Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Ta đối xử như...

Lâm Bất Hoan

2024-09-25 10:50:23

Đại Lão nhìn qua chiếc ghế gập gãy dưới đấy, lập tức nhảy khỏi chiếc ghế của mình.

Nó duỗi tay gõ vài cái lên ghế, xác định ghế của mình vẫn rất chắc chắn mới yên tâm ngồi lại.

"Khịt khịt." Sau khi nó ngồi lại, bỗng nghĩ tới gì đó, vội nhìn qua Trì Kính Dao vào Bùi Dã dưới đất, ý là hỏi họ có muốn ngồi hay không? Dường như còn định hiến dâng cái ghế của mình cho người ta.

Lúc này Trì Kính Dao căn bản không có tâm trí để ý tới nó, một tay che miệng mình, vẻ mặt hơi đau đớn.

Mới vừa nãy cậu và Bùi Dã đang hôn môi một cách vụng về, ngã một cú như vậy khiến miệng của cậu đập vào răng của Bùi Dã, cậu không cần nhìn cũng biết nhất định đã bị sứt rồi.

"Bị sứt rồi à?" Bùi Dã duỗi tay kéo cậu lại, hơi lo lắng nói: "Để ta xem thử nào."

Trì Kính Dao bỏ tay che miệng ra, quả nhiên trên môi đã bị một vết sứt rất rõ ràng. Máu chảy ra từ vết thương hơi lan ra, khiến đôi môi mỏng của cậu thêm chút mỹ cảm khác lạ.

"Có đau không?" Ánh mắt Bùi Dã rơi trên môi của thiếu niên, vẻ mặt đau lòng hỏi han.

"Hơi đau chút." Thiếu niên ấm ức nói.

Bùi Dã duỗi tay nắm cằm thiếu niên ghé sát vào xem thử, vẻ mặt nhìn có vẻ rất áy náy.

Giờ phút này hai người cách nhau quá gần, Trì Kính Dao không khỏi nghĩ tới cảnh ngã vừa nãy, thật ra không thấy chán nản lắm, ngược lại thấy hơi ngượng.

Đây là lần đầu tiên cậu và Bùi Dã chính thức hôn môi, cảm giác đó thật ra còn khá tốt.

Nhưng khúc sau có hơi thảm, ngã sấp xuống còn chưa nói, cậu lại còn không cẩn thận làm môi bị sứt.

Chín bỏ làm mười, vết thương trên môi của cậu cứ coi như là Bùi Dã cắn đi. . . . . .

Thiếu niên nghĩ tới đây, mặt nhất thời đỏ lên, rúc đầu vào vai của Bùi Dã.

Bùi Dã còn tưởng cậu lại lạnh, liền cởi ngoại bào bọc người lại ôm vào lòng.

Mưa bên ngoài ngày càng lớn, không hề có xu hướng ngừng lại.

Xem ra hôm nay hai người không thể đi tiếp được, chỉ có thể chấp nhận qua đêm ở đây thôi.

"Đệ ở trong phòng đợi ta một chút, ta đi xung quanh xem thử có gì sưởi ấm không." Bùi Dã nói với Trì Kính Dao.

Cuối hạ nơi biên thành vốn khá mát mẻ, mấy ngày trước oi bức dị thường là bởi trận mưa này nghẹn lại quá lâu.

Giờ trời đã mưa, thời tiết bỗng chốc chuyển lạnh, đoán chừng trời vào đêm sẽ còn lạnh hơn.

Bùi Dã dứt lời định cởi ngoại bào của mình ra đắp thêm cho thiếu niên.

"Nhị ca. . . . ." Trì Kính Dao ôm Bùi Dã không buông, nói: "Đừng đi."

Hiện giờ sắc trời đã dần tối, trong phòng càng tối hơn.

Bùi Dã tưởng cậu sợ tối, liền an ủi: "Tạm thời để Đại Lão ở cùng đệ, ta đi tìm xem có nến hay đèn gì không, nếu không đêm nay chúng ta phải lần mò trong bóng tối mất."

"Bên ngoài mưa lớn, huynh ra ngoài sẽ bị ướt hết ngay." Trì Kính Dao nói: "Nếu huynh cảm lạnh, ta phải làm sao đây?"

Bùi Dã nghe vậy nhíu mày, kiên trì nói: "Ta không sao đâu, đệ yên tâm."

"Vết thương của huynh vẫn chưa khỏi hẳn đâu." Trì Kính Dao nói: "Ta không cho huynh đi."

Thấy Bùi Dã còn đang do dự, thiếu niên duỗi tay che mắt hắn lại, sau đó lấy ra từ không gian cất trữ một cây nến.

Nếu là ngày trước, cậu còn có thể giả vờ lấy ra từ trong hành lý, nhưng lần này là Bùi Dã sắp xếp hành lý, cậu bớt phải tốn công giả vờ.

"Nhị ca, huynh có ống mồi lửa không?" Trì Kính Dao hỏi.

Bùi Dã nhìn chằm chằm cây nến trong tay thiếu niên, vội tìm ống mồi lửa đốt sáng cây nến, cũng tìm chỗ thích hợp để đặt cây nến. Đợi sau khi hắn xoay người lại, thấy trong tay đối phương lại có thêm một tấm chăn mỏng.

Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã, ánh mắt hơi căng thẳng, có lẽ đang sợ Bùi Dã truy hỏi.

Mặc dù cậu từng diễn mấy màn ảo thuật kiểu này trước mặt Bùi Dã không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn thấy hơi chột dạ.

Cũng may Bùi Dã chỉ sững sờ một chút, rồi sau đó liền tiến tới lấy tấm chăn mỏng, bọc quanh người cậu.

Trong lòng Trì Kính Dao thấy khá lo lắng, cậu nghĩ rằng Bùi Dã nhất định rất kinh ngạc, nhưng luôn nhịn không truy hỏi cậu về căn nguyên của mấy thứ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đệ. . . . . ." Bùi Dã ôm lấy thiếu niên, đắn đo một lúc lâu rồi mới hỏi: "Còn có thứ gì khác không?"

Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: "Cái gì. . . . . . khác?"

Bùi Dã nghĩ nghĩ, nói: "Đêm nay chúng ta phải ngủ lại ở đây, đệ có trò ảo thuật nào khác thì cứ dùng, không cần lo ta cảm thấy kinh ngạc. Ta từng thấy đệ biến ra một trăm quả trứng rồi, cho nên ở trước mặt ta đệ không cần phải kiêng dè điều gì hết."

Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Trong không gian cất trữ của cậu đúng thật là đang dự trữ không ít đồ vật.

Chẳng qua là phần lớn thời điểm sợ bị người khác nghi ngờ, cho nên cậu không thể sử dụng quá nhiều.

Hiện giờ nếu Bùi Dã đã nói như vậy, cậu cũng không phải kiêng dè gì nữa.

"Nhị ca huynh xoay người qua chỗ khác đi, đừng nhìn." Trì Kính Dao đẩy hắn ra, bảo hắn đứng quay mặt về phía cửa, sau đó lấy ra tấm đệm mềm và khăn trải giường từ trong không gian cất trữ. Trước đó, cậu thậm chí còn lấy chổi quét tấm ván giường đầy bụi.

"Tốt rồi." Sau khi Trì Kính Dao chuẩn bị xong, nói với Bùi Dã.

Bùi Dã xoay người lại nhìn, liền thấy trên chiếc giường vốn trống không, hiện giờ đã đầy đủ chăn đệm, thậm chí còn có một cái gối đầu.

Bùi Dã: . . . . . .

"Khịt khịt!" Đại Lão thấy thế có hơi hưng phấn, chạy tới bên giường vỗ vỗ chăn.

Trì Kính Dao bế nó lên giường, lau chân cho nói rồi mới đặt nó xuống.

"Dọa huynh sợ rồi hả?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không. . . . . không có." Bùi Dã vội đáp.

Bùi Dã ngoài miệng nói không có, nhưng Trì Kính Dao cảm giác hắn ít nhiều vẫn thấy hơi kinh ngạc.

Dù sao, lần trước Trì Kính Dao biến ra nhiều trứng như vậy cũng không phải làm trò trước mặt Bùi Dã.

Nhưng lần này lại khác, cậu ở trước mặt Bùi Dã biến ra một đống đồ như vậy.

Bùi Dã để thiếu niên ngồi lên giường, bản thân lấy trong bọc hành lý ra lương khô và túi nước.

Trì Kính Dao lấy túi nước uống một ngụm, nói với Bùi Dã: "Nhị ca, huynh không cảm thấy rất kỳ lạ sao?"

Bùi Dã đưa lương khô cho cậu, nói: "Vẫn ổn, đã quen từ lâu rồi."

Lần trước ở trại quân sự, lúc Trì Kính Dao biến ra trăm quả trước, hai người đã từng nói về vấn đề này.

Những năm gần đây, Bùi Dã đã sớm quen với những trò ảo thuật của Trì Kính Dao, mặc dù trong lòng hắn hơi hoang mang, nhưng phần hoang mang này cũng không làm hắn bối rối. Hắn có thể khiến bản thân thản nhiên chấp nhận hết thảy, biến chuyện này thành bí mật nhỏ duy nhất của Trì Kính Dao.

"Ta không thể nói cho huynh biết ta biến ra như thế nào, nhưng huynh có thể hỏi ta chuyện khác." Trì Kính Dao nói.

Cậu có thể cảm nhận được trong lòng Bùi Dã đang có chút nghi vấn, nhưng vì kiêng dè lời cậu nói lúc trước nếu đối phương hỏi là cậu sẽ gặp xui, cho nên chưa từng hỏi gì hết.

Bùi Dã nghe vậy còn nghiêm túc nghĩ ngợi, lúc sau nói hỏi: "Chuyện này. . . . . ý ta là trò ảo thuật của đệ, có gây hại tới đệ hay không?"

"Không có." Trì Kính Dao nói: "Trò ảo thuật này không phải biến ra đồ vật từ hư không, có một vài đồ vật này kia là do ra dùng phương pháp đặc biệt để bảo quản, đợi tới thời điểm cần dùng sẽ lấy ra. Huynh nhìn cái chăn này xem, là của mẫu thân may cho ta đó, còn cả chiếc tấm chăn mỏng này nữa, cũng là của bà ấy làm cho ta."

Bùi Dã nghe vậy kéo tấm chăn mỏng trên người thiếu niên nhìn qua, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

"Có một vài đồ vật xem như là trao đổi đi." Trì Kính Dao lại nói: "Ví dụ như trứng và kẹo đường các thứ. . . . . Giống như trước đây huynh săn thú, săn được có thể lấy da đi đổi bạc, sau đó bạc có thể đi mua bánh bao."

Bùi Dã nghe vậy gật gật đầu, đại khái hiểu được ý của thiếu niên nói.

"Đệ còn nhớ rõ cuốn thoại bản kia không?" Bùi Dã hỏi.

"Là cuốn. . . . . nam thê ngoan ngoãn. . . . ."

"Không phải cuốn đó!" Bùi Dã vội cắt lời cậu: "Là cuốn ngày trước ta từng đọc cho đệ nghe đấy."

Trì Kính Dao nhớ ra, nói: "Là cuốn hồ lý gì đó sao?"

"Ừm." Bùi Dã nói: "Ta nghĩ là. . . . . . một ngày nào đó đệ sẽ không đột nhiên biến mất giống hồ lý đó, đúng không?"

Hắn hỏi câu này thoạt nhìn cực kỳ căng thẳng, rõ ràng trước đó hắn đã không ngừng trộm nghĩ tới vấn đề này. Chỉ là do kiêng kị nên không dám hỏi Trì Kính Dao. Nếu hôm nay không nhờ vào thời cơ này mà hỏi, có lẽ hắn chỉ có thể tiếp tục giấu vấn đề này ở trong lòng.

"Sẽ không đâu." Trì Kính Dao vội đáp, nhưng cậu vừa dứt lời lại cũng thấy hơi đắn đo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Theo quy tắc của hệ thống, cậu chỉ cần thay đổi vận mệnh của mình trong nguyên tác là xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nói như vậy, cậu hẳn là đã hoàn toàn có được tư cách sống sót tại thế giới này rồi.

Nhưng không biết vì sao, hiện giờ chiến sự đã xong, theo lý thì cậu cũng xem như đã tháy đổi được vận mệnh trong nguyên tác, nhưng hệ thống vẫn không xuất hiện để thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ chính.

Trước đây cậu từng nghi ngờ, có lẽ phải đợi cậu tích lũy đủ 100000 điểm hành nghề y thì mới được thông báo sao?

Trong khoảng thời gian cậu ở biên thành này cậu lại tích thêm được gần 30000 điểm tích lũy hành nghề y nữa, bây giờ chỉ cách mục tiêu 100000 điểm tích lũy chưa tới 20000 điểm nữa, chỉ cần cậu tiếp tục cố gắng, góp đủ số điểm tích lũy còn lại, có lẽ sẽ có đáp án.

"Có vấn đề gì sao?" Bùi Dã thấy vẻ mặt cậu trầm tư, nhất thời thấy hơi căng thẳng.

"Chắc không sao đâu." Trì Kính Dao đáp: "Nhất định sẽ không sao hết."

Lúc cậu nói lời này cũng lại thấy không chắc chắn. Thực ra, bản thân cậu cũng không không chắc liệu suy đoán này có đúng hay không, chỉ hy vọng mọi việc sẽ diễn ra theo suy đoán của cậu, đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.

Đêm đó, Trì Kính Dao hơi mất ngủ.

Bùi Dã tất nhiên cũng không ngủ được, đêm nay khi thiếu niên trả lời vấn đề kia của hắn đã lộ vẻ chần chừ, khiến hắn rất bất an.

Hắn nhạy bén cảm nhận được vấn đề này dường như cũng làm Trì Kính Dao bận tâm.

Hơn nữa nguyên nhân trong chuyện này có lẽ đối phương không thể giải thích với hắn.

"Nhị ca, huynh ngủ chưa?" Trì Kính Dao nhỏ giọng hỏi.

"Chưa." Bùi Dã vỗ nhẹ lên lưng cậu, hỏi: "Không ngủ được hả?"

"Ừm." Trì Kính Dao rúc đầu vào vai hắn, giọng buồn buồn nói: "Sao huynh lại không ngủ được?"

Bùi Dã ngẩn ra, không muốn tiếp tục nói về vấn đề trước đó, tiện miệng nói: "Ta đang nghĩ tới chuyện hôm nay. . . . . Ta làm như vậy với đệ, đệ có giận không?" Hắn đang nói tới chuyện mình hôn thiếu niên.

"Sao ta phải giận chứ?" Trì Kính Dao hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn hỏi.

"Ta sợ đệ cảm thấy. . . . . ta đang khi dễ đệ." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao nghe vậy rất kinh ngạc, vội hỏi: "Sao huynh lại nghĩ như vậy?"

"Đệ thật sự không giận sao?" Bùi Dã hỏi.

"Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Bùi Dã nói: "Ta thích huynh, huynh làm vậy ta chỉ thấy vui sướng thôi, sao ta lại tức giận với huynh được?"

Bùi Dã nghe vậy hai mắt sáng lên, cũng ngồi dậy.

Hắn nắm lấy tay thiếu niên, dường như muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

Trước giờ hắn chưa từng thích ai, có thể nói là dốt đặc cán mai với chuyện này, cách "học tập" duy nhất có lẽ chỉ thông qua thoại bản. Nhưng một số diễn tả trong thoại bản lại khiến hắn thấy rất nhiều mâu thuẫn, những mâu thuẫn đó khiến bản thân hắn luôn nghĩ mãi không thông.

Ví dụ như, hắn thường xuyên thấy trong thoại bản ví một số hành động thân mật là "khi dễ".

Mà bên bị khi dễ, bất kể là nam hay nữ thường xe khóc hoặc kháng cự ở mức độ khác, thậm chí sẽ tức giận không thèm để ý tới người ta.

Đáng sợ hơn là hắn còn thấy những mô tả người bị khi dễ sẽ bị thương.

Dường như hành động thân mật nào cũng sẽ gắn với tổn thương và đau đớn ở một mức độ nhất định. . . . . .

"Nhị ca?" Trì Kính Dao thấy sắc mặt hắn rất phức tạp, nhịn không được hỏi: "Không phải huynh nghe ai nói gì đấy chứ?"

"Không có. . . . ." Bùi Dã vội che giấu cảm xúc, nói: "Ta đối xử như vậy với đệ, đệ thật sự không giận chút nào sao?"

Trì Kính Dao bị hắn hỏi thẳng như vậy, tai không khỏi đỏ lên, gật gật đầu.

Bùi Dã nghe vậy dường như rất vui sướng.

Hắn kéo thiếu niên tới gần hơn chút, nhịn không được lại muốn tiến tới hôn đối phương một cái.

Trì Kính Dao duỗi tay đẩy người hắn ra, nói: "Nhị ca, miệng ta vẫn còn đau lắm."

Bùi Dã: . . . . . .

Đều do hắn, mới lần đầu tiên đã khiến người ta bị thương rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Số ký tự: 0