Sau Khi Xuyên Sách Bị Nãi Nãi Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 12
2024-10-18 17:43:04
Nghĩ đến hoàn cảnh của Lão Tứ Lâm gia, không ít người trong tộc hiền lành đều lộ ra vẻ thương cảm và thương hại.
Tộc trưởng Lâm thị còn chưa cầm ấm hai mươi lượng bạc trong tay, đương nhiên phải giúp đỡ an ủi: "Họa phúc đi cùng, trước mắt đúng là không tốt, lại tìm cho Lão Tứ một người tốt..."
"Tộc trưởng nói đúng! Ta phải tìm cho Lão Tứ nhà ta một người vợ tốt, sau này chăm sóc Lão Tứ nhà ta cả đời." Lâm lão thái thái lau nước mắt, đứng dậy từ trên đất, rút bạc trong lòng ra nhét thẳng vào tay Tộc trưởng, "Tộc trưởng, nhà chúng ta muốn mua ruộng, mua ruộng tốt! Mua ruộng rồi, nhà chúng ta sẽ cưới vợ mới cho Lão Tứ."
"Này, không phải, ngươi chờ đã..." Bị hành động bất ngờ của Lâm lão thái thái làm cho giật mình, Tộc trưởng vội vàng nhắc nhở, "Ngươi để lại một ít bạc cho Lão Tứ mua thuốc, sau này chữa bệnh cũng cần tiền chứ..."
"Đúng đúng đúng, ta đều nghe Tộc trưởng." Lâm lão thái thái bày ra bộ dạng tỉnh ngộ, lại thu bạc về.
Tuy nhiên, thu lại được một nửa, Lâm lão thái thái chợt tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi, tách ra một trăm lượng bạc lại nhét vào tay Tộc trưởng, lớn tiếng hô hào: "Tộc trưởng, nhà ta vẫn mua ruộng, mua hai mươi mẫu ruộng nước, sau này có gạo sẽ nuôi sống cả nhà ta."
"Tám mươi lượng bạc còn lại, ta phải đi trấn trên mua thuốc cho Lão Tứ nhà ta, xong rồi còn phải để lại một ít tiền cho Lão Tứ nhà ta cưới vợ. Lão đại nhà ta muốn thi khoa cử, cũng cần tiền. Lão ngũ sắp cưới vợ, tiền tổ chức hôn lễ phải tách ra..." Lâm lão thái thái không chút ngại ngùng, bắt đầu công khai nói về kế hoạch của mình.
[Nãi nãi quá giỏi*!] Mấy phúc trước Lâm Vãn Yên vẫn còn thổn thức số phận của Lâm gia, lúc này lại một lần nữa bị tài năng của Lâm lão thái thái chinh phục.
Không giấu được bạc thì không cần giấu, có thể dùng thì dùng hết. Không còn gì cả, tự nhiên sẽ không ai ghen tị nữa. Còn chuyện như trong sách, bị người ta đến xin tiền còn bị oán hận nói xấu, sẽ không bao giờ xảy ra. Một mũi tên trúng nhiều đích, tuyệt vời!
Lâm lão thái thái nghẹn lời.
Bổng* là cái thứ gì? Bà trông giống như một cái chày gỗ* sao? Chờ bà về tìm một cái chày gỗ cho Đại nha đầu xem cho kỹ, chữa bệnh cho mắt của Đại nha đầu! Còn nhỏ tuổi, còn chưa biết khen ngợi người ta, không biết con dâu cả dạy dỗ thế nào? Thua thiệt con dâu cả là con gái của phu tử...
"Được rồi, nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, vậy tộc sẽ giúp nhà ngươi mua hai mươi mẫu ruộng nước cho ổn thỏa." Tộc trưởng cũng không phải là kẻ ngốc. Nhìn thấy Lâm lão thái thái nói chi tiết như vậy, ông nhanh chóng hiểu được dụng ý của bà. Ngay lập tức, ông không khuyên nhủ thêm nữa, gật đầu.
*quá giỏi: 好棒, bổng: 棒, chày gỗ: 棒槌 (bổng chùy). Bởi vì Lâm Vãn Yên là người hiện đại, cho nên sẽ thường dùng những từ ngữ ở thời hiện đại, chưa xuất hiện ở cổ đại, dẫn đến làm Lâm lão thái thái là một người cổ đại, lại chưa từng đi học hiểu lầm ý muốn nói.
Tộc trưởng Lâm thị còn chưa cầm ấm hai mươi lượng bạc trong tay, đương nhiên phải giúp đỡ an ủi: "Họa phúc đi cùng, trước mắt đúng là không tốt, lại tìm cho Lão Tứ một người tốt..."
"Tộc trưởng nói đúng! Ta phải tìm cho Lão Tứ nhà ta một người vợ tốt, sau này chăm sóc Lão Tứ nhà ta cả đời." Lâm lão thái thái lau nước mắt, đứng dậy từ trên đất, rút bạc trong lòng ra nhét thẳng vào tay Tộc trưởng, "Tộc trưởng, nhà chúng ta muốn mua ruộng, mua ruộng tốt! Mua ruộng rồi, nhà chúng ta sẽ cưới vợ mới cho Lão Tứ."
"Này, không phải, ngươi chờ đã..." Bị hành động bất ngờ của Lâm lão thái thái làm cho giật mình, Tộc trưởng vội vàng nhắc nhở, "Ngươi để lại một ít bạc cho Lão Tứ mua thuốc, sau này chữa bệnh cũng cần tiền chứ..."
"Đúng đúng đúng, ta đều nghe Tộc trưởng." Lâm lão thái thái bày ra bộ dạng tỉnh ngộ, lại thu bạc về.
Tuy nhiên, thu lại được một nửa, Lâm lão thái thái chợt tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi, tách ra một trăm lượng bạc lại nhét vào tay Tộc trưởng, lớn tiếng hô hào: "Tộc trưởng, nhà ta vẫn mua ruộng, mua hai mươi mẫu ruộng nước, sau này có gạo sẽ nuôi sống cả nhà ta."
"Tám mươi lượng bạc còn lại, ta phải đi trấn trên mua thuốc cho Lão Tứ nhà ta, xong rồi còn phải để lại một ít tiền cho Lão Tứ nhà ta cưới vợ. Lão đại nhà ta muốn thi khoa cử, cũng cần tiền. Lão ngũ sắp cưới vợ, tiền tổ chức hôn lễ phải tách ra..." Lâm lão thái thái không chút ngại ngùng, bắt đầu công khai nói về kế hoạch của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Nãi nãi quá giỏi*!] Mấy phúc trước Lâm Vãn Yên vẫn còn thổn thức số phận của Lâm gia, lúc này lại một lần nữa bị tài năng của Lâm lão thái thái chinh phục.
Không giấu được bạc thì không cần giấu, có thể dùng thì dùng hết. Không còn gì cả, tự nhiên sẽ không ai ghen tị nữa. Còn chuyện như trong sách, bị người ta đến xin tiền còn bị oán hận nói xấu, sẽ không bao giờ xảy ra. Một mũi tên trúng nhiều đích, tuyệt vời!
Lâm lão thái thái nghẹn lời.
Bổng* là cái thứ gì? Bà trông giống như một cái chày gỗ* sao? Chờ bà về tìm một cái chày gỗ cho Đại nha đầu xem cho kỹ, chữa bệnh cho mắt của Đại nha đầu! Còn nhỏ tuổi, còn chưa biết khen ngợi người ta, không biết con dâu cả dạy dỗ thế nào? Thua thiệt con dâu cả là con gái của phu tử...
"Được rồi, nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, vậy tộc sẽ giúp nhà ngươi mua hai mươi mẫu ruộng nước cho ổn thỏa." Tộc trưởng cũng không phải là kẻ ngốc. Nhìn thấy Lâm lão thái thái nói chi tiết như vậy, ông nhanh chóng hiểu được dụng ý của bà. Ngay lập tức, ông không khuyên nhủ thêm nữa, gật đầu.
*quá giỏi: 好棒, bổng: 棒, chày gỗ: 棒槌 (bổng chùy). Bởi vì Lâm Vãn Yên là người hiện đại, cho nên sẽ thường dùng những từ ngữ ở thời hiện đại, chưa xuất hiện ở cổ đại, dẫn đến làm Lâm lão thái thái là một người cổ đại, lại chưa từng đi học hiểu lầm ý muốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro