Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng
Bán Thuốc (1)
Nhạc Tại Đương Hạ
2024-10-30 10:52:20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Có, mấy cây nông nghiệp hầu như đều chín hết rồi, buổi tối hôm nay chắc sẽ bận rộn lắm đây."
"Vậy để ta ép chút dầu đậu phộng ra chuẩn bị sẵn nhé." Cố Thừa Duệ nói xong thì đỡ nàng cùng nhau đứng lên.
Sau đó, hai người mang theo dược liệu đã hái được đi xuống núi, phân chúng ra thành từng loại rồi đóng gói, xếp gọn vào một cái bao bố rách, để Cố Thừa Duệ cõng lên lưng, đôi vợ chồng rời khỏi không gian, bắt đầu đi lên trấn trên.
Trên đường đi, họ có chạm mặt một vài người. Nhưng đôi vợ chồng cũng mặc kệ đối phương có thái độ gì với mình, cả hai đều rất lễ phép lên tiếng chào người đó.
Một là vì họ muốn tranh thủ xoát độ hảo cảm của người dân nơi đây, để hòa nhập vào cái làng này càng sớm càng tốt.
Hai là họ muốn tăng độ nhận diện cho mấy người ở đây nhớ kỹ, vợ chồng bọn họ lên trấn trên bán thuốc, cũng vì tìm cho số bạc mình kiếm được một “nơi bắt đầu” rõ nguồn gốc và xuất xứ, chứ không tương lai sau này Lưu thị vưu oan nói bọn họ trộm tiền của nhà kia thì lại khổ.
Khi đã đến trấn trên, Chu Oánh mới phát hiện, thị trấn nhìn thì nho nhỏ này vậy mà náo nhiệt và đông đúc đến lạ thường, đặc biệt là ở chỗ bến tàu ngoài kia, sớm đã đứng đầy người từ khắp tám phương bốn hướng, cùng quy tụ lại một chỗ.
Nàng thấy vậy thì quay đầu hỏi Cố Thừa Duệ: "Ta nghe nói trước đây, Cố gia phất lên là nhờ đầu tư vận chuyển hàng hóa qua đường sông đúng không?"
"Đúng vậy, ban đầu thì chỉ có mỗi vận chuyển qua đường sông thôi, sau này mới tiến thêm một bước vào vận chuyển hàng hải, có thể nói vận chuyển là nguồn cơn của toàn bộ sản nghiệp Cố gia bây giờ. Kia mà, địa hình của thị trấn nhỏ này khá tốt đấy chứ, như một cây cầu có thể kết nối bốn phương, tám hướng, chỉ cần có ý nghĩ dám làm, thì cho dù xây không được nhà, cũng có thể sống một cuộc sống không lo ăn uống."
"Xem ra chúng ta phải bàn kế hoạch kỹ càng hơn chút."
"Ừ, có điều cứ từ từ mà hành động, nếu không, bị để mắt tới sẽ rất phiền phức." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong, hắn kéo tay nàng đi về phía trước.
Trên đường đi, họ có ghé qua một cái sạp bán trà, hỏi thăm xem có nhà nào bán thuốc ở thị trấn này không, rồi hai người trực tiếp đi tới tiệm thuốc Lạc thị, một nơi làm ăn không mấy suôn sẻ.
Bởi vì hai tiệm thuốc còn lại, một nơi là tiệm thuốc Kiều gia – đối thủ cạnh tranh của Cố gia, khoảng thời gian này họ còn khá gay gắt và chèn ép người của Cố gia, nếu để họ nhận ra mình là ai thì chỉ có tự rước lấy nhục.
Còn một tiệm nữa thì đích hiệu là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tiệm này thì có quan hệ sâu xa với thế lực nào đó trong kinh thành, mà bọn họ chắc chắn là không muốn dính vào thể loại này rồi.
"Có, mấy cây nông nghiệp hầu như đều chín hết rồi, buổi tối hôm nay chắc sẽ bận rộn lắm đây."
"Vậy để ta ép chút dầu đậu phộng ra chuẩn bị sẵn nhé." Cố Thừa Duệ nói xong thì đỡ nàng cùng nhau đứng lên.
Sau đó, hai người mang theo dược liệu đã hái được đi xuống núi, phân chúng ra thành từng loại rồi đóng gói, xếp gọn vào một cái bao bố rách, để Cố Thừa Duệ cõng lên lưng, đôi vợ chồng rời khỏi không gian, bắt đầu đi lên trấn trên.
Trên đường đi, họ có chạm mặt một vài người. Nhưng đôi vợ chồng cũng mặc kệ đối phương có thái độ gì với mình, cả hai đều rất lễ phép lên tiếng chào người đó.
Một là vì họ muốn tranh thủ xoát độ hảo cảm của người dân nơi đây, để hòa nhập vào cái làng này càng sớm càng tốt.
Hai là họ muốn tăng độ nhận diện cho mấy người ở đây nhớ kỹ, vợ chồng bọn họ lên trấn trên bán thuốc, cũng vì tìm cho số bạc mình kiếm được một “nơi bắt đầu” rõ nguồn gốc và xuất xứ, chứ không tương lai sau này Lưu thị vưu oan nói bọn họ trộm tiền của nhà kia thì lại khổ.
Khi đã đến trấn trên, Chu Oánh mới phát hiện, thị trấn nhìn thì nho nhỏ này vậy mà náo nhiệt và đông đúc đến lạ thường, đặc biệt là ở chỗ bến tàu ngoài kia, sớm đã đứng đầy người từ khắp tám phương bốn hướng, cùng quy tụ lại một chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thấy vậy thì quay đầu hỏi Cố Thừa Duệ: "Ta nghe nói trước đây, Cố gia phất lên là nhờ đầu tư vận chuyển hàng hóa qua đường sông đúng không?"
"Đúng vậy, ban đầu thì chỉ có mỗi vận chuyển qua đường sông thôi, sau này mới tiến thêm một bước vào vận chuyển hàng hải, có thể nói vận chuyển là nguồn cơn của toàn bộ sản nghiệp Cố gia bây giờ. Kia mà, địa hình của thị trấn nhỏ này khá tốt đấy chứ, như một cây cầu có thể kết nối bốn phương, tám hướng, chỉ cần có ý nghĩ dám làm, thì cho dù xây không được nhà, cũng có thể sống một cuộc sống không lo ăn uống."
"Xem ra chúng ta phải bàn kế hoạch kỹ càng hơn chút."
"Ừ, có điều cứ từ từ mà hành động, nếu không, bị để mắt tới sẽ rất phiền phức." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong, hắn kéo tay nàng đi về phía trước.
Trên đường đi, họ có ghé qua một cái sạp bán trà, hỏi thăm xem có nhà nào bán thuốc ở thị trấn này không, rồi hai người trực tiếp đi tới tiệm thuốc Lạc thị, một nơi làm ăn không mấy suôn sẻ.
Bởi vì hai tiệm thuốc còn lại, một nơi là tiệm thuốc Kiều gia – đối thủ cạnh tranh của Cố gia, khoảng thời gian này họ còn khá gay gắt và chèn ép người của Cố gia, nếu để họ nhận ra mình là ai thì chỉ có tự rước lấy nhục.
Còn một tiệm nữa thì đích hiệu là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tiệm này thì có quan hệ sâu xa với thế lực nào đó trong kinh thành, mà bọn họ chắc chắn là không muốn dính vào thể loại này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro