Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Kết Cục Của Đứa...
2024-10-26 17:14:34
Chu Mẫn đã tê liệt cảm xúc, quá nhiều sự thật khó chấp nhận dồn đến trong ngày hôm nay nhưng khi nghe đến đây, cô ấy vẫn không khỏi sững sờ hỏi Hứa Thiên Minh: “Cô ấy nói đúng không?”
Lam Viên nhanh chóng nói trước: “Đứa trẻ đó vẫn luôn theo sát cô, cô không biết sao? Nếu không thì bây giờ tôi có thể để cậu bé ra ngoài cho cô gặp mặt, là một bé trai đấy!”
Nghe thấy vậy, Hứa Thiên Minh lập tức hoảng sợ định chối cãi nhưng lời nói nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra.
“Tôi... tôi không cố ý, cái chết của đứa trẻ chỉ là tai nạn, chính người phụ nữ đó đã tự ngã từ cầu thang xuống, không liên quan đến tôi.”
Nghe những lời đó, Chu Mẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ấy không ngờ gã đàn ông này, người mà cô gọi là chồng lại là một con rắn độc như vậy, giết mẹ, giết con, còn việc gì hắn ta không dám làm nữa?
“Hứa Thiên Minh, anh thật đáng sợ, sao anh có thể đáng sợ đến như vậy?”
Chu Mẫn lúc này sợ hãi tột độ với người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhớ lại những khoảnh khắc từng chung sống mà cô không khỏi rùng mình, nếu hắn ta muốn giết cô, điều đó quá dễ dàng.
Nhìn thấy ánh mắt vợ đầy sự sợ hãi, Hứa Thiên Minh đột nhiên trở nên hung tợn: “Em sợ cái gì? Anh chưa bao giờ có ý định làm hại em, em là vợ của anh, anh không bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương em.”
Chu Mẫn không tin: “Vậy còn ba mẹ tôi thì sao? Lần trước anh nói về cái bảo hiểm tốt mà anh đã mua cho họ, bảo rằng có thể phòng tránh tai nạn, phải chăng anh đã lên kế hoạch từ trước, muốn giết họ để lấy tiền bảo hiểm?”
Hứa Thiên Minh biện minh: “Người thụ hưởng ghi tên em chứ không phải anh, có lấy tiền cũng là em lấy, Tiểu Mẫn, chúng ta đã là vợ chồng bao năm, em vẫn không tin anh n sao? Hơn nữa, anh có thiếu tiền đâu, sao em lại không tin anh chứ?”
Đây là lần duy nhất Hứa Thiên Minh có thể viện cớ nên hắn ta cố gắng chối cãi rất mạnh miệng.
Lam Viên thấy hắn ta chết cũng không nhận, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, cô ném một lá bùa nói thật lên đầu Hứa Thiên Minh, hắn ta ngay lập tức mở miệng thú nhận: “Đúng, tôi đúng là muốn họ chết, họ già rồi, sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu, suốt ngày coi thường tôi, khinh miệt tôi, chê bai tôi khắp nơi, họ yêu cô và yêu Tiểu Linh như vậy, hi sinh tính mạng của mình vì hạnh phúc của hai người có gì không đáng? Như thế cả nhà chúng ta sẽ sống tốt hơn.
Còn mẹ tôi, bà ta già quá rồi, lại ăn mặc dơ bẩn không có học vấn, chỉ là một bà lão quê mùa vừa bẩn vừa xấu làm tôi mất mặt, tôi đã là thầy giáo chứ không còn là gã nông dân nữa, tôi phải bám rễ ở thành phố, tôi không muốn người khác biết rằng tôi có một người mẹ già vừa xấu vừa bẩn. Hơn nữa, nhà cô có gia thế, chắc chắn sẽ khinh thường mẹ tôi, tôi chỉ có thể nói rằng bà đã chết nhưng bà lại không chết, vẫn còn cần người chăm sóc khiến bà đau khổ mà tôi cũng đau khổ, thế nên tôi chỉ có thể đưa tiễn bà một đoạn đường thôi.
Tôi đã cõng bà lên núi, đẩy bà xuống vực, như vậy bà đã giải thoát, tôi cũng giải thoát, từ đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm.”
Nghe những lời này, Chu Mẫn vừa sốc vừa sợ hãi.
Trong khi đó, Lam Viên đã lấy điện thoại ra ghi âm lại toàn bộ lời thú tội của hắn ta, sau đó cô gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã đến, bà Triệu ở nhà bên nghe thấy động tĩnh cũng vội chạy ra xem.
Khi bị cảnh sát đưa đi, lá bùa trên người Hứa Thiên Minh đã hết tác dụng, hắn ta lại bắt đầu không thừa nhận nhưng không sao, với đoạn ghi âm của Lam Viên và phương pháp thẩm vấn của cảnh sát, cuộc sống của Hứa Thiên Minh sẽ không hề dễ dàng.
Mọi thứ trở lại yên bình, Chu Mẫn nhìn Lam Viên với tâm trạng phức tạp.
Vừa nãy cô còn tưởng Lam Viên là kẻ thứ ba, hóa ra cô ấy là một đại sư.
“Đại sư, chuyện lần này cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô đến đây vạch trần mọi thứ, có lẽ ba mẹ tôi và cả tôi đều không biết đã chết từ lúc nào rồi, cảm ơn cô!”
Dù trong lòng vẫn còn rối bời nhưng Chu Mẫn phải thừa nhận rằng, nếu không có sự xuất hiện của Lam Viên, gia đình cô có thể đã gặp phải nguy hiểm.
Vì vậy, trong lòng cô ấy rất biết ơn Lam Viên.
Lam Viên thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn giúp bà Hứa, bà ấy là một người tốt, cả đời làm việc thiện nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.”
Nghe đến đây, Chu Mẫn cảm thấy hơi áy náy, cô ấy nhìn Lam Viên nói: “Hãy giúp tôi gửi lời xin lỗi đến bà Hứa.”
Lúc này cô ấy đã không còn thấy bà lão Hứa nữa, lẽ ra cô ấy phải gọi bà là mẹ, nhưng giờ thì thôi vậy, người như Hứa Thiên Minh không xứng đáng làm con, cũng không xứng làm chồng.
Lam Viên gật đầu: “Được.”
Về sau, Hứa Thiên Minh bị cảnh sát giam giữ và thẩm vấn, cuối cùng hắn ta thừa nhận tất cả mọi việc và bị tước bỏ quyền chính trị suốt đời, nhận bản án mười lăm năm tù giam, Chu Mẫn đã đến gặp hắn ta một lần để làm thủ tục ly hôn.
Để tránh việc hắn ta tìm đến sau khi mãn hạn tù, Chu Mẫn đã thuyết phục ba mẹ chuyển cả gia đình ra khỏi Đông An đến một thành phố khác.
Còn Hứa Thiên Minh sau mười lăm năm ngồi tù, khi ra ngoài hắn ta đã trở thành một người tàn tật, chân không thể đi lại bình thường, tay cũng không linh hoạt, không có công việc, không còn kế sinh nhai, hắn ta phải đi ăn xin sống cảnh không biết bữa nay ngủ công viên, bữa mai ngủ dưới gầm cầu.
Cứ như vậy mà sống lang thang cho đến khi chết đi, đến lúc ấy, hắn ta mới có một chút hối hận.
Lam Viên nhanh chóng nói trước: “Đứa trẻ đó vẫn luôn theo sát cô, cô không biết sao? Nếu không thì bây giờ tôi có thể để cậu bé ra ngoài cho cô gặp mặt, là một bé trai đấy!”
Nghe thấy vậy, Hứa Thiên Minh lập tức hoảng sợ định chối cãi nhưng lời nói nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra.
“Tôi... tôi không cố ý, cái chết của đứa trẻ chỉ là tai nạn, chính người phụ nữ đó đã tự ngã từ cầu thang xuống, không liên quan đến tôi.”
Nghe những lời đó, Chu Mẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ấy không ngờ gã đàn ông này, người mà cô gọi là chồng lại là một con rắn độc như vậy, giết mẹ, giết con, còn việc gì hắn ta không dám làm nữa?
“Hứa Thiên Minh, anh thật đáng sợ, sao anh có thể đáng sợ đến như vậy?”
Chu Mẫn lúc này sợ hãi tột độ với người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhớ lại những khoảnh khắc từng chung sống mà cô không khỏi rùng mình, nếu hắn ta muốn giết cô, điều đó quá dễ dàng.
Nhìn thấy ánh mắt vợ đầy sự sợ hãi, Hứa Thiên Minh đột nhiên trở nên hung tợn: “Em sợ cái gì? Anh chưa bao giờ có ý định làm hại em, em là vợ của anh, anh không bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương em.”
Chu Mẫn không tin: “Vậy còn ba mẹ tôi thì sao? Lần trước anh nói về cái bảo hiểm tốt mà anh đã mua cho họ, bảo rằng có thể phòng tránh tai nạn, phải chăng anh đã lên kế hoạch từ trước, muốn giết họ để lấy tiền bảo hiểm?”
Hứa Thiên Minh biện minh: “Người thụ hưởng ghi tên em chứ không phải anh, có lấy tiền cũng là em lấy, Tiểu Mẫn, chúng ta đã là vợ chồng bao năm, em vẫn không tin anh n sao? Hơn nữa, anh có thiếu tiền đâu, sao em lại không tin anh chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần duy nhất Hứa Thiên Minh có thể viện cớ nên hắn ta cố gắng chối cãi rất mạnh miệng.
Lam Viên thấy hắn ta chết cũng không nhận, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, cô ném một lá bùa nói thật lên đầu Hứa Thiên Minh, hắn ta ngay lập tức mở miệng thú nhận: “Đúng, tôi đúng là muốn họ chết, họ già rồi, sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu, suốt ngày coi thường tôi, khinh miệt tôi, chê bai tôi khắp nơi, họ yêu cô và yêu Tiểu Linh như vậy, hi sinh tính mạng của mình vì hạnh phúc của hai người có gì không đáng? Như thế cả nhà chúng ta sẽ sống tốt hơn.
Còn mẹ tôi, bà ta già quá rồi, lại ăn mặc dơ bẩn không có học vấn, chỉ là một bà lão quê mùa vừa bẩn vừa xấu làm tôi mất mặt, tôi đã là thầy giáo chứ không còn là gã nông dân nữa, tôi phải bám rễ ở thành phố, tôi không muốn người khác biết rằng tôi có một người mẹ già vừa xấu vừa bẩn. Hơn nữa, nhà cô có gia thế, chắc chắn sẽ khinh thường mẹ tôi, tôi chỉ có thể nói rằng bà đã chết nhưng bà lại không chết, vẫn còn cần người chăm sóc khiến bà đau khổ mà tôi cũng đau khổ, thế nên tôi chỉ có thể đưa tiễn bà một đoạn đường thôi.
Tôi đã cõng bà lên núi, đẩy bà xuống vực, như vậy bà đã giải thoát, tôi cũng giải thoát, từ đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm.”
Nghe những lời này, Chu Mẫn vừa sốc vừa sợ hãi.
Trong khi đó, Lam Viên đã lấy điện thoại ra ghi âm lại toàn bộ lời thú tội của hắn ta, sau đó cô gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã đến, bà Triệu ở nhà bên nghe thấy động tĩnh cũng vội chạy ra xem.
Khi bị cảnh sát đưa đi, lá bùa trên người Hứa Thiên Minh đã hết tác dụng, hắn ta lại bắt đầu không thừa nhận nhưng không sao, với đoạn ghi âm của Lam Viên và phương pháp thẩm vấn của cảnh sát, cuộc sống của Hứa Thiên Minh sẽ không hề dễ dàng.
Mọi thứ trở lại yên bình, Chu Mẫn nhìn Lam Viên với tâm trạng phức tạp.
Vừa nãy cô còn tưởng Lam Viên là kẻ thứ ba, hóa ra cô ấy là một đại sư.
“Đại sư, chuyện lần này cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô đến đây vạch trần mọi thứ, có lẽ ba mẹ tôi và cả tôi đều không biết đã chết từ lúc nào rồi, cảm ơn cô!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù trong lòng vẫn còn rối bời nhưng Chu Mẫn phải thừa nhận rằng, nếu không có sự xuất hiện của Lam Viên, gia đình cô có thể đã gặp phải nguy hiểm.
Vì vậy, trong lòng cô ấy rất biết ơn Lam Viên.
Lam Viên thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn giúp bà Hứa, bà ấy là một người tốt, cả đời làm việc thiện nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.”
Nghe đến đây, Chu Mẫn cảm thấy hơi áy náy, cô ấy nhìn Lam Viên nói: “Hãy giúp tôi gửi lời xin lỗi đến bà Hứa.”
Lúc này cô ấy đã không còn thấy bà lão Hứa nữa, lẽ ra cô ấy phải gọi bà là mẹ, nhưng giờ thì thôi vậy, người như Hứa Thiên Minh không xứng đáng làm con, cũng không xứng làm chồng.
Lam Viên gật đầu: “Được.”
Về sau, Hứa Thiên Minh bị cảnh sát giam giữ và thẩm vấn, cuối cùng hắn ta thừa nhận tất cả mọi việc và bị tước bỏ quyền chính trị suốt đời, nhận bản án mười lăm năm tù giam, Chu Mẫn đã đến gặp hắn ta một lần để làm thủ tục ly hôn.
Để tránh việc hắn ta tìm đến sau khi mãn hạn tù, Chu Mẫn đã thuyết phục ba mẹ chuyển cả gia đình ra khỏi Đông An đến một thành phố khác.
Còn Hứa Thiên Minh sau mười lăm năm ngồi tù, khi ra ngoài hắn ta đã trở thành một người tàn tật, chân không thể đi lại bình thường, tay cũng không linh hoạt, không có công việc, không còn kế sinh nhai, hắn ta phải đi ăn xin sống cảnh không biết bữa nay ngủ công viên, bữa mai ngủ dưới gầm cầu.
Cứ như vậy mà sống lang thang cho đến khi chết đi, đến lúc ấy, hắn ta mới có một chút hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro