Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 49
Phi Dực
2024-11-21 22:12:33
A Dung mặc dù nghe những lời kinh thế hãi tục của Yến Ninh, nhưng Yến Ninh cảm thấy đại biểu tỷ nhà mình không có thay đổi gì hết, vẫn rực rỡ vô song, nghiêm nghị sinh uy như cũ. Chỉ là nàng cảm thấy Khương Vệ như có hơi tránh né nàng thì phải, nàng cảm thấy có chút mờ mịt, lôi kéo Khương Vệ đi tớimột bên ngửa đầu hỏi thiếu niên cao gầy anh tuấn này, "Tam biểu ca, vì sao huynh trốn tránh muội?"
Khóe mắt của nàng còn hiện ra vết đỏ ửng nhàn nhạt, ngửa đầu dùng một mắt đôi trong veo liễm diễm nhìn Khương Vệ.
Đột nhiên Khương Vệ không biết mình nên nói gì.
Hắn giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy bản thân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ khắc này ở dưới cái nhìn chăm chú của Yến Ninh lại không nói nên lời.
". . . Không có gì." Thấy Yến Ninh ăn mặc mỏng manh, dù đang ở trong phòng A Lan, cực kì ấm áp, nhưng Khương Vệ cũng vẫn cẩn thận đắp tấm thảm bên tay lên người Yến Ninh, thấp giọng nói, "Biểu muội, đều là huynh không tốt. Nếu như không phải vì huynh không chăm sóc tốt cho muội, muội sẽ khong bị bệnh thêm một lần nữa."
Nếu như không phải hắn đưa Yến Ninh tới trước mặt Sở Vương, khiến Yến Ninh không hiểu sao chui ra khỏi áo khoác ngoài mà ghé vào trên cánh tay Sở Vương mà khóc lóc, không chỉ khóc đến mức mặt mũi suýt nữa đông lạnh, mà còn vì thế mà bị gió lạnh thổi vào khiến bệnh càng thêm nghiêm trọng.
Khương Vệ không khỏi có chút áy náy.
Mặc dù hắn muốn bảo vệ Yến Ninh, nhưng cuối cùng vẫn là nam tử, cẩu thả, bởi vậy mới xem nhẹ, khiến Yến Ninh lại bị bệnh.
"Sao có thể trách tam biểu ca chứ? Đều bởi vì muội tùy hứng mới bị bệnh nặng thêm." Yến Ninh nhìn thấy Khương Vệ hiện giờ đang áy náy, nghĩ đến ở kiếp trước Lý Quốc Công phu nhân muốn gói đại phiền phức là nàng đút cho Khương Vệ.
Nàng cảm thấy mình rất bất an, lại cảm thấy bản thân liên lụy Khương Vệ rất lớn, bây giờ đối mặt với Khương Vệ toàn tâm toàn ý chăm sóc mình, nàng càng thêm thấy có lỗi với Khương Vệ, vội vàng lắc đầu nói, "Tam biểu ca đối xử với muội đã rất tốt. Mà tam biểu ca..." Nàng vốn muốn nói thật ra Khương Vệ không có nghĩa vụ phải bảo vệ nàng, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không nói ra, chỉ là nhỏ giọng nói với Khương Vệ, "Tam biểu ca, muội xem huynh trở thành thân ca ca. Cho nên những chuyện nhỏ nhặt này, huynh muội chúng ta không cần so đo có được hay không?"
Nàng không muốn gả cho Khương Vệ, khiến Khương Vệ từ đây gánh vác cục nợ nặng nề là nàng.
Nhìn xem.
Hiện tại nàng chẳng qua chỉ là biểu muội của Khương Vệ, nhưng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, dù bởi vì nguyên nhân chính mình bốc đồng nên khiến bệnh nặng thê, đều sẽ khiến Khương Vệ cảm thấy rất khó xử tự trách.
Nếu như nàng gả cho Khương Vệ, có lẽ nàng có thể thỏa mãn ý muốn ở lại Lý Quốc Công phủ, ở bên người nhà người, nhưng lại là sự không công bằng rất lớn với Khương Vệ.
Huynh ấy hẳn nên cưới một nữ tử rất tốt rất tốt, cầm sắt hòa minh với huynh ấy, khiến huynh ấy ở trên sa trường không có có nỗi lo về sau, mà không phải khiến huynh ấy luôn luôn lo lắng cho mình, luôn luôn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ.
Khương Vệ bỗng nhiên sững sờ.
Hắn cúi đầu chuyên chú nhìn cái đầu nhỏ buông thõng, nhìn Yến Ninh đơn bạc đáng thương một lát.
"Huynh muội à." Hắn thấp giọng nói.
"Làm sao thế?" Yến Ninh vội vàng hỏi.
"Không có gì. Chỉ không nghĩ tới cô nương nhỏ không có lương tâm nhà muội còn biết ta là ca ca của muội." Khương Vệ đột nhiên cười một tiếng, thiếu niên anh linh cười cực kì cởi mở, đưa tay, bàn tay có vài phần kén mỏng khẽ bóp bóp mặt Yến Ninh vừa cười vừa nói, "Huynh biết. Chẳng qua chính bởi vì huynh là ca ca của muội, nên càng phải chăm sóc muội thật tốt, nếu không thì còn tư cách gì mà làm ca ca của muội chứ. Muội nói xem đúng không?"
Hắn cười phảng phất như sắc trời bên ngoài cũng sáng tỏ, Yến Ninh chỉ cảm thấy nụ cười này thật sự giống như là ánh nắng, chiếu sáng cả căn phòng, nàng cũng vừa cong mắt cười, vừa đưa tay vỗ vỗ tay Khương Vệ đang sờ mặt mình, âm thanh nho nhỏ nói, “Không được bóp mặt của muội."
Nàng đẩy Khương Vệ ra, quay người, cộp cộp chạy nhào vào trong ngực A Dung.
"Huynh xem đi. Ta đã nói, bên trong trong tỷ muội nhà chúng ta, là nàng ấy biết nũng nịu nhất." A Lan đang ngồi ở bên cạnh lò, bảo mấy nha hoàn phụ mình nướng thịt ăn, thấy Yến Ninh nũng nịu chui vào trong ngực A Dung, ôm A Dung không buông tay, thì nói với A Dung, " Tiểu Bát Ngụy Quốc Công Phủ đại tỷ tỷ biết không? Tiểu Bát trước đó đã gặp qua A Ninh cũng nói, A Ninh nũng nịu, lại rụt rè, nàng ấy hận không thể cưới A Ninh về nhà đấy."
Khóe mắt của nàng còn hiện ra vết đỏ ửng nhàn nhạt, ngửa đầu dùng một mắt đôi trong veo liễm diễm nhìn Khương Vệ.
Đột nhiên Khương Vệ không biết mình nên nói gì.
Hắn giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy bản thân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ khắc này ở dưới cái nhìn chăm chú của Yến Ninh lại không nói nên lời.
". . . Không có gì." Thấy Yến Ninh ăn mặc mỏng manh, dù đang ở trong phòng A Lan, cực kì ấm áp, nhưng Khương Vệ cũng vẫn cẩn thận đắp tấm thảm bên tay lên người Yến Ninh, thấp giọng nói, "Biểu muội, đều là huynh không tốt. Nếu như không phải vì huynh không chăm sóc tốt cho muội, muội sẽ khong bị bệnh thêm một lần nữa."
Nếu như không phải hắn đưa Yến Ninh tới trước mặt Sở Vương, khiến Yến Ninh không hiểu sao chui ra khỏi áo khoác ngoài mà ghé vào trên cánh tay Sở Vương mà khóc lóc, không chỉ khóc đến mức mặt mũi suýt nữa đông lạnh, mà còn vì thế mà bị gió lạnh thổi vào khiến bệnh càng thêm nghiêm trọng.
Khương Vệ không khỏi có chút áy náy.
Mặc dù hắn muốn bảo vệ Yến Ninh, nhưng cuối cùng vẫn là nam tử, cẩu thả, bởi vậy mới xem nhẹ, khiến Yến Ninh lại bị bệnh.
"Sao có thể trách tam biểu ca chứ? Đều bởi vì muội tùy hứng mới bị bệnh nặng thêm." Yến Ninh nhìn thấy Khương Vệ hiện giờ đang áy náy, nghĩ đến ở kiếp trước Lý Quốc Công phu nhân muốn gói đại phiền phức là nàng đút cho Khương Vệ.
Nàng cảm thấy mình rất bất an, lại cảm thấy bản thân liên lụy Khương Vệ rất lớn, bây giờ đối mặt với Khương Vệ toàn tâm toàn ý chăm sóc mình, nàng càng thêm thấy có lỗi với Khương Vệ, vội vàng lắc đầu nói, "Tam biểu ca đối xử với muội đã rất tốt. Mà tam biểu ca..." Nàng vốn muốn nói thật ra Khương Vệ không có nghĩa vụ phải bảo vệ nàng, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không nói ra, chỉ là nhỏ giọng nói với Khương Vệ, "Tam biểu ca, muội xem huynh trở thành thân ca ca. Cho nên những chuyện nhỏ nhặt này, huynh muội chúng ta không cần so đo có được hay không?"
Nàng không muốn gả cho Khương Vệ, khiến Khương Vệ từ đây gánh vác cục nợ nặng nề là nàng.
Nhìn xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại nàng chẳng qua chỉ là biểu muội của Khương Vệ, nhưng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, dù bởi vì nguyên nhân chính mình bốc đồng nên khiến bệnh nặng thê, đều sẽ khiến Khương Vệ cảm thấy rất khó xử tự trách.
Nếu như nàng gả cho Khương Vệ, có lẽ nàng có thể thỏa mãn ý muốn ở lại Lý Quốc Công phủ, ở bên người nhà người, nhưng lại là sự không công bằng rất lớn với Khương Vệ.
Huynh ấy hẳn nên cưới một nữ tử rất tốt rất tốt, cầm sắt hòa minh với huynh ấy, khiến huynh ấy ở trên sa trường không có có nỗi lo về sau, mà không phải khiến huynh ấy luôn luôn lo lắng cho mình, luôn luôn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ.
Khương Vệ bỗng nhiên sững sờ.
Hắn cúi đầu chuyên chú nhìn cái đầu nhỏ buông thõng, nhìn Yến Ninh đơn bạc đáng thương một lát.
"Huynh muội à." Hắn thấp giọng nói.
"Làm sao thế?" Yến Ninh vội vàng hỏi.
"Không có gì. Chỉ không nghĩ tới cô nương nhỏ không có lương tâm nhà muội còn biết ta là ca ca của muội." Khương Vệ đột nhiên cười một tiếng, thiếu niên anh linh cười cực kì cởi mở, đưa tay, bàn tay có vài phần kén mỏng khẽ bóp bóp mặt Yến Ninh vừa cười vừa nói, "Huynh biết. Chẳng qua chính bởi vì huynh là ca ca của muội, nên càng phải chăm sóc muội thật tốt, nếu không thì còn tư cách gì mà làm ca ca của muội chứ. Muội nói xem đúng không?"
Hắn cười phảng phất như sắc trời bên ngoài cũng sáng tỏ, Yến Ninh chỉ cảm thấy nụ cười này thật sự giống như là ánh nắng, chiếu sáng cả căn phòng, nàng cũng vừa cong mắt cười, vừa đưa tay vỗ vỗ tay Khương Vệ đang sờ mặt mình, âm thanh nho nhỏ nói, “Không được bóp mặt của muội."
Nàng đẩy Khương Vệ ra, quay người, cộp cộp chạy nhào vào trong ngực A Dung.
"Huynh xem đi. Ta đã nói, bên trong trong tỷ muội nhà chúng ta, là nàng ấy biết nũng nịu nhất." A Lan đang ngồi ở bên cạnh lò, bảo mấy nha hoàn phụ mình nướng thịt ăn, thấy Yến Ninh nũng nịu chui vào trong ngực A Dung, ôm A Dung không buông tay, thì nói với A Dung, " Tiểu Bát Ngụy Quốc Công Phủ đại tỷ tỷ biết không? Tiểu Bát trước đó đã gặp qua A Ninh cũng nói, A Ninh nũng nịu, lại rụt rè, nàng ấy hận không thể cưới A Ninh về nhà đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro