Sau Khi Từ Hôn, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 39
Thanh Tri Hứa
2024-08-22 22:03:14
----
Tô Uyển Ninh không ngờ Trịnh Hướng Đông sẽ bỏ cuộc dễ dàng như vậy, cô ta còn tưởng rằng mình còn phải đợi thật lâu, tiếp tục nói: "Hướng Đông, anh nghĩ như vậy là đúng rồi, ở nhà máy chúng ta làm gì có người nào ưu tú hơn anh, hôm nay Đường Tâm từ hôn với anh, về sau nhất định sẽ hối hận."
Trịnh Hướng Đông vốn đã hết hy vọng, nhưng những lời này của Tô Uyển Ninh lại khơi dậy hy vọng trong long anh ta:
"Chị dâu, chị nói rất đúng, Tâm Tâm nhất định sẽ hối hận."
Trên đời này ngoại trừ anh ta, còn ai có thể bao dung cô vô hạn như vậy? Huống chi ở trong nhà máy anh ta còn là giám đốc trẻ tuổi nhất, có ai ưu tú hơn anh ta chứ?
Anh ta sẽ chờ, chờ ngày Đường Tâm hối hận trở về tìm mình.
Tô Uyển Ninh nhìn bộ dáng này của Trịnh Hướng Đông, trong lòng vô cùng vui vẻ, thế nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ tiếp tục nói:
"Hướng Đông, nếu anh đã nghĩ thông suốt rồi, vậy em sẽ không làm chậm trễ anh nữa." Nói xong xoay người muốn rời đi, thế nhưng lúc rời đi lại cố tình vấp một cái.
Trịnh Hướng Đông thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ người: "Chị dâu, chị không sao chứ? Chân chị làm sao vậy?"
Tô Uyển Ninh lập tức gạt tay anh ta ra, nhìn trái nhìn phải: "Hướng Đông, tôi là quả phụ, sau này anh đừng có dính dáng gì đến tôi nữa, lần này tôi cảm thấy rất áy náy..."
Hốc mắt cô ta đỏ lên, vẻ mặt không kìm được nước mắt khiến người ta phải thương tiếc.
Trịnh Hướng Đông biết cuộc sống của Tô Uyển Ninh ở Trần gia cũng không tốt đẹp gì, bởi vì chuyện Trần Bính hy sinh, Trần gia cảm thấy là do cô ta khắc chết chồng.
Anh ta nhìn xuống chân Tô Uyển Ninh, hỏi: "Chị dâu, có phải người Trần gia ức hiếp chị không?"
Tô Uyển Ninh nghĩ đến vết bầm tím do mình cố ý lấy gậy đánh vào đùi trước khi ra cửa, sửng sốt một chút rồi lại giấu đầu hở đuôi giải thích:
"Không sao, Hướng Đông, về sau anh đừng nói những lời như thế này nữa, bọn họ.... Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện Trần Bính đã hy sinh nên mới..."
Lời nói lập lờ nước đôi khiến Trịnh Hướng Đông lập tức nghĩ theo hướng người Trần gia đã ức hiếp Tô Uyển Ninh, chuyện này một người ngoài như anh ta cũng không thể can thiệp, nhưng lại cảm thấy quan hệ giữa mình và Trần Bính rất tốt, không thể nhìn cô nhi quả mẫu bọn họ bị người ta ức hiếp được, nói:
"Chị dâu, sau này có khó khăn gì, chị cứ nói với em."
Tuy rằng không thể lập tức đến Trần gia đòi công đạo, nhưng nếu như là chuyện trong khả năng thì anh ta vẫn sẽ giúp.
Tô Uyển Ninh khịt mũi, gượng cười gật đầu: "Ừm, Hướng Đông, cám ơn anh, em sẽ nhớ kỹ ân huệ này."
Đối mặt với Tô Uyển Ninh dịu dàng lại hiểu chuyện, Trịnh Hướng Đông nhất thời sửng sốt, vì sao Đường Tâm không thể hiểu mình nhiều hơn một chút như cô chứ?
Tô Uyển Ninh không ngờ Trịnh Hướng Đông sẽ bỏ cuộc dễ dàng như vậy, cô ta còn tưởng rằng mình còn phải đợi thật lâu, tiếp tục nói: "Hướng Đông, anh nghĩ như vậy là đúng rồi, ở nhà máy chúng ta làm gì có người nào ưu tú hơn anh, hôm nay Đường Tâm từ hôn với anh, về sau nhất định sẽ hối hận."
Trịnh Hướng Đông vốn đã hết hy vọng, nhưng những lời này của Tô Uyển Ninh lại khơi dậy hy vọng trong long anh ta:
"Chị dâu, chị nói rất đúng, Tâm Tâm nhất định sẽ hối hận."
Trên đời này ngoại trừ anh ta, còn ai có thể bao dung cô vô hạn như vậy? Huống chi ở trong nhà máy anh ta còn là giám đốc trẻ tuổi nhất, có ai ưu tú hơn anh ta chứ?
Anh ta sẽ chờ, chờ ngày Đường Tâm hối hận trở về tìm mình.
Tô Uyển Ninh nhìn bộ dáng này của Trịnh Hướng Đông, trong lòng vô cùng vui vẻ, thế nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ tiếp tục nói:
"Hướng Đông, nếu anh đã nghĩ thông suốt rồi, vậy em sẽ không làm chậm trễ anh nữa." Nói xong xoay người muốn rời đi, thế nhưng lúc rời đi lại cố tình vấp một cái.
Trịnh Hướng Đông thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ người: "Chị dâu, chị không sao chứ? Chân chị làm sao vậy?"
Tô Uyển Ninh lập tức gạt tay anh ta ra, nhìn trái nhìn phải: "Hướng Đông, tôi là quả phụ, sau này anh đừng có dính dáng gì đến tôi nữa, lần này tôi cảm thấy rất áy náy..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hốc mắt cô ta đỏ lên, vẻ mặt không kìm được nước mắt khiến người ta phải thương tiếc.
Trịnh Hướng Đông biết cuộc sống của Tô Uyển Ninh ở Trần gia cũng không tốt đẹp gì, bởi vì chuyện Trần Bính hy sinh, Trần gia cảm thấy là do cô ta khắc chết chồng.
Anh ta nhìn xuống chân Tô Uyển Ninh, hỏi: "Chị dâu, có phải người Trần gia ức hiếp chị không?"
Tô Uyển Ninh nghĩ đến vết bầm tím do mình cố ý lấy gậy đánh vào đùi trước khi ra cửa, sửng sốt một chút rồi lại giấu đầu hở đuôi giải thích:
"Không sao, Hướng Đông, về sau anh đừng nói những lời như thế này nữa, bọn họ.... Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện Trần Bính đã hy sinh nên mới..."
Lời nói lập lờ nước đôi khiến Trịnh Hướng Đông lập tức nghĩ theo hướng người Trần gia đã ức hiếp Tô Uyển Ninh, chuyện này một người ngoài như anh ta cũng không thể can thiệp, nhưng lại cảm thấy quan hệ giữa mình và Trần Bính rất tốt, không thể nhìn cô nhi quả mẫu bọn họ bị người ta ức hiếp được, nói:
"Chị dâu, sau này có khó khăn gì, chị cứ nói với em."
Tuy rằng không thể lập tức đến Trần gia đòi công đạo, nhưng nếu như là chuyện trong khả năng thì anh ta vẫn sẽ giúp.
Tô Uyển Ninh khịt mũi, gượng cười gật đầu: "Ừm, Hướng Đông, cám ơn anh, em sẽ nhớ kỹ ân huệ này."
Đối mặt với Tô Uyển Ninh dịu dàng lại hiểu chuyện, Trịnh Hướng Đông nhất thời sửng sốt, vì sao Đường Tâm không thể hiểu mình nhiều hơn một chút như cô chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro