Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Ngươi còn gọi...
Lâm Bất Hoan
2024-09-25 10:50:23
Một nam nhân ngay trên triều đình tự tuyên bố mình mất năng lực, việc này dù là ai cũng bị gièm pha rất nhiều.
Huống chi hiện giờ Bùi Dã lại là nhân vật chạm vào bỏng tay trong Đại Du, một khi hắn nói như vậy, việc này chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Đại Du.
Truyền khắp Đại Du cũng chưa chắc đã chấm dứt, nói không chừng còn có thể truyền tới Trần Quốc.
Đến lúc đó, cả hai quốc gia đều biết, "chiến thần" thế hệ mới của Đại Du này là một nam nhân mất năng lực.
Người Đại Du bàn tán chuyện này như thế nào, Trì Kính Dao cũng không rõ, nhưng cậu cảm thấy người Trần Quốc nhất định sẽ rất vui sướng, không chừng còn buông không ít lời nhục mạ sau lưng Bùi Dã. Mặc dù bọn cậu có thể không nghe được, nhưng chỉ cần nghĩ tới là cậu lại thấy khó chịu.
"Nhị ca." Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
Cậu không ngờ biện pháp theo lời Bùi Dã nói lại như thế này.
"Không được." Trì Kính Dao nói: "Đến lúc đó sao huynh có thể làm tướng quân trong doanh trại nữa đây?"
"Ta đánh giặc cũng không phải nhờ cái đó, sao lại không thể làm tướng quân được?" Bùi Dã nói.
"Ta không muốn bọn họ nói huynh như vậy." Trì Kính Dao nói: "Nhị ca, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu không làm như vậy, sau này từ chối người này lại tới người khác, cho dù đã từ chối tất cả nhà quyền thế trong kinh, đợi khi quay lại Kì Châu thì sao?" Bùi Dã nói: "Ta đã 20 tuổi, cha nương và cả đại ca, chẳng lẽ để mặc ta mãi không thành hôn sao? Cho dù họ không ép ta, người khác thì sao? Đến lúc đó trong nhà không biết sẽ có bao nhiêu người làm mai tới, lúc trước đệ cũng đã từng đọc thư mà đại ca gửi rồi."
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời nhớ tới lá thư của Bùi Nguyên.
Lúc đó công danh của Bùi Dã kém xa hiện tại, cũng đã có rất nhiều người tới cửa làm mai rồi.
Nếu sau khi Bùi Dã tới kinh thành mà vẫn chưa định được hôn sự, e là cửa nhà Bùi Dã sẽ bị đập tung ra mất.
"Chỉ có như vậy, sau này mới không có người lấy chuyện thành thân ra ép ta."
Bùi Dã rõ ràng đã nghĩ kỹ việc này từ trước, biện pháp này của hắn nhìn có vẻ cẩu thả, nghĩ kỹ lại vẫn rất chu toàn, hơn nữa coi như là làm một mẻ khỏe cả đời.
Nhưng trong lòng Trì Kính Dao lại rất khó chịu, cậu không muốn Bùi Dã chịu đựng chuyện này, nhưng lại không biết phải hóa giải nguy cơ trước mắt ra sao. Cậu chỉ cảm thấy tương lai như một ngọn núi, ngay lúc này đang đè nặng lên người bọn cậu.
"Chuyện này không thể được. . . . . . chẳng may hoàng đế tìm người nghiệm thân cho huynh thì sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ngài ấy sẽ không làm vậy." Bùi Dã nói: "Ngài ấy không thể để ta làm phò mã, cho nên hôn sự của ta đối với ngài ấy cũng không quan trọng, thuận miệng phối cho ai cũng chỉ muốn giúp người ta thôi. Chỉ cần ta nói như vậy, dù thật hay giả đối với ngài ấy cũng chẳng khác nhau."
Trì Kính Dao nghe vậy cũng dần hiểu ra.
Bùi Dã lấy cớ này để từ chối mặc dù hoang đường, nhưng lại giữ thể diện cho hoàng đế.
Chỉ cần hoàng đế không đần độn, tuyệt đối sẽ không tìm người tới xác minh việc này, nếu không như đang chứng thực với văn võ cả triều là Bùi Dã bất trung với mình. Đến lúc đó bất kể là ngài ấy có xử lý Bùi Dã thế nào cũng không ổn. Phạt nặng thì có vẻ ngài ấy khắt khe với anh hùng Đại Du, còn phạt nhẹ lại khiến quyền lực của mình yếu kém.
Cho nên phàm là vị hoàng đế có chút đầu óc, sẽ biết cách để mượn gió đẩy thuyền.
Thậm chí có thể ngài ấy sẽ ban thưởng cho Bùi Dã nhiều hơn, ngợi khen vị anh hùng vì Đại Du mà "quên thân".
"Một võ tướng cả đời không thể thành hôn, không có con nối dõi, và một võ tướng kết thân với một gia tộc quyền quý nào đó, nếu là đệ, đệ sẽ thích ai hơn?" Bùi Dã nói: "Thật giả cũng không quan trọng, vì đã nói lời này, sau này sẽ không thể có con nối dõi, nếu không chính là khi quân."
Nói cách khác, chỉ cần sau này Bùi Dã không có con, lời hắn nói từ giả cũng sẽ thành thật.
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên nắm lấy tay Bùi Dã, cảm thấy ngực rất khó chịu.
Trước đây cậu đã sớm nghĩ tới, cả đời này mình và Bùi Dã sẽ không thành hôn sinh con như người khác.
Nhưng cũng không phải bằng cách như thế này. . . . . .
"Ta đưa đệ về trước, bên ngoài trời lạnh." Bùi Dã nói.
Hắn dứt lời liền kéo tay thiếu niên, đưa người về lại tiểu viện.
Trì Kính Dao vào phòng liền ôm cổ Bùi Dã, rúc mặt vào vai hắn bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
"Đừng khóc nữa." Bùi Dã duỗi tay vỗ nhẹ trên lưng thiếu niên, an ủi: "Ta nhất định sẽ nghĩ cách, sẽ không đê đệ vào kinh làm phò mã, cũng sẽ không để ai sắp xếp hôn sự cho ta."
"Sao bọn họ phải làm như vậy. . . . . Huynh đã đánh giặc vì họ, giết thượng tướng quân của Trần Quốc, vì sao họ phải sắp xếp hôn sự của huynh chứ?" Trì Kính Dao nghẹn giọng nức nở: "Còn ta nữa, ta chỉ là một đại phu, sao lại bắt ta làm phò mã? Nhị ca. . . . . . huynh nói xem sao họ không thể thưởng chút bạc cho chúng ta rồi thôi?"
Bùi Dã nghe vậy nhất thời bị cậu chọc cười, an ủi: "Đệ và ta không muốn bị sắp xếp hôn sự, là bởi vì trong lòng đã có người. Bất kể là phò mã, hay là bị sắp xếp kết thân với người quyền quý nào đó trong kinh, đều là chuyện mà nhiều người cầu còn không được."
"Nhị ca?" Trì Kính Dao ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Huynh sẽ không hối hận chứ?"
Bùi Dã nâng tay nắm cằm thiếu niên, từ từ cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi thiếu niên, thấp giọng nói: "Ta chỉ hối hận, tối hôm đó không để đệ giúp ta. . . . . ."
Trì Kính Dao nghe vậy trên mặt nhất thời nóng lên, phẫn uất một bụng nháy mắt đã tiêu tan hơn phân nửa.
Nhị ca cậu nói chính là tối ngày hôm đó, cho nên cái đêm mà cậu vẫn hoảng hốt nghi là mơ, thật ra chính là sự thật.
Tim thiếu niên loạn nhịp, nghĩ thầm bây giờ Bùi Dã sẽ không bảo cậu giúp hắn chứ?
Cậu vừa cảm thấy ngại ngùng, vừa căng thẳng nuốt nước miếng, cơ thể thậm chí vì hưng phấn mà hơi run nhẹ.
"Huynh. . . . . ." Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Tối hôm đó sao lại chạy?"
"Ta sợ dọa đệ sợ." Bùi Dã nói: "Sau đó đệ đã khóc, đệ quên rồi à?"
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời hơi mờ mịt, lúc đó cậu rất nhập tâm, đầu óc trống rỗng, căn bản không biết mình đã khóc.
"Cũng sợ tay đệ sẽ mệt." Bùi Dã lại nói.
Những lời trước đó của hắn coi như đứng đắn, nhưng lời này lại hơi trêu chọc.
Mặc dù trong phòng không có ánh nến, thiếu niên vẫn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhịn không được lại rúc đầu vào vai Bùi Dã.
Cậu tưởng rằng Bùi Dã sẽ yêu cầu cậu làm gì đó, nhưng Bùi Dã lại không nói gì cả.
Đêm đó, Bùi Dã vẫn canh giữ bên cạnh thiếu niên, cho tới khi hô hấp đối phương dần bình ổn, mới định đứng dậy rời đi.
Lúc này, đúng lúc gặp được Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử quay về.
Hai người đều uống không ít rượu, Dương Diệu đang hào hứng nói gì đó với Nguyễn Bao Tử.
"Ta đi về đây." Nguyễn Bao Tử nói với Dương Diệu.
"Tới phòng ta ngủ đi, đèn trong phòng Trì đại phu đã tắt hết rồi, ngươi về lại làm hắn thức dậy." Dương Diệu nói.
Nguyễn Bao Tử nghe vậy chỉ do dự một khắc, rồi sóng vai cùng Dương Diệu rời đi.
Bùi Dã xoay người nhìn qua thiếu niên nằm trên giường, cuối cùng cởi ngoại bào, nhẹ nhàng tiến vào chăn đối phương, kéo người ôm vào lòng.
Trì Kính Dao ngủ không quá yên ổn, hơi trở mình một cái, mơ màng ôm Bùi Dã dụi dụi, lúc này mới tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng hẳn, Bùi Dã đã lặng lẽ tỉnh dậy.
Sau khi hắn ra khỏi tiểu viện, liền thấy Bùi Thanh đang đứng ở một góc, hẳn là đang đợi hắn.
"Tướng quân!" Bùi Thanh tiến tới hành lễ với hắn, vội vàng nói: "Đêm qua Dương tướng quân tìm ngài khắp nơi, sau đó thấy ngài mãi không về liền nổi nóng. Ngài ấy dặn sau khi ngài về phải đi gặp ngài ấy trước."
Bùi Dã đáp lời, vẻ mặt hơi uể oải.
"Tối hôm qua sau khi ta rời đi, có chuyện gì không?" Bùi Dã hỏi.
"Chỉ là các huynh đệ quậy phá một trận thôi, không có chuyện gì đặc biệt cả." Bùi Thanh nói.
Bùi Dã gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đầu tiên hắn quay lại phòng mình rửa mặt mũi, thay một bộ đồ mới, lúc này mới bước tới chỗ ở của Dương Thành.
Dương Thành thức dậy cũng rất sớm, lúc này đã rửa mặt xong.
"Tối hôm qua đi đâu vậy?" Ánh mắt Dương Thành rơi trên người hắn, nhíu mày hỏi.
"Đi tìm Trì đại phu." Bùi Dã thản nhiên đáp.
Dương Thành nghe vậy hơi ngẩn ra, sắc mặt cũng tốt hơn chút.
"Rời tiệc giữa chừng mà cũng không báo một tiếng, ngươi có biết có bao nhiêu huynh đệ tìm ngươi uống rượu mà không thấy không?" Dương Thành nói: "Đã dạy ngươi rất nhiều lần, làm việc gì trong quân ngũ cũng phải có lễ độ, hơn nữa giờ ngươi đang đứng đầu ngọn gió, càng phải thận trọng từ lời nói tới hành động, đừng có quá hoang đường."
"Vâng." Bùi Dã đáp.
"Tối qua ngươi không vui, là vì chuyện của Trì đại phu sao?" Dương Thành hỏi.
"Ngài đã đồng ý với ta, sẽ tìm cách sắp xếp để đệ ấy không phải đi kinh thành." Bùi Dã nói: "Nhưng sao tối hôm qua ngài lại đột nhiên nhắc tới chuyện này trước mặt đệ ấy?"
Ánh mắt Dương Thành hơi tránh, nói: "Ta cũng không rõ, việc này thấy thế nào cũng là chuyện tốt mà? Ngươi không muốn cho hắn đi, nhưng ta thấy Trì đại phu lại rất thích. Ngươi có nên suy nghĩ lại về chuyện đó không?"
"Đệ ấy vui là vì không biết ngài muốn đưa đệ ấy đi làm phò mã!" Bùi Dã nói.
"Làm phò mã có gì không tốt? Cả đời vinh hoa phó quý cơm áo không lo, tương lai sinh con thân phận cũng rất cao quý." Dương Thành nói: "Đệ đệ ngươi có thể làm phò mã, là chuyện rất tốt mà? Sao ngươi lại ngăn cản như vậy?"
Bùi Dã nhìn về phía Dương Thành, nói: "Đệ ấy không phải đệ đệ ta."
"Hắn không phải đệ đệ ngươi chẳng lẽ là đệ đệ ta?" Dương Thành bị hắn chọc tức mà bật cười.
"Hộ tịch của đệ ấy trong nhà của Trình đại phu, đệ ấy với đại tẩu ta mới là tỷ đệ." Bùi Dã nói.
"Ngươi là tên ngốc hả?" Dương Thành nói: "Chuyện hắn không phải đệ đệ của ngươi không phải chỉ cần một câu nói thôi sao? Đến lúc đệ đệ ngươi làm phò mã, ngươi có biết sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi hay không?"
Bùi Dã nhíu mày nói: "Giúp ích lớn như vậy, sao ngài không cho Dương Diệu đi?"
"Dương Diệu thiếu tầm nhìn, không đảm đương nổi chức phò mã." Dương Thành nói: "Con ta ta hiểu rõ, chỉ như con lợn rừng không ăn nổi trấu tốt mà thôi."
Dừng một chút lại nói: "Nhưng Trì đại phu không giống vậy, hắn thông minh, khiến người ta thích. Đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ vì hắn mà hậu đãi ngươi mấy phần. Ngươi có biết, võ tướng kiêng kị nhất là công danh quá cao, giờ ngươi mới đầu 20, đã nổi bật hơn cả ta. . . . . với tính cách này của ngươi nếu không có ai trợ lực, sau này sao ta có thể yên tâm đây?"
"Sự phụ." Bùi Dã nói, trong giọng nói lộ vẻ đau khổ: "Đệ ấy không thể đi làm phò mã được."
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm việc xấu xa này sao?" Dương Thành nói xong đi tới bàn, cầm lấy một phần công văn đưa cho Bùi Dã, nói: "Lúc trước vốn đã đồng ý với ngươi rồi, nhưng sau đó lại truyền tới một phần ý chỉ khác, lần này bề trên chỉ thẳng muốn Trì đại phu vào kinh."
Bùi Dã nghe vậy kinh hãi, vội mở công văn kia ra xem, vẻ mặt nhất thời thay đổi.
Trong công văn kia viết, viện phán Thái Y viện nghe nói y thuật Trì đại phu cao siêu, muốn mời hắn vào kinh lãnh giáo.
"Công văn này cũng chỉ chậm hơn cái trước mấy ngày, hẳn là được chuyển đi lần lượt." Dương Thành nói: "Người trước truyền tin, ta đã cho người thúc ngựa đuổi theo, nhét bạc, bán nhân tình, cuối cùng cản lại chuyện Trì đại phu làm phò mã. Nhưng lần này giấy trắng mực đen, nếu hắn không đi chính là kháng chỉ bất tuân, hậu quả hẳn ngươi cũng biết."
Bùi Dã nhìn chằm chằm vào tờ công văn kia, nói: "Cho nên. . . . . . hiện giờ chỉ là vào kinh, không có chuyện làm phò mà nữa?"
"Khó mà nói được, xưa nay bệ hạ thích chỉ hôn cho người khác, chính ngài ấy cảm thấy như vậy là ban ân rất lớn, ta đoán các ngươi đừng hòng thoát được." Dương Thành nói: "Hơn nữa cho dù để Dương Diệu và Trì đại phu cùng vào kinh, ngươi cảm thấy bệ hạ thấy người sẽ muốn gả nữ nhi của mình cho tiểu tử thối nhà ta, hay là Trì đại phu nhà ngươi?"
Bùi Dã nghe được Dương Thành đã ngăn cản chuyện phò mã, vốn định thở phào một hơi, giờ nghe ông nói như vậy, trong lòng lại nguội lạnh.
"Sư phụ." Bùi Dã nhìn về phía Dương Thành, đột nhiên quỳ gối với ông.
Dương Thành hoảng sợ, vội hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Đệ ấy không thể đi làm phò mã được." Bùi Dã trầm giọng nói.
"Ngươi không hiểu ra nói gì sao? Việc này không phải ta có thể quyết định được." Dương Thành nói.
Bùi Dã giương mắt nhìn về phía ông, nói: "Sư phụ, ta biết người nhất định sẽ có cách."
Bùi Dã rất hiểu Dương Thành, đối phương nhìn rất cẩu thả, nhưng thật ra trong lòng lại hiểu rõ nhiều chuyện, nếu không trước đây ông sẽ không đề nghị để Trì Kính Dao vào kinh. Theo phân tích của ông, nếu Trì Kính Dao thật sự làm phò mã, sẽ trợ giúp rất nhiều cho Bùi Dã.
Nhưng ông ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đồ đệ tốt của mình sống chết không cảm kích!
"Không phải không có cách, nhưng ngươi chưa thuyết phục ta, ta vẫn cảm thấy để hắn làm phò mã là rất thích hợp." Dương Thành nói.
Bùi Dã biết, việc này chỉ có Dương Thành mới giúp được hắn.
Dù hắn có thông minh thế nào, cũng chỉ mới 20 tuổi, hoàn toàn không biết gì về chuyện kinh thành.
Trước mắt hắn không có cách nào để Trì Kính Dao kháng chỉ, lại không có khả năng để đối phương tuyên bố mất năng lực cùng hắn. Mà nếu vấn đề này không được cải thiện, kết quả đó hắn không dám tưởng tượng.
Bùi Dã nhìn về phía Dương Thành, hít sâu một hơi nói: "Đệ ấy không thể thành hôn với người khác được."
"Vì sao?" Dương Thành nhíu mày, hỏi.
Cùng lúc đó.
Sáng sớm Trì Kính Dao thức dậy vệ sinh ổn thỏa, cũng đi tới chỗ của Dương Thành.
Nhưng vừa tới cửa, cậu chợt nghe thấy tiếng tức giận của Dương Thành phát ra từ bên trong, nghe rất tức giận, miệng hùng hùng hổ hổ, dường như còn động thủ, vì bên trong phòng còn phát ra một vài động tĩnh không bình thường.
"Tên khốn nạn này! Đây là việc mà con người làm sao?" Dương Thành như khó thở, giọng truyền ra từ trong doanh trại: "Nếu ngươi là con ruột của ta, hôm nay ra sẽ đánh chết ngươi!"
Trì Kính Dao đứng ở cửa, nhìn qua Bùi Thanh đang đợi ở một góc, nhất thời nhận ra.
"Dương tướng quân!" Trì Kính Dao không đợi người thông báo, liền hét vào bên trong.
Người bên trong nháy mắt im lặng, sau một lúc lâu giọng của Dương Thành truyền ra: "Vào đi!"
Trì Kính Dao vừa vào cửa, liền thấy Bùi Dã đang quỳ dưới đất, trên mặt có hai vết thương mới.
Không cần nghĩ cũng biết vết thương kia là do Dương Thành động thủ.
"Dương tướng quân. . . . . Nhị ca ta đã phạm lỗi gì?" Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi còn gọi hắn là nhị ca hả? Hắn còn mặt mũi làm nhị ca của ngươi sao?" Dương Thành tức giận nói.
Hắn tiến tới kéo Trì Kính Dao sang một bên, nói: "Cách xa hắn một chút!"
Trì Kính Dao nhìn qua Bùi Dã, lại nhìn qua Dương Thành, nhất thời đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Bùi Dã đã. . . . . . khai thật với Dương Thành.
Huống chi hiện giờ Bùi Dã lại là nhân vật chạm vào bỏng tay trong Đại Du, một khi hắn nói như vậy, việc này chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Đại Du.
Truyền khắp Đại Du cũng chưa chắc đã chấm dứt, nói không chừng còn có thể truyền tới Trần Quốc.
Đến lúc đó, cả hai quốc gia đều biết, "chiến thần" thế hệ mới của Đại Du này là một nam nhân mất năng lực.
Người Đại Du bàn tán chuyện này như thế nào, Trì Kính Dao cũng không rõ, nhưng cậu cảm thấy người Trần Quốc nhất định sẽ rất vui sướng, không chừng còn buông không ít lời nhục mạ sau lưng Bùi Dã. Mặc dù bọn cậu có thể không nghe được, nhưng chỉ cần nghĩ tới là cậu lại thấy khó chịu.
"Nhị ca." Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần lại.
Cậu không ngờ biện pháp theo lời Bùi Dã nói lại như thế này.
"Không được." Trì Kính Dao nói: "Đến lúc đó sao huynh có thể làm tướng quân trong doanh trại nữa đây?"
"Ta đánh giặc cũng không phải nhờ cái đó, sao lại không thể làm tướng quân được?" Bùi Dã nói.
"Ta không muốn bọn họ nói huynh như vậy." Trì Kính Dao nói: "Nhị ca, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu không làm như vậy, sau này từ chối người này lại tới người khác, cho dù đã từ chối tất cả nhà quyền thế trong kinh, đợi khi quay lại Kì Châu thì sao?" Bùi Dã nói: "Ta đã 20 tuổi, cha nương và cả đại ca, chẳng lẽ để mặc ta mãi không thành hôn sao? Cho dù họ không ép ta, người khác thì sao? Đến lúc đó trong nhà không biết sẽ có bao nhiêu người làm mai tới, lúc trước đệ cũng đã từng đọc thư mà đại ca gửi rồi."
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời nhớ tới lá thư của Bùi Nguyên.
Lúc đó công danh của Bùi Dã kém xa hiện tại, cũng đã có rất nhiều người tới cửa làm mai rồi.
Nếu sau khi Bùi Dã tới kinh thành mà vẫn chưa định được hôn sự, e là cửa nhà Bùi Dã sẽ bị đập tung ra mất.
"Chỉ có như vậy, sau này mới không có người lấy chuyện thành thân ra ép ta."
Bùi Dã rõ ràng đã nghĩ kỹ việc này từ trước, biện pháp này của hắn nhìn có vẻ cẩu thả, nghĩ kỹ lại vẫn rất chu toàn, hơn nữa coi như là làm một mẻ khỏe cả đời.
Nhưng trong lòng Trì Kính Dao lại rất khó chịu, cậu không muốn Bùi Dã chịu đựng chuyện này, nhưng lại không biết phải hóa giải nguy cơ trước mắt ra sao. Cậu chỉ cảm thấy tương lai như một ngọn núi, ngay lúc này đang đè nặng lên người bọn cậu.
"Chuyện này không thể được. . . . . . chẳng may hoàng đế tìm người nghiệm thân cho huynh thì sao?" Trì Kính Dao hỏi.
"Ngài ấy sẽ không làm vậy." Bùi Dã nói: "Ngài ấy không thể để ta làm phò mã, cho nên hôn sự của ta đối với ngài ấy cũng không quan trọng, thuận miệng phối cho ai cũng chỉ muốn giúp người ta thôi. Chỉ cần ta nói như vậy, dù thật hay giả đối với ngài ấy cũng chẳng khác nhau."
Trì Kính Dao nghe vậy cũng dần hiểu ra.
Bùi Dã lấy cớ này để từ chối mặc dù hoang đường, nhưng lại giữ thể diện cho hoàng đế.
Chỉ cần hoàng đế không đần độn, tuyệt đối sẽ không tìm người tới xác minh việc này, nếu không như đang chứng thực với văn võ cả triều là Bùi Dã bất trung với mình. Đến lúc đó bất kể là ngài ấy có xử lý Bùi Dã thế nào cũng không ổn. Phạt nặng thì có vẻ ngài ấy khắt khe với anh hùng Đại Du, còn phạt nhẹ lại khiến quyền lực của mình yếu kém.
Cho nên phàm là vị hoàng đế có chút đầu óc, sẽ biết cách để mượn gió đẩy thuyền.
Thậm chí có thể ngài ấy sẽ ban thưởng cho Bùi Dã nhiều hơn, ngợi khen vị anh hùng vì Đại Du mà "quên thân".
"Một võ tướng cả đời không thể thành hôn, không có con nối dõi, và một võ tướng kết thân với một gia tộc quyền quý nào đó, nếu là đệ, đệ sẽ thích ai hơn?" Bùi Dã nói: "Thật giả cũng không quan trọng, vì đã nói lời này, sau này sẽ không thể có con nối dõi, nếu không chính là khi quân."
Nói cách khác, chỉ cần sau này Bùi Dã không có con, lời hắn nói từ giả cũng sẽ thành thật.
"Nhị ca. . . . . ." Thiếu niên nắm lấy tay Bùi Dã, cảm thấy ngực rất khó chịu.
Trước đây cậu đã sớm nghĩ tới, cả đời này mình và Bùi Dã sẽ không thành hôn sinh con như người khác.
Nhưng cũng không phải bằng cách như thế này. . . . . .
"Ta đưa đệ về trước, bên ngoài trời lạnh." Bùi Dã nói.
Hắn dứt lời liền kéo tay thiếu niên, đưa người về lại tiểu viện.
Trì Kính Dao vào phòng liền ôm cổ Bùi Dã, rúc mặt vào vai hắn bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
"Đừng khóc nữa." Bùi Dã duỗi tay vỗ nhẹ trên lưng thiếu niên, an ủi: "Ta nhất định sẽ nghĩ cách, sẽ không đê đệ vào kinh làm phò mã, cũng sẽ không để ai sắp xếp hôn sự cho ta."
"Sao bọn họ phải làm như vậy. . . . . Huynh đã đánh giặc vì họ, giết thượng tướng quân của Trần Quốc, vì sao họ phải sắp xếp hôn sự của huynh chứ?" Trì Kính Dao nghẹn giọng nức nở: "Còn ta nữa, ta chỉ là một đại phu, sao lại bắt ta làm phò mã? Nhị ca. . . . . . huynh nói xem sao họ không thể thưởng chút bạc cho chúng ta rồi thôi?"
Bùi Dã nghe vậy nhất thời bị cậu chọc cười, an ủi: "Đệ và ta không muốn bị sắp xếp hôn sự, là bởi vì trong lòng đã có người. Bất kể là phò mã, hay là bị sắp xếp kết thân với người quyền quý nào đó trong kinh, đều là chuyện mà nhiều người cầu còn không được."
"Nhị ca?" Trì Kính Dao ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Huynh sẽ không hối hận chứ?"
Bùi Dã nâng tay nắm cằm thiếu niên, từ từ cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi thiếu niên, thấp giọng nói: "Ta chỉ hối hận, tối hôm đó không để đệ giúp ta. . . . . ."
Trì Kính Dao nghe vậy trên mặt nhất thời nóng lên, phẫn uất một bụng nháy mắt đã tiêu tan hơn phân nửa.
Nhị ca cậu nói chính là tối ngày hôm đó, cho nên cái đêm mà cậu vẫn hoảng hốt nghi là mơ, thật ra chính là sự thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim thiếu niên loạn nhịp, nghĩ thầm bây giờ Bùi Dã sẽ không bảo cậu giúp hắn chứ?
Cậu vừa cảm thấy ngại ngùng, vừa căng thẳng nuốt nước miếng, cơ thể thậm chí vì hưng phấn mà hơi run nhẹ.
"Huynh. . . . . ." Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Tối hôm đó sao lại chạy?"
"Ta sợ dọa đệ sợ." Bùi Dã nói: "Sau đó đệ đã khóc, đệ quên rồi à?"
Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời hơi mờ mịt, lúc đó cậu rất nhập tâm, đầu óc trống rỗng, căn bản không biết mình đã khóc.
"Cũng sợ tay đệ sẽ mệt." Bùi Dã lại nói.
Những lời trước đó của hắn coi như đứng đắn, nhưng lời này lại hơi trêu chọc.
Mặc dù trong phòng không có ánh nến, thiếu niên vẫn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhịn không được lại rúc đầu vào vai Bùi Dã.
Cậu tưởng rằng Bùi Dã sẽ yêu cầu cậu làm gì đó, nhưng Bùi Dã lại không nói gì cả.
Đêm đó, Bùi Dã vẫn canh giữ bên cạnh thiếu niên, cho tới khi hô hấp đối phương dần bình ổn, mới định đứng dậy rời đi.
Lúc này, đúng lúc gặp được Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử quay về.
Hai người đều uống không ít rượu, Dương Diệu đang hào hứng nói gì đó với Nguyễn Bao Tử.
"Ta đi về đây." Nguyễn Bao Tử nói với Dương Diệu.
"Tới phòng ta ngủ đi, đèn trong phòng Trì đại phu đã tắt hết rồi, ngươi về lại làm hắn thức dậy." Dương Diệu nói.
Nguyễn Bao Tử nghe vậy chỉ do dự một khắc, rồi sóng vai cùng Dương Diệu rời đi.
Bùi Dã xoay người nhìn qua thiếu niên nằm trên giường, cuối cùng cởi ngoại bào, nhẹ nhàng tiến vào chăn đối phương, kéo người ôm vào lòng.
Trì Kính Dao ngủ không quá yên ổn, hơi trở mình một cái, mơ màng ôm Bùi Dã dụi dụi, lúc này mới tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời còn chưa sáng hẳn, Bùi Dã đã lặng lẽ tỉnh dậy.
Sau khi hắn ra khỏi tiểu viện, liền thấy Bùi Thanh đang đứng ở một góc, hẳn là đang đợi hắn.
"Tướng quân!" Bùi Thanh tiến tới hành lễ với hắn, vội vàng nói: "Đêm qua Dương tướng quân tìm ngài khắp nơi, sau đó thấy ngài mãi không về liền nổi nóng. Ngài ấy dặn sau khi ngài về phải đi gặp ngài ấy trước."
Bùi Dã đáp lời, vẻ mặt hơi uể oải.
"Tối hôm qua sau khi ta rời đi, có chuyện gì không?" Bùi Dã hỏi.
"Chỉ là các huynh đệ quậy phá một trận thôi, không có chuyện gì đặc biệt cả." Bùi Thanh nói.
Bùi Dã gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đầu tiên hắn quay lại phòng mình rửa mặt mũi, thay một bộ đồ mới, lúc này mới bước tới chỗ ở của Dương Thành.
Dương Thành thức dậy cũng rất sớm, lúc này đã rửa mặt xong.
"Tối hôm qua đi đâu vậy?" Ánh mắt Dương Thành rơi trên người hắn, nhíu mày hỏi.
"Đi tìm Trì đại phu." Bùi Dã thản nhiên đáp.
Dương Thành nghe vậy hơi ngẩn ra, sắc mặt cũng tốt hơn chút.
"Rời tiệc giữa chừng mà cũng không báo một tiếng, ngươi có biết có bao nhiêu huynh đệ tìm ngươi uống rượu mà không thấy không?" Dương Thành nói: "Đã dạy ngươi rất nhiều lần, làm việc gì trong quân ngũ cũng phải có lễ độ, hơn nữa giờ ngươi đang đứng đầu ngọn gió, càng phải thận trọng từ lời nói tới hành động, đừng có quá hoang đường."
"Vâng." Bùi Dã đáp.
"Tối qua ngươi không vui, là vì chuyện của Trì đại phu sao?" Dương Thành hỏi.
"Ngài đã đồng ý với ta, sẽ tìm cách sắp xếp để đệ ấy không phải đi kinh thành." Bùi Dã nói: "Nhưng sao tối hôm qua ngài lại đột nhiên nhắc tới chuyện này trước mặt đệ ấy?"
Ánh mắt Dương Thành hơi tránh, nói: "Ta cũng không rõ, việc này thấy thế nào cũng là chuyện tốt mà? Ngươi không muốn cho hắn đi, nhưng ta thấy Trì đại phu lại rất thích. Ngươi có nên suy nghĩ lại về chuyện đó không?"
"Đệ ấy vui là vì không biết ngài muốn đưa đệ ấy đi làm phò mã!" Bùi Dã nói.
"Làm phò mã có gì không tốt? Cả đời vinh hoa phó quý cơm áo không lo, tương lai sinh con thân phận cũng rất cao quý." Dương Thành nói: "Đệ đệ ngươi có thể làm phò mã, là chuyện rất tốt mà? Sao ngươi lại ngăn cản như vậy?"
Bùi Dã nhìn về phía Dương Thành, nói: "Đệ ấy không phải đệ đệ ta."
"Hắn không phải đệ đệ ngươi chẳng lẽ là đệ đệ ta?" Dương Thành bị hắn chọc tức mà bật cười.
"Hộ tịch của đệ ấy trong nhà của Trình đại phu, đệ ấy với đại tẩu ta mới là tỷ đệ." Bùi Dã nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi là tên ngốc hả?" Dương Thành nói: "Chuyện hắn không phải đệ đệ của ngươi không phải chỉ cần một câu nói thôi sao? Đến lúc đệ đệ ngươi làm phò mã, ngươi có biết sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi hay không?"
Bùi Dã nhíu mày nói: "Giúp ích lớn như vậy, sao ngài không cho Dương Diệu đi?"
"Dương Diệu thiếu tầm nhìn, không đảm đương nổi chức phò mã." Dương Thành nói: "Con ta ta hiểu rõ, chỉ như con lợn rừng không ăn nổi trấu tốt mà thôi."
Dừng một chút lại nói: "Nhưng Trì đại phu không giống vậy, hắn thông minh, khiến người ta thích. Đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ vì hắn mà hậu đãi ngươi mấy phần. Ngươi có biết, võ tướng kiêng kị nhất là công danh quá cao, giờ ngươi mới đầu 20, đã nổi bật hơn cả ta. . . . . với tính cách này của ngươi nếu không có ai trợ lực, sau này sao ta có thể yên tâm đây?"
"Sự phụ." Bùi Dã nói, trong giọng nói lộ vẻ đau khổ: "Đệ ấy không thể đi làm phò mã được."
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm việc xấu xa này sao?" Dương Thành nói xong đi tới bàn, cầm lấy một phần công văn đưa cho Bùi Dã, nói: "Lúc trước vốn đã đồng ý với ngươi rồi, nhưng sau đó lại truyền tới một phần ý chỉ khác, lần này bề trên chỉ thẳng muốn Trì đại phu vào kinh."
Bùi Dã nghe vậy kinh hãi, vội mở công văn kia ra xem, vẻ mặt nhất thời thay đổi.
Trong công văn kia viết, viện phán Thái Y viện nghe nói y thuật Trì đại phu cao siêu, muốn mời hắn vào kinh lãnh giáo.
"Công văn này cũng chỉ chậm hơn cái trước mấy ngày, hẳn là được chuyển đi lần lượt." Dương Thành nói: "Người trước truyền tin, ta đã cho người thúc ngựa đuổi theo, nhét bạc, bán nhân tình, cuối cùng cản lại chuyện Trì đại phu làm phò mã. Nhưng lần này giấy trắng mực đen, nếu hắn không đi chính là kháng chỉ bất tuân, hậu quả hẳn ngươi cũng biết."
Bùi Dã nhìn chằm chằm vào tờ công văn kia, nói: "Cho nên. . . . . . hiện giờ chỉ là vào kinh, không có chuyện làm phò mà nữa?"
"Khó mà nói được, xưa nay bệ hạ thích chỉ hôn cho người khác, chính ngài ấy cảm thấy như vậy là ban ân rất lớn, ta đoán các ngươi đừng hòng thoát được." Dương Thành nói: "Hơn nữa cho dù để Dương Diệu và Trì đại phu cùng vào kinh, ngươi cảm thấy bệ hạ thấy người sẽ muốn gả nữ nhi của mình cho tiểu tử thối nhà ta, hay là Trì đại phu nhà ngươi?"
Bùi Dã nghe được Dương Thành đã ngăn cản chuyện phò mã, vốn định thở phào một hơi, giờ nghe ông nói như vậy, trong lòng lại nguội lạnh.
"Sư phụ." Bùi Dã nhìn về phía Dương Thành, đột nhiên quỳ gối với ông.
Dương Thành hoảng sợ, vội hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Đệ ấy không thể đi làm phò mã được." Bùi Dã trầm giọng nói.
"Ngươi không hiểu ra nói gì sao? Việc này không phải ta có thể quyết định được." Dương Thành nói.
Bùi Dã giương mắt nhìn về phía ông, nói: "Sư phụ, ta biết người nhất định sẽ có cách."
Bùi Dã rất hiểu Dương Thành, đối phương nhìn rất cẩu thả, nhưng thật ra trong lòng lại hiểu rõ nhiều chuyện, nếu không trước đây ông sẽ không đề nghị để Trì Kính Dao vào kinh. Theo phân tích của ông, nếu Trì Kính Dao thật sự làm phò mã, sẽ trợ giúp rất nhiều cho Bùi Dã.
Nhưng ông ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đồ đệ tốt của mình sống chết không cảm kích!
"Không phải không có cách, nhưng ngươi chưa thuyết phục ta, ta vẫn cảm thấy để hắn làm phò mã là rất thích hợp." Dương Thành nói.
Bùi Dã biết, việc này chỉ có Dương Thành mới giúp được hắn.
Dù hắn có thông minh thế nào, cũng chỉ mới 20 tuổi, hoàn toàn không biết gì về chuyện kinh thành.
Trước mắt hắn không có cách nào để Trì Kính Dao kháng chỉ, lại không có khả năng để đối phương tuyên bố mất năng lực cùng hắn. Mà nếu vấn đề này không được cải thiện, kết quả đó hắn không dám tưởng tượng.
Bùi Dã nhìn về phía Dương Thành, hít sâu một hơi nói: "Đệ ấy không thể thành hôn với người khác được."
"Vì sao?" Dương Thành nhíu mày, hỏi.
Cùng lúc đó.
Sáng sớm Trì Kính Dao thức dậy vệ sinh ổn thỏa, cũng đi tới chỗ của Dương Thành.
Nhưng vừa tới cửa, cậu chợt nghe thấy tiếng tức giận của Dương Thành phát ra từ bên trong, nghe rất tức giận, miệng hùng hùng hổ hổ, dường như còn động thủ, vì bên trong phòng còn phát ra một vài động tĩnh không bình thường.
"Tên khốn nạn này! Đây là việc mà con người làm sao?" Dương Thành như khó thở, giọng truyền ra từ trong doanh trại: "Nếu ngươi là con ruột của ta, hôm nay ra sẽ đánh chết ngươi!"
Trì Kính Dao đứng ở cửa, nhìn qua Bùi Thanh đang đợi ở một góc, nhất thời nhận ra.
"Dương tướng quân!" Trì Kính Dao không đợi người thông báo, liền hét vào bên trong.
Người bên trong nháy mắt im lặng, sau một lúc lâu giọng của Dương Thành truyền ra: "Vào đi!"
Trì Kính Dao vừa vào cửa, liền thấy Bùi Dã đang quỳ dưới đất, trên mặt có hai vết thương mới.
Không cần nghĩ cũng biết vết thương kia là do Dương Thành động thủ.
"Dương tướng quân. . . . . Nhị ca ta đã phạm lỗi gì?" Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi còn gọi hắn là nhị ca hả? Hắn còn mặt mũi làm nhị ca của ngươi sao?" Dương Thành tức giận nói.
Hắn tiến tới kéo Trì Kính Dao sang một bên, nói: "Cách xa hắn một chút!"
Trì Kính Dao nhìn qua Bùi Dã, lại nhìn qua Dương Thành, nhất thời đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Bùi Dã đã. . . . . . khai thật với Dương Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro