Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại
Chương 10
2024-10-04 07:46:45
"Tôi có thể giúp ký chủ hồi sinh trong thế giới thực, chẳng lẽ giá hoàn không tính nghịch thiên đích bàn tay vàng sao?" 4897 hùng hồn đáp.
"......" Đáng ghét, không thể phản bác.
"Được rồi, năng lượng của tôi không đủ nữa rồi, ký chủ mau quay về đi, chúc cô thành công!"
"Vân vân." Long Tương gọi nó lại, lớn tiếng nói: "Cái này cũng không có, cái kia cũng không có, đều có thể bỏ qua, yêu cầu cuối cùng, duy nhất, được không?"
4897 cũng sảng khoái: "Ký chủ cứ nói, nếu nằm trong khả năng của tôi thì chắc chắn được."
Long Tương trông có vẻ luôn rất có chủ kiến, là kiểu người nhìn vào là biết không ai có thể lừa được nàng ta nhưng lúc này nàng ta đột nhiên làm nũng.
4897 ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của nàng ta, nghe nàng ta ấp úng nói: "Cái đó, có thể... có thể giúp tôi lấy điện thoại được không?"
4897: "...... Tạm biệt."
Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến điện thoại, nàng ta sợ là đã quên mình chết vì cái gì rồi!
Ngọn lửa hy vọng dần tắt, Long Tương cũng tỉnh lại từ trạng thái "Hôn mê", nỗi đau trên người không bằng nỗi đau trong lòng.
Thế giới đáng sợ.
Những người xung quanh đều tu tiên, chỉ riêng nàng ta tay không thể nâng, vai không thể khiêu, ăn ngủ bình thường, giải quyết vấn đề sinh lý.
Nơi khỉ ho cò gáy này, đến cả một cái bồn cầu xả nước cũng không có, càng đừng nói đến việc lấy được chiếc điện thoại yêu quý.
Thật đau khổ.
Long Tương không cần phải giả vờ, chỉ cần ôm ngực ngồi dậy là đã rất đáng thương rồi.
Người đi vào thấy nàng ta như vậy, không hề có tình phụ tử mà một người cha nên có, thậm chí còn không có cả lòng thương người tối thiểu, vẻ mặt như lẽ đương nhiên.
"Con có đau đớn đến nát cả tim gan cũng vô ích thôi, lần này Bắc Đình không đến đón dâu theo như đã hẹn, lần sau con vẫn phải đi. Muốn trách thì trách số phận của con không tốt, là một phế vật được sinh ra từ phàm nhân, thiên thiên Bắc Đình lại muốn cưới Phất Linh, thiên thiên con và Phất Linh lại là những người có huyết thống gần nhất trên thế gian này. Đây đều là số mệnh của con."
Số mệnh của nàng ta sao?
Số mệnh gì chứ, Long Tương ghét nhất là mấy thứ mê tín phong kiến này.
... Nhưng bây giờ nàng ta đang sống trong một xã hội mê tín phong kiến.
Long Tương chán nản ngẩng đầu nhìn Việt Châu, tên cha tệ hại này đúng là có tướng mạo đẹp, nếu không thì cũng không thể được con gái duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm để mắt tới, rồi giẫm đạp lên tiểu thư mà leo lên vị trí chưởng môn.
"......" Đáng ghét, không thể phản bác.
"Được rồi, năng lượng của tôi không đủ nữa rồi, ký chủ mau quay về đi, chúc cô thành công!"
"Vân vân." Long Tương gọi nó lại, lớn tiếng nói: "Cái này cũng không có, cái kia cũng không có, đều có thể bỏ qua, yêu cầu cuối cùng, duy nhất, được không?"
4897 cũng sảng khoái: "Ký chủ cứ nói, nếu nằm trong khả năng của tôi thì chắc chắn được."
Long Tương trông có vẻ luôn rất có chủ kiến, là kiểu người nhìn vào là biết không ai có thể lừa được nàng ta nhưng lúc này nàng ta đột nhiên làm nũng.
4897 ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của nàng ta, nghe nàng ta ấp úng nói: "Cái đó, có thể... có thể giúp tôi lấy điện thoại được không?"
4897: "...... Tạm biệt."
Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến điện thoại, nàng ta sợ là đã quên mình chết vì cái gì rồi!
Ngọn lửa hy vọng dần tắt, Long Tương cũng tỉnh lại từ trạng thái "Hôn mê", nỗi đau trên người không bằng nỗi đau trong lòng.
Thế giới đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người xung quanh đều tu tiên, chỉ riêng nàng ta tay không thể nâng, vai không thể khiêu, ăn ngủ bình thường, giải quyết vấn đề sinh lý.
Nơi khỉ ho cò gáy này, đến cả một cái bồn cầu xả nước cũng không có, càng đừng nói đến việc lấy được chiếc điện thoại yêu quý.
Thật đau khổ.
Long Tương không cần phải giả vờ, chỉ cần ôm ngực ngồi dậy là đã rất đáng thương rồi.
Người đi vào thấy nàng ta như vậy, không hề có tình phụ tử mà một người cha nên có, thậm chí còn không có cả lòng thương người tối thiểu, vẻ mặt như lẽ đương nhiên.
"Con có đau đớn đến nát cả tim gan cũng vô ích thôi, lần này Bắc Đình không đến đón dâu theo như đã hẹn, lần sau con vẫn phải đi. Muốn trách thì trách số phận của con không tốt, là một phế vật được sinh ra từ phàm nhân, thiên thiên Bắc Đình lại muốn cưới Phất Linh, thiên thiên con và Phất Linh lại là những người có huyết thống gần nhất trên thế gian này. Đây đều là số mệnh của con."
Số mệnh của nàng ta sao?
Số mệnh gì chứ, Long Tương ghét nhất là mấy thứ mê tín phong kiến này.
... Nhưng bây giờ nàng ta đang sống trong một xã hội mê tín phong kiến.
Long Tương chán nản ngẩng đầu nhìn Việt Châu, tên cha tệ hại này đúng là có tướng mạo đẹp, nếu không thì cũng không thể được con gái duy nhất của chưởng môn tiền nhiệm để mắt tới, rồi giẫm đạp lên tiểu thư mà leo lên vị trí chưởng môn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro