Sau Khi Xuyên Qua Bị Bắt Làm Hoàng Đế
Chương 20
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
2024-11-19 23:35:37
Nhưng y không bất mãn giống ma ma, y thấy được, một nữ nhân sau khi trăm cay ngàn đắng, bị hành hạ ròng rã mười tháng còn đối với kẻ cầm đầu gây chuyện yêu đến chết đi sống lại, vậy mới có vấn đề.
Trước khi làm mẹ người khác, đầu tiên nàng ta phải là chính mình.
Đây là điều mẹ Cố Thiệu đã dạy y khi y bốn tuổi, bà cũng nói rằng khi y mới sinh ra bà không thích y lắm, nhưng sau này bà thấy y quá đáng yêu nên dần dần trút hết tình cảm vào y.
Việc này Cố Thiệu nhớ hơn hai mươi năm.
Mà lần này, y có lòng tin với bản thân, sẽ khiến cho nương y yêu y lần nữa!
Y biết mọi người thích dạng đứa trẻ như nào, trải qua nhiều lần thí nghiệm, lúc nhỏ không có một trưởng bối nào có thể trốn ra khỏi lòng bàn tay y.
Trưởng bối thấy y ai cũng khen ngợi!
Chỉ là những đồng bọn nhỏ cũng không mấy vui vẻ, bởi vì mỗi lần y đến nhà họ với tư cách là khách, cha mẹ họ không hiểu sao nhìn họ bắt bẻ.
Sau này, sau khi chữ trà xanh xuất hiện, đám bạn bè tự động đưa nó tới trước mặt Cố Thiệu.
Lúc nhỏ tên này chính là một trà xanh biết đi chính hiệu!
Cố Thiệu vẫn luôn không biết xấu hổ, tủi thân chỉ kéo dài trong chốc lát, sau khi giữ vững tinh thần, tiếp tục mở to đôi mắt ngấn nước, đáng thương nhìn Dung quý phi. Nghe ma ma nói xong, Dung quý phi trong lòng nhất thời dao động.
Nàng ta cảm thấy có thể là do bản thân có vấn đề..
Trên đời này nào có người sẽ ghét con mình!
Dung quý phi có chút ngơ ngác không biết làm sao, kết quả quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cố Thiệu.
Đứa trẻ nho nhỏ tựa hồ bị nàng ta đột nhiên hung bạo làm cho giật mình, thân thể nhỏ bé không khỏi co rúm lại một chút.
Nước mắt sắp rơi xuống, lúc Dung quý phi tưởng y sắp òa khóc thì lại nhìn thấy y vừa vẫy tay vừa hét lớn. "Ahhh."
Ngay cả nỗi sợ hãi cũng không thể ngăn y thân cận với mình.
Trong phút chốc, Dung quý phi vốn luôn kiêu ngạo, cảm giác tội lỗi dâng trào tràn ngập. “…Đem đứa bé lại đây cho ta xem.”
Dung quý phi thậm chí còn không dùng "bản cung" xưng hô.
Tố Tâm vui mừng quá đỗi, vội vàng đem tiểu hoàng tử đặt bên cạnh Dung quý phi.
Đây là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc gần gũi như vậy với y, sau khi nhìn y hồi lâu, Dung phi không khỏi cau mày, đột nhiên nói: “… Nhóc xấu xí.”
Nàng ta không thể tin được, vật nhỏ chui ra từ trong bụng mình thế mà lại xấu như vậy.
"Giống con khỉ nhỏ."
"Sẽ không bị trộm đổi đó chứ?"
Chỉ là nhất thời cứng đờ, Cố Thiệu nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Yên tâm đi nương, không sao cả nương!
Con rất nhanh sẽ trở nên xinh đẹp!!
Ma ma ở một bên thấy nàng ta cuối cùng cũng chịu đến gần tiểu hoàng tử, không khỏi bật cười: “Dù sao thì đứa trẻ nào khi sinh ra cũng đều như thế này. Tiểu Hoàng tử đã là một đứa trẻ rất ngoan, lại cực kỳ đẹp đẽ, nhìn đứa trẻ bình thường từ trong bụng nương mà ra, không bằng một phần mười hắn.” Tuy rằng có hơi khoa trương, nhưng là lời nói thật.
Dung quý phi nửa tin nửa ngờ.
Cố Thiệu rất nhanh không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Khi nhắm mắt lại, y vẫn áp mặt mình vào mặt nương, không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm nũng.
Làm sao Dung quý phi có thể chống lại điều này?
Khi cảm nhận được sự đụng chạm mong manh và mềm mại đó, nàng ta vô thức nín thở, trong giây lát cảm thấy phiền não và bối rối.
"Phải rồi, Tố Nguyệt đâu?"
Bởi vì nàng ta đã ngủ một lúc rồi, lại có vật nhỏ gây chuyện ở bên, nên Dung quý phi muộn màng nhận không thấy ra nha hoàn hồi môn của mình.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trước khi làm mẹ người khác, đầu tiên nàng ta phải là chính mình.
Đây là điều mẹ Cố Thiệu đã dạy y khi y bốn tuổi, bà cũng nói rằng khi y mới sinh ra bà không thích y lắm, nhưng sau này bà thấy y quá đáng yêu nên dần dần trút hết tình cảm vào y.
Việc này Cố Thiệu nhớ hơn hai mươi năm.
Mà lần này, y có lòng tin với bản thân, sẽ khiến cho nương y yêu y lần nữa!
Y biết mọi người thích dạng đứa trẻ như nào, trải qua nhiều lần thí nghiệm, lúc nhỏ không có một trưởng bối nào có thể trốn ra khỏi lòng bàn tay y.
Trưởng bối thấy y ai cũng khen ngợi!
Chỉ là những đồng bọn nhỏ cũng không mấy vui vẻ, bởi vì mỗi lần y đến nhà họ với tư cách là khách, cha mẹ họ không hiểu sao nhìn họ bắt bẻ.
Sau này, sau khi chữ trà xanh xuất hiện, đám bạn bè tự động đưa nó tới trước mặt Cố Thiệu.
Lúc nhỏ tên này chính là một trà xanh biết đi chính hiệu!
Cố Thiệu vẫn luôn không biết xấu hổ, tủi thân chỉ kéo dài trong chốc lát, sau khi giữ vững tinh thần, tiếp tục mở to đôi mắt ngấn nước, đáng thương nhìn Dung quý phi. Nghe ma ma nói xong, Dung quý phi trong lòng nhất thời dao động.
Nàng ta cảm thấy có thể là do bản thân có vấn đề..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đời này nào có người sẽ ghét con mình!
Dung quý phi có chút ngơ ngác không biết làm sao, kết quả quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cố Thiệu.
Đứa trẻ nho nhỏ tựa hồ bị nàng ta đột nhiên hung bạo làm cho giật mình, thân thể nhỏ bé không khỏi co rúm lại một chút.
Nước mắt sắp rơi xuống, lúc Dung quý phi tưởng y sắp òa khóc thì lại nhìn thấy y vừa vẫy tay vừa hét lớn. "Ahhh."
Ngay cả nỗi sợ hãi cũng không thể ngăn y thân cận với mình.
Trong phút chốc, Dung quý phi vốn luôn kiêu ngạo, cảm giác tội lỗi dâng trào tràn ngập. “…Đem đứa bé lại đây cho ta xem.”
Dung quý phi thậm chí còn không dùng "bản cung" xưng hô.
Tố Tâm vui mừng quá đỗi, vội vàng đem tiểu hoàng tử đặt bên cạnh Dung quý phi.
Đây là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc gần gũi như vậy với y, sau khi nhìn y hồi lâu, Dung phi không khỏi cau mày, đột nhiên nói: “… Nhóc xấu xí.”
Nàng ta không thể tin được, vật nhỏ chui ra từ trong bụng mình thế mà lại xấu như vậy.
"Giống con khỉ nhỏ."
"Sẽ không bị trộm đổi đó chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là nhất thời cứng đờ, Cố Thiệu nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Yên tâm đi nương, không sao cả nương!
Con rất nhanh sẽ trở nên xinh đẹp!!
Ma ma ở một bên thấy nàng ta cuối cùng cũng chịu đến gần tiểu hoàng tử, không khỏi bật cười: “Dù sao thì đứa trẻ nào khi sinh ra cũng đều như thế này. Tiểu Hoàng tử đã là một đứa trẻ rất ngoan, lại cực kỳ đẹp đẽ, nhìn đứa trẻ bình thường từ trong bụng nương mà ra, không bằng một phần mười hắn.” Tuy rằng có hơi khoa trương, nhưng là lời nói thật.
Dung quý phi nửa tin nửa ngờ.
Cố Thiệu rất nhanh không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Khi nhắm mắt lại, y vẫn áp mặt mình vào mặt nương, không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để làm nũng.
Làm sao Dung quý phi có thể chống lại điều này?
Khi cảm nhận được sự đụng chạm mong manh và mềm mại đó, nàng ta vô thức nín thở, trong giây lát cảm thấy phiền não và bối rối.
"Phải rồi, Tố Nguyệt đâu?"
Bởi vì nàng ta đã ngủ một lúc rồi, lại có vật nhỏ gây chuyện ở bên, nên Dung quý phi muộn màng nhận không thấy ra nha hoàn hồi môn của mình.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro