Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy Mèo
Tốt Nhất Không...
2024-10-29 07:56:42
Dung Chân còn thảm hơn hắn một chút, ngũ hành chi lực và kiếm ý nàng đều không thể cộng minh, nhưng trong tu chân giới vẫn còn những loại lực lượng khác chưa được phát hiện, nên Tiết Cảnh Lam cảm thấy Dung Chân vẫn còn cơ hội.
Nhưng Dung Chân biết bản thân không có hy vọng gì trên con đường tu luyện, nên tâm thái của nàng rất tốt, có thể sống lâu thêm vài năm nhờ tu luyện, đối với nàng mà nói đã là kiếm lời rồi.
Vì vậy, nàng ngoan ngoãn ngồi trên phi kiếm của Tiết Cảnh Lam, ôm mèo trong lòng, nhìn phong cảnh bên dưới lướt qua.
Tốc độ phi kiếm của Tiết Cảnh Lam rất nhanh, Dung Chân mặc áo choàng lông dày, mới bay một lúc đã đến gần Âm Phong Cốc.
Âm Phong Cốc là nơi hẻo lánh, trong vòng nghìn dặm chỉ có hai tông môn vô danh.
Lúc này, tuyết rơi dày đặc, trước cổng sơn môn bị tuyết trắng bao phủ, có mấy đệ tử cấp thấp đang quét tuyết, bọn họ nhìn thấy một đạo kiếm quang xẹt qua trên bầu trời, vội vàng vẫy tay ra hiệu dừng lại.
Tiết Cảnh Lam nghĩ sau này muốn ở lại đây, phải tạo dựng mối quan hệ tốt với hàng xóm, vì vậy bèn điều khiển phi kiếm dừng lại.
Đệ tử của Hà Loan Tông gần Âm Phong Cốc nhìn thấy một vị Nguyên Anh chân nhân dẫn theo một nữ tử đi tới từ xa, hai người đều có dung mạo rất đẹp, chỉ là nữ tử kia mặc rất dày, chắc là tu vi chỉ khoảng Trúc Cơ kỳ, còn chưa thể dựa vào tu vi để chống lạnh.
Nguyên Anh chân nhân sao lại nhận một đệ tử có tu vi thấp như vậy chứ? Hai người này thật kỳ lạ.
Ngay cả con mèo đen trong lòng cô nương kia cũng trở nên khác thường.
“Chân nhân.”
Đệ tử Hà Loan Tông tiến lên nghênh đón, cung kính chào hỏi, tu chân giới lấy thực lực làm trọng, tu vi của Tiết Cảnh Lam đủ để khiến cho rất nhiều người phải cung kính.
“A, ta xem bản đồ, các ngươi là tu sĩ của Hà Loan Tông phải không?”
Tiết Cảnh Lam ra vẻ am hiểu giao tiếp, sải bước tiến lên, nhiệt tình hỏi.
“Ta họ Tiết, tiểu cô nương ôm mèo đằng sau là đồ đệ của ta.”
“Vâng, không biết Tiết chân nhân muốn đi đâu ạ?”
Tiểu tu sĩ hỏi.
“Đến Âm Phong Cốc, chúng ta mới mua đất ở đó.”
Tiết Cảnh Lam đáp.
“Không thể đến Âm Phong Cốc được.”
Tiểu tu sĩ hốt hoảng nói.
“Tu sĩ của Đế Huyền Điện không nói cho hai người sao? Trong hồ sâu ở Âm Phong Cốc có yêu vật, ngay cả Nguyên Anh chân nhân cũng không làm gì được.”
“Hình như là có nói.”
Tiết Cảnh Lam đáp.
“Nhưng mà chỗ đó rẻ mà.”
“Tiết chân nhân, Âm Phong Cốc rất nguy hiểm, ngài còn kịp đổi ý, tốt nhất đừng nên đến đó.”
Tiểu tu sĩ khuyên nhủ.
Nhưng Dung Chân biết bản thân không có hy vọng gì trên con đường tu luyện, nên tâm thái của nàng rất tốt, có thể sống lâu thêm vài năm nhờ tu luyện, đối với nàng mà nói đã là kiếm lời rồi.
Vì vậy, nàng ngoan ngoãn ngồi trên phi kiếm của Tiết Cảnh Lam, ôm mèo trong lòng, nhìn phong cảnh bên dưới lướt qua.
Tốc độ phi kiếm của Tiết Cảnh Lam rất nhanh, Dung Chân mặc áo choàng lông dày, mới bay một lúc đã đến gần Âm Phong Cốc.
Âm Phong Cốc là nơi hẻo lánh, trong vòng nghìn dặm chỉ có hai tông môn vô danh.
Lúc này, tuyết rơi dày đặc, trước cổng sơn môn bị tuyết trắng bao phủ, có mấy đệ tử cấp thấp đang quét tuyết, bọn họ nhìn thấy một đạo kiếm quang xẹt qua trên bầu trời, vội vàng vẫy tay ra hiệu dừng lại.
Tiết Cảnh Lam nghĩ sau này muốn ở lại đây, phải tạo dựng mối quan hệ tốt với hàng xóm, vì vậy bèn điều khiển phi kiếm dừng lại.
Đệ tử của Hà Loan Tông gần Âm Phong Cốc nhìn thấy một vị Nguyên Anh chân nhân dẫn theo một nữ tử đi tới từ xa, hai người đều có dung mạo rất đẹp, chỉ là nữ tử kia mặc rất dày, chắc là tu vi chỉ khoảng Trúc Cơ kỳ, còn chưa thể dựa vào tu vi để chống lạnh.
Nguyên Anh chân nhân sao lại nhận một đệ tử có tu vi thấp như vậy chứ? Hai người này thật kỳ lạ.
Ngay cả con mèo đen trong lòng cô nương kia cũng trở nên khác thường.
“Chân nhân.”
Đệ tử Hà Loan Tông tiến lên nghênh đón, cung kính chào hỏi, tu chân giới lấy thực lực làm trọng, tu vi của Tiết Cảnh Lam đủ để khiến cho rất nhiều người phải cung kính.
“A, ta xem bản đồ, các ngươi là tu sĩ của Hà Loan Tông phải không?”
Tiết Cảnh Lam ra vẻ am hiểu giao tiếp, sải bước tiến lên, nhiệt tình hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta họ Tiết, tiểu cô nương ôm mèo đằng sau là đồ đệ của ta.”
“Vâng, không biết Tiết chân nhân muốn đi đâu ạ?”
Tiểu tu sĩ hỏi.
“Đến Âm Phong Cốc, chúng ta mới mua đất ở đó.”
Tiết Cảnh Lam đáp.
“Không thể đến Âm Phong Cốc được.”
Tiểu tu sĩ hốt hoảng nói.
“Tu sĩ của Đế Huyền Điện không nói cho hai người sao? Trong hồ sâu ở Âm Phong Cốc có yêu vật, ngay cả Nguyên Anh chân nhân cũng không làm gì được.”
“Hình như là có nói.”
Tiết Cảnh Lam đáp.
“Nhưng mà chỗ đó rẻ mà.”
“Tiết chân nhân, Âm Phong Cốc rất nguy hiểm, ngài còn kịp đổi ý, tốt nhất đừng nên đến đó.”
Tiểu tu sĩ khuyên nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro