Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Kẻ Ác

Chương 23

2024-12-12 21:06:20

Lúc đầu, Lưu thẩm còn phải cầm tay chỉ dạy, nhưng chỉ sau hai vòng, Kiều Liên Liên đã tự mình làm được. Nàng không chỉ nhanh tay, mà đường may còn tinh mịn, chỉnh tề đến mức Lưu thẩm phải xuýt xoa khen ngợi nàng khéo tay.

Đến chạng vạng, chiếc giường cũ kỹ trong nhà đã được phủ lên bộ đệm chăn mới.

Tấm đệm mới làm từ vải bông trắng tinh, bên trong là bông mềm mại, đã được phơi nắng cả buổi trưa, thoảng hương thơm của ánh mặt trời.

Mấy đứa nhỏ vui mừng hét lên, chúng không ngừng lăn lộn trên giường, cười nói rôm rả. Hai đứa lớn hơn thì im lặng, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.

Bao lâu rồi, bọn chúng mới được ngủ trên chiếc giường sạch sẽ, chạm vào chăn đệm mới tinh? Bao lâu rồi, bọn chúng mới có cảm giác được một giấc ngủ bình yên như vậy?

Không nhớ được, lâu lắm rồi, lâu lắm rồi...

Cố Thành ngẩn người, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng người mẹ kế bận rộn từ trong ra ngoài. Trong lòng hắn dấy lên một cảm xúc phức tạp, không thể dùng lời lẽ đơn giản mà diễn tả.

“Đại ca, nữ nhân này… rốt cuộc là chuyện gì đây?” So với Cố Thành trầm lặng, Cố Thước thẳng thừng nói trắng ra, “Có phải nàng định qua vài ngày, liền đem chúng ta bán hết cả lũ không?”

“Đừng nói vớ vẩn, ta sẽ không để nàng bán các ngươi.” Cố Thành trầm giọng đáp, “Có lẽ… nàng thực sự đã thay đổi.”

---

Đêm hôm đó, Kiều Liên Liên có một giấc mơ ngọt lành. Trong mơ, nàng trở về thời đại thuộc về mình, cầm chiếc điện thoại A7 nhỏ bé, từng kẻ đã hại chết nàng đều bị nàng thẳng tay trừng trị.

Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiều Liên Liên đột nhiên mở bừng mắt, nhận ra tiếng gõ dồn dập vang lên từ cửa lớn căn nhà cũ. Nhanh chóng mặc xong quần áo, nàng xỏ giày thêu, bước vội ra ngoài.

“Mở cửa mau, mau mở cửa! Cố lão tam gia, ngươi đã có gan đánh người, thì có gan mở cửa ra đi!” Giọng nữ chua ngoa sắc nhọn vang lên bên ngoài.

Khóe môi Kiều Liên Liên khẽ nhếch, ánh lên nụ cười lạnh lẽo.

Lại là người nhà họ Trương, đúng là không chịu buông tha.

Nàng đột ngột kéo mạnh cánh cửa lớn. Người bên ngoài đang hùng hổ xô cửa lập tức mất đà, cả thân hình ục ịch lao thẳng về phía nàng.

Kiều Liên Liên đã đoán trước được, chỉ hơi nghiêng người né tránh. Người kia ngã nhào xuống đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

“Ngươi, con tiện nhân này! Đồ đàn bà độc ác!” Trương gia nhị tức phụ hoảng hồn, vội vàng chạy đến đỡ bà bà của mình, miệng vẫn không quên lớn tiếng trách mắng, “Ngươi ngay cả lão nhân cũng không buông tha, thật là kẻ ác độc không ai bì được!”

Nhìn một gáo nước bẩn sắp bị hắt vào mình, Kiều Liên Liên lạnh nhạt cất lời, giọng nói thong dong mà uy nghi:

“Đủ rồi. Trước tiên, chính các ngươi đâm vào cửa nhà ta. Tiếp theo, ta còn chưa động tay động chân. Giữa ban ngày ban mặt, hai người các ngươi định giở trò ăn vạ ngay trước mắt bao người sao?”

Trời lúc này đã sáng rõ. Người dân quanh vùng, kẻ thì nổi lửa nấu cơm, người thì rục rịch ra đồng. Những hàng xóm gần như Lưu đại thúc, Lưu thẩm vừa nghe thấy động liền tò mò mở cửa nhìn.

Nghe Kiều Liên Liên nói, Lưu đại thúc im lặng không ý kiến, còn Lưu thẩm, dù do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng tình.

Trước kia bà cũng nghĩ Cố lão tam gia chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nhưng hai ngày nay, hành xử của Kiều Liên Liên lại khiến bà không khỏi có chút thiện cảm. Có lẽ, những chuyện trước đây đều là hiểu lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Kẻ Ác

Số ký tự: 0