Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 36
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
Thân thể Lý Quốc Công chợt lay động một cái, không nói gì, ngược lại Sở Thị đã khóc đến mức không nhịn được, nắm lấy cánh tay của ông ta khóc lóc nói, "Quốc Công Gia! A Hoàn sẽ phải chết, cầu xin chàng đi cầu xin Biểu cô nương đi!"
Trong lòng nàng ta cực kì hận, hận Lý Quốc Công phu nhân, hận mấy nữ nhân kia ở trước mặt Sở Vương làm nhục nàng ta, thế nhưng ở thời điểm này lại không thể lo lắng chuyện này. Khi nàng sinh ra Khương Hoàn đã bị tổn thương thân thể, không thể có mang thai lần nữa, Khương Hoàn là nữ nhi duy nhất của nàng ta, nếu như Khương Hoàn thật sự sốt hư người, để lại mầm bệnh, vậy Sở Thị còn trông cậy vào cái gì, ngày sau sao có thể nở mày nở mặt quay về Lý Quốc Công Phủ?
Nàng ta chờ mong mà nhìn Lý Quốc Công.
Lý Quốc Công gật gật đầu lung tung, lại khó xử nói, "A Ninh chỉ sợ còn chưa có tỉnh."
"Ngài đi qua nhìn đi! Chỉ cần Biểu cô nương tỉnh, ngài bảo nàng thái y tới! Quốc Công Gia, ngài là cữu cữu Biểu cô nương, nàng, nàng cũng không thể không nghe! Mà Biểu cô nương và Quốc Công Gia chàng có thâm cừu đại hận gì hay sao? Chẳng lẽ còn muốn nhìn thấy con gái của chàng chết đi hay sao?"
Quả nhiên Sở Thị thấy Lý Quốc Công dao động sắc mặt, nghĩ đến việc mẫu nữ Lý Quốc Công phu nhân bức bách mình, đáy mắt không khỏi lộ ra mấy phần cừu hận, cố gắng nhu hòa thanh âm mà nói với Lý Quốc Công, "Mà thiếp lại nghe nói Biểu cô nương dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, hiếu thuận tôn trọng nhất cữu cữu là chàng. Bây giờ, chẳng qua là một câu nói của nàng mà thôi, nàng làm sao có thể phản bác chàng, không để ý tâm tình của chàng, không bảo thái y đến xem bệnh cho A Hoàn cơ chứ?"
Thanh âm của nàng ta ôn nhu, Lý Quốc Công trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu.
Sở Thị không khỏi giãn mặt ra, lộ ra một nụ cười mang theo vài phần hào quang.
"Thiếp biết. Trên đời này ai cũng có thể không tin. Thế nhưng chỉ có Quốc Công Gia chàng, là không rời không bỏ mẹ con thiếp."
"Nàng yên tâm đi." Trong lòng Lý Quốc Công quả nhiên sinh ra mấy phần cảm động, vỗ vỗ tay Sở Thị nhu hòa nói, "Chẳng qua là một thái y. A Ninh dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ đáp ứng."
Sở Thị khéo léo gật đầu.
Trong ánh mắt nàng ta tràn ngập chờ mong và ôn nhu nhìn Lý Quốc Công, sau một lát lại chán nản nói, "Nhiều năm như vậy, thái thái luôn có hiểu lầm với thiếp. Quốc Công Gia, năm đó thiếp và Quốc Công Gia chẳng qua kìm lòng không được. Thiếp tình nguyện làm nhị phòng cho Quốc Công Gia, cũng không có ý nghĩ muốn thái thái chết đi, cũng không nguyền rủa nàng ấy."
Nàng ta nói tới những chuyện cũ năm xưa, Lý Quốc Công không khỏi thở dài nhiều hơn mấy phần, sắc mặt càng thêm ôn nhu nói, "Ta biết tâm ý của nàng. Mà năm đó. . ." Sắc mặt ông ta phức tạp, lại không nói thêm gì nữa, chỉ căn dặn Sở Thị, "Chăm sóc thật tốt cho A Hoàn, ta đi tìm A Ninh."
Ông ta mang theo người vội vàng đi tới Thượng Phòng Lý Quốc Công phu nhân.
Bên trong Thượng Phòng tự nhiên rất rối loạn, tất cả đều vây quanh Yến Ninh bận rộn.
Cũng may thái y chính y thuật cao siêu, Yến Ninh sốt cao không lùi, toàn thân nhiệt độ cao, hôn mê khiến người ta hốt hoảng, nhưng thái y chính sắc hai bát thuốc, đến ban đêm hôm nay, Yến Ninh đã suy yếu tỉnh lại. Nàng cảm thấy mình phảng phất như đang nằm trong mộng, thời điểm tưởng như hôn mê, nhưng thật ra cũng nghe thấy thanh âm thương tâm của Lý Quốc Công phu nhân và A Dung ở bên người.
Nàng cũng mơ thấy rất nhiều rất nhiều chuyện ở kiếp trước, bên trong những chuyện kia, Thẩm Ngôn Khanh mang tới đau xót khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng thời điểm nàng lại nghe thấy thanh âm Lý Quốc Công phu nhân và A Dung Khương Vệ, từ từ cảm thấy những đau khổ mà Thẩm Ngôn Khanh mang tới cũng không tính là gì.
Vì Thẩm Ngôn Khanh khiến nàng thương tâm, loại chuyện đối với Yến Ninh mà nói, bây giờ ngẫm lại có lẽ rất ngu xuẩn.
Nàng rõ ràng có nhiều người thương yêu mình như vậy, cũng cần được yêu thương, tại sao nàng phải lãng phí tâm tình ở trên người không thân cơ chứ.
Nàng cũng hoảng hốt cảm thấy, phảng phất trong giấc mộng của mình, có một đôi tay nâng nàng vào trong lòng. . .
Chắc là ảo giác mà thôi.
Lúc Yến Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai mắt vô thần, nhưng trong lòng lại cực kì an ổn.
"Tỉnh lại." Lý Quốc Công phu nhân ở bên cạnh bỗng nhiên thở dài một hơi vui vẻ nói. Yến Ninh suy yếu quay đầu, trông thấy Lý Quốc Công phu nhân dùng khuôn mặt có vài phần mỏi mệt vui vẻ nhìn mình. Hốc mắt của nàng đỏ lên, há to miệng, nhưng cuống họng khàn khàn nên nói không ra lời. Muốn đưa tay đi sờ sờ cánh tay Đại cữu mẫu, khuyên bà không cần rơi lệ vì mình rơi lệ, lại bất lực không thể động đậy.
Trong lòng nàng ta cực kì hận, hận Lý Quốc Công phu nhân, hận mấy nữ nhân kia ở trước mặt Sở Vương làm nhục nàng ta, thế nhưng ở thời điểm này lại không thể lo lắng chuyện này. Khi nàng sinh ra Khương Hoàn đã bị tổn thương thân thể, không thể có mang thai lần nữa, Khương Hoàn là nữ nhi duy nhất của nàng ta, nếu như Khương Hoàn thật sự sốt hư người, để lại mầm bệnh, vậy Sở Thị còn trông cậy vào cái gì, ngày sau sao có thể nở mày nở mặt quay về Lý Quốc Công Phủ?
Nàng ta chờ mong mà nhìn Lý Quốc Công.
Lý Quốc Công gật gật đầu lung tung, lại khó xử nói, "A Ninh chỉ sợ còn chưa có tỉnh."
"Ngài đi qua nhìn đi! Chỉ cần Biểu cô nương tỉnh, ngài bảo nàng thái y tới! Quốc Công Gia, ngài là cữu cữu Biểu cô nương, nàng, nàng cũng không thể không nghe! Mà Biểu cô nương và Quốc Công Gia chàng có thâm cừu đại hận gì hay sao? Chẳng lẽ còn muốn nhìn thấy con gái của chàng chết đi hay sao?"
Quả nhiên Sở Thị thấy Lý Quốc Công dao động sắc mặt, nghĩ đến việc mẫu nữ Lý Quốc Công phu nhân bức bách mình, đáy mắt không khỏi lộ ra mấy phần cừu hận, cố gắng nhu hòa thanh âm mà nói với Lý Quốc Công, "Mà thiếp lại nghe nói Biểu cô nương dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, hiếu thuận tôn trọng nhất cữu cữu là chàng. Bây giờ, chẳng qua là một câu nói của nàng mà thôi, nàng làm sao có thể phản bác chàng, không để ý tâm tình của chàng, không bảo thái y đến xem bệnh cho A Hoàn cơ chứ?"
Thanh âm của nàng ta ôn nhu, Lý Quốc Công trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu.
Sở Thị không khỏi giãn mặt ra, lộ ra một nụ cười mang theo vài phần hào quang.
"Thiếp biết. Trên đời này ai cũng có thể không tin. Thế nhưng chỉ có Quốc Công Gia chàng, là không rời không bỏ mẹ con thiếp."
"Nàng yên tâm đi." Trong lòng Lý Quốc Công quả nhiên sinh ra mấy phần cảm động, vỗ vỗ tay Sở Thị nhu hòa nói, "Chẳng qua là một thái y. A Ninh dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ đáp ứng."
Sở Thị khéo léo gật đầu.
Trong ánh mắt nàng ta tràn ngập chờ mong và ôn nhu nhìn Lý Quốc Công, sau một lát lại chán nản nói, "Nhiều năm như vậy, thái thái luôn có hiểu lầm với thiếp. Quốc Công Gia, năm đó thiếp và Quốc Công Gia chẳng qua kìm lòng không được. Thiếp tình nguyện làm nhị phòng cho Quốc Công Gia, cũng không có ý nghĩ muốn thái thái chết đi, cũng không nguyền rủa nàng ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta nói tới những chuyện cũ năm xưa, Lý Quốc Công không khỏi thở dài nhiều hơn mấy phần, sắc mặt càng thêm ôn nhu nói, "Ta biết tâm ý của nàng. Mà năm đó. . ." Sắc mặt ông ta phức tạp, lại không nói thêm gì nữa, chỉ căn dặn Sở Thị, "Chăm sóc thật tốt cho A Hoàn, ta đi tìm A Ninh."
Ông ta mang theo người vội vàng đi tới Thượng Phòng Lý Quốc Công phu nhân.
Bên trong Thượng Phòng tự nhiên rất rối loạn, tất cả đều vây quanh Yến Ninh bận rộn.
Cũng may thái y chính y thuật cao siêu, Yến Ninh sốt cao không lùi, toàn thân nhiệt độ cao, hôn mê khiến người ta hốt hoảng, nhưng thái y chính sắc hai bát thuốc, đến ban đêm hôm nay, Yến Ninh đã suy yếu tỉnh lại. Nàng cảm thấy mình phảng phất như đang nằm trong mộng, thời điểm tưởng như hôn mê, nhưng thật ra cũng nghe thấy thanh âm thương tâm của Lý Quốc Công phu nhân và A Dung ở bên người.
Nàng cũng mơ thấy rất nhiều rất nhiều chuyện ở kiếp trước, bên trong những chuyện kia, Thẩm Ngôn Khanh mang tới đau xót khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng thời điểm nàng lại nghe thấy thanh âm Lý Quốc Công phu nhân và A Dung Khương Vệ, từ từ cảm thấy những đau khổ mà Thẩm Ngôn Khanh mang tới cũng không tính là gì.
Vì Thẩm Ngôn Khanh khiến nàng thương tâm, loại chuyện đối với Yến Ninh mà nói, bây giờ ngẫm lại có lẽ rất ngu xuẩn.
Nàng rõ ràng có nhiều người thương yêu mình như vậy, cũng cần được yêu thương, tại sao nàng phải lãng phí tâm tình ở trên người không thân cơ chứ.
Nàng cũng hoảng hốt cảm thấy, phảng phất trong giấc mộng của mình, có một đôi tay nâng nàng vào trong lòng. . .
Chắc là ảo giác mà thôi.
Lúc Yến Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai mắt vô thần, nhưng trong lòng lại cực kì an ổn.
"Tỉnh lại." Lý Quốc Công phu nhân ở bên cạnh bỗng nhiên thở dài một hơi vui vẻ nói. Yến Ninh suy yếu quay đầu, trông thấy Lý Quốc Công phu nhân dùng khuôn mặt có vài phần mỏi mệt vui vẻ nhìn mình. Hốc mắt của nàng đỏ lên, há to miệng, nhưng cuống họng khàn khàn nên nói không ra lời. Muốn đưa tay đi sờ sờ cánh tay Đại cữu mẫu, khuyên bà không cần rơi lệ vì mình rơi lệ, lại bất lực không thể động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro