Sau Khi Xuyên Qua Bị Bắt Làm Hoàng Đế
Chương 41
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
2024-11-19 23:35:37
Thục phi là người đã làm nương, lại từng mất con, tự nhiên hiểu rõ vị Hoàng tử mới sinh có ý nghĩa thế nào đối với Dung Quý phi. Không còn cách nào khác, nàng ấy đành phải lén sai nữ tỳ thân tín đi báo tin cho Hoàng đế, hi vọng Hoàng thượng có thể nể mặt Nhị hoàng tử mà cứu nương con họ.
Khoảng nửa nén hương sau, Thục phi và Từ Quý nhân vội vã chạy đến ngự hoa viên. Nhìn thấy miếng vải dính máu trên mặt đất, hai người đồng loạt thót tim, sắc mặt tái nhợt. Nhìn lại đứa bé trong lòng Dung Quý phi... May quá, không phải đứa nhỏ này. Còn Lục hoàng tử ở một bên thì bị hai người theo bản năng bỏ qua.
"Quỳ xuống." Nhìn thấy hai người, Quý phi lòng đầy căm hận, lạnh lùng ra lệnh.
Phải biết, nền ngự hoa viên này trải toàn đá cuội.
Nếu quỳ xuống, sẽ đau đớn biết bao?
Ngũ hoàng tử lập tức hoảng hốt: "Mẫu phi, đừng!"
Nhưng làm sao có chuyện cậu ta nói không là được?
Quan lớn một cấp còn đè chết người, Quý phi trừng phạt Thục phi, Thục phi đâu dám không nghe?
Thục phi thầm thở dài, cùng Từ Quý nhân được các thị nữ đỡ quỳ xuống.
Thất hoàng tử không kìm được, òa lên khóc.
Từ Quý nhân nhìn mà đau lòng, nhưng chẳng thể làm gì.
Lúc này Ngũ hoàng tử mới nhận ra mình sai, cũng hiểu vì sao mọi người trong cung đều sợ Quý phi.
Tiếc rằng đã quá muộn.
Trừng phạt nương vì lỗi của con, chiêu này đủ độc ác.
Diệp Sóc cảm thấy mình và nương lúc này càng giống nhân vật phản diện.
"Ngũ hoàng tử là do ngươi nuôi dưỡng, hôm nay hắn phạm lỗi, ngươi hãy thay hắn quỳ ở đây nửa canh giờ." Dù sao Thục phi cũng là mẫu phi của hai vị hoàng tử, nên ngay cả Quý phi cũng không dám làm quá đáng. Nếu là nhi tử của Từ Quý nhân gây chuyện, Quý phi chắc chắn sẽ bắt nàng ấy quỳ đến khi đầu gối rã rời!
Tuy chỉ có nửa canh giờ, nhưng cũng đủ khó chịu rồi.
Ngũ hoàng tử tiếp tục lớn giọng la lối: "Quý phi, ngươi dám đối xử với mẫu phi ta như vậy sao? Đợi đấy, khi nhị ca ta trở về, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá!"
Bàn tay Quý phi đang vuốt ve gương mặt nhi tử bỗng khựng lại: "Nếu ngươi còn nói thêm một chữ nữa, ta sẽ bắt Thục phi quỳ thêm thời gian một chén trà nữa."
"Ngươi..."
Ngũ hoàng tử hoàn toàn sụp đổ.
Cảnh tượng này không chỉ là nỗi ám ảnh tuổi thơ của Ngũ hoàng tử. Có lẽ trong một thời gian dài sau đó, cậu ta sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Một bên khác.
Cảnh Văn Đế nhanh chóng nhận được tin từ hậu cung, nhưng hắn cũng không định can thiệp.
Dù sao chuyện này đúng là do Ngũ hoàng tử gây ra trước, hơn nữa cậu ta còn nhỏ tuổi mà đã đẩy đệ đệ mình ra làm bia đỡ đạn, quả thật cần được dạy dỗ một chút.
"Cứ để mắt đến, đừng để quá đáng là được."
Lời vừa nói ra, coi như đã định đoạt kết cục của chuyện này.
Đợi mãi không thấy Hoàng đế đến, Thục phi dần hiểu ra vấn đề. Dù trong lòng không cam lòng, lúc này nàng ấy cũng chỉ có thể đành chịu.
Nửa canh giờ trôi qua trong chớp mắt. Cuối cùng cũng hơi nguôi giận, Quý phi mới đặt chén trà xuống, tiện thể nhìn sang thái y bên cạnh: "Thế nào, vết thương trên mặt Lục hoàng tử sau này có để lại sẹo không?"
Thái y lắc đầu: "Chắc là không đâu, vết thương này trông có vẻ dài nhưng thực ra không sâu. Thêm nữa trẻ con hồi phục nhanh, sẽ khỏi rất nhanh thôi."
"Ừm, phiền ngươi." Quý phi gật đầu: "Ta nhớ trong Thái y viện có vài vị chuyên trị sẹo, nhớ dùng thuốc đó cho Lục hoàng tử nhé."
Quý phi xưa nay thưởng phạt phân minh. Hơn nữa Lục hoàng tử còn giúp nhi tử nàng ta chắn những viên đá kia, trong lòng nàng ta tự nhiên biết ơn.
Không ngờ, chuyện này lại khiến Lục hoàng tử lọt vào mắt xanh của Quý phi.
Khoảng nửa nén hương sau, Thục phi và Từ Quý nhân vội vã chạy đến ngự hoa viên. Nhìn thấy miếng vải dính máu trên mặt đất, hai người đồng loạt thót tim, sắc mặt tái nhợt. Nhìn lại đứa bé trong lòng Dung Quý phi... May quá, không phải đứa nhỏ này. Còn Lục hoàng tử ở một bên thì bị hai người theo bản năng bỏ qua.
"Quỳ xuống." Nhìn thấy hai người, Quý phi lòng đầy căm hận, lạnh lùng ra lệnh.
Phải biết, nền ngự hoa viên này trải toàn đá cuội.
Nếu quỳ xuống, sẽ đau đớn biết bao?
Ngũ hoàng tử lập tức hoảng hốt: "Mẫu phi, đừng!"
Nhưng làm sao có chuyện cậu ta nói không là được?
Quan lớn một cấp còn đè chết người, Quý phi trừng phạt Thục phi, Thục phi đâu dám không nghe?
Thục phi thầm thở dài, cùng Từ Quý nhân được các thị nữ đỡ quỳ xuống.
Thất hoàng tử không kìm được, òa lên khóc.
Từ Quý nhân nhìn mà đau lòng, nhưng chẳng thể làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Ngũ hoàng tử mới nhận ra mình sai, cũng hiểu vì sao mọi người trong cung đều sợ Quý phi.
Tiếc rằng đã quá muộn.
Trừng phạt nương vì lỗi của con, chiêu này đủ độc ác.
Diệp Sóc cảm thấy mình và nương lúc này càng giống nhân vật phản diện.
"Ngũ hoàng tử là do ngươi nuôi dưỡng, hôm nay hắn phạm lỗi, ngươi hãy thay hắn quỳ ở đây nửa canh giờ." Dù sao Thục phi cũng là mẫu phi của hai vị hoàng tử, nên ngay cả Quý phi cũng không dám làm quá đáng. Nếu là nhi tử của Từ Quý nhân gây chuyện, Quý phi chắc chắn sẽ bắt nàng ấy quỳ đến khi đầu gối rã rời!
Tuy chỉ có nửa canh giờ, nhưng cũng đủ khó chịu rồi.
Ngũ hoàng tử tiếp tục lớn giọng la lối: "Quý phi, ngươi dám đối xử với mẫu phi ta như vậy sao? Đợi đấy, khi nhị ca ta trở về, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá!"
Bàn tay Quý phi đang vuốt ve gương mặt nhi tử bỗng khựng lại: "Nếu ngươi còn nói thêm một chữ nữa, ta sẽ bắt Thục phi quỳ thêm thời gian một chén trà nữa."
"Ngươi..."
Ngũ hoàng tử hoàn toàn sụp đổ.
Cảnh tượng này không chỉ là nỗi ám ảnh tuổi thơ của Ngũ hoàng tử. Có lẽ trong một thời gian dài sau đó, cậu ta sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bên khác.
Cảnh Văn Đế nhanh chóng nhận được tin từ hậu cung, nhưng hắn cũng không định can thiệp.
Dù sao chuyện này đúng là do Ngũ hoàng tử gây ra trước, hơn nữa cậu ta còn nhỏ tuổi mà đã đẩy đệ đệ mình ra làm bia đỡ đạn, quả thật cần được dạy dỗ một chút.
"Cứ để mắt đến, đừng để quá đáng là được."
Lời vừa nói ra, coi như đã định đoạt kết cục của chuyện này.
Đợi mãi không thấy Hoàng đế đến, Thục phi dần hiểu ra vấn đề. Dù trong lòng không cam lòng, lúc này nàng ấy cũng chỉ có thể đành chịu.
Nửa canh giờ trôi qua trong chớp mắt. Cuối cùng cũng hơi nguôi giận, Quý phi mới đặt chén trà xuống, tiện thể nhìn sang thái y bên cạnh: "Thế nào, vết thương trên mặt Lục hoàng tử sau này có để lại sẹo không?"
Thái y lắc đầu: "Chắc là không đâu, vết thương này trông có vẻ dài nhưng thực ra không sâu. Thêm nữa trẻ con hồi phục nhanh, sẽ khỏi rất nhanh thôi."
"Ừm, phiền ngươi." Quý phi gật đầu: "Ta nhớ trong Thái y viện có vài vị chuyên trị sẹo, nhớ dùng thuốc đó cho Lục hoàng tử nhé."
Quý phi xưa nay thưởng phạt phân minh. Hơn nữa Lục hoàng tử còn giúp nhi tử nàng ta chắn những viên đá kia, trong lòng nàng ta tự nhiên biết ơn.
Không ngờ, chuyện này lại khiến Lục hoàng tử lọt vào mắt xanh của Quý phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro