Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Bạn Cùng Trường
2024-10-26 17:14:34
Thẩm Dật nhìn đám người đến gần, sắc mặt có chút không vui, những người này thường ngày ở trường hay châm chọc, chế giễu và hạ thấp cậu.
Vì không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình, dù bị họ xúc phạm hay nhục mạ thế nào đi nữa thì Thẩm Dật cũng luôn im lặng không đáp lại.
Do đó, họ ngày càng ngang tàng hơn, cứ mỗi lần gặp cậu lại có thói quen buông lời mỉa mai.
Thẩm Dật nhìn vào tên cầm đầu, lạnh lùng nói: "Triệu Thiên Tứ, tôi khuyên cậu nên cẩn trọng lời nói đi, nếu không, sớm muộn gì cái miệng đó cũng sẽ gây họa cho cậu thôi."
Thẩm Dật chỉ cảm thấy Triệu Thiên Tứ quá ngạo mạn, nhưng ngoài cậu ta ra còn có nhiều người khác mạnh hơn, thậm chí còn có những nhân vật quyền lực từ nơi khác.
Nhà họ Triệu quả thật có quyền thế trong cái thị trấn nhỏ này nhưng không phải là không có những gia tộc hay nhân vật có thể trừng trị được sự ngông cuồng của cậu ta.
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Triệu Thiên Tứ phải trả giá.
Lam Viên liếc nhìn Thẩm Dật, thầm nghĩ câu này của cậu thật sự rất đúng, vừa rồi cô đã thử dùng Thiên Cơ Bàn để kiểm nghiệm chức năng, sau khi ấn chú xem tướng, cô nhìn thấy toàn bộ cuộc đời của Triệu Thiên Tứ.
Dù sinh ra trong gia đình giàu có nhưng vận mệnh của cậu ta không mấy tốt đẹp.
Còn trẻ đã bị tàn phế, cả đời sau đó phải ngồi trên xe lăn, nguyên nhân khiến cậu ta rơi vào tình cảnh đó cũng chính là vì cái miệng độc địa này cộng thêm người bạn bên cạnh.
Triệu Thiên Tứ nghe thấy lời Thẩm Dật như nghe phải chuyện cười liền cười lớn: "Ha ha, Thẩm Dật, cậu đúng là buồn cười thật, tôi cần cậu lo à?"
Lúc này, Lam Viên cất lời: "Cậu em, muốn xem bói không? Mệnh của cậu có một kiếp nạn rất lớn sẽ thay đổi cả cuộc đời, nếu cậu muốn tránh có thể tìm tôi."
Mặc dù vận mệnh của Triệu Thiên Tứ không tốt nhưng đường tài vận của cậu ta lại khá thuận lợi, gia đình giàu có, dù sau này không thể đi lại nhưng cậu ta cũng không thiếu tiền.
Do đó, Lam Viên quyết định giúp cậu ta, tất nhiên không thể thiếu thù lao.
Lúc này,Triệu Thiên Tứ mới chú ý đến Lam Viên, vừa nhìn thấy cô, cậu ta liền sững sờ trước vẻ đẹp của cô, những lời định buông ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng không thốt nên lời.
"Cô... cô là ai?" Triệu Thiên Tứ thay đổi giọng điệu, cảm thấy không thể lớn tiếng trước một người đẹp như vậy.
Lam Viên mỉm cười: "Tôi là chị của Thẩm Dật, các cậu là bạn học phải không?"
Triệu Thiên Tứ gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn học, hóa ra Thẩm Dật còn có một cô chị xinh đẹp như vậy, chúng tôi chưa từng biết đấy."
Triệu Thiên Tứ cảm thấy ghen tỵ, tại sao Thẩm Dật lại có một người chị đẹp như vậy, nhà cậu ta chỉ có mỗi mình cậu ta mà không có anh chị em gì cả.
Thẩm Dật thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chị mình, mặt lập tức trở nên lạnh lùng: "Chúng tôi sắp ăn rồi, Triệu Thiên Tứ, làm phiền người khác khi ăn là rất bất lịch sự đấy."
Triệu Thiên Tứ bĩu môi, cậu ta chưa bao giờ lịch sự cả, nhưng cậu ta không dám vô lễ khi đứng trước mặt Lam Viên bèn nở một nụ cười nhỏ và nói: "Hay là chúng ta cùng ăn nhé, tôi mời. À đúng rồi, chị Thẩm, vừa rồi chị nói xem bói là sao thế? Tôi rất tò mò đấy."
Thẩm Dật định đuổi họ đi nhưng Lam Viên mỉm cười đáp: "Ý tôi là như thế đấy, tôi là một huyền sư, bói toán, xem phong thủy nhà cửa, trừ tà diệt ma tôi đều làm được."
Triệu Thiên Tứ kinh ngạc: "Chị Thẩm, chị đang đùa tôi đấy à?"
Vừa nghe Lam Viên nói xong, ba cậu bạn đi cùng Triệu Thiên Tứ không nhịn được cười lớn, một trong số họ nói: "Nghe như mấy ông thầy bói lang băm ấy nhỉ."
Triệu Thiên Tứ không vui liếc nhìn cậu bạn, lập tức khiến cậu ta im bặt.
Lam Viên bình tĩnh nói: "Tôi chưa bao giờ đùa giỡn."
Triệu Thiên Tứ hơi tiếc nuối, một người chị xinh đẹp như thế sao lại là một kẻ lừa đảo chứ!
"Được thôi, vậy chị Thẩm nói thử về nhà tôi xem nào."
Lam Viên hiểu ý của cậu ta, mỉm cười rồi nói: "Nhà cậu có tổng cộng năm người, ông bà nội, bố mẹ và cậu."
Triệu Thiên Tứ thấy điều này quá đơn giản.
Đang định nói gì đó khó hơn thì Lam Viên tiếp tục: "Tối nay cậu sẽ gặp tai nạn máu chảy, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu."
Vì không quá nghiêm trọng nên Lam Viên cũng chẳng buồn quan tâm, ngay cả khi nó nghiêm trọng, nếu cậu ta không mời cô, cô cũng sẽ không ra tay vì điều đó chẳng liên quan gì đến cô cả.
Triệu Thiên Tứ không tin, cười nói: "Chị nói vậy làm tôi tò mò thật đấy, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ bị thương cả!"
Cái tên Triệu Thiên Tứ là do ông nội cậu ta đặt với ý nghĩa là món quà trời ban.
Bởi vì nhà họ Triệu khó sinh con, vợ chồng họ phải chờ hơn năm, sáu năm mới sinh được một đứa con trai, sau đó họ không có thêm con nữa, vì vậy Triệu Thiên Tứ từ nhỏ đã được cưng chiều, tính cách ngạo mạn, kiêu căng, lười biếng.
Điểm tốt duy nhất của cậu ta có lẽ là không phải người xấu, chỉ là cái miệng nói chuyện khó nghe và EQ quá thấp.
Vì không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình, dù bị họ xúc phạm hay nhục mạ thế nào đi nữa thì Thẩm Dật cũng luôn im lặng không đáp lại.
Do đó, họ ngày càng ngang tàng hơn, cứ mỗi lần gặp cậu lại có thói quen buông lời mỉa mai.
Thẩm Dật nhìn vào tên cầm đầu, lạnh lùng nói: "Triệu Thiên Tứ, tôi khuyên cậu nên cẩn trọng lời nói đi, nếu không, sớm muộn gì cái miệng đó cũng sẽ gây họa cho cậu thôi."
Thẩm Dật chỉ cảm thấy Triệu Thiên Tứ quá ngạo mạn, nhưng ngoài cậu ta ra còn có nhiều người khác mạnh hơn, thậm chí còn có những nhân vật quyền lực từ nơi khác.
Nhà họ Triệu quả thật có quyền thế trong cái thị trấn nhỏ này nhưng không phải là không có những gia tộc hay nhân vật có thể trừng trị được sự ngông cuồng của cậu ta.
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Triệu Thiên Tứ phải trả giá.
Lam Viên liếc nhìn Thẩm Dật, thầm nghĩ câu này của cậu thật sự rất đúng, vừa rồi cô đã thử dùng Thiên Cơ Bàn để kiểm nghiệm chức năng, sau khi ấn chú xem tướng, cô nhìn thấy toàn bộ cuộc đời của Triệu Thiên Tứ.
Dù sinh ra trong gia đình giàu có nhưng vận mệnh của cậu ta không mấy tốt đẹp.
Còn trẻ đã bị tàn phế, cả đời sau đó phải ngồi trên xe lăn, nguyên nhân khiến cậu ta rơi vào tình cảnh đó cũng chính là vì cái miệng độc địa này cộng thêm người bạn bên cạnh.
Triệu Thiên Tứ nghe thấy lời Thẩm Dật như nghe phải chuyện cười liền cười lớn: "Ha ha, Thẩm Dật, cậu đúng là buồn cười thật, tôi cần cậu lo à?"
Lúc này, Lam Viên cất lời: "Cậu em, muốn xem bói không? Mệnh của cậu có một kiếp nạn rất lớn sẽ thay đổi cả cuộc đời, nếu cậu muốn tránh có thể tìm tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù vận mệnh của Triệu Thiên Tứ không tốt nhưng đường tài vận của cậu ta lại khá thuận lợi, gia đình giàu có, dù sau này không thể đi lại nhưng cậu ta cũng không thiếu tiền.
Do đó, Lam Viên quyết định giúp cậu ta, tất nhiên không thể thiếu thù lao.
Lúc này,Triệu Thiên Tứ mới chú ý đến Lam Viên, vừa nhìn thấy cô, cậu ta liền sững sờ trước vẻ đẹp của cô, những lời định buông ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng không thốt nên lời.
"Cô... cô là ai?" Triệu Thiên Tứ thay đổi giọng điệu, cảm thấy không thể lớn tiếng trước một người đẹp như vậy.
Lam Viên mỉm cười: "Tôi là chị của Thẩm Dật, các cậu là bạn học phải không?"
Triệu Thiên Tứ gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn học, hóa ra Thẩm Dật còn có một cô chị xinh đẹp như vậy, chúng tôi chưa từng biết đấy."
Triệu Thiên Tứ cảm thấy ghen tỵ, tại sao Thẩm Dật lại có một người chị đẹp như vậy, nhà cậu ta chỉ có mỗi mình cậu ta mà không có anh chị em gì cả.
Thẩm Dật thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chị mình, mặt lập tức trở nên lạnh lùng: "Chúng tôi sắp ăn rồi, Triệu Thiên Tứ, làm phiền người khác khi ăn là rất bất lịch sự đấy."
Triệu Thiên Tứ bĩu môi, cậu ta chưa bao giờ lịch sự cả, nhưng cậu ta không dám vô lễ khi đứng trước mặt Lam Viên bèn nở một nụ cười nhỏ và nói: "Hay là chúng ta cùng ăn nhé, tôi mời. À đúng rồi, chị Thẩm, vừa rồi chị nói xem bói là sao thế? Tôi rất tò mò đấy."
Thẩm Dật định đuổi họ đi nhưng Lam Viên mỉm cười đáp: "Ý tôi là như thế đấy, tôi là một huyền sư, bói toán, xem phong thủy nhà cửa, trừ tà diệt ma tôi đều làm được."
Triệu Thiên Tứ kinh ngạc: "Chị Thẩm, chị đang đùa tôi đấy à?"
Vừa nghe Lam Viên nói xong, ba cậu bạn đi cùng Triệu Thiên Tứ không nhịn được cười lớn, một trong số họ nói: "Nghe như mấy ông thầy bói lang băm ấy nhỉ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thiên Tứ không vui liếc nhìn cậu bạn, lập tức khiến cậu ta im bặt.
Lam Viên bình tĩnh nói: "Tôi chưa bao giờ đùa giỡn."
Triệu Thiên Tứ hơi tiếc nuối, một người chị xinh đẹp như thế sao lại là một kẻ lừa đảo chứ!
"Được thôi, vậy chị Thẩm nói thử về nhà tôi xem nào."
Lam Viên hiểu ý của cậu ta, mỉm cười rồi nói: "Nhà cậu có tổng cộng năm người, ông bà nội, bố mẹ và cậu."
Triệu Thiên Tứ thấy điều này quá đơn giản.
Đang định nói gì đó khó hơn thì Lam Viên tiếp tục: "Tối nay cậu sẽ gặp tai nạn máu chảy, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu."
Vì không quá nghiêm trọng nên Lam Viên cũng chẳng buồn quan tâm, ngay cả khi nó nghiêm trọng, nếu cậu ta không mời cô, cô cũng sẽ không ra tay vì điều đó chẳng liên quan gì đến cô cả.
Triệu Thiên Tứ không tin, cười nói: "Chị nói vậy làm tôi tò mò thật đấy, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ bị thương cả!"
Cái tên Triệu Thiên Tứ là do ông nội cậu ta đặt với ý nghĩa là món quà trời ban.
Bởi vì nhà họ Triệu khó sinh con, vợ chồng họ phải chờ hơn năm, sáu năm mới sinh được một đứa con trai, sau đó họ không có thêm con nữa, vì vậy Triệu Thiên Tứ từ nhỏ đã được cưng chiều, tính cách ngạo mạn, kiêu căng, lười biếng.
Điểm tốt duy nhất của cậu ta có lẽ là không phải người xấu, chỉ là cái miệng nói chuyện khó nghe và EQ quá thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro