Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 28
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Tống Hoài Châu ngồi một mình trên chiếc sô pha bên cạnh.
Đường Đại Quân chân thành nói lời cảm ơn với anh: "Hoài Châu, chuyện ngày đó thật sự rất cảm ơn cháu."
Tống Hoài Châu dịu dàng nói: "Chú, chỉ là tiện tay mà thôi, nếu như người khác gặp phải loại tình huống này chắc hẳn cũng sẽ vươn tay giúp đỡ, không cần cảm ơn."
Đường Đại Quân lại hỏi: "Chú nghe Tồn Chí nói, lần đó con đem quần áo cho Tâm Tâm, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng manh mà rời đi, trở về không bị cảm chứ?"
Đường Tâm nghe nói như thế nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Tống Hoài Châu, mọi người đều biết phương Bắc rất lạnh, nhưng phương Nam cũng lạnh không kém là bao, lạnh thấu xương tủy, dường như máu trong người cũng sắp đông lại.
Lúc cô vừa tới còn bị lạnh đến ngất xỉu, mặc dù ngất xỉu nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng cảm thấy lạnh, bây giờ ngẫm lại cũng không khỏi rùng mình.
Anh thế mà lại đưa áo cho mình?
Tống Hoài Châu nhận ra hành động của Đường Tâm, anh quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ đang mở, Tây Nam bên này không giống với phương Bắc, nhưng mùa đông cũng rất lạnh, mọi người thường sẽ đốt một ít than đá trong một cái chậu nhỏ, rồi đặt lên bàn để sưởi ấm.
Nhưng thứ này không có chỗ xả khí, để tránh bị ngạt thở, mọi người thường sẽ mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Anh nghiêng người đóng cửa sổ phía Đường Tâm lại, lại mở cửa sổ phía mình ra: "Không bị bệnh, quê con ở phương Bắc, lạnh hơn Dung Thành nhiều, hơn nữa trước kia lúc bọn con huấn luyện còn lạnh hơn, mặc cũng ít."
Trước đây Đường Đại Quân đã từng đi đến phương Bắc, cũng cảm thấy ở đó quả thật rất lạnh, cảm thán nói: "Các con thật vất vả!"
Nói đến đề tài này, Đường Đại Quân lại thuận miệng hỏi vài câu, nào là đi hải đảo bao lâu, trong nhà còn có những ai, đương nhiên cũng không quá tế nhị, Tống Hoài Châu kiên nhẫn trả lời hết, tiện thể cũng giới thiệu sơ qua về bản thân mình một lượt.
Đường Đại Quân chỉ đơn giản là muốn tìm đề tài để nói chuyện cho bớt nhàm chán mà thôi, không ngờ Tống Hoài Châu lại thành thật như vậy, ông cũng không tiện hỏi nữa, đúng lúc nhìn thấy hộp cờ tướng ở bên cạnh, ông hào hứng hỏi: "Hoài Châu, cháu có biết chơi cái này không?"
Tống Hoài Châu gật đầu: "Trước kia có từng chơi với ba con."
"Vậy chúng ta làm hai ván nhé?" Đường Đại Quân không có sở thích gì khác, bình thường ngoại trừ công việc và gia đình ra thì rảnh rỗi ông thường chơi cờ một mình.
Anh cả vẫn luôn bận rộn công tác, anh rể thì không ở gần, anh ba không biết là đang làm cái gì, cháu trai thì lại còn quá nhỏ, Chu Thục Lan cũng không có hứng thú với mấy thứ này, bà ấy cảm thấy nếu như có thời gian rảnh rỗi thì không bằng đi làm cho bọn nhỏ mấy miếng lót giày còn hơn.
Tống Hoài Châu ngồi một mình trên chiếc sô pha bên cạnh.
Đường Đại Quân chân thành nói lời cảm ơn với anh: "Hoài Châu, chuyện ngày đó thật sự rất cảm ơn cháu."
Tống Hoài Châu dịu dàng nói: "Chú, chỉ là tiện tay mà thôi, nếu như người khác gặp phải loại tình huống này chắc hẳn cũng sẽ vươn tay giúp đỡ, không cần cảm ơn."
Đường Đại Quân lại hỏi: "Chú nghe Tồn Chí nói, lần đó con đem quần áo cho Tâm Tâm, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng manh mà rời đi, trở về không bị cảm chứ?"
Đường Tâm nghe nói như thế nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Tống Hoài Châu, mọi người đều biết phương Bắc rất lạnh, nhưng phương Nam cũng lạnh không kém là bao, lạnh thấu xương tủy, dường như máu trong người cũng sắp đông lại.
Lúc cô vừa tới còn bị lạnh đến ngất xỉu, mặc dù ngất xỉu nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng cảm thấy lạnh, bây giờ ngẫm lại cũng không khỏi rùng mình.
Anh thế mà lại đưa áo cho mình?
Tống Hoài Châu nhận ra hành động của Đường Tâm, anh quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ đang mở, Tây Nam bên này không giống với phương Bắc, nhưng mùa đông cũng rất lạnh, mọi người thường sẽ đốt một ít than đá trong một cái chậu nhỏ, rồi đặt lên bàn để sưởi ấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng thứ này không có chỗ xả khí, để tránh bị ngạt thở, mọi người thường sẽ mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Anh nghiêng người đóng cửa sổ phía Đường Tâm lại, lại mở cửa sổ phía mình ra: "Không bị bệnh, quê con ở phương Bắc, lạnh hơn Dung Thành nhiều, hơn nữa trước kia lúc bọn con huấn luyện còn lạnh hơn, mặc cũng ít."
Trước đây Đường Đại Quân đã từng đi đến phương Bắc, cũng cảm thấy ở đó quả thật rất lạnh, cảm thán nói: "Các con thật vất vả!"
Nói đến đề tài này, Đường Đại Quân lại thuận miệng hỏi vài câu, nào là đi hải đảo bao lâu, trong nhà còn có những ai, đương nhiên cũng không quá tế nhị, Tống Hoài Châu kiên nhẫn trả lời hết, tiện thể cũng giới thiệu sơ qua về bản thân mình một lượt.
Đường Đại Quân chỉ đơn giản là muốn tìm đề tài để nói chuyện cho bớt nhàm chán mà thôi, không ngờ Tống Hoài Châu lại thành thật như vậy, ông cũng không tiện hỏi nữa, đúng lúc nhìn thấy hộp cờ tướng ở bên cạnh, ông hào hứng hỏi: "Hoài Châu, cháu có biết chơi cái này không?"
Tống Hoài Châu gật đầu: "Trước kia có từng chơi với ba con."
"Vậy chúng ta làm hai ván nhé?" Đường Đại Quân không có sở thích gì khác, bình thường ngoại trừ công việc và gia đình ra thì rảnh rỗi ông thường chơi cờ một mình.
Anh cả vẫn luôn bận rộn công tác, anh rể thì không ở gần, anh ba không biết là đang làm cái gì, cháu trai thì lại còn quá nhỏ, Chu Thục Lan cũng không có hứng thú với mấy thứ này, bà ấy cảm thấy nếu như có thời gian rảnh rỗi thì không bằng đi làm cho bọn nhỏ mấy miếng lót giày còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro