Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Bất Lực Với Bà...
2024-10-26 17:14:34
“Bà nội, bà lại muốn làm gì đây? Đến nhà tôi gây chuyện à? Tôi tự sửa nhà của mình, dùng tiền tự mình kiếm được mà bà cũng ghen tị sao?”
“Bậy bạ, nhà của mày? Tiền của mày? Ha! Thật là buồn cười, mày là người ngoài, đây sao có thể tính là nhà của mày, tiền của mày được, đó là tiền con trai tao đổi mạng mà có, liên quan gì đến cái thứ vứt đi như mày chứ.”
“Mẹ! Đủ rồi, đừng có ăn nói lung tung trước mặt con cái. A Viên là con gái con, sau này nếu mẹ còn như vậy nữa thì đừng trách con không nhận mẹ là mẹ nữa.”
Lời của bà cụ Thẩm khiến mẹ Thẩm rất tức giận, bà cẩn thận liếc nhìn con gái, thấy cô không có biểu hiện gì buồn bã mới yên tâm.
Bà cụ Thẩm tức đến phát điên, tiền thì bị tiêu xài, giờ đến cả đứa con dâu yếu đuối vô dụng cũng dám lớn tiếng với bà ta, đúng là trời sập rồi.
“Bà nội, chị con mãi mãi là chị con, là con gái của bố mẹ con, sau này nếu bà còn nói như vậy đừng trách con không coi bà là bà nội nữa, giữa bà và chị, con mãi mãi chọn chị.”
Thấy họ đều bảo vệ một người ngoài như Lâm Viên, bà cụ Thẩm tức điên.
“Tiểu Dật, bà mới là bà nội của con, là bà nội ruột.”
Thẩm Dật bày ra vẻ mặt không quan tâm, trên đời này ngoài mẹ và chị gái ra, cậu chẳng quan tâm ai khác, bà nội gì chứ, chỉ biết luôn bắt nạt mẹ cậu, khi bố còn sống thì bà chỉ biết đòi tiền, chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống hay sức khỏe của bố.
Một người bà như vậy, cậu không cần.
“Bà nội, hôm nay bà đến có việc gì không? Nếu không có việc gì thì đừng làm phiền gia đình cháu ăn sáng nữa, tất nhiên nếu bà muốn ăn thì cũng có thể ở lại cùng ăn.”
Lâm Viên nhàn nhạt nói, chẳng hề để bà cụ Thẩm vào mắt, dáng vẻ ung dung ấy khiến bà ta tức giận vô cùng.
“Tôi chỉ muốn hỏi mấy người, chẳng phải nói dùng tiền để chữa bệnh sao? Sao giờ lại đi sửa sang nhà cửa rồi? Bố mày mà biết mấy người phung phí số tiền mà ông ấy đổi mạng có được không biết sẽ đau lòng thế nào đâu.”
Lâm Viên biết bà lão này vẫn còn nhắm đến số tiền đó, cô lấy điện thoại ra tìm đến thông tin số dư năm trăm nghìn tệ đưa cho bà ta xem.
“Bà nội đừng la lối nữa, tiền của bố tôi vẫn còn đây, vài ngày nữa tôi sẽ dùng số tiền này đưa mẹ đến bệnh viện lớn ở Kinh đô để phẫu thuật, không biết có đủ không, bà nội có thể cho tôi mượn thêm một ít được không?”
Lam Viên đưa điện thoại đến trước mặt bà cụ Thẩm, cô cho bà ta xem chỉ vì lười đôi co, lãng phí thời gian cãi nhau.
Bà cụ Thẩm nhìn thấy số dư hiển thị trên điện thoại thì mới yên tâm, nhưng vừa nghe đến lời của Lam Viên, bà ta lập tức châm biếm:
“Mượn tiền của tao? Mày có bị sao không? Một sinh viên đại học đàng hoàng, học bao nhiêu năm mà không kiếm được tiền, tao là bà lão thì có tiền chắc?”
Giọng điệu của bà cụ Thẩm đầy châm chọc, mặt mày khinh miệt.
“Bố mẹ mày coi mày như bảo bối, cho mày học hành bao nhiêu năm trời, tao nói thật, mau gả đi còn hơn, có thể kiếm ít tiền sính lễ, nếu mày thật sự có hiếu thì mau chóng tìm người mà lấy đi, lấy tiền sính lễ cho mẹ mày chữa bệnh, cho em trai mày đi học, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Lam Viên nghĩ rằng có lẽ ông trời không muốn cô sống yên ổn trên đời này nên mới sắp đặt cho cô một người bà nội cực phẩm như thế này, đánh không được, mắng cũng không xong, dù bà ta có càm ràm phiền phức đến đâu, cô cũng chỉ có thể chịu đựng, thật là bất lực.
“Mẹ, chuyện của chúng con mẹ không cần lo nữa, A Viên có suy nghĩ của nó, nếu mẹ không còn chuyện gì khác thì về đi!”
Mẹ Thẩm liền mở miệng đuổi người, dáng vẻ của bà thực sự đã thay đổi, không còn cúi đầu nhẫn nhịn để người khác ức hiếp nữa.
Bà cụ Thẩm trong lòng chỉ lo lắng số tiền đó, thêm nữa thấy nhà họ ở tốt như vậy thì nổi lòng đố kỵ, không nhịn được mà tìm cách gây sự, bà ta khó chịu thì cũng không muốn để cho Lam Viên và mẹ con cô sống dễ chịu.
Thế nhưng bà ta cũng chỉ có thể đến gây chuyện nói những lời cay nghiệt, chọc tức người khác mà thôi, quan trọng là vì bà ta là người lớn, là bề trên nên Lam Viên không thể làm gì được bà ta.
Bà cụ Thẩm không chịu đi, bà ta ngồi xuống bàn ăn: "Tôi đúng là đói rồi, bữa sáng này thật phong phú! Không định cho tôi bát đũa sao?"
Thấy bà cụ Thẩm cố tình dây dưa, Lam Viên bất lực quay người về phòng ngủ của mình.
Cô chẳng buồn để ý đến bà ta nữa.
Thẩm Dật nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi! Con ở lại ăn với bà."
Mẹ Thẩm gật đầu nghe lời về phòng ngủ, bà biết trong nhà này chỉ có đứa cháu trai Thẩm Dật này mới là người mà bà cụ Thẩm miễn cưỡng quan tâm.
Những người khác khi ở trước mặt bà ta chỉ có thể bị ức hiếp.
Thẩm Dật mỉm cười nói: "Bà nội thích ăn món nào cứ tự nhiên, có cần con gắp cho không?"
Bà cụ Thẩm thấy hai người mà bà ghét nhất đã đi rồi, chỉ còn lại một mình Thẩm Dật ngồi với mình, bỗng thấy không thú vị, bà ta đặt đũa xuống bàn rồi lập tức rời đi.
Chu Xuân Hoa vội vàng đi theo, suốt cả buổi bà ta cứ như người vô hình không nói một lời, cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.
Giờ đây, bà ta cảm thấy sợ hãi mỗi khi gặp Lam Viên, càng gặp Lam Viên nhiều lần, bà ta càng nhận ra sự khác biệt và thay đổi của cô.
Điều đó khiến bà ta không dám chọc giận Lam Viên nữa, chỉ dám đi theo bà cụ Thẩm quan sát mọi thứ.
Sau khi bà cụ Thẩm tức giận trở về, bà ta lập tức triệu tập mọi người trong gia đình để bàn cách lấy lại số tiền năm trăm nghìn đó.
Có người nói nên trộm về, có người nói nên uy hiếp Lam Viên giao ra, có người nói nên đe dọa Lâm Tố Lan để lấy lại số tiền, còn có người đề nghị nhanh chóng tìm người mai mối gả Lam Viên đi sau đó dùng điều này để khống chế Lâm Tố Lan và Thẩm Dật.
Trong các ý kiến đó, chỉ có phương án cuối cùng là được bà cụ Thẩm chấp nhận bà ta lập tức bắt đầu lên kế hoạch.
Ở nhà họ Thẩm, sau khi bà cụ Thẩm đi khỏi, Thẩm Dật thu dọn bát đũa.
Lam Viên bận rộn trong phòng, cô đăng nhập vào mạng Darknet, vừa mở lên đã nhận được rất nhiều tin nhắn, cứ tưởng là người tìm cô để thuê làm việc ai ngờ lại toàn là những lời chửi rủa.
Lam Viên có một thoáng ngơ ngác, cô đâu làm gì mà lại bị chửi như thế chứ?
Xem kỹ lại vài dòng, cô mới hiểu ra ngọn ngành sự việc, hóa ra là vì mọi người cảm thấy phần giới thiệu của cô quá ngạo mạn!
Họ cho rằng cô nói bừa, làm màu gây chú ý, thực tế thì ai có thể giỏi được như vậy? Trên cả darknet này, chỉ có Hác đại sư là có khả năng đó, cũng được mọi người công nhận.
Giờ lại thấy một người mới dám kiêu ngạo trong phần giới thiệu còn tỏ ra mình giỏi hơn cả Hác đại sư, điều đó làm cho mọi người có ấn tượng rất xấu về cô, ào ào kéo đến nhắn tin chửi bới, có người không kiềm chế thì chửi thậm tệ hơn.
“Bậy bạ, nhà của mày? Tiền của mày? Ha! Thật là buồn cười, mày là người ngoài, đây sao có thể tính là nhà của mày, tiền của mày được, đó là tiền con trai tao đổi mạng mà có, liên quan gì đến cái thứ vứt đi như mày chứ.”
“Mẹ! Đủ rồi, đừng có ăn nói lung tung trước mặt con cái. A Viên là con gái con, sau này nếu mẹ còn như vậy nữa thì đừng trách con không nhận mẹ là mẹ nữa.”
Lời của bà cụ Thẩm khiến mẹ Thẩm rất tức giận, bà cẩn thận liếc nhìn con gái, thấy cô không có biểu hiện gì buồn bã mới yên tâm.
Bà cụ Thẩm tức đến phát điên, tiền thì bị tiêu xài, giờ đến cả đứa con dâu yếu đuối vô dụng cũng dám lớn tiếng với bà ta, đúng là trời sập rồi.
“Bà nội, chị con mãi mãi là chị con, là con gái của bố mẹ con, sau này nếu bà còn nói như vậy đừng trách con không coi bà là bà nội nữa, giữa bà và chị, con mãi mãi chọn chị.”
Thấy họ đều bảo vệ một người ngoài như Lâm Viên, bà cụ Thẩm tức điên.
“Tiểu Dật, bà mới là bà nội của con, là bà nội ruột.”
Thẩm Dật bày ra vẻ mặt không quan tâm, trên đời này ngoài mẹ và chị gái ra, cậu chẳng quan tâm ai khác, bà nội gì chứ, chỉ biết luôn bắt nạt mẹ cậu, khi bố còn sống thì bà chỉ biết đòi tiền, chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống hay sức khỏe của bố.
Một người bà như vậy, cậu không cần.
“Bà nội, hôm nay bà đến có việc gì không? Nếu không có việc gì thì đừng làm phiền gia đình cháu ăn sáng nữa, tất nhiên nếu bà muốn ăn thì cũng có thể ở lại cùng ăn.”
Lâm Viên nhàn nhạt nói, chẳng hề để bà cụ Thẩm vào mắt, dáng vẻ ung dung ấy khiến bà ta tức giận vô cùng.
“Tôi chỉ muốn hỏi mấy người, chẳng phải nói dùng tiền để chữa bệnh sao? Sao giờ lại đi sửa sang nhà cửa rồi? Bố mày mà biết mấy người phung phí số tiền mà ông ấy đổi mạng có được không biết sẽ đau lòng thế nào đâu.”
Lâm Viên biết bà lão này vẫn còn nhắm đến số tiền đó, cô lấy điện thoại ra tìm đến thông tin số dư năm trăm nghìn tệ đưa cho bà ta xem.
“Bà nội đừng la lối nữa, tiền của bố tôi vẫn còn đây, vài ngày nữa tôi sẽ dùng số tiền này đưa mẹ đến bệnh viện lớn ở Kinh đô để phẫu thuật, không biết có đủ không, bà nội có thể cho tôi mượn thêm một ít được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Viên đưa điện thoại đến trước mặt bà cụ Thẩm, cô cho bà ta xem chỉ vì lười đôi co, lãng phí thời gian cãi nhau.
Bà cụ Thẩm nhìn thấy số dư hiển thị trên điện thoại thì mới yên tâm, nhưng vừa nghe đến lời của Lam Viên, bà ta lập tức châm biếm:
“Mượn tiền của tao? Mày có bị sao không? Một sinh viên đại học đàng hoàng, học bao nhiêu năm mà không kiếm được tiền, tao là bà lão thì có tiền chắc?”
Giọng điệu của bà cụ Thẩm đầy châm chọc, mặt mày khinh miệt.
“Bố mẹ mày coi mày như bảo bối, cho mày học hành bao nhiêu năm trời, tao nói thật, mau gả đi còn hơn, có thể kiếm ít tiền sính lễ, nếu mày thật sự có hiếu thì mau chóng tìm người mà lấy đi, lấy tiền sính lễ cho mẹ mày chữa bệnh, cho em trai mày đi học, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Lam Viên nghĩ rằng có lẽ ông trời không muốn cô sống yên ổn trên đời này nên mới sắp đặt cho cô một người bà nội cực phẩm như thế này, đánh không được, mắng cũng không xong, dù bà ta có càm ràm phiền phức đến đâu, cô cũng chỉ có thể chịu đựng, thật là bất lực.
“Mẹ, chuyện của chúng con mẹ không cần lo nữa, A Viên có suy nghĩ của nó, nếu mẹ không còn chuyện gì khác thì về đi!”
Mẹ Thẩm liền mở miệng đuổi người, dáng vẻ của bà thực sự đã thay đổi, không còn cúi đầu nhẫn nhịn để người khác ức hiếp nữa.
Bà cụ Thẩm trong lòng chỉ lo lắng số tiền đó, thêm nữa thấy nhà họ ở tốt như vậy thì nổi lòng đố kỵ, không nhịn được mà tìm cách gây sự, bà ta khó chịu thì cũng không muốn để cho Lam Viên và mẹ con cô sống dễ chịu.
Thế nhưng bà ta cũng chỉ có thể đến gây chuyện nói những lời cay nghiệt, chọc tức người khác mà thôi, quan trọng là vì bà ta là người lớn, là bề trên nên Lam Viên không thể làm gì được bà ta.
Bà cụ Thẩm không chịu đi, bà ta ngồi xuống bàn ăn: "Tôi đúng là đói rồi, bữa sáng này thật phong phú! Không định cho tôi bát đũa sao?"
Thấy bà cụ Thẩm cố tình dây dưa, Lam Viên bất lực quay người về phòng ngủ của mình.
Cô chẳng buồn để ý đến bà ta nữa.
Thẩm Dật nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi! Con ở lại ăn với bà."
Mẹ Thẩm gật đầu nghe lời về phòng ngủ, bà biết trong nhà này chỉ có đứa cháu trai Thẩm Dật này mới là người mà bà cụ Thẩm miễn cưỡng quan tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác khi ở trước mặt bà ta chỉ có thể bị ức hiếp.
Thẩm Dật mỉm cười nói: "Bà nội thích ăn món nào cứ tự nhiên, có cần con gắp cho không?"
Bà cụ Thẩm thấy hai người mà bà ghét nhất đã đi rồi, chỉ còn lại một mình Thẩm Dật ngồi với mình, bỗng thấy không thú vị, bà ta đặt đũa xuống bàn rồi lập tức rời đi.
Chu Xuân Hoa vội vàng đi theo, suốt cả buổi bà ta cứ như người vô hình không nói một lời, cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.
Giờ đây, bà ta cảm thấy sợ hãi mỗi khi gặp Lam Viên, càng gặp Lam Viên nhiều lần, bà ta càng nhận ra sự khác biệt và thay đổi của cô.
Điều đó khiến bà ta không dám chọc giận Lam Viên nữa, chỉ dám đi theo bà cụ Thẩm quan sát mọi thứ.
Sau khi bà cụ Thẩm tức giận trở về, bà ta lập tức triệu tập mọi người trong gia đình để bàn cách lấy lại số tiền năm trăm nghìn đó.
Có người nói nên trộm về, có người nói nên uy hiếp Lam Viên giao ra, có người nói nên đe dọa Lâm Tố Lan để lấy lại số tiền, còn có người đề nghị nhanh chóng tìm người mai mối gả Lam Viên đi sau đó dùng điều này để khống chế Lâm Tố Lan và Thẩm Dật.
Trong các ý kiến đó, chỉ có phương án cuối cùng là được bà cụ Thẩm chấp nhận bà ta lập tức bắt đầu lên kế hoạch.
Ở nhà họ Thẩm, sau khi bà cụ Thẩm đi khỏi, Thẩm Dật thu dọn bát đũa.
Lam Viên bận rộn trong phòng, cô đăng nhập vào mạng Darknet, vừa mở lên đã nhận được rất nhiều tin nhắn, cứ tưởng là người tìm cô để thuê làm việc ai ngờ lại toàn là những lời chửi rủa.
Lam Viên có một thoáng ngơ ngác, cô đâu làm gì mà lại bị chửi như thế chứ?
Xem kỹ lại vài dòng, cô mới hiểu ra ngọn ngành sự việc, hóa ra là vì mọi người cảm thấy phần giới thiệu của cô quá ngạo mạn!
Họ cho rằng cô nói bừa, làm màu gây chú ý, thực tế thì ai có thể giỏi được như vậy? Trên cả darknet này, chỉ có Hác đại sư là có khả năng đó, cũng được mọi người công nhận.
Giờ lại thấy một người mới dám kiêu ngạo trong phần giới thiệu còn tỏ ra mình giỏi hơn cả Hác đại sư, điều đó làm cho mọi người có ấn tượng rất xấu về cô, ào ào kéo đến nhắn tin chửi bới, có người không kiềm chế thì chửi thậm tệ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro