Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Dường Như Cô Đã Bị Đùa Giỡn
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Tuyên Mạt kinh ngạc, không ngờ Hoắc Vân Chính vẫn còn nhớ chuyện này.
“Đúng vậy, Anh Hoắc bây giờ đang ở Vân Thượng Cung sao?”
“Ừ”
Tuyên Mạt nghĩ rằng Vinh Tổng và Hoắc Vân Chính dường như rất thân nhau, nếu cô nói với Vinh tổng muốn để cho Hoắc Vân Chính giá nội bộ chắc sẽ không có vấn đề .
“Được, vậy lát nữa buổi đấu giá bắt đầu, nếu anh Hoắc nhìn trúng mẫu nào rồi thì cứ trực tiếp nói với tôi.”
“Em để tôi tham gia đấu giá, nhìn trúng cái gì thì cần gọi điện nói với em, em cảm thấy sẽ đủ thời gian để làm điều đó sao?”
Tuyên Mạt suy nghĩ một hồi, thấy lời anh nói cũng có lí.
“Em qua đây.”
“Hả?”
“Lãnh đạo của em cũng có ở đây.”
Tuyên Mạt nhìn quanh vẫn không thấy Vinh Kinh đâu, sau khi cúp điện thoại, liền bàn giao mọi việc lại cho Cao Từ, còn bản thân thì đi sang phía Hoắc Vân Chính.
Vừa mới đi khỏi, ở bên trong hội trường, Tuyên Mạt từ phía sau hậu trường đi tới, đi sang cửa hông. Nhìn phía này phía kia đều chỉ thấy những vị khách quý đang mặc trang phục dạ hội, nam nữ đều có. Gần như cách một đoạn không xa thì sẽ xuất hiện một cái bàn tròn nhỏ có tốp năm tốp ba người đứng quây quanh đó, vừa nói vừa cười. Cũng có những người đứng xung quanh, nói chuyện thì thầm với nhau. Chiếc đèn pha lên trên trần nhà phát ra những ánh sáng rực rỡ đẹp mắt, xung quanh tứ phía cũng truyền đến tiếng nhạc du dương. Tuyên Mạt đi tìm Hoắc Vân Chính, sợ phải gọi điện thoại thì mới tìm thấy anh ấy. ( truyện dịch bởi Đại Mao).
“Đi mà không biết nhìn đường sao?” Phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói khó chịu không mấy thân thiện lắm. Tuyên Mạt ngước lên nhìn, trước mặt là một cô gái với chiếc váy lụa mỏng màu tím, đang cao ngạo nhìn cô.
Cô gái khoanh hai tay, liền đứng yên tại đó nói: “Con đường này rộng như thế, cô không biết đi đường vòng à? Cô là lần đầu tiên đến tham gia buổi tiệc rượu cao cấp như thế này phải không? Ai lại ở buổi tiệc rượu này lại cúi đầu nghịch điện thoại.”
Tuyên Mạt cau mày, nhưng không muốn gây rắc rối ở nơi thế này. Dù sao thì buổi tiệc rượu tối nay là do công ty cô tổ chức.
“Tôi xin lỗi.”
Tuyên Mạt bỏ qua, nhún nhường thốt lên. Cô gái kia coi như là cũng mãn nguyện rồi, khịt mũi một tiếng, trực tiếp quay đầu rời đi.
Lách cách !
Đèn xung quanh đã tắt rồi, tất cả các ánh đèn đều tập trung quy tụ lại trên sân khấu. Tuyên Mạt nhìn xung quanh, cô vẫn chưa tìm thấy Hoắc Vân Chính.
“Vị tiểu thư này, cô cần giúp gì không?” Tuyên Mạt nghe thấy một giọng nói lạ hoắc, quay đầu sang nhìn, là một người đàn ông mặt âu phục trắng với chiếc mặt nạ trên mặt. Không thể nhìn rõ được toàn bộ gương mặt, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói ấm áp, đủ để có thể nhận ra anh ta là một người đàn ông lịch thiệp và khéo léo.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Tuyên Mạt vội vã quay người rời đi, cô ấy nhanh chóng vượt qua đám đông, tiếp tục đi tìm bóng dáng của Hoắc Vân Chính. Người đàn ông đứng nhìn bóng lưng cô rời đi rất lâu.
“Nhìn gì đấy ? Thanh Lâm”. Người bạn bên cạnh vỗ vỗ bả vai của anh ta, tò mò hỏi. “ Dường như có một con thiên nga đen đang đi lạc rồi.”
“Hả ?”
Người bạn kia suýt chút nữa còn tưởng mình nghe nhầm
“Thanh Lâm, cậu vừa nói gì vậy hả?”
“Không có gì.”
Anh ta thu lại ánh nhìn, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó lại hỏi: “Cậu có biện pháp lấy được danh sách khách mời trong buổi tối hôm nay không?”
“Cậu muốn tìm ai sao?”
“Đợi tìm được thì sẽ nói với cậu sau.” .
Buổi đấu giá bắt đầu rồi. Tuyên Mạt cảm thấy Hoắc Vân Chính có phải là đang trêu chọc cô không, cô căn bản là tìm không thấy. Mà phía sau đã truyền đến tiếng báo giá, ngay lúc này, cánh tay của Tuyên Mạt bị ai đó nắm lấy, thẳng tắp xô vào lồng ngực. Mùi hương quen thuộc đó khiến cho Tuyên Mạt trong khoảnh khắc đầu tiên đã khẳng định người bên cạnh mình chính là Hoắc Vân Chính.
“Anh Hoắc, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi.”
“Ừ, lúc nãy có một cuộc điện thoại.”
Nói xong, Hoắc Vân Chính kéo tay Tuyên Mạt đi sang phía bên phải. Trong tay cầm lấy hai ly rượu vang, một ly đưa cho Tuyên Mạt. Cô nhận lấy, cùng nhau nhìn lên phía trên sân khấu.
“Anh Hoắc đã nhìn trúng thứ gì rồi?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Cái đó!”
“Tạm được.”
Tuyên Mạt ngậm miệng lại, tiếp tục xem. Dù đang ở dưới sân khấu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được quá trình và sự tiến triển của buổi đấu giá này. Hoắc Vân Chính vốn dĩ giác quan nhạy bén, anh rất nhanh đã để ý thấy dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, anh ấy nhíu mày, dựa vào cảm tính mà tìm kiếm. Ánh mắt lúc này dừng lại trên người một người đàn ông mặt âu phục trắng đang hướng mắt về phía bên này. Anh cau mày, ánh mắt hai người chạm nhau tràn đầy mùi thuốc súng. Hoắc Vân Chính nhẹ nhàng thu lại ánh nhìn, đưa ly rượu đến trước mặt Tuyên Mạt, “ Cầm lấy.”
Tuyên Mạt làm theo, thực sự không hiểu Hoắc Vân Chính đang định làm gì. Mãi cho đến khi Hoắc Vân Chính cởi chiếc áo khoác ngoài ra trực tiếp choàng lên trên bờ vai của Tuyên Mạt, thấy vậy cô ấy hơi sửng sốt một chút.
“Anh Hoắc, tôi không lạnh.”
“Vậy sao? Để chống lạnh thì sao?”
“…”
Và lúc này, ở phía bên kia, cô gái váy tím đã đi tìm đủ hai vòng, kì thực không còn kiên nhẫn nữa rồi. Cô ta đã không ở trong hội trường buổi đấu giá mà trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, phẫn nộ hét vào mặt trợ lí: “Không phải là cô đã đảm bảo với tôi rằng, Tam thiếu cũng ở đây sao? Sao tôi tìm suốt hai vòng rồi mà vẫn không thấy người là sao hả?”
“Chị Tĩnh Như , thật sự là em đã mua được tin tối nay Hoắc tam thiếu sẽ đến đây mà.”.
”Vậy ý của cô là tôi bị mù nên mới không nhìn thấy người sống sờ sờ như thế?” Hạ Cẩm Như giận dữ hỏi lại.
“Không, không phải thế, chị Tĩnh Như, có thể lúc nãy Hoắc tam thiếu gia bận nói chuyện với người khác nên không có ở đó? Bây giờ buổi đấu giá bắt đầu rồi, nói không chừng Hoắc thiếu gia đã quay lại rồi cũng nên.”
Tiểu trợ lý sợ sệt nói.
“À, vậy tôi tin cô lần này nữa thôi, nếu tôi lại không tìm thấy Hoắc tam thiếu, cô cứ đợi bị tôi lột da đi!”.
Lời nói của Hạ Cẩm Như cay độc, ánh mắt dữ tợn, căm phẫn xoay người rời đi. Tiểu trợ lý bị làm cho sợ đến phát khóc chỉ có thể lặng lẽ lau đi giọt nước mắt mà chạy theo.
Hạ Tĩnh Như một lần nữa quay trở lại hội trường, đưa mắt nhìn xung quanh, kiên nhẫn tìm kiếm, rất nhanh cô ta đã xác định được mục tiêu. Nếu không phải trước đó đã nhìn thấy qua trên ảnh, cô ta chưa hẳn đã có thể tìm được. Nhưng khoan! Đợi đã! Vậy cô gái kia. Hạ Tĩnh Như sắc mặt trắng bệch, cô ta tận mắt nhìn thấy Hoắc Vân Chính không ngừng cúi đầu nói chuyện với cô gái kia. Đó chẳng phải là người đã va vào cô ta lúc nãy sao? Chính là cô ta! Vợ của Tam thiếu sao? Tuyên Mạt? Tuyên Mạt không hề biết bản thân đã bị không ít người nhắm đến, cô ấy chỉ mải mê suy nghĩ Hoắc Vân Chính rốt cuộc là đã nhìn trúng sản phẩm đấu giá nào mà thôi.
“Anh Hoắc, vẫn chưa có thứ mà anh thích sao?”.
“Sản phẩm đấu giá hôm nay chủ yếu là đá quý ”
“Ừ, đúng thế.”
“Thật đáng tiếc, tôi lại khá thích tranh chữ .” Hoắc Vân Chính hời hợt nói.
Tuyên Mạt khẽ nhíu mày: “Ra là thế, nếu là như vậy, quay về tôi sẽ giúp anh để ý một chút, nếu có tranh chữ đẹp nhất định sẽ nói cho anh biết trước.”
“Được!.”
Cô đã lờ mờ đoán ra bản thân bị anh trêu đùa rồi. Nhưng lại không tìm được bằng chứng. Cô uống xong ly rượu trong tay, khi muốn xoay người đặt ly rượu xuống, một người phục vụ đi qua, hai người bất ngờ đụng nhau, chỗ rượu đổ cả lên người cô. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tuyên Mạt cũng kịp thời được Hoắc Vân Chính ôm vào eo nên mới không bị toàn bộ rượu đổ vào người.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Người phục vụ rối rít xin lỗi.
Tuyên Mạt cũng nghĩ anh ta không cố ý, chỉ là trả lại áo khoác cho Hoắc Vân Chính rồi nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Hoắc Vân Chính gật đầu.
“Đúng vậy, Anh Hoắc bây giờ đang ở Vân Thượng Cung sao?”
“Ừ”
Tuyên Mạt nghĩ rằng Vinh Tổng và Hoắc Vân Chính dường như rất thân nhau, nếu cô nói với Vinh tổng muốn để cho Hoắc Vân Chính giá nội bộ chắc sẽ không có vấn đề .
“Được, vậy lát nữa buổi đấu giá bắt đầu, nếu anh Hoắc nhìn trúng mẫu nào rồi thì cứ trực tiếp nói với tôi.”
“Em để tôi tham gia đấu giá, nhìn trúng cái gì thì cần gọi điện nói với em, em cảm thấy sẽ đủ thời gian để làm điều đó sao?”
Tuyên Mạt suy nghĩ một hồi, thấy lời anh nói cũng có lí.
“Em qua đây.”
“Hả?”
“Lãnh đạo của em cũng có ở đây.”
Tuyên Mạt nhìn quanh vẫn không thấy Vinh Kinh đâu, sau khi cúp điện thoại, liền bàn giao mọi việc lại cho Cao Từ, còn bản thân thì đi sang phía Hoắc Vân Chính.
Vừa mới đi khỏi, ở bên trong hội trường, Tuyên Mạt từ phía sau hậu trường đi tới, đi sang cửa hông. Nhìn phía này phía kia đều chỉ thấy những vị khách quý đang mặc trang phục dạ hội, nam nữ đều có. Gần như cách một đoạn không xa thì sẽ xuất hiện một cái bàn tròn nhỏ có tốp năm tốp ba người đứng quây quanh đó, vừa nói vừa cười. Cũng có những người đứng xung quanh, nói chuyện thì thầm với nhau. Chiếc đèn pha lên trên trần nhà phát ra những ánh sáng rực rỡ đẹp mắt, xung quanh tứ phía cũng truyền đến tiếng nhạc du dương. Tuyên Mạt đi tìm Hoắc Vân Chính, sợ phải gọi điện thoại thì mới tìm thấy anh ấy. ( truyện dịch bởi Đại Mao).
“Đi mà không biết nhìn đường sao?” Phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói khó chịu không mấy thân thiện lắm. Tuyên Mạt ngước lên nhìn, trước mặt là một cô gái với chiếc váy lụa mỏng màu tím, đang cao ngạo nhìn cô.
Cô gái khoanh hai tay, liền đứng yên tại đó nói: “Con đường này rộng như thế, cô không biết đi đường vòng à? Cô là lần đầu tiên đến tham gia buổi tiệc rượu cao cấp như thế này phải không? Ai lại ở buổi tiệc rượu này lại cúi đầu nghịch điện thoại.”
Tuyên Mạt cau mày, nhưng không muốn gây rắc rối ở nơi thế này. Dù sao thì buổi tiệc rượu tối nay là do công ty cô tổ chức.
“Tôi xin lỗi.”
Tuyên Mạt bỏ qua, nhún nhường thốt lên. Cô gái kia coi như là cũng mãn nguyện rồi, khịt mũi một tiếng, trực tiếp quay đầu rời đi.
Lách cách !
Đèn xung quanh đã tắt rồi, tất cả các ánh đèn đều tập trung quy tụ lại trên sân khấu. Tuyên Mạt nhìn xung quanh, cô vẫn chưa tìm thấy Hoắc Vân Chính.
“Vị tiểu thư này, cô cần giúp gì không?” Tuyên Mạt nghe thấy một giọng nói lạ hoắc, quay đầu sang nhìn, là một người đàn ông mặt âu phục trắng với chiếc mặt nạ trên mặt. Không thể nhìn rõ được toàn bộ gương mặt, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói ấm áp, đủ để có thể nhận ra anh ta là một người đàn ông lịch thiệp và khéo léo.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyên Mạt vội vã quay người rời đi, cô ấy nhanh chóng vượt qua đám đông, tiếp tục đi tìm bóng dáng của Hoắc Vân Chính. Người đàn ông đứng nhìn bóng lưng cô rời đi rất lâu.
“Nhìn gì đấy ? Thanh Lâm”. Người bạn bên cạnh vỗ vỗ bả vai của anh ta, tò mò hỏi. “ Dường như có một con thiên nga đen đang đi lạc rồi.”
“Hả ?”
Người bạn kia suýt chút nữa còn tưởng mình nghe nhầm
“Thanh Lâm, cậu vừa nói gì vậy hả?”
“Không có gì.”
Anh ta thu lại ánh nhìn, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó lại hỏi: “Cậu có biện pháp lấy được danh sách khách mời trong buổi tối hôm nay không?”
“Cậu muốn tìm ai sao?”
“Đợi tìm được thì sẽ nói với cậu sau.” .
Buổi đấu giá bắt đầu rồi. Tuyên Mạt cảm thấy Hoắc Vân Chính có phải là đang trêu chọc cô không, cô căn bản là tìm không thấy. Mà phía sau đã truyền đến tiếng báo giá, ngay lúc này, cánh tay của Tuyên Mạt bị ai đó nắm lấy, thẳng tắp xô vào lồng ngực. Mùi hương quen thuộc đó khiến cho Tuyên Mạt trong khoảnh khắc đầu tiên đã khẳng định người bên cạnh mình chính là Hoắc Vân Chính.
“Anh Hoắc, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi.”
“Ừ, lúc nãy có một cuộc điện thoại.”
Nói xong, Hoắc Vân Chính kéo tay Tuyên Mạt đi sang phía bên phải. Trong tay cầm lấy hai ly rượu vang, một ly đưa cho Tuyên Mạt. Cô nhận lấy, cùng nhau nhìn lên phía trên sân khấu.
“Anh Hoắc đã nhìn trúng thứ gì rồi?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Cái đó!”
“Tạm được.”
Tuyên Mạt ngậm miệng lại, tiếp tục xem. Dù đang ở dưới sân khấu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được quá trình và sự tiến triển của buổi đấu giá này. Hoắc Vân Chính vốn dĩ giác quan nhạy bén, anh rất nhanh đã để ý thấy dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, anh ấy nhíu mày, dựa vào cảm tính mà tìm kiếm. Ánh mắt lúc này dừng lại trên người một người đàn ông mặt âu phục trắng đang hướng mắt về phía bên này. Anh cau mày, ánh mắt hai người chạm nhau tràn đầy mùi thuốc súng. Hoắc Vân Chính nhẹ nhàng thu lại ánh nhìn, đưa ly rượu đến trước mặt Tuyên Mạt, “ Cầm lấy.”
Tuyên Mạt làm theo, thực sự không hiểu Hoắc Vân Chính đang định làm gì. Mãi cho đến khi Hoắc Vân Chính cởi chiếc áo khoác ngoài ra trực tiếp choàng lên trên bờ vai của Tuyên Mạt, thấy vậy cô ấy hơi sửng sốt một chút.
“Anh Hoắc, tôi không lạnh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy sao? Để chống lạnh thì sao?”
“…”
Và lúc này, ở phía bên kia, cô gái váy tím đã đi tìm đủ hai vòng, kì thực không còn kiên nhẫn nữa rồi. Cô ta đã không ở trong hội trường buổi đấu giá mà trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, phẫn nộ hét vào mặt trợ lí: “Không phải là cô đã đảm bảo với tôi rằng, Tam thiếu cũng ở đây sao? Sao tôi tìm suốt hai vòng rồi mà vẫn không thấy người là sao hả?”
“Chị Tĩnh Như , thật sự là em đã mua được tin tối nay Hoắc tam thiếu sẽ đến đây mà.”.
”Vậy ý của cô là tôi bị mù nên mới không nhìn thấy người sống sờ sờ như thế?” Hạ Cẩm Như giận dữ hỏi lại.
“Không, không phải thế, chị Tĩnh Như, có thể lúc nãy Hoắc tam thiếu gia bận nói chuyện với người khác nên không có ở đó? Bây giờ buổi đấu giá bắt đầu rồi, nói không chừng Hoắc thiếu gia đã quay lại rồi cũng nên.”
Tiểu trợ lý sợ sệt nói.
“À, vậy tôi tin cô lần này nữa thôi, nếu tôi lại không tìm thấy Hoắc tam thiếu, cô cứ đợi bị tôi lột da đi!”.
Lời nói của Hạ Cẩm Như cay độc, ánh mắt dữ tợn, căm phẫn xoay người rời đi. Tiểu trợ lý bị làm cho sợ đến phát khóc chỉ có thể lặng lẽ lau đi giọt nước mắt mà chạy theo.
Hạ Tĩnh Như một lần nữa quay trở lại hội trường, đưa mắt nhìn xung quanh, kiên nhẫn tìm kiếm, rất nhanh cô ta đã xác định được mục tiêu. Nếu không phải trước đó đã nhìn thấy qua trên ảnh, cô ta chưa hẳn đã có thể tìm được. Nhưng khoan! Đợi đã! Vậy cô gái kia. Hạ Tĩnh Như sắc mặt trắng bệch, cô ta tận mắt nhìn thấy Hoắc Vân Chính không ngừng cúi đầu nói chuyện với cô gái kia. Đó chẳng phải là người đã va vào cô ta lúc nãy sao? Chính là cô ta! Vợ của Tam thiếu sao? Tuyên Mạt? Tuyên Mạt không hề biết bản thân đã bị không ít người nhắm đến, cô ấy chỉ mải mê suy nghĩ Hoắc Vân Chính rốt cuộc là đã nhìn trúng sản phẩm đấu giá nào mà thôi.
“Anh Hoắc, vẫn chưa có thứ mà anh thích sao?”.
“Sản phẩm đấu giá hôm nay chủ yếu là đá quý ”
“Ừ, đúng thế.”
“Thật đáng tiếc, tôi lại khá thích tranh chữ .” Hoắc Vân Chính hời hợt nói.
Tuyên Mạt khẽ nhíu mày: “Ra là thế, nếu là như vậy, quay về tôi sẽ giúp anh để ý một chút, nếu có tranh chữ đẹp nhất định sẽ nói cho anh biết trước.”
“Được!.”
Cô đã lờ mờ đoán ra bản thân bị anh trêu đùa rồi. Nhưng lại không tìm được bằng chứng. Cô uống xong ly rượu trong tay, khi muốn xoay người đặt ly rượu xuống, một người phục vụ đi qua, hai người bất ngờ đụng nhau, chỗ rượu đổ cả lên người cô. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tuyên Mạt cũng kịp thời được Hoắc Vân Chính ôm vào eo nên mới không bị toàn bộ rượu đổ vào người.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Người phục vụ rối rít xin lỗi.
Tuyên Mạt cũng nghĩ anh ta không cố ý, chỉ là trả lại áo khoác cho Hoắc Vân Chính rồi nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Hoắc Vân Chính gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro