Bà xã, giúp...
2024-11-04 08:19:24
Giản Nịnh vừa có ý định đó lại nhìn thấy kết quả tìm kiếm Baidu của anh, trong nháy mắt cũng không dám có ý nghĩ không an phận, người ngoài không rõ còn cho là cô thèm khát lắm rồi. Thế là ý định tốt đẹp của cô bị anh gạt bỏ, cô nghĩ hai người đã lâu không gần gũi, nhân lúc anh không từ chối cùng nhau vui vẻ một đêm.
Kết quả tìm kiếm trên Baidu của anh đã nói thế, có muốn không nghe lời bác sỹ cũng không được.
Giản Nịnh tính toán một chút.
Sau khi tắt đèn, cô có phần hụt hẫng nói với anh: "Bỏ đi, vẫn là nghe lời bác sỹ vậy, đi ngủ sớm một chút.”
Không hiểu sao Tô Ngang nghe xong câu này lại có cảm giác cô đang giận dỗi vậy nhỉ? Anh trườn sát tới bên cạnh, ôm cô hỏi: “Giận à?”
Giản Nịnh không dám nói thật là mình đang dỗi, nếu không anh lại nghĩ là cô muốn lắm rồi nên lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, em thèm khát đến thế cơ à? Không phải em vừa mới ra tháng thôi sao? Thân thể vẫn quan trọng hơn.”
Tô Ngang bị dáng vẻ đáng yêu này của bà xã chọc cười, xem ra bà xã nhà anh bây giờ đã cởi mở hơn trước rất nhiều.
Tô Ngang kéo tay cô qua nói tiếp: “Tuy nói không thể dùng thân thể để giải quyết nhưng mà cũng đâu có nói là không dùng chỗ khác đâu nào? Bà xã, em dùng cái này giải quyết cho anh là được rồi.”
Giản Nịnh nghe anh nói xong còn chưa kịp tiêu hóa thì bàn tay đã bị anh kéo xuống đặt trên đũng quần.
Bàn tay của cô cứ vậy mà luồn vào trong, chạm vào người anh em nóng bỏng kia, chỉ chớp mắt mà nó đã cương cứng.
“Cứng nhanh vậy, anh không khó chịu sao?”
Tô Ngang gật đầu lia lịa: “Khó chịu chứ, khó chịu chết đi được, vợ phải sờ cho anh.”
Tay Giản Nịnh vuốt ve dương vật của anh, thầm nghĩ anh về lại đơn vị rồi sẽ không có được đãi ngộ thế này cho nên có thể thỏa mãn anh cô nhất định sẽ làm.
Hiện tại động tác tay của cô đã thuần thục hơn trước rất nhiều, càng lúc càng thoải mái hơn. Một tháng này bàn tay cô đã thỏa mãn anh không biết bao nhiêu lần rồi.
Tô Ngang cảm giác bàn tay của vợ yêu cực kỳ mềm mại, mặc dù không thể cắm vào nhưng giải quyết bằng cách này vẫn rất tốt.
Tay anh lần mò đến ngực Giản Nịnh, chợt nghĩ tới chuyện về đơn vị rồi thì không thể uống sữa nữa. Thế là anh bắt đầu hành động, vùi đầu vào ngực cô mút lấy mút để, dáng vẻ gấp gáp vô cùng.
Giản Nịnh vừa để cho anh uống sữa, bàn tay không ngừng lên xuống vuốt ve. Hai người cứ vậy nằm trên giường mà thỏa mãn đối phương.
Tô Ngang uống no sữa, Giản Nịnh cũng kịp giúp anh bắn ra.
Anh rất sảng khoái nhưng mà sữa của cô thì cạn mất rồi.
“Anh đừng có uống nhiều thế chứ, anh uống hết rồi, lát nữa con gái anh thức dậy lại khóc thét lên cho xem.”
Tô Ngang cũng không phải không biết chừng mực, ít nhất vẫn còn biết để lại phần cho con gái.
Hôm sau Tô Ngang thức dậy sớm chuẩn bị ra sân bay.
Lúc anh thức dậy thì Giản Nịnh cũng tỉnh giấc, cô định tiễn anh xuống lầu nhưng lo lắng con gái ở nhà nên chỉ tiễn anh ra cửa.
Giản Nịnh có hơi quyến luyến, Tô Ngang hôn cô một cái rồi mới đi. Anh ở nhà hơn một tháng, bây giờ phải đi nên cô thật sự không nỡ chút nào.
Giản Nịnh cảm thấy bản thân quá yếu đuối, lúc trở vào nhà còn chảy nước mắt.
...
Sau khi Tô Ngang trở lại đơn vị thì Giản Nịnh cũng chuẩn bị trở lại trường học. Nghỉ làm hơn một tháng, phép thai sản của cô cũng sắp dùng hết rồi.
Cô vốn định sẽ thuê một dì bảo mẫu, ở bên này thuê một bảo mẫu cũng không phải quá đắt. Nhưng mẹ chồng của cô lại nói rằng thuê bảo mẫu tốn kém quá, vả lại trong nhà không có người lớn, đem con bé giao cho người ngoài trông nom bà thấy không yên tâm. Hơn nữa mẹ chồng của cô đã về hưu, không có việc gì để làm nên chủ động giúp đỡ chăm sóc cháu gái, chỉ cần rảnh rỗi là bà lại chạy sang bên này, cả hai ông bà đều phụ giúp cô trông cháu.
Sở dĩ trước đây Giản Nịnh đồng ý cuộc hôn nhân này là vì bố mẹ chồng của cô đều rất tốt. Cả hai ông bà đều là công chức về hưu, không những có lương hưu của riêng hai người mà còn có thể giúp đỡ cô chăm sóc con gái, xem như cô cũng thoải mái được một phần.
Chính vì ông bà đều thuộc tầng lớp trí thức cho nên tính cách ôn hòa, trong sinh hoạt hàng ngày vẫn luôn hòa thuận.
Giản Nịnh đi làm lại, dĩ nhiên cũng gặp được cô giáo Lý lâu nay chưa gặp được. Cô rất muốn nói một tiếng cảm ơn với cô giáo Lý nhưng lại không biết phải nói làm sao, thế là cô đặc biệt mua cho cô ấy một phần ăn sáng cùng với cà phê.
Một tháng gần đây, cuộc sống của cô giáo Lý thay đổi rất nhiều, nghe nói là cô ấy với chồng đã ly hôn. Con người của cô ấy tuy là mắt nhìn đàn ông không được tốt nhưng tính tình lại rất kiên quyết, dứt khoát, biết dừng lại đúng lúc tránh được tổn thương. Cô ấy không phải kiểu người chỉ vì mấy lời xin lỗi ngon ngọt của chồng mà tha thứ, về điểm này Giản Nịnh thật sự rất khâm phục cô ấy.
Hiện tại cô ấy đã ly hôn, trở về cuộc sống độc thân hoàng kim, dáng vẻ rạng ngời.
Giản Nịnh đến phòng giáo viên khiến tất cả mọi người vô cùng tò mò về trạng thái sau sinh của cô. Ai cũng thấy được trạng thái sau khi sinh của cô thật sự là quá tốt rồi, nào có giống như người vừa mới sinh con đâu?
"Cô Giản này, cô thật sự không thêm được tí thịt nào đấy. Tôi thấy cô trước khi kết hôn thế nào thì hiện tại cũng không khác trước gì hết. Bụng này cũng không to ra, lúc cô mang thai bụng to lên, sinh xong rồi bụng cũng biến mất."
Giản Nịnh vốn dĩ là kiểu người trời sinh ăn bao nhiêu cũng không mập nổi, lại thêm chính cô cũng không ăn nhiều. Tuy rằng lúc mang thai tăng cân nhiều nhưng sau khi sinh xong dáng người cũng không thay đổi, không thể nói là bụng không to ra nhưng với cô ấy tuyệt đối không tính là béo bụng.
Giản Nịnh bị mọi người nói tới ngại, bọn họ cũng hiếu kỳ không biết chồng cô ở nhà một tháng bây giờ có phải đã về đơn vị rồi không?
Cô nói với mọi người: "Anh ấy xin nghỉ hơn một tháng, nghỉ hết phép rồi nên phải về lại. Anh ấy vừa mới đi hôm qua thôi..."
"Haizz, làm vợ lính thật sự là tủi thân quá mà. Chồng về nhà một tháng đã phải đi rồi, sau này hai vợ chồng muốn gặp nhau làm sao đưa con bé theo được? Con bé còn nhỏ thế kia mà."
Nếu như cô ở đây đi bằng xe sang đó thì thời gian rất dài, còn đi máy bay thì con gái quá nhỏ không đi được, phải đợi qua một thời gian con bé lớn hơn mới có thể. Sau này nếu muốn gặp nhau e là cô chỉ có thể đi một mình.
Giản Nịnh sau khi nói chuyện với đồng nghiệp trong phòng xong thì lên lớp. Mặc dù cô nghỉ sinh hơn một tháng nhưng sau khi trở lại cũng giống như trước, không có khác biệt gì quá lớn.
Điểm khác biệt nhất chính là cô rất nhớ con gái, trước đây sau khi tan làm cô có thể dạo phố nhưng hiện tại tan làm xong cô chỉ muốn về nhà gặp con.
Người làm mẹ chính là như thế, lo lắng cho con nhỏ nên vừa tan làm là lập tức trở về. Đợi đến buổi tối sau khi Tô Ngang đã tan làm cô mới gọi điện thoại cho anh, một nhà ba người chỉ có thể gặp mặt qua video.
Con gái còn đang ngủ, Tô Ngang nhìn thấy con gái trong hình mà ruột gan cồn cào. Anh chỉ mới đi có mấy ngày mà đã nhớ con gái chết đi được.
Anh đã chụp rất nhiều hình của cục cưng nhà mình, mấy ngày hôm nay cứ gặp người nào anh cũng đem hình của con gái ra khoe.
Nhìn thấy bảo bối nhỏ phấn điêu ngọc trác nhà anh, có không ít người muốn kết thông gia nhưng tất cả đều bị anh từ chối. Làm gì có chuyện hời như vậy kia chứ, cục cưng nhà anh còn nhỏ thế này mà đã muốn gả đi rồi.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, ba tháng sau cục cưng nhà anh bắt đầu biết bò.
Lúc này con bé không còn bám mẹ nhiều cũng không đòi ti mẹ nữa, thỉnh thoảng vẫn có thể uống sữa bột được.
Thấy vậy Giản Nịnh lập tức chuẩn bị sang đơn vị thăm Tô Ngang, bế theo cả con gái nhỏ đi cùng. Tô Ngang đã lâu không được gặp con gái rồi. Độ tuổi này của con bé đi máy bay không có vấn đề gì, thế nên cô chọn một cuối tuần, xin phép nghỉ cả thứ sáu và thứ hai rồi cùng con gái sang đơn vị thăm Tô Ngang.
Kết quả tìm kiếm trên Baidu của anh đã nói thế, có muốn không nghe lời bác sỹ cũng không được.
Giản Nịnh tính toán một chút.
Sau khi tắt đèn, cô có phần hụt hẫng nói với anh: "Bỏ đi, vẫn là nghe lời bác sỹ vậy, đi ngủ sớm một chút.”
Không hiểu sao Tô Ngang nghe xong câu này lại có cảm giác cô đang giận dỗi vậy nhỉ? Anh trườn sát tới bên cạnh, ôm cô hỏi: “Giận à?”
Giản Nịnh không dám nói thật là mình đang dỗi, nếu không anh lại nghĩ là cô muốn lắm rồi nên lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, em thèm khát đến thế cơ à? Không phải em vừa mới ra tháng thôi sao? Thân thể vẫn quan trọng hơn.”
Tô Ngang bị dáng vẻ đáng yêu này của bà xã chọc cười, xem ra bà xã nhà anh bây giờ đã cởi mở hơn trước rất nhiều.
Tô Ngang kéo tay cô qua nói tiếp: “Tuy nói không thể dùng thân thể để giải quyết nhưng mà cũng đâu có nói là không dùng chỗ khác đâu nào? Bà xã, em dùng cái này giải quyết cho anh là được rồi.”
Giản Nịnh nghe anh nói xong còn chưa kịp tiêu hóa thì bàn tay đã bị anh kéo xuống đặt trên đũng quần.
Bàn tay của cô cứ vậy mà luồn vào trong, chạm vào người anh em nóng bỏng kia, chỉ chớp mắt mà nó đã cương cứng.
“Cứng nhanh vậy, anh không khó chịu sao?”
Tô Ngang gật đầu lia lịa: “Khó chịu chứ, khó chịu chết đi được, vợ phải sờ cho anh.”
Tay Giản Nịnh vuốt ve dương vật của anh, thầm nghĩ anh về lại đơn vị rồi sẽ không có được đãi ngộ thế này cho nên có thể thỏa mãn anh cô nhất định sẽ làm.
Hiện tại động tác tay của cô đã thuần thục hơn trước rất nhiều, càng lúc càng thoải mái hơn. Một tháng này bàn tay cô đã thỏa mãn anh không biết bao nhiêu lần rồi.
Tô Ngang cảm giác bàn tay của vợ yêu cực kỳ mềm mại, mặc dù không thể cắm vào nhưng giải quyết bằng cách này vẫn rất tốt.
Tay anh lần mò đến ngực Giản Nịnh, chợt nghĩ tới chuyện về đơn vị rồi thì không thể uống sữa nữa. Thế là anh bắt đầu hành động, vùi đầu vào ngực cô mút lấy mút để, dáng vẻ gấp gáp vô cùng.
Giản Nịnh vừa để cho anh uống sữa, bàn tay không ngừng lên xuống vuốt ve. Hai người cứ vậy nằm trên giường mà thỏa mãn đối phương.
Tô Ngang uống no sữa, Giản Nịnh cũng kịp giúp anh bắn ra.
Anh rất sảng khoái nhưng mà sữa của cô thì cạn mất rồi.
“Anh đừng có uống nhiều thế chứ, anh uống hết rồi, lát nữa con gái anh thức dậy lại khóc thét lên cho xem.”
Tô Ngang cũng không phải không biết chừng mực, ít nhất vẫn còn biết để lại phần cho con gái.
Hôm sau Tô Ngang thức dậy sớm chuẩn bị ra sân bay.
Lúc anh thức dậy thì Giản Nịnh cũng tỉnh giấc, cô định tiễn anh xuống lầu nhưng lo lắng con gái ở nhà nên chỉ tiễn anh ra cửa.
Giản Nịnh có hơi quyến luyến, Tô Ngang hôn cô một cái rồi mới đi. Anh ở nhà hơn một tháng, bây giờ phải đi nên cô thật sự không nỡ chút nào.
Giản Nịnh cảm thấy bản thân quá yếu đuối, lúc trở vào nhà còn chảy nước mắt.
...
Sau khi Tô Ngang trở lại đơn vị thì Giản Nịnh cũng chuẩn bị trở lại trường học. Nghỉ làm hơn một tháng, phép thai sản của cô cũng sắp dùng hết rồi.
Cô vốn định sẽ thuê một dì bảo mẫu, ở bên này thuê một bảo mẫu cũng không phải quá đắt. Nhưng mẹ chồng của cô lại nói rằng thuê bảo mẫu tốn kém quá, vả lại trong nhà không có người lớn, đem con bé giao cho người ngoài trông nom bà thấy không yên tâm. Hơn nữa mẹ chồng của cô đã về hưu, không có việc gì để làm nên chủ động giúp đỡ chăm sóc cháu gái, chỉ cần rảnh rỗi là bà lại chạy sang bên này, cả hai ông bà đều phụ giúp cô trông cháu.
Sở dĩ trước đây Giản Nịnh đồng ý cuộc hôn nhân này là vì bố mẹ chồng của cô đều rất tốt. Cả hai ông bà đều là công chức về hưu, không những có lương hưu của riêng hai người mà còn có thể giúp đỡ cô chăm sóc con gái, xem như cô cũng thoải mái được một phần.
Chính vì ông bà đều thuộc tầng lớp trí thức cho nên tính cách ôn hòa, trong sinh hoạt hàng ngày vẫn luôn hòa thuận.
Giản Nịnh đi làm lại, dĩ nhiên cũng gặp được cô giáo Lý lâu nay chưa gặp được. Cô rất muốn nói một tiếng cảm ơn với cô giáo Lý nhưng lại không biết phải nói làm sao, thế là cô đặc biệt mua cho cô ấy một phần ăn sáng cùng với cà phê.
Một tháng gần đây, cuộc sống của cô giáo Lý thay đổi rất nhiều, nghe nói là cô ấy với chồng đã ly hôn. Con người của cô ấy tuy là mắt nhìn đàn ông không được tốt nhưng tính tình lại rất kiên quyết, dứt khoát, biết dừng lại đúng lúc tránh được tổn thương. Cô ấy không phải kiểu người chỉ vì mấy lời xin lỗi ngon ngọt của chồng mà tha thứ, về điểm này Giản Nịnh thật sự rất khâm phục cô ấy.
Hiện tại cô ấy đã ly hôn, trở về cuộc sống độc thân hoàng kim, dáng vẻ rạng ngời.
Giản Nịnh đến phòng giáo viên khiến tất cả mọi người vô cùng tò mò về trạng thái sau sinh của cô. Ai cũng thấy được trạng thái sau khi sinh của cô thật sự là quá tốt rồi, nào có giống như người vừa mới sinh con đâu?
"Cô Giản này, cô thật sự không thêm được tí thịt nào đấy. Tôi thấy cô trước khi kết hôn thế nào thì hiện tại cũng không khác trước gì hết. Bụng này cũng không to ra, lúc cô mang thai bụng to lên, sinh xong rồi bụng cũng biến mất."
Giản Nịnh vốn dĩ là kiểu người trời sinh ăn bao nhiêu cũng không mập nổi, lại thêm chính cô cũng không ăn nhiều. Tuy rằng lúc mang thai tăng cân nhiều nhưng sau khi sinh xong dáng người cũng không thay đổi, không thể nói là bụng không to ra nhưng với cô ấy tuyệt đối không tính là béo bụng.
Giản Nịnh bị mọi người nói tới ngại, bọn họ cũng hiếu kỳ không biết chồng cô ở nhà một tháng bây giờ có phải đã về đơn vị rồi không?
Cô nói với mọi người: "Anh ấy xin nghỉ hơn một tháng, nghỉ hết phép rồi nên phải về lại. Anh ấy vừa mới đi hôm qua thôi..."
"Haizz, làm vợ lính thật sự là tủi thân quá mà. Chồng về nhà một tháng đã phải đi rồi, sau này hai vợ chồng muốn gặp nhau làm sao đưa con bé theo được? Con bé còn nhỏ thế kia mà."
Nếu như cô ở đây đi bằng xe sang đó thì thời gian rất dài, còn đi máy bay thì con gái quá nhỏ không đi được, phải đợi qua một thời gian con bé lớn hơn mới có thể. Sau này nếu muốn gặp nhau e là cô chỉ có thể đi một mình.
Giản Nịnh sau khi nói chuyện với đồng nghiệp trong phòng xong thì lên lớp. Mặc dù cô nghỉ sinh hơn một tháng nhưng sau khi trở lại cũng giống như trước, không có khác biệt gì quá lớn.
Điểm khác biệt nhất chính là cô rất nhớ con gái, trước đây sau khi tan làm cô có thể dạo phố nhưng hiện tại tan làm xong cô chỉ muốn về nhà gặp con.
Người làm mẹ chính là như thế, lo lắng cho con nhỏ nên vừa tan làm là lập tức trở về. Đợi đến buổi tối sau khi Tô Ngang đã tan làm cô mới gọi điện thoại cho anh, một nhà ba người chỉ có thể gặp mặt qua video.
Con gái còn đang ngủ, Tô Ngang nhìn thấy con gái trong hình mà ruột gan cồn cào. Anh chỉ mới đi có mấy ngày mà đã nhớ con gái chết đi được.
Anh đã chụp rất nhiều hình của cục cưng nhà mình, mấy ngày hôm nay cứ gặp người nào anh cũng đem hình của con gái ra khoe.
Nhìn thấy bảo bối nhỏ phấn điêu ngọc trác nhà anh, có không ít người muốn kết thông gia nhưng tất cả đều bị anh từ chối. Làm gì có chuyện hời như vậy kia chứ, cục cưng nhà anh còn nhỏ thế này mà đã muốn gả đi rồi.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, ba tháng sau cục cưng nhà anh bắt đầu biết bò.
Lúc này con bé không còn bám mẹ nhiều cũng không đòi ti mẹ nữa, thỉnh thoảng vẫn có thể uống sữa bột được.
Thấy vậy Giản Nịnh lập tức chuẩn bị sang đơn vị thăm Tô Ngang, bế theo cả con gái nhỏ đi cùng. Tô Ngang đã lâu không được gặp con gái rồi. Độ tuổi này của con bé đi máy bay không có vấn đề gì, thế nên cô chọn một cuối tuần, xin phép nghỉ cả thứ sáu và thứ hai rồi cùng con gái sang đơn vị thăm Tô Ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro