Sau Khi Xuyên Sách Bị Nãi Nãi Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 25
2024-10-18 17:43:04
Cùng với những lời chỉ thị của Lâm lão thái thái, nhịp điệu quen thuộc được khôi phục, nhà Lâm gia lại trở về với sự bận rộn thường ngày.
Lâm lão thái thái hài lòng khẽ hừ một tiếng, định quay về phòng nghỉ ngơi, thì nghe thấy một tiếng hỏi nhỏ không thể nghe rõ từ phía sau: “Nãi nãi, nương con đâu?”
Đây là con trai duy nhất của Lâm Hướng Bắc và Mai Xảo Xảo, hiện tại bốn tuổi, tên là Lâm Chí Kỳ.
Lâm lão thái thái dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Chí Kỳ gầy gò nhỏ bé, một lúc lâu không biết nên trả lời thế nào.
Dù cho là Lão Tứ hỏi bà, bà cũng có thể không do dự mà mắng lại. Chỉ là một nữ nhân thôi mà? Hỏi gì hỏi? Có gì phải hỏi? Đuổi đi là xong!
Nhưng đứa cháu trai Lâm Chí Kỳ này. . .
[Ai cũng nói đứa trẻ không nương thật đáng thương, nhưng Mai Xảo Xảo lại là một người nương vô cùng độc ác lại tàn nhẫn, còn không bằng không có! Lâm gia thương cháu, không dám nói thật. Đứa trẻ nhớ nương, lén lút chạy đến thôn Lạc Hoa, bị Mai Xảo Xảo đang chuẩn bị tái giá thấy phiền, ném lên núi không quản. Làm cho đứa trẻ nhỏ như vậy phải ở một mình trên núi cả đêm, lại gặp một đàn sói đói, trực tiếp. . .]
Đây là người đầu tiên trong Lâm gia bị giết, cũng là người đáng thương nhất.
Nghĩ đến kết cục Lâm Chí Kỳ bị sói xé xác trong sách, Lâm Vãn Yên không khỏi sốt ruột.
Ngay khi nàng chuẩn bị liều mạng nói thật với Lâm Chí Kỳ, giọng nói của Lâm lão thái thái xen lẫn sự tức giận đột ngột vang lên: “Nương cái gì mà nương? Nương của con, chỉ biết ăn ngon ngủ kỹ, có quan tâm đến sống chết của con không? Chờ sau này bà già này cưới cho con một người nương tốt, con sẽ biết nương con xấu như thế nào!”
Ở Lâm gia, bị mắng là chuyện thường ngày. Tuy Lâm Chí Kỳ còn nhỏ, nhưng bị nãi nãi mắng cũng không phải một hai lần.
Vì vậy, cậu bé không hề bị dọa, mà chớp chớp mắt, không hiểu hỏi: “Còn có nương tốt sao ạ?”
“Đương nhiên là có! Con còn nhỏ, đã thấy được thứ tốt gì? Ngày thường muốn ăn muốn uống muốn mặc, cái nào không phải tìm nãi nãi này? Chờ cưới nương tốt về, con cứ tìm nó mà đòi! Cứ để bà già này đỡ phải lo. Ngày ngày quản lớn, lại còn quản nhỏ. Các con là muốn làm cho bà già này chết vì mệt, hay là muốn thế nào. . .” Lâm lão thái thái vẫn mắng như trước, nhưng đôi mắt của Lâm Chí Kỳ ngày càng sáng ngời, sau đó dần dần nảy sinh sự mong đợi.
Nương tốt sao. . . Cậu bé cũng muốn. Nhị bá nương và Tam ba nương cũng sẽ mắng đám người đường ca, nhưng đám người đường ca đói khát, đều tìm Nhị bá nương và Tam bá nương.
*đường ca: anh họ bên nội, biểu ca, anh họ bên ngoại
Lâm lão thái thái hài lòng khẽ hừ một tiếng, định quay về phòng nghỉ ngơi, thì nghe thấy một tiếng hỏi nhỏ không thể nghe rõ từ phía sau: “Nãi nãi, nương con đâu?”
Đây là con trai duy nhất của Lâm Hướng Bắc và Mai Xảo Xảo, hiện tại bốn tuổi, tên là Lâm Chí Kỳ.
Lâm lão thái thái dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Chí Kỳ gầy gò nhỏ bé, một lúc lâu không biết nên trả lời thế nào.
Dù cho là Lão Tứ hỏi bà, bà cũng có thể không do dự mà mắng lại. Chỉ là một nữ nhân thôi mà? Hỏi gì hỏi? Có gì phải hỏi? Đuổi đi là xong!
Nhưng đứa cháu trai Lâm Chí Kỳ này. . .
[Ai cũng nói đứa trẻ không nương thật đáng thương, nhưng Mai Xảo Xảo lại là một người nương vô cùng độc ác lại tàn nhẫn, còn không bằng không có! Lâm gia thương cháu, không dám nói thật. Đứa trẻ nhớ nương, lén lút chạy đến thôn Lạc Hoa, bị Mai Xảo Xảo đang chuẩn bị tái giá thấy phiền, ném lên núi không quản. Làm cho đứa trẻ nhỏ như vậy phải ở một mình trên núi cả đêm, lại gặp một đàn sói đói, trực tiếp. . .]
Đây là người đầu tiên trong Lâm gia bị giết, cũng là người đáng thương nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến kết cục Lâm Chí Kỳ bị sói xé xác trong sách, Lâm Vãn Yên không khỏi sốt ruột.
Ngay khi nàng chuẩn bị liều mạng nói thật với Lâm Chí Kỳ, giọng nói của Lâm lão thái thái xen lẫn sự tức giận đột ngột vang lên: “Nương cái gì mà nương? Nương của con, chỉ biết ăn ngon ngủ kỹ, có quan tâm đến sống chết của con không? Chờ sau này bà già này cưới cho con một người nương tốt, con sẽ biết nương con xấu như thế nào!”
Ở Lâm gia, bị mắng là chuyện thường ngày. Tuy Lâm Chí Kỳ còn nhỏ, nhưng bị nãi nãi mắng cũng không phải một hai lần.
Vì vậy, cậu bé không hề bị dọa, mà chớp chớp mắt, không hiểu hỏi: “Còn có nương tốt sao ạ?”
“Đương nhiên là có! Con còn nhỏ, đã thấy được thứ tốt gì? Ngày thường muốn ăn muốn uống muốn mặc, cái nào không phải tìm nãi nãi này? Chờ cưới nương tốt về, con cứ tìm nó mà đòi! Cứ để bà già này đỡ phải lo. Ngày ngày quản lớn, lại còn quản nhỏ. Các con là muốn làm cho bà già này chết vì mệt, hay là muốn thế nào. . .” Lâm lão thái thái vẫn mắng như trước, nhưng đôi mắt của Lâm Chí Kỳ ngày càng sáng ngời, sau đó dần dần nảy sinh sự mong đợi.
Nương tốt sao. . . Cậu bé cũng muốn. Nhị bá nương và Tam ba nương cũng sẽ mắng đám người đường ca, nhưng đám người đường ca đói khát, đều tìm Nhị bá nương và Tam bá nương.
*đường ca: anh họ bên nội, biểu ca, anh họ bên ngoại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro