mạng.
Hai người chôn thi thể ở rừng cây ngoài bờ sông, sau đó vội vàng trả nhà, nàng về đến nhà ngây người một đêm, sáng sớm ngày thứ hai giả bộ lo lắng đến Hàn Lâm Viện tìm kiếm phu quân đã mất tích một đêm, mà tính tình Du Ngạn Hoành trước nay quái gở, quen độc lại độc vãng, cho nên cả ngày hôm qua chưa từng có ai nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Nếu không phải thi thể bị phát hiện, nàng đã tính toán qua vài ngày nữa sẽ làm tang sự cho Du Ngạn Hoành, sau đó bán của cái lấy ngân lượng cùng thợ trồng hoa cao chạy xa bay.
“Du Ngạn Hoành mỗi ngày chỉ biết đọc sách, ban ngày ở Hàn Lâm Viện đọc còn chưa đủ, buổi tối ăn cơm xong còn muốn đến thư phòng ngẩn ngơ cả đêm." Thanh âm của nàng dần trở nên đúng lý hợp tình: "Ta mới hơn hai mươi tuổi, nhà có phu quân nhưng mỗi đêm lại phòng không gối chiếc, thư phòng cùng phòng ngủ chỉ cách một bức tường mỏng nhưng hắn tình nguyện hàng đêm gối đầu lên sách lại không chịu cùng giường với ta, nếu thực sự thích đọc sách như vậy, vì sao lại còn muốn đón dâu?”
“Dù vậy đi nữa, đó cũng không phải lý do để ngươi không an phận."
Chu thị giơ tay vén sợi tóc rối ra sau tai, sống lưng thẳng tắp: "Trâu lang nói rất đúng, hoa có ngày nở ngày tàn, ngươi không thể trẻ mãi không già, Du Ngạn Hoành đã không thể thỏa mãn ta, vì sao ta không thể tìm người khác?”
“Luận điệu vớ vẩn! Ngươi đã gả làm thê tử người ta, tất nhiên phải an phận thủ thường, phu thê đồng tâm. Nếu thực sự không hợp, có thể hòa ly sau đó tái giá."
“Hòa ly? Nực cười!" Chu thị cười buồn: "Du Ngạn Hoành đối nhân xử thế rất tốt, hiểu lễ trung tín, phụ mẫu thân thích đều khen hắn, tỷ muội nữ quyến trong nhà đều hâm mộ ta tìm được một vị phu quân tốt, dù ta có muốn hòa ly thì mấy ai đứng về phía ta."
“Hòa ly là việc của ngươi, không quan hệ với người khác, ngươi đã chán ghét Du Ngạn Hoành không hiểu phong tình, lại luyến tiếc thân phận điển bộ phu nhân của Hàn Lâm Viện, nói đến cùng vẫn là tham niệm của ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu thị bị hai ba câu của hắn chọc thủng tâm tư, thẹn quá hóa giận, nói: "Ngươi nói bậy!"
“Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ." Thượng Thần đánh gãy lời nói của nàng ta, giơ bức tranh lên: "Ta hỏi lại, trên cánh tay thợ trồng hoa kia có hình xăm này không?”
Chu thị ngẩng đầu nhìn lướt qua, làm như không sao cả, cúi đầu: "Có thì sao, không có thì thế nào?”
“Ngươi chắc cũng biết gần đây trong kinh thành xuất hiện một tên hái hoa phi tặc? Đêm đến lẻn vào nhà dân, xâm hại thiếu nữ, không chuyện ác nào là không làm."
“Từng nghe qua, nhưng có quan hệ gì tới chuyện của ta và Trâu lang chứ?” Chu thị nói xong, trên mặt đột nhiên trắng bệch: "Ngươi là nói…? Không có khả năng! Trâu lang không phải người như vậy?”
“Vậy là tên đó có hình xăm?”
“Người có hình xăm giống nhau rất nhiều, nhất định không phải là Trâu lang!"
“Ngươi cho rằng một tên xem thường luân lý đạo đức, cùng ngươi thông dâm còn là hạng người lương thiện hay sao?” Thượng Thần nói, xem qua khẩu cung do ngục tốt trình lên: "Trước là thông dâm giết người, sau là chôn giấu thi thể, để cho nàng ký tên, chờ xử lý!"
~~~
Chu thị bị áp giải đi, Thượng Thần cầm theo khẩu cung, phân phó người lập tức đi tới ngôi nhà gần bờ sông mà hai người lén gặp nhau, tìm hung khí là lan can cửa sổ mang về.
Rời khỏi nữ lao, Lý Diệp thở nhẹ một hơi: "Vẫn là bên ngoài thoải mái nhất."
“Là ta sơ ý, không nên mang theo ngươi vào đó." Thượng Thần có chút hối hận, tuy rằng muốn ở cạnh nàng, nhưng mình không nên đưa nàng đến nhà lao này.
“Không sao, là ta tự mình yêu cầu đến đây." Nàng cười nhẹ, chạy ra cửa tìm con lừa con Mãn Nguyệt: "Nếu hỏi ra tên hái hoa phi tặc chính là tên thợ trồng hoa kia, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Nhà có hẹn với thợ trồng hoa tiếp theo là phủ Lữ thị lang, nhưng mười ngày sau đó thì hành tung của hắn vẫn chưa xác định, chỗ ở cũng không cố định, cách thứ nhất là ôm cây đợi thỏ đợi mười ngày sau, hai là hiện tại phát lệnh truy nã, phong tỏa cửa thành, toàn thành tập nã."
“Kỳ thật còn có một cách khác là ôm cây đợi thỏ ngay lúc này." Lý Diệp nắm dây cương của Mãn Nguyệt, cúi đầu mặt hồng hồng: "Ta cảm thấy, ước chừng đêm nay tên hái hoa phi tặc sẽ tới."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro