Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Kiếm Được Tiền
2024-10-26 17:14:34
Sắc mặt Triệu Nhàn dần trở nên khó coi, sao một chuyện đơn giản như vậy mà trước giờ cô ấy không nghĩ tới chứ? Sao cô ấy lại ngu ngốc đến mức để cả gia đình họ Trịnh thao túng như thế này?
Thấy con gái buồn bã, bà Triệu xót xa vô cùng!
“Cả cái nhà họ Trịnh đáng chết kia không có một ai tử tế cả, uổng công trước giờ mẹ còn thích họ, nghĩ họ là gia đình tốt bụng biết đạo lý, hóa ra tất cả chỉ là một lũ sói đội lốt người.”
Cô Triệu, theo bát quái mà xem, nếu cô không tránh được tai họa thì sau khi cô qua đời, Trịnh Gia Nguyên chưa đầy một năm đã cưới tình nhân bên ngoài, nhưng anh ta thực sự không giữ nổi công ty, gia sản nhà họ Trịnh đồ sộ như thế, anh ta phung phí năm sáu năm, Trịnh lão gia cũng bệnh qua đời không còn ai quản lý, công ty trong tay anh ta chưa đầy hai năm đã sụp đổ. Sau đó, người vợ mà anh ta cưới cũng rời bỏ anh ta, một mình anh ta không có học vấn, không có kỹ năng, không làm được việc gì. cuối cùng, để kiếm sống, anh ta thử đi giao đồ ăn, đi khuân vác, nhưng thân thể hưởng thụ sung sướng của anh ta chỉ làm được vài ngày đã phải nghỉ, làm vài ngày lại nghỉ vài ngày chỉ mong có miếng ăn qua ngày, sống u mê qua hết một đời."
Đây là những gì Lam Viên thấy được từ Thiên Cơ Bàn về cuộc đời của Trịnh Gia Nguyên.
Nghe đến kết cục của Trịnh Gia Nguyên, Triệu Nhàn cảm thấy vô cùng hả hê! Lúc này, cô ấy không còn chút tình nghĩa vợ chồng nào với Trịnh Gia Nguyên nữa.
Triệu Nhàn gật đầu: "Thẩm đại sư, cảm ơn cô! Tôi sẽ không chết, tôi sẽ sống thật tốt, tôi nhất định phải có một phần trong gia sản nhà họ Trịnh, tôi sẽ không còn nể tình cảm cũ nữa."
Lam Viên gật đầu: "Cô phải nhanh chóng, lá bùa tránh họa tôi đưa cô chỉ có một lần không còn nữa, nên cô phải hành động trước khi chồng cô ra tay với cô, hoặc là ly hôn thành công rời khỏi nhà họ Trịnh, hoặc là khiến anh ta từ bỏ ý định hại chết cô."
Triệu Nhàn nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Lam Viên thấy cô trông có vẻ nặng nề liền nói: "Thế này đi! Tôi ở đây có bùa bình an và bùa may mắn, nếu cô cần, tôi có thể bán thêm cho cô hai lá có thể sẽ giúp ích cho cô."
Triệu Nhàn đương nhiên muốn, những lá bùa mà Lam Viên đưa, cô ấy đã tận mắt thấy tác dụng của chúng, bất kể là loại bùa gì, chỉ cần cô chịu bán là cô ấy đều muốn mua.
Triệu Nhàn lấy điện thoại ra, ngay lập tức chuyển cho Lam Viên một triệu.
Sau đó cô nói với Lam Viên: "Thẩm đại sư, tôi đã chuyển cho cô một triệu rồi, đợi tôi xử lý xong mọi chuyện, nếu thành công tôi sẽ quay lại trả thêm phần còn lại cho cô, nếu tôi thất bại thì xin lỗi, tôi chỉ có thể trả cô số này thôi."
Lam Viên lấy điện thoại ra xem, quả nhiên thấy một triệu đã được chuyển khoản, số tiền này thật không nhỏ!
Mặc dù rất động lòng nhưng Lam Viên vẫn cảm thấy không nên nhận nhiều tiền như vậy của người ta, dù sao cô chỉ cứu giúp cô ấy, lá bùa kia cũng không đáng giá nhiều tiền đến thế.
Cô tính rồi, tiền bùa và tiền xem bói cộng lại nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm mươi nghìn tệ, vậy mà Triệu Nhàn đã đưa thẳng cho cô một triệu.
Đây là lần đầu tiên Lam Viên thấy kiếm tiền dễ như vậy.
"Thẩm đại sư, xin cô đừng từ chối, đối với tôi, mạng sống của tôi không chỉ đáng giá một triệu này, đây là số tiền cô xứng đáng nhận, cũng là tấm lòng của tôi."
Lam Viên nghe vậy thì nghĩ lại, hiện tại cô cần dùng tiền vào nhiều việc nên cũng không từ chối nữa.
Hơn nữa, nếu có dư tiền, cô còn cần làm từ thiện cứu giúp những người khốn khổ để tích lũy công đức cho mình, chỉ khi công đức đủ nhiều, cô mới có thể nhìn thấu thiên cơ mà không tổn hại đến bản thân, nếu không, việc xem thiên cơ lâu dài mà không tích lũy đủ công đức sẽ làm tổn hại mệnh cách của cô.
"Được, cô Triệu rộng rãi như vậy thì tôi xin nhận."
Triệu Nhàn gật đầu: "Cảm ơn Thẩm đại sư, vậy hôm nay chúng tôi xin phép về trước, sau này còn gặp lại."
Triệu Nhàn dẫn bà Triệu đi, trước khi rời khỏi cũng mang theo hai lá bùa mà Lam Viên đưa cho, hy vọng có thể giúp ích cho cô ấy.
Lam Viên nhìn chiếc xe xa dần, trong lòng thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ của Triệu Nhàn e rằng chuyện với nhà họ Trịnh sẽ không thể giải quyết êm đẹp.
Nhưng nhà họ Trịnh cũng đáng đời.
Lúc này, mẹ Thẩm vừa xách đồ ăn về nhìn thấy con gái đứng trước cửa, bà hỏi: "A Viên, có phải chiếc xe vừa rồi dừng trước cửa nhà mình đến tìm con không?"
Mẹ Thẩm vừa rồi đứng xa, thấy hai người từ nhà mình đi ra lên xe rồi rời đi.
Lam Viên gật đầu: "Vâng, là đến tìm con, mẹ mua những gì thế? Có món nào con thích không?"
Lam Viên cười đi đến nhận lấy đồ ăn từ tay mẹ.
Mẹ Thẩm nhìn con gái chu đáo, mỉm cười hài lòng: "Mẹ tự mang được rồi, có nặng đâu."
Mẹ Thẩm cảm nhận được con gái mình dạo này càng ngày càng hiếu thảo, tính cách cũng vui vẻ hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, dường như không còn vẻ âu sầu nữa.
Không như trước kia, nhìn vào thấy con lúc nào cũng u ám như thể ngày nào cũng không vui.
Là một người mẹ, bà không cần con gái có năng lực lớn đến đâu, chỉ mong con được vui vẻ, mỗi ngày đều cười là bà cũng thấy hạnh phúc rồi.
Lam Viên cười nói: "Mẹ là một mỹ nhân không thể xách đồ nặng, lỡ dây vào tay mẹ thì sao, hay là thế này, mẹ để con mua cho mẹ một chiếc xe nhé! Sau này mỗi lần ra ngoài mẹ cứ lái xe, mua bao nhiêu đồ cũng tiện mà không phải lo mang nặng nữa."
Mẹ Thẩm bất lực: "Con bé này, sao lại nói chuyện bốc đồng thế, lúc thì đòi mua cái này, lúc thì mua cái kia, con có nhiều tiền thế à?"
Hai mẹ con đi vào sân, Lam Viên đặt đồ ăn lên bàn.
Cô cười nhìn mẹ và nói: "Mẹ ơi, hôm nay con kiếm được tiền đấy! Mẹ đoán xem con kiếm được bao nhiêu?"
Thấy con gái buồn bã, bà Triệu xót xa vô cùng!
“Cả cái nhà họ Trịnh đáng chết kia không có một ai tử tế cả, uổng công trước giờ mẹ còn thích họ, nghĩ họ là gia đình tốt bụng biết đạo lý, hóa ra tất cả chỉ là một lũ sói đội lốt người.”
Cô Triệu, theo bát quái mà xem, nếu cô không tránh được tai họa thì sau khi cô qua đời, Trịnh Gia Nguyên chưa đầy một năm đã cưới tình nhân bên ngoài, nhưng anh ta thực sự không giữ nổi công ty, gia sản nhà họ Trịnh đồ sộ như thế, anh ta phung phí năm sáu năm, Trịnh lão gia cũng bệnh qua đời không còn ai quản lý, công ty trong tay anh ta chưa đầy hai năm đã sụp đổ. Sau đó, người vợ mà anh ta cưới cũng rời bỏ anh ta, một mình anh ta không có học vấn, không có kỹ năng, không làm được việc gì. cuối cùng, để kiếm sống, anh ta thử đi giao đồ ăn, đi khuân vác, nhưng thân thể hưởng thụ sung sướng của anh ta chỉ làm được vài ngày đã phải nghỉ, làm vài ngày lại nghỉ vài ngày chỉ mong có miếng ăn qua ngày, sống u mê qua hết một đời."
Đây là những gì Lam Viên thấy được từ Thiên Cơ Bàn về cuộc đời của Trịnh Gia Nguyên.
Nghe đến kết cục của Trịnh Gia Nguyên, Triệu Nhàn cảm thấy vô cùng hả hê! Lúc này, cô ấy không còn chút tình nghĩa vợ chồng nào với Trịnh Gia Nguyên nữa.
Triệu Nhàn gật đầu: "Thẩm đại sư, cảm ơn cô! Tôi sẽ không chết, tôi sẽ sống thật tốt, tôi nhất định phải có một phần trong gia sản nhà họ Trịnh, tôi sẽ không còn nể tình cảm cũ nữa."
Lam Viên gật đầu: "Cô phải nhanh chóng, lá bùa tránh họa tôi đưa cô chỉ có một lần không còn nữa, nên cô phải hành động trước khi chồng cô ra tay với cô, hoặc là ly hôn thành công rời khỏi nhà họ Trịnh, hoặc là khiến anh ta từ bỏ ý định hại chết cô."
Triệu Nhàn nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Lam Viên thấy cô trông có vẻ nặng nề liền nói: "Thế này đi! Tôi ở đây có bùa bình an và bùa may mắn, nếu cô cần, tôi có thể bán thêm cho cô hai lá có thể sẽ giúp ích cho cô."
Triệu Nhàn đương nhiên muốn, những lá bùa mà Lam Viên đưa, cô ấy đã tận mắt thấy tác dụng của chúng, bất kể là loại bùa gì, chỉ cần cô chịu bán là cô ấy đều muốn mua.
Triệu Nhàn lấy điện thoại ra, ngay lập tức chuyển cho Lam Viên một triệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó cô nói với Lam Viên: "Thẩm đại sư, tôi đã chuyển cho cô một triệu rồi, đợi tôi xử lý xong mọi chuyện, nếu thành công tôi sẽ quay lại trả thêm phần còn lại cho cô, nếu tôi thất bại thì xin lỗi, tôi chỉ có thể trả cô số này thôi."
Lam Viên lấy điện thoại ra xem, quả nhiên thấy một triệu đã được chuyển khoản, số tiền này thật không nhỏ!
Mặc dù rất động lòng nhưng Lam Viên vẫn cảm thấy không nên nhận nhiều tiền như vậy của người ta, dù sao cô chỉ cứu giúp cô ấy, lá bùa kia cũng không đáng giá nhiều tiền đến thế.
Cô tính rồi, tiền bùa và tiền xem bói cộng lại nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm mươi nghìn tệ, vậy mà Triệu Nhàn đã đưa thẳng cho cô một triệu.
Đây là lần đầu tiên Lam Viên thấy kiếm tiền dễ như vậy.
"Thẩm đại sư, xin cô đừng từ chối, đối với tôi, mạng sống của tôi không chỉ đáng giá một triệu này, đây là số tiền cô xứng đáng nhận, cũng là tấm lòng của tôi."
Lam Viên nghe vậy thì nghĩ lại, hiện tại cô cần dùng tiền vào nhiều việc nên cũng không từ chối nữa.
Hơn nữa, nếu có dư tiền, cô còn cần làm từ thiện cứu giúp những người khốn khổ để tích lũy công đức cho mình, chỉ khi công đức đủ nhiều, cô mới có thể nhìn thấu thiên cơ mà không tổn hại đến bản thân, nếu không, việc xem thiên cơ lâu dài mà không tích lũy đủ công đức sẽ làm tổn hại mệnh cách của cô.
"Được, cô Triệu rộng rãi như vậy thì tôi xin nhận."
Triệu Nhàn gật đầu: "Cảm ơn Thẩm đại sư, vậy hôm nay chúng tôi xin phép về trước, sau này còn gặp lại."
Triệu Nhàn dẫn bà Triệu đi, trước khi rời khỏi cũng mang theo hai lá bùa mà Lam Viên đưa cho, hy vọng có thể giúp ích cho cô ấy.
Lam Viên nhìn chiếc xe xa dần, trong lòng thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ của Triệu Nhàn e rằng chuyện với nhà họ Trịnh sẽ không thể giải quyết êm đẹp.
Nhưng nhà họ Trịnh cũng đáng đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, mẹ Thẩm vừa xách đồ ăn về nhìn thấy con gái đứng trước cửa, bà hỏi: "A Viên, có phải chiếc xe vừa rồi dừng trước cửa nhà mình đến tìm con không?"
Mẹ Thẩm vừa rồi đứng xa, thấy hai người từ nhà mình đi ra lên xe rồi rời đi.
Lam Viên gật đầu: "Vâng, là đến tìm con, mẹ mua những gì thế? Có món nào con thích không?"
Lam Viên cười đi đến nhận lấy đồ ăn từ tay mẹ.
Mẹ Thẩm nhìn con gái chu đáo, mỉm cười hài lòng: "Mẹ tự mang được rồi, có nặng đâu."
Mẹ Thẩm cảm nhận được con gái mình dạo này càng ngày càng hiếu thảo, tính cách cũng vui vẻ hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, dường như không còn vẻ âu sầu nữa.
Không như trước kia, nhìn vào thấy con lúc nào cũng u ám như thể ngày nào cũng không vui.
Là một người mẹ, bà không cần con gái có năng lực lớn đến đâu, chỉ mong con được vui vẻ, mỗi ngày đều cười là bà cũng thấy hạnh phúc rồi.
Lam Viên cười nói: "Mẹ là một mỹ nhân không thể xách đồ nặng, lỡ dây vào tay mẹ thì sao, hay là thế này, mẹ để con mua cho mẹ một chiếc xe nhé! Sau này mỗi lần ra ngoài mẹ cứ lái xe, mua bao nhiêu đồ cũng tiện mà không phải lo mang nặng nữa."
Mẹ Thẩm bất lực: "Con bé này, sao lại nói chuyện bốc đồng thế, lúc thì đòi mua cái này, lúc thì mua cái kia, con có nhiều tiền thế à?"
Hai mẹ con đi vào sân, Lam Viên đặt đồ ăn lên bàn.
Cô cười nhìn mẹ và nói: "Mẹ ơi, hôm nay con kiếm được tiền đấy! Mẹ đoán xem con kiếm được bao nhiêu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro