Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Cô Quá Cá Muối
Nhang Tửu
2024-09-03 10:04:08
Cô nhìn ánh mắt mong chờ của Dạ Thời Hàn, khó nhọc nuốt xuống, sau đó không nhịn được nữa vội vàng đi lấy nước.
Dạ Thời Hàn sửng sốt, tự gắp một miếng ăn. Trong nháy mắt, sắc mặt tối sầm, không ngừng ho khan vài tiếng.
Anh vội đổ hết mấy món này, sau đó mím môi nhìn Bạch Y Tịch: “Anh dẫn em ra ngoài ăn.”
Anh bước tới nắm lấy cổ tay cô dắt ra ngoài cửa.
Cô cảm thấy như đang hồn rời khỏi xác, quá mặn, quá khó ăn. Cô ăn vào mà chảy nước mắt bởi vì quá khó ăn, vì sao mình phải ăn món khó ăn như thế.
Dạ Thời Hàn chọn quán mì gần nhất, mua một bát mì cho cô.
Cô vội vàng gắp lên, muốn đuổi đi mùi vị thần kỳ trong miệng.
“Em có phải ngốc không?” Dạ Thời Hàn cau mày, trong lòng có chút tức giận lại có chút ủy khuất, “Không ngon thì đừng nuốt chứ.”
Bạch Y Tịch vừa ăn vừa hừ một tiếng, lần sau cô nhất định sẽ không ăn nữa.
"Anh nói đúng, sau này em không nuốt nữa." Cô nuốt một ngụm nước nói.
Dạ Thời Hàn nghe được những lời này, trong lòng càng thêm buồn bực: "Sau này nấu xong anh sẽ ăn trước một miếng."
Bạch Y Tịch âm thầm cảm thấy tiếc nuối những món ăn đó.
“Này, em nói em cũng thích Phó Thời Hàn?” Anh mím môi, đôi mắt có chút ảm đạm.
“Đúng vậy, anh ấy làm đồ ăn ngon mà.” Bạch Y Tịch nghĩ tới đồ ăn của Phó Thời Hàn, đột nhiên cảm thấy hoài niệm.
"Em chỉ có thể thích anh." Dạ Thời Hàn ánh mắt có chút lạnh lùng, anh vẫn là không thể tiếp nhận được, vật nhỏ của anh chỉ có thể thuộc về anh.
Bạch Y Tịch nghĩ, nếu cô chỉ chọn một, nếu bọn họ xé ép nhau thì sao, liệu tất cả có biến mất không? Cô không dám đánh cược, mặc dù cô thực sự thích Dạ Thời Hàn hơn, nhưng cô cũng rất thích đồ ăn của Phó Thời Hàn.
Nhưng nghĩ dù sao họ cũng là một người, cô thích cả hai, mặc dù cô cảm thấy mình có chút không để tâm, dù là Phó Thời Hàn hay Dạ Thời Hàn, thực ra cô vẫn chưa đủ tình cảm, nên dự định cả hai đều là một.
Có khả năng sau này họ sẽ chia tay, vì vậy Bạch Y Tịch về bản chất vẫn là có chút tra nữ.
Sự im lặng của Bạch Y Tịch đối với Dạ Thời Hàn xem ra chính là không đồng ý, cô muốn cả hai, thực sự là tra nữ.
"Mấy ngày này đừng đến tìm anh." Dạ Thời Hàn đột nhiên đứng dậy, đá văng ghế, vẻ mặt lạnh lùng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Bạch Y Tịch ngón tay dừng lại, nhìn bóng người rời đi của đối phương, ngón tay hơi siết chặt.
Ánh mắt cô hơi tối, bỏ đi, coi như chia tay đi, cô cũng không có ý định tìm.
Thật sự là tàn nhẫn.
Quả thực, cô vốn là không có tâm, lạnh lùng.
Chỉ là có người dùng ấm áp để cho cô mở miệng, bây giờ lại bị cô gắt gao phong bế.
Cô nghĩ, giờ cuối cùng cô cũng có thể trở lại là con người cũ, không hẹn hò với ai, độc thân hạnh phúc biết bao.
Là một cô gái chưa từng yêu, cô không nhận thức được kỹ năng dỗ dành bạn trai của mình, nghĩ rằng không gặp nhau thì có nghĩa là chia tay, hơn nữa là một cô gái chưa yêu sâu đậm, cũng sẽ không đi níu kéo, người thích cô cũng có chút thảm.
Bạch Y Tịch lại đi mua kẹo, đột nhiên cảm thấy độc thân vẫn là chuyện tốt.
Nếu Dạ Thời Hàn biết đối phương đang nghĩ gì, có thể muốn bóp suy nghĩ của đối phương.
Anh yêu sâu đậm, nhưng cô chỉ sao cũng được.
Nếu anh biết, nhất định sẽ hộc máu, làm sao có thể thích cô gái không có tâm này.
*** Nam chính biến mất một thời gian, à, khi quay lại đã hòa nhập vào. Cuối cùng không cần phải viết về nhân cách phân liệt, thật sự là quá khó để thành thạo.
Dạ Thời Hàn sửng sốt, tự gắp một miếng ăn. Trong nháy mắt, sắc mặt tối sầm, không ngừng ho khan vài tiếng.
Anh vội đổ hết mấy món này, sau đó mím môi nhìn Bạch Y Tịch: “Anh dẫn em ra ngoài ăn.”
Anh bước tới nắm lấy cổ tay cô dắt ra ngoài cửa.
Cô cảm thấy như đang hồn rời khỏi xác, quá mặn, quá khó ăn. Cô ăn vào mà chảy nước mắt bởi vì quá khó ăn, vì sao mình phải ăn món khó ăn như thế.
Dạ Thời Hàn chọn quán mì gần nhất, mua một bát mì cho cô.
Cô vội vàng gắp lên, muốn đuổi đi mùi vị thần kỳ trong miệng.
“Em có phải ngốc không?” Dạ Thời Hàn cau mày, trong lòng có chút tức giận lại có chút ủy khuất, “Không ngon thì đừng nuốt chứ.”
Bạch Y Tịch vừa ăn vừa hừ một tiếng, lần sau cô nhất định sẽ không ăn nữa.
"Anh nói đúng, sau này em không nuốt nữa." Cô nuốt một ngụm nước nói.
Dạ Thời Hàn nghe được những lời này, trong lòng càng thêm buồn bực: "Sau này nấu xong anh sẽ ăn trước một miếng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Y Tịch âm thầm cảm thấy tiếc nuối những món ăn đó.
“Này, em nói em cũng thích Phó Thời Hàn?” Anh mím môi, đôi mắt có chút ảm đạm.
“Đúng vậy, anh ấy làm đồ ăn ngon mà.” Bạch Y Tịch nghĩ tới đồ ăn của Phó Thời Hàn, đột nhiên cảm thấy hoài niệm.
"Em chỉ có thể thích anh." Dạ Thời Hàn ánh mắt có chút lạnh lùng, anh vẫn là không thể tiếp nhận được, vật nhỏ của anh chỉ có thể thuộc về anh.
Bạch Y Tịch nghĩ, nếu cô chỉ chọn một, nếu bọn họ xé ép nhau thì sao, liệu tất cả có biến mất không? Cô không dám đánh cược, mặc dù cô thực sự thích Dạ Thời Hàn hơn, nhưng cô cũng rất thích đồ ăn của Phó Thời Hàn.
Nhưng nghĩ dù sao họ cũng là một người, cô thích cả hai, mặc dù cô cảm thấy mình có chút không để tâm, dù là Phó Thời Hàn hay Dạ Thời Hàn, thực ra cô vẫn chưa đủ tình cảm, nên dự định cả hai đều là một.
Có khả năng sau này họ sẽ chia tay, vì vậy Bạch Y Tịch về bản chất vẫn là có chút tra nữ.
Sự im lặng của Bạch Y Tịch đối với Dạ Thời Hàn xem ra chính là không đồng ý, cô muốn cả hai, thực sự là tra nữ.
"Mấy ngày này đừng đến tìm anh." Dạ Thời Hàn đột nhiên đứng dậy, đá văng ghế, vẻ mặt lạnh lùng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Bạch Y Tịch ngón tay dừng lại, nhìn bóng người rời đi của đối phương, ngón tay hơi siết chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt cô hơi tối, bỏ đi, coi như chia tay đi, cô cũng không có ý định tìm.
Thật sự là tàn nhẫn.
Quả thực, cô vốn là không có tâm, lạnh lùng.
Chỉ là có người dùng ấm áp để cho cô mở miệng, bây giờ lại bị cô gắt gao phong bế.
Cô nghĩ, giờ cuối cùng cô cũng có thể trở lại là con người cũ, không hẹn hò với ai, độc thân hạnh phúc biết bao.
Là một cô gái chưa từng yêu, cô không nhận thức được kỹ năng dỗ dành bạn trai của mình, nghĩ rằng không gặp nhau thì có nghĩa là chia tay, hơn nữa là một cô gái chưa yêu sâu đậm, cũng sẽ không đi níu kéo, người thích cô cũng có chút thảm.
Bạch Y Tịch lại đi mua kẹo, đột nhiên cảm thấy độc thân vẫn là chuyện tốt.
Nếu Dạ Thời Hàn biết đối phương đang nghĩ gì, có thể muốn bóp suy nghĩ của đối phương.
Anh yêu sâu đậm, nhưng cô chỉ sao cũng được.
Nếu anh biết, nhất định sẽ hộc máu, làm sao có thể thích cô gái không có tâm này.
*** Nam chính biến mất một thời gian, à, khi quay lại đã hòa nhập vào. Cuối cùng không cần phải viết về nhân cách phân liệt, thật sự là quá khó để thành thạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro