Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 83
Lâm Bất Hoan
2024-09-25 10:50:23
Editor: Vĩ không gei
- --------------------------------------------------------
"Đọc đi nhị ca." Trì Kính Dao điều chỉnh một từ thế nằm nghiêng trên giường cho thoải mái, một tay gập lại để gối đầu, ánh mắt có chút mong chờ rơi trên người Bùi Dã.
Bùi Dã đặt cuốn thoại bản đầu tiên lên bàn, rõ ràng không định đọc cuốn này cho Trì Kính Dao nghe.
"Cuốn kia là gì? Sao lại không đọc nó?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.
"Thấy không thú vị, ta đọc cuốn này cho ngươi nghe." Bùi Dã lấy ra một cuốn thoại bản có tên khá bình thường, định đọc cuốn này cho thiếu niên.
Không ngờ Trì Kính Dao lại phản đối hắn, hỏi: "Cuốn kia là gì vậy? Huynh đưa cho ta xem thử."
Cậu hơi tò mò về sở thích thẩm mỹ của nhị ca nhà mình, thầm thắc mắc không biết cuốn thoại bản đầu tiên đó tên là gì mà lại khiến nhị ca cậu có biểu cảm kỳ lạ tới vậy?
"Cuốn đó không hay." Bùi Dã kiên trì nói.
"Nhưng ta muốn nghe cuốn đó." Trì Kính Dao nhất quyết không từ bỏ.
Bùi Dã bất đắc dĩ, sợ nếu mình lại từ chối thì sẽ khiến Trì Kính Dao tủi thân, đành phải miễn cưỡng cầm lấy cuốn thoại bản kia. Hắn sợ thiếu niên có thể nhìn thấy tên của cuốn thoại bản nên cố ý gập một góc bìa lại để che đi hai chữ "nam thê".
"Cuốn thoại bản này kể về một thợ săn và......" Bùi Dã vừa nói đã bị cậu cắt ngang.
"Nhị ca, thoại bản này tên là gì?" Thiếu niên thò đầu tới muốn xem thử, nhưng chỉ đọc được một nửa, mấy chữ phía sau đã bị Bùi Dã dùng bìa che mất rồi.
"Thê tử.... ngoan ngoãn của thợ săn thô kệch." Bùi Dã lúng túng nói.
Nhưng lời tới bên miệng lại bị hắn cắt bớt chữ "nam" theo phản xạ.
May là Trì Kính Dao cũng không nghi ngờ, cười nói: "Cái tên này nghe thô thật đấy, nhưng mà ta lại thích nghe mấy cuốn thoại bản thô thô thế này."
Cậu dứt lời vội ngậm miệng, ra hiệu cho Bùi Dã tiếp tục.
Bùi Dã nhíu mày nhìn chằm chằm vào cuốn thoại bản một lúc lâu, sau đó kể lại thoại bản bằng lời của mình.
Trì Kính Dao nghe rất thích thú, thi thoảng còn phát biểu ý kiến về nội dung của thoại bản.
"Gã thợ săn có gì không hài lòng chứ? Thê tử của hắn xinh đẹp, tính cách lại tốt, người tốt như thế biết tìm chỗ nào, thế mà hắn lại không cho người ta chút mặt mũi nào....." Thiếu niên chậc miệng hai tiếng, lại nói: "Nhưng chuyện này cũng không phải tự do yêu đương, hắn muốn phản kháng lại cũng có thể hiểu được, chỉ là hơi tội cho thê tử thôi."
Bùi Dã liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thầm nghĩ gã thợ săn thấy không hài lòng là bởi vì đây là một nam thê.
Nhưng hắn không giải thích cho đối phương, mà tiếp tục đọc nội dung sau đó.
Đọc tới đoạn hai người đi lên núi, Trì Kính Dao đột nhiên cười nói: "Huynh nghĩ thê tử ngoan ngoãn của hắn có leo vững được không? Nếu bị trật chân liệu gã thợ săn có cõng người ta không nhỉ?"
"Có." Bùi Dã nói.
"Ồ, xem ra gã thợ săn này cũng hiểu chuyện." Thiếu niên cười nói.
Bùi Dã tiếp tục đọc cho cậu, đọc tới đoạn hai người trên núi gặp cơn mưa to, bị kẹt ở giữa đường, bất đắc dĩ chỉ có thể trú trong nhà gỗ......
"Gã thợ săn nắm bàn tay của thê tử trong tay, hai người ngày càng sát gần nhau......."
Bùi Dã đọc tới chỗ lần trước mình ngừng, giọng hơi run run vì căng thẳng.
Mặc dù hắn vẫn thể hiện không quá hứng thú với cuốn thoại bản này, nhưng giờ phút này nội tâm lại thấy hơi căng thẳng, thậm chí có chút mâu thuẫn. Hắn muốn xem thử tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, lại vì giấc mơ hoang đường của mình mà cảm thấy xấu hổ không thôi.
Thiếu niên rõ ràng cũng đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nín thở nhìn chằm chằm Bùi Dã, đợi hắn đọc nội dung tiếp theo.
Nhưng cuối cùng Bùi Dã hít sâu một hơi, lật tới trang tiếp theo liền ngân ngẩn cả người.
"Làm sao vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Phía sau......" Bùi Dã nhíu nhíu mày nói: "Bị xé rồi!"
Bùi Dã khó tin nhìn cuốn thoại bản trong tay, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Hắn vất vả làm công tác chuẩn bị để đọc tiếp, kết quả nội dung quan trọng nhất lại bị xé mất.
Những tờ bên trong cuốn thoại bản này vốn có hai mặt, trùng hợp là phía sau trang hắn đang đọc có một bức tranh minh họa, tờ tiếp theo lại biến đi đâu mất, chỉ để lại một chút vụn giấy chưa được xé sạch.
Hắn nhìn kỹ hơn thì thấy đối phương không chỉ xé một tờ, nhìn phần vụn giấy thừa thì có lẽ đã bị xé ba tờ.
Mất đi ba tờ, nội dung câu chuyện đã tới lúc thợ săn dẫn nam thê về nhà, mặt hai người đều đỏ bừng......
Cho nên có thể tưởng tượng được ba tờ kia viết về chuyện xấu hổ gì đó.
"Ai lại thiếu đạo đức như vậy?" Trì Kính Dao tức giận nói: "Có phải là Dương Diệu không? Cuốn này vốn là của hắn cho ta mà."
Bùi Dã không muốn truy cứu chuyện này, cũng không có cách nào để truy cứu, không thể cứ đi tìm Dương Diệu để chất vấn được mà?
Hơn nữa...... Bùi Dã nhìn qua mấy cuốn thoại bản kia, nhớ là hình như không chỉ truyền cho một người, có lẽ Dương Thanh tiện tay cho người khác mượn, qua qua lại lại không biết bao nhiêu người, rốt cuộc là ai xé mấy tờ đó cũng khó mà nói được.
Bùi Dã tức giận như vậy khiến cảm giác lúng túng cũng không còn nữa.
Nội dung trong những tờ bị xé như nút thắt chôn sâu trong lòng hắn, nhất thời không thể tháo gỡ được.
Lăn lộn một lúc như vậy, thiếu niên cũng buồn ngủ, không tiếp tục quấn lấy Bùi Dã bắt hắn đọc thoại bản cho nghe nữa.
Bùi Dã cất thoại bản vào lại ngăn kéo, nghĩ nghĩ rồi lại lấy cuốn vừa đọc ra đặt xuống dưới.
Mấy ngày sau trôi qua rất yên ổn.
Sau hôm có chút lúng túng đó, tâm trạng của Bùi Dã đã khôi phục rất nhiều.
Trì Kính Dao lại như không có chuyện gì xảy ra, sau đêm đó cũng không thấy nhắc tới chuyện không vui trước đó, coi như không có chuyện gì.
Cho tới mấy ngày sau, có người đến thôn trang.
Lúc đó Trì Kính Dao đang ôm Đại Lão ngồi bên bờ ruộng, nhìn Bùi Dã bận rộn.
Chân của thiếu niên đã khỏi, nhưng Bùi Dã sợ cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không cho cậu chạy lung tung.
Sau khi người trong đại doanh tới đây, đầu tiên là chào hỏi với Bùi Thanh.
Bùi Thanh chạy tới trước mặt Bùi Dã, nói nhỏ với hắn vài câu.
Sau đó sắc mặt của Bùi Dã trầm xuống, bước nhanh tới chỗ binh sĩ truyền tin.
Hai người cố ý bước ra xa nói chuyện, Trì Kính Dao đoán họ đang nói chuyện trong đại doanh, để tránh bất trắc nên không tới gần.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Bùi Dã trầm giọng hỏi.
"Bẩm tướng quân, một trại quân sự ở phía bắc thành tối qua bị đám Trần Quốc diệt sạch." Binh sĩ kia nói.
Bùi Dã nhíu mày hỏi: "Sao lại là...... diệt sạch?"
"Hơn hai mươi huynh đệ của chúng ta, chết không còn một ai." Binh sĩ kia nói.
"Có manh mối gì không?" Bùi Thanh hỏi.
"Chỉ biết là đám Trần Quốc làm, còn lại không biết gì hết." Người kia nói.
"Chẳng lẽ đám Trần Quốc là ma quỷ à? Có thể vượt qua trùng trùng trạm gác, tùy tiện làm xằng làm bậy trong đất Đại Du ta?" Bùi Thanh tức giận nói: "Trại quân sự phía bắc còn có trại tuần tra, sao đám Trần Quốc lại vượt qua bọn họ được? Trại tuần tra có giải thích gì không?"
Người kia nói: "Trại tuần tra nói không có sơ hở gì, Dương tướng quân đoán có thể chúng nhân lúc đêm khuya luồn qua đường sông, đêm khuya dưới sông tối đen, người ở trại tuần tra cũng không để ý......"
"Được lắm." Ánh mắt Bùi Dã lạnh tanh, quanh thân như có luồng khí lạnh khiến người ta rét run.
Binh sĩ kia nhìn hắn một cái, lấy đủ dũng khí rồi nói: "Dương tướng quân dặn thuộc hạ báo cho ngài một tiếng...... Trong các huynh đệ bị sát hại ở trại quân sự, có một người là hầu cận của ngài."
"Là ai?" Bùi Thanh vội hỏi.
"Bùi Tiểu Ngũ." Binh sĩ kia nói.
Bùi Tiểu Ngũ này cũng giống với Bùi Thanh, đều là người cùng thôn với Bùi Dã, sau khi nhập ngũ vẫn luôn đi theo Bùi Dã, cũng coi như là một trong những hầu cận cực đáng tin bên cạnh Bùi Dã. Nhưng tính tình của Bùi Tiểu Ngũ không điềm tĩnh như Bùi Thanh, vì để phạt hắn nên mấy ngày trước Bùi Dã đã điều hắn tới trại quân sự, để hắn tự mình rèn luyện.
Không ngờ nơi gặp chuyện không may lại là trại quân sự Bùi Tiểu Ngũ được điều tới.
"Không đúng, lúc đó tướng quân điều hắn tới trại quân sự ở phía tây thành mà?" Bùi Thanh khó hiểu nói.
"Trong trại quân sự phía bắc thành có bằng hữu của hắn, hắn liền tìm một huynh đệ đi tới trại phía bắc để đổi." Binh sĩ truyền tin kia nói.
Bùi Thanh nghe vậy dè dặt nhìn về phía Bùi Dã, thấy đối phương vẫn nhíu mày không nói gì, liền gọi: "Tướng quân?"
"Quay về đại doanh." Bùi Dã nói, giọng điệu rất bình thản nhưng đáy mắt lại lộ vẻ hung bạo.
"Bùi tướng quân......." Binh sĩ kia lại nói: "Dương tướng quân nói cho ngài ở thêm hai ngày rồi về."
"Xảy ra chuyện thế này mà ngài ấy còn bảo ta đợi thêm hai ngày rồi về sao?" Bùi Dã lạnh lùng hỏi.
Người kia vội đáp: "Dương tướng quân nói....... vài ngày nữa phải xuất chinh, lần này nhất định sẽ chiến một trận lớn với quân Trần Quốc, cho nên bảo tướng quân cố gắng đoàn tụ với người nhà."
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa.
Đối phương cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt có hơi lo lắng.
"Biết rồi." Bùi Dã nói.
Người kia nghe vậy vội hành lễ với hắn và Bùi Thanh, sau đó xoay người rời đi.
Bùi Thanh nhíu mày im lặng một lúc, hỏi: "Dương tướng quân định ra tay trước sao?"
"Sớm lên ra tay, sau khi bệnh dịch kết thúc nên hành động ngay." Bùi Dã lạnh lùng nói.
Lúc đó Dương Thành đoán lần này có vẻ Trần Quốc tổn thất nghiêm trọng, có lẽ phải một năm rưỡi mới có động tĩnh.
Vốn bọn họ định sẽ ra quân lúc vào thu, cho Trần Quốc một trận bất ngờ, không ngờ Trần Quốc lại ra tay trước.
Càng đáng giận là bọn chúng không quang minh chính đại khiêu chiến với doanh trại Kỳ Châu, lại dùng thủ đoạn đe hèn này để khiêu khích.
"Tướng quân, chuyện của Tiểu Ngũ......" Bùi Thanh đắn đo nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ không tự trách, Tiểu Ngũ làm việc xúc động phạm phải sai lầm, điều hắn tới trại quân sự cũng không có gì là sai." Bùi Dã nói: "Người giết hắn là đám Trần Quốc, ta sẽ không ngu ngốc mà tự đổ lỗi lên đầu mình đâu."
Bùi Thanh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Những năm bọn họ mới nhập ngũ, bình thường Bùi Dã nhìn có vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, thật ra lại rất để tâm tới các binh sĩ bên cạnh mình. Hơn nữa lần này Tiểu Ngũ bị Bùi Dã phạt tới trại quân sự, hắn thật sự lo lắng Bùi Dã sẽ để chuyện vặt vãnh trong lòng.
May là nghe giọng điệu này của Bùi Dã, có vẻ là suy nghĩ rất thấu đáo.
Sau khi người kia rời đi, Trì Kính Dao liền cảm thấy chắc là đã xảy ra chuyện.
Cậu thấy tâm trạng của Bùi Dã không được tốt, cũng không hỏi Bùi Dã nhiều mà tranh thủ hỏi Bùi Thanh mấy câu.
Việc này cũng không phải cơ mật, Bùi Thanh cũng không cần phải gạt cậu, nên nói vài câu cho cậu nghe.
"Bùi Tiểu Ngũ là ai? Cũng là người trong họ nhà các ngươi sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Mấy năm trước cậu không ở trong thôn bao lâu, cho nên rất nhiều người trong thôn cậu không hề quen biết.
"Lúc nhỏ mập mạp, rất thích gây sự kiếm chuyện, nhưng hắn không thích qua lại trước mặt ngươi, chắc là ngươi sẽ không biết." Bùi Thanh nói.
"Lúc ngươi vừa mới tới nhà chúng ta, có lần hắn đã khi dễ muốn đòi kẹo đường của ngươi, bị ngươi dọa chạy mất." Bùi Dã không biết đã tới từ lúc nào, vừa nói vừa ngồi xuống thềm đá, nói tiếp: "Lúc đó ngươi lấy ta ra dọa hắn, nói là nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngươi sẽ bảo ta lấy phi đao chém hắn tới khi quỳ xuống gọi cha mới thôi."
Bùi Dã vừa kể lại là Trì Kính Dao đã nhớ ra ngay.
Năm đó cậu đi theo Dung nương đào củ lạc, đúng thật là từng gặp tên nhóc mập mạp đó.
Không ngờ hắn chính là Bùi Tiểu Ngũ.
"Nhị ca......." Trì Kính Dao đi tới ngồi xuống bên cạnh Bùi Dã, dè dặt liếc mắt nhìn đối phương, nhất thời không biết nên nói gì.
"Ngồi với ta một lát đi." Bùi Dã quay đầu nhìn cậu, hiếm khi cười cười với cậu.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt Trì Kính Dao lại khiến cậu thấy hơi nhói lòng.
"Nhị ca, huynh đợi một lát." Trì Kính Dao dứt lời liền đứng dậy chạy đi nhanh như chớp.
Một lúc sau cậu đã quay về, trong tay cầm thêm một vò rượu và hai cái chén.
"Ngươi cũng biết mà, ta không thích uống rượu." Bùi Dã nói: "Uống rượu sẽ khiến người ta mất đi lý trí."
"Uống ít một chút thì không sao." Trì Kính Dao nói xong rót hai chén rượu, đưa một chén cho Bùi Dã rồi nói: "Hai huynh đệ chúng ta chưa từng ngồi uống rượu với nhau lần nào đâu."
Bùi Dã nghe vậy không thể từ chối được nữa, nhận lấy chén rượu cụng với chén trong tay Trì Kính Dao một cái, sau đó uống một ngụm lớn, Trì Kính Dao thấy thế cũng uống một ngụm, nhất thời cay đến mức nhăn mặt.
Bùi Dã thật sự rất ít khi uống rượu, nhưng sau khi lót dạ mấy hớp lại dần thấy thú vui của việc uống rượu, hơn nữa sau khi cảm giác say say dần tăng lên, buồn phiền trong lòng cũng bị xua tan đi rất nhiều.
Hoàng hôn buông xuống, hai người sóng vai ngồi trên thềm đá, ai cũng không nói lời nào.
Cho tới khi sắc trời dần tối, Bùi Dã đã hơi say, mới nói với Trì Kính Dao: "Lúc rời khỏi Kỳ Châu, huynh trưởng của Bùi Tiểu Ngũ tới tìm ta, nhờ ta ở trong quân ngũ thay hắn chăm sóc cho đệ đệ hắn thật tốt."
Trì Kính Dao nghe vậy nhíu mày, biết ngoài miệng Bùi Dã nói không tự trách, nhưng thật ra trong lòng vẫn đang trách bản thân.
Dù việc này không phải lỗi của hắn, nhưng hắn vẫn thấy áy náy.
Trì Kính Dao biết, trước giờ nhị ca cậu là như vậy, nhìn có vẻ khó gần lạnh nhạt, thật ra lại rất mềm lòng.
"Mấy năm ngươi ở biên cảnh phía nam, ta thường nghĩ bên cạnh ngươi không biết có người chăm sóc hay không, cho nên luôn muốn đối xử tốt với binh sĩ bên người, vì biết trong nhà bọn họ cũng có người mong nhớ." Bùi Dã uống một ngụm rượu lớn.
Trong lòng Trì Kính Dao ấm áp, chỉ cảm thấy cực kỳ ấm lòng.
Chính cậu lúc ở biên cảnh phía nam cũng luôn nghĩ Bùi Dã ở biên thành liệu có ai chăm sóc lúc bị thương không, cho nên khi chữa trị của người khác cũng tận tâm hơn một chút.
Mặc dù biết việc này cũng không tác động gì tới đối phương, nhưng vẫn không nhịn được mà làm.
Như người ta có nói "Kính trọng cha nương người khác như nhà mình, thương yêu con cái người khác như nhà mình", có lẽ trong lòng bận tâm tới người nhà nên lúc đối xử với người khác cũng bất giác dịu dàng vài phần.
"Lúc ta ở biên cảnh phía nam được người ta chăm sóc rất chu đáo." Trì Kính Dao nói: "Có lẽ người ta gặp được cũng giống nhị ca, cho nên mới đối xử thiện chí như vậy."
"Nhưng ta lại không làm được tốt, số người năm đó đi theo ta giờ chỉ còn lại chưa tới một nửa." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy lại thấy hơi đau lòng, vì cậu thương cho Bùi Dã, cũng thương cho binh sĩ chết trận và người nhà của họ.
Nếu ở trong doanh trại Kỳ Châu, mất một mạng có thể không đáng kể. Nhưng cậu biết, trong nhà mỗi binh sĩ đều có người đang nhớ thương người nhà của mình giống cậu nhớ Bùi Dã.
"Ngày mai ta sẽ đi." Bùi Dã đột nhiên nói.
"Sắp phải...... khai chiến sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ừm." Bùi Dã nói: "Mấy năm nay Trần Quốc đã chết rất nhiều người, chúng ta cũng vậy."
Hắn dứt lời liền nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, dưới bóng tối nên hắn không thấy rõ mặt của đối phương, lại biết giờ phút này trong cặp mắt đen sáng ngời của thiếu niên nhất định tràn đầy lo lắng.
"Ngươi có từng nghĩ ta có thể cũng sẽ chết không?" Bùi Dã đột nhiên hỏi.
"Nhị ca!" Trì Kính Dao vội nói: "Huynh sẽ không chết!"
Bùi Dã cười nhạt, uống cạn rượu trong chén, nói: "Ta cũng không phải thần tiên, chỉ có cơ thể phàm nhân, không gì là không có khả năng."
Lúc này hắn thấy hơi say, lời nói ra cũng không còn bao nhiêu lý trí, nhưng lại có chút hối hận hiếm thấy.
Không biết sao hắn lại đột nhiên nhớ tới những lời Trịnh Ngạn Bình từng nói với hắn.
Đối phương đưa thuốc chống lây nhiễm của mình cho người khác, suýt nữa là mất mạng.
Hôm đó Bùi Dã đi chất vấn hắn, hắn đã nói bí mật của mình cho Bùi Dã, còn nói.......
Vì không nhận được điều mình muốn, ngược lại hy vọng một ngày nào đó, mình có thể chết trước mặt đối phương. Mặc dù như vậy hơi ích kỷ, nhưng ít nhất có thể giữ một mặt tốt nhất của mình trong lòng đối phương mãi mãi, còn tốt hơn là cả quãng đời còn lại không thể đạt được điều mình muốn.
Đương nhiên, Bùi Dã không cực đoan tới mức đó.
Hắn cũng không nhẫn tâm để đối phương chịu cảnh này.
Hắn chỉ nhịn không được mà nhớ tới lời của Trịnh Ngạn Bình, sinh ra cảm giác đồng cảm.
"Nhị ca......." Có lẽ Trì Kính Dao bị lời của hắn dọa sợ, cẩn thận nhìn hắn, cũng không dám tùy tiện nói gì.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Bùi Dã duỗi tay véo véo mặt của thiếu niên, an ủi: "Không dọa ngươi nữa, nhị ca không sao đâu, nhất định sẽ sống sót quay về gặp ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng nổi buồn và lo lắng trong lòng lại càng tăng. Trước giờ lúc không có Bùi Dã ở bên cạnh, cậu luôn lo lắng cho đối phương, bây giờ hắn ở ngay biên thành nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Nghĩ tới chuyện Bùi Dã sắp phải ra chiến trường, trong lòng cậu liền cảm thấy bất an.
"Nhị ca." Thiếu niên duỗi tay ôm lấy hắn, nằm trong lòng hắn nói: "Để ta đi tới tiền tuyến với huynh đi, ta muốn đi hỗ trợ."
"Không được." Bùi Dã nói: "Ngươi ở đây luyện chế thuốc của ngươi đi, không được đi theo."
"Vì sao?" Trì Kính Dao nói: "Ta là một đại phu......"
"Không thiếu một đại phu như ngươi, ngươi ở đây chế thuốc cũng có thể cứu được rất nhiều người." Bùi Dã nói.
Trước giờ thật ra bọn họ không chỉ một lần nói về vấn đề này, nhưng lúc đó Bùi Dã luôn cảm thấy ngày hôm nay sẽ không tới quá nhanh, cho nên ít nhiều cũng mang tâm lý tránh né.
Đương nhiên hắn biết thiếu niên muốn đi tới tiền tuyến, nhưng sao mà hắn có thể yên tâm được?
Đó là nơi đao kiếm không có mắt, cho dù tạm thời ở lại đại doanh cũng đã nguy hiểm lắm rồi.
"Chỉ là ta muốn đi theo các huynh......" Trì Kính Dao kiên trì nói: "Trước đó không phải đã nói rõ rồi sao?"
"Việc này không được thương lượng, ngươi ở lại đây cũng vậy thôi." Bùi Dã nói: "Thương binh ở tiền tuyến sẽ có người phụ trách đưa về đại doanh, đến lúc đó ngươi ở lại trong doanh trại cũng có thể cứu người."
Trì Kính Dao nhìn chằm chằm Bùi Dã một lát, vẫn nói câu vừa nãy: "Chỉ là ta muốn đi theo huynh."
Bùi Dã nghe vậy không biết sao đột nhiên lại thấy hơi tức, cơn tức này không phải nhắm vào Trì Kính Dao, chủ yếu là vì nỗi bất an và lo lắng.
Hắn sợ mình không ngăn được người ta, sợ thiếu niên sẽ đi theo mình vào chốn hiểm nguy.
"Ngươi bao lớn rồi, cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo ta, sửa cái tính đấy đi được không?" Giọng của Bùi Dã hơi lạnh nhạt: "Ngươi đã 16 tuổi, là một người lớn rồi, đừng có suốt ngày đòi đi theo người khác nữa!"
"Huynh là nhị ca của ta, ta theo huynh có gì sai?" Trì Kính Dao tủi thân nói.
Bùi Dã nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên nói: "Thật ra...... ta đã không coi ngươi là đệ đệ từ lâu rồi."
Nếu là bình thường, Bùi Dã tuyệt đối không dễ dàng nói như vậy với thiếu niên.
Nhưng hôm nay hắn uống rượu, ý thức đã rối loạn, hơn nữa sắp phải xuất chinh, cảm xúc vì thế mà mất khống chế, bây giờ mới xúc động nói ra những lời trước giờ không dám nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, mờ mịt hỏi: "Ý là sao?"
Cả người Bùi Dã toàn mùi rượu, nhìn thiếu niên dưới bóng tối, dùng giọng ủ rũ nói: "Ngay từ đầu ngươi đã không nhập tịch vào Bùi gia, ngươi và đại tẩu mới là người một nhà, Bùi Ninh gọi ngươi là cữu cữu, chứ không phải là thúc thúc....... Cho nên ngươi vốn không phải đệ đệ của ta."
"Nhị ca đang nói gì vậy?" Thiếu niên kinh ngạc nói.
"Sau này, ngươi đừng gọi ta là nhị ca nữa, ta không muốn làm nhị ca của ngươi!" Bùi Dã nói.
Bùi Dã giữ những lời này trong lòng bấy lâu, bây giờ cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng nên không biết giữ chừng mực.
Tất nhiên Trì Kính Dao không ngờ hắn sẽ nói những lời này, nhất thời đầu óc rối tung, chỉ uất ức nhìn Bùi Dã, thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Nhiều năm qua, cậu vẫn luôn coi Bùi Dã là người thân, cậu chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Bùi Dã dành cho cậu.
Nhưng mới nãy Bùi Dã lại nói không muốn làm nhị ca của cậu......
"Vì sao?" Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dã dường như bị câu hỏi của thiếu niên làm sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào, thậm chí lý trí hắn đã quay lại trong chốc lát nhưng nhanh chóng lại biến mất tăm.
Hắn đặt chén rượu xuống, từ từ đứng dậy bước mấy bước dưới hành lang, vì đang say rượu nên bước chân của hắn hơi loạng choạng.
Trì Kính Dao sợ hắn ngã, tiến tới duỗi tay đỡ lấy hắn, lại bị Bùi Dã giãy ra.
"Đừng...... thân thiết với ta như vậy." Bùi Dã hơi bực bội nói.
"Nhị ca, huynh làm sao vậy?" Trì Kính Dao hỏi: "Huynh như vậy làm ta sợ lắm......"
Trong đầu Bùi Dã rối tung, lúc thì tức vì đám Trần Quốc đánh lén, lúc thì buồn vì cái chết của Tiểu Ngũ, lúc lại lo lắng cho Trì Kính Dao, sợ thiếu niên thật sự đi theo bọn hắn tới tiền tuyến......
Quá nhiều cảm xúc hỗn loạn, thế cho nên hắn căn bản không thể sắp xếp được suy nghĩ của mình.
Đã thế Trì Kính Dao lại không uống bao nhiêu rượu, bây giờ vẫn đang tỉnh táo, nghe hắn nói xong vừa mờ mịt vừa tủi thân.
Trì Kính Dao như vậy khiến Bùi Dã càng có lý trí để suy nghĩ.
"Ta nói cho ngươi nghe vì sao......" Hắn nhìn về phía đối phương, sau đó từ từ ghé sát lại gần, ép người vào giữa mình và vách tường.
Vóc người của Trì Kính Dao vốn nhỏ hơn hắn một chút, bây giờ lại ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, nhìn rất đáng thương.
"Còn nhớ đêm tết Nguyên Tiêu không, chuyện đã xảy ra ở lầu cổng thành đấy?" Bùi Dã nói xong càng ghé vào gần hơn, lúc nói chuyện như sát bên tai thiếu niên, hơi thở nóng rực đó khiến cậu hơi mất tự nhiên.
"Là chuyện mật thám sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không phải." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, chợt nhớ tới chuyện xảy ra khi hai người trốn trong khe nứt.
"Tới bây giờ ngươi vẫn không thắc mắc, vì sao lúc bệnh dịch ta và ngươi ngủ cùng nhau, mỗi ngày ta đều phải uống một viên thanh nhiệt giải độc sao?" Bùi Dã hỏi.
Đầu óc thiếu niên trống rỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.
Bùi Dã và cậu quá gần nhau, cảm giác áp bức đó khiến cậu thấy bất an theo phản xạ.
Mà Bùi Dã hiện giờ không hề giống với trước đây, quanh thân đều có cảm giác xa lạ và nguy hiểm.
Trì Kính Dao chưa bao giờ đối mặt với một Bùi Dã như vậy, cho nên không biết phải phản ứng thế nào.
"Hiểu chưa?" Bùi Dã hỏi.
"Nhị ca......." Trì Kính Dao gọi theo phản xạ.
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, bỗng bị xưng hô này của cậu làm kích động, rõ ràng hắn đã ám chỉ rõ ràng tới vậy mà đối phương vẫn không hiểu được sao?
Bùi Dã nắm cằm đối phương, trong lòng dâng lên xúc động không thể kìm chế, thôi thúc hắn làm gì đó với thiếu niên.
Trong phút chốc đó, hắn gần như sắp mất khống chế.
Nhưng mà đúng lúc này, nước mắt Trì Kính Dao rơi xuống mu bàn tay của hắn.
Ánh mắt Bùi Dã nhất thời khôi phục tỉnh táo, bối rối thả người ra, lùi về phía sau mấy bước.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao chắc đã bị dọa sợ, lo lắng gọi hắn theo bản năng.
Nỗi áy náy và xấu hổ trong lòng Bùi Dã chợt dâng lên, khiến hắn gần như mất đi dũng khí đối mặt với thiếu niên.
"Đừng gọi ta là nhị ca, ta không xứng làm nhị ca của ngươi." Bùi Dã dứt lời liền xoay người bước nhanh khỏi hành lang.
Trì Kính Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới dần khôi phục lại tinh thần.
Cậu suy nghĩ miên man, không ngừng nhớ lại từng hành động của Bùi Dã lúc nãy, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Bùi Dã không muốn làm nhị ca cậu, không phải vì ruồng bỏ cậu, cũng không phải vì chán ghét cậu.
Mà là bởi vì, sinh ra tâm tư khác đối với cậu......
- --------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kính Dao: Ta coi huynh là nhị ca, huynh lại muốn.......
- --------------------------------------------------------
Hết chương 83.
(Vĩ): Mấy nay mọi người thấy truyện ra chương đều đều là do tui dịch trước rồi, và hiện tại những chương dịch trước đã hết nên là khi nào rảnh tui mới ra chương mới được. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé
- --------------------------------------------------------
"Đọc đi nhị ca." Trì Kính Dao điều chỉnh một từ thế nằm nghiêng trên giường cho thoải mái, một tay gập lại để gối đầu, ánh mắt có chút mong chờ rơi trên người Bùi Dã.
Bùi Dã đặt cuốn thoại bản đầu tiên lên bàn, rõ ràng không định đọc cuốn này cho Trì Kính Dao nghe.
"Cuốn kia là gì? Sao lại không đọc nó?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.
"Thấy không thú vị, ta đọc cuốn này cho ngươi nghe." Bùi Dã lấy ra một cuốn thoại bản có tên khá bình thường, định đọc cuốn này cho thiếu niên.
Không ngờ Trì Kính Dao lại phản đối hắn, hỏi: "Cuốn kia là gì vậy? Huynh đưa cho ta xem thử."
Cậu hơi tò mò về sở thích thẩm mỹ của nhị ca nhà mình, thầm thắc mắc không biết cuốn thoại bản đầu tiên đó tên là gì mà lại khiến nhị ca cậu có biểu cảm kỳ lạ tới vậy?
"Cuốn đó không hay." Bùi Dã kiên trì nói.
"Nhưng ta muốn nghe cuốn đó." Trì Kính Dao nhất quyết không từ bỏ.
Bùi Dã bất đắc dĩ, sợ nếu mình lại từ chối thì sẽ khiến Trì Kính Dao tủi thân, đành phải miễn cưỡng cầm lấy cuốn thoại bản kia. Hắn sợ thiếu niên có thể nhìn thấy tên của cuốn thoại bản nên cố ý gập một góc bìa lại để che đi hai chữ "nam thê".
"Cuốn thoại bản này kể về một thợ săn và......" Bùi Dã vừa nói đã bị cậu cắt ngang.
"Nhị ca, thoại bản này tên là gì?" Thiếu niên thò đầu tới muốn xem thử, nhưng chỉ đọc được một nửa, mấy chữ phía sau đã bị Bùi Dã dùng bìa che mất rồi.
"Thê tử.... ngoan ngoãn của thợ săn thô kệch." Bùi Dã lúng túng nói.
Nhưng lời tới bên miệng lại bị hắn cắt bớt chữ "nam" theo phản xạ.
May là Trì Kính Dao cũng không nghi ngờ, cười nói: "Cái tên này nghe thô thật đấy, nhưng mà ta lại thích nghe mấy cuốn thoại bản thô thô thế này."
Cậu dứt lời vội ngậm miệng, ra hiệu cho Bùi Dã tiếp tục.
Bùi Dã nhíu mày nhìn chằm chằm vào cuốn thoại bản một lúc lâu, sau đó kể lại thoại bản bằng lời của mình.
Trì Kính Dao nghe rất thích thú, thi thoảng còn phát biểu ý kiến về nội dung của thoại bản.
"Gã thợ săn có gì không hài lòng chứ? Thê tử của hắn xinh đẹp, tính cách lại tốt, người tốt như thế biết tìm chỗ nào, thế mà hắn lại không cho người ta chút mặt mũi nào....." Thiếu niên chậc miệng hai tiếng, lại nói: "Nhưng chuyện này cũng không phải tự do yêu đương, hắn muốn phản kháng lại cũng có thể hiểu được, chỉ là hơi tội cho thê tử thôi."
Bùi Dã liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thầm nghĩ gã thợ săn thấy không hài lòng là bởi vì đây là một nam thê.
Nhưng hắn không giải thích cho đối phương, mà tiếp tục đọc nội dung sau đó.
Đọc tới đoạn hai người đi lên núi, Trì Kính Dao đột nhiên cười nói: "Huynh nghĩ thê tử ngoan ngoãn của hắn có leo vững được không? Nếu bị trật chân liệu gã thợ săn có cõng người ta không nhỉ?"
"Có." Bùi Dã nói.
"Ồ, xem ra gã thợ săn này cũng hiểu chuyện." Thiếu niên cười nói.
Bùi Dã tiếp tục đọc cho cậu, đọc tới đoạn hai người trên núi gặp cơn mưa to, bị kẹt ở giữa đường, bất đắc dĩ chỉ có thể trú trong nhà gỗ......
"Gã thợ săn nắm bàn tay của thê tử trong tay, hai người ngày càng sát gần nhau......."
Bùi Dã đọc tới chỗ lần trước mình ngừng, giọng hơi run run vì căng thẳng.
Mặc dù hắn vẫn thể hiện không quá hứng thú với cuốn thoại bản này, nhưng giờ phút này nội tâm lại thấy hơi căng thẳng, thậm chí có chút mâu thuẫn. Hắn muốn xem thử tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, lại vì giấc mơ hoang đường của mình mà cảm thấy xấu hổ không thôi.
Thiếu niên rõ ràng cũng đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nín thở nhìn chằm chằm Bùi Dã, đợi hắn đọc nội dung tiếp theo.
Nhưng cuối cùng Bùi Dã hít sâu một hơi, lật tới trang tiếp theo liền ngân ngẩn cả người.
"Làm sao vậy?" Trì Kính Dao hỏi.
"Phía sau......" Bùi Dã nhíu nhíu mày nói: "Bị xé rồi!"
Bùi Dã khó tin nhìn cuốn thoại bản trong tay, tâm trạng cực kỳ phức tạp. Hắn vất vả làm công tác chuẩn bị để đọc tiếp, kết quả nội dung quan trọng nhất lại bị xé mất.
Những tờ bên trong cuốn thoại bản này vốn có hai mặt, trùng hợp là phía sau trang hắn đang đọc có một bức tranh minh họa, tờ tiếp theo lại biến đi đâu mất, chỉ để lại một chút vụn giấy chưa được xé sạch.
Hắn nhìn kỹ hơn thì thấy đối phương không chỉ xé một tờ, nhìn phần vụn giấy thừa thì có lẽ đã bị xé ba tờ.
Mất đi ba tờ, nội dung câu chuyện đã tới lúc thợ săn dẫn nam thê về nhà, mặt hai người đều đỏ bừng......
Cho nên có thể tưởng tượng được ba tờ kia viết về chuyện xấu hổ gì đó.
"Ai lại thiếu đạo đức như vậy?" Trì Kính Dao tức giận nói: "Có phải là Dương Diệu không? Cuốn này vốn là của hắn cho ta mà."
Bùi Dã không muốn truy cứu chuyện này, cũng không có cách nào để truy cứu, không thể cứ đi tìm Dương Diệu để chất vấn được mà?
Hơn nữa...... Bùi Dã nhìn qua mấy cuốn thoại bản kia, nhớ là hình như không chỉ truyền cho một người, có lẽ Dương Thanh tiện tay cho người khác mượn, qua qua lại lại không biết bao nhiêu người, rốt cuộc là ai xé mấy tờ đó cũng khó mà nói được.
Bùi Dã tức giận như vậy khiến cảm giác lúng túng cũng không còn nữa.
Nội dung trong những tờ bị xé như nút thắt chôn sâu trong lòng hắn, nhất thời không thể tháo gỡ được.
Lăn lộn một lúc như vậy, thiếu niên cũng buồn ngủ, không tiếp tục quấn lấy Bùi Dã bắt hắn đọc thoại bản cho nghe nữa.
Bùi Dã cất thoại bản vào lại ngăn kéo, nghĩ nghĩ rồi lại lấy cuốn vừa đọc ra đặt xuống dưới.
Mấy ngày sau trôi qua rất yên ổn.
Sau hôm có chút lúng túng đó, tâm trạng của Bùi Dã đã khôi phục rất nhiều.
Trì Kính Dao lại như không có chuyện gì xảy ra, sau đêm đó cũng không thấy nhắc tới chuyện không vui trước đó, coi như không có chuyện gì.
Cho tới mấy ngày sau, có người đến thôn trang.
Lúc đó Trì Kính Dao đang ôm Đại Lão ngồi bên bờ ruộng, nhìn Bùi Dã bận rộn.
Chân của thiếu niên đã khỏi, nhưng Bùi Dã sợ cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không cho cậu chạy lung tung.
Sau khi người trong đại doanh tới đây, đầu tiên là chào hỏi với Bùi Thanh.
Bùi Thanh chạy tới trước mặt Bùi Dã, nói nhỏ với hắn vài câu.
Sau đó sắc mặt của Bùi Dã trầm xuống, bước nhanh tới chỗ binh sĩ truyền tin.
Hai người cố ý bước ra xa nói chuyện, Trì Kính Dao đoán họ đang nói chuyện trong đại doanh, để tránh bất trắc nên không tới gần.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Bùi Dã trầm giọng hỏi.
"Bẩm tướng quân, một trại quân sự ở phía bắc thành tối qua bị đám Trần Quốc diệt sạch." Binh sĩ kia nói.
Bùi Dã nhíu mày hỏi: "Sao lại là...... diệt sạch?"
"Hơn hai mươi huynh đệ của chúng ta, chết không còn một ai." Binh sĩ kia nói.
"Có manh mối gì không?" Bùi Thanh hỏi.
"Chỉ biết là đám Trần Quốc làm, còn lại không biết gì hết." Người kia nói.
"Chẳng lẽ đám Trần Quốc là ma quỷ à? Có thể vượt qua trùng trùng trạm gác, tùy tiện làm xằng làm bậy trong đất Đại Du ta?" Bùi Thanh tức giận nói: "Trại quân sự phía bắc còn có trại tuần tra, sao đám Trần Quốc lại vượt qua bọn họ được? Trại tuần tra có giải thích gì không?"
Người kia nói: "Trại tuần tra nói không có sơ hở gì, Dương tướng quân đoán có thể chúng nhân lúc đêm khuya luồn qua đường sông, đêm khuya dưới sông tối đen, người ở trại tuần tra cũng không để ý......"
"Được lắm." Ánh mắt Bùi Dã lạnh tanh, quanh thân như có luồng khí lạnh khiến người ta rét run.
Binh sĩ kia nhìn hắn một cái, lấy đủ dũng khí rồi nói: "Dương tướng quân dặn thuộc hạ báo cho ngài một tiếng...... Trong các huynh đệ bị sát hại ở trại quân sự, có một người là hầu cận của ngài."
"Là ai?" Bùi Thanh vội hỏi.
"Bùi Tiểu Ngũ." Binh sĩ kia nói.
Bùi Tiểu Ngũ này cũng giống với Bùi Thanh, đều là người cùng thôn với Bùi Dã, sau khi nhập ngũ vẫn luôn đi theo Bùi Dã, cũng coi như là một trong những hầu cận cực đáng tin bên cạnh Bùi Dã. Nhưng tính tình của Bùi Tiểu Ngũ không điềm tĩnh như Bùi Thanh, vì để phạt hắn nên mấy ngày trước Bùi Dã đã điều hắn tới trại quân sự, để hắn tự mình rèn luyện.
Không ngờ nơi gặp chuyện không may lại là trại quân sự Bùi Tiểu Ngũ được điều tới.
"Không đúng, lúc đó tướng quân điều hắn tới trại quân sự ở phía tây thành mà?" Bùi Thanh khó hiểu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trong trại quân sự phía bắc thành có bằng hữu của hắn, hắn liền tìm một huynh đệ đi tới trại phía bắc để đổi." Binh sĩ truyền tin kia nói.
Bùi Thanh nghe vậy dè dặt nhìn về phía Bùi Dã, thấy đối phương vẫn nhíu mày không nói gì, liền gọi: "Tướng quân?"
"Quay về đại doanh." Bùi Dã nói, giọng điệu rất bình thản nhưng đáy mắt lại lộ vẻ hung bạo.
"Bùi tướng quân......." Binh sĩ kia lại nói: "Dương tướng quân nói cho ngài ở thêm hai ngày rồi về."
"Xảy ra chuyện thế này mà ngài ấy còn bảo ta đợi thêm hai ngày rồi về sao?" Bùi Dã lạnh lùng hỏi.
Người kia vội đáp: "Dương tướng quân nói....... vài ngày nữa phải xuất chinh, lần này nhất định sẽ chiến một trận lớn với quân Trần Quốc, cho nên bảo tướng quân cố gắng đoàn tụ với người nhà."
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa.
Đối phương cũng đang nhìn hắn, vẻ mặt có hơi lo lắng.
"Biết rồi." Bùi Dã nói.
Người kia nghe vậy vội hành lễ với hắn và Bùi Thanh, sau đó xoay người rời đi.
Bùi Thanh nhíu mày im lặng một lúc, hỏi: "Dương tướng quân định ra tay trước sao?"
"Sớm lên ra tay, sau khi bệnh dịch kết thúc nên hành động ngay." Bùi Dã lạnh lùng nói.
Lúc đó Dương Thành đoán lần này có vẻ Trần Quốc tổn thất nghiêm trọng, có lẽ phải một năm rưỡi mới có động tĩnh.
Vốn bọn họ định sẽ ra quân lúc vào thu, cho Trần Quốc một trận bất ngờ, không ngờ Trần Quốc lại ra tay trước.
Càng đáng giận là bọn chúng không quang minh chính đại khiêu chiến với doanh trại Kỳ Châu, lại dùng thủ đoạn đe hèn này để khiêu khích.
"Tướng quân, chuyện của Tiểu Ngũ......" Bùi Thanh đắn đo nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ không tự trách, Tiểu Ngũ làm việc xúc động phạm phải sai lầm, điều hắn tới trại quân sự cũng không có gì là sai." Bùi Dã nói: "Người giết hắn là đám Trần Quốc, ta sẽ không ngu ngốc mà tự đổ lỗi lên đầu mình đâu."
Bùi Thanh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Những năm bọn họ mới nhập ngũ, bình thường Bùi Dã nhìn có vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, thật ra lại rất để tâm tới các binh sĩ bên cạnh mình. Hơn nữa lần này Tiểu Ngũ bị Bùi Dã phạt tới trại quân sự, hắn thật sự lo lắng Bùi Dã sẽ để chuyện vặt vãnh trong lòng.
May là nghe giọng điệu này của Bùi Dã, có vẻ là suy nghĩ rất thấu đáo.
Sau khi người kia rời đi, Trì Kính Dao liền cảm thấy chắc là đã xảy ra chuyện.
Cậu thấy tâm trạng của Bùi Dã không được tốt, cũng không hỏi Bùi Dã nhiều mà tranh thủ hỏi Bùi Thanh mấy câu.
Việc này cũng không phải cơ mật, Bùi Thanh cũng không cần phải gạt cậu, nên nói vài câu cho cậu nghe.
"Bùi Tiểu Ngũ là ai? Cũng là người trong họ nhà các ngươi sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Mấy năm trước cậu không ở trong thôn bao lâu, cho nên rất nhiều người trong thôn cậu không hề quen biết.
"Lúc nhỏ mập mạp, rất thích gây sự kiếm chuyện, nhưng hắn không thích qua lại trước mặt ngươi, chắc là ngươi sẽ không biết." Bùi Thanh nói.
"Lúc ngươi vừa mới tới nhà chúng ta, có lần hắn đã khi dễ muốn đòi kẹo đường của ngươi, bị ngươi dọa chạy mất." Bùi Dã không biết đã tới từ lúc nào, vừa nói vừa ngồi xuống thềm đá, nói tiếp: "Lúc đó ngươi lấy ta ra dọa hắn, nói là nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngươi sẽ bảo ta lấy phi đao chém hắn tới khi quỳ xuống gọi cha mới thôi."
Bùi Dã vừa kể lại là Trì Kính Dao đã nhớ ra ngay.
Năm đó cậu đi theo Dung nương đào củ lạc, đúng thật là từng gặp tên nhóc mập mạp đó.
Không ngờ hắn chính là Bùi Tiểu Ngũ.
"Nhị ca......." Trì Kính Dao đi tới ngồi xuống bên cạnh Bùi Dã, dè dặt liếc mắt nhìn đối phương, nhất thời không biết nên nói gì.
"Ngồi với ta một lát đi." Bùi Dã quay đầu nhìn cậu, hiếm khi cười cười với cậu.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt Trì Kính Dao lại khiến cậu thấy hơi nhói lòng.
"Nhị ca, huynh đợi một lát." Trì Kính Dao dứt lời liền đứng dậy chạy đi nhanh như chớp.
Một lúc sau cậu đã quay về, trong tay cầm thêm một vò rượu và hai cái chén.
"Ngươi cũng biết mà, ta không thích uống rượu." Bùi Dã nói: "Uống rượu sẽ khiến người ta mất đi lý trí."
"Uống ít một chút thì không sao." Trì Kính Dao nói xong rót hai chén rượu, đưa một chén cho Bùi Dã rồi nói: "Hai huynh đệ chúng ta chưa từng ngồi uống rượu với nhau lần nào đâu."
Bùi Dã nghe vậy không thể từ chối được nữa, nhận lấy chén rượu cụng với chén trong tay Trì Kính Dao một cái, sau đó uống một ngụm lớn, Trì Kính Dao thấy thế cũng uống một ngụm, nhất thời cay đến mức nhăn mặt.
Bùi Dã thật sự rất ít khi uống rượu, nhưng sau khi lót dạ mấy hớp lại dần thấy thú vui của việc uống rượu, hơn nữa sau khi cảm giác say say dần tăng lên, buồn phiền trong lòng cũng bị xua tan đi rất nhiều.
Hoàng hôn buông xuống, hai người sóng vai ngồi trên thềm đá, ai cũng không nói lời nào.
Cho tới khi sắc trời dần tối, Bùi Dã đã hơi say, mới nói với Trì Kính Dao: "Lúc rời khỏi Kỳ Châu, huynh trưởng của Bùi Tiểu Ngũ tới tìm ta, nhờ ta ở trong quân ngũ thay hắn chăm sóc cho đệ đệ hắn thật tốt."
Trì Kính Dao nghe vậy nhíu mày, biết ngoài miệng Bùi Dã nói không tự trách, nhưng thật ra trong lòng vẫn đang trách bản thân.
Dù việc này không phải lỗi của hắn, nhưng hắn vẫn thấy áy náy.
Trì Kính Dao biết, trước giờ nhị ca cậu là như vậy, nhìn có vẻ khó gần lạnh nhạt, thật ra lại rất mềm lòng.
"Mấy năm ngươi ở biên cảnh phía nam, ta thường nghĩ bên cạnh ngươi không biết có người chăm sóc hay không, cho nên luôn muốn đối xử tốt với binh sĩ bên người, vì biết trong nhà bọn họ cũng có người mong nhớ." Bùi Dã uống một ngụm rượu lớn.
Trong lòng Trì Kính Dao ấm áp, chỉ cảm thấy cực kỳ ấm lòng.
Chính cậu lúc ở biên cảnh phía nam cũng luôn nghĩ Bùi Dã ở biên thành liệu có ai chăm sóc lúc bị thương không, cho nên khi chữa trị của người khác cũng tận tâm hơn một chút.
Mặc dù biết việc này cũng không tác động gì tới đối phương, nhưng vẫn không nhịn được mà làm.
Như người ta có nói "Kính trọng cha nương người khác như nhà mình, thương yêu con cái người khác như nhà mình", có lẽ trong lòng bận tâm tới người nhà nên lúc đối xử với người khác cũng bất giác dịu dàng vài phần.
"Lúc ta ở biên cảnh phía nam được người ta chăm sóc rất chu đáo." Trì Kính Dao nói: "Có lẽ người ta gặp được cũng giống nhị ca, cho nên mới đối xử thiện chí như vậy."
"Nhưng ta lại không làm được tốt, số người năm đó đi theo ta giờ chỉ còn lại chưa tới một nửa." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy lại thấy hơi đau lòng, vì cậu thương cho Bùi Dã, cũng thương cho binh sĩ chết trận và người nhà của họ.
Nếu ở trong doanh trại Kỳ Châu, mất một mạng có thể không đáng kể. Nhưng cậu biết, trong nhà mỗi binh sĩ đều có người đang nhớ thương người nhà của mình giống cậu nhớ Bùi Dã.
"Ngày mai ta sẽ đi." Bùi Dã đột nhiên nói.
"Sắp phải...... khai chiến sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ừm." Bùi Dã nói: "Mấy năm nay Trần Quốc đã chết rất nhiều người, chúng ta cũng vậy."
Hắn dứt lời liền nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, dưới bóng tối nên hắn không thấy rõ mặt của đối phương, lại biết giờ phút này trong cặp mắt đen sáng ngời của thiếu niên nhất định tràn đầy lo lắng.
"Ngươi có từng nghĩ ta có thể cũng sẽ chết không?" Bùi Dã đột nhiên hỏi.
"Nhị ca!" Trì Kính Dao vội nói: "Huynh sẽ không chết!"
Bùi Dã cười nhạt, uống cạn rượu trong chén, nói: "Ta cũng không phải thần tiên, chỉ có cơ thể phàm nhân, không gì là không có khả năng."
Lúc này hắn thấy hơi say, lời nói ra cũng không còn bao nhiêu lý trí, nhưng lại có chút hối hận hiếm thấy.
Không biết sao hắn lại đột nhiên nhớ tới những lời Trịnh Ngạn Bình từng nói với hắn.
Đối phương đưa thuốc chống lây nhiễm của mình cho người khác, suýt nữa là mất mạng.
Hôm đó Bùi Dã đi chất vấn hắn, hắn đã nói bí mật của mình cho Bùi Dã, còn nói.......
Vì không nhận được điều mình muốn, ngược lại hy vọng một ngày nào đó, mình có thể chết trước mặt đối phương. Mặc dù như vậy hơi ích kỷ, nhưng ít nhất có thể giữ một mặt tốt nhất của mình trong lòng đối phương mãi mãi, còn tốt hơn là cả quãng đời còn lại không thể đạt được điều mình muốn.
Đương nhiên, Bùi Dã không cực đoan tới mức đó.
Hắn cũng không nhẫn tâm để đối phương chịu cảnh này.
Hắn chỉ nhịn không được mà nhớ tới lời của Trịnh Ngạn Bình, sinh ra cảm giác đồng cảm.
"Nhị ca......." Có lẽ Trì Kính Dao bị lời của hắn dọa sợ, cẩn thận nhìn hắn, cũng không dám tùy tiện nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Bùi Dã duỗi tay véo véo mặt của thiếu niên, an ủi: "Không dọa ngươi nữa, nhị ca không sao đâu, nhất định sẽ sống sót quay về gặp ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng nổi buồn và lo lắng trong lòng lại càng tăng. Trước giờ lúc không có Bùi Dã ở bên cạnh, cậu luôn lo lắng cho đối phương, bây giờ hắn ở ngay biên thành nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Nghĩ tới chuyện Bùi Dã sắp phải ra chiến trường, trong lòng cậu liền cảm thấy bất an.
"Nhị ca." Thiếu niên duỗi tay ôm lấy hắn, nằm trong lòng hắn nói: "Để ta đi tới tiền tuyến với huynh đi, ta muốn đi hỗ trợ."
"Không được." Bùi Dã nói: "Ngươi ở đây luyện chế thuốc của ngươi đi, không được đi theo."
"Vì sao?" Trì Kính Dao nói: "Ta là một đại phu......"
"Không thiếu một đại phu như ngươi, ngươi ở đây chế thuốc cũng có thể cứu được rất nhiều người." Bùi Dã nói.
Trước giờ thật ra bọn họ không chỉ một lần nói về vấn đề này, nhưng lúc đó Bùi Dã luôn cảm thấy ngày hôm nay sẽ không tới quá nhanh, cho nên ít nhiều cũng mang tâm lý tránh né.
Đương nhiên hắn biết thiếu niên muốn đi tới tiền tuyến, nhưng sao mà hắn có thể yên tâm được?
Đó là nơi đao kiếm không có mắt, cho dù tạm thời ở lại đại doanh cũng đã nguy hiểm lắm rồi.
"Chỉ là ta muốn đi theo các huynh......" Trì Kính Dao kiên trì nói: "Trước đó không phải đã nói rõ rồi sao?"
"Việc này không được thương lượng, ngươi ở lại đây cũng vậy thôi." Bùi Dã nói: "Thương binh ở tiền tuyến sẽ có người phụ trách đưa về đại doanh, đến lúc đó ngươi ở lại trong doanh trại cũng có thể cứu người."
Trì Kính Dao nhìn chằm chằm Bùi Dã một lát, vẫn nói câu vừa nãy: "Chỉ là ta muốn đi theo huynh."
Bùi Dã nghe vậy không biết sao đột nhiên lại thấy hơi tức, cơn tức này không phải nhắm vào Trì Kính Dao, chủ yếu là vì nỗi bất an và lo lắng.
Hắn sợ mình không ngăn được người ta, sợ thiếu niên sẽ đi theo mình vào chốn hiểm nguy.
"Ngươi bao lớn rồi, cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo ta, sửa cái tính đấy đi được không?" Giọng của Bùi Dã hơi lạnh nhạt: "Ngươi đã 16 tuổi, là một người lớn rồi, đừng có suốt ngày đòi đi theo người khác nữa!"
"Huynh là nhị ca của ta, ta theo huynh có gì sai?" Trì Kính Dao tủi thân nói.
Bùi Dã nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên nói: "Thật ra...... ta đã không coi ngươi là đệ đệ từ lâu rồi."
Nếu là bình thường, Bùi Dã tuyệt đối không dễ dàng nói như vậy với thiếu niên.
Nhưng hôm nay hắn uống rượu, ý thức đã rối loạn, hơn nữa sắp phải xuất chinh, cảm xúc vì thế mà mất khống chế, bây giờ mới xúc động nói ra những lời trước giờ không dám nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, mờ mịt hỏi: "Ý là sao?"
Cả người Bùi Dã toàn mùi rượu, nhìn thiếu niên dưới bóng tối, dùng giọng ủ rũ nói: "Ngay từ đầu ngươi đã không nhập tịch vào Bùi gia, ngươi và đại tẩu mới là người một nhà, Bùi Ninh gọi ngươi là cữu cữu, chứ không phải là thúc thúc....... Cho nên ngươi vốn không phải đệ đệ của ta."
"Nhị ca đang nói gì vậy?" Thiếu niên kinh ngạc nói.
"Sau này, ngươi đừng gọi ta là nhị ca nữa, ta không muốn làm nhị ca của ngươi!" Bùi Dã nói.
Bùi Dã giữ những lời này trong lòng bấy lâu, bây giờ cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng nên không biết giữ chừng mực.
Tất nhiên Trì Kính Dao không ngờ hắn sẽ nói những lời này, nhất thời đầu óc rối tung, chỉ uất ức nhìn Bùi Dã, thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Nhiều năm qua, cậu vẫn luôn coi Bùi Dã là người thân, cậu chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Bùi Dã dành cho cậu.
Nhưng mới nãy Bùi Dã lại nói không muốn làm nhị ca của cậu......
"Vì sao?" Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi.
Bùi Dã dường như bị câu hỏi của thiếu niên làm sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào, thậm chí lý trí hắn đã quay lại trong chốc lát nhưng nhanh chóng lại biến mất tăm.
Hắn đặt chén rượu xuống, từ từ đứng dậy bước mấy bước dưới hành lang, vì đang say rượu nên bước chân của hắn hơi loạng choạng.
Trì Kính Dao sợ hắn ngã, tiến tới duỗi tay đỡ lấy hắn, lại bị Bùi Dã giãy ra.
"Đừng...... thân thiết với ta như vậy." Bùi Dã hơi bực bội nói.
"Nhị ca, huynh làm sao vậy?" Trì Kính Dao hỏi: "Huynh như vậy làm ta sợ lắm......"
Trong đầu Bùi Dã rối tung, lúc thì tức vì đám Trần Quốc đánh lén, lúc thì buồn vì cái chết của Tiểu Ngũ, lúc lại lo lắng cho Trì Kính Dao, sợ thiếu niên thật sự đi theo bọn hắn tới tiền tuyến......
Quá nhiều cảm xúc hỗn loạn, thế cho nên hắn căn bản không thể sắp xếp được suy nghĩ của mình.
Đã thế Trì Kính Dao lại không uống bao nhiêu rượu, bây giờ vẫn đang tỉnh táo, nghe hắn nói xong vừa mờ mịt vừa tủi thân.
Trì Kính Dao như vậy khiến Bùi Dã càng có lý trí để suy nghĩ.
"Ta nói cho ngươi nghe vì sao......" Hắn nhìn về phía đối phương, sau đó từ từ ghé sát lại gần, ép người vào giữa mình và vách tường.
Vóc người của Trì Kính Dao vốn nhỏ hơn hắn một chút, bây giờ lại ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, nhìn rất đáng thương.
"Còn nhớ đêm tết Nguyên Tiêu không, chuyện đã xảy ra ở lầu cổng thành đấy?" Bùi Dã nói xong càng ghé vào gần hơn, lúc nói chuyện như sát bên tai thiếu niên, hơi thở nóng rực đó khiến cậu hơi mất tự nhiên.
"Là chuyện mật thám sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không phải." Bùi Dã nói.
Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, chợt nhớ tới chuyện xảy ra khi hai người trốn trong khe nứt.
"Tới bây giờ ngươi vẫn không thắc mắc, vì sao lúc bệnh dịch ta và ngươi ngủ cùng nhau, mỗi ngày ta đều phải uống một viên thanh nhiệt giải độc sao?" Bùi Dã hỏi.
Đầu óc thiếu niên trống rỗng, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.
Bùi Dã và cậu quá gần nhau, cảm giác áp bức đó khiến cậu thấy bất an theo phản xạ.
Mà Bùi Dã hiện giờ không hề giống với trước đây, quanh thân đều có cảm giác xa lạ và nguy hiểm.
Trì Kính Dao chưa bao giờ đối mặt với một Bùi Dã như vậy, cho nên không biết phải phản ứng thế nào.
"Hiểu chưa?" Bùi Dã hỏi.
"Nhị ca......." Trì Kính Dao gọi theo phản xạ.
Bùi Dã nghe vậy ngẩn ra, bỗng bị xưng hô này của cậu làm kích động, rõ ràng hắn đã ám chỉ rõ ràng tới vậy mà đối phương vẫn không hiểu được sao?
Bùi Dã nắm cằm đối phương, trong lòng dâng lên xúc động không thể kìm chế, thôi thúc hắn làm gì đó với thiếu niên.
Trong phút chốc đó, hắn gần như sắp mất khống chế.
Nhưng mà đúng lúc này, nước mắt Trì Kính Dao rơi xuống mu bàn tay của hắn.
Ánh mắt Bùi Dã nhất thời khôi phục tỉnh táo, bối rối thả người ra, lùi về phía sau mấy bước.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao chắc đã bị dọa sợ, lo lắng gọi hắn theo bản năng.
Nỗi áy náy và xấu hổ trong lòng Bùi Dã chợt dâng lên, khiến hắn gần như mất đi dũng khí đối mặt với thiếu niên.
"Đừng gọi ta là nhị ca, ta không xứng làm nhị ca của ngươi." Bùi Dã dứt lời liền xoay người bước nhanh khỏi hành lang.
Trì Kính Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới dần khôi phục lại tinh thần.
Cậu suy nghĩ miên man, không ngừng nhớ lại từng hành động của Bùi Dã lúc nãy, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Bùi Dã không muốn làm nhị ca cậu, không phải vì ruồng bỏ cậu, cũng không phải vì chán ghét cậu.
Mà là bởi vì, sinh ra tâm tư khác đối với cậu......
- --------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kính Dao: Ta coi huynh là nhị ca, huynh lại muốn.......
- --------------------------------------------------------
Hết chương 83.
(Vĩ): Mấy nay mọi người thấy truyện ra chương đều đều là do tui dịch trước rồi, và hiện tại những chương dịch trước đã hết nên là khi nào rảnh tui mới ra chương mới được. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro