Sau Khi Từ Hôn, Đại Gia Ngầm Lừa Tôi Đi Lãnh Chứng
Hai Người Phải...
2025-01-02 05:00:01
Bạc Thần Hàn khẽ “ừ” một tiếng, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Bốn người đi một đoạn, xác nhận xung quanh không có ai khác, Lục Tiêu mới nhịn không được lên tiếng: "Bạc Thần Hàn thật sự muốn chúng ta giả vờ không quen biết cậu ấy sao?"
Tần Tường trêu chọc: "Người ta bây giờ đang diễn vai cậu cả nhà họ Bạc không được sủng ái, chứ không phải là tổng tài Thịnh Dương hô mưa gọi gió, cứ phối hợp một chút đi."
Ngụy Cảnh Lâm vẻ mặt bất lực: "Diễn sâu quá rồi đấy! Cậu ấy về nước cũng một thời gian rồi, thận trọng đến mức ngay cả bốn anh em chúng ta cũng không gặp mặt."
Hạ Bội Hồng bất đắc dĩ nhướng mày, vỗ vai người bạn đồng hành: "Không muốn sếp Bạc của chúng ta rút lại hợp tác của các nhà thì cứ ngoan ngoãn làm theo đi."
…
Cùng lúc đó, trong một thư phòng nào đó trên tầng hai của căn biệt thự chính nhà họ Bạc.
Ông cụ Bạc ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, trước mặt là một bóng người cao lớn đang quỳ.
Lúc này, Bạc Thời Vũ vẻ mặt chân thành, ăn năn nói: "Ông nội, lần này cháu sai rồi, bây giờ đã tỉnh ngộ, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa!"
Dừng một chút, anh ta giơ tay lên thề: "Cháu thề những gì cháu vừa nói với ông đều là vì nhà họ Bạc chúng ta không bị người ta lợi dụng, không hề có tư tâm gì cả."
Bạc Thần Hàn vừa đến cửa thư phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, nhưng nghe không rõ.
Cửa khép hờ, anh định gõ cửa thì đúng lúc nhìn thấy Bạc Thời Vũ đang quỳ trên mặt đất qua khe cửa, bầu không khí có vẻ ngưng trệ và nghiêm trọng.
Người đàn ông nheo mắt suy tư, liền lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng bên trong qua khe cửa, sau đó mở tin nhắn, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi đi.
Làm xong những việc này, anh giơ tay gõ cửa, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong thư phòng, nói ngắn gọn: "Ông nội, là cháu."
Vừa dứt lời, bên trong liền có tiếng đáp lại: "Vào đi."
Bạc Thần Hàn đẩy cửa bước vào.
Bạc Thời Vũ đang quỳ trên mặt đất đã đứng dậy theo ánh mắt của ông cụ Bạc, quay đầu nhìn sang.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Bạc Thời Vũ bình tĩnh nhếch môi, sau đó bước ra khỏi thư phòng, còn chu đáo đóng cửa lại.
Trong mắt Bạc Thần Hàn lóe lên một tia sâu xa, anh đi đến trước một chiếc bàn gỗ hoàng đàn dày nặng dừng lại.
Lúc này, ông cụ Bạc đang chậm rãi lau cây gậy gỗ hoàng đàn bên cạnh, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, vẻ mặt khó hiểu, trực tiếp nói vào vấn đề chính:
"Chuyện kết hôn của cháu và con bé Noãn Tịch, rốt cuộc là thật hay là đùa?"
Bạc Thần Hàn thành thật đáp: "Là thật."
Nhận được xác nhận, động tác lau gậy của ông cụ Bạc khựng lại, ngẩng mắt nhìn vào đôi mắt phượng tĩnh lặng, giọng điệu không cho phép phản bác:
"Ông không quan tâm cháu kết hôn với nó vì mục đích gì, hai đứa phải ly hôn."
Năm đó chuyện Giang Noãn Tịch và Bạc Thời Vũ còn là do ông lão này se duyên, chuyện này phải kể từ lần ông đi ra ngoài trước đó, vô tình gặp Giang Noãn Tịch, được cô giúp đỡ và chăm sóc.
Lúc Bạc Thời Vũ đến đón ông, đã phải lòng Giang Noãn Tịch ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bắt đầu theo đuổi cô, rồi hai người yêu nhau, Bạc Thời Vũ còn đưa cô về ra mắt ông, sau khi biết chuyện ông còn vui mừng rất lâu.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, kết quả thằng cháu này không nên thân, lại làm ra loại chuyện này!
Nhưng giận thì giận, dù sao cũng là cháu ruột của mình, món nợ này tính sau cũng không muộn, bây giờ còn có việc quan trọng khác phải làm.
Đối với yêu cầu đột ngột của ông lão, ánh mắt Bạc Thần Hàn trầm xuống, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
"Cháu có thể biết lý do tại sao ông nhất định muốn chúng cháu ly hôn không?"
Bốn người đi một đoạn, xác nhận xung quanh không có ai khác, Lục Tiêu mới nhịn không được lên tiếng: "Bạc Thần Hàn thật sự muốn chúng ta giả vờ không quen biết cậu ấy sao?"
Tần Tường trêu chọc: "Người ta bây giờ đang diễn vai cậu cả nhà họ Bạc không được sủng ái, chứ không phải là tổng tài Thịnh Dương hô mưa gọi gió, cứ phối hợp một chút đi."
Ngụy Cảnh Lâm vẻ mặt bất lực: "Diễn sâu quá rồi đấy! Cậu ấy về nước cũng một thời gian rồi, thận trọng đến mức ngay cả bốn anh em chúng ta cũng không gặp mặt."
Hạ Bội Hồng bất đắc dĩ nhướng mày, vỗ vai người bạn đồng hành: "Không muốn sếp Bạc của chúng ta rút lại hợp tác của các nhà thì cứ ngoan ngoãn làm theo đi."
…
Cùng lúc đó, trong một thư phòng nào đó trên tầng hai của căn biệt thự chính nhà họ Bạc.
Ông cụ Bạc ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, trước mặt là một bóng người cao lớn đang quỳ.
Lúc này, Bạc Thời Vũ vẻ mặt chân thành, ăn năn nói: "Ông nội, lần này cháu sai rồi, bây giờ đã tỉnh ngộ, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa!"
Dừng một chút, anh ta giơ tay lên thề: "Cháu thề những gì cháu vừa nói với ông đều là vì nhà họ Bạc chúng ta không bị người ta lợi dụng, không hề có tư tâm gì cả."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc Thần Hàn vừa đến cửa thư phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, nhưng nghe không rõ.
Cửa khép hờ, anh định gõ cửa thì đúng lúc nhìn thấy Bạc Thời Vũ đang quỳ trên mặt đất qua khe cửa, bầu không khí có vẻ ngưng trệ và nghiêm trọng.
Người đàn ông nheo mắt suy tư, liền lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng bên trong qua khe cửa, sau đó mở tin nhắn, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi đi.
Làm xong những việc này, anh giơ tay gõ cửa, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong thư phòng, nói ngắn gọn: "Ông nội, là cháu."
Vừa dứt lời, bên trong liền có tiếng đáp lại: "Vào đi."
Bạc Thần Hàn đẩy cửa bước vào.
Bạc Thời Vũ đang quỳ trên mặt đất đã đứng dậy theo ánh mắt của ông cụ Bạc, quay đầu nhìn sang.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Bạc Thời Vũ bình tĩnh nhếch môi, sau đó bước ra khỏi thư phòng, còn chu đáo đóng cửa lại.
Trong mắt Bạc Thần Hàn lóe lên một tia sâu xa, anh đi đến trước một chiếc bàn gỗ hoàng đàn dày nặng dừng lại.
Lúc này, ông cụ Bạc đang chậm rãi lau cây gậy gỗ hoàng đàn bên cạnh, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, vẻ mặt khó hiểu, trực tiếp nói vào vấn đề chính:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện kết hôn của cháu và con bé Noãn Tịch, rốt cuộc là thật hay là đùa?"
Bạc Thần Hàn thành thật đáp: "Là thật."
Nhận được xác nhận, động tác lau gậy của ông cụ Bạc khựng lại, ngẩng mắt nhìn vào đôi mắt phượng tĩnh lặng, giọng điệu không cho phép phản bác:
"Ông không quan tâm cháu kết hôn với nó vì mục đích gì, hai đứa phải ly hôn."
Năm đó chuyện Giang Noãn Tịch và Bạc Thời Vũ còn là do ông lão này se duyên, chuyện này phải kể từ lần ông đi ra ngoài trước đó, vô tình gặp Giang Noãn Tịch, được cô giúp đỡ và chăm sóc.
Lúc Bạc Thời Vũ đến đón ông, đã phải lòng Giang Noãn Tịch ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó bắt đầu theo đuổi cô, rồi hai người yêu nhau, Bạc Thời Vũ còn đưa cô về ra mắt ông, sau khi biết chuyện ông còn vui mừng rất lâu.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, kết quả thằng cháu này không nên thân, lại làm ra loại chuyện này!
Nhưng giận thì giận, dù sao cũng là cháu ruột của mình, món nợ này tính sau cũng không muộn, bây giờ còn có việc quan trọng khác phải làm.
Đối với yêu cầu đột ngột của ông lão, ánh mắt Bạc Thần Hàn trầm xuống, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
"Cháu có thể biết lý do tại sao ông nhất định muốn chúng cháu ly hôn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro