Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ

Chương 8

Tam Thiên Phong Tuyết

2024-08-18 10:10:49

Bốn người ngự kiếm mà đi, trước khi người của Thiên Cơ Biến đuổi tới đã chạy ra mấy dặm.

Đường Kỳ Nhạc nói: “Đi bến tàu đi, ở đó có rất nhiều người, sẽ có chỗ ẩn nấp!”

Nhàn Đăng gắt gao ôm đùi của Lan Tuyết Hoài, sau cổ của hắn đã bị Lan Tuyết Hoài nắm ở trong tay, siết chặt đến mức hắn thở không nổi.

“Tiểu tiên quân, xin thương xót, huynh có thể để cho ta đứng trên thân kiếm không? Huynh nhìn tư thế này của chúng ta có phải có chút không tao nhã không.” Hắn dùng sức giãy giụa mấy lần, muốn buông ra lại sợ Lan Tuyết Hoài không giữ được hắn, khiến hắn rơi thẳng xuống đất, chia năm xẻ bảy, vì thế hắn đành phải ôm đùi của Lan Tuyết Hoài chặt hơn.

Nhàn Đăng cúi đầu liếc mắt nhìn xuống phía dưới, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, sắc mặt tái nhợt, trong lòng oán thầm: Cao quá rồi!

Lan Tuyết Hoài làm như không nghe thấy hắn nói chuyện, ánh mắt luôn dừng ở phía trước, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nhàn Đăng ôm đùi của hắn, đành phải tự cầu nhiều phúc, liều mạng tự bảo vệ mình, bất tri bất giác, càng ôm càng chặt, càng ôm càng cao.

Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói tức giận, khiển trách: "Ngươi muốn làm cái gì!"

Nhàn Đăng vội vàng ngẩng đầu lên, Lan Tuyết Hoài đang dùng vẻ mặt phẫn nộ nhìn hắn. Lan Tuyết Hoài lớn lên thật đẹp, cho dù tức giận cũng có một phen phong tình, Nhàn Đăng sửng sốt một lúc, sau đó giải thích: “Ta sợ mình ngã xuống, liền ôm huynh chặt hơn, đắc tội rồi.”

Lan Tuyết Hoài nói: “Ta hỏi ngươi tại sao lại ôm ta cao như vậy?”

Nhàn Đăng sửng sốt, thầm nghĩ: Ta làm gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bị mắng xong, hắn vội vàng quay đầu đi kiểm tra xem mình có chỗ nào đắc tội với vị tiểu tiên quân này, đáng tiếc hắn không tìm được hắn có chỗ nào không đúng, liền ngẩng đầu nhìn lại.

Hắn còn chưa mở miệng, người trên đỉnh đầu lại bùng nổ.

“Ngươi còn dám nhìn!!”

Giọng nói này có thể được xem là tức muốn hộc máu.

Lan Tuyết Hoài hừ lạnh, nói: “Năm lần bảy lượt, đúng là không biết xấu hổ!”

Nhàn Đăng chớp chớp mắt, cố gắng hết sức để làm cho khuôn mặt của mình càng thêm vô tội, để tranh thủ sự đồng tình của Lan Tuyết Hoài. Dù sao việc giải thích đã vô dụng này, việc khẩn cấp nhất là đừng để Lan Tuyết Hoài thẹn quá thành giận mà đánh mình một trận.

Ai ngờ Lan Tuyết Hoài thấy hắn chớp mắt, trong lòng càng thêm tức giận, thầm nghĩ: Bộ dáng phóng đãng, không biết hối cải, còn dám giả vờ đáng thương để quyến rũ ta.

Lan Tuyết Hoài đẩy hắn hai lần, làm bộ muốn đẩy hắn xuống phía dưới.

Nhàn Đăng còn chưa kịp giải thích, đã thấy đối phương kéo mình ngã xuống, khát vọng sống sót khiến hắn gắt gao ôm Lan Tuyết Hoài không buông tay, thường xuyên qua lại, kiếm của hai người liền lung lay, cũng bởi vì đong đưa mà Nhàn Đăng đã nhiều lần cọ xát ở trên người Lan Tuyết Hoài.

Sắc mặt của Lan Tuyết Hoài cực kỳ khó coi, càng muốn ném hắn ra ngoài, Nhàn Đăng càng nắm càng chặt, Lan Tuyết Hoài cắn răng nói: “Buông tay!”

Nhàn Đăng nói: “Ta sẽ không buông tay! Ta buông tay liền sẽ chết!”

Hắn gắt gao mà nhắm hai mắt lại, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý bị đánh, ai ngờ đợi một hồi, cái tát trong tưởng tượng lại không giáng xuống người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhàn Đăng vội vàng mở một con mắt, trộm nhìn về phía Lan Tuyết Hoài, thầm nghĩ: Tại sao huynh không đánh ta?

Chỉ thấy Lan Tuyết Hoài mặc dù vẫn đen mặt, nhưng không có ý cự tuyệt.

Nhàn Đăng lấy lòng mà cười: “Đa tạ tiểu tiên quân. Thật không dám giấu giếm, ta có chút sợ độ cao, đây là lần đầu ta ngự kiếm phi hành, mong huynh chịu đựng một chút!”

Lan Tuyết Hoài lạnh nhạt nói: “Sợ độ cao? Ngươi cho rằng ta sẽ tin à. Để ngươi ôm ta miễn phí lâu như vậy, ngươi đã đạt được mục đích, hiện tại ngươi hài lòng đi.”

Nhàn Đăng lập tức nói: “Ôm miễn phí”? Ta làm việc từ trước đến nay đều có ân tất báo, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không làm ra việc ăn không trả tiền để tiểu tiên quân bị thua thiệt.”

Trong lòng Lan Tuyết Hoài chấn động không thôi, một lời khó nói hết mà nhìn Nhàn Đăng, biểu cảm trên mặt rõ ràng viết: Đây là loại người mặt dày vô sỉ gì vậy? Thậm chí được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, còn muốn lấy thân báo đáp.

Nhàn Đăng căn bản không nhìn ra cảm xúc phức tạp trong mắt Lan Tuyết Hoài, hắn chỉ cảm thấy đối phương đã cảm động trước sự nhiệt tình của mình, vì thế hắn yên tâm thoải mái mà ôm đùi của Lan Tuyết Hoài ngày càng chặt.

Khi bọn họ đến bến tàu, Đường Kỳ Nhạc nhảy xuống tiên kiếm, Lan Tuyết Hoài tùy tiện ném Nhàn Đăng xuống đất, vừa vặn ngã ở trước mặt Đường Kỳ Nhạc, bộ dáng rất chật vật.

Đường Kỳ Nhạc nâng hắn dậy, nói: “Nhàn huynh, giữa ta và huynh cũng không cần hành đại lễ như thế này.”

Nhàn Đăng đeo kiếm của mình lên lưng, đứng dậy phủi bụi trên quần áo.

Đường Kỳ Nhạc lại nói: “Nhàn huynh, nơi này có rất nhiều người, huynh và ta chia tay ở chỗ này đi. Ta vừa vặn bắt một chuyến thuyền đi tới Tiểu Thanh động thiên.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0