Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Không Chắc Chắn Nhưng Sẽ Tận Lực

Ngư Bất Tưởng Tiếu

2024-08-15 14:59:45

Tuyên Mạt nhướng mi, có Hoắc Vân Chính làm chỗ dựa, cô liền lộ ra vẻ vô cùng kiên cường. Làm như vậy, chính là muốn để cho Hoắc Vân Thừa và Anna nhìn thấy: “Có vẻ xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì.”

Hoắc Vân Chính lạnh lùng nhìn Anna đang tràn ngập vẻ xấu hổ, cảnh cáo nói: “Sau này ra ngoài, nếu như tôi còn nghe thấy cô đi rêu rao khắp nơi những chuyện không tồn tại giữa tôi và cô nữa, tôi nghĩ cha của cô sẽ nhận được thư luật sư của tôi. Còn nữa, nếu sau này cô còn dám vô lễ với vợ của tôi như vậy, cô muốn hủy đi thứ gì của cô ấy nhất, thì tôi cũng có thể huỷ đi thứ đó của cô!"

Cơ thể Anna chấn động, theo bản năng sờ lên mặt mình.

Tuyên Mạt nheo mắt lại, đương nhiên ngay từ đầu cô đã biết Anna muốn hủy đi gương mặt của cô.

Không biết vì sao, Anna cảm thấy lời vừa rồi của Hoắc Vân Chính, không phải chỉ là nói suông. Điều quan trọng nhất, chính là cô ta thực sự sợ Hoắc Vân Chính sẽ gửi thư luật sư đến tay cha mình. Thế nhưng nỗi nhục nhã ngày hôm nay, cô ta sẽ không bỏ qua! Anna nghiến răng, quay lưng xấu hổ giận dữ rời đi.

Phía bên này, quản lý đã đóng gói xong chiếc nhẫn, bây giờ mới đưa tới.

Trình Chu đứng đằng sau tiến lên nhận lấy. Hoắc Vân Chính đưa theo Tuyên Mạt cùng rời đi.

Nhưng Hoắc Vân Thừa không thể nhìn Hoắc Vân Chính phớt lờ mình như thế, hắn là cháu trai cả của nhà họ Hoắc, đồng thời cũng là người có quyền quản lý nhất trong nhà họ Hoắc. Còn Hoắc Vân Chính, chỉ tiếp quản những công ty con vốn đã thu không đủ chi, gần như nghèo rớt mồng tơi. Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu ta luôn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng. Thậm chí Hoắc Vân Chính còn không giống như trong dự liệu của bọn hắn, sẽ vì mấy công ty con này mà bị đè bẹp, ngược lại có dáng vẻ ổn định.

Ngay lúc Hoắc Vân Chính lướt qua hắn, Hoắc Vân Thừa chợt bắt lấy cánh tay anh, nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn anh, thấp giọng nói: “Vân Chính, em sẽ không vì vừa rồi anh cả không giúp em mà để bụng chứ.”

Hoắc Vân Chính thuận tay phủi tay hắn ra: “Rất quan trọng sao?”

Hoắc Vân Thừa cụp mắt nhìn bàn tay mình bị hất ra, rồi lại nhìn bóng lưng Hoắc Vân Chính rời đi, trong lòng lập tức bùng lửa giận ngút trời. Hắn đẩy gọng kính vàng lên, không để ý đến ánh mắt của mọi người đang nhìn mình và quay người bỏ đi.

Lúc trở về văn phòng, chưa đầy năm phút đã tá hỏa: “Cậu ta chính là cố ý đưa người phụ nữ đó đến trung tâm thương mại mua nhẫn!”

Trợ lý Lưu Việt đang đứng trước mặt bỗng bất động, rụt cổ lại, nhìn ông chủ ngồi xuống, cậu ta mới bưng ly cà phê đã chuẩn bị từ trước lên. Đồng thời nói: “Không phải ông chủ vẫn luôn biết Tam thiếu gia là người có tâm cơ sao?”

“Thật đúng là không ngờ tới, kết hôn chưa đến ba ngày, tên khắc tinh Hoắc Vân Chính kia lại thay đổi nhiều như vậy.”

Hắn vốn muốn đem cà phê đưa đến bên miệng, nhưng lúc nói ra lời này, bỗng nhiên hai mắt lóe lên một tia sáng. Nhất thời sắc mặt hắn tối sầm: “Cậu ta đang định đoạt tài sản của nhà họ Hoắc với chúng ta à.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Việt nghe vậy, cũng lập tức hiểu ý: "Nói đến khoảng thời gian này, Tam thiếu gia quả thực sống tích cực hơn so với lúc trước."

“Tôi bảo cậu cử người theo dõi công ty con của cậu ta, hiện giờ thế nào rồi?”

Lưu Việt khổ sở nói: “Ông chủ, hai công ty con trong tay Tam thiếu gia căn bản không có vấn đề gì cả, không kiếm tiền cũng không thiếu nợ.”

Hoắc Vân Thừa híp mắt, tràn đầy tức giận: "Tiếp tục cử người theo dõi, tên nhóc này khẳng định đang giấu chúng ta chuyện gì đó. Cậu ta dám ra tay với doanh nghiệp nhà họ Hoắc, tôi sẽ để cho cậu ta chết rất khó coi."

Trong xe.

Tuyên Mạt cúi đầu xem điện thoại, xuất hiện trên hot search đều là cô và Hoắc Vân Chính. Hai người ngồi trong tiệm, cùng nhau chọn ảnh chụp nhẫn cưới, lại còn chụp mặt cô rất rõ. Mặc dù đã dự liệu được kết quả này, thế nhưng Tuyên Mạt vẫn có chút hồi hộp. Cô mới đến Phong Đầu Hành được vài ngày, đã bị bại lộ chuyện cô cùng Hoắc Vân Chính kết hôn, chẳng phải à.

“Đeo lên.”

Hoắc Vận Chính đưa một chiếc hộp cưới cho cô. Đây là viên kim cương trong suốt duy nhất trong ba viên, có hình ngôi sao sáu cánh, cũng nặng năm carat: “Hoắc tiên sinh, hơi phô trương quá rồi.”

“Hiện tại bọn họ đã biết chúng ta có quan hệ vợ chồng rồi, nếu bây giờ cô không đeo, người bên ngoài sẽ nói thế nào?” - Hoắc Vân Chính vừa nói, vừa đeo nhẫn cưới cho mình .

Anh đặt tay lên đùi, hơi nghiêng tay, nhìn sang Tuyên Mạt, trầm ngâm hỏi: “Cô muốn tôi đeo lên cho cô sao?”

“Không cần phải thế!” Tuyên Mạt đọc rõ từng chữ, sau đó tự mình đeo nhẫn lên. Trọng lượng năm carat không phải nhẹ. Tuyên Mạt không cảm thấy nó đẹp mắt, trái lại có chút phỏng tay.

"Đi đâu."

“Phong Đầu Hành, cảm ơn.”

“Một tuần sau, Phong Đầu Hành sẽ có một buổi đấu giá ở Vân Thượng Cung.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tin tức này đã sớm lan truyền khắp nơi, nhưng là trước khi Tuyên Mạt gia nhập công ty: “À, tuy không phải tôi tổ chức. Vẫn phải hỏi Hoắc tiên sinh có nhìn trúng vật phẩm đấu giá nào không? Nếu có, tôi có thể bán giảm giá cho Hoắc tiên sinh đấy.”

Trình Chu đang lái xe suýt chút không kìm chế được. Chỗ ngồi của Hoắc Vân Chính, vừa vặn có thể nhìn thấy.

Anh bình tĩnh thu tầm mắt lại và trả lời câu hỏi của cô: “Cô có thể giảm giá cho tôi bao nhiêu?”

Cái này Tuyên Mạt cũng không nắm rõ: “Không chắc chắn, nhưng sẽ tận lực.”

“Vậy đợi tôi chọn được rồi nói sau.”

“Được.”

Trình Chu thật sự sắp không nhịn nổi nữa, cậu cắn răng, không để cho bản thân lộ ra nửa điểm sơ hở. Phu nhân ơi, Phong Đầu Hành chính là của Gia đấy. Cậu thực sự hiếu kỳ, chờ sau này thiếu phu nhân biết ông chủ của Phong Đầu Hành là Gia thì sẽ có phản ứng như thế nào.

Xe đưa Tuyên Mạt đến trước cửa Phong Đầu Hành. Sau khi Tuyên Mạt bước vào, liền có không ít ánh mắt dòm ngó, cô giả bộ thong dong bình tĩnh, trở về phòng làm việc của mình.

Thân là trợ lý của cô, Hà Tuyết Nhi không kìm được mà đi theo phía sau: “Chị Mạt, chị thật sự kết hôn với Tam thiếu gia nhà họ Hoắc sao?”

Tuyên Mạt gật đầu.

"Chị Mạt, trước đó em nghe nói mấy năm nay chị vẫn luôn ở nước ngoài, hẳn không có lý do quen biết Tam thiếu gia nhà họ Hoắc chứ."

“Mọi thứ đều do duyên phận, ai có thể nói trước được chứ?”

Hà Tuyết Nhi nghe vậy, cảm thấy khá có lý. Nhưng vẫn thận trọng hỏi một câu: “Vậy chắc chị Mạt không biết nhiều về chuyện của nhà họ Hoắc và Tam thiếu gia nhà họ Hoắc nhỉ?”

Tuyên Mạt quả thực không biết nhiều.

Thấy Tuyên Mạt không có ý định ngăn mình lại, Hà Tuyết Nhi tiện tay đóng cửa phòng làm việc, tiếp đó hùng hồn nói: "Tam thiếu gia nhà họ Hoắc đã từng là con trai của người con thứ hai được ông cụ Hoắc yêu thương nhất, nhưng bị mẹ của Tam thiếu làm cho mê hoặc, thà vứt bỏ tiếp quản sự nghiệp kinh doanh của gia đình, lựa chọn làm nghiên cứu phát minh. Cuối cùng hai người chết mà không rõ nguyên nhân, thế là Tam thiếu gia trở thành cô nhi khi còn rất nhỏ, dựa vào thân phận của anh ta, người ngoài đều cho rằng bác cả và cô ruột của Tam thiếu gia rất yêu thương anh ta, nhưng khi Tam thiếu gia nhà họ Hoắc trưởng thành, đứng ra tiếp quản công việc quản lý cho nhà họ Hoắc, mọi người mới phát hiện không phải như vậy. Hai công ty con mà Tam thiếu gia tiếp quản, đều là công ty sắp đóng cửa, hơn nữa đã bị nhà họ Hoắc vứt bỏ. Nói cho hay là để anh ta đến liên thủ, nhưng thực ra là không muốn Tam thiếu gia tiến vào ban quản lý tập đoàn Phong Thịnh. Nhìn Hoắc Đại thiếu và Hoắc Nhị thiếu đi, cho dù bọn họ vẫn còn chưa vào ban quản lý tập đoàn Phong Thịnh, thế nhưng những công ty con mà họ tiếp quản đều có lợi nhuận tuyệt đối, đây chính là sự khác biệt. Tam thiếu gia chỉ có danh tiếng tốt, điều mà mọi người kiêng kị chính là thân phận của anh ấy và gia tộc họ Hoắc phía sau anh ấy, nhưng mọi người đều ngấm ngầm sau lưng đủ kiểu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra

Số ký tự: 0