Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 85
Lâm Bất Hoan
2024-09-25 10:50:23
Thiếu niên bình tĩnh một lát, gập thoại bản lại rồi cất vào ngăn kéo.
Nhưng một lúc sau, dường như cậu thấy không ổn, lại lấy thoại bản ra một lần nữa.
Đắn đo một lúc lâu, cuối cùng cậu cất cuốn thoại bản kia vào không gian cất trữ trong hệ thống.
Cậu cũng không biết sao mình phải làm vậy, có lẽ vì cậu coi gã thợ săn trong đó là Bùi Dã, cho nên không hy vọng người khác nhìn thấy cuốn thoại bản này? Nếu không sẽ cảm thấy rất quái lạ.
Mấy ngày tiếp theo, cậu cũng không rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung.
Vì chiến tranh diễn ra quá sớm nên tiến trình chế thuốc của cậu bị đảo lộn hoàn toàn.
Mấy ngày sau Bùi Dã phải dẫn quân xuất chinh, không bao lâu sau, toàn doanh trại Kỳ Châu sẽ xuất quân.
Thậm chí hai doanh trại Trung Đô và Tây Châu cũng sẽ cùng phối hợp với doanh trại Kỳ Châu. Điều này có nghĩa là biên thành sắp có một trận quyết chiến quy mô lớn nhất từ trước tới giờ.
Sau khi sang tháng 6 không lâu, đợt dược liệu đầu tiên trong dược điền đã chín muồi.
Ngô thúc phụ trách dẫn theo đám dược nông thu hoạch dược liệu, Trì Kính Dao lại đặt hết tâm sức vào việc chế thuốc.
Những binh sĩ lúc trước doanh trại Kỳ Châu phái tới hỗ trợ đều đã quay lại doanh trại, vì vậy nên nhân lực trong thôn trang cũng cực kỳ khan hiếm.
"Cũng may trước đó chúng ta không lười biếng, làm được một đợt gửi đi trước khi bọn họ xuất chinh." Nguyễn Bao Tử nói.
"Nếu lần này có thể thuận lợi, nói không chừng chiến tranh sẽ nhanh chóng kết thúc." Trì Kính Dao nói: "Mấy ngày tới dù chúng ta có không ăn không uống cũng phải tranh thủ chế ra những loại thuốc này."
Dương Diệu nghiêm túc nói: "Đúng, nếu chúng ta không thể đi ra tiền tuyến thì cũng phải tận tâm một chút. Đúng rồi...... lúc trước ta đi chuyển thuốc tới đại doanh theo bọn họ, nghe nói mấy ngày nay Bùi tướng quân đã đánh một trận rất hay."
"Có thắng không?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Đâu chỉ là thắng?" Dương Diệu hưng phấn nói: "Ta nghe nói trận chiến đó vốn là chúng ta bị bọn chúng tập kích bất ngờ, có hơi bị động. Nhưng vì Bùi tướng quân dũng mãnh, có thể dùng phi đao phóng thủng đầu một đại tướng của Trần Quốc trong thế chiến hỗn loạn."
Trì Kính Dao nghe vậy nhíu mày nói: "Phóng thủng đầu? Ngươi chắc chứ?"
"Sao mà giả được? Phi đao cắm thẳng vào từ mắt ra tới sau đầu, nghe nói óc còn dính bên trên nữa mà." Dương Diệu diễn tả như thật.
Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi bật cười, cậu cảm thấy chắc Dương Diệu đã thêm mắm dặm muối vào rồi.
Nhưng bất kể hắn có khoa trương cỡ nào, Bùi Dã dùng phi đao giết chết đại tướng Trần Quốc chắc hẳn là sự thật.
"Các ngươi nói có phải Bùi tướng quân đã lập công lớn không?" Dương Diệu cười nói.
"Nhị ca ta vốn rất lợi hại." Trì Kính Dao cũng tự hào nói.
Nhưng không biết cậu lại nghĩ tới điều gì, ý cười trên mặt bỗng phai nhạt đi mấy phần.
"A Dao đừng lo lắng, Bùi tướng quân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ bình an trở về." Nguyễn Bao Tử an ủi cậu.
"Đúng vậy, bọn họ đều nói Bùi tướng quân mọc giáp trên người, đao kiếm nhắm vào hắn đều trượt." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời bị Dương Diệu làm bật cười.
Đêm đó, lúc ngủ cậu đã nằm mơ, thấy Bùi Dã trên chiến trường đại sát tứ phương, hóa thành chiến thần, trên người như phát sáng. Bùi Dã đang phát sáng phi một đao đâm thủng đầu một đám người Trần Quốc, sau đó trường thương trong tay hắn vung qua, lại chém ngang một đám địch.
Mà tất cả đao thương của quân Trần Quốc đều nhắm vào Bùi Dã.
Nhưng khi đao kiếm này đâm vào người Bùi Dã lại bị hào quanh trên người hắn hất văng ra ngay.
Thiếu niên trong mơ nhìn thấy Bùi Dã phát sáng, thầm nghĩ nhị ca nhà mình quả thật quá lợi hại!
Trận chiến kết thúc, Bùi Dã thu lại trường thương trong tay, đứng trên núi xác biển máu như thể một vị thần giáng thế.
Trì Kính Dao thậm chí còn nghe được tiếng nhạc nền hoành tráng trong giấc mơ của mình.......
"Nhị ca!" Thiếu niên trong mơ vội chạy về phía Bùi Dã.
Nhưng vất vả chạy tới bên cạnh đối phương, lại nghe đối phương lạnh lùng nói với cậu: "Không được gọi ta là nhị ca nữa......"
Thiếu niên ngẩn ra, nhạc nền bên tai chợt thay đổi như băng bị xước.
Trì Kính Dao tỉnh dậy giữa tình cảnh tàn nhẫn như vậy.
Cậu ngồi trên giường một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, càng nhớ lại càng thấy giấc mơ đó quả thật vừa ngu ngốc vừa vớ vẩn.
Sau đó, đợi tới lúc cậu chuẩn bị rời giường lại vô tình phát hiện mình đã gặp chuyện "xấu hổ" trong giấc mơ đêm qua.
Trước giờ cậu không quá hứng thú với phương diện đó, cho dù sau khi trưởng thành cũng ít khi gặp tình trạng này.
Nhưng tối hôm qua, trong một giấc mơ tàn nhẫn như vậy, thế mà cậu lại......
Thiếu niên càng nghĩ càng thấy khó tin, trong lòng cũng hơi bối rối.
Cậu đứng dậy tìm một cái khố sạch sẽ để thay, bấy giờ mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Nhoáng một cái đã qua tháng 6, nhanh chóng vào tháng 7.
Trong khoảng thời gian này, dược liệu mới thu hoạch đã được xử lý toàn bộ, trong đó có một phần đã dùng để luyện chế thuốc.
Mà qua khoảng thời gian không ngủ không nghỉ này, đám Trì Kính Dao cũng đã gieo trồng đợt dược liệu thứ hai xong rồi.
"Ngô thúc, mấy ngày tới ta sẽ chuyển số thuốc này tới đại doanh, trong khoảng thời gian này có rất nhiều binh sĩ bị thương được đưa về từ tiền tuyến, ta qua đó cũng có thể giúp đỡ chút việc." Trì Kính Dao nói với Ngô thúc: "Chuyện trong thôn trang sẽ giao hết cho ngài."
Qua một khoảng thời gian ở chung, Trì Kính Dao đã sớm coi Ngô thúc như người nhà.
Vì mấy ngày nay đối phương giúp đỡ rất nhiều, luôn coi chuyện trong thôn trang như chuyện của mình.
Mặc dù Ngô thúc cũng tính là bán thương nhân, nhưng trong lòng lại rất nhiệt tình, bây giờ biên thành đang gặp nguy cơ sống còn, tất nhiên ông cũng không dám lơ là.
"Lần này ngài đi tới đại doanh sẽ dẫn theo bao nhiêu người?" Ngô thúc hỏi.
"Dẫn theo tất cả những người biết y thuật." Trì Kính Dao nói.
Ngô thúc nhíu mày nói: "Vậy nhất định nhân lực trong thôn trang sẽ không đủ. Hay là thế này, ta sẽ mượn một vài người ở dược điền khác tới đây, dù thế nào cũng phải giữ lại hai loại dược trên dược điền này."
"Được, ngài thấy như thế nào hợp lý thì làm." Trì Kính Dao nói.
Ngô thúc làm việc rất nhanh nhẹn, ngày hôm sau đã rời khỏi thôn trang, tới xế chiều hôm đó đã dẫn một nhóm người về.
Trì Kính Dao đếm thử thì thấy có hơn hai mươi người, vừa lúc có thể bù cho số người cậu mang đi.
"Những người này đều là người quen sao?" Trì Kính Dao hỏi Ngô thúc.
"Hai mươi ba người, có hai mươi người đã đi theo ta nhiều năm, bình thường đều làm việc trong dược điền của ta." Ngô thúc nói với Trì Kính Dao: "Ba người còn lại là mượn từ người khác, ta xem thử thấy làm việc cũng rất chuyên nghiệp."
Trì Kính Dao gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chuyện trong dược điền cũng toàn là việc tay chân, thật ra cũng không cần quá cầu kỳ.
Hơn nữa trước giờ Ngô thúc làm việc rất ổn thỏa, nếu không cậu sẽ không tùy tiện giao thôn trang cho đối phương trông nom.
Trì Kính Dao tận dụng mấy ngày này để thu xếp dược liệu còn lại trong thôn trang.
Dựa vào nguyên tắc phòng ngừa bất trắc, cậu dự trữ phần lớn dược liệu trong không gian cất trữ.
Mấy năm nay cậu đã tạo ra một thói quen, bất kể có gì quan trọng là sẽ đặt vào trong không gian cất trữ, vì chỉ có nơi đó mới là nơi an toàn tuyệt đối. Nhất là mấy thứ có hạn sử dụng như dược liệu, đặt vào trong không gian không chỉ để an toàn, còn không cần lo lắng về vấn đề thời gian.
"Trì đại phu, bao giờ chúng ta sẽ đi?" Dương Diệu vừa chải lông cho Đại Lão vừa hỏi.
"Mấy ngày nữa sẽ đi, đợi ta luyện xong mấy lô thuốc cuối cùng này nữa." Trì Kính Dao nói.
Mấy lô thuốc cuối cùng mà cậu luyện chế chính là thuốc thanh nhiệt.
Mặc dù mùa hạ ở biên thành không quá nóng, nhưng nếu hoạt động quá nhiều cũng đủ mệt.
Cậu cảm thấy chắc có thể sử dụng được loại này.
Nếu không sau này có binh sĩ nào đó bị cảm nắng làm cản trở chiến sự, vậy thì thật không đáng.
"Ta nóng quá, đi tắm cái đã." Dương Diệu nói.
Trong dược phòng này vốn không khác gì cái lồng hấp, bất kể là ai vào một lúc là sẽ chảy mồ hôi đầy người.
"Ta đi với ngươi." Nguyễn Bao Tử đứng dậy nói.
Trì Kính Dao nghe vậy vội nói: "Các ngươi dẫn Đại Lão đi cùng nữa, một thân toàn lông của nó cũng nóng lắm rồi, cho nó mát mẻ chút."
"Ngươi không đi sao?" Dương Diệu hỏi.
"Ta phải canh chừng độ lửa, sợ xảy ra sự cố." Trì Kính Dao nói: "Hơn nữa bây giờ mọi người mới vừa nghỉ tay, nhiều ngươi trong phòng tắm chắc cũng không còn chỗ."
Dương Diệu nói: "Không sao, hai bọn ta đi xem thử, nếu không tắm chắc ta sẽ thiu mất."
Hắn dứt lời liền ôm lấy Đại Lão đi cùng với Nguyễn Bao Tử tới phòng tắm.
Trì Kính Dao ở lại trong dược phòng chế thuốc, nóng đến mức cởi ngoại bào ra, chỉ mặc một bộ đồ trong mỏng manh.
Qua chừng một khắc, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tưởng đám Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử đã về, liền thuận miệng hỏi: "Nhanh vậy sao, có phải không còn chỗ cho các ngươi tắm không?"
Cậu vừa dứt lời liền nghe thấy hai tiếng "khịt khịt", đúng là Đại Lão đã trở về.
Lông trên người Đại Lão hơi ẩm ướt, hiển nhiên mới từ phòng tắm về.
"Sao Dương Diệu để ngươi về một mình?" Trì Kính Dao vẫy tay gọi nó tới, xoa xoa đầu của nó.
"Khịt khịt." Đại Lão thoạt nhìn có vẻ hưng phấn, nó đưa tay của mình ra trước mặt Trì Kính Dao, lúc này Trì Kính Dao mới phát hiện trong tay nó đang cầm thứ gì đó.
"Túi tiền của ai vậy? Sao mà ngươi......" Trì Kính Dao nhận lấy thứ trong tay nó nhìn thử, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thứ Đại Lão cầm trong tay quả thật là một cái túi tiền, nhưng không phải của người khác, mà là cái cậu làm mất vào ngày tết Nguyên Tiêu.
Lúc đó chắc cái túi tiền này bị người ta trộm mất, nhưng sao lại xuất hiện ở trong thôn trang?
Mà trộm cắp đều là vì tiền, túi tiền này cậu đã dùng nhiều năm nên đã cũ kỹ, sao đối phương vẫn mang theo bên người?
Trì Kính Dao mở túi tiền ra nhìn, bên trong chẳng có gì cả, hoàn toàn trống không.
Chuyện này lại càng không hợp lý, nếu tên trộm dùng túi tiền của cậu thì cũng phải bỏ thứ gì đó vào bên trong chứ.
Không bao lâu sau, Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu cũng quay về.
Hai ngươi đã tắm xong, cả người sảng khoái không ít.
Trì Kính Dao đi ra từ dược phòng, tới khu sảnh mát hơn rồi mới hỏi bọn họ: "Mới vừa nãy sao Đại Lão đột nhiên chạy về vậy? Không phải nó đi cùng với các ngươi sao?"
"Ta đang định mách ngươi đây!" Dương Diệu nói: "Trước đó vẫn ổn, người trong phòng tắm vốn đã nhiều, bọn ta vất vả lắm mới tìm được chỗ trống, kết quả không biết Đại Lão bị làm sao, đang tắm đột nhiên nhảy ra qua cửa số chạy ra ngoài mất người."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, hỏi bọn họ: "Lúc đó trong phòng tắm có mấy người đang tắm với các ngươi?"
"8-9 đấy, ít nhất là 8-9." Nguyễn Bao Tử nói: "Có lẽ phải tới 10 người."
"Các ngươi nhận ra hết không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Có mấy người là người làm trong thôn trang chúng ta, còn có mấy người hình như là dược nông mới tới." Nguyễn Bao Tử nói.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ đưa túi tiền trong tay cho bọn họ xem.
Hai người ngẩn ra, Nguyễn Bao Tử liền nói: "Đây không phải cái túi tiền lúc trước ngươi dùng sao? Ta nhớ sau đó đã đổi sang cái khác, sao lại dùng lại rồi?"
"Đây là túi tiền ta đã mất vào hôm tết Nguyên Tiêu." Trì Kính Dao nói.
"Sao ta lại không biết chuyện này, hôm tết Nguyên Tiêu không phải ngươi luôn ở cùng với bọn ta, sau đó đi cùng với Chương đại phu sao?" Dương Diệu nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ bị mất trên đường?"
Lúc này Trì Kính Dao mới nhớ ra, hôm tết Nguyên Tiêu cậu đã lén đi chơi với Bùi Dã.
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là lúc đó ta đã bị người ta lấy cắp mất túi tiền, sao sau nửa năm trời lại xuất hiện trong thôn trang?" Trì Kính Dao hỏi: "Mới vừa nãy là Đại Lão đưa cho ta."
Hai người nghe vậy đều thấy kinh ngạc.
Thầm nghĩ bảo sao Đại Lão lại chạy đi, hóa ra là phát hiện túi tiền.
"Trong đám người làm của thôn trang chúng ta có người tay chân không sạch sẽ sao?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Khó mà nói được." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Dương Diệu, ngươi đi gọi Ngô thúc tới đây, nhớ tránh người, biểu cảm tự nhiên chút, cứ nói ta mới luyện chế một lô thuốc mới, muốn ông ấy tới đây xem."
Dương Diệu nghe vậy vội đi ngay, không bao lâu sau đã dẫn Ngô thúc tới.
Sau khi Ngô thúc nghe được chuyện này, vẻ mặt hơi khó tin.
"Không phải chứ, đám người ta dẫn tới toàn là ngươi đi theo ta đã lâu, có vài người mặt nhìn trẻ trẻ nhưng đều là tay lão luyện." Ngô thúc nói: "Nếu bọn họ thật sự có thói ăn cắp, tội gì phải ở nơi này chịu nắng chịu nóng. Nói thật là phơi nắng hơn nửa tháng ở dược điền cũng không bằng bọn họ trộm được một cái túi tiền ở trên đường đâu."
"Quả thật không hợp lý." Trì Kính Dao nói: "Trừ khi......"
"Trừ khi bọn họ tới nơi này vì mục đích khác." Dương Diệu nói.
Hắn dứt lời liền nhìn qua Trì Kính Dao, sắc mắt hai người đều hơi cứng lại.
"Nói vậy khiến ta cảm thấy đối phương không giống trộm cắp." Trì Kính Dao nói.
"Không phải là..... mật thám chứ?" Nguyễn Bao Tử hơi lo lắng nói.
"Bất kể là gì, người đến không có ý tốt." Trì Kính Dao nói.
"Có cần trói ba người họ lại thẩm vấn một phen không?" Ngô thúc hỏi.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Đừng manh động, để ta nghĩ kỹ đã."
Với tình thế bây giờ, bọn họ đang ngoài sáng, đối phương trong tối, thậm chí Trì Kính Dao cũng chưa thể xác định người tới là người nào, tới đây vì mục đích gì. Nếu bắt người đi thẩm vấn, thật ra cũng không phải không được, nhưng bọn cậu vẫn chưa thể chắc chắn mười phần là những người mới tới chính là kẻ khả nghi.
Chẳng may bắt nhầm người thì chắc chắn sẽ rút dây động rừng.
Bọn cậu lại không có khả năng bắt tất cả mọi người lại hỏi một lần.
Điều quan trọng là bây giờ trong thôn trang không có binh sĩ doanh trại Kỳ Châu, chẳng may gặp phải kẻ liều mạng chó cùng rứt giậu, bọn cậu cũng không thể đối phó được. Cho nên Trì Kính Dao cảm thấy việc này phải suy nghĩ kỹ càng, không thể làm tùy tiện được.
"Dương Diệu, ngươi và Bao Tử cố nhớ kỹ lại xem, mới vừa nãy có những ai ở trong phòng tắm, liệt kê hết ra cho ta." Trì Kính Dao nói: "Không rõ thì đừng viết, chỉ viết những người chắc chắn có thôi."
Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng cũng liệt kê ra một danh sách gồm 8 người, trong đó có vài người họ không biết tên, chỉ viết ra đặc điểm nhận dạng.
Trì Kính Dao nhìn qua tờ giấy kia, lại hỏi Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử: "Lúc Đại Lão lấy túi tiền, có ai chú ý tới không?"
"Chắc không đâu, lúc đó mọi người đều tắm rửa bên trong, sợ y phục bị dính nước nên đều đặt lên giá gỗ ngoài bình phong." Nguyễn Bao Tử nói: "Lúc Đại Lão đi cũng là từ cửa sổ, không có ai chú ý hết."
"Vậy thì tốt." Trì Kính Dao nói xong đưa danh sách trên tay cho Ngô thúc, hỏi: "Ngô thúc, ngài xem trong 8 người này, có người nào đáng tin không?"
"Ngoại trừ hai người mới tới, những người khác đều đi theo ta nhiều năm." Ngô thúc nói xong lại chỉ hai cái tên, nói: "Hai người này đều được ta dẫn theo từ nhỏ, tuyệt đối không có ý xấu."
Lúc này Trì Kính Dao mới thoáng yên tâm, nói với Ngô thúc: "Vậy phải nhờ Ngô thúc giúp ta một việc rồi."
Cậu nói xong nhỏ giọng nói cho Ngô thúc quyết định của mình, Ngô thúc nghe xong gật đầu liên tục.
Cuối cùng, Trì Kính Dao đưa túi tiền Đại Lão mang về cho Ngô thúc.
Đêm đó, trong thôn trang trời yên biển lặng, dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nhưng vào lúc cơm tối, đột nhiên có hai dược nông cãi nhau.
"Cái tính trộm cắp của ngươi vẫn chưa bỏ được sao?" Một người trong đó chỉ trích người còn lại: "Ta mới tắm một lúc mà cái túi tiền đã không cánh mà bay, nếu không phải ta biết người có cái tật trộm cắp nên vào phòng ngươi kiểm tra thử, ta cũng không biết tật xấu này của ngươi vẫn chưa bỏ được!"
Người bị hắn trách mắng là một người cao gầy, bộ dạng không quá đàng hoàng, hai mắt cụp xuống, đôi mắt nhỏ vì chột dạ mà láo liên khiến tướng mạo của hắn thêm vài phần "gian xảo".
Hắn bị người ta vạch trần trước mặt mọi người, lúc này hơi tức giận nói: "Ngươi dựa vào đâu mà dám vào lục lọi phòng của ta?"
"Ta dựa vào đâu hả, dựa vào cái túi tiền của ông đây bị ngươi trộm mất!" Hắn dứt lời liền lấy một cái túi vải rũ ra, bên trong rơi xuống rất nhiều đồ.
Mọi người vây xem liền há hốc mồm, vì không chỉ một người phát hiện có đồ của mình ở trong đó.
"Đó không phải miếng lót hài tức phụ ta mới may cho ta sao?"
"Cái tẩu thuốc của ta sao lại ở đây?"
"Túi tiền của ông đây!"
"Bảo sao vớ của ta thiếu mất một đôi!"
Mọi người đều đi tới nhặt đồ của mình, cũng thuận miệng mắng tên "gian xảo" kia vài câu.
Túi tiền của Trì Kính Dao lẫn bên trong cũng bị một nam nhân trắng trẻo nhặt lên.
"Sao trước giờ ta không phát hiện ngươi còn có cái tật xấu này vậy hả?"
"Chiếc vòng tay bạc ta mua cho nương tử còn chưa kịp tặng đã không thấy tăm hơi, nhất định cũng bị ngươi trộm mất rồi nhỉ?"
Nguyễn Bao Tử vừa hóng chuyện góp vui, vừa nhớ kỹ người đã nhặt túi tiền của Trì Kính Dao.
"Tên kia mới đầu còn hơi hoảng, sau đó nhân lúc hỗn loạn liền lấy túi tiền đi, còn thuận miệng mắng mấy câu." Sau khi Nguyễn Bao Tử quay về liền nói với Trì Kính Dao: "Ta và Dương Diệu cũng quan sát kỹ, không thấy điều gì khác thường từ những người khác, cũng không thấy hắn đưa mắt với ai."
Trì Kính Dao thở dài một hơi nói: "Xem ra quả thật hắn chỉ hành động một mình, có lẽ không có đồng bọn."
"Nếu nhiều người hơn khó tránh khỏi nghi ngờ." Ngô thúc nói: "Việc này trách ta quá sơ suất, thế mà lại để cho tên này trà trộn vào đây."
Trì Kính Dao nói: "Hôm tết Nguyên Tiêu ta có đeo mặt nạ, hắn vẫn có thể nhận ra ta, chứng tỏ hắn theo dõi ta không chỉ 1-2 ngày. Lần này hắn nhân cơ hội trà trộn vào đây, thật ra cũng là chuyện tốt, nếu không cũng không thể phát hiện ra hắn đúng lúc."
"Ta sẽ dẫn người đi bắt hắn lại." Ngô thúc nói.
"Không vội." Trì Kính Dao nói: "Để ta nghĩ kỹ đã."
Tên này có thể bất chấp khả năng bị phát hiện mà mang theo túi tiền lần trước trộm được của Trì Kính Dao, hành động này thật sự khó lường. Nhưng hắn đã tới thôn trang này mấy ngày mà vẫn không hề ra tay, chứng tỏ mục đích của hắn không chỉ là giết người nhanh gọn, có lẽ là..... hắn đang đợi cơ hội nào đó.
"Tiền tuyến thế nào rồi?" Trì Kính Dao hỏi Dương Diệu.
"Ta không hỏi thăm, không biết." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao nhíu mày, nói: "Ta chỉ là một đại phu, giết ta cũng không ảnh hưởng gì tới chiến sự, vậy hắn đang..... nhắm tới nhị ca ta?"
"Chuyện này cũng dễ hiểu thôi." Dương Diệu nói: "Đám Trần Quốc rất thích làm mấy chuyện này, quậy tung quê nhà của người khác."
Năm đó bọn chúng cũng từng dùng cách đồ sát cả thôn để hại doanh trại Kỳ Châu một lần.
"Bất kể hắn không định giở lại trò cũ, chúng ta cũng phải có biện pháp phòng bị." Trì Kính Dao nói.
"Cứ bắt người tới đây thẩm vấn trong giết không phải là xong rồi sao?" Dương Diệu hỏi.
Trì Kính Dao nhìn về phía hắn, hỏi: "Sao ngươi biết bọn họ không có người hỗ trợ?"
"Đúng, nếu lần này không thực hiện được, nói không chừng lần sau lại phái người khác đến." Nguyễn Bao Tử nói: "Lần này là nhắm vào A Dao, lần sau cũng có thể sẽ nhắm vào Dương Diệu..... Chúng ta căn bản rất khó đề phòng."
"Trừ khi chúng ta để bọn chúng đạt được mục đích." Trì Kính Dao nói: "Nếu không, tránh được lần này cũng sẽ có lần khác thôi."
"Ngươi điên rồi sao?" Dương Diệu nói: "Mục đích của chúng không phải là giết ngươi à?"
Trì Kính Dao hít một hơi thật sâu nói: "Cứ thử một lần xem, phú quý hiểm trung cầu, ta cũng không muốn phải sống mãi trong lo sợ."
"Ngươi định làm thế nào?" Dương Diệu hỏi.
"Bao Tử......" Trì Kính Dao nhìn về phía Nguyễn Bao Tử, hỏi: "Còn nhớ lần trước chúng ta đã thoát khỏi đám buôn người như thế nào không?"
Nguyễn Bao Tử nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Nhớ rõ."
"Bọn chúng giở trò cũ, chúng ta cũng bắt chước chúng." Trì Kính Dao duỗi tay vỗ lên vai Nguyễn Bao Tử, nói: "Nhớ kỹ, nếu ta bị mật thám giết, ngươi nhất định phải gióng trống khua chiêng tới doanh trại Kỳ Châu, xin nhị ca ta báo thù thay cho ta."
Dương Diệu ở một bên sốt ruột quá chừng, hỏi: "Rốt cuộc các ngươi đang bàn bạc bí mật chuyện gì đấy?"
"Ngươi chỉ cần chăm sóc Đại Lão thật tốt là được, việc khác không cần ngươi bận tâm." Trì Kính Dao nói.
"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đợi hắn động thủ sao?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Không, chúng ta đảo khách thành chủ." Trì Kính Dao nói.
"Đảo khách thành chủ bằng cách nào?" Dương Diệu hỏi.
"Chuyện này phải nhờ Ngô thúc hỗ trợ." Trì Kính Dao nhìn về phía Ngô thúc.
Không phải đối phương đang chờ đợi thời cơ để ra tay với cậu sao?
Vậy cậu sẽ sắp xếp thời cơ mà hắn đang chờ đợi, làm xáo trộn tiết tấu của đối phương.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc sau bữa sáng Ngô thúc liền nói với những người đang hỗ trợ Trì Kính Dao chế thuốc rằng ngày mai đối phương phải đi tới đại doanh, bảo bọn họ xử lý xong những việc đối phương đã thu xếp, tránh gây cản trở cho việc của Trì Kính Dao.
Mặc dù lời này nói cho những người chế thuốc nghe, nhưng mọi người trong phòng ăn đều nghe thấy.
Hôm nay, Trì Kính Dao ở trong dược phòng cả ngày, cho tới khi trời tối mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Mà người lần trước trộm túi tiền của cậu cùng với tất cả dược nông bận rộn trong dược điền tới tối mới kết thúc công việc.
Trời vào đêm, ánh nến trong thôn trang cũng dần tắt hết.
Người làm và dược nông đã mệt mỏi cả ngày, tất cả đã nghỉ ngơi từ sớm.
Không bao lâu sau, ánh nến trong phòng Trì Kính Dao cũng đã tắt.
Trong bóng đêm, một bóng người ẩn nấp dưới hành lang, như một bóng ma không dấu vết.
Người kia rất kiên nhẫn, đợi một lúc lâu rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.
Đợi lâu như vậy có lẽ người trong phòng đã sớm say giấc.
Quan trọng là trong khoảng thời gian này trong phòng không có gì bất thường, chứng tỏ đối phương không hề đề phòng.
Nhưng sau khi người kia đứng dậy vẫn không đi thẳng vào phòng Trì Kính Dao, mà rời đi một lúc.
Một lúc sau hắn mới quay về, yên lặng đi tới cạnh cửa sổ phòng Trì Kính Dao, sau đó khom người nhảy lên như một một con mèo, dễ dàng nhảy qua cửa sổ mở một bên tiến vào trong phòng.
Chân hắn đáp đất không hề phát ra tiếng động, lập tức đi tới cạnh giường, nâng tay đâm một thanh đoản kiếm xuống.
Nhưng sau khi thanh đoản kiếm kia đâm xuống, xúc cảm lại hơi khác lạ, rõ ràng hắn không đâm trúng cơ thể người mà là một thứ khác.
"Ta còn tưởng người có biện pháp cao siêu gì, hóa ra chỉ thô thiển tới vậy thôi sao?" Giọng của thiếu niên phát ra từ một căn phòng ở một bên khác.
Bóng đen chợt xoay người, liền thấy thiếu niên đang đốt que lửa thắp sáng ngọn nến bên cạnh.
Người kia nhanh chóng khôi phục tinh thần sau khiếp sợ, cũng không hoảng hốt, chỉ cười nói: "Ngươi cũng khá thông minh, không tồi."
"Như nhau thôi, ngươi cũng không tồi." Thiếu niên cười nói.
"Ngươi không sợ ta sao?" Người kia hỏi.
"Sợ chứ, sợ chết đi được." Thiếu niên nói: "Sợ thật."
"Còn có tâm trạng đùa giỡn." Người kia nhíu mày, nói: "Ngươi không nên đốt nến, nếu không bây giờ có thể nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì."
Trì Kính Dao ngẩn ra, theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện có ánh lửa mờ ảo lập lòe.
"Người vì ngăn cản người khác tới cứu ta nên phóng hỏa thôn trang sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không phải ngăn cản bọn họ tới cứu ngươi, không ai cứu được ngươi đâu." Người kia nói: "Ánh lửa đó là một tín hiệu, để người ta biết đêm nay ngươi đã chết."
Trì Kính Dao lộ vẻ mặt sợ hãi, nói: "Chẳng may ta không chết thì sao?"
"Vậy ngươi cứ mơ một giấc mộng đẹp đi." Người kia nói: "Đợi khi Bùi Dã nhận được tin ngươi chết, hắn sẽ có phán đoán của mình."
Trì Kính Dao nghe được cái tên Bùi Dã, sắc mặt chợt thay đổi, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Ta có một vấn đề chưa rõ, ngươi có thể giải đáp thắc mắc cho ta được không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Cứ nói nghe thử xem, một lát nữa lửa mới bùng lên." Người kia nói.
"Sao ngươi lại cầm theo túi tiền của ta? Nếu không cầm theo, nói không chừng bây giờ ta đã thật sự chết rồi." Trì Kính Dao nói.
Người kia "ha" một tiếng, nói: "Vốn là định sau khi giết ngươi, sẽ lấy mười ngón tay của ngươi nhét vào túi tiền gửi cho Bùi tướng quân. Ta quá tự tin đến mức hơi đắc ý, cho nên hôm đó mới gây ra chuyện."
Nói đến đây hắn cũng nhận ra chuyện túi tiền bị trộm ngày hôm đó chính là kế hoạch của Trì Kính Dao.
Nghĩ vậy, hắn lại cho thiếu niên một ánh mắt khen ngợi.
"Ngươi thông minh như vậy, nếu là người của bọn ta thì tốt rồi." Người kia nói.
Trong lòng Trì Kính Dao thấy hơi nhột, thầm nghĩ vốn trong nguyên tác cậu đúng thật là mật thám của Trần Quốc.
"Trên người ta đã có túi tiền mới rồi." Trì Kính Dao nói: "Cũng đủ để nhét ngón tay vào, ngươi đúng là làm điều thừa."
"Không sao, cái ngươi đang dùng có thể để tròng mắt của ngươi." Người kia cười nói: "Bùi tướng quân nhất định sẽ rất thích."
Trì Kính Dao nghe tới đây đã hiểu ra, người này không phải do sơ ý hay là ngu ngốc nên mới mang theo cái túi tiền làm bại lộ thân phận, đơn thuần chỉ là muốn khoe mẽ và thỏa mãn bản thân mà thôi. Giống như những sát thủ biến thái sẽ dùng thứ của người chết để giết người tiếp theo, hoặc là dùng lại thủ pháp giết người giống nhau, không hề sợ thân phận bị bại lộ.
Loại tâm lý này không thể dùng lẽ thường để lý giải được, người bình thường cũng không thể hiểu nổi.
"Ngươi muốn giết ta thế nào?" Trì Kính Dao hỏi.
"Lửa sắp lan tới đây rồi, ngươi chọn chết kiểu đó đi, ta thấy rất vừa mắt ngươi, thương ngươi một lần vậy." Người kia nói: "Người khác cũng không có cơ hội chọn cái chết của mình thế này đâu."
Trì Kính Dao cười nhạt, duỗi tay phóng một thanh phi đao về phía hắn, không ngờ đối phương lại lách người né được.
"Không được rồi thiếu niên, kỹ năng không bằng đầu óc rồi." Người kia cười nói: "Đao pháp của ngươi còn kém xa Bùi tướng quân, lúc hắn nhận được tin ngươi đã chết, nhất định sẽ hối hận không dạy ngươi thật kỹ."
Trên mặt Trì Kính Dao lộ vẻ bối rối, lúc này lại phóng một thanh phi đao ra, đối phương vẫn dễ dàng né được.
"Còn nữa không?" Người kia hỏi.
Lúc này thiếu niên thật sự hoảng sợ, vẻ bình tĩnh giả vờ trên mặt đã không còn nữa, sắc mặt giờ đã trắng ngắt như tờ.
"Ngươi không chọn vậy ta đây sẽ chọn thay ngươi." Người kia dứt lời liền nắm đoản kiếm trong tay lao về phía thiếu niên.
Tốc độ của hắn cực nhanh, có thể đâm xuyên người trong nháy mắt.
Nhưng khi hắn tới cạnh thiếu niên, lúc đâm xuống nhanh gọn lại đâm vào khoảng không.
Thiếu niên vốn đang đứng chỗ đó tự dưng biến mất.
Người kia làm mật thám nhiều năm rồi mà chưa bao giờ thấy chuyện kỳ lạ như thế, nhất thời mất khả năng ứng biến.
Không đợi hắn kịp phản ứng lại, ngực thấy hơi đau, một thanh phi đao đâm vào sau lưng của hắn.
Người kia ngẩn ra, khó tin mà xoay người về phía sau, cùng lúc đó một thanh phi đao khác lại đâm vào ngực hắn.
"Năm đó Bùi tướng quân dạy ta không ít thứ, chỉ là ta lơ là tập luyện mà thôi." Thiếu niên nói: "Lần sau gặp lại ngài ấy, ta sẽ chuyển lời cho ngài ấy để ngài ấy cố gắng hơn nữa, tiếc là....... đợi tới ngày ta luyện tập phi đao thành thạo thì ngươi lại không thể thấy được."
"Sao lại..... có thể như vậy?" Trước khi người kia ngã xuống, vẻ mặt vẫn rất khó tin.
Hắn tự nhận là mật thám số 1 số 2 Trần Quốc, cho dù có đấu với Bùi Dã cũng chưa chắc rơi vào thế yếu, sao lại có thể thua dưới tay một thiếu niên chưa dứt sữa thế này? Điều đó không có khả năng!
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Khuyên ngươi một câu, làm người thì đừng quá ngang ngược, nếu không rất dễ gặp xui xẻo đấy."
Người này đến khi chết cũng không biết, lúc điểm tích lũy của Trì Kính Dao đạt mốc 50.000 điểm, không gian cất trữ của Trì Kính Dao đã mở ra tính năng mới là có thể chứa người. Nói cách khác, Trì Kính Dao có thể tự đưa bản thân vào trong không gian cất trữ trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù thời gian giới hạn rất ngắn, nhưng vào thời khắc quan trọng cũng có thể bảo vệ mạng sống.
Nếu không nhờ thế, đêm nay Trì Kính Dao cũng không thử mạo hiểm một lần.
"Ta không phục......" Lúc người kia sắp chết, còn không quên nói một câu.
"Phục hay không tùy ngươi, không phục thì thôi." Thiếu niên nói.
Cậu nói xong liền ném một gói thuốc bột vào hắn, đề phòng đối phương còn giở trò trước lúc chết. Sau khi đợi hắn bị độc làm choáng váng mới tiến tới rút phi đao của mình ra.
"Nếu ngươi muốn giết ta, ta còn có thể cân nhắc xem có nên tha cho ngươi một mạng hay không, nhưng ngươi lại muốn lợi dung ta để lấy mạng nhị ca ta......." Ánh mắt thiếu niên rơi trên người hắn, giọng lạnh lùng nói: "Ta đây đành phải lấy mạng của ngươi thôi."
Nhưng một lúc sau, dường như cậu thấy không ổn, lại lấy thoại bản ra một lần nữa.
Đắn đo một lúc lâu, cuối cùng cậu cất cuốn thoại bản kia vào không gian cất trữ trong hệ thống.
Cậu cũng không biết sao mình phải làm vậy, có lẽ vì cậu coi gã thợ săn trong đó là Bùi Dã, cho nên không hy vọng người khác nhìn thấy cuốn thoại bản này? Nếu không sẽ cảm thấy rất quái lạ.
Mấy ngày tiếp theo, cậu cũng không rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung.
Vì chiến tranh diễn ra quá sớm nên tiến trình chế thuốc của cậu bị đảo lộn hoàn toàn.
Mấy ngày sau Bùi Dã phải dẫn quân xuất chinh, không bao lâu sau, toàn doanh trại Kỳ Châu sẽ xuất quân.
Thậm chí hai doanh trại Trung Đô và Tây Châu cũng sẽ cùng phối hợp với doanh trại Kỳ Châu. Điều này có nghĩa là biên thành sắp có một trận quyết chiến quy mô lớn nhất từ trước tới giờ.
Sau khi sang tháng 6 không lâu, đợt dược liệu đầu tiên trong dược điền đã chín muồi.
Ngô thúc phụ trách dẫn theo đám dược nông thu hoạch dược liệu, Trì Kính Dao lại đặt hết tâm sức vào việc chế thuốc.
Những binh sĩ lúc trước doanh trại Kỳ Châu phái tới hỗ trợ đều đã quay lại doanh trại, vì vậy nên nhân lực trong thôn trang cũng cực kỳ khan hiếm.
"Cũng may trước đó chúng ta không lười biếng, làm được một đợt gửi đi trước khi bọn họ xuất chinh." Nguyễn Bao Tử nói.
"Nếu lần này có thể thuận lợi, nói không chừng chiến tranh sẽ nhanh chóng kết thúc." Trì Kính Dao nói: "Mấy ngày tới dù chúng ta có không ăn không uống cũng phải tranh thủ chế ra những loại thuốc này."
Dương Diệu nghiêm túc nói: "Đúng, nếu chúng ta không thể đi ra tiền tuyến thì cũng phải tận tâm một chút. Đúng rồi...... lúc trước ta đi chuyển thuốc tới đại doanh theo bọn họ, nghe nói mấy ngày nay Bùi tướng quân đã đánh một trận rất hay."
"Có thắng không?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Đâu chỉ là thắng?" Dương Diệu hưng phấn nói: "Ta nghe nói trận chiến đó vốn là chúng ta bị bọn chúng tập kích bất ngờ, có hơi bị động. Nhưng vì Bùi tướng quân dũng mãnh, có thể dùng phi đao phóng thủng đầu một đại tướng của Trần Quốc trong thế chiến hỗn loạn."
Trì Kính Dao nghe vậy nhíu mày nói: "Phóng thủng đầu? Ngươi chắc chứ?"
"Sao mà giả được? Phi đao cắm thẳng vào từ mắt ra tới sau đầu, nghe nói óc còn dính bên trên nữa mà." Dương Diệu diễn tả như thật.
Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi bật cười, cậu cảm thấy chắc Dương Diệu đã thêm mắm dặm muối vào rồi.
Nhưng bất kể hắn có khoa trương cỡ nào, Bùi Dã dùng phi đao giết chết đại tướng Trần Quốc chắc hẳn là sự thật.
"Các ngươi nói có phải Bùi tướng quân đã lập công lớn không?" Dương Diệu cười nói.
"Nhị ca ta vốn rất lợi hại." Trì Kính Dao cũng tự hào nói.
Nhưng không biết cậu lại nghĩ tới điều gì, ý cười trên mặt bỗng phai nhạt đi mấy phần.
"A Dao đừng lo lắng, Bùi tướng quân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ bình an trở về." Nguyễn Bao Tử an ủi cậu.
"Đúng vậy, bọn họ đều nói Bùi tướng quân mọc giáp trên người, đao kiếm nhắm vào hắn đều trượt." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời bị Dương Diệu làm bật cười.
Đêm đó, lúc ngủ cậu đã nằm mơ, thấy Bùi Dã trên chiến trường đại sát tứ phương, hóa thành chiến thần, trên người như phát sáng. Bùi Dã đang phát sáng phi một đao đâm thủng đầu một đám người Trần Quốc, sau đó trường thương trong tay hắn vung qua, lại chém ngang một đám địch.
Mà tất cả đao thương của quân Trần Quốc đều nhắm vào Bùi Dã.
Nhưng khi đao kiếm này đâm vào người Bùi Dã lại bị hào quanh trên người hắn hất văng ra ngay.
Thiếu niên trong mơ nhìn thấy Bùi Dã phát sáng, thầm nghĩ nhị ca nhà mình quả thật quá lợi hại!
Trận chiến kết thúc, Bùi Dã thu lại trường thương trong tay, đứng trên núi xác biển máu như thể một vị thần giáng thế.
Trì Kính Dao thậm chí còn nghe được tiếng nhạc nền hoành tráng trong giấc mơ của mình.......
"Nhị ca!" Thiếu niên trong mơ vội chạy về phía Bùi Dã.
Nhưng vất vả chạy tới bên cạnh đối phương, lại nghe đối phương lạnh lùng nói với cậu: "Không được gọi ta là nhị ca nữa......"
Thiếu niên ngẩn ra, nhạc nền bên tai chợt thay đổi như băng bị xước.
Trì Kính Dao tỉnh dậy giữa tình cảnh tàn nhẫn như vậy.
Cậu ngồi trên giường một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, càng nhớ lại càng thấy giấc mơ đó quả thật vừa ngu ngốc vừa vớ vẩn.
Sau đó, đợi tới lúc cậu chuẩn bị rời giường lại vô tình phát hiện mình đã gặp chuyện "xấu hổ" trong giấc mơ đêm qua.
Trước giờ cậu không quá hứng thú với phương diện đó, cho dù sau khi trưởng thành cũng ít khi gặp tình trạng này.
Nhưng tối hôm qua, trong một giấc mơ tàn nhẫn như vậy, thế mà cậu lại......
Thiếu niên càng nghĩ càng thấy khó tin, trong lòng cũng hơi bối rối.
Cậu đứng dậy tìm một cái khố sạch sẽ để thay, bấy giờ mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Nhoáng một cái đã qua tháng 6, nhanh chóng vào tháng 7.
Trong khoảng thời gian này, dược liệu mới thu hoạch đã được xử lý toàn bộ, trong đó có một phần đã dùng để luyện chế thuốc.
Mà qua khoảng thời gian không ngủ không nghỉ này, đám Trì Kính Dao cũng đã gieo trồng đợt dược liệu thứ hai xong rồi.
"Ngô thúc, mấy ngày tới ta sẽ chuyển số thuốc này tới đại doanh, trong khoảng thời gian này có rất nhiều binh sĩ bị thương được đưa về từ tiền tuyến, ta qua đó cũng có thể giúp đỡ chút việc." Trì Kính Dao nói với Ngô thúc: "Chuyện trong thôn trang sẽ giao hết cho ngài."
Qua một khoảng thời gian ở chung, Trì Kính Dao đã sớm coi Ngô thúc như người nhà.
Vì mấy ngày nay đối phương giúp đỡ rất nhiều, luôn coi chuyện trong thôn trang như chuyện của mình.
Mặc dù Ngô thúc cũng tính là bán thương nhân, nhưng trong lòng lại rất nhiệt tình, bây giờ biên thành đang gặp nguy cơ sống còn, tất nhiên ông cũng không dám lơ là.
"Lần này ngài đi tới đại doanh sẽ dẫn theo bao nhiêu người?" Ngô thúc hỏi.
"Dẫn theo tất cả những người biết y thuật." Trì Kính Dao nói.
Ngô thúc nhíu mày nói: "Vậy nhất định nhân lực trong thôn trang sẽ không đủ. Hay là thế này, ta sẽ mượn một vài người ở dược điền khác tới đây, dù thế nào cũng phải giữ lại hai loại dược trên dược điền này."
"Được, ngài thấy như thế nào hợp lý thì làm." Trì Kính Dao nói.
Ngô thúc làm việc rất nhanh nhẹn, ngày hôm sau đã rời khỏi thôn trang, tới xế chiều hôm đó đã dẫn một nhóm người về.
Trì Kính Dao đếm thử thì thấy có hơn hai mươi người, vừa lúc có thể bù cho số người cậu mang đi.
"Những người này đều là người quen sao?" Trì Kính Dao hỏi Ngô thúc.
"Hai mươi ba người, có hai mươi người đã đi theo ta nhiều năm, bình thường đều làm việc trong dược điền của ta." Ngô thúc nói với Trì Kính Dao: "Ba người còn lại là mượn từ người khác, ta xem thử thấy làm việc cũng rất chuyên nghiệp."
Trì Kính Dao gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chuyện trong dược điền cũng toàn là việc tay chân, thật ra cũng không cần quá cầu kỳ.
Hơn nữa trước giờ Ngô thúc làm việc rất ổn thỏa, nếu không cậu sẽ không tùy tiện giao thôn trang cho đối phương trông nom.
Trì Kính Dao tận dụng mấy ngày này để thu xếp dược liệu còn lại trong thôn trang.
Dựa vào nguyên tắc phòng ngừa bất trắc, cậu dự trữ phần lớn dược liệu trong không gian cất trữ.
Mấy năm nay cậu đã tạo ra một thói quen, bất kể có gì quan trọng là sẽ đặt vào trong không gian cất trữ, vì chỉ có nơi đó mới là nơi an toàn tuyệt đối. Nhất là mấy thứ có hạn sử dụng như dược liệu, đặt vào trong không gian không chỉ để an toàn, còn không cần lo lắng về vấn đề thời gian.
"Trì đại phu, bao giờ chúng ta sẽ đi?" Dương Diệu vừa chải lông cho Đại Lão vừa hỏi.
"Mấy ngày nữa sẽ đi, đợi ta luyện xong mấy lô thuốc cuối cùng này nữa." Trì Kính Dao nói.
Mấy lô thuốc cuối cùng mà cậu luyện chế chính là thuốc thanh nhiệt.
Mặc dù mùa hạ ở biên thành không quá nóng, nhưng nếu hoạt động quá nhiều cũng đủ mệt.
Cậu cảm thấy chắc có thể sử dụng được loại này.
Nếu không sau này có binh sĩ nào đó bị cảm nắng làm cản trở chiến sự, vậy thì thật không đáng.
"Ta nóng quá, đi tắm cái đã." Dương Diệu nói.
Trong dược phòng này vốn không khác gì cái lồng hấp, bất kể là ai vào một lúc là sẽ chảy mồ hôi đầy người.
"Ta đi với ngươi." Nguyễn Bao Tử đứng dậy nói.
Trì Kính Dao nghe vậy vội nói: "Các ngươi dẫn Đại Lão đi cùng nữa, một thân toàn lông của nó cũng nóng lắm rồi, cho nó mát mẻ chút."
"Ngươi không đi sao?" Dương Diệu hỏi.
"Ta phải canh chừng độ lửa, sợ xảy ra sự cố." Trì Kính Dao nói: "Hơn nữa bây giờ mọi người mới vừa nghỉ tay, nhiều ngươi trong phòng tắm chắc cũng không còn chỗ."
Dương Diệu nói: "Không sao, hai bọn ta đi xem thử, nếu không tắm chắc ta sẽ thiu mất."
Hắn dứt lời liền ôm lấy Đại Lão đi cùng với Nguyễn Bao Tử tới phòng tắm.
Trì Kính Dao ở lại trong dược phòng chế thuốc, nóng đến mức cởi ngoại bào ra, chỉ mặc một bộ đồ trong mỏng manh.
Qua chừng một khắc, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tưởng đám Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử đã về, liền thuận miệng hỏi: "Nhanh vậy sao, có phải không còn chỗ cho các ngươi tắm không?"
Cậu vừa dứt lời liền nghe thấy hai tiếng "khịt khịt", đúng là Đại Lão đã trở về.
Lông trên người Đại Lão hơi ẩm ướt, hiển nhiên mới từ phòng tắm về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao Dương Diệu để ngươi về một mình?" Trì Kính Dao vẫy tay gọi nó tới, xoa xoa đầu của nó.
"Khịt khịt." Đại Lão thoạt nhìn có vẻ hưng phấn, nó đưa tay của mình ra trước mặt Trì Kính Dao, lúc này Trì Kính Dao mới phát hiện trong tay nó đang cầm thứ gì đó.
"Túi tiền của ai vậy? Sao mà ngươi......" Trì Kính Dao nhận lấy thứ trong tay nó nhìn thử, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thứ Đại Lão cầm trong tay quả thật là một cái túi tiền, nhưng không phải của người khác, mà là cái cậu làm mất vào ngày tết Nguyên Tiêu.
Lúc đó chắc cái túi tiền này bị người ta trộm mất, nhưng sao lại xuất hiện ở trong thôn trang?
Mà trộm cắp đều là vì tiền, túi tiền này cậu đã dùng nhiều năm nên đã cũ kỹ, sao đối phương vẫn mang theo bên người?
Trì Kính Dao mở túi tiền ra nhìn, bên trong chẳng có gì cả, hoàn toàn trống không.
Chuyện này lại càng không hợp lý, nếu tên trộm dùng túi tiền của cậu thì cũng phải bỏ thứ gì đó vào bên trong chứ.
Không bao lâu sau, Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu cũng quay về.
Hai ngươi đã tắm xong, cả người sảng khoái không ít.
Trì Kính Dao đi ra từ dược phòng, tới khu sảnh mát hơn rồi mới hỏi bọn họ: "Mới vừa nãy sao Đại Lão đột nhiên chạy về vậy? Không phải nó đi cùng với các ngươi sao?"
"Ta đang định mách ngươi đây!" Dương Diệu nói: "Trước đó vẫn ổn, người trong phòng tắm vốn đã nhiều, bọn ta vất vả lắm mới tìm được chỗ trống, kết quả không biết Đại Lão bị làm sao, đang tắm đột nhiên nhảy ra qua cửa số chạy ra ngoài mất người."
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, hỏi bọn họ: "Lúc đó trong phòng tắm có mấy người đang tắm với các ngươi?"
"8-9 đấy, ít nhất là 8-9." Nguyễn Bao Tử nói: "Có lẽ phải tới 10 người."
"Các ngươi nhận ra hết không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Có mấy người là người làm trong thôn trang chúng ta, còn có mấy người hình như là dược nông mới tới." Nguyễn Bao Tử nói.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ đưa túi tiền trong tay cho bọn họ xem.
Hai người ngẩn ra, Nguyễn Bao Tử liền nói: "Đây không phải cái túi tiền lúc trước ngươi dùng sao? Ta nhớ sau đó đã đổi sang cái khác, sao lại dùng lại rồi?"
"Đây là túi tiền ta đã mất vào hôm tết Nguyên Tiêu." Trì Kính Dao nói.
"Sao ta lại không biết chuyện này, hôm tết Nguyên Tiêu không phải ngươi luôn ở cùng với bọn ta, sau đó đi cùng với Chương đại phu sao?" Dương Diệu nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ bị mất trên đường?"
Lúc này Trì Kính Dao mới nhớ ra, hôm tết Nguyên Tiêu cậu đã lén đi chơi với Bùi Dã.
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là lúc đó ta đã bị người ta lấy cắp mất túi tiền, sao sau nửa năm trời lại xuất hiện trong thôn trang?" Trì Kính Dao hỏi: "Mới vừa nãy là Đại Lão đưa cho ta."
Hai người nghe vậy đều thấy kinh ngạc.
Thầm nghĩ bảo sao Đại Lão lại chạy đi, hóa ra là phát hiện túi tiền.
"Trong đám người làm của thôn trang chúng ta có người tay chân không sạch sẽ sao?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Khó mà nói được." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Dương Diệu, ngươi đi gọi Ngô thúc tới đây, nhớ tránh người, biểu cảm tự nhiên chút, cứ nói ta mới luyện chế một lô thuốc mới, muốn ông ấy tới đây xem."
Dương Diệu nghe vậy vội đi ngay, không bao lâu sau đã dẫn Ngô thúc tới.
Sau khi Ngô thúc nghe được chuyện này, vẻ mặt hơi khó tin.
"Không phải chứ, đám người ta dẫn tới toàn là ngươi đi theo ta đã lâu, có vài người mặt nhìn trẻ trẻ nhưng đều là tay lão luyện." Ngô thúc nói: "Nếu bọn họ thật sự có thói ăn cắp, tội gì phải ở nơi này chịu nắng chịu nóng. Nói thật là phơi nắng hơn nửa tháng ở dược điền cũng không bằng bọn họ trộm được một cái túi tiền ở trên đường đâu."
"Quả thật không hợp lý." Trì Kính Dao nói: "Trừ khi......"
"Trừ khi bọn họ tới nơi này vì mục đích khác." Dương Diệu nói.
Hắn dứt lời liền nhìn qua Trì Kính Dao, sắc mắt hai người đều hơi cứng lại.
"Nói vậy khiến ta cảm thấy đối phương không giống trộm cắp." Trì Kính Dao nói.
"Không phải là..... mật thám chứ?" Nguyễn Bao Tử hơi lo lắng nói.
"Bất kể là gì, người đến không có ý tốt." Trì Kính Dao nói.
"Có cần trói ba người họ lại thẩm vấn một phen không?" Ngô thúc hỏi.
Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Đừng manh động, để ta nghĩ kỹ đã."
Với tình thế bây giờ, bọn họ đang ngoài sáng, đối phương trong tối, thậm chí Trì Kính Dao cũng chưa thể xác định người tới là người nào, tới đây vì mục đích gì. Nếu bắt người đi thẩm vấn, thật ra cũng không phải không được, nhưng bọn cậu vẫn chưa thể chắc chắn mười phần là những người mới tới chính là kẻ khả nghi.
Chẳng may bắt nhầm người thì chắc chắn sẽ rút dây động rừng.
Bọn cậu lại không có khả năng bắt tất cả mọi người lại hỏi một lần.
Điều quan trọng là bây giờ trong thôn trang không có binh sĩ doanh trại Kỳ Châu, chẳng may gặp phải kẻ liều mạng chó cùng rứt giậu, bọn cậu cũng không thể đối phó được. Cho nên Trì Kính Dao cảm thấy việc này phải suy nghĩ kỹ càng, không thể làm tùy tiện được.
"Dương Diệu, ngươi và Bao Tử cố nhớ kỹ lại xem, mới vừa nãy có những ai ở trong phòng tắm, liệt kê hết ra cho ta." Trì Kính Dao nói: "Không rõ thì đừng viết, chỉ viết những người chắc chắn có thôi."
Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng cũng liệt kê ra một danh sách gồm 8 người, trong đó có vài người họ không biết tên, chỉ viết ra đặc điểm nhận dạng.
Trì Kính Dao nhìn qua tờ giấy kia, lại hỏi Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử: "Lúc Đại Lão lấy túi tiền, có ai chú ý tới không?"
"Chắc không đâu, lúc đó mọi người đều tắm rửa bên trong, sợ y phục bị dính nước nên đều đặt lên giá gỗ ngoài bình phong." Nguyễn Bao Tử nói: "Lúc Đại Lão đi cũng là từ cửa sổ, không có ai chú ý hết."
"Vậy thì tốt." Trì Kính Dao nói xong đưa danh sách trên tay cho Ngô thúc, hỏi: "Ngô thúc, ngài xem trong 8 người này, có người nào đáng tin không?"
"Ngoại trừ hai người mới tới, những người khác đều đi theo ta nhiều năm." Ngô thúc nói xong lại chỉ hai cái tên, nói: "Hai người này đều được ta dẫn theo từ nhỏ, tuyệt đối không có ý xấu."
Lúc này Trì Kính Dao mới thoáng yên tâm, nói với Ngô thúc: "Vậy phải nhờ Ngô thúc giúp ta một việc rồi."
Cậu nói xong nhỏ giọng nói cho Ngô thúc quyết định của mình, Ngô thúc nghe xong gật đầu liên tục.
Cuối cùng, Trì Kính Dao đưa túi tiền Đại Lão mang về cho Ngô thúc.
Đêm đó, trong thôn trang trời yên biển lặng, dường như không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nhưng vào lúc cơm tối, đột nhiên có hai dược nông cãi nhau.
"Cái tính trộm cắp của ngươi vẫn chưa bỏ được sao?" Một người trong đó chỉ trích người còn lại: "Ta mới tắm một lúc mà cái túi tiền đã không cánh mà bay, nếu không phải ta biết người có cái tật trộm cắp nên vào phòng ngươi kiểm tra thử, ta cũng không biết tật xấu này của ngươi vẫn chưa bỏ được!"
Người bị hắn trách mắng là một người cao gầy, bộ dạng không quá đàng hoàng, hai mắt cụp xuống, đôi mắt nhỏ vì chột dạ mà láo liên khiến tướng mạo của hắn thêm vài phần "gian xảo".
Hắn bị người ta vạch trần trước mặt mọi người, lúc này hơi tức giận nói: "Ngươi dựa vào đâu mà dám vào lục lọi phòng của ta?"
"Ta dựa vào đâu hả, dựa vào cái túi tiền của ông đây bị ngươi trộm mất!" Hắn dứt lời liền lấy một cái túi vải rũ ra, bên trong rơi xuống rất nhiều đồ.
Mọi người vây xem liền há hốc mồm, vì không chỉ một người phát hiện có đồ của mình ở trong đó.
"Đó không phải miếng lót hài tức phụ ta mới may cho ta sao?"
"Cái tẩu thuốc của ta sao lại ở đây?"
"Túi tiền của ông đây!"
"Bảo sao vớ của ta thiếu mất một đôi!"
Mọi người đều đi tới nhặt đồ của mình, cũng thuận miệng mắng tên "gian xảo" kia vài câu.
Túi tiền của Trì Kính Dao lẫn bên trong cũng bị một nam nhân trắng trẻo nhặt lên.
"Sao trước giờ ta không phát hiện ngươi còn có cái tật xấu này vậy hả?"
"Chiếc vòng tay bạc ta mua cho nương tử còn chưa kịp tặng đã không thấy tăm hơi, nhất định cũng bị ngươi trộm mất rồi nhỉ?"
Nguyễn Bao Tử vừa hóng chuyện góp vui, vừa nhớ kỹ người đã nhặt túi tiền của Trì Kính Dao.
"Tên kia mới đầu còn hơi hoảng, sau đó nhân lúc hỗn loạn liền lấy túi tiền đi, còn thuận miệng mắng mấy câu." Sau khi Nguyễn Bao Tử quay về liền nói với Trì Kính Dao: "Ta và Dương Diệu cũng quan sát kỹ, không thấy điều gì khác thường từ những người khác, cũng không thấy hắn đưa mắt với ai."
Trì Kính Dao thở dài một hơi nói: "Xem ra quả thật hắn chỉ hành động một mình, có lẽ không có đồng bọn."
"Nếu nhiều người hơn khó tránh khỏi nghi ngờ." Ngô thúc nói: "Việc này trách ta quá sơ suất, thế mà lại để cho tên này trà trộn vào đây."
Trì Kính Dao nói: "Hôm tết Nguyên Tiêu ta có đeo mặt nạ, hắn vẫn có thể nhận ra ta, chứng tỏ hắn theo dõi ta không chỉ 1-2 ngày. Lần này hắn nhân cơ hội trà trộn vào đây, thật ra cũng là chuyện tốt, nếu không cũng không thể phát hiện ra hắn đúng lúc."
"Ta sẽ dẫn người đi bắt hắn lại." Ngô thúc nói.
"Không vội." Trì Kính Dao nói: "Để ta nghĩ kỹ đã."
Tên này có thể bất chấp khả năng bị phát hiện mà mang theo túi tiền lần trước trộm được của Trì Kính Dao, hành động này thật sự khó lường. Nhưng hắn đã tới thôn trang này mấy ngày mà vẫn không hề ra tay, chứng tỏ mục đích của hắn không chỉ là giết người nhanh gọn, có lẽ là..... hắn đang đợi cơ hội nào đó.
"Tiền tuyến thế nào rồi?" Trì Kính Dao hỏi Dương Diệu.
"Ta không hỏi thăm, không biết." Dương Diệu nói.
Trì Kính Dao nhíu mày, nói: "Ta chỉ là một đại phu, giết ta cũng không ảnh hưởng gì tới chiến sự, vậy hắn đang..... nhắm tới nhị ca ta?"
"Chuyện này cũng dễ hiểu thôi." Dương Diệu nói: "Đám Trần Quốc rất thích làm mấy chuyện này, quậy tung quê nhà của người khác."
Năm đó bọn chúng cũng từng dùng cách đồ sát cả thôn để hại doanh trại Kỳ Châu một lần.
"Bất kể hắn không định giở lại trò cũ, chúng ta cũng phải có biện pháp phòng bị." Trì Kính Dao nói.
"Cứ bắt người tới đây thẩm vấn trong giết không phải là xong rồi sao?" Dương Diệu hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Kính Dao nhìn về phía hắn, hỏi: "Sao ngươi biết bọn họ không có người hỗ trợ?"
"Đúng, nếu lần này không thực hiện được, nói không chừng lần sau lại phái người khác đến." Nguyễn Bao Tử nói: "Lần này là nhắm vào A Dao, lần sau cũng có thể sẽ nhắm vào Dương Diệu..... Chúng ta căn bản rất khó đề phòng."
"Trừ khi chúng ta để bọn chúng đạt được mục đích." Trì Kính Dao nói: "Nếu không, tránh được lần này cũng sẽ có lần khác thôi."
"Ngươi điên rồi sao?" Dương Diệu nói: "Mục đích của chúng không phải là giết ngươi à?"
Trì Kính Dao hít một hơi thật sâu nói: "Cứ thử một lần xem, phú quý hiểm trung cầu, ta cũng không muốn phải sống mãi trong lo sợ."
"Ngươi định làm thế nào?" Dương Diệu hỏi.
"Bao Tử......" Trì Kính Dao nhìn về phía Nguyễn Bao Tử, hỏi: "Còn nhớ lần trước chúng ta đã thoát khỏi đám buôn người như thế nào không?"
Nguyễn Bao Tử nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Nhớ rõ."
"Bọn chúng giở trò cũ, chúng ta cũng bắt chước chúng." Trì Kính Dao duỗi tay vỗ lên vai Nguyễn Bao Tử, nói: "Nhớ kỹ, nếu ta bị mật thám giết, ngươi nhất định phải gióng trống khua chiêng tới doanh trại Kỳ Châu, xin nhị ca ta báo thù thay cho ta."
Dương Diệu ở một bên sốt ruột quá chừng, hỏi: "Rốt cuộc các ngươi đang bàn bạc bí mật chuyện gì đấy?"
"Ngươi chỉ cần chăm sóc Đại Lão thật tốt là được, việc khác không cần ngươi bận tâm." Trì Kính Dao nói.
"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đợi hắn động thủ sao?" Nguyễn Bao Tử hỏi.
"Không, chúng ta đảo khách thành chủ." Trì Kính Dao nói.
"Đảo khách thành chủ bằng cách nào?" Dương Diệu hỏi.
"Chuyện này phải nhờ Ngô thúc hỗ trợ." Trì Kính Dao nhìn về phía Ngô thúc.
Không phải đối phương đang chờ đợi thời cơ để ra tay với cậu sao?
Vậy cậu sẽ sắp xếp thời cơ mà hắn đang chờ đợi, làm xáo trộn tiết tấu của đối phương.
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc sau bữa sáng Ngô thúc liền nói với những người đang hỗ trợ Trì Kính Dao chế thuốc rằng ngày mai đối phương phải đi tới đại doanh, bảo bọn họ xử lý xong những việc đối phương đã thu xếp, tránh gây cản trở cho việc của Trì Kính Dao.
Mặc dù lời này nói cho những người chế thuốc nghe, nhưng mọi người trong phòng ăn đều nghe thấy.
Hôm nay, Trì Kính Dao ở trong dược phòng cả ngày, cho tới khi trời tối mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Mà người lần trước trộm túi tiền của cậu cùng với tất cả dược nông bận rộn trong dược điền tới tối mới kết thúc công việc.
Trời vào đêm, ánh nến trong thôn trang cũng dần tắt hết.
Người làm và dược nông đã mệt mỏi cả ngày, tất cả đã nghỉ ngơi từ sớm.
Không bao lâu sau, ánh nến trong phòng Trì Kính Dao cũng đã tắt.
Trong bóng đêm, một bóng người ẩn nấp dưới hành lang, như một bóng ma không dấu vết.
Người kia rất kiên nhẫn, đợi một lúc lâu rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.
Đợi lâu như vậy có lẽ người trong phòng đã sớm say giấc.
Quan trọng là trong khoảng thời gian này trong phòng không có gì bất thường, chứng tỏ đối phương không hề đề phòng.
Nhưng sau khi người kia đứng dậy vẫn không đi thẳng vào phòng Trì Kính Dao, mà rời đi một lúc.
Một lúc sau hắn mới quay về, yên lặng đi tới cạnh cửa sổ phòng Trì Kính Dao, sau đó khom người nhảy lên như một một con mèo, dễ dàng nhảy qua cửa sổ mở một bên tiến vào trong phòng.
Chân hắn đáp đất không hề phát ra tiếng động, lập tức đi tới cạnh giường, nâng tay đâm một thanh đoản kiếm xuống.
Nhưng sau khi thanh đoản kiếm kia đâm xuống, xúc cảm lại hơi khác lạ, rõ ràng hắn không đâm trúng cơ thể người mà là một thứ khác.
"Ta còn tưởng người có biện pháp cao siêu gì, hóa ra chỉ thô thiển tới vậy thôi sao?" Giọng của thiếu niên phát ra từ một căn phòng ở một bên khác.
Bóng đen chợt xoay người, liền thấy thiếu niên đang đốt que lửa thắp sáng ngọn nến bên cạnh.
Người kia nhanh chóng khôi phục tinh thần sau khiếp sợ, cũng không hoảng hốt, chỉ cười nói: "Ngươi cũng khá thông minh, không tồi."
"Như nhau thôi, ngươi cũng không tồi." Thiếu niên cười nói.
"Ngươi không sợ ta sao?" Người kia hỏi.
"Sợ chứ, sợ chết đi được." Thiếu niên nói: "Sợ thật."
"Còn có tâm trạng đùa giỡn." Người kia nhíu mày, nói: "Ngươi không nên đốt nến, nếu không bây giờ có thể nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì."
Trì Kính Dao ngẩn ra, theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện có ánh lửa mờ ảo lập lòe.
"Người vì ngăn cản người khác tới cứu ta nên phóng hỏa thôn trang sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Không phải ngăn cản bọn họ tới cứu ngươi, không ai cứu được ngươi đâu." Người kia nói: "Ánh lửa đó là một tín hiệu, để người ta biết đêm nay ngươi đã chết."
Trì Kính Dao lộ vẻ mặt sợ hãi, nói: "Chẳng may ta không chết thì sao?"
"Vậy ngươi cứ mơ một giấc mộng đẹp đi." Người kia nói: "Đợi khi Bùi Dã nhận được tin ngươi chết, hắn sẽ có phán đoán của mình."
Trì Kính Dao nghe được cái tên Bùi Dã, sắc mặt chợt thay đổi, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Ta có một vấn đề chưa rõ, ngươi có thể giải đáp thắc mắc cho ta được không?" Trì Kính Dao hỏi.
"Cứ nói nghe thử xem, một lát nữa lửa mới bùng lên." Người kia nói.
"Sao ngươi lại cầm theo túi tiền của ta? Nếu không cầm theo, nói không chừng bây giờ ta đã thật sự chết rồi." Trì Kính Dao nói.
Người kia "ha" một tiếng, nói: "Vốn là định sau khi giết ngươi, sẽ lấy mười ngón tay của ngươi nhét vào túi tiền gửi cho Bùi tướng quân. Ta quá tự tin đến mức hơi đắc ý, cho nên hôm đó mới gây ra chuyện."
Nói đến đây hắn cũng nhận ra chuyện túi tiền bị trộm ngày hôm đó chính là kế hoạch của Trì Kính Dao.
Nghĩ vậy, hắn lại cho thiếu niên một ánh mắt khen ngợi.
"Ngươi thông minh như vậy, nếu là người của bọn ta thì tốt rồi." Người kia nói.
Trong lòng Trì Kính Dao thấy hơi nhột, thầm nghĩ vốn trong nguyên tác cậu đúng thật là mật thám của Trần Quốc.
"Trên người ta đã có túi tiền mới rồi." Trì Kính Dao nói: "Cũng đủ để nhét ngón tay vào, ngươi đúng là làm điều thừa."
"Không sao, cái ngươi đang dùng có thể để tròng mắt của ngươi." Người kia cười nói: "Bùi tướng quân nhất định sẽ rất thích."
Trì Kính Dao nghe tới đây đã hiểu ra, người này không phải do sơ ý hay là ngu ngốc nên mới mang theo cái túi tiền làm bại lộ thân phận, đơn thuần chỉ là muốn khoe mẽ và thỏa mãn bản thân mà thôi. Giống như những sát thủ biến thái sẽ dùng thứ của người chết để giết người tiếp theo, hoặc là dùng lại thủ pháp giết người giống nhau, không hề sợ thân phận bị bại lộ.
Loại tâm lý này không thể dùng lẽ thường để lý giải được, người bình thường cũng không thể hiểu nổi.
"Ngươi muốn giết ta thế nào?" Trì Kính Dao hỏi.
"Lửa sắp lan tới đây rồi, ngươi chọn chết kiểu đó đi, ta thấy rất vừa mắt ngươi, thương ngươi một lần vậy." Người kia nói: "Người khác cũng không có cơ hội chọn cái chết của mình thế này đâu."
Trì Kính Dao cười nhạt, duỗi tay phóng một thanh phi đao về phía hắn, không ngờ đối phương lại lách người né được.
"Không được rồi thiếu niên, kỹ năng không bằng đầu óc rồi." Người kia cười nói: "Đao pháp của ngươi còn kém xa Bùi tướng quân, lúc hắn nhận được tin ngươi đã chết, nhất định sẽ hối hận không dạy ngươi thật kỹ."
Trên mặt Trì Kính Dao lộ vẻ bối rối, lúc này lại phóng một thanh phi đao ra, đối phương vẫn dễ dàng né được.
"Còn nữa không?" Người kia hỏi.
Lúc này thiếu niên thật sự hoảng sợ, vẻ bình tĩnh giả vờ trên mặt đã không còn nữa, sắc mặt giờ đã trắng ngắt như tờ.
"Ngươi không chọn vậy ta đây sẽ chọn thay ngươi." Người kia dứt lời liền nắm đoản kiếm trong tay lao về phía thiếu niên.
Tốc độ của hắn cực nhanh, có thể đâm xuyên người trong nháy mắt.
Nhưng khi hắn tới cạnh thiếu niên, lúc đâm xuống nhanh gọn lại đâm vào khoảng không.
Thiếu niên vốn đang đứng chỗ đó tự dưng biến mất.
Người kia làm mật thám nhiều năm rồi mà chưa bao giờ thấy chuyện kỳ lạ như thế, nhất thời mất khả năng ứng biến.
Không đợi hắn kịp phản ứng lại, ngực thấy hơi đau, một thanh phi đao đâm vào sau lưng của hắn.
Người kia ngẩn ra, khó tin mà xoay người về phía sau, cùng lúc đó một thanh phi đao khác lại đâm vào ngực hắn.
"Năm đó Bùi tướng quân dạy ta không ít thứ, chỉ là ta lơ là tập luyện mà thôi." Thiếu niên nói: "Lần sau gặp lại ngài ấy, ta sẽ chuyển lời cho ngài ấy để ngài ấy cố gắng hơn nữa, tiếc là....... đợi tới ngày ta luyện tập phi đao thành thạo thì ngươi lại không thể thấy được."
"Sao lại..... có thể như vậy?" Trước khi người kia ngã xuống, vẻ mặt vẫn rất khó tin.
Hắn tự nhận là mật thám số 1 số 2 Trần Quốc, cho dù có đấu với Bùi Dã cũng chưa chắc rơi vào thế yếu, sao lại có thể thua dưới tay một thiếu niên chưa dứt sữa thế này? Điều đó không có khả năng!
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Khuyên ngươi một câu, làm người thì đừng quá ngang ngược, nếu không rất dễ gặp xui xẻo đấy."
Người này đến khi chết cũng không biết, lúc điểm tích lũy của Trì Kính Dao đạt mốc 50.000 điểm, không gian cất trữ của Trì Kính Dao đã mở ra tính năng mới là có thể chứa người. Nói cách khác, Trì Kính Dao có thể tự đưa bản thân vào trong không gian cất trữ trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù thời gian giới hạn rất ngắn, nhưng vào thời khắc quan trọng cũng có thể bảo vệ mạng sống.
Nếu không nhờ thế, đêm nay Trì Kính Dao cũng không thử mạo hiểm một lần.
"Ta không phục......" Lúc người kia sắp chết, còn không quên nói một câu.
"Phục hay không tùy ngươi, không phục thì thôi." Thiếu niên nói.
Cậu nói xong liền ném một gói thuốc bột vào hắn, đề phòng đối phương còn giở trò trước lúc chết. Sau khi đợi hắn bị độc làm choáng váng mới tiến tới rút phi đao của mình ra.
"Nếu ngươi muốn giết ta, ta còn có thể cân nhắc xem có nên tha cho ngươi một mạng hay không, nhưng ngươi lại muốn lợi dung ta để lấy mạng nhị ca ta......." Ánh mắt thiếu niên rơi trên người hắn, giọng lạnh lùng nói: "Ta đây đành phải lấy mạng của ngươi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro