Chương 30 - Vẫn Có Người Đang Lén Lút Điều Tra
Thật Là Tự Tìm Đường Chết
Ngư Bất Tưởng Tiếu
2024-08-15 14:59:45
Tuyên Dao khéo léo cười, kéo tay của quản lý lại, nói: “Chị Vạn, chị đang nói gì vậy? Em đang trong thời kì chuẩn bị hot, sao em có thể tự làm hỏng tiền đồ của mình chứ.”
Quản lý nghe vậy, sắc mặt mới dễ nhìn chút, hài lòng gật đầu: “Cô biết là tốt rồi. Tốt nhất là cô nên làm thân với phu nhân của Hoắc Tam thiếu đi. Biết đâu cô ấy sẽ vì tình chị em mà nói tốt về cô trước mặt Tam thiếu, rồi cô sẽ có nhiều tài nguyên hơn thì sao?”
Nụ cười trên mặt Tuyên Dao có hơi cứng ngắc nhưng vẫn kiên trì gật đầu: “Vâng, em biết mà.”
Lúc này quản lí mới đi. Chỉ còn một mình trong phòng, Tuyên Dao rất muốn đập thứ gì đó, nhưng cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô ta rất nhanh đã biết được Tuyên Mạt trang điểm ở nơi nào. Nhân lúc rảnh rỗi, cô ta lặng im đi qua.
Lúc này Tuyên Mạt đã thay một bộ váy dài màu sâm panh(*) , váy bó sát càng tôn lên dáng người có lồi có lõm của cô. Mái tóc đen tạo kiểu xoăn lơi của cô rũ xuống như thác nước. Lớp makeup có vẻ đậm nhưng lại rất tự nhiên, không lòe loẹt, vẻ lãnh diễm cao quý ấy khiến người ta liếc mắt đã đắm chìm vào đó.
(*)Màu sâm panh: màu vàng cam nhạt,gần với màu be
“Tam thiếu phu nhân, Hoắc Tổng vẫn còn đang họp nên ngài phải chờ một chút. Vừa nãy Trình đặc trợ* cũng đã dặn dò , nên chúng tôi đã chuẩn bị điểm tâm và trà nóng trước cho ngài.”
* Đặc trợ : trợ lí đặc biệt
“Được, cảm ơn.”
Đội makeup nhao nhao đi ra. Tuyên Mạt cúi đầu đọc tin nhắn mà Hà Tuyết Nhi gửi tới và tin nhắn của bạn thân ở nước ngoài hỏi thăm rồi trả lời dần. Lúc này, chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Cô tưởng là người của đội makeup quay lại nên cười chào đón thì lại thấy sắc mặt đắc ý, phách lối của Tuyên Dao. Tuyên Mạt kinh ngạc mất hai giây rồi nhếch môi, khoác tay lên thành ghế, tư thế ngồi vừa tùy ý lại vừa kiêu ngạo.
“Là ai cho phép chị tùy tiện vào đây?”
“Em là em gái tốt của chị, chị vào hỏi thăm em cũng là chuyện thường tình thôi đúng không?”
“Vừa mới nghe nói chị làm nghệ sĩ của Hưởng Duyệt , bây giờ chị niềm nở chạy tới chỉ là vì hỏi thăm tôi thôi sao?”
Tuyên Dao nhìn dáng vẻ đắc ý của cô thì có chút tức giận. Thân thế của cô thế nhưng so với Tuyên Mạt xa xa ở phía trên, luôn luôn là cô ta ngồi ở trên vị trí kia. Nhưng hôm nay, : “Tuyên Mạt, mày nói xem mày làm sao có thể lại không có lương tâm như thế được? mày hại cả nhà bị nhà họ Tống làm khó , đối với người nhà mày lại càng thờ ơ . Bây giờ cô làm Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc thì quên mất gốc gác của mình ở đâu rồi à? mày nghĩ, nếu để mọi người biết mày là người như vậy thì hình tượng mà hai ngày trước mày vừa dựng lên có sụp đổ không?”
Tuyên Dao trắng trợn uy hiếp cô.
“Chị cảm thấy thế nào?”
Tuyên Mạt đứng lên, khí thế bừng bừng đi về phía cô ta.
“Chị nghĩ xem nếu tung những lời này lên mạng sẽ làm danh dự tôi bị tổn hại, hay là nhà họ Tuyên ?”
Tuyên Dao nhíu mày.
“Dạo này tôi có chú ý đến nhà họ Tuyên. Hình như giá cổ phiếu công ty của Tuyên gia bị giảm xuống mười mấy điểm đâu.”
“Tuyên Mạt! Nhà họ Tuyên thành ra như thế này là do mày!”
Nói rồi Tuyên Dao định động thủ. Không ngờ ngay lúc này, cửa mở ra. Tuyên Mạt thấy thời tới thì giả vờ ngã xuống. Tuyên Dao không ngờ tới còn có chuyện này. Cô ta sửng sốt một chút, một bóng người đã đi lướt qua cô ta, nâng Tuyên Mạt lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tuyên Mạt ủy khuất lắc đầu: “Do em sơ ý thôi.”
Tuyên Dao không ngờ Tuyên Mạt lại có chiêu này.
Mặt Hoắc Vân Chính sầm lại: “Cô là ai! Lại chạy đến đây đánh vợ tôi ?!”
Tuyên Dao trợn tròn mắt, nổi giận: “Không phải em, do cô ta tự ngã thôi! em chưa từng đụng vào cô ta!”
“Đúng vậy. Do em không cẩn thận nên mới ngã thôi.” Tuyên Mạt gật đầu.
“Tuyên Mạt, cô dám nói xấu tôi à!” Hoắc Vân Chính tóm lấy cổ tay của cô ta.
“Trình Chu!”
Trình Chu nhanh chóng khống chế Tuyên Dao, còn giải thích: “Đây là người mới của công ty Hưởng Duyệt chúng ta, tên là Tuyên Dao.”
Hoắc Vân Chính nhìn Tuyên Mạt.
“Ừ, chị ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của em. Không ngờ là chị ấy lại làm việc ở đây. Chỉ là không nghĩ tới sẽ ầm ĩ, em cảm thấy hơi không thoải mái thôi.”
“Tuyên Mạt! mày là đồ hèn hạ, vốn dĩ là mày!”
“Phẩm hạnh nghệ sĩ của Hưởng Duyệt chúng ta suy đồi như thế sao?” Hoắc Vân Chính đột nhiên nói một câu khiến đầu óc hỗn loạn của Tuyên Dao lập tức tỉnh táo lại.
Cô ta nhìn Tuyên Mạt bằng ánh mắt khó tin. Rồi cô ta giải thích với Hoắc Vân Chính: “Hoắc Tổng, không phải, không phải như thế, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi không có đẩy cô ấy, tôi chỉ muốn đến chào hỏi mà thôi.”
“Quản lý của cô ta đâu?”
“Tôi gọi cô ấy đến ngay đây.”
Trình Chu giang tay ra, ngăn cô ta lại, một tay gọi điện cho quản lý của Tuyên Dao. Hoắc Vân Chính đỡ Tuyên Mạt ngồi xuống. Ánh mắt hai người chạm nhau. Tuyên Mạt biết Hoắc Vân Chính đã nhìn ra cô đang diễn trò, nhưng anh cũng phối hợp với cô. Tuyên Mạt cười đáp lại.
Không lâu sau, quản lý của Tuyên Dao đã đến. Lúc cô ấy nhận được cuộc gọi của Trình Chu là đã biết có chuyện không hay xảy ra rồi. Cô ấy tìm khắp nơi cũng không thấy nghệ sĩ của mình đâu. Khi chạy đến đây, cô ấy đã thấy Tuyên Dao đứng khóc, Hoắc Vân Chính và Tuyên Mạt ngồi trên ghế.
Quản lý không ngờ lần đầu tiên mình nhìn thấy sếp mới lại là trong cảnh tượng như vậy.
Cô run rẩy tiến lên: “Chào Hoắc Tổng, phu nhân.”
“Ngày thường công ty chưa từng đào tạo cho cô à?”
“Mỗi tháng… mỗi tháng công ty sẽ đào tạo tập thể một lần.”
“ Những thứ được đào tạo đều để cô phát huy như vậy sao? Đây là nghệ sĩ do cô bồi dưỡng ra à?” Sắc mặt Hoắc Vân Chính nghiêm lại.
“Hoắc Tổng, tôi xin lỗi. Là do tôi không có để ý nghệ sĩ của mình, không quản giáo cho tốt.” Quản lý còn chưa biết sự tình ra sao đã bị ăn chửi nên chỉ có thể xin lỗi trước.
“Tôi đã nghe qua rất nhiều nghệ sĩ của Hưởng Duyệt mắc bệnh ngôi sao. Hai nghệ sĩ trong tay cô cũng thế.”
Hoắc Vân Chính đột nhiên nói những lời này. Tuyên Mạt nghe vậy thì hiểu ra. Cô đang thuận nước đẩy thuyền giúp Hoắc Vân Chính chăng? Quản lý đổ mồ hôi lạnh, không biết là Hoắc Vân Chính đang định lấy cô để giết gà dọa khỉ.
“Hoắc Tổng, giữa nghệ sĩ với nhau khó tránh sẽ phát sinh chút bất đồng, những chuyện này đã được xử lý thích đáng rồi. Ngài cứ yên tâm đi, phẩm hạnh của nghệ sĩ Hưởng Duyệt chúng ta không đến nỗi đâu.”
“Không đến nỗi? Không đến nỗi của cô là nghệ sĩ có thể chạy đến trước mặt vợ tôi, đánh vợ tôi à?” Hoắc Vân Chính bất thình lình bốc lên một câu nói. Mặt của quản lý bị dọa trắng bệch, quay đầu nhìn về phía Tuyên Dao.
Cô ấy đã cảnh cáo rồi, cái cô Tuyên Dao này lại không thèm nghe cơ chứ? Bây giờ cho dù Tuyên Dao có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội rồi.
“Chị Vạn, em…em thật sự...”
Quản lý thực sự không ngờ người phụ nữ ngu ngốc này lại là nghệ sĩ do mình dạy dỗ. Một giây trước vừa nhắc nhở, giây sau đã chạy đến trước mặt phu nhân giở trò rồi. Thật là tìm đường chết mà!
“Hoắc Tổng, Tuyên Dao là nghệ sĩ mới của công ty, chỉ sợ là có gì đó nhầm lẫn.”
“Còn hiểu lầm cái gì? Tưởng vợ tôi là nghệ sĩ của Hưởng Duyệt à?”
Quản lý nghe vậy, sắc mặt mới dễ nhìn chút, hài lòng gật đầu: “Cô biết là tốt rồi. Tốt nhất là cô nên làm thân với phu nhân của Hoắc Tam thiếu đi. Biết đâu cô ấy sẽ vì tình chị em mà nói tốt về cô trước mặt Tam thiếu, rồi cô sẽ có nhiều tài nguyên hơn thì sao?”
Nụ cười trên mặt Tuyên Dao có hơi cứng ngắc nhưng vẫn kiên trì gật đầu: “Vâng, em biết mà.”
Lúc này quản lí mới đi. Chỉ còn một mình trong phòng, Tuyên Dao rất muốn đập thứ gì đó, nhưng cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô ta rất nhanh đã biết được Tuyên Mạt trang điểm ở nơi nào. Nhân lúc rảnh rỗi, cô ta lặng im đi qua.
Lúc này Tuyên Mạt đã thay một bộ váy dài màu sâm panh(*) , váy bó sát càng tôn lên dáng người có lồi có lõm của cô. Mái tóc đen tạo kiểu xoăn lơi của cô rũ xuống như thác nước. Lớp makeup có vẻ đậm nhưng lại rất tự nhiên, không lòe loẹt, vẻ lãnh diễm cao quý ấy khiến người ta liếc mắt đã đắm chìm vào đó.
(*)Màu sâm panh: màu vàng cam nhạt,gần với màu be
“Tam thiếu phu nhân, Hoắc Tổng vẫn còn đang họp nên ngài phải chờ một chút. Vừa nãy Trình đặc trợ* cũng đã dặn dò , nên chúng tôi đã chuẩn bị điểm tâm và trà nóng trước cho ngài.”
* Đặc trợ : trợ lí đặc biệt
“Được, cảm ơn.”
Đội makeup nhao nhao đi ra. Tuyên Mạt cúi đầu đọc tin nhắn mà Hà Tuyết Nhi gửi tới và tin nhắn của bạn thân ở nước ngoài hỏi thăm rồi trả lời dần. Lúc này, chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Cô tưởng là người của đội makeup quay lại nên cười chào đón thì lại thấy sắc mặt đắc ý, phách lối của Tuyên Dao. Tuyên Mạt kinh ngạc mất hai giây rồi nhếch môi, khoác tay lên thành ghế, tư thế ngồi vừa tùy ý lại vừa kiêu ngạo.
“Là ai cho phép chị tùy tiện vào đây?”
“Em là em gái tốt của chị, chị vào hỏi thăm em cũng là chuyện thường tình thôi đúng không?”
“Vừa mới nghe nói chị làm nghệ sĩ của Hưởng Duyệt , bây giờ chị niềm nở chạy tới chỉ là vì hỏi thăm tôi thôi sao?”
Tuyên Dao nhìn dáng vẻ đắc ý của cô thì có chút tức giận. Thân thế của cô thế nhưng so với Tuyên Mạt xa xa ở phía trên, luôn luôn là cô ta ngồi ở trên vị trí kia. Nhưng hôm nay, : “Tuyên Mạt, mày nói xem mày làm sao có thể lại không có lương tâm như thế được? mày hại cả nhà bị nhà họ Tống làm khó , đối với người nhà mày lại càng thờ ơ . Bây giờ cô làm Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc thì quên mất gốc gác của mình ở đâu rồi à? mày nghĩ, nếu để mọi người biết mày là người như vậy thì hình tượng mà hai ngày trước mày vừa dựng lên có sụp đổ không?”
Tuyên Dao trắng trợn uy hiếp cô.
“Chị cảm thấy thế nào?”
Tuyên Mạt đứng lên, khí thế bừng bừng đi về phía cô ta.
“Chị nghĩ xem nếu tung những lời này lên mạng sẽ làm danh dự tôi bị tổn hại, hay là nhà họ Tuyên ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyên Dao nhíu mày.
“Dạo này tôi có chú ý đến nhà họ Tuyên. Hình như giá cổ phiếu công ty của Tuyên gia bị giảm xuống mười mấy điểm đâu.”
“Tuyên Mạt! Nhà họ Tuyên thành ra như thế này là do mày!”
Nói rồi Tuyên Dao định động thủ. Không ngờ ngay lúc này, cửa mở ra. Tuyên Mạt thấy thời tới thì giả vờ ngã xuống. Tuyên Dao không ngờ tới còn có chuyện này. Cô ta sửng sốt một chút, một bóng người đã đi lướt qua cô ta, nâng Tuyên Mạt lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tuyên Mạt ủy khuất lắc đầu: “Do em sơ ý thôi.”
Tuyên Dao không ngờ Tuyên Mạt lại có chiêu này.
Mặt Hoắc Vân Chính sầm lại: “Cô là ai! Lại chạy đến đây đánh vợ tôi ?!”
Tuyên Dao trợn tròn mắt, nổi giận: “Không phải em, do cô ta tự ngã thôi! em chưa từng đụng vào cô ta!”
“Đúng vậy. Do em không cẩn thận nên mới ngã thôi.” Tuyên Mạt gật đầu.
“Tuyên Mạt, cô dám nói xấu tôi à!” Hoắc Vân Chính tóm lấy cổ tay của cô ta.
“Trình Chu!”
Trình Chu nhanh chóng khống chế Tuyên Dao, còn giải thích: “Đây là người mới của công ty Hưởng Duyệt chúng ta, tên là Tuyên Dao.”
Hoắc Vân Chính nhìn Tuyên Mạt.
“Ừ, chị ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của em. Không ngờ là chị ấy lại làm việc ở đây. Chỉ là không nghĩ tới sẽ ầm ĩ, em cảm thấy hơi không thoải mái thôi.”
“Tuyên Mạt! mày là đồ hèn hạ, vốn dĩ là mày!”
“Phẩm hạnh nghệ sĩ của Hưởng Duyệt chúng ta suy đồi như thế sao?” Hoắc Vân Chính đột nhiên nói một câu khiến đầu óc hỗn loạn của Tuyên Dao lập tức tỉnh táo lại.
Cô ta nhìn Tuyên Mạt bằng ánh mắt khó tin. Rồi cô ta giải thích với Hoắc Vân Chính: “Hoắc Tổng, không phải, không phải như thế, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi không có đẩy cô ấy, tôi chỉ muốn đến chào hỏi mà thôi.”
“Quản lý của cô ta đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi gọi cô ấy đến ngay đây.”
Trình Chu giang tay ra, ngăn cô ta lại, một tay gọi điện cho quản lý của Tuyên Dao. Hoắc Vân Chính đỡ Tuyên Mạt ngồi xuống. Ánh mắt hai người chạm nhau. Tuyên Mạt biết Hoắc Vân Chính đã nhìn ra cô đang diễn trò, nhưng anh cũng phối hợp với cô. Tuyên Mạt cười đáp lại.
Không lâu sau, quản lý của Tuyên Dao đã đến. Lúc cô ấy nhận được cuộc gọi của Trình Chu là đã biết có chuyện không hay xảy ra rồi. Cô ấy tìm khắp nơi cũng không thấy nghệ sĩ của mình đâu. Khi chạy đến đây, cô ấy đã thấy Tuyên Dao đứng khóc, Hoắc Vân Chính và Tuyên Mạt ngồi trên ghế.
Quản lý không ngờ lần đầu tiên mình nhìn thấy sếp mới lại là trong cảnh tượng như vậy.
Cô run rẩy tiến lên: “Chào Hoắc Tổng, phu nhân.”
“Ngày thường công ty chưa từng đào tạo cho cô à?”
“Mỗi tháng… mỗi tháng công ty sẽ đào tạo tập thể một lần.”
“ Những thứ được đào tạo đều để cô phát huy như vậy sao? Đây là nghệ sĩ do cô bồi dưỡng ra à?” Sắc mặt Hoắc Vân Chính nghiêm lại.
“Hoắc Tổng, tôi xin lỗi. Là do tôi không có để ý nghệ sĩ của mình, không quản giáo cho tốt.” Quản lý còn chưa biết sự tình ra sao đã bị ăn chửi nên chỉ có thể xin lỗi trước.
“Tôi đã nghe qua rất nhiều nghệ sĩ của Hưởng Duyệt mắc bệnh ngôi sao. Hai nghệ sĩ trong tay cô cũng thế.”
Hoắc Vân Chính đột nhiên nói những lời này. Tuyên Mạt nghe vậy thì hiểu ra. Cô đang thuận nước đẩy thuyền giúp Hoắc Vân Chính chăng? Quản lý đổ mồ hôi lạnh, không biết là Hoắc Vân Chính đang định lấy cô để giết gà dọa khỉ.
“Hoắc Tổng, giữa nghệ sĩ với nhau khó tránh sẽ phát sinh chút bất đồng, những chuyện này đã được xử lý thích đáng rồi. Ngài cứ yên tâm đi, phẩm hạnh của nghệ sĩ Hưởng Duyệt chúng ta không đến nỗi đâu.”
“Không đến nỗi? Không đến nỗi của cô là nghệ sĩ có thể chạy đến trước mặt vợ tôi, đánh vợ tôi à?” Hoắc Vân Chính bất thình lình bốc lên một câu nói. Mặt của quản lý bị dọa trắng bệch, quay đầu nhìn về phía Tuyên Dao.
Cô ấy đã cảnh cáo rồi, cái cô Tuyên Dao này lại không thèm nghe cơ chứ? Bây giờ cho dù Tuyên Dao có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội rồi.
“Chị Vạn, em…em thật sự...”
Quản lý thực sự không ngờ người phụ nữ ngu ngốc này lại là nghệ sĩ do mình dạy dỗ. Một giây trước vừa nhắc nhở, giây sau đã chạy đến trước mặt phu nhân giở trò rồi. Thật là tìm đường chết mà!
“Hoắc Tổng, Tuyên Dao là nghệ sĩ mới của công ty, chỉ sợ là có gì đó nhầm lẫn.”
“Còn hiểu lầm cái gì? Tưởng vợ tôi là nghệ sĩ của Hưởng Duyệt à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro