Sau Khi Vợ Cũ Xinh Đẹp Chết Thảm Trọng Sinh, Sĩ Quan Mặt Lạnh Ngỏ Lời Tái Hôn
Trọng Sinh Đêm...
2024-11-03 11:31:53
Ôn Lâm thực ra có một mặt ấm áp, nhưng mặt đó lại không dành cho cô. Trong tim anh, luôn có một người phụ nữ khác quan trọng hơn. Ba năm kết hôn, vì người phụ nữ đó, Ôn Lâm hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô, thậm chí chưa từng chạm vào cô. Những cuộc trò chuyện càng hiếm hoi.
Không phải cô chưa từng phản kháng, nhưng mỗi lần cô làm loạn lên thì chỉ nhận lại sự lạnh nhạt hơn từ phía Ôn Lâm. Nghĩ đến đây, khóe miệng Mộ Uyển Uyển khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tự giễu.
Cô cười vì kiếp trước mình quá ngu ngốc. Rõ ràng cô có thể có một cuộc đời tốt hơn, nhưng lại lãng phí tất cả thời gian của mình vì một gã đàn ông tồi tệ. Cuối cùng, cô còn chết thảm dưới tay kẻ thù của Ôn Lâm trong một vụ tai nạn xe.
Đã mất cả mạng, cô cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Từ nay về sau, cô phải tránh xa gã đàn ông chó má ấy, sống một cuộc đời quý trọng sinh mạng!
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy mở. Một bóng dáng cao lớn bước vào, ánh đèn trong phòng đều bật sáng.
Mộ Uyển Uyển nhìn qua, chỉ thấy Ôn Lâm mặc bộ quân phục chỉnh tề đứng không xa. Vai rộng, eo thon, chân dài, dù mặc quần áo kín đáo, người ta vẫn có thể cảm nhận được từng múi cơ bắp bên dưới. Với chiều cao một mét tám sáu, anh toát lên khí chất lạnh lùng, cấm dục.
Anh có đôi lông mày sắc như kiếm, bên dưới là đôi mắt phượng dài hẹp, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng hơi ửng đỏ.
Với diện mạo này, không có gì lạ khi kiếp trước cô lại mê đắm đến mất lý trí.
Thiếu nữ trước mặt cứ chăm chú nhìn anh, không còn hoạt bát vui vẻ như thường ngày, cũng không chủ động bắt chuyện. Ôn Lâm cảm thấy có chút lạ lùng, vô thức nhíu mày.
Nhưng nghĩ đến chuyện đêm nay là đêm tân hôn, Ôn Lâm đoán rằng Mộ Uyển Uyển có thể đang hơi căng thẳng.
Trong lòng anh bỗng mềm lại, giọng nói cũng dịu đi: “Khách khứa bên ngoài đã tiễn đi hết rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm thôi.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Mộ Uyển Uyển ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, trông vô cùng ngọt ngào và mềm mại. Ôn Lâm khẽ động lòng, tiến lại gần cô vài bước. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc than.
“Ôn Lâm, Tiểu Như lại phát bệnh rồi! Trông lần này còn nghiêm trọng hơn, anh mau qua xem đi!”
Nghe vậy, Ôn Lâm lập tức quay người đi ra ngoài, đến cửa rồi mới dừng lại, quay đầu giải thích với Mộ Uyển Uyển.
“Sức khỏe Tiểu Như không tốt, anh đã hứa với anh trai cô ấy sẽ chăm sóc cô ấy. Em đừng nghĩ nhiều, anh đưa cô ấy vào viện rồi sẽ về ngay.”
Nói xong, không chờ Mộ Uyển Uyển trả lời, Ôn Lâm đã nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng anh, trên gương mặt Mộ Uyển Uyển thoáng hiện lên một nụ cười tự giễu.
Quả nhiên, mọi thứ vẫn giống hệt kiếp trước. Đêm tân hôn năm đó, cô cũng bị bỏ lại như thế.
Ôn Lâm nói sẽ trở lại, và cô thực sự đã tin điều đó, ngốc nghếch đợi anh suốt cả đêm mà không thấy anh về.
Sau này cô mới biết, cả đêm ấy Ôn Lâm ở bên cạnh Lâm Huệ Như trong bệnh viện.
Cảm giác chua xót đột ngột dâng lên trong lòng Mộ Uyển Uyển.
Phải, Lâm Huệ Như luôn là người quan trọng nhất trong lòng Ôn Lâm. Hễ chuyện gì liên quan đến cô ấy, anh đều sẽ giải quyết ngay lập tức.
Kiếp trước, cô bị bỏ rơi bao nhiêu lần mà chẳng phải vì chuyện đó sao!
Không phải cô chưa từng phản kháng, nhưng mỗi lần cô làm loạn lên thì chỉ nhận lại sự lạnh nhạt hơn từ phía Ôn Lâm. Nghĩ đến đây, khóe miệng Mộ Uyển Uyển khẽ nhếch lên, nở một nụ cười tự giễu.
Cô cười vì kiếp trước mình quá ngu ngốc. Rõ ràng cô có thể có một cuộc đời tốt hơn, nhưng lại lãng phí tất cả thời gian của mình vì một gã đàn ông tồi tệ. Cuối cùng, cô còn chết thảm dưới tay kẻ thù của Ôn Lâm trong một vụ tai nạn xe.
Đã mất cả mạng, cô cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Từ nay về sau, cô phải tránh xa gã đàn ông chó má ấy, sống một cuộc đời quý trọng sinh mạng!
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy mở. Một bóng dáng cao lớn bước vào, ánh đèn trong phòng đều bật sáng.
Mộ Uyển Uyển nhìn qua, chỉ thấy Ôn Lâm mặc bộ quân phục chỉnh tề đứng không xa. Vai rộng, eo thon, chân dài, dù mặc quần áo kín đáo, người ta vẫn có thể cảm nhận được từng múi cơ bắp bên dưới. Với chiều cao một mét tám sáu, anh toát lên khí chất lạnh lùng, cấm dục.
Anh có đôi lông mày sắc như kiếm, bên dưới là đôi mắt phượng dài hẹp, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng hơi ửng đỏ.
Với diện mạo này, không có gì lạ khi kiếp trước cô lại mê đắm đến mất lý trí.
Thiếu nữ trước mặt cứ chăm chú nhìn anh, không còn hoạt bát vui vẻ như thường ngày, cũng không chủ động bắt chuyện. Ôn Lâm cảm thấy có chút lạ lùng, vô thức nhíu mày.
Nhưng nghĩ đến chuyện đêm nay là đêm tân hôn, Ôn Lâm đoán rằng Mộ Uyển Uyển có thể đang hơi căng thẳng.
Trong lòng anh bỗng mềm lại, giọng nói cũng dịu đi: “Khách khứa bên ngoài đã tiễn đi hết rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm thôi.”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Mộ Uyển Uyển ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, trông vô cùng ngọt ngào và mềm mại. Ôn Lâm khẽ động lòng, tiến lại gần cô vài bước. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc than.
“Ôn Lâm, Tiểu Như lại phát bệnh rồi! Trông lần này còn nghiêm trọng hơn, anh mau qua xem đi!”
Nghe vậy, Ôn Lâm lập tức quay người đi ra ngoài, đến cửa rồi mới dừng lại, quay đầu giải thích với Mộ Uyển Uyển.
“Sức khỏe Tiểu Như không tốt, anh đã hứa với anh trai cô ấy sẽ chăm sóc cô ấy. Em đừng nghĩ nhiều, anh đưa cô ấy vào viện rồi sẽ về ngay.”
Nói xong, không chờ Mộ Uyển Uyển trả lời, Ôn Lâm đã nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng anh, trên gương mặt Mộ Uyển Uyển thoáng hiện lên một nụ cười tự giễu.
Quả nhiên, mọi thứ vẫn giống hệt kiếp trước. Đêm tân hôn năm đó, cô cũng bị bỏ lại như thế.
Ôn Lâm nói sẽ trở lại, và cô thực sự đã tin điều đó, ngốc nghếch đợi anh suốt cả đêm mà không thấy anh về.
Sau này cô mới biết, cả đêm ấy Ôn Lâm ở bên cạnh Lâm Huệ Như trong bệnh viện.
Cảm giác chua xót đột ngột dâng lên trong lòng Mộ Uyển Uyển.
Phải, Lâm Huệ Như luôn là người quan trọng nhất trong lòng Ôn Lâm. Hễ chuyện gì liên quan đến cô ấy, anh đều sẽ giải quyết ngay lập tức.
Kiếp trước, cô bị bỏ rơi bao nhiêu lần mà chẳng phải vì chuyện đó sao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro