Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh
Tồi Hoa (Một)
Đường Quả Nhĩ Hoàn
2024-11-10 02:30:10
“Các người đã nghe tin gì chưa? Hôm qua nữ nhi Liễu gia thắt cổ chết rồi." Thành Nam, Thính Trúc trà lâu, trên một bàn trà, nam tử trung niên nói chuyện đến nước miếng tung bay.
“Hả? Nữ nhi đang tốt đẹp sao tự nhiên lại nghĩ quẩn như vậy?” Một thư sinh trẻ tuổi ngồi cùng bàn nam tử, hỏi.
“Còn không phải là do cái tên hái hoa phi tặc kia sao." Nam tử trung niên lắc đầu: "Haizz, đúng là tạo nghiệp mà!"
“Hái hoa phi tặc?”
“Khoảng thời gian trước ngươi đi nơi khác thăm người thân nên không biết. Đông Kinh Thành trong khoảng thời gian này đúng là không yên ổn, từ đâu xuất hiện một tên đại dâm tặc." Nam tử trung niên uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Mấy nương tử của vài hộ gia đình đều bị hắn hãm hại, nghe nói tên dâm tặc kia có khinh công cao cường, tới vô ảnh đi vô tung, một phủ gia đinh cũng không bắt nổi hắn, cho nên mọi người đều gọi hắn là hái hoa phi tặc."
“Quan phủ mặc kệ hắn làm bậy sao?”
“Khai Phong Phủ dán bố cáo nửa tháng nay rồi, đến bóng người còn chưa nhìn thấy. Nhưng mà nghĩ lại thì Đông Kinh Thành lớn như vậy, nữ tử khuê các nhiều đếm không xuể, ai biết mục tiêu kế tiếp của tên dâm tặc đó là nhà nào chứ?”
“Bởi vậy mới nói!" Nam tử trung niên thở dài: "Chỉ khổ cho những người bị hắn hại, mấy ngày trước, Liễu gia nương tử gặp nạn, vốn đã đính hôn từ lâu, sau khi nhà trai biết được lập tức lui hôn. Nàng không ăn không uống mấy ngày trời, ban đêm hôm qua liền tìm tới cái chết, đáng thương cho lão phu thê Liễu gia mãi mới có một khuê nữ, bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. thật thảm!"
Lý Diệp ngồi ở bàn cách vách nghe được, nhíu mày: "Tên hái hoa phi tặc này thật đáng giận!"
Hôm nay ca ca vừa ra khỏi cửa, nàng liền cùng Ngô Tư Du chạy tới trà lâu nghe kể chuyện, nghe nói thuyết thư tiên sinh mới tới của Thính Trúc trà lâu rất giỏi kể chuyện cười, người còn chưa đến, nàng đã ngồi đây đợi.
“Hái hoa phi tặc thật là đáng giận, tiểu gia nếu bắt được hắn nhất định sẽ không tha cho hắn." Đường Quân Mạc một hai phải theo tới, thò đầu qua mang theo một đầu đầy trân châu mã não vang lên leng keng.
Lý Diệp ghét bỏ né tránh, cực kỳ không muốn lại gần hắn: "Đường tiểu quan…Đường tiểu nương tử, ngài nhất định phải trang điểm như thế này sao?”
“Dung mạo của tiểu gia tuấn tú, giả trang nữ tử cũng là tuyệt sắc." Đường Quân Mạc nam giả nữ vuốt vuốt sợi tóc giả, giả giọng ỏn ẻn, nói: "Triều đình hạ chỉ phân phó Đại Lý Tự cùng Khai Phong Phủ hợp tác phá án, toàn thành tróc nã tên hái hoa phi tặc này, nói thế nào ta cũng phải giúp sức, như vậy Thượng Thiếu Khanh mới nhìn trúng ta."
Hắn vừa nói, đôi mắt hoa đào câu hồn người nhìn tới nhìn lui hai vị cô nương: "Đẹp không?”
Ngô Tư Du há miệng thở dốc, ước chừng không biết nên châm chọc chỗ nào trên người hắn mới tốt, dứt khoát nhắm mắt nói bừa: "Đẹp!"
“Có thể hấp dẫn tên hái hoa tặc không?”
“Tất nhiên!"
“Phải vậy chứ, sáng sớm hôm nay ta còn đi cho Thượng Thiếu Khanh nhìn, hắn cũng nói như thế."
Lý Diệp đang muốn hỏi xem có phải Thượng Thiếu Khanh bị hắn hiếp bức không, nên mới phải dối lòng khen hắn đẹp, thì đột nhiên thước trên đài gõ vang, tiên sinh bắt đầu kể chuyện rồi.
“Hắc nguyệt phong cao, phi tặc càn rỡ. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng mà khó thoát. Thử hỏi trên đời này, liệu có kẻ ác nào có thể sống thọ được mãi? Tục ngữ nói đại hiệp giang hồ lòng mang nghiệp lớn, vì nước vì dân, hôm nay ta sẽ kể cho mọi người một đoạn chuyện xưa về Giang hồ Lục đại quân tử nổi danh thiên hạ!"
“Giang hồ lục đại quân tử!" Đường Quân Mạc hưng phấn, gõ bàn nhỏ giọng kêu: "Mau nghe chuyện xưa của ta!"
“Ai nha biết rồi, biết rồi, không cần nói chuyện." Lý Diệp và Ngô Tư Du bị hắn ồn ào đến đau đầu, mỗi người đưa cho hắn một khối điểm tâm: "Câm miệng, nghe người ta kể chuyện xưa của ngươi!"
“Nghe nói địa vị của sáu vị quân tử này đều không hề nhỏ. Vị đầu tiên là Cung chủ Thượng Huyền Cung - Tư Không Thiên Ngạo, tự Cửu Vũ, một thanh Khung Linh đao không địch thủ, là đương kim Võ lâm Đệ Nhất cao thủ."
“Còn vị thứ hai, danh xưng ‘mười bước giết một người, lạnh lùng trong trẻo’ Phất Y Quân, họ Thượng tên Thần, tự Đan Cảnh. Mười bảy tuổi lang bạt giang hồ, khiêu chiến vô số cao thủ, một kiếm hạ xuống không ai có thể đỡ được quá 10 chiêu. Có người hỏi giữa Thượng Đan Cảnh và Tư Không Thiên Ngạo, ai lợi hại hơn? Đây đúng là một câu hỏi khó trả lời, hai vị này là bằng hữu tốt của nhau, từ trước tới nay chưa từng giao thủ! Sau này Phất Y Quân vào triều đình, chuyện xưa về hắn ở trên giang hồ liền trở thành truyền thuyết."
Thuyết thư tiên sinh kể đến mặt mày hớn hở: "Còn lại một vài vị, lần lượt là Lãnh Nguyệt Tiên Tử - Lăng Tố Thư; Bạch Vũ - Lãnh Phong; Đao Thánh - Mai Đình Vân; cùng Toái Tinh Thủ - Đường Quân Mạc."
Lý Diệp che miệng cười: "Đường tiểu quan nhân, trước ngươi vẫn còn vài vị."
Đường Quân Mạc: "Thuyết thư lão nhân này đúng là người không hiểu chuyện."
“Hắn có nói đến Phất Y Quân Thượng Thần, Thượng Đan Cảnh, là vị mà ta quen biết kia đúng không?”
Ngô Tư Du hiếu kỳ, nói: "Thượng Thiếu Khanh?”
“Chính là hắn." Đường Quân Mạc gật đầu: "Kiếm thuật siêu quần, chiêu thức sắc bén, dù sao thì ta cũng đánh không lại hắn."
“Thượng Thiếu Khanh cũng sẽ đánh nhau?” Lý Diệp cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà nhớ lại lần mình bò trên núi giả lúc trước, hắn nhẹ nhàng xách mình phi xuống, hẳn là võ công không tệ.
“Đương nhiên, ngươi nhìn hắn ngày thường ít nói, trắng trẻo sạch sẽ, thời điểm đánh nhau cực kỳ đáng sợ, một lời không hợp liền rút kiếm, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cắt cổ người khác trong vòng mười chiêu!"
Biểu tình của Đường Quân Mạc khoa trương, một bộ dạng nhất định ngươi phải tin lời ta nói.
Lý Diệp sờ sờ chiếc cổ nhỏ bé, tinh tế của nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sáng nay, lúc rời giường nàng cảm thấy có chút đau đầu, như cảm giác say rượu để lại, mí mắt phải giật đùng đùng liên tục như nhắc nhở nàng sắp gặp xui xẻo. Quả nhiên, lúc dùng bữa sáng, ca ca tan triều trở về lập tức giáo huấn nàng một chặp, nói nàng say rượu thất nghi, phạt ba tháng không được uống rượu, còn phạt chép một trăm lần Nữ Luận ngữ.
Nàng vỗ đầu nghĩ mãi không ra tối qua nàng đã làm gì mà thất với chả nghi, hỏi ca ca cũng không nói, chỉ xụ mặt để nàng tự tỉnh táo lại, nàng bị mắng đến mặt mày sửng sửng sốt sốt, cuối cùng đành phải đi hỏi những người khác trong nhà.
Tiểu Vũ nói: "Tối hôm qua, lúc nương tử ăn tôm say rượu, bắt lấy tay Thượng Thiếu Khanh không chịu buông, bắt hắn nhường một con tôm cuối cùng lại cho ngài, sau khi ăn xong thì đi mắng hắn, la hét muốn ăn kẹo."
Trương quản gia nói: "Thượng Thiếu Khanh là người tốt tính, lập tức lên phố mua mấy hộp kẹo trở về, nương tử thấy kẹo, mặt mày hớn hở, cũng không khách sáo, không náo loạn, thành thành thật thật ôm hộp kẹo đi ngủ."
Người gác cổng Nhị Quý nói: "Lúc Thượng quan nhân ra ngoài đường mua kẹo, nương tử liền một mực đứng chờ ở cổng, kêu ngài vào nhà cũng không nghe, đứng đó đợi đến tận lúc Thượng quan nhân mang kẹo trở về."
Tôn ma ma liên thanh, thở dài: "Nương tử à, về sau không có gì thì đừng uống rượu, sự tình thất nghi sau khi say rượu này, không phải chuyện mà quý nữ dòng dõi thư hương nên làm."
Lý Diệp bưng chén trà, trong đầu tinh tế nhớ lại lời nói của mọi người, nàng chỉ nhớ rõ mỗi chuyện tối qua nàng cướp được con tôm say rượu cuối cùng, những chuyện sau đó thì hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào. Chả trách sáng sớm nay, đầu giường nàng lại có nhiều hộp kẹo tinh xảo như vậy, nàng còn tưởng là ca ca mua, hóa ra là tối qua mình uống say phát điên, bắt ép Thượng Thiếu Khanh mua cho, thật là mất mặt. Không biết Thượng Thiếu Khanh có tức giận không nữa.
Nàng nghĩ nghĩ, chọc chọc Đường Quân Mạc ngồi cạnh: "Chuyện ngươi vừa nói là thật?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện Thượng Thiếu Khanh một lời không hợp liền giết người, chính là một kiếm cắt cổ ấy."
“Còn có giả nữa sao? Bằng không ngươi cho rằng danh hào Phất Y Quân từ đâu tới?” Đường Quân Mạc vừa nói vừa khua tay múa chân: "Mười chiêu một lượt, răng rắc!"
“Ha ha, thật nhanh." Lý Diệp run run bưng ly trà uống sạch, đứng lên: "Các ngươi tiếp tục xem, ta đi ra ngoài một chuyến."
“Hả? Nữ nhi đang tốt đẹp sao tự nhiên lại nghĩ quẩn như vậy?” Một thư sinh trẻ tuổi ngồi cùng bàn nam tử, hỏi.
“Còn không phải là do cái tên hái hoa phi tặc kia sao." Nam tử trung niên lắc đầu: "Haizz, đúng là tạo nghiệp mà!"
“Hái hoa phi tặc?”
“Khoảng thời gian trước ngươi đi nơi khác thăm người thân nên không biết. Đông Kinh Thành trong khoảng thời gian này đúng là không yên ổn, từ đâu xuất hiện một tên đại dâm tặc." Nam tử trung niên uống một ngụm trà, tiếp tục nói: "Mấy nương tử của vài hộ gia đình đều bị hắn hãm hại, nghe nói tên dâm tặc kia có khinh công cao cường, tới vô ảnh đi vô tung, một phủ gia đinh cũng không bắt nổi hắn, cho nên mọi người đều gọi hắn là hái hoa phi tặc."
“Quan phủ mặc kệ hắn làm bậy sao?”
“Khai Phong Phủ dán bố cáo nửa tháng nay rồi, đến bóng người còn chưa nhìn thấy. Nhưng mà nghĩ lại thì Đông Kinh Thành lớn như vậy, nữ tử khuê các nhiều đếm không xuể, ai biết mục tiêu kế tiếp của tên dâm tặc đó là nhà nào chứ?”
“Bởi vậy mới nói!" Nam tử trung niên thở dài: "Chỉ khổ cho những người bị hắn hại, mấy ngày trước, Liễu gia nương tử gặp nạn, vốn đã đính hôn từ lâu, sau khi nhà trai biết được lập tức lui hôn. Nàng không ăn không uống mấy ngày trời, ban đêm hôm qua liền tìm tới cái chết, đáng thương cho lão phu thê Liễu gia mãi mới có một khuê nữ, bây giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. thật thảm!"
Lý Diệp ngồi ở bàn cách vách nghe được, nhíu mày: "Tên hái hoa phi tặc này thật đáng giận!"
Hôm nay ca ca vừa ra khỏi cửa, nàng liền cùng Ngô Tư Du chạy tới trà lâu nghe kể chuyện, nghe nói thuyết thư tiên sinh mới tới của Thính Trúc trà lâu rất giỏi kể chuyện cười, người còn chưa đến, nàng đã ngồi đây đợi.
“Hái hoa phi tặc thật là đáng giận, tiểu gia nếu bắt được hắn nhất định sẽ không tha cho hắn." Đường Quân Mạc một hai phải theo tới, thò đầu qua mang theo một đầu đầy trân châu mã não vang lên leng keng.
Lý Diệp ghét bỏ né tránh, cực kỳ không muốn lại gần hắn: "Đường tiểu quan…Đường tiểu nương tử, ngài nhất định phải trang điểm như thế này sao?”
“Dung mạo của tiểu gia tuấn tú, giả trang nữ tử cũng là tuyệt sắc." Đường Quân Mạc nam giả nữ vuốt vuốt sợi tóc giả, giả giọng ỏn ẻn, nói: "Triều đình hạ chỉ phân phó Đại Lý Tự cùng Khai Phong Phủ hợp tác phá án, toàn thành tróc nã tên hái hoa phi tặc này, nói thế nào ta cũng phải giúp sức, như vậy Thượng Thiếu Khanh mới nhìn trúng ta."
Hắn vừa nói, đôi mắt hoa đào câu hồn người nhìn tới nhìn lui hai vị cô nương: "Đẹp không?”
Ngô Tư Du há miệng thở dốc, ước chừng không biết nên châm chọc chỗ nào trên người hắn mới tốt, dứt khoát nhắm mắt nói bừa: "Đẹp!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có thể hấp dẫn tên hái hoa tặc không?”
“Tất nhiên!"
“Phải vậy chứ, sáng sớm hôm nay ta còn đi cho Thượng Thiếu Khanh nhìn, hắn cũng nói như thế."
Lý Diệp đang muốn hỏi xem có phải Thượng Thiếu Khanh bị hắn hiếp bức không, nên mới phải dối lòng khen hắn đẹp, thì đột nhiên thước trên đài gõ vang, tiên sinh bắt đầu kể chuyện rồi.
“Hắc nguyệt phong cao, phi tặc càn rỡ. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng mà khó thoát. Thử hỏi trên đời này, liệu có kẻ ác nào có thể sống thọ được mãi? Tục ngữ nói đại hiệp giang hồ lòng mang nghiệp lớn, vì nước vì dân, hôm nay ta sẽ kể cho mọi người một đoạn chuyện xưa về Giang hồ Lục đại quân tử nổi danh thiên hạ!"
“Giang hồ lục đại quân tử!" Đường Quân Mạc hưng phấn, gõ bàn nhỏ giọng kêu: "Mau nghe chuyện xưa của ta!"
“Ai nha biết rồi, biết rồi, không cần nói chuyện." Lý Diệp và Ngô Tư Du bị hắn ồn ào đến đau đầu, mỗi người đưa cho hắn một khối điểm tâm: "Câm miệng, nghe người ta kể chuyện xưa của ngươi!"
“Nghe nói địa vị của sáu vị quân tử này đều không hề nhỏ. Vị đầu tiên là Cung chủ Thượng Huyền Cung - Tư Không Thiên Ngạo, tự Cửu Vũ, một thanh Khung Linh đao không địch thủ, là đương kim Võ lâm Đệ Nhất cao thủ."
“Còn vị thứ hai, danh xưng ‘mười bước giết một người, lạnh lùng trong trẻo’ Phất Y Quân, họ Thượng tên Thần, tự Đan Cảnh. Mười bảy tuổi lang bạt giang hồ, khiêu chiến vô số cao thủ, một kiếm hạ xuống không ai có thể đỡ được quá 10 chiêu. Có người hỏi giữa Thượng Đan Cảnh và Tư Không Thiên Ngạo, ai lợi hại hơn? Đây đúng là một câu hỏi khó trả lời, hai vị này là bằng hữu tốt của nhau, từ trước tới nay chưa từng giao thủ! Sau này Phất Y Quân vào triều đình, chuyện xưa về hắn ở trên giang hồ liền trở thành truyền thuyết."
Thuyết thư tiên sinh kể đến mặt mày hớn hở: "Còn lại một vài vị, lần lượt là Lãnh Nguyệt Tiên Tử - Lăng Tố Thư; Bạch Vũ - Lãnh Phong; Đao Thánh - Mai Đình Vân; cùng Toái Tinh Thủ - Đường Quân Mạc."
Lý Diệp che miệng cười: "Đường tiểu quan nhân, trước ngươi vẫn còn vài vị."
Đường Quân Mạc: "Thuyết thư lão nhân này đúng là người không hiểu chuyện."
“Hắn có nói đến Phất Y Quân Thượng Thần, Thượng Đan Cảnh, là vị mà ta quen biết kia đúng không?”
Ngô Tư Du hiếu kỳ, nói: "Thượng Thiếu Khanh?”
“Chính là hắn." Đường Quân Mạc gật đầu: "Kiếm thuật siêu quần, chiêu thức sắc bén, dù sao thì ta cũng đánh không lại hắn."
“Thượng Thiếu Khanh cũng sẽ đánh nhau?” Lý Diệp cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà nhớ lại lần mình bò trên núi giả lúc trước, hắn nhẹ nhàng xách mình phi xuống, hẳn là võ công không tệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đương nhiên, ngươi nhìn hắn ngày thường ít nói, trắng trẻo sạch sẽ, thời điểm đánh nhau cực kỳ đáng sợ, một lời không hợp liền rút kiếm, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cắt cổ người khác trong vòng mười chiêu!"
Biểu tình của Đường Quân Mạc khoa trương, một bộ dạng nhất định ngươi phải tin lời ta nói.
Lý Diệp sờ sờ chiếc cổ nhỏ bé, tinh tế của nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sáng nay, lúc rời giường nàng cảm thấy có chút đau đầu, như cảm giác say rượu để lại, mí mắt phải giật đùng đùng liên tục như nhắc nhở nàng sắp gặp xui xẻo. Quả nhiên, lúc dùng bữa sáng, ca ca tan triều trở về lập tức giáo huấn nàng một chặp, nói nàng say rượu thất nghi, phạt ba tháng không được uống rượu, còn phạt chép một trăm lần Nữ Luận ngữ.
Nàng vỗ đầu nghĩ mãi không ra tối qua nàng đã làm gì mà thất với chả nghi, hỏi ca ca cũng không nói, chỉ xụ mặt để nàng tự tỉnh táo lại, nàng bị mắng đến mặt mày sửng sửng sốt sốt, cuối cùng đành phải đi hỏi những người khác trong nhà.
Tiểu Vũ nói: "Tối hôm qua, lúc nương tử ăn tôm say rượu, bắt lấy tay Thượng Thiếu Khanh không chịu buông, bắt hắn nhường một con tôm cuối cùng lại cho ngài, sau khi ăn xong thì đi mắng hắn, la hét muốn ăn kẹo."
Trương quản gia nói: "Thượng Thiếu Khanh là người tốt tính, lập tức lên phố mua mấy hộp kẹo trở về, nương tử thấy kẹo, mặt mày hớn hở, cũng không khách sáo, không náo loạn, thành thành thật thật ôm hộp kẹo đi ngủ."
Người gác cổng Nhị Quý nói: "Lúc Thượng quan nhân ra ngoài đường mua kẹo, nương tử liền một mực đứng chờ ở cổng, kêu ngài vào nhà cũng không nghe, đứng đó đợi đến tận lúc Thượng quan nhân mang kẹo trở về."
Tôn ma ma liên thanh, thở dài: "Nương tử à, về sau không có gì thì đừng uống rượu, sự tình thất nghi sau khi say rượu này, không phải chuyện mà quý nữ dòng dõi thư hương nên làm."
Lý Diệp bưng chén trà, trong đầu tinh tế nhớ lại lời nói của mọi người, nàng chỉ nhớ rõ mỗi chuyện tối qua nàng cướp được con tôm say rượu cuối cùng, những chuyện sau đó thì hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào. Chả trách sáng sớm nay, đầu giường nàng lại có nhiều hộp kẹo tinh xảo như vậy, nàng còn tưởng là ca ca mua, hóa ra là tối qua mình uống say phát điên, bắt ép Thượng Thiếu Khanh mua cho, thật là mất mặt. Không biết Thượng Thiếu Khanh có tức giận không nữa.
Nàng nghĩ nghĩ, chọc chọc Đường Quân Mạc ngồi cạnh: "Chuyện ngươi vừa nói là thật?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện Thượng Thiếu Khanh một lời không hợp liền giết người, chính là một kiếm cắt cổ ấy."
“Còn có giả nữa sao? Bằng không ngươi cho rằng danh hào Phất Y Quân từ đâu tới?” Đường Quân Mạc vừa nói vừa khua tay múa chân: "Mười chiêu một lượt, răng rắc!"
“Ha ha, thật nhanh." Lý Diệp run run bưng ly trà uống sạch, đứng lên: "Các ngươi tiếp tục xem, ta đi ra ngoài một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro