Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 34
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
Editor: Hannah
A Dung chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu và áy náy gần chết. Cho dù xả giận như thế nào cũng không sánh bằng sức khỏe của Yến Ninh. Lúc nào thu thập Khương Hoàn kia mà không được, vì sao nàng không ngăn cản, ngược lại giật dây Yến Ninh đang bệnh nặng đến tranh luận với đôi mẫu nữ ti tiện này?
A Dung vừa khóc vừa gọi người nhanh chóng đem Yến Ninh đưa đến sương phòng Thượng Phòng của Lý Quốc Công phu nhân.
Bây giờ trở về phòng Yến Ninh là không thể, xung quanh cũng chỉ có thể ở phòng Lý Quốc Công phu nhân.
"Đừng khóc, mau gọi người đi mời thái y tới." Lý Quốc Công phu nhân cũng không lo được Lý Quốc Công và mẫu nữ Sở Thị nữa, giờ phút này bà ấy không chút vui vẻ vì mẫu nữ Sở Thị xui xẻo, sắc mặt trắng bệch, nói với Khương Vệ đang lo lắng bất an nhìn liên tiếp về phía Sở Vương, “Cũng không biết tại sao bệnh càng nặng thêm! Lần này A Ninh đại khái thật sự sợ hãi. Con đi gọi người đun một chén thuốc cho A Ninh trước. Ông còn ở nơi này làm gì? Mang theo tâm can bảo bối của ông xéo đi nhanh lên, đừng làm bẩn phòng của ta!" Câu quát lớn này dĩ nhiên dành cho Lý Quốc Công, Lý Quốc Công phu nhân không rảnh phản ứng Lý Quốc Công, cũng không châm chọc khiêu khích Sở Thị, mà cùng A Dung khẩn trương đi theo Yến Ninh về phía sương phòng.
Tiểu cô nương đơn bạc được một bà tử có khí lực rất lớn ôm ngang lên, nho nhỏ một đoàn, nhìn yếu ớt khiến người ta không dám đụng vào.
Sở Vương đứng ở Thượng Phòng, sau đó quay đầu, nhìn sắc mặt Lý Quốc Công lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên bị thê tử quát lớn cảm thấy mười phần xấu hổ giận dữ.
"Cáo từ." Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp mang theo thị vệ bên người rời đi.
Lý Quốc Công hận không thể để hắn mau chóng rời đi để tìm cách cứu viện ái nữ Khương Hoàn của mình, thấy Sở Vương xem như đã đi, lập tức thở dài một hơi, liên tục gọi hạ nhân bên người nói, "Còn không đi xem thử A Hoàn làm sao rồi!"
Ông ta gấp đến độ không chịu được, biết dạng trời rét lạnh này đối nữ hài nhi rơi xuống nước là chuyện liên quan tới tính mạng, tự mình cũng vội vàng đi bên tới bên hồ, đã thấy một người bị ra từ trong hồ nước, cô gái đáng thương toàn thân đều là vụn băng không được để ý chút nào mà bị ném lên bên trên bờ hồ. Nàng ta thoi thóp, mặt mày mỹ mạo vũ mị trắng bệch không có chút huyết sắc, sờ cánh tay ngàng ta một chút, lạnh băng như hàn băng dưới hồ.
"Quốc Công Gia, A Hoàn chịu ủy khuất!" Sở Thị lập tức khóc lóc.
Lý Quốc Công trầm mặc hồi lâu.
Ủy khuất thì phải làm thế nào đây?
Người vứt Khương Hoàn xuống nước chính là Sở Vương.
Chẳng lẽ ông ta hoặc là Sở Thị còn dám đi tìm Sở Vương báo thù hay sao?
Đó chính là Sở Vương, là người Hoàng đế nể trọng, Thái tử kính trọng, chư vị hoàng tử e ngại.
"Đừng nói nữa, mau đem A Hoàn vào phòng trong ấm áp.” Đối với chuyện đi tìm Sở Vương báo thù, hoặc là khiển trách Sở Vương, Lý Quốc Công cũng không dám đáp ứng Sở Thị, chỉ tranh thủ thời gian gọi hạ nhân bên người tiến lên.
Nhưng khi nhìn thấy hạ nhân bên người đều là nam nhân trẻ tuổi, nha hoàn Lý Quốc Công Phủ không có đứa nào có nhãn lực, nhìn lại y phục Khương Hoàn đơn bạc, Lý Quốc Công nào dám để hạ nhân ôm Khương Hoàn, tổn hại danh dự Khương Hoàn, chỉ có thể thở dài một hơi, tự mình ôm Khương Hoàn lên, vội vàng đi thư phòng của ông ta.
Chỉ là trong thư phòng cũng chỉ có một cái giường La Hán, Khương Hoàn nằm trên đó rất không thoải mái.
Nàng ta nhìn qua như muốn tắt thở, toàn thân đều đang nhỏ nước băng lãn, mái tóc đen nhánh ướt đẫm, dán vào trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, nhìn rất thoi thóp.
Lý Quốc Công dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến Yến Ninh bệnh nặng.
Ông ta rủ xuống mi mắt, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Sở Thị.
Sở Thị bổ nhào vào tới trước mặt Khương Hoàn, ôm lấy nữ nhi quay đầu khóc lóc với Lý Quốc Công nói, " Quốc Công Gia, coi như Vương Gia muốn xả giận cho Biểu cô nương, thế nhưng không có đại lý để A Hoàn chịu loại khổ nạn này. Biểu cô nương đúng là rơi xuống nước, nhưng chẳng lẽ A Hoàn không xin lỗi, không bồi tội sao? Tại sao phải cứng rắn không buông tha? Chẳng qua là, chẳng qua là vì trả thù ta thôi. Đều là bởi vì ta, bởi vì ta khiến trong lòng thái thái, khiến đại tiểu thư oán hận, bởi vậy bắt được sai lầm A Hoàn, thì muốn mạng của con. Quốc Công Gia, A Hoàn là con gái duy nhất của hai ta, là mệnh căn của ta! Nếu như A Hoàn có mệnh hệ gì, ta cũng không muốn sống nữa!"
Nàng ta khóc đến mức không thành tiếng.
A Dung chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu và áy náy gần chết. Cho dù xả giận như thế nào cũng không sánh bằng sức khỏe của Yến Ninh. Lúc nào thu thập Khương Hoàn kia mà không được, vì sao nàng không ngăn cản, ngược lại giật dây Yến Ninh đang bệnh nặng đến tranh luận với đôi mẫu nữ ti tiện này?
A Dung vừa khóc vừa gọi người nhanh chóng đem Yến Ninh đưa đến sương phòng Thượng Phòng của Lý Quốc Công phu nhân.
Bây giờ trở về phòng Yến Ninh là không thể, xung quanh cũng chỉ có thể ở phòng Lý Quốc Công phu nhân.
"Đừng khóc, mau gọi người đi mời thái y tới." Lý Quốc Công phu nhân cũng không lo được Lý Quốc Công và mẫu nữ Sở Thị nữa, giờ phút này bà ấy không chút vui vẻ vì mẫu nữ Sở Thị xui xẻo, sắc mặt trắng bệch, nói với Khương Vệ đang lo lắng bất an nhìn liên tiếp về phía Sở Vương, “Cũng không biết tại sao bệnh càng nặng thêm! Lần này A Ninh đại khái thật sự sợ hãi. Con đi gọi người đun một chén thuốc cho A Ninh trước. Ông còn ở nơi này làm gì? Mang theo tâm can bảo bối của ông xéo đi nhanh lên, đừng làm bẩn phòng của ta!" Câu quát lớn này dĩ nhiên dành cho Lý Quốc Công, Lý Quốc Công phu nhân không rảnh phản ứng Lý Quốc Công, cũng không châm chọc khiêu khích Sở Thị, mà cùng A Dung khẩn trương đi theo Yến Ninh về phía sương phòng.
Tiểu cô nương đơn bạc được một bà tử có khí lực rất lớn ôm ngang lên, nho nhỏ một đoàn, nhìn yếu ớt khiến người ta không dám đụng vào.
Sở Vương đứng ở Thượng Phòng, sau đó quay đầu, nhìn sắc mặt Lý Quốc Công lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên bị thê tử quát lớn cảm thấy mười phần xấu hổ giận dữ.
"Cáo từ." Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp mang theo thị vệ bên người rời đi.
Lý Quốc Công hận không thể để hắn mau chóng rời đi để tìm cách cứu viện ái nữ Khương Hoàn của mình, thấy Sở Vương xem như đã đi, lập tức thở dài một hơi, liên tục gọi hạ nhân bên người nói, "Còn không đi xem thử A Hoàn làm sao rồi!"
Ông ta gấp đến độ không chịu được, biết dạng trời rét lạnh này đối nữ hài nhi rơi xuống nước là chuyện liên quan tới tính mạng, tự mình cũng vội vàng đi bên tới bên hồ, đã thấy một người bị ra từ trong hồ nước, cô gái đáng thương toàn thân đều là vụn băng không được để ý chút nào mà bị ném lên bên trên bờ hồ. Nàng ta thoi thóp, mặt mày mỹ mạo vũ mị trắng bệch không có chút huyết sắc, sờ cánh tay ngàng ta một chút, lạnh băng như hàn băng dưới hồ.
"Quốc Công Gia, A Hoàn chịu ủy khuất!" Sở Thị lập tức khóc lóc.
Lý Quốc Công trầm mặc hồi lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ủy khuất thì phải làm thế nào đây?
Người vứt Khương Hoàn xuống nước chính là Sở Vương.
Chẳng lẽ ông ta hoặc là Sở Thị còn dám đi tìm Sở Vương báo thù hay sao?
Đó chính là Sở Vương, là người Hoàng đế nể trọng, Thái tử kính trọng, chư vị hoàng tử e ngại.
"Đừng nói nữa, mau đem A Hoàn vào phòng trong ấm áp.” Đối với chuyện đi tìm Sở Vương báo thù, hoặc là khiển trách Sở Vương, Lý Quốc Công cũng không dám đáp ứng Sở Thị, chỉ tranh thủ thời gian gọi hạ nhân bên người tiến lên.
Nhưng khi nhìn thấy hạ nhân bên người đều là nam nhân trẻ tuổi, nha hoàn Lý Quốc Công Phủ không có đứa nào có nhãn lực, nhìn lại y phục Khương Hoàn đơn bạc, Lý Quốc Công nào dám để hạ nhân ôm Khương Hoàn, tổn hại danh dự Khương Hoàn, chỉ có thể thở dài một hơi, tự mình ôm Khương Hoàn lên, vội vàng đi thư phòng của ông ta.
Chỉ là trong thư phòng cũng chỉ có một cái giường La Hán, Khương Hoàn nằm trên đó rất không thoải mái.
Nàng ta nhìn qua như muốn tắt thở, toàn thân đều đang nhỏ nước băng lãn, mái tóc đen nhánh ướt đẫm, dán vào trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, nhìn rất thoi thóp.
Lý Quốc Công dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến Yến Ninh bệnh nặng.
Ông ta rủ xuống mi mắt, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Sở Thị.
Sở Thị bổ nhào vào tới trước mặt Khương Hoàn, ôm lấy nữ nhi quay đầu khóc lóc với Lý Quốc Công nói, " Quốc Công Gia, coi như Vương Gia muốn xả giận cho Biểu cô nương, thế nhưng không có đại lý để A Hoàn chịu loại khổ nạn này. Biểu cô nương đúng là rơi xuống nước, nhưng chẳng lẽ A Hoàn không xin lỗi, không bồi tội sao? Tại sao phải cứng rắn không buông tha? Chẳng qua là, chẳng qua là vì trả thù ta thôi. Đều là bởi vì ta, bởi vì ta khiến trong lòng thái thái, khiến đại tiểu thư oán hận, bởi vậy bắt được sai lầm A Hoàn, thì muốn mạng của con. Quốc Công Gia, A Hoàn là con gái duy nhất của hai ta, là mệnh căn của ta! Nếu như A Hoàn có mệnh hệ gì, ta cũng không muốn sống nữa!"
Nàng ta khóc đến mức không thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro