Sau Khi Từ Hôn, Đại Gia Ngầm Lừa Tôi Đi Lãnh Chứng
Chắc Là Người T...
2025-01-02 05:00:01
Nghe vậy, Bạc Thần Hàn cong môi, lấy điện thoại ra mở giao diện tin nhắn, ngón tay thon dài nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi.
Bên này, Giang Noãn Tịch vừa xách túi đồ về chỗ hai đồng nghiệp thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên người gửi là Bạc Thần Hàn.
Giang Noãn Tịch ngạc nhiên mở tin nhắn, giây tiếp theo, nhìn thấy nội dung tin nhắn, không khỏi bật cười.
Nội dung tin nhắn chỉ có một câu đơn giản: Đó là đồ ăn thừa cao cấp tôi chôm từ tiệc cưới, nhớ ăn nhiều vào.
Gã này!
Lý Viễn đã nói với cô là do đầu bếp nhà họ Bạc làm, vậy mà anh còn nói những lời như vậy để trêu cô.
Nữ đồng nghiệp bên cạnh thấy cô cười tươi như hoa, vẻ mặt hóng hớt, trêu chọc: "Noãn Tịch, cậu cười gì thế? Cho bọn tớ xem với được không?"
"Không có gì." Giang Noãn Tịch lắc đầu, sau đó nhìn sang túi đồ bên cạnh: "Mở mấy hộp cơm ra đi, chúng ta đều mới chỉ ăn bánh mì, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Đã nói vậy rồi, nam đồng nghiệp cũng không khách khí, liền cầm lấy túi đồ, lấy ra năm hộp cơm bên trong, nữ đồng nghiệp giúp mở nắp.
Nhìn thấy đồ ăn trong hộp, nam đồng nghiệp lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi thốt lên: "Trời ơi! Là một hộp đầy thịt tôm hùm!"
Nữ đồng nghiệp cũng ngạc nhiên không thôi: "Của tôi là thịt bò cao cấp tái năm phần."
Mở ba hộp còn lại, bên trong cũng toàn là món cao cấp, trong đó có một hộp còn đựng bánh cupcake tráng miệng, không nhiều không ít, vừa đủ ba cái.
Nam đồng nghiệp không khỏi nhìn cô nói: "Noãn Tịch, vừa nãy cậu nói đồ ăn này là do bạn thân tặng, tớ xem không chỉ đơn giản là bạn bè đâu nhỉ?"
"Đúng đấy, chắc chắn là người đã đầu tư rất nhiều." Nữ đồng nghiệp vừa ngạc nhiên vừa huých khuỷu tay vào cô, nháy mắt: "Tớ xem là người theo đuổi cậu đấy chứ?"
Giang Noãn Tịch lười giải thích, chỉ chuyển chủ đề chú giục họ mau ăn, sau đó lấy điện thoại ra, lặng lẽ soạn tin nhắn trả lời.
Cùng lúc đó, Bạc Thần Hàn vừa đặt ly rượu xuống, điện thoại trong túi liền rung lên báo có tin nhắn.
Anh lấy điện thoại ra mở tin nhắn, chỉ thấy Giang Noãn Tịch trả lời một câu: Tôi sẽ thưởng thức thật ngon, tiện thể để dành một ít mang về cho anh làm bữa tối, khỏi cần cảm ơn!
Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô.
Người đàn ông khẽ nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng như băng tan, hiếm khi hiện lên một tia ấm áp.
"Ông nội, anh Thần Hàn."
Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Người đàn ông ngẩng lên, thấy Giang Chỉ Kỳ mặc bộ lễ phục lộng lẫy, vẻ mặt hạnh phúc, tay trong tay với Bạc Thời Vũ đi đến trước mặt họ, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo ngang ngược của cô ta hai hôm trước.
Bạc Thời Vũ tự động coi như không thấy Bạc Thần Hàn, ánh mắt nhìn về phía ông cụ Bạc, vẻ mặt đầy quan tâm: "Ông nội, ông đừng quá mệt mỏi, để cháu và Kỳ Kỳ tiếp khách là được rồi, ông đi nghỉ ngơi trước đi."
Ông cụ Bạc gật đầu: “Cũng được."
Giang Chỉ Kỳ lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng Giang Noãn Tịch, liền buột miệng hỏi: "Anh Thần Hàn, hôm nay chị gái không đến nhà chính cùng anh sao?"
Vừa dứt lời, bầu không khí giữa bốn người lập tức trở nên tế nhị và ngưng trệ.
Ông cụ Bạc hôm nay vốn tạm thời g bỏ qua chuyện hoang đường trước đó, giữ hình ảnh hòa thuận với con cháu trước mặt nhiều khách khứa, lúc này lại không thể bình tĩnh được nữa.
Ông trầm mặt, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Bên này, Giang Noãn Tịch vừa xách túi đồ về chỗ hai đồng nghiệp thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên người gửi là Bạc Thần Hàn.
Giang Noãn Tịch ngạc nhiên mở tin nhắn, giây tiếp theo, nhìn thấy nội dung tin nhắn, không khỏi bật cười.
Nội dung tin nhắn chỉ có một câu đơn giản: Đó là đồ ăn thừa cao cấp tôi chôm từ tiệc cưới, nhớ ăn nhiều vào.
Gã này!
Lý Viễn đã nói với cô là do đầu bếp nhà họ Bạc làm, vậy mà anh còn nói những lời như vậy để trêu cô.
Nữ đồng nghiệp bên cạnh thấy cô cười tươi như hoa, vẻ mặt hóng hớt, trêu chọc: "Noãn Tịch, cậu cười gì thế? Cho bọn tớ xem với được không?"
"Không có gì." Giang Noãn Tịch lắc đầu, sau đó nhìn sang túi đồ bên cạnh: "Mở mấy hộp cơm ra đi, chúng ta đều mới chỉ ăn bánh mì, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Đã nói vậy rồi, nam đồng nghiệp cũng không khách khí, liền cầm lấy túi đồ, lấy ra năm hộp cơm bên trong, nữ đồng nghiệp giúp mở nắp.
Nhìn thấy đồ ăn trong hộp, nam đồng nghiệp lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi thốt lên: "Trời ơi! Là một hộp đầy thịt tôm hùm!"
Nữ đồng nghiệp cũng ngạc nhiên không thôi: "Của tôi là thịt bò cao cấp tái năm phần."
Mở ba hộp còn lại, bên trong cũng toàn là món cao cấp, trong đó có một hộp còn đựng bánh cupcake tráng miệng, không nhiều không ít, vừa đủ ba cái.
Nam đồng nghiệp không khỏi nhìn cô nói: "Noãn Tịch, vừa nãy cậu nói đồ ăn này là do bạn thân tặng, tớ xem không chỉ đơn giản là bạn bè đâu nhỉ?"
"Đúng đấy, chắc chắn là người đã đầu tư rất nhiều." Nữ đồng nghiệp vừa ngạc nhiên vừa huých khuỷu tay vào cô, nháy mắt: "Tớ xem là người theo đuổi cậu đấy chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Noãn Tịch lười giải thích, chỉ chuyển chủ đề chú giục họ mau ăn, sau đó lấy điện thoại ra, lặng lẽ soạn tin nhắn trả lời.
Cùng lúc đó, Bạc Thần Hàn vừa đặt ly rượu xuống, điện thoại trong túi liền rung lên báo có tin nhắn.
Anh lấy điện thoại ra mở tin nhắn, chỉ thấy Giang Noãn Tịch trả lời một câu: Tôi sẽ thưởng thức thật ngon, tiện thể để dành một ít mang về cho anh làm bữa tối, khỏi cần cảm ơn!
Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô.
Người đàn ông khẽ nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng như băng tan, hiếm khi hiện lên một tia ấm áp.
"Ông nội, anh Thần Hàn."
Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Người đàn ông ngẩng lên, thấy Giang Chỉ Kỳ mặc bộ lễ phục lộng lẫy, vẻ mặt hạnh phúc, tay trong tay với Bạc Thời Vũ đi đến trước mặt họ, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, khác hẳn với vẻ kiêu ngạo ngang ngược của cô ta hai hôm trước.
Bạc Thời Vũ tự động coi như không thấy Bạc Thần Hàn, ánh mắt nhìn về phía ông cụ Bạc, vẻ mặt đầy quan tâm: "Ông nội, ông đừng quá mệt mỏi, để cháu và Kỳ Kỳ tiếp khách là được rồi, ông đi nghỉ ngơi trước đi."
Ông cụ Bạc gật đầu: “Cũng được."
Giang Chỉ Kỳ lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng Giang Noãn Tịch, liền buột miệng hỏi: "Anh Thần Hàn, hôm nay chị gái không đến nhà chính cùng anh sao?"
Vừa dứt lời, bầu không khí giữa bốn người lập tức trở nên tế nhị và ngưng trệ.
Ông cụ Bạc hôm nay vốn tạm thời g bỏ qua chuyện hoang đường trước đó, giữ hình ảnh hòa thuận với con cháu trước mặt nhiều khách khứa, lúc này lại không thể bình tĩnh được nữa.
Ông trầm mặt, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro