Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ
Tìm Người Giải...
2024-10-26 17:14:34
Khi thang máy tiếp tục đi lên, Lam Viên ngày càng cảm thấy khó chịu, cô biết loại thuốc này không có thuốc giải.
Nếu không muốn bị bạo thể mà chết, cô phải làm "chuyện đó" với ai đó.
Nhưng cô biết phải tìm ai đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lam Viên bất ngờ rơi xuống người đàn ông đang ngồi trên xe lăn bên cạnh.
Ngay từ khi nhìn thấy Lam Viên ướt sũng, Lục Thần đã vội vã tránh ánh mắt, lúc này anh đang cúi đầu nhìn sàn nhà.
Lam Viên nhận ra mình đang nghĩ gì vội vàng dừng lại, đây chẳng phải là lợi dụng người khác sao? Người ta còn ngồi xe lăn, không biết liệu có làm được không.
Nghĩ vậy, Lam Viên lại không nhịn được mà liếc nhìn anh lần nữa, nhưng mà khuôn mặt này thật sự rất đẹp, nếu phải "làm chuyện đó" với anh, ít nhất chỉ vì gương mặt này, cô cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Khi cô còn đang mải mê suy nghĩ lung tung thì cửa thang máy mở ra, người đàn ông nhấn nút điều khiển xe lăn ra khỏi thang máy và đi về phía căn phòng trước mặt.
Ngay khi cửa thang máy sắp khép lại, cô không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng bước ra theo anh.
Thôi thì, cùng lắm là bồi thường cho anh ta một chút, lúc này, cô thật sự không còn đủ thời gian để tìm một người khác phù hợp hơn để giải thuốc nữa.
Cảm nhận được có người đi theo sau, Lục Thần nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lẽ nào cô ta đang theo dõi mình? Nhưng nhìn qua thì không giống lắm.
Anh lấy thẻ phòng ra mở cửa, vừa vào trong còn chưa kịp đóng lại.
Lam Viên đã lao tới chặn cửa lại.
“Chờ đã, à... tôi có thể cần anh giúp một việc.”
Lam Viên cố gắng nở một nụ cười, cố làm cho mình trông có vẻ đáng tin hơn.
Lục Thần nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh lùng nhưng với khuôn mặt này, ngay cả khi lạnh lùng vẫn rất đẹp.
Lam Viên rất hài lòng, cô vốn chỉ thích những thứ đẹp đẽ, bất kể là người hay vật, chỉ cần đẹp đều có thể lọt vào mắt xanh của cô.
“Cô tìm nhầm người rồi, tôi không giúp được gì cho cô cả.”
Giọng nói lạnh lẽo của Lục Thần vang lên không chút ấm áp.
Lam Viên cố gắng kiềm chế khát vọng đang dâng trào trong cơ thể, cô nói: “Tôi nói anh có thể thì anh nhất định có thể.”
Nói xong, cô bước chân vào phòng tiện tay đóng cửa lại và khóa chốt, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội từ chối.
Lục Thần nhìn cảnh này, lòng đầy dự cảm không lành.
Lam Viên lên tiếng: “Anh cứu tôi một mạng, tôi chữa khỏi chân cho anh, chúng ta không ai nợ ai, thế nào?”
Lam Viên không cần phải chẩn đoán, chỉ cần nhìn qua nét mặt là cô đã biết vấn đề của anh, chân anh không phải do bệnh, cũng không bị đánh gãy, càng không phải do tai nạn, đôi chân này đã bị người ta hạ một loại nguyền rủa gọi là “lời nguyền con rối”.
Đây là loại nguyền rủa con rối thấp nhất, chỉ nhằm hủy hoại cơ thể của người bị yểm chứ không thể kiểm soát tinh thần hay hành vi của họ.
Những loại lời nguyên cao cấp hơn có thể biến người ta thành con rối hoàn toàn, không chỉ điều khiển hành động mà còn cả tinh thần và suy nghĩ, biến người bị khống chế thành một con người khác.
Nhưng loại lời nguyền cao cấp đó rất khó học, ít ai có thể thành thạo.
Ngược lại, lời nguyền con rối cấp thấp chỉ gây hại cho cơ thể, ví dụ muốn phần nào của người bị yểm gặp vấn đề thì có thể dùng kim bạc ngâm âm khí đâm vào vị trí đó, kết hợp với lời nguyền sẽ đạt được mục đích.
Chỉ cần có được ngày tháng năm sinh, tóc, đồ dùng cá nhân và một giọt máu của người bị yểm, người ta có thể làm ra một con rối, và con rối này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể của người bị yểm khiến họ chịu đau đớn từng ngày.
Người đàn ông trước mặt chính là đang chịu đựng tình trạng này.
Sắc mặt Lục Thần trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh nghiêm giọng: “Cút ra ngoài, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”
Anh hoàn toàn không tin cô, cũng không hiểu "cứu anh" mà cô nói là có ý gì, nhưng dù có nghĩa gì, anh cũng không quan tâm.
Lam Viên lúc này đã gần như không thể chịu đựng thêm được nữa, khuôn mặt cô đỏ bừng, cơ thể cũng nóng rực, cô cảm thấy như mình sắp bị thiêu cháy.
Cô vội vàng giải thích: “Tôi trúng thuốc rồi, nếu không giải tôi sẽ chết, tôi nói thật, tôi sẽ chữa khỏi chân cho anh, chuyện này rất đơn giản, rất nhanh là khỏi thôi, anh tin tôi đi.”
“Nếu anh không đồng ý thì tôi đành dùng sức mạnh thôi, tôi nói trước, tôi thật sự bất đắc dĩ nên anh đừng trách tôi. Dù sao thì tôi nhất định phải giải thuốc, tôi không muốn chết.”
Lục Thần nghe lời cô nói, lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, cuối cùng hiểu được cô đang muốn gì.
Anh giận đến mức mặt đỏ bừng, giọng nói đầy phẫn nộ: “Cô đừng mơ! Nếu cô còn không cút ra ngoài thì tôi sẽ giết cô.”
Anh nói lời đe dọa nhưng Lam Viên không chút sợ hãi.
Thôi vậy! Cô biết muốn thuyết phục anh đồng ý, có lẽ đến sáng mai cũng chưa chắc được.
Vẫn là tự mình ra tay thôi!
Lam Viên nhìn quanh căn phòng, ánh đèn quá sáng, dù cô là người chủ động nhưng cũng cảm thấy ngại ngùng, tốt nhất là tắt đèn đi, cô liền tắt đèn, sau đó lao về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Trong bóng tối, Lục Thần vừa tức giận vừa lo lắng nhưng không có cách nào chống lại.
Anh chỉ cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này trong cuộc đời mình.
Điều khiến anh càng khó chịu hơn là cơ thể mình không hề phản kháng.
Thật sự là…
Không quan trọng Lục Thần nghĩ gì, cũng chẳng ích gì nữa, khi cơ thể phản ứng, anh không chỉ không chống cự mà còn có phần hưởng thụ, thậm chí quên mất mình đã bị ép buộc ban đầu.
Hiệu lực của thuốc quá mạnh, hai người đã quấn quýt suốt cả đêm khiến Lục Thần mệt mỏi mà thiếp đi, nhưng Lam Viên lại không hề buồn ngủ.
Cô vẫn phải chữa trị chân cho anh, sau đó phải chạy trốn trước khi anh tỉnh dậy.
Đây là lần đầu tiên cô làm việc như thế này nên thật sự cảm thấy xấu hổ, hơn nữa có chút cảm giác tội lỗi, cô không muốn đối mặt với người đàn ông này thêm nữa nên tốt nhất là chữa chân xong rồi trốn đi.
Nếu không muốn bị bạo thể mà chết, cô phải làm "chuyện đó" với ai đó.
Nhưng cô biết phải tìm ai đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lam Viên bất ngờ rơi xuống người đàn ông đang ngồi trên xe lăn bên cạnh.
Ngay từ khi nhìn thấy Lam Viên ướt sũng, Lục Thần đã vội vã tránh ánh mắt, lúc này anh đang cúi đầu nhìn sàn nhà.
Lam Viên nhận ra mình đang nghĩ gì vội vàng dừng lại, đây chẳng phải là lợi dụng người khác sao? Người ta còn ngồi xe lăn, không biết liệu có làm được không.
Nghĩ vậy, Lam Viên lại không nhịn được mà liếc nhìn anh lần nữa, nhưng mà khuôn mặt này thật sự rất đẹp, nếu phải "làm chuyện đó" với anh, ít nhất chỉ vì gương mặt này, cô cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Khi cô còn đang mải mê suy nghĩ lung tung thì cửa thang máy mở ra, người đàn ông nhấn nút điều khiển xe lăn ra khỏi thang máy và đi về phía căn phòng trước mặt.
Ngay khi cửa thang máy sắp khép lại, cô không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng bước ra theo anh.
Thôi thì, cùng lắm là bồi thường cho anh ta một chút, lúc này, cô thật sự không còn đủ thời gian để tìm một người khác phù hợp hơn để giải thuốc nữa.
Cảm nhận được có người đi theo sau, Lục Thần nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lẽ nào cô ta đang theo dõi mình? Nhưng nhìn qua thì không giống lắm.
Anh lấy thẻ phòng ra mở cửa, vừa vào trong còn chưa kịp đóng lại.
Lam Viên đã lao tới chặn cửa lại.
“Chờ đã, à... tôi có thể cần anh giúp một việc.”
Lam Viên cố gắng nở một nụ cười, cố làm cho mình trông có vẻ đáng tin hơn.
Lục Thần nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh lùng nhưng với khuôn mặt này, ngay cả khi lạnh lùng vẫn rất đẹp.
Lam Viên rất hài lòng, cô vốn chỉ thích những thứ đẹp đẽ, bất kể là người hay vật, chỉ cần đẹp đều có thể lọt vào mắt xanh của cô.
“Cô tìm nhầm người rồi, tôi không giúp được gì cho cô cả.”
Giọng nói lạnh lẽo của Lục Thần vang lên không chút ấm áp.
Lam Viên cố gắng kiềm chế khát vọng đang dâng trào trong cơ thể, cô nói: “Tôi nói anh có thể thì anh nhất định có thể.”
Nói xong, cô bước chân vào phòng tiện tay đóng cửa lại và khóa chốt, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội từ chối.
Lục Thần nhìn cảnh này, lòng đầy dự cảm không lành.
Lam Viên lên tiếng: “Anh cứu tôi một mạng, tôi chữa khỏi chân cho anh, chúng ta không ai nợ ai, thế nào?”
Lam Viên không cần phải chẩn đoán, chỉ cần nhìn qua nét mặt là cô đã biết vấn đề của anh, chân anh không phải do bệnh, cũng không bị đánh gãy, càng không phải do tai nạn, đôi chân này đã bị người ta hạ một loại nguyền rủa gọi là “lời nguyền con rối”.
Đây là loại nguyền rủa con rối thấp nhất, chỉ nhằm hủy hoại cơ thể của người bị yểm chứ không thể kiểm soát tinh thần hay hành vi của họ.
Những loại lời nguyên cao cấp hơn có thể biến người ta thành con rối hoàn toàn, không chỉ điều khiển hành động mà còn cả tinh thần và suy nghĩ, biến người bị khống chế thành một con người khác.
Nhưng loại lời nguyền cao cấp đó rất khó học, ít ai có thể thành thạo.
Ngược lại, lời nguyền con rối cấp thấp chỉ gây hại cho cơ thể, ví dụ muốn phần nào của người bị yểm gặp vấn đề thì có thể dùng kim bạc ngâm âm khí đâm vào vị trí đó, kết hợp với lời nguyền sẽ đạt được mục đích.
Chỉ cần có được ngày tháng năm sinh, tóc, đồ dùng cá nhân và một giọt máu của người bị yểm, người ta có thể làm ra một con rối, và con rối này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể của người bị yểm khiến họ chịu đau đớn từng ngày.
Người đàn ông trước mặt chính là đang chịu đựng tình trạng này.
Sắc mặt Lục Thần trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh nghiêm giọng: “Cút ra ngoài, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”
Anh hoàn toàn không tin cô, cũng không hiểu "cứu anh" mà cô nói là có ý gì, nhưng dù có nghĩa gì, anh cũng không quan tâm.
Lam Viên lúc này đã gần như không thể chịu đựng thêm được nữa, khuôn mặt cô đỏ bừng, cơ thể cũng nóng rực, cô cảm thấy như mình sắp bị thiêu cháy.
Cô vội vàng giải thích: “Tôi trúng thuốc rồi, nếu không giải tôi sẽ chết, tôi nói thật, tôi sẽ chữa khỏi chân cho anh, chuyện này rất đơn giản, rất nhanh là khỏi thôi, anh tin tôi đi.”
“Nếu anh không đồng ý thì tôi đành dùng sức mạnh thôi, tôi nói trước, tôi thật sự bất đắc dĩ nên anh đừng trách tôi. Dù sao thì tôi nhất định phải giải thuốc, tôi không muốn chết.”
Lục Thần nghe lời cô nói, lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, cuối cùng hiểu được cô đang muốn gì.
Anh giận đến mức mặt đỏ bừng, giọng nói đầy phẫn nộ: “Cô đừng mơ! Nếu cô còn không cút ra ngoài thì tôi sẽ giết cô.”
Anh nói lời đe dọa nhưng Lam Viên không chút sợ hãi.
Thôi vậy! Cô biết muốn thuyết phục anh đồng ý, có lẽ đến sáng mai cũng chưa chắc được.
Vẫn là tự mình ra tay thôi!
Lam Viên nhìn quanh căn phòng, ánh đèn quá sáng, dù cô là người chủ động nhưng cũng cảm thấy ngại ngùng, tốt nhất là tắt đèn đi, cô liền tắt đèn, sau đó lao về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Trong bóng tối, Lục Thần vừa tức giận vừa lo lắng nhưng không có cách nào chống lại.
Anh chỉ cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này trong cuộc đời mình.
Điều khiến anh càng khó chịu hơn là cơ thể mình không hề phản kháng.
Thật sự là…
Không quan trọng Lục Thần nghĩ gì, cũng chẳng ích gì nữa, khi cơ thể phản ứng, anh không chỉ không chống cự mà còn có phần hưởng thụ, thậm chí quên mất mình đã bị ép buộc ban đầu.
Hiệu lực của thuốc quá mạnh, hai người đã quấn quýt suốt cả đêm khiến Lục Thần mệt mỏi mà thiếp đi, nhưng Lam Viên lại không hề buồn ngủ.
Cô vẫn phải chữa trị chân cho anh, sau đó phải chạy trốn trước khi anh tỉnh dậy.
Đây là lần đầu tiên cô làm việc như thế này nên thật sự cảm thấy xấu hổ, hơn nữa có chút cảm giác tội lỗi, cô không muốn đối mặt với người đàn ông này thêm nữa nên tốt nhất là chữa chân xong rồi trốn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro