Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh, Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn
A
2024-11-03 11:31:53
“Mộ Uyển Uyển, tôi đã giải thích rồi mà. Sao cô lại không tin tôi chứ? Sao tôi có thể phá hoại hôn nhân của cô với anh Lâm được? Vừa rồi thật sự chỉ là hiểu lầm. Để thi đỗ vào trường Viễn Thăng, tôi đã nỗ lực rất nhiều. Nếu bị đuổi học, cuộc đời của tôi sẽ tiêu tan hết! Cô thật sự muốn nhẫn tâm như vậy sao?”
“Hiểu lầm? Có phải hiểu lầm hay không, trong lòng cô biết rõ nhất. Trước đây tôi đã cảnh cáo cô rồi. Dù cô có ý gì với Ôn Lâm, khi tôi và anh ấy chưa ly hôn, cô tốt nhất nên giữ khoảng cách. Hành vi hiện giờ của cô chính là cố ý phá hoại hôn nhân của chúng tôi!”
Mộ Uyển Uyển chẳng buồn để ý đến màn kịch giả vờ đáng thương của Lâm Huệ Như. Cô ta đã nhiều lần đến khiêu khích, và lần này cô sẽ không nhân nhượng nữa.
Lâm Huệ Như liếc nhìn Ôn Lâm, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Ôn Lâm cau mày nói: “Em về trước đi, anh và Mộ Uyển Uyển sẽ nói chuyện sau.”
Lâm Huệ Như cắn môi, miễn cưỡng gật đầu. Cô ta tin Ôn Lâm sẽ không bỏ mặc mình. Anh từng hứa với anh trai cô ta rằng sẽ chăm sóc cô ta, nếu Mộ Uyển Uyển thật sự làm gì gây hại đến tương lai của cô ta, chẳng phải Ôn Lâm đã phụ lời hứa đó hay sao? Nghĩ đến anh trai, lòng cô ta dịu đi đôi chút, nhưng trong lòng lại càng hận Mộ Uyển Uyển hơn.
Đợi Lâm Huệ Như rời đi, Ôn Lâm mới quay sang Mộ Uyển Uyển: “Chuyện vừa rồi không như em thấy đâu, Tiểu Như nói đúng, cô ấy không đứng vững, anh chỉ đỡ một chút thôi.”
Vẻ mặt Mộ Uyển Uyển lạnh lùng như băng. Đôi lúc, cô không thể hiểu nổi liệu Ôn Lâm thật sự không thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Huệ Như, hay là cố tình bao che. Anh giải thích như vậy chỉ vì muốn cô nguôi giận, đừng truy cứu thêm, chung quy vẫn là vì Lâm Huệ Như. Đúng vậy, cô ta mới là người mà anh coi trọng nhất, làm gì có chuyện của ai quan trọng hơn?
Kiếp trước, cô từng thất vọng đến chai lì, đến mức không còn trông mong gì nữa. Dù đã hiểu rõ điều đó, trái tim cô vẫn đau âm ỉ, như bị đè nặng bởi một tảng đá, cảm giác khó thở đến cùng cực.
“Anh luôn coi Tiểu Như như em gái, và cô ấy cũng coi anh như anh trai. Em đừng nói mấy lời đó nữa, để người ngoài nghe thấy thì không hay. Đừng để trường biết chuyện này. Để thi đỗ Viễn Thăng, cô ấy đã phải cố gắng nhiều, dù em có giận cũng không thể làm chuyện bịa đặt thế này. Anh và cô ấy hoàn toàn trong sáng, nếu có tin đồn thì sau này cô ấy làm sao mà lấy chồng?”
Ôn Lâm không hiểu nổi suy nghĩ của Mộ Uyển Uyển, dường như cô luôn hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Lâm Huệ Như. Rõ ràng trước đây anh đã giải thích, nhưng cô vẫn luôn để tâm. Họ từng cãi nhau về chuyện này nhiều lần. Dù bây giờ cô không làm ầm lên như trước, nhưng hiểu lầm lại càng sâu sắc hơn, khiến anh thấy đau đầu. Lòng ghen tuông của Mộ Uyển Uyển quả thật quá lớn.
Đúng là Ôn Lâm luôn ưu ái Lâm Huệ Như, lúc nào cũng nghĩ cho cô ta mà chẳng bao giờ để ý cảm nhận của cô. Lời nói của anh đã rõ ràng đến thế, dù cô muốn làm gì Huệ Như, có lẽ anh cũng sẽ tìm cách ngăn cản. May mà cô đã sống lại một kiếp người, nếu là kiếp trước, chắc chắn cô đã không chịu nổi.
Mũi Mộ Uyển Uyển cay cay, nhưng cô kiềm chế, không để nước mắt rơi.
“Ôn Lâm, báo cáo ly hôn của anh khi nào sẽ được phê duyệt?”
“Hiểu lầm? Có phải hiểu lầm hay không, trong lòng cô biết rõ nhất. Trước đây tôi đã cảnh cáo cô rồi. Dù cô có ý gì với Ôn Lâm, khi tôi và anh ấy chưa ly hôn, cô tốt nhất nên giữ khoảng cách. Hành vi hiện giờ của cô chính là cố ý phá hoại hôn nhân của chúng tôi!”
Mộ Uyển Uyển chẳng buồn để ý đến màn kịch giả vờ đáng thương của Lâm Huệ Như. Cô ta đã nhiều lần đến khiêu khích, và lần này cô sẽ không nhân nhượng nữa.
Lâm Huệ Như liếc nhìn Ôn Lâm, nước mắt bắt đầu lăn dài.
Ôn Lâm cau mày nói: “Em về trước đi, anh và Mộ Uyển Uyển sẽ nói chuyện sau.”
Lâm Huệ Như cắn môi, miễn cưỡng gật đầu. Cô ta tin Ôn Lâm sẽ không bỏ mặc mình. Anh từng hứa với anh trai cô ta rằng sẽ chăm sóc cô ta, nếu Mộ Uyển Uyển thật sự làm gì gây hại đến tương lai của cô ta, chẳng phải Ôn Lâm đã phụ lời hứa đó hay sao? Nghĩ đến anh trai, lòng cô ta dịu đi đôi chút, nhưng trong lòng lại càng hận Mộ Uyển Uyển hơn.
Đợi Lâm Huệ Như rời đi, Ôn Lâm mới quay sang Mộ Uyển Uyển: “Chuyện vừa rồi không như em thấy đâu, Tiểu Như nói đúng, cô ấy không đứng vững, anh chỉ đỡ một chút thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Mộ Uyển Uyển lạnh lùng như băng. Đôi lúc, cô không thể hiểu nổi liệu Ôn Lâm thật sự không thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Huệ Như, hay là cố tình bao che. Anh giải thích như vậy chỉ vì muốn cô nguôi giận, đừng truy cứu thêm, chung quy vẫn là vì Lâm Huệ Như. Đúng vậy, cô ta mới là người mà anh coi trọng nhất, làm gì có chuyện của ai quan trọng hơn?
Kiếp trước, cô từng thất vọng đến chai lì, đến mức không còn trông mong gì nữa. Dù đã hiểu rõ điều đó, trái tim cô vẫn đau âm ỉ, như bị đè nặng bởi một tảng đá, cảm giác khó thở đến cùng cực.
“Anh luôn coi Tiểu Như như em gái, và cô ấy cũng coi anh như anh trai. Em đừng nói mấy lời đó nữa, để người ngoài nghe thấy thì không hay. Đừng để trường biết chuyện này. Để thi đỗ Viễn Thăng, cô ấy đã phải cố gắng nhiều, dù em có giận cũng không thể làm chuyện bịa đặt thế này. Anh và cô ấy hoàn toàn trong sáng, nếu có tin đồn thì sau này cô ấy làm sao mà lấy chồng?”
Ôn Lâm không hiểu nổi suy nghĩ của Mộ Uyển Uyển, dường như cô luôn hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Lâm Huệ Như. Rõ ràng trước đây anh đã giải thích, nhưng cô vẫn luôn để tâm. Họ từng cãi nhau về chuyện này nhiều lần. Dù bây giờ cô không làm ầm lên như trước, nhưng hiểu lầm lại càng sâu sắc hơn, khiến anh thấy đau đầu. Lòng ghen tuông của Mộ Uyển Uyển quả thật quá lớn.
Đúng là Ôn Lâm luôn ưu ái Lâm Huệ Như, lúc nào cũng nghĩ cho cô ta mà chẳng bao giờ để ý cảm nhận của cô. Lời nói của anh đã rõ ràng đến thế, dù cô muốn làm gì Huệ Như, có lẽ anh cũng sẽ tìm cách ngăn cản. May mà cô đã sống lại một kiếp người, nếu là kiếp trước, chắc chắn cô đã không chịu nổi.
Mũi Mộ Uyển Uyển cay cay, nhưng cô kiềm chế, không để nước mắt rơi.
“Ôn Lâm, báo cáo ly hôn của anh khi nào sẽ được phê duyệt?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro