Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 66
Lâm Bất Hoan
2024-09-25 10:50:23
Bùi Dã thấy Bùi Thanh vẫn đứng tại chỗ chưa đi, liền hỏi: "Còn việc gì không?"
"À......." Bùi Thanh vội thu lại tâm tư, nói: "Hôm nay các huynh đệ bắt nhầm đám Trì đại phu rất lo lắng, lúc nãy cố ý tới đây thỉnh tội, không biết tướng quân định xử lý bọn họ thế nào?"
Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nãy giờ hắn không đề cập tới chuyện này nhưng không phải đã quên.
Mặc dù hắn biết nguyên nhân bọn họ bắt nhầm đám Trì Kính Dao lần này, nhưng cũng không có nghĩa là sai lầm của họ có thể được tha thứ.
Nói cách khác, cho dù liên tục bắt được một trăm tên mật thám thì cũng không thể vì vậy mà buông lỏng, cứ thế bắt người thứ 101 như mật thám mà không hỏi rõ nguyên do được. Đây không phải là thận trọng mà là tâm lý ăn may và lười biếng.
"Thật ra cho dù bọn họ bắt nhầm người thì cũng sẽ xử lý ngay mà không tra hỏi, chỉ là hôm nay quả thật sơ xuất, khiến đám Trì đại phu bị oan." Bùi Thanh trước giờ biết tính tình của Bùi Dã, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thanh minh vài câu cho bọn họ, sợ Bùi Dã vì Trì Kính Dao chịu oan ức mà xử phạt nặng.
Bây giờ đúng là thời buổi loạn lạc, về tình về lý hắn đều không hy vọng Bùi Dã xử phạt mọi người quá nặng.
"Ngươi muốn ta tha cho bọn họ sao?" Bùi Dã hỏi.
"Thuộc hạ không dám." Bùi Thanh vội đáp.
Bùi Dã cười nhạt, ý cười lại không có trong đáy mắt: "Người trong trại quân sự này đều cùng ta vào sinh ra tử, ta sẽ không làm khó dễ ai hết, nhưng cũng sẽ không vì tình riêng mà thiên vị một ai, nếu không sau này sao ta có thể trị quân được nữa?"
"Vâng." Bùi Thanh vội đáp.
"Xử lý theo quân pháp đi." Bùi Dã nói.
Bùi Thanh nghe vậy mà nhíu mày, nhưng cũng không dám nói gì, nhận lệnh rồi định rời đi.
Trì Kính Dao lại đột nhiên hỏi: "Theo quân pháp, bọn họ sẽ bị phạt thế nào?"
"Lần này họ phạm phải hai điều trong quân pháp, thứ nhất là chểnh mảng nghiệm vụ, chưa hỏi kỹ các ngươi đã bắt người. Thứ hai là liên lụy dân lành, vì ngươi và Nguyễn Bao Tử không phải người trong quân ngũ. Theo quân pháp, vi phạm hai điều này đều bị đánh hai mươi gậy, tổng cộng là bốn mươi gậy. Nhưng doanh trại Kỳ Châu còn có một quy định, nếu trong quân ngũ có người vi phạm hai điều cùng lúc thì đánh thêm mười gậy nữa." Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao kinh ngạc nói: "Tổng cộng là năm mươi gậy...... sẽ không đánh người ta thành tàn phế luôn chứ?"
"Không chắc, cơ thể khỏe mạnh thì có thể chịu được, còn yếu thì......" Bùi Thanh nhìn qua Trì Kính Dao, bỏ lửng nửa câu sau.
"Nhị ca......." Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.
"Muốn xin tha thay cho bọn họ sao?" Bùi Dã nhìn về phía Trì Kính Dao, nói: "Hôm nay nếu ta không có ở trong trại quân sự, ngươi cũng biết các ngươi sẽ thế nào không?"
Trì Kính Dao vội nói: "Bị nhốt tới ngày mai, đợi khi có người tới tra hỏi, tất nhiên sẽ biết bọn ta bị oan, cũng không đến mức giết nhầm bọn ta đâu."
"Bên ngoài tuyết lớn như vậy, ngươi có biết vào đêm trời lạnh thế nào không?" Bùi Dã lạnh lùng nói: "Ngươi có thể sẽ không sống nổi đến sáng mai!"
Trì Kính Dao biết Bùi Dã đang rất giận, nhưng bây giờ cậu đã chuyển nguy thành an, dù sao cũng thấy hơi không đành. Huống chi những người này đều là thân tín của Bùi Dã, nhất định đều được tuyển chọn kỹ càng, chẳng may thật sự bị đánh tàn phế thì người chịu thiệt vẫn là Bùi Dã.
Trì Kính Dao không phải là người lấy ơn báo oán, nhưng cậu cũng không ủng hộ cách trừng phạt quá nghiêm khắc thế này.
Cách tốt nhất là làm người bị phạt nhỡ thật kỹ, còn có thể giữ được mạng những người này.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.
"Quân pháp là quân pháp, ngươi có cầu xin cũng vô dụng." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao cười cười nói: "Ta không cầu xin, năm mươi gậy này không thể thiếu một cái nào được. Chỉ là...... Ta là đại phu duy nhất ở đây, huynh thật sự để người ta đánh họ nửa sống nửa chết như vậy, không phải ta lại là người trị thương cho họ hay sao?"
"Mỗi người năm mươi gậy, ta đoán họ đều bị trọng thương." Trì Kính Dao nói: "Trời lạnh thế này, ta còn phải đi chăm sóc cho họ, hơn nữa cũng không phải chỉ 1-2 ngày là khỏi, nói không chừng phải chăm sóc liên tục 10-15 ngày."
Bùi Dã quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
"Ta nghĩ là việc chịu đòn gậy vốn là để giáo huấn bọn họ, để họ biết sửa sai, chứ không phải biến họ thành tàn phế, cho nên có thể đổi cách thi hành cũng không sao." Trì Kính Dao nói: "Hay là tách năm mươi gậy này ra, mỗi tháng đánh một lần, mỗi lần đánh mười gậy...... Như vậy cũng đỡ cho ta phải trị thương cho họ, còn có thể khiến họ chịu đòn thêm mấy lần."
Cậu dứt lời liền nhìn về phía Bùi Thanh, hỏi: "Quân quy của các ngươi không nói là không thể chia ra để đánh chứ?"
"Chuyện này.... quả thật không có trong quy định." Bùi Thanh nói.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao nhìn về phía Bùi Dã, trên môi nở nụ cười.
Bùi Dã bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ rồi cũng miễn cưỡng đồng ý.
Bùi Thanh sợ hắn thay đổi nên vội nhận lệnh mà đi, không dám đợi thêm một khắc nào.
Hôm nay mấy binh sĩ kia vẫn đang chờ lệnh của Bùi Dã, cả ngày không dám thở mạnh. Bọn họ đi theo Bùi Dã đã lâu, biết vị Bùi tướng quân nhà mình trước giờ quyết đoán nghiêm khắc, cũng không thiên vị vì tình, nên lần này đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Cho nên khi nhận được kết quả từ miệng Bùi Thanh, tất cả như được đại xá, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có đợt giáo huấn này, sau này bọn họ sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa, còn có thể vì "lòng khoan dung" của Bùi Dã mà càng thêm trung thành với hắn.
"Nhị ca, những người trong lồng gỗ đó, buổi tối thật sự sẽ bị chết rét sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Sao nào? Ngươi lại muốn cầu xin thay cho chúng hả?" Bùi Dã hỏi.
"Không phải, ta chỉ nghĩ nếu họ là mật thám không phải nhân lúc họ còn sống thì tra hỏi trước sao, nhỡ đâu có thể hỏi được gì đó, nói không chừng sẽ hữu dụng với huynh đấy?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy nói: "Mặc dù chúng đều là binh tôm tướng tép, nhưng có thể được đưa tới đây quậy bùn trong nước thì ít nhiều cũng từng huấn luyện, thật sự muốn lấy được tin gì từ miệng chúng thì phải tốn chút công sức đấy."
Tiếc là nhiệm vụ của những tên này đều ở mức quá thấp, chúng không thể biết được bí mật trong tổ chức mật thám. Cho dù thật sự hỏi được điều gì thì cũng không biết thật giả, cuối cùng nói không chừng sẽ bị lừa.....
Một khi đã vậy, chi bằng giết ngay sau khi xác định được thân phận.
"Nhị ca, huyng còn nhớ một mật thám chúng ta bắt được ở thôn trang ngày trước không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Nhớ rõ." Bùi Dã nói.
"Lúc đó Dương tướng quân biết được không ít tin từ miệng của hắn đấy." Trì Kính Dao nói: "Huynh có biết Dương tướng quân làm thế nào không?"
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, chợt nhớ tới chuyện gì đó.
Trì Kính Dao đổi một viên [Thuốc nói thật] từ trong thương thành, lại giả vờ lấy từ trong túi ra, đưa cho Bùi Dã nói: "Viên thuốc này rất khó luyện chế, bình thường ta sẽ không nỡ dùng, trước giờ chỉ cho mỗi Dương tướng quân một viên. Thuốc này chỉ cần cho người ta uống xong, bất kể là huynh hỏi gì thì hắn cũng sẽ biết gì nói lấy, hơn nữa đảm bảo đều là lời nói thật."
Bùi Dã duỗi tay nhận lấy viên thuốc nhỏ đó, hỏi: "Ngươi có bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm......" Trì Kính Dao cười thần bí, nói: "Chắc đủ cho mỗi tên mật thám trong lồng gỗ một viên."
Bùi Dã nhìn chằm chằm viên thuốc kia một lúc, đột nhiên hỏi: "Có muốn đi theo ta xem thử không?"
"Có thể sao?" Trì Kính Dao nghe vậy hưng phấn nói.
"Cùng đi đi, vừa lúc tìm cơ hội cho người danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh ta." Bùi Dã nói.
"Làm như thế nào?" Trì Kính Dao vội hỏi.
Bùi Dã cười với cậu, ghé sát vào tai cậu nói câu gì đó, Trì Kính Dao nghe vậy gật đầu liên tục.
"Mặc ngoại bào vào, trời tối đen rồi, bên ngoài rất lạnh." Bùi Dã nói xong trả lại viên thuốc cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghe vậy vội mặc ngoại bào vào, lại đội thêm mũ, bọc mình lại cho thật kín.
Bùi Dã ra khỏi lều dặn binh lính vài câu, đợi khi đã chuẩn bị hết thảy mới dẫn Trì Kính Dao đi cùng.
Nhưng lần này hắn không chỉ dẫn theo Trì Kính Dao, ngay cả Nguyễn Bao Tử và con khỉ Đại Lão cũng được đi cùng.
Lính gác đã dẫn đám người trong lồng gỗ tới đây.
Mọi người nhìn thấy hai thiếu niên và con khỉ phía sau Bùi Dã, nhất thời đều hơi mờ mịt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Thật ra bọn họ cũng biết hai thiếu niên bị bắt nhầm hôm nay là một đại phu và một dược đồng.
Nhưng hôm nay họ tra hỏi mật thám, sao Bùi tướng quân lại dẫn hai người họ theo?
"Trì đại phu, không phải ngươi nói có cách để làm chúng nói thật sao?" Bùi Dã nói chuyện với Trì Kính Dao với giọng điệu thản nhiên, không hề có cảm giác vô cùng thân thiết trước đó.
Mới đầu mọi người còn đoán Bùi Dã và thiếu niên này có quan hệ gì đó, bây giờ thấy bọn họ xa cách như vậy mới biết mình đoán sai rồi, Bùi tướng quân căn bản không biết thiếu niên này sao?
Trong lòng Trì Kính Dao ôm con khỉ Đại Lão, cung kính khom người với hắn, nghiêm trang nói: "Bẩm Bùi tướng quân, ở đây tiểu nhân có một nén hương, phiền tướng quân cho người đốt hương lên đặt vào trong lều đang giam giữ mật thám này. Đợi sau khi hương cháy hết thì chúng ta lại vào."
Hương này là Trì Kính Dao tự chế, bất kể là ai một khi hít phải gân cốt sẽ mất lực trong vòng nửa canh giờ, ngay cả sức nâng tay lên cũng không có. Trì Kính Dao sợ trên người đám mật thám này có ám khí, cho nên định dùng một chiêu để giải quyết tận gốc.
Bùi Dã đánh mắt ra hiệu, lúc này liền có người tới cầm hương đi đốt.
Trì Kính Dao còn không quên nhắc nhở hắn phải ngừng thở.
Đợi sau khi hương cháy hết, Trì Kính Dao đưa thuốc giải cho đám Bùi Dã uống rồi mới vào lều.
Trong lều trại, đám mật thám bị trói tay chân, bây giờ đều té ngã trên đất như bãi bùn nhão do tác dụng của loại hương kia.
"Hương cũng đốt rồi, sau đó thì sao?" Bùi Dã ra vẻ lạnh nhạt hỏi.
Trì Kính Dao vẫy tay ra hiệu với Nguyễn Bao Tử, Nguyễn Bao Tử vội cởi hòm thuốc trên vai xuống, lấy một lọ thuốc ra đưa cho cậu.
Trì Kính Dao nhận lấy lọ thuốc, đưa Đại Lão trong lòng cho Nguyễn Bao Tử, tiến tới lần lượt đút cho mỗi mật thám một viên.
Lúc này đám mật thám không có sức để phản kháng, chỉ có thể bị ép nuốt viên thuốc vào.
Trì Kính Dao cảm thấy chỉ cho người ta uống một viên thuốc có vẻ chưa đủ cao siêu, cũng không có cách nào thể hiện y thuật cao minh của cậu, vì thế cậu còn giả vờ bảo Nguyễn Bao Tử lấy một cây kim bạc, lần lượt đâm vài cái lên người đám mật thám.
Hành động này của cậu vốn không có gì, nhưng vì trong phòng vừa đốt hương làm khói hương bay bổng, cho nên tổng thể bầu không khí có hơi là lạ. Hơn nữa Trì Kính Dao rất muốn thể hiện ra "dáng vẻ" thần y, dấu vết biểu diễn quá nhiều, còn dùng sức quá mạnh, đã vậy Đại Lão còn ngồi xổm bên cạnh cầm bọc kim giúp cậu......
Tình huống này quả thật càng nhìn càng kỳ quái.
Mấy hầu cận bên cạnh Bùi dã thậm chí bắt đầu nghi ngờ Trì Kính Dao là lũ giang hồ bịp bợm, muốn nhờ tiết mục diễn xiếc rẻ tiền này để lấy được lòng tin của tướng quân bọn họ. Vì thế bọn họ chắn trước người Bùi Dã theo bản năng, sợ Trì Kính Dao giở trò.
Bùi Dã lại cố nhịn ý cười nơi đáy mắt, ánh mắt vẫn rơi trên người Trì Kính Dao đang giả thần giả quỷ.
Đợi sau khi đâm xong, Trì Kính Dao mới đứng dậy lùi sang một bên, nói với Bùi Dã: "Bùi tướng quân, có thể hỏi rồi."
Cậu vừa dứt lời liền ôm lấy Đại Lão từ chỗ Nguyễn Bao Tử rồi cùng lui ra khỏi lều. Tra hỏi mật thám là chuyện cơ mật, cậu chỉ là một đại phu không nên ở cạnh nghe lén, tránh để thuộc hạ của Bùi Dã cảm thấy cậu không hiểu quy củ.
Dù sao Bùi Dã cũng sẽ nói kết quả cho cậu thôi, cậu cũng không sốt ruột.
"Mới vừa nãy ta thể hiện thế nào?" Trì Kính Dao hỏi Nguyễn Bao Tử.
"Ha ha." Nguyễn Bao Tử cười xấu hổ, nói: "Không biết sao nhìn rất giống gánh xiếc đầu đường, hơn nữa bên cạnh ngươi còn có con khỉ đi theo."
Trì Kính Dao nghe vậy tự tưởng tượng ra cảnh đó, đúng thật là rất giống lang băm gạt người, bây giờ cậu thấy hơi hối hận khi diễn thêm.
Cũng may mặc dù cậu dùng sức quá mạnh nhưng kết quả cũng không tệ.
[Thuốc nói thật] 100 tích phân của cậu cực kỳ hiệu quả, bọn Bùi Dã gần như không tốn chút sức nào đã biết được lai lịch, mục đích của mấy tên đó, thậm chí còn biết rõ được dự định sau này nữa.
Những người mới nãy còn nghi ngờ Trì Kính Dao là tên bịp bợm, lúc này đều nhịn không được mà phải nhìn cậu với ánh mắt khác.
"Bùi tướng quân......" Trì Kính Dao vẫn chờ bên ngoài, thấy Bùi Dã đi ra liền bước tới trước khom người hành lễ với hắn, hỏi: "Có hỏi được gì không?"
Bùi Dã cười nhạt, nói: "Trì đại phu quả nhiên là danh bất hư truyền, mỗi người bọn chúng đều biết gì nói nấy."
"Thế thì tốt, có thể giúp đỡ được cho tướng quân chính là vinh hạnh của tiểu nhân." Trì Kính Dao vội đáp.
"Ngươi đã giúp bản tướng một đại ân, muốn ban thưởng gì không?" Bùi Dã hỏi.
"Tiểu nhân không cầu thưởng gì, một lòng chỉ muốn vì nước quên thân." Trì Kính Dao nói: "Nhưng xin tướng quân thu nhận bọn ta làm quân y trong quân ngũ."
Bùi Dã nghe vậy không lập tức trả lời, dường như hơi do dự.
Bùi Thanh bên cạnh đúng lúc nói: "Tướng quân, trong quân chúng ta hiện giờ quả thật thiếu đại phu."
"Đúng vậy tướng quân." Mọi người vội hùa theo: "Trì đại phu y thuật cao siêu, xin ngài thu nhận hắn đi."
"Thân thiếu niên một lòng vì nước, đúng là hiếm thấy." Lại có người nói.
Bùi Dã vốn định do dự thêm một lúc, nhưng bây giờ bên ngoài rất lạnh, hắn sợ Trì Kính Dao lạnh nên thuận miệng lên tiếng, coi như đã đồng ý.
Trì Kính Dao nghe vậy vội kéo Nguyễn Bao Tử tới nói lời đa tạ.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, đều vui vẻ khi trong quân có một vị thần y.
"Trì đại phu, vết thương cũ trên cánh tay của tướng quân đã đau nhức từ đầu đông, mấy ngày tới ngài có thể chữa trị cho tướng quân được không?" Bùi Thanh vờ hỏi trước mặt mọi người.
"Đương nhiên rồi." Trì Kính Dao lại ra vẻ nói: "Tất nhiên phải giúp đỡ cho Bùi tướng quân rồi."
"Vậy mấy ngày tới phải làm phiền Trì đại phu rồi." Bùi Dã vội đáp.
Trì Kính Dao vội nói không dám không dám, sau đó liền ôm Đại Lão đi theo Bùi Dã.
Có một màn như vậy, mọi người trong trại quân sự đều biết Trì Kính Dao là đại phu mới được Bùi Dã thu nhận.
"Hỏi được cái gì rồi?" Sau khi vào lều trại, Trì Kính Dao liền hỏi Bùi Dã.
"Trên người mật thám Trần Quốc đều có cổ trùng khống chế. Cho nên bọn chúng biết rõ lần này là tới chịu chết, nhưng cũng không thể không đến." Bùi Dã lạnh giọng nói: "Tiếc là vẫn chưa biết người sau lưng chúng, bọn chúng cũng không biết là ai, hỏi không được."
Kết quả này thật ra đã nằm trong dự đoán của Trì Kính Dao.
Dù sao sứ mệnh của vật hi sinh là để chịu chết và che giấu, bọn họ không cần phải biết người mình che giấu là ai.
Mà người sau lưng kia, mới chính là người sẽ gây nguy hiểm cho Bùi Dã.
Nhưng biết được những tin này cũng tốt hơn nhiều so với mù tịt không biết gì.
Tối thiểu là khi tra hỏi những mật thám khác cũng sẽ có nhiều căn cứ hơn.
"Nhị ca định xử lý bọn họ thế nào?" Trì Kính Dao hỏi.
"Giết hết, giữ lại cũng vô dụng." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghĩ là nếu có thể lợi dụng họ thì chẳng phải sẽ vẹn cả đôi đường sao?"
"Trên người chúng có cổ trùng, một khi phát tác cho dù ta không giết thì chúng cũng sẽ chết thôi." Bùi Dã nói.
"Lúc ở biên cảnh phía nam ta cũng từng thấy họ dùng cổ trùng." Trì Kính Dao nói.
"Ngươi biết trừ cổ?" Bùi Dã hỏi.
"Không biết." Trì Kính Dao nói: "Nhưng ta cũng biết một chút, có thể thử áp chế cổ trùng cho bọn họ. Chỉ cần có thể ngăn chặn cổ trùng thì họ sẽ không phải chết."
Bùi Dã nghĩ nghĩ, cảm thấy cách này hình như cũng không phải không thể, liền đồng ý để mai cho Trì Kính Dao chọn một người thử xem sao.
Trì Kính Dao làm vậy thật ra không phải không có tâm tư riêng, cậu trong nguyên tác có thân phận là mật thám, lúc trước lại bị nhốt trong lồng gỗ gần nửa ngày, trong lòng nghĩ tới số phận của những mật thám này cũng cảm thấy hơi thổn thức.
Dù sao cậu cũng có [Thuốc nói thật], có thể đoán được người nào trong đám mật thám này thật sự muốn quy hàng.
Đến lúc đó nếu có thể nghĩ cách tận dụng người thật sự muốn quy hàng, thuận thế còn có thể chơi Trần Quốc một vố, hành động này thật ra cũng không thiệt.
Buổi tối có người đưa cơm tới, Bùi Dã và Trì Kính Dao cùng dùng bữa.
Sau khi rửa mặt xong, Trì Kính Dao liền chui vào ổ chăn.
Bùi Dã dùng y phục làm thành một cái ổ nhỏ trên cái sạp thấp trong lều cho Đại Lão ngủ.
Hắn sợ Trì Kính Dao lạnh, lại đi chuẩn bị túi chườm nóng mang tới, nhét vào trong lòng Trì Kính Dao.
"Nhị ca, Bùi Thanh ca nói vết thương trên tay huynh vẫn chưa khỏi hẳn, có thật hay không?" Trì Kính Dao nằm trong chăn hỏi.
Hôm nay cậu kiểm tra qua vết thương của Bùi Dã, thấy thật ra không có vấn đề gì.
Nhưng cậu biết, có vài vết thương nhìn bề ngoài thấy đã khỏi rồi, nhưng mỗi khi thời tiết khắc nghiệt là lại thấy khó chịu. Nhẹ một chút thì chỉ thấy không thoải mái, nặng một chút thì sẽ đau đớn khó nhịn.
"Không có gì đáng ngại." Bùi Dã thản nhiên nói.
Trì Kính Dao nhìn qua sắc mặt của hắn, liền biết Bùi Thanh nói thật.
Con người Bùi Dã này mạnh miệng, càng nói không có gì thì chứng tỏ càng có chuyện.
Cậu đợi Bùi Dã lên giường, lại kéo vạt áo của Bùi Dã nhìn thử.
Vết thương trên vai Bùi Dã nhìn thấy quả thật không có gì khác thường, có lẽ vì lúc đó bị thương tới xương cốt nhưng lại không chăm sóc đúng cách.
"Trời lạnh liền đau sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Có hơi." Bùi Dã kéo y phục lại, một tay đẩy Trì Kính Dao nằm gọn vào ổ chăn.
"Ngày mai để ta châm cứu thử cho huynh xem sao." Trì Kính Dao nói.
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, thổi tắt nén trong phòng.
Trong phòng rơi vào bóng tối, Trì Kính Dao nhịn không được dịch sát vào người Bùi Dã, nằm cạnh bả vai của hắn như trước kia.
Vốn ổ chăn hơi lạnh lẽo, sau khi có Bùi Dã liền ấm áp hơn không ít.
"Còn lạnh không?" Bùi Dã hỏi.
"Không lạnh." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã duỗi tay vòng qua sau lưng cậu, kéo người sát vào trong lòng, nói: "Nhị ca không chăm sóc ngươi tốt, cho nên ngày đầu tiên ngươi tới biên thành đã chịu tủi nhục."
Trì Kính Dao không ngờ Bùi Dã sẽ nói chuyện này, vội nói: "Không có..... Ta không thấy tủi nhục."
"Là ta quá lỗ mãng, hẳn phải truyền tin hỏi huynh một chút, không nên tự ý tới." Thiếu niên lại nói.
Có lẽ tâm trạng ban ngày lúc thăng lúc trầm, bây giờ hai người nằm cùng một ổ chăn trong bóng đêm, ngược lại bình tĩnh hơn không ít, cũng không còn cảm giác xa lạ nhiều năm không gặp nữa, giống như quay lại ngày trước vậy.
"Ngươi có thể đến, ta rất vui." Bùi Dã nói.
"Ta cũng rất vui, nhị ca." Trì Kính Dao nói.
"Không phải vui vì ngươi tới biên thành hiểm nguy, mà vui vì có thể gặp được ngươi." Bùi Dã nói.
Trong lòng Trì Kính Dao ấm áp, nói: "Nhị ca, mấy năm nay ta rất nhớ huynh."
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, một tay vỗ nhẹ vài cái lên lưng thiếu niên, hành động đó như dỗ người ngủ, dịu dàng mà kiên nhẫn.
Trì Kính Dao mệt mỏi cả một ngày, đã lâu không chợp mắt, nằm trong lòng Bùi Dã liền mơ màng ngủ.
Trên người Bùi Dã rất ấm áp, khiến cả ổ chăn đều ấm theo, trên người Trì Kính Dao cũng trở nên ấm áp dễ chịu hơn.
Nhưng cậu ngủ được một lúc, vết thương trên đùi do lúc trước cưỡi ngựa cọ ra bắt đầu hơi ngứa ngứa.
Vết thương này trên đường bọn cậu đi vẫn luôn tái phát, cái cũ chưa khỏi đã cọ ra cái mới, cho nên mãi vẫn chưa khỏi hẳn.
Bình thường khi trời lạnh thì vết thương cũng không có cảm giác gì hết, bây giờ ấm hơn là lại bắt đầu đau ngứa.
Trì Kính Dao nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy trên đùi khó chịu không thôi, liền theo bản năng cọ cọ.
Bùi Dã vốn sắp chìm vào giấc ngủ lại bị thiếu niên cọ một cái nhất thời tỉnh táo lại.
Hắn nhíu mày, dịch cơ thể của mình ra gần mép giường, thân dưới giữ một khoảng cách với thiếu niên.
Không ngờ vật nhỏ này cọ hai cái còn không chịu yên, dứt khoát dùng tay luôn.
Bùi Dã cũng là người từng trải so với Trì Kính Dao, biết thiếu niên đến tuổi 14-15 sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức, thi thoảng còn nằm mơ mấy chuyện linh tinh, hoặc là sẽ làm một số hành động khó nói theo bản năng. Đây đều là chuyện thường tình.
Nhưng hôm nay hai người bọn họ ngủ cùng một ổ chăn, người ca ca là hắn ít nhiều cũng thấy hơi xấu hổ.
Vì thế Bùi Dã hơi do dự, duỗi tay giữ lấy cổ tay của Trì Kính Dao.
"Đừng sờ lung tung, ngủ đi." Bùi Dã trầm giọng nói.
Trì Kính Dao mơ màng mở mắt, mờ mịt nói: "Cái gì?"
"Không có gì." Bùi Dã chỉ nghĩ cậu tưởng mình đang mơ nên không biết, liền buông cổ tay cậu ra.
Trì Kính Dao trở mình, nhịn không được duỗi tay lại gãi một chút vào chỗ bị thương, lần này không khống chế lực tốt nên đau đến mức cậu nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Bùi Dã không ngờ cậu không biết chừng mực như vậy, có thể gãi làm mình đau, nhất thời có chút bất đắc dĩ, thậm chí do dự có nên dạy cậu một chút không.
Lúc này, liền nghe Trì Kính Dao nói: "Bảo sao ta cứ thấy khó chịu như vậy, đêm nay quên mất bôi thuốc."
"Bôi thuốc?" Bùi Dã khó hiểu nói: "Bôi thuốc gì?"
"Thuốc trị thương." Trì Kính Dao sờ soạng đứng dậy, lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong túi.
Bùi Dã vội đốt nến một lần nữa, hỏi: "Sao lại để bị thương? Bất cẩn thế hả?"
"Có cẩn thận cũng vậy thôi, Nguyễn Bao Tử còn bị thương nặng hơn ta." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy sắc mặt nhất thời cực kỳ đặc sắc, hắn nhìn chằm chằm vào Trì Kính Dao một lát, hỏi: "Sao Nguyễn Bao Tử lại bị thương cùng với ngươi?"
"Chúng ta cùng nhau tới mà, trên đường còn cùng nhau cưỡi ngựa nữa." Trì Kính Dao nói xong cởi y phục ra, lúc này Bùi Dã mới nhận ra mình hoàn toàn hiểu sai rồi, hắn còn rằng Trì Kính Dao bị.......
"Shhh." Trì Kính Dao lấy tay quẹt chút thuốc mỡ, nhất thời bị lạnh đến mức run người.
Bùi Dã thấy một mảng da lớn trên đùi cậu bị trầy, lúc này nhịn không được mà nhíu mày.
"Để ta làm cho." Hắn lấy thuốc mỡ trong tay Trì Kính Dao, đầu tiên là quẹt thuốc mỡ lên tay, chà xát tay mình ấm lên rồi mới bôi cho Trì Kính Dao.
Trên tay Bùi Dã có vết chai, vốn phải có chút thô, nhưng vì động tác của hắn rất dịu dàng nên lúc bôi vào vết thương cũng không khó chịu, ngược lại có xúc cảm kỳ dị, ấm áp lại thoải mái.
"Đau không?" Bùi Dã hỏi.
"Không đau." Trì Kính Dao nói.
Thiếu niên trả lời hơi tùy tiện, Bùi Dã nhìn vết thương trên đùi của cậu, liên tưởng đến cảnh đối phương chịu khổ bôn ba trên đường. Bùi Dã nhập ngũ mặc dù mệt mỏi và khổ sở, nhưng hắn đến biên thành khi đã 17 tuổi.
Vật nhỏ này bây giờ còn chưa tới 16.
"Quá nhỏ......" Bùi Dã thở dài nói.
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, theo phản xạ hiểu lầm lời này của Bùi Dã, cảm giác bị tổn thương lòng tự tôn, vội duỗi tay che lại, giọng buồn bực phản bác: "Ta mới 15...... còn có thể lớn hơn nữa!"
Bùi Dã:.......
Ai nói cái đó của ngươi! Nghĩ cái gì vậy?
- -------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Ta là loại người như vậy sao?
"À......." Bùi Thanh vội thu lại tâm tư, nói: "Hôm nay các huynh đệ bắt nhầm đám Trì đại phu rất lo lắng, lúc nãy cố ý tới đây thỉnh tội, không biết tướng quân định xử lý bọn họ thế nào?"
Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, nãy giờ hắn không đề cập tới chuyện này nhưng không phải đã quên.
Mặc dù hắn biết nguyên nhân bọn họ bắt nhầm đám Trì Kính Dao lần này, nhưng cũng không có nghĩa là sai lầm của họ có thể được tha thứ.
Nói cách khác, cho dù liên tục bắt được một trăm tên mật thám thì cũng không thể vì vậy mà buông lỏng, cứ thế bắt người thứ 101 như mật thám mà không hỏi rõ nguyên do được. Đây không phải là thận trọng mà là tâm lý ăn may và lười biếng.
"Thật ra cho dù bọn họ bắt nhầm người thì cũng sẽ xử lý ngay mà không tra hỏi, chỉ là hôm nay quả thật sơ xuất, khiến đám Trì đại phu bị oan." Bùi Thanh trước giờ biết tính tình của Bùi Dã, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà thanh minh vài câu cho bọn họ, sợ Bùi Dã vì Trì Kính Dao chịu oan ức mà xử phạt nặng.
Bây giờ đúng là thời buổi loạn lạc, về tình về lý hắn đều không hy vọng Bùi Dã xử phạt mọi người quá nặng.
"Ngươi muốn ta tha cho bọn họ sao?" Bùi Dã hỏi.
"Thuộc hạ không dám." Bùi Thanh vội đáp.
Bùi Dã cười nhạt, ý cười lại không có trong đáy mắt: "Người trong trại quân sự này đều cùng ta vào sinh ra tử, ta sẽ không làm khó dễ ai hết, nhưng cũng sẽ không vì tình riêng mà thiên vị một ai, nếu không sau này sao ta có thể trị quân được nữa?"
"Vâng." Bùi Thanh vội đáp.
"Xử lý theo quân pháp đi." Bùi Dã nói.
Bùi Thanh nghe vậy mà nhíu mày, nhưng cũng không dám nói gì, nhận lệnh rồi định rời đi.
Trì Kính Dao lại đột nhiên hỏi: "Theo quân pháp, bọn họ sẽ bị phạt thế nào?"
"Lần này họ phạm phải hai điều trong quân pháp, thứ nhất là chểnh mảng nghiệm vụ, chưa hỏi kỹ các ngươi đã bắt người. Thứ hai là liên lụy dân lành, vì ngươi và Nguyễn Bao Tử không phải người trong quân ngũ. Theo quân pháp, vi phạm hai điều này đều bị đánh hai mươi gậy, tổng cộng là bốn mươi gậy. Nhưng doanh trại Kỳ Châu còn có một quy định, nếu trong quân ngũ có người vi phạm hai điều cùng lúc thì đánh thêm mười gậy nữa." Bùi Thanh nói.
Trì Kính Dao kinh ngạc nói: "Tổng cộng là năm mươi gậy...... sẽ không đánh người ta thành tàn phế luôn chứ?"
"Không chắc, cơ thể khỏe mạnh thì có thể chịu được, còn yếu thì......" Bùi Thanh nhìn qua Trì Kính Dao, bỏ lửng nửa câu sau.
"Nhị ca......." Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.
"Muốn xin tha thay cho bọn họ sao?" Bùi Dã nhìn về phía Trì Kính Dao, nói: "Hôm nay nếu ta không có ở trong trại quân sự, ngươi cũng biết các ngươi sẽ thế nào không?"
Trì Kính Dao vội nói: "Bị nhốt tới ngày mai, đợi khi có người tới tra hỏi, tất nhiên sẽ biết bọn ta bị oan, cũng không đến mức giết nhầm bọn ta đâu."
"Bên ngoài tuyết lớn như vậy, ngươi có biết vào đêm trời lạnh thế nào không?" Bùi Dã lạnh lùng nói: "Ngươi có thể sẽ không sống nổi đến sáng mai!"
Trì Kính Dao biết Bùi Dã đang rất giận, nhưng bây giờ cậu đã chuyển nguy thành an, dù sao cũng thấy hơi không đành. Huống chi những người này đều là thân tín của Bùi Dã, nhất định đều được tuyển chọn kỹ càng, chẳng may thật sự bị đánh tàn phế thì người chịu thiệt vẫn là Bùi Dã.
Trì Kính Dao không phải là người lấy ơn báo oán, nhưng cậu cũng không ủng hộ cách trừng phạt quá nghiêm khắc thế này.
Cách tốt nhất là làm người bị phạt nhỡ thật kỹ, còn có thể giữ được mạng những người này.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.
"Quân pháp là quân pháp, ngươi có cầu xin cũng vô dụng." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao cười cười nói: "Ta không cầu xin, năm mươi gậy này không thể thiếu một cái nào được. Chỉ là...... Ta là đại phu duy nhất ở đây, huynh thật sự để người ta đánh họ nửa sống nửa chết như vậy, không phải ta lại là người trị thương cho họ hay sao?"
"Mỗi người năm mươi gậy, ta đoán họ đều bị trọng thương." Trì Kính Dao nói: "Trời lạnh thế này, ta còn phải đi chăm sóc cho họ, hơn nữa cũng không phải chỉ 1-2 ngày là khỏi, nói không chừng phải chăm sóc liên tục 10-15 ngày."
Bùi Dã quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
"Ta nghĩ là việc chịu đòn gậy vốn là để giáo huấn bọn họ, để họ biết sửa sai, chứ không phải biến họ thành tàn phế, cho nên có thể đổi cách thi hành cũng không sao." Trì Kính Dao nói: "Hay là tách năm mươi gậy này ra, mỗi tháng đánh một lần, mỗi lần đánh mười gậy...... Như vậy cũng đỡ cho ta phải trị thương cho họ, còn có thể khiến họ chịu đòn thêm mấy lần."
Cậu dứt lời liền nhìn về phía Bùi Thanh, hỏi: "Quân quy của các ngươi không nói là không thể chia ra để đánh chứ?"
"Chuyện này.... quả thật không có trong quy định." Bùi Thanh nói.
"Nhị ca?" Trì Kính Dao nhìn về phía Bùi Dã, trên môi nở nụ cười.
Bùi Dã bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ rồi cũng miễn cưỡng đồng ý.
Bùi Thanh sợ hắn thay đổi nên vội nhận lệnh mà đi, không dám đợi thêm một khắc nào.
Hôm nay mấy binh sĩ kia vẫn đang chờ lệnh của Bùi Dã, cả ngày không dám thở mạnh. Bọn họ đi theo Bùi Dã đã lâu, biết vị Bùi tướng quân nhà mình trước giờ quyết đoán nghiêm khắc, cũng không thiên vị vì tình, nên lần này đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Cho nên khi nhận được kết quả từ miệng Bùi Thanh, tất cả như được đại xá, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có đợt giáo huấn này, sau này bọn họ sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa, còn có thể vì "lòng khoan dung" của Bùi Dã mà càng thêm trung thành với hắn.
"Nhị ca, những người trong lồng gỗ đó, buổi tối thật sự sẽ bị chết rét sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Sao nào? Ngươi lại muốn cầu xin thay cho chúng hả?" Bùi Dã hỏi.
"Không phải, ta chỉ nghĩ nếu họ là mật thám không phải nhân lúc họ còn sống thì tra hỏi trước sao, nhỡ đâu có thể hỏi được gì đó, nói không chừng sẽ hữu dụng với huynh đấy?" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy nói: "Mặc dù chúng đều là binh tôm tướng tép, nhưng có thể được đưa tới đây quậy bùn trong nước thì ít nhiều cũng từng huấn luyện, thật sự muốn lấy được tin gì từ miệng chúng thì phải tốn chút công sức đấy."
Tiếc là nhiệm vụ của những tên này đều ở mức quá thấp, chúng không thể biết được bí mật trong tổ chức mật thám. Cho dù thật sự hỏi được điều gì thì cũng không biết thật giả, cuối cùng nói không chừng sẽ bị lừa.....
Một khi đã vậy, chi bằng giết ngay sau khi xác định được thân phận.
"Nhị ca, huyng còn nhớ một mật thám chúng ta bắt được ở thôn trang ngày trước không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Nhớ rõ." Bùi Dã nói.
"Lúc đó Dương tướng quân biết được không ít tin từ miệng của hắn đấy." Trì Kính Dao nói: "Huynh có biết Dương tướng quân làm thế nào không?"
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, chợt nhớ tới chuyện gì đó.
Trì Kính Dao đổi một viên [Thuốc nói thật] từ trong thương thành, lại giả vờ lấy từ trong túi ra, đưa cho Bùi Dã nói: "Viên thuốc này rất khó luyện chế, bình thường ta sẽ không nỡ dùng, trước giờ chỉ cho mỗi Dương tướng quân một viên. Thuốc này chỉ cần cho người ta uống xong, bất kể là huynh hỏi gì thì hắn cũng sẽ biết gì nói lấy, hơn nữa đảm bảo đều là lời nói thật."
Bùi Dã duỗi tay nhận lấy viên thuốc nhỏ đó, hỏi: "Ngươi có bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm......" Trì Kính Dao cười thần bí, nói: "Chắc đủ cho mỗi tên mật thám trong lồng gỗ một viên."
Bùi Dã nhìn chằm chằm viên thuốc kia một lúc, đột nhiên hỏi: "Có muốn đi theo ta xem thử không?"
"Có thể sao?" Trì Kính Dao nghe vậy hưng phấn nói.
"Cùng đi đi, vừa lúc tìm cơ hội cho người danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh ta." Bùi Dã nói.
"Làm như thế nào?" Trì Kính Dao vội hỏi.
Bùi Dã cười với cậu, ghé sát vào tai cậu nói câu gì đó, Trì Kính Dao nghe vậy gật đầu liên tục.
"Mặc ngoại bào vào, trời tối đen rồi, bên ngoài rất lạnh." Bùi Dã nói xong trả lại viên thuốc cho Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao nghe vậy vội mặc ngoại bào vào, lại đội thêm mũ, bọc mình lại cho thật kín.
Bùi Dã ra khỏi lều dặn binh lính vài câu, đợi khi đã chuẩn bị hết thảy mới dẫn Trì Kính Dao đi cùng.
Nhưng lần này hắn không chỉ dẫn theo Trì Kính Dao, ngay cả Nguyễn Bao Tử và con khỉ Đại Lão cũng được đi cùng.
Lính gác đã dẫn đám người trong lồng gỗ tới đây.
Mọi người nhìn thấy hai thiếu niên và con khỉ phía sau Bùi Dã, nhất thời đều hơi mờ mịt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Thật ra bọn họ cũng biết hai thiếu niên bị bắt nhầm hôm nay là một đại phu và một dược đồng.
Nhưng hôm nay họ tra hỏi mật thám, sao Bùi tướng quân lại dẫn hai người họ theo?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trì đại phu, không phải ngươi nói có cách để làm chúng nói thật sao?" Bùi Dã nói chuyện với Trì Kính Dao với giọng điệu thản nhiên, không hề có cảm giác vô cùng thân thiết trước đó.
Mới đầu mọi người còn đoán Bùi Dã và thiếu niên này có quan hệ gì đó, bây giờ thấy bọn họ xa cách như vậy mới biết mình đoán sai rồi, Bùi tướng quân căn bản không biết thiếu niên này sao?
Trong lòng Trì Kính Dao ôm con khỉ Đại Lão, cung kính khom người với hắn, nghiêm trang nói: "Bẩm Bùi tướng quân, ở đây tiểu nhân có một nén hương, phiền tướng quân cho người đốt hương lên đặt vào trong lều đang giam giữ mật thám này. Đợi sau khi hương cháy hết thì chúng ta lại vào."
Hương này là Trì Kính Dao tự chế, bất kể là ai một khi hít phải gân cốt sẽ mất lực trong vòng nửa canh giờ, ngay cả sức nâng tay lên cũng không có. Trì Kính Dao sợ trên người đám mật thám này có ám khí, cho nên định dùng một chiêu để giải quyết tận gốc.
Bùi Dã đánh mắt ra hiệu, lúc này liền có người tới cầm hương đi đốt.
Trì Kính Dao còn không quên nhắc nhở hắn phải ngừng thở.
Đợi sau khi hương cháy hết, Trì Kính Dao đưa thuốc giải cho đám Bùi Dã uống rồi mới vào lều.
Trong lều trại, đám mật thám bị trói tay chân, bây giờ đều té ngã trên đất như bãi bùn nhão do tác dụng của loại hương kia.
"Hương cũng đốt rồi, sau đó thì sao?" Bùi Dã ra vẻ lạnh nhạt hỏi.
Trì Kính Dao vẫy tay ra hiệu với Nguyễn Bao Tử, Nguyễn Bao Tử vội cởi hòm thuốc trên vai xuống, lấy một lọ thuốc ra đưa cho cậu.
Trì Kính Dao nhận lấy lọ thuốc, đưa Đại Lão trong lòng cho Nguyễn Bao Tử, tiến tới lần lượt đút cho mỗi mật thám một viên.
Lúc này đám mật thám không có sức để phản kháng, chỉ có thể bị ép nuốt viên thuốc vào.
Trì Kính Dao cảm thấy chỉ cho người ta uống một viên thuốc có vẻ chưa đủ cao siêu, cũng không có cách nào thể hiện y thuật cao minh của cậu, vì thế cậu còn giả vờ bảo Nguyễn Bao Tử lấy một cây kim bạc, lần lượt đâm vài cái lên người đám mật thám.
Hành động này của cậu vốn không có gì, nhưng vì trong phòng vừa đốt hương làm khói hương bay bổng, cho nên tổng thể bầu không khí có hơi là lạ. Hơn nữa Trì Kính Dao rất muốn thể hiện ra "dáng vẻ" thần y, dấu vết biểu diễn quá nhiều, còn dùng sức quá mạnh, đã vậy Đại Lão còn ngồi xổm bên cạnh cầm bọc kim giúp cậu......
Tình huống này quả thật càng nhìn càng kỳ quái.
Mấy hầu cận bên cạnh Bùi dã thậm chí bắt đầu nghi ngờ Trì Kính Dao là lũ giang hồ bịp bợm, muốn nhờ tiết mục diễn xiếc rẻ tiền này để lấy được lòng tin của tướng quân bọn họ. Vì thế bọn họ chắn trước người Bùi Dã theo bản năng, sợ Trì Kính Dao giở trò.
Bùi Dã lại cố nhịn ý cười nơi đáy mắt, ánh mắt vẫn rơi trên người Trì Kính Dao đang giả thần giả quỷ.
Đợi sau khi đâm xong, Trì Kính Dao mới đứng dậy lùi sang một bên, nói với Bùi Dã: "Bùi tướng quân, có thể hỏi rồi."
Cậu vừa dứt lời liền ôm lấy Đại Lão từ chỗ Nguyễn Bao Tử rồi cùng lui ra khỏi lều. Tra hỏi mật thám là chuyện cơ mật, cậu chỉ là một đại phu không nên ở cạnh nghe lén, tránh để thuộc hạ của Bùi Dã cảm thấy cậu không hiểu quy củ.
Dù sao Bùi Dã cũng sẽ nói kết quả cho cậu thôi, cậu cũng không sốt ruột.
"Mới vừa nãy ta thể hiện thế nào?" Trì Kính Dao hỏi Nguyễn Bao Tử.
"Ha ha." Nguyễn Bao Tử cười xấu hổ, nói: "Không biết sao nhìn rất giống gánh xiếc đầu đường, hơn nữa bên cạnh ngươi còn có con khỉ đi theo."
Trì Kính Dao nghe vậy tự tưởng tượng ra cảnh đó, đúng thật là rất giống lang băm gạt người, bây giờ cậu thấy hơi hối hận khi diễn thêm.
Cũng may mặc dù cậu dùng sức quá mạnh nhưng kết quả cũng không tệ.
[Thuốc nói thật] 100 tích phân của cậu cực kỳ hiệu quả, bọn Bùi Dã gần như không tốn chút sức nào đã biết được lai lịch, mục đích của mấy tên đó, thậm chí còn biết rõ được dự định sau này nữa.
Những người mới nãy còn nghi ngờ Trì Kính Dao là tên bịp bợm, lúc này đều nhịn không được mà phải nhìn cậu với ánh mắt khác.
"Bùi tướng quân......" Trì Kính Dao vẫn chờ bên ngoài, thấy Bùi Dã đi ra liền bước tới trước khom người hành lễ với hắn, hỏi: "Có hỏi được gì không?"
Bùi Dã cười nhạt, nói: "Trì đại phu quả nhiên là danh bất hư truyền, mỗi người bọn chúng đều biết gì nói nấy."
"Thế thì tốt, có thể giúp đỡ được cho tướng quân chính là vinh hạnh của tiểu nhân." Trì Kính Dao vội đáp.
"Ngươi đã giúp bản tướng một đại ân, muốn ban thưởng gì không?" Bùi Dã hỏi.
"Tiểu nhân không cầu thưởng gì, một lòng chỉ muốn vì nước quên thân." Trì Kính Dao nói: "Nhưng xin tướng quân thu nhận bọn ta làm quân y trong quân ngũ."
Bùi Dã nghe vậy không lập tức trả lời, dường như hơi do dự.
Bùi Thanh bên cạnh đúng lúc nói: "Tướng quân, trong quân chúng ta hiện giờ quả thật thiếu đại phu."
"Đúng vậy tướng quân." Mọi người vội hùa theo: "Trì đại phu y thuật cao siêu, xin ngài thu nhận hắn đi."
"Thân thiếu niên một lòng vì nước, đúng là hiếm thấy." Lại có người nói.
Bùi Dã vốn định do dự thêm một lúc, nhưng bây giờ bên ngoài rất lạnh, hắn sợ Trì Kính Dao lạnh nên thuận miệng lên tiếng, coi như đã đồng ý.
Trì Kính Dao nghe vậy vội kéo Nguyễn Bao Tử tới nói lời đa tạ.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, đều vui vẻ khi trong quân có một vị thần y.
"Trì đại phu, vết thương cũ trên cánh tay của tướng quân đã đau nhức từ đầu đông, mấy ngày tới ngài có thể chữa trị cho tướng quân được không?" Bùi Thanh vờ hỏi trước mặt mọi người.
"Đương nhiên rồi." Trì Kính Dao lại ra vẻ nói: "Tất nhiên phải giúp đỡ cho Bùi tướng quân rồi."
"Vậy mấy ngày tới phải làm phiền Trì đại phu rồi." Bùi Dã vội đáp.
Trì Kính Dao vội nói không dám không dám, sau đó liền ôm Đại Lão đi theo Bùi Dã.
Có một màn như vậy, mọi người trong trại quân sự đều biết Trì Kính Dao là đại phu mới được Bùi Dã thu nhận.
"Hỏi được cái gì rồi?" Sau khi vào lều trại, Trì Kính Dao liền hỏi Bùi Dã.
"Trên người mật thám Trần Quốc đều có cổ trùng khống chế. Cho nên bọn chúng biết rõ lần này là tới chịu chết, nhưng cũng không thể không đến." Bùi Dã lạnh giọng nói: "Tiếc là vẫn chưa biết người sau lưng chúng, bọn chúng cũng không biết là ai, hỏi không được."
Kết quả này thật ra đã nằm trong dự đoán của Trì Kính Dao.
Dù sao sứ mệnh của vật hi sinh là để chịu chết và che giấu, bọn họ không cần phải biết người mình che giấu là ai.
Mà người sau lưng kia, mới chính là người sẽ gây nguy hiểm cho Bùi Dã.
Nhưng biết được những tin này cũng tốt hơn nhiều so với mù tịt không biết gì.
Tối thiểu là khi tra hỏi những mật thám khác cũng sẽ có nhiều căn cứ hơn.
"Nhị ca định xử lý bọn họ thế nào?" Trì Kính Dao hỏi.
"Giết hết, giữ lại cũng vô dụng." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghĩ là nếu có thể lợi dụng họ thì chẳng phải sẽ vẹn cả đôi đường sao?"
"Trên người chúng có cổ trùng, một khi phát tác cho dù ta không giết thì chúng cũng sẽ chết thôi." Bùi Dã nói.
"Lúc ở biên cảnh phía nam ta cũng từng thấy họ dùng cổ trùng." Trì Kính Dao nói.
"Ngươi biết trừ cổ?" Bùi Dã hỏi.
"Không biết." Trì Kính Dao nói: "Nhưng ta cũng biết một chút, có thể thử áp chế cổ trùng cho bọn họ. Chỉ cần có thể ngăn chặn cổ trùng thì họ sẽ không phải chết."
Bùi Dã nghĩ nghĩ, cảm thấy cách này hình như cũng không phải không thể, liền đồng ý để mai cho Trì Kính Dao chọn một người thử xem sao.
Trì Kính Dao làm vậy thật ra không phải không có tâm tư riêng, cậu trong nguyên tác có thân phận là mật thám, lúc trước lại bị nhốt trong lồng gỗ gần nửa ngày, trong lòng nghĩ tới số phận của những mật thám này cũng cảm thấy hơi thổn thức.
Dù sao cậu cũng có [Thuốc nói thật], có thể đoán được người nào trong đám mật thám này thật sự muốn quy hàng.
Đến lúc đó nếu có thể nghĩ cách tận dụng người thật sự muốn quy hàng, thuận thế còn có thể chơi Trần Quốc một vố, hành động này thật ra cũng không thiệt.
Buổi tối có người đưa cơm tới, Bùi Dã và Trì Kính Dao cùng dùng bữa.
Sau khi rửa mặt xong, Trì Kính Dao liền chui vào ổ chăn.
Bùi Dã dùng y phục làm thành một cái ổ nhỏ trên cái sạp thấp trong lều cho Đại Lão ngủ.
Hắn sợ Trì Kính Dao lạnh, lại đi chuẩn bị túi chườm nóng mang tới, nhét vào trong lòng Trì Kính Dao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhị ca, Bùi Thanh ca nói vết thương trên tay huynh vẫn chưa khỏi hẳn, có thật hay không?" Trì Kính Dao nằm trong chăn hỏi.
Hôm nay cậu kiểm tra qua vết thương của Bùi Dã, thấy thật ra không có vấn đề gì.
Nhưng cậu biết, có vài vết thương nhìn bề ngoài thấy đã khỏi rồi, nhưng mỗi khi thời tiết khắc nghiệt là lại thấy khó chịu. Nhẹ một chút thì chỉ thấy không thoải mái, nặng một chút thì sẽ đau đớn khó nhịn.
"Không có gì đáng ngại." Bùi Dã thản nhiên nói.
Trì Kính Dao nhìn qua sắc mặt của hắn, liền biết Bùi Thanh nói thật.
Con người Bùi Dã này mạnh miệng, càng nói không có gì thì chứng tỏ càng có chuyện.
Cậu đợi Bùi Dã lên giường, lại kéo vạt áo của Bùi Dã nhìn thử.
Vết thương trên vai Bùi Dã nhìn thấy quả thật không có gì khác thường, có lẽ vì lúc đó bị thương tới xương cốt nhưng lại không chăm sóc đúng cách.
"Trời lạnh liền đau sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Có hơi." Bùi Dã kéo y phục lại, một tay đẩy Trì Kính Dao nằm gọn vào ổ chăn.
"Ngày mai để ta châm cứu thử cho huynh xem sao." Trì Kính Dao nói.
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, thổi tắt nén trong phòng.
Trong phòng rơi vào bóng tối, Trì Kính Dao nhịn không được dịch sát vào người Bùi Dã, nằm cạnh bả vai của hắn như trước kia.
Vốn ổ chăn hơi lạnh lẽo, sau khi có Bùi Dã liền ấm áp hơn không ít.
"Còn lạnh không?" Bùi Dã hỏi.
"Không lạnh." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã duỗi tay vòng qua sau lưng cậu, kéo người sát vào trong lòng, nói: "Nhị ca không chăm sóc ngươi tốt, cho nên ngày đầu tiên ngươi tới biên thành đã chịu tủi nhục."
Trì Kính Dao không ngờ Bùi Dã sẽ nói chuyện này, vội nói: "Không có..... Ta không thấy tủi nhục."
"Là ta quá lỗ mãng, hẳn phải truyền tin hỏi huynh một chút, không nên tự ý tới." Thiếu niên lại nói.
Có lẽ tâm trạng ban ngày lúc thăng lúc trầm, bây giờ hai người nằm cùng một ổ chăn trong bóng đêm, ngược lại bình tĩnh hơn không ít, cũng không còn cảm giác xa lạ nhiều năm không gặp nữa, giống như quay lại ngày trước vậy.
"Ngươi có thể đến, ta rất vui." Bùi Dã nói.
"Ta cũng rất vui, nhị ca." Trì Kính Dao nói.
"Không phải vui vì ngươi tới biên thành hiểm nguy, mà vui vì có thể gặp được ngươi." Bùi Dã nói.
Trong lòng Trì Kính Dao ấm áp, nói: "Nhị ca, mấy năm nay ta rất nhớ huynh."
"Ừm." Bùi Dã lên tiếng, một tay vỗ nhẹ vài cái lên lưng thiếu niên, hành động đó như dỗ người ngủ, dịu dàng mà kiên nhẫn.
Trì Kính Dao mệt mỏi cả một ngày, đã lâu không chợp mắt, nằm trong lòng Bùi Dã liền mơ màng ngủ.
Trên người Bùi Dã rất ấm áp, khiến cả ổ chăn đều ấm theo, trên người Trì Kính Dao cũng trở nên ấm áp dễ chịu hơn.
Nhưng cậu ngủ được một lúc, vết thương trên đùi do lúc trước cưỡi ngựa cọ ra bắt đầu hơi ngứa ngứa.
Vết thương này trên đường bọn cậu đi vẫn luôn tái phát, cái cũ chưa khỏi đã cọ ra cái mới, cho nên mãi vẫn chưa khỏi hẳn.
Bình thường khi trời lạnh thì vết thương cũng không có cảm giác gì hết, bây giờ ấm hơn là lại bắt đầu đau ngứa.
Trì Kính Dao nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy trên đùi khó chịu không thôi, liền theo bản năng cọ cọ.
Bùi Dã vốn sắp chìm vào giấc ngủ lại bị thiếu niên cọ một cái nhất thời tỉnh táo lại.
Hắn nhíu mày, dịch cơ thể của mình ra gần mép giường, thân dưới giữ một khoảng cách với thiếu niên.
Không ngờ vật nhỏ này cọ hai cái còn không chịu yên, dứt khoát dùng tay luôn.
Bùi Dã cũng là người từng trải so với Trì Kính Dao, biết thiếu niên đến tuổi 14-15 sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức, thi thoảng còn nằm mơ mấy chuyện linh tinh, hoặc là sẽ làm một số hành động khó nói theo bản năng. Đây đều là chuyện thường tình.
Nhưng hôm nay hai người bọn họ ngủ cùng một ổ chăn, người ca ca là hắn ít nhiều cũng thấy hơi xấu hổ.
Vì thế Bùi Dã hơi do dự, duỗi tay giữ lấy cổ tay của Trì Kính Dao.
"Đừng sờ lung tung, ngủ đi." Bùi Dã trầm giọng nói.
Trì Kính Dao mơ màng mở mắt, mờ mịt nói: "Cái gì?"
"Không có gì." Bùi Dã chỉ nghĩ cậu tưởng mình đang mơ nên không biết, liền buông cổ tay cậu ra.
Trì Kính Dao trở mình, nhịn không được duỗi tay lại gãi một chút vào chỗ bị thương, lần này không khống chế lực tốt nên đau đến mức cậu nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Bùi Dã không ngờ cậu không biết chừng mực như vậy, có thể gãi làm mình đau, nhất thời có chút bất đắc dĩ, thậm chí do dự có nên dạy cậu một chút không.
Lúc này, liền nghe Trì Kính Dao nói: "Bảo sao ta cứ thấy khó chịu như vậy, đêm nay quên mất bôi thuốc."
"Bôi thuốc?" Bùi Dã khó hiểu nói: "Bôi thuốc gì?"
"Thuốc trị thương." Trì Kính Dao sờ soạng đứng dậy, lấy ra một lọ thuốc nhỏ trong túi.
Bùi Dã vội đốt nến một lần nữa, hỏi: "Sao lại để bị thương? Bất cẩn thế hả?"
"Có cẩn thận cũng vậy thôi, Nguyễn Bao Tử còn bị thương nặng hơn ta." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã nghe vậy sắc mặt nhất thời cực kỳ đặc sắc, hắn nhìn chằm chằm vào Trì Kính Dao một lát, hỏi: "Sao Nguyễn Bao Tử lại bị thương cùng với ngươi?"
"Chúng ta cùng nhau tới mà, trên đường còn cùng nhau cưỡi ngựa nữa." Trì Kính Dao nói xong cởi y phục ra, lúc này Bùi Dã mới nhận ra mình hoàn toàn hiểu sai rồi, hắn còn rằng Trì Kính Dao bị.......
"Shhh." Trì Kính Dao lấy tay quẹt chút thuốc mỡ, nhất thời bị lạnh đến mức run người.
Bùi Dã thấy một mảng da lớn trên đùi cậu bị trầy, lúc này nhịn không được mà nhíu mày.
"Để ta làm cho." Hắn lấy thuốc mỡ trong tay Trì Kính Dao, đầu tiên là quẹt thuốc mỡ lên tay, chà xát tay mình ấm lên rồi mới bôi cho Trì Kính Dao.
Trên tay Bùi Dã có vết chai, vốn phải có chút thô, nhưng vì động tác của hắn rất dịu dàng nên lúc bôi vào vết thương cũng không khó chịu, ngược lại có xúc cảm kỳ dị, ấm áp lại thoải mái.
"Đau không?" Bùi Dã hỏi.
"Không đau." Trì Kính Dao nói.
Thiếu niên trả lời hơi tùy tiện, Bùi Dã nhìn vết thương trên đùi của cậu, liên tưởng đến cảnh đối phương chịu khổ bôn ba trên đường. Bùi Dã nhập ngũ mặc dù mệt mỏi và khổ sở, nhưng hắn đến biên thành khi đã 17 tuổi.
Vật nhỏ này bây giờ còn chưa tới 16.
"Quá nhỏ......" Bùi Dã thở dài nói.
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, theo phản xạ hiểu lầm lời này của Bùi Dã, cảm giác bị tổn thương lòng tự tôn, vội duỗi tay che lại, giọng buồn bực phản bác: "Ta mới 15...... còn có thể lớn hơn nữa!"
Bùi Dã:.......
Ai nói cái đó của ngươi! Nghĩ cái gì vậy?
- -------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Ta là loại người như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro