Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Trà Tâm Sen (1)

Đường Quả Nhĩ Hoàn

2024-11-10 02:30:10

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trên bầu trời cao trong vắt, có một áng mây trắng xoẹt qua cắt ngang một đường thẳng tắp.

Vì có ước hẹn cùng đi Thanh Mộng Trà Trang, nên từ sáng sớm nay xe ngựa của Tư Không Thiên Ngạo đã đợi trước cổng lớn Lý gia. Lý Diệp cùng Tiểu Vũ mỗi người ôm một tay nải to đùng bị Tôn Ma Ma kéo lại dặn dò.

"Nương tử cần phải cẩn thận một chút, đừng để bị cảm lạnh, dù sao ở bên ngoài cũng không thể so với ở nhà, ngươi cùng lang quân đều phải ăn uống cẩn thận, nhất là lang quân thân thể ốm yếu, mấy cái đồ nguội hoặc sống thì ngàn vạn lần đừng để hắn ăn phải."

Lý Diệp kéo tay nải, gật đầu: "Tôn ma ma cứ yên tâm đi, ta ăn gì thì ca ca ăn nấy, nhất định sẽ không để ca ca ăn uống linh tinh!"

"Ngươi cũng không được ăn nhiều!" Tôn ma ma tức giận nắm tay nàng: "Thích ăn gì thì khi nào trở về nhà bảo Vương đầu bếp nấu cho ngươi, ai biết được đồ ăn bên ngoài có sạch sẽ hay không!"

Bà lại quay đầu dặn dò Tiểu Vũ: "Chăm sóc nương tử cẩn thận, nàng ham chơi sẽ không chịu để ý gì cả."

"Dạ vâng."

"Haizz, ba ngày hai người không ở nhà, bà già như ta không thể nào yên tâm được, nếu không ta đi cùng các ngươi!"

"Đừng đừng đừng! Ngàn vạn lần không được! Có Tư Không thần y đi theo nữa mà, ma ma cứ yên tâm ở nhà phơi nắng, uống trà cùng Trương quản gia, vẫn không nên quậy phá cùng mấy người trẻ tuổi bọn ta, ngươi ốm ra đấy thì bọn ta sẽ lo lắng lắm!"

"Tiểu nương tử tốt quá nhỉ, có mà các ngươi ngại ta đi theo làm các ngươi mất vui thì có? Xem ta có cù ch.ết ngươi không!"

Tôn ma ma vừa nói vừa làm bộ muốn đi cù nách nàng, Lý Diệp trốn đông trốn tây, ôm tay nải cười to chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, không để ý vấp phải viên gạch lồi lên dưới chân, cả người nghiêng ngả lảo đảo về phía trước mấy bước, bổ nhào vào một người.

"Xin lỗi! xin lỗi! Ta không phải cố ý." Nàng ghé vào tay nải to mềm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt tuấn lãng bức người: "Nghĩa huynh?"

Thượng Thần cố ý tới tiễn nàng trước khi tới thượng triều, người mới vừa vào cửa đã thấy một tay nải to bự hấp tấp bổ nhào tới, nhìn tư thế kia không cần đoán cũng biết là ai, hắn muốn tiến lên đỡ nàng nhưng lại không nghĩ tới bị nàng đẩy ngã ngồi bệt xuống dưới đất.

"Đi đường phải nhìn trước ngó sau, đi đứng cẩn thận."

"Xin, xin lỗi, nghĩa huynh có sao không?" Tiểu cô nương y hệt con mèo nhỏ nằm đè lên tay nải, nghiêng đầu nhìn hắn: "Có bị đau ở đâu không?"

Thượng Thần lắc đầu: "Diệp Nhi ngã có bị đau không?"

"Không có, muội da dày thịt béo lắm!" Lý Diệp cách một tay nải vô cùng vui vẻ tán gẫu với hắn: "Nghĩa huynh muốn đi cùng sao?"

"Ta chỉ tới tiễn hai người đi thôi."

"Vậy khi nào thì nghĩ huynh mới tới đó tìm muội?"

"Sau giờ ngọ ngày mai."

"Được nha, muội chờ huynh, không gặp không về." Má lúm đồng tiền của nàng hé nụ, cả thân người càng tiến dần về phía trước, vươn ngón út ra: "Ngoắc tay nào!"

"Đã đồng ý với muội thì ta sẽ không đổi ý đâu, muội đứng dậy trước đã." Vành tai của Thiếu Khanh đại nhân ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn về phía khác, tuy nói hai người cách nhau một cái tay nải dày cộp, nhưng chỉ cần tiểu cô nương khẽ động đậy một chút vẫn giống như đang nhào vào lồng ngực hắn làm hắn khó mà kiềm lòng.

Hắn còn đang nghĩ ngợi linh linh, thì tay nải thình lình bị rút ra, Lý Diệp còn đang đợi hắn ngoắc tay không kịp phản ứng, trực tiếp nhào vào lồng ngực hắn.

"Ai nha, xin lỗi, ta chỉ muốn giúp các ngươi cầm tay nải thôi.” Một tay của Tư Không Thiên Ngạo xách tay nải, bày ra vẻ mặt vô tội: "Vậy ta lên xe ngựa trước đây?"

Thượng Thiếu Khanh lạnh nhạt vẫy tay, ý bảo hắn mau cút đi, rũ mắt nhìn về phía tiểu cô nương mặt mũi đỏ bừng nằm trong ngực hắn. Vừa rồi hắn không kịp tránh, môi của hắn cọ qua trán của nàng, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng xúc cảm lại hết sức rõ ràng, mịn màng mềm mại, phảng phất hương hoa thơm ngát.

Lý Diệp ghé vào ngực hắn không dám ngẩng đầu, quả nhiên làm người thì không thể quá đắc ý, mới vừa rồi nàng còn đang thưởng thức vẻ đẹp thẹn thùng hiếm thấy của nghĩa huynh, chớp mắt một cái nàng đã nằm trong ngực người ta rồi, vầng trán cọ qua nơi ấm áp ướt át, hẳn là môi của nghĩa huynh.

Nàng đỏ mặt cúi đầu, ánh mắt nhìn bốn bề vắng lặng, liền thấp thỏm dán gần hơn chút nữa, nằm im bất động nghe tiếng tim đập thình thịch trong ngực hắn.

Cùng người mình thích thân mật gắn bó, thế gian có ồn ào đến mấy cũng trở nên yên bình, trong viện yên tĩnh tràn ngập hơi thở của mùa xuân, trên cành cây đào trụi lủi vươn lên những bông hoa hồng phấn nở rộ, từng cánh hoa đào theo gió bay lả tả rơi xuống tạo thành một cơn mưa cánh hoa vừa dịu dàng vừa lãng mạn.

Nàng lặng lẽ vươn một ngón tay nhỏ bé từ từ đặt lên eo của hắn thăm dò, thấy Thượng Thần không có phản ứng gì, nàng bắt đầu to gan, bàn tay chậm rãi lướt ra sau lưng hắn, lại lớn mật vươn thêm một bàn tay nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sống lưng Thượng Thần cứng đờ, đồng tử dần dần giãn ra, đôi tay của tiểu cô nương còn không chịu yên phận một chút nào, sờ tới sờ lui dường như đang muốn ôm hắn, đôi tay của hắn thì đang chống ở phía sau, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.

Đúng lúc này, Lý Chi tiến vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, cất cao giọng gọi: "Diệp Nhi!"

Tựa như tiếng sấm nổ giữa trời quang, một tiếng này quét sạch những cánh hoa đào hồng nhạt đang bay xung quanh, trong nháy mắt Lý Diệp tỉnh táo lại, hoang mang đứng dậy: "Ca, ca ca."

Gương mặt nàng đỏ rực như quả táo chín mọng, đôi mắt trừng lớn che giấu sự hoảng loạn của bản thân: "Muội…muội"

"Vừa rồi đi đường không chú ý nên đụng vào Diệp Nhi." Thượng Thần nhìn ra nàng đang quẫn bách, liền đứng dậy giải thích với Lý Chi.

Hắn vừa nói vừa cúi đầu giúp nàng phủi bụi đất trên làn váy, khôi phục dáng vẻ đứng đắn hỏi thăm nàng như bình thường: "Là nghĩa huynh sai, Diệp Nhi có bị ngã đau ở đâu không?"

"Ngươi đụng vào Diệp Nhi?" Lý Chi nghi ngờ nhìn chằm chằm hai người, tư thế vừa rồi dù nhìn thế nào cũng thấy là muội muội của hắn đụng vào người ta.

Tư Không đứng một bên ho khan một tiếng: "Khụ, Lý nương tử này, trong tay nải của ngươi có cái gì vậy? Không phải là chăn bông đấy chứ?"

"Đúng là chăn bông nha!" Nhiệt độ trên mặt Lý Diệp đã giảm đi một chút, cố gắng trấn định gật đầu: "Ta không biết ở trà trang có chăn bông hay không, lại sợ ca ca bị lạnh nên muốn chuẩn bị một cái phòng ngừa."

"Thân thể ta không có yếu như vậy." Lý Chi nhớ tới cái tay nải to tướng vừa nãy, khẳng định là muội muội ôm nó trong ngực, không nhìn thấy đường nên hai người mới đụng vào nhau, ánh mắt hắn dịu dàng: "Cái chăn bông to như thế sao không gọi ta ôm cho?"

"Chăn bông to thôi chứ không nặng, muội có thể tự ôm được. À muội còn chuẩn bị một rương than ngân ti nhỏ nữa, đã để Cửu Quan dọn lên xe rồi."

Lý Diệp bình tĩnh lại, tiến lên ôm cánh tay của ca ca: "Bên ngoài lạnh lẽo, ca ca mau lên xe đi."

.

.

.

Xe ngựa một đường đi ra khỏi thành, tiến về phía Thanh Mộng Trà Trang.

Ngoài trừ bề ngoài xe ngựa của Tư Không không rêu rao như xe ngựa của Ngô Tư Du ra, thì tất cả nội thất bên trong đều xa hoa phú quý, dưới chân lót tấm thảm Ba Tư nhất phẩm, ghế dựa làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê(*) sang quý phối với đệm mềm bằng tơ nhung thượng hạng, ở giữa có một bàn vuông nhỏ, bên trên đặt khay trà bày trà cụ bằng sứ trắng trong tinh xảo, một vị mỹ nhân mặc y phục màu đỏ quỳ gối bên cạnh bàn châm trà cho ba người, làn da mịn màng trắng như tuyết không phân cao thấp với ly sứ trắng.

"Mời Quý nhân dùng trà." Giọng nói của mỹ nhân dịu dàng như nước.

Lý Diệp nói cảm ơn nhận lấy ly trà, trong đầu lại suy diễn tiểu mỹ nhân này có quan hệ gì với Tư Không, mang theo người đi trà trang tất nhiên là phải ở cùng một chỗ, như thế xem ra đây hẳn là thị thiếp của hắn.

Không hổ là cao thủ đệ nhất võ lâm, thị thiếp cũng xinh đẹp như vậy.

Nàng mỉm cười đầy tinh quái, đột nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ kỳ quái, gia cảnh của nghĩa huynh so với Tư Không cung chủ cũng không thua kém gì, dù hắn chưa đón dâu, nhưng trong phủ hẳn là cũng có thị thiếp thông phòng linh tinh đi?

Mấy nàng ấy chắc chắn cũng là mỹ nhân, hằng đêm hồng tụ thêm hương, giai nhân làm bạn. Nàng càng nghĩ càng chi tiết, càng chi tiết càng khó chịu, ngay cả ly trà thượng phẩm trên tay cũng không thơm nữa, uống vào trong miệng toàn là vị đắng chát.

Nàng than trong lòng một tiếng, dù nàng có khổ sở thì có thể làm gì được, chẳng lẽ chạy tới trước mặt nghĩa huynh nói mình ghen tuông vô cớ hay sao?

Lý Chi ngồi trên xe nói chuyện phiếm với Tư Không, thỉnh thoảng liếc nhìn muội muội đang ngồi bên cạnh.

Chuyện đoán mệnh ở Tiểu Xuân Hạc tửu quán bị nháo đến ồn ào huyên náo, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền tai nhau bài đồng dao kia, không muốn nghe cũng không được, huống chi chuyện này còn quan hệ đến chung thân đại sự của muội muội, chính hắn cũng cảm thấy bồn chồn không yên.

Nhưng Triệu Nam Tự kiên định lại là sự thật, hắn còn trực tiếp tới cửa bày tỏ thái độ, nói đời này không phải Diệp Nhi hắn sẽ không cưới, thậm chí còn nói sẽ thuyết phục Triệu lão phu nhân, hẹn hai nhà cùng nhau gặp mặt ở trà trang, dùng hành động bịt miệng những lời đồn đại kia.

Thâm tình như thế, thật sự khó có được.

Hắn nghĩ ngợi rồi vén một góc mành che nhìn ra ngoài xe ngựa, liền nhìn thấy phía trước không xa, xe ngựa của Triệu phủ đã ngừng lại trước cửa lớn Thanh Mộng Trà Trang, vì thế buông mành mỉm cười ôn hòa, nói: "Xem ra Thần Bắc cùng Triệu lão phu nhân còn đến sớm hơn cả chúng ta."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xe ngựa chậm rãi ngừng lại trước cửa trà trang, Lý Diệp theo sau ca ca xuống xe, hành lễ với Triệu Nam Tự: "Triệu thiếu giám mạnh khỏe."

"Thỉnh an huynh trưởng." Triệu Nam Tự thoạt nhìn rất cao hứng, hành lễ với Lý Chi xong liền bước tới kéo tay nàng: "Tiểu Diệp lạnh không?"

"Còn tốt." Nàng thả hai tay xuống nhưng không có rút ra.

"Muội đấy, chỉ thích mát mẻ, ăn mặc mỏng manh thế này đến lúc bị cảm lạnh lại khóc nhè." Hắn sủng nịch nhéo chóp mũi xinh xinh của vị hôn thê, kéo nàng đi về phía xe ngựa nhà mình: "Tới đây, mẫu thân đang ở bên này."

Lý Diệp không muốn nhìn thấy Triệu mẫu chút nào, gương mặt lạnh lẽo bị người mạnh mẽ kéo đi, hành lễ: "Triệu lão phu nhân vạn phúc kim an."

Triệu mẫu nhàn nhạt ừ một tiếng, ánh mắt vẫn luôn đánh giá xe ngựa của Tư Không: "Vốn định thuận đường đón các ngươi đi cùng, Tự Nhi lại nói ngươi đi cùng bằng hữu tới đây."

"Phải, cho nên không muốn làm phiền Triệu thiếu giám."

"Bằng hữu gì?"

"Là thần y chữa bệnh cho ca ca."Lý Diệp nói cho có lệ.

"Thần y?" Triệu mẫu cười nhạo một tiếng: "Lý học sĩ quả nhiên cao quý, đi ra ngoài còn phải mang theo đại phu, tinh quý hơn cả bà già này."

Lý Diệp vừa nghe điệu bộ âm dương quái khí của bà ta liền tức giận, nhịn không được mở miệng phản bác: "Ca ca ngày ngày bận rộn, dốc hết sức lực vì triều đình, thân thể tự nhiên không khỏe mạnh bằng người nhàn hạ như ngài."

Triệu mẫu trầm mặt xuống: "Ngươi nói ta nhàn hạ?"

"Ta là khen thân thể của Triệu lão phu nhân thật khoẻ mạnh."

"Diệp Nhi!" Triệu Nam Tự đứng bên cạnh nhỏ giọng quát, bảo nàng ngừng lại: "Không được nói chuyện với mẫu thân như vậy!"

Lý Diệp trợn trắng mắt, còn muốn nói lại vài câu, Lý Chi và Tư Không đã từ xe ngựa bên kia bước tới, lễ phép hỏi thăm Triệu mẫu.

Triệu mẫu ngẩng đầu, liếc mắt lên đánh giá cái người được gọi là thần y này, tuổi còn trẻ, diện mạo yêu nghiệt, vừa thấy liền biết không phải người ổn trọng, chỉ sợ chữa bệnh là giả, cấu kết làm bậy với con tiểu hồ ly này mới là thật.

"Hửm, lão thân sống nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thần y trẻ tuổi như vậy đấy."

Thính lực của Tư Không rất tốt, vừa rồi tuy cách khá xa, nhưng đối thoại giữa Lý Diệp cùng Triệu mẫu đều nghe thấy rõ ràng, lập tức cười rạng rỡ trả lời: "Lão phu nhân quá khen, tại hạ đúng là thần y trẻ tuổi."

Triệu mẫu không nghĩ tới đối phương lại đồng ý hào phóng như vậy, còn muốn châm chọc thêm mấy câu, đột nhiên đối điện trực tiếp với gương mặt mỉm cười của hắn, dưới vẻ ngoài tươi cười kia ẩn giấu khí tràng lạnh lẽo làm bà ta không khỏi rùng mình một cái, lời nói đã đến bên miệng cũng nuốt vào trong, lập tức rời mắt không dám nói gì nữa.

Mọi người ở cửa hàn huyên một lúc, đang chuẩn bị đi vào, thì nghe thấy từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, đảo mắt đã đến trước mặt, Thẩm Vũ mặc hồ phục đỏ thẫm nhảy xuống ngựa, tinh thần phấn chấn ôm quyền: "Chư vị tới sớm!"

Hắn cười thăm hỏi từng người, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Lý Diệp, không biết có phải tiểu nương tử xuất phát quá sớm hay không mà thoạt nhìn cả người uể oải.

"Thẩm Vệ úy, thật trùng hợp?" Triệu Nam Tự tiến lên một bước ngăn trở ánh mắt của hắn đang nhìn về phía vị hôn thê của mình, có hơi bất mãn.

Thẩm Vũ cũng không để ý lắm, cười nói: "Nghe nói nơi này có bạch hồ lui tới, Thẩm mỗ tò mò nên muốn tới đây ở lại mấy ngày, nhìn xem sao."

"Chỉ một mình ngài? Thẩm Vệ úy không thấy buồn sao."

"Không phải gặp được chư vị rồi hay sao, mấy người chúng ta tụ tập là đủ vui rồi?"

"Nếu là vậy, mời mọc không bằng gặp mặt ngẫu nhiên, đi cùng nhau đi." Một tay của Triệu Nam Tự nắm tay Lý Diệp, một tay khác làm tư thế mời: "Mời Thẩm Vệ úy."

Thẩm Vũ nhìn chằm chằm nơi hai người nắm tay mấy lần, vén áo bào cất bước: "Nếu Triệu thiếu giám nhiệt tình như vậy, Thẩm mỗ cũng không khách khí."

Chú thích:

(*) Gỗ Hoàng Hoa Lê: là một loại gỗ sưa chỉ mọc ở đảo Hải Nam (Trung Quốc) nên còn được gọi là Gỗ sưa Hải Nam. Đây là một trong những dòng gỗ sưa có chất lượng tốt nhất thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh Ta He Cùng Nghĩa Huynh

Số ký tự: 0