Sau Khi Xuyên Sách Bị Nãi Nãi Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 27
2024-10-18 17:43:04
“Vậy thì học cùng đi! Dù trình độ của ta có hạn, nhưng những kiến thức cơ bản nhất, chắc chắn vẫn có thể dạy được.” Câu trả lời của Lâm Vãn Yên rất dứt khoát, không hề miễn cưỡng.
Mặc kệ thời điểm nào, muốn học chữ đều là chuyện tốt. Hiện tại Lâm Vãn Yên đã trở thành một phần tử của Lâm gia, tất nhiên sẽ cố gắng hết sức dạy dỗ người Lâm gia, mong muốn có thể thay đối số mệnh làm pháo hôi của tất cả người Lâm gia. Đồng thời, cũng là vì muốn thay đổi số mệnh của chính nàng.
"Thật sao? Chúng ta đều có thể học chữ?" Việc mở trường tư thục trong tộc chỉ là lời đồn, chưa có gì chắc chắn. So với việc đó, việc được học chữ ngay lập tức với Lâm Vãn Yên khiến mấy đứa nhỏ Lâm Chí Sơn phấn khích hơn.
"Dĩ nhiên có thể!" Lâm Vãn Yên gật đầu chắc nịch, không ngần ngại, quay người đi vào căn phòng mà nàng đang ở. Đồng thời, đó cũng là nơi cha nàng Lâm Hướng Đông - người có học duy nhất ở từ trước đến nay của Lâm gia đã ở đó trước khi rời đi.
Hôm qua, nàng đã lục tìm những thứ mà Lâm Hướng Đông để lại trong phòng, hơn nữa còn thực sự đã tìm thấy một vài cuốn sách vỡ lòng. Mặc dù chúng đều là bản sao tay, chữ viết cũng rất non nớt, nhưng có thể dùng là được, không có gì để chê bai.
Ngoài ra, còn có một số giấy nháp mà Lâm Hướng Đông đã sử dụng, có thể tìm ra và tái sử dụng. Dù sao, Lâm Hướng Bắc và những người khác đều là người mới bắt đầu học, cho nên không cần phải kiêng kỵ.
Tốc độ của Lâm Vãn Yên rất nhanh, không lâu sau, nàng đã tìm ra những thứ mà nàng cho là hữu ích. Sau đó, nàng ôm tất cả ra sân: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta học chữ luôn đi?"
Không ngờ Lâm Vãn Yên lại dễ nói chuyện như vậy không chỉ mấy đứa nhỏ Lâm Chí Sơn, ngay cả Lâm Hướng Bắc làm Tứ thúc cũng hơi khiếp sợ. Sau đó, là sự phấn khích và biết ơn tràn đầy.
Học chữ đó, cơ hội học chữ, ai mà không mong muốn?
Nghe được tiếng ồn ào rộn rã trong sân, Lâm lão thái thái không thể kiềm chế được, nở nụ cười rạng rỡ.
Tốt quá, tốt quá! Chỉ cần cả nhà cùng chung sức tiến lên, còn khó khăn nào mà không vượt qua được? Lâm gia gặp được Đại nha đầu, là phúc khí, phúc khí lớn lao...
Cứ như vậy, chờ khi Lâm lão thái thái bước ra khỏi nhà lần nữa, khung cảnh trong sân Lâm gia lại là một khung cảnh hoàn toàn mới, khiến Lâm lão thái thái vô cùng hài lòng và phấn khởi.
Tâm trạng tốt lên, Lâm lão thái thái trở nên dễ tính hơn hẳn. Chỉ trong một buổi chiều, bà đã dạy cho Lâm Nhị thúc, Lâm Tam thúc và Lâm Hướng Trung cách đánh xe bò. Bà cũng sắp xếp cho ba huynh đệ thay phiên nhau đánh xe bò đi lại giữa thị trấn từ ngày mai, kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Mặc kệ thời điểm nào, muốn học chữ đều là chuyện tốt. Hiện tại Lâm Vãn Yên đã trở thành một phần tử của Lâm gia, tất nhiên sẽ cố gắng hết sức dạy dỗ người Lâm gia, mong muốn có thể thay đối số mệnh làm pháo hôi của tất cả người Lâm gia. Đồng thời, cũng là vì muốn thay đổi số mệnh của chính nàng.
"Thật sao? Chúng ta đều có thể học chữ?" Việc mở trường tư thục trong tộc chỉ là lời đồn, chưa có gì chắc chắn. So với việc đó, việc được học chữ ngay lập tức với Lâm Vãn Yên khiến mấy đứa nhỏ Lâm Chí Sơn phấn khích hơn.
"Dĩ nhiên có thể!" Lâm Vãn Yên gật đầu chắc nịch, không ngần ngại, quay người đi vào căn phòng mà nàng đang ở. Đồng thời, đó cũng là nơi cha nàng Lâm Hướng Đông - người có học duy nhất ở từ trước đến nay của Lâm gia đã ở đó trước khi rời đi.
Hôm qua, nàng đã lục tìm những thứ mà Lâm Hướng Đông để lại trong phòng, hơn nữa còn thực sự đã tìm thấy một vài cuốn sách vỡ lòng. Mặc dù chúng đều là bản sao tay, chữ viết cũng rất non nớt, nhưng có thể dùng là được, không có gì để chê bai.
Ngoài ra, còn có một số giấy nháp mà Lâm Hướng Đông đã sử dụng, có thể tìm ra và tái sử dụng. Dù sao, Lâm Hướng Bắc và những người khác đều là người mới bắt đầu học, cho nên không cần phải kiêng kỵ.
Tốc độ của Lâm Vãn Yên rất nhanh, không lâu sau, nàng đã tìm ra những thứ mà nàng cho là hữu ích. Sau đó, nàng ôm tất cả ra sân: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta học chữ luôn đi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ Lâm Vãn Yên lại dễ nói chuyện như vậy không chỉ mấy đứa nhỏ Lâm Chí Sơn, ngay cả Lâm Hướng Bắc làm Tứ thúc cũng hơi khiếp sợ. Sau đó, là sự phấn khích và biết ơn tràn đầy.
Học chữ đó, cơ hội học chữ, ai mà không mong muốn?
Nghe được tiếng ồn ào rộn rã trong sân, Lâm lão thái thái không thể kiềm chế được, nở nụ cười rạng rỡ.
Tốt quá, tốt quá! Chỉ cần cả nhà cùng chung sức tiến lên, còn khó khăn nào mà không vượt qua được? Lâm gia gặp được Đại nha đầu, là phúc khí, phúc khí lớn lao...
Cứ như vậy, chờ khi Lâm lão thái thái bước ra khỏi nhà lần nữa, khung cảnh trong sân Lâm gia lại là một khung cảnh hoàn toàn mới, khiến Lâm lão thái thái vô cùng hài lòng và phấn khởi.
Tâm trạng tốt lên, Lâm lão thái thái trở nên dễ tính hơn hẳn. Chỉ trong một buổi chiều, bà đã dạy cho Lâm Nhị thúc, Lâm Tam thúc và Lâm Hướng Trung cách đánh xe bò. Bà cũng sắp xếp cho ba huynh đệ thay phiên nhau đánh xe bò đi lại giữa thị trấn từ ngày mai, kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro