Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Bày Kế Ở Lại
Nhang Tửu
2024-09-03 10:04:08
Mãi cho đến khi tiếng mưa tí tách như phát ra tiếng nhạc, những hạt mưa theo gió từ ngoài cửa sổ bay vào đập vào mặt khiến cô hơi lạnh, cô mới bình tĩnh lại, vội vàng đóng cửa sổ, quay đầu nhìn Phó Thời Hàn: "Anh yên tâm, hẳn là rất nhanh sẽ tạnh."
Phó Thời Hàn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, vẻ mặt tựa hồ không quan tâm, thoáng có một tia vui sướng. Dường như biết Bạch Y Tịch còn đang nhìn mình, ánh mắt anh nghiêng lại nhìn cô: "Nhìn gì?"
Bạch Y Tịch nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói: "Không gì."
Sau đó tiếp tục rửa bát.
Hai người cùng nhau rửa bát đĩa, cất vào tủ khử trùng, đeo găng tay vào, Bạch Y Tịch cởi tạp dề trên người xuống: “Anh có thể xem TV ở phòng khách nhà em, đợi mưa tạnh rồi anh có thể về."
Bạch Y Tịch treo tạp dề lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Quần áo anh dơ rồi." Phó Thời Hàn nhìn Bạch Y Tịch đang muốn đi ra ngoài mà không phát hiện quần áo của mình đã bẩn, trong mắt hiện lên tia tức giận, nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Cô dừng lại, quay người nhìn sang, chỉ thấy trên bụng bộ thường phục của Phó Thời Hàn không rõ ràng lắm, bởi vì nó là màu đen tuyền, nhưng bây giờ nếu nhìn kỹ, có thể thấy mấy sợi bọt trắng xóa cùng với lá rau.
“Anh làm sao vậy?” Cô ung dung lấy hộp khăn giấy từ trên tủ ra, bên trong còn rất nhiều khăn giấy chưa dùng đến, liền đưa qua, “Anh tự lau đi.”
Đợi mấy giây, đối phương cũng không cầm lấy.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo, cô cầm hộp khăn giấy trong bàn tay trắng trẻo, lắc nó, ra hiệu rõ ràng, cầm lấy!
Dáng người thon dài của Phó Thời Hàn cứ dựa vào tủ lạnh, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, sau đó mí mắt chớp chớp: “Hôm nay nấu nhiều món như vậy, hơi mệt.”
Bàn tay của Bạch Y Tịch hơi dừng lại, cho nên?
“Em giúp anh lau?” Bạch Y Tịch thăm dò hỏi.
“Ừhm.” Mí mắt khép hờ của anh đã chặn được một nửa ánh sáng, nhưng vẫn có những mảnh ánh sáng xuyên qua, khóe miệng hơi cong lên.
Bạch Y Tịch nghĩ, đồ ăn ngon như vậy, cô chỉ cần lau giúp cũng không sao. Cô bước tới, đặt hộp khăn giấy lên gạch, lấy khăn giấy ra, hơi cúi người xuống, dùng khăn giấy lau lá bắp cải và bọt trên quần áo anh.
Anh cúi đầu nhìn mái tóc đen của cô, mái tóc mềm mại được vén gọn gàng sau đôi tai nhỏ nhắn của cô, đôi tai hồng hào có một nốt ruồi nhỏ, không biết đang nghĩ gì, hàm răng có chút tê dại, thực sự muốn cắn.
Cô đứng thẳng người, ném rác trên tay vào thùng rác: “Xong rồi.”
"Rất dầu mỡ, mùi vị rất nặng." Phó Thời Hàn giật mạnh mép quần áo của mình như thể anh cực kỳ chán ghét, trong mắt có chút khó chịu, dường như đang ám chỉ điều gì đó, "Mưa bên ngoài sao vẫn lớn như vậy."
Bạch Y Tịch nhìn mưa ngoài cửa sổ không ngừng, màn đêm đã buông xuống, cô đang định đi tắm, nhìn Phó Thời Hàn ánh mắt cực kỳ khó chịu, nói: "Phòng thứ ba ở lầu hai là dành cho khách, anh có thể vào phòng tắm bên trong tắm một cái, mấy cái áo choàng tắm kia đều chưa mặc qua.”
Dừng lại một giây, "Nếu như anh không ghét bỏ."
Phó Thời Hàn ngước mắt, ánh mắt nhìn cô trong một hai giây, sau đó nghiêng người đi lên lầu hai.
Bạch Y Tịch cũng lên lầu, đi vào phòng thứ nhất của mình, cũng muốn đi tắm. Cô không lo lắng về việc một nam một nữ sống cùng nhà, trong mắt cô, Phó Thời Hàn là nam chính, không có khả năng thích cô.
Bạch Y Tịch bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng nõn mềm mại của cô, mái tóc ướt đẫm hơi nước xõa xuống lưng ngang vai, khuôn mặt tinh xảo, mang theo chút hồn nhiên đáng yêu, ngồi xếp bằng trên chiếc giường êm ái, bật máy tính lên.
Phó Thời Hàn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, vẻ mặt tựa hồ không quan tâm, thoáng có một tia vui sướng. Dường như biết Bạch Y Tịch còn đang nhìn mình, ánh mắt anh nghiêng lại nhìn cô: "Nhìn gì?"
Bạch Y Tịch nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói: "Không gì."
Sau đó tiếp tục rửa bát.
Hai người cùng nhau rửa bát đĩa, cất vào tủ khử trùng, đeo găng tay vào, Bạch Y Tịch cởi tạp dề trên người xuống: “Anh có thể xem TV ở phòng khách nhà em, đợi mưa tạnh rồi anh có thể về."
Bạch Y Tịch treo tạp dề lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Quần áo anh dơ rồi." Phó Thời Hàn nhìn Bạch Y Tịch đang muốn đi ra ngoài mà không phát hiện quần áo của mình đã bẩn, trong mắt hiện lên tia tức giận, nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Cô dừng lại, quay người nhìn sang, chỉ thấy trên bụng bộ thường phục của Phó Thời Hàn không rõ ràng lắm, bởi vì nó là màu đen tuyền, nhưng bây giờ nếu nhìn kỹ, có thể thấy mấy sợi bọt trắng xóa cùng với lá rau.
“Anh làm sao vậy?” Cô ung dung lấy hộp khăn giấy từ trên tủ ra, bên trong còn rất nhiều khăn giấy chưa dùng đến, liền đưa qua, “Anh tự lau đi.”
Đợi mấy giây, đối phương cũng không cầm lấy.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo, cô cầm hộp khăn giấy trong bàn tay trắng trẻo, lắc nó, ra hiệu rõ ràng, cầm lấy!
Dáng người thon dài của Phó Thời Hàn cứ dựa vào tủ lạnh, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, sau đó mí mắt chớp chớp: “Hôm nay nấu nhiều món như vậy, hơi mệt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay của Bạch Y Tịch hơi dừng lại, cho nên?
“Em giúp anh lau?” Bạch Y Tịch thăm dò hỏi.
“Ừhm.” Mí mắt khép hờ của anh đã chặn được một nửa ánh sáng, nhưng vẫn có những mảnh ánh sáng xuyên qua, khóe miệng hơi cong lên.
Bạch Y Tịch nghĩ, đồ ăn ngon như vậy, cô chỉ cần lau giúp cũng không sao. Cô bước tới, đặt hộp khăn giấy lên gạch, lấy khăn giấy ra, hơi cúi người xuống, dùng khăn giấy lau lá bắp cải và bọt trên quần áo anh.
Anh cúi đầu nhìn mái tóc đen của cô, mái tóc mềm mại được vén gọn gàng sau đôi tai nhỏ nhắn của cô, đôi tai hồng hào có một nốt ruồi nhỏ, không biết đang nghĩ gì, hàm răng có chút tê dại, thực sự muốn cắn.
Cô đứng thẳng người, ném rác trên tay vào thùng rác: “Xong rồi.”
"Rất dầu mỡ, mùi vị rất nặng." Phó Thời Hàn giật mạnh mép quần áo của mình như thể anh cực kỳ chán ghét, trong mắt có chút khó chịu, dường như đang ám chỉ điều gì đó, "Mưa bên ngoài sao vẫn lớn như vậy."
Bạch Y Tịch nhìn mưa ngoài cửa sổ không ngừng, màn đêm đã buông xuống, cô đang định đi tắm, nhìn Phó Thời Hàn ánh mắt cực kỳ khó chịu, nói: "Phòng thứ ba ở lầu hai là dành cho khách, anh có thể vào phòng tắm bên trong tắm một cái, mấy cái áo choàng tắm kia đều chưa mặc qua.”
Dừng lại một giây, "Nếu như anh không ghét bỏ."
Phó Thời Hàn ngước mắt, ánh mắt nhìn cô trong một hai giây, sau đó nghiêng người đi lên lầu hai.
Bạch Y Tịch cũng lên lầu, đi vào phòng thứ nhất của mình, cũng muốn đi tắm. Cô không lo lắng về việc một nam một nữ sống cùng nhà, trong mắt cô, Phó Thời Hàn là nam chính, không có khả năng thích cô.
Bạch Y Tịch bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng nõn mềm mại của cô, mái tóc ướt đẫm hơi nước xõa xuống lưng ngang vai, khuôn mặt tinh xảo, mang theo chút hồn nhiên đáng yêu, ngồi xếp bằng trên chiếc giường êm ái, bật máy tính lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro