Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Đặt Câu Hỏi
Nhang Tửu
2024-09-03 10:04:08
Bạch Y Tịch chợt nhớ tới hôm nay nữ sinh này muốn tới tỏ tình. Nữ sinh này tên Lư Khả Linh, cô nhìn Bạch Y Tịch, lông mày càng ngày càng nhíu lại.
Lư Khả Linh càng nhìn càng buồn bã, Viên Thê đã từng nhìn ai bằng ánh mắt như thế này bao giờ chưa, loại ánh mắt dịu dàng mang theo nhiệt độ này cô chưa bao giờ thấy qua, từ khi cô quen biết Viên Thê tới nay, hắn đối với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng lạnh nhạt xa cách, ai cũng không thể đi vào lá chắn trong lòng hắn. Nhưng bây giờ, cô thực sự nhìn thấy một tia hạnh phúc không thể nhận thấy trong mắt hắn.
Cô mím môi, lại bắt đầu do dự, có nên tỏ tình hay không, dường như đã quyết tâm, nếu không thể chiếm được trái tim của hắn, cô cũng muốn có được thân xác của hắn, "Chào, tối nay là sinh nhật của tôi, cậu có thể đến dự tiệc sinh nhật của tôi không?"
Niềm vui trong mắt Viên Thê bắt đầu nhạt đi, sự xa lánh lại bắt đầu xuất hiện, Lư Khả Linh nhận ra sự thay đổi này, trong lòng cảm thấy đau đớn, ngón tay không khỏi siết chặt, giọng nói lại vờ như thoải mái: "Cậu nhất định phải tới đó, chín giờ tối nay phòng 52 của khách sạn Blueprint, nhất định phải tới đó! Biết chưa!"
“Ừ.” Viên Thê đáp.
Lư Khả Linh biết đối phương sẽ đến, nhưng đó chỉ là sự chúc mừng của những người bạn bình thường. Mái tóc gợn sóng màu nâu che đi nửa khuôn mặt, cô khẽ gật đầu, xoay người rời đi, lúc gần đi liếc nhìn Bạch Y Tịch một cái.
Bạch Y Tịch vẻ mặt khó hiểu.
Sau khi Viên Thê và nữ sinh rời đi, một nam sinh mập mạp ngồi trước mặt Bạch Y Tịch tên là Bành Đạt, lúc này đôi tay mũm mĩm nắm chặt góc bài kiểm tra tiếng Anh mới phát ngày hôm qua, lông mày cau lại đến mức có thể giết chết một con muỗi.
Ở bên kia lối đi Dương Kiều đã nhìn thấy đối phương nhìn đề kia rất lâu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, giả vờ rộng lượng nói: "Bành Đạt, tôi thấy cậu vẫn luôn nhìn câu hỏi tiếng Anh dễ dàng đó lâu rồi, cậu có muốn tôi dạy cậu không?"
Bành Đạt chính là người lần trước ăn bánh bao trong giờ đọc buổi sáng, đã nhầm tưởng Dương Kiều đang dùng tiếng Anh chế nhạo mình, lúc đó không có ấn tượng tốt với Dương Kiều, bây giờ cũng không có ấn tượng tốt, bộ dạng bố thí, cho ai xem chứ.
“Không cần đâu.” Bành Đạt không để ý tới cô, lật bài kiểm tra tiếng Anh để lên bàn Bạch Y Tịch, dùng bút chỉ vào câu hỏi: “Ủy viên học tập, cậu dạy tôi câu này đi, tại sao lại phải thêm chữ “ing” mà không phải ed?"
Bạch Y Tịch cầm lấy bài thi, ánh mắt cô rơi vào vấn đề hắn đề cập.
"Bành Đạt, cậu mất trí rồi à, thay vì tìm tôi, cậu lại tìm cậu ấy, một học sinh 61 có thể nói gì?" Dương Kiều nhìn Bành Đạt với ánh mắt không thể tin được, đồng thời cảm thấy mình đang bị xúc phạm.
"Tôi thế nào?" Bạch Y Tịch ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, "Học sinh số 61 thì sao? Cậu có ý kiến?"
“Chính là, cậu biết cái quỷ gì, sao lại hỏi cậu.” Bành Đạt phụ họa.
“Cậu, các cậu… hm, để tôi xem cậu có thể nói ra được gì.” Dương Kiều nhướng mày, khoanh ngực nhìn Bạch Y Tịch, bộ dáng xem cô có thể nói gì.
Bạch Y Tịch lười để ý đến, trực tiếp nói với Bành Đạt: "Đây là vấn đề liên quan đến thì, cái này tương đối đặc biệt, bởi vì... chính là như vậy, hiểu chưa?"
Bạch Y Tịch nói xong, Bành Đạt chợt như tỉnh ngộ: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn ủy viên học tập."
Dương Kiều trông khó chịu như ăn phân, thấp giọng lẩm bẩm: "Chắc chắn là đã xem qua đáp án giải thích rồi."
"Đáp án đề này không cógiải thích." Bành Đạt nghe vậy, nhàn nhạt trả lời.
Dương Kiều sắc mặt nóng lên, xấu hổ khịt mũi, hừ một tiếng sau đó cầm cuốn sách tiếng Anh lên đọc để che đậy sự khó chịu của mình.
Lư Khả Linh càng nhìn càng buồn bã, Viên Thê đã từng nhìn ai bằng ánh mắt như thế này bao giờ chưa, loại ánh mắt dịu dàng mang theo nhiệt độ này cô chưa bao giờ thấy qua, từ khi cô quen biết Viên Thê tới nay, hắn đối với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng lạnh nhạt xa cách, ai cũng không thể đi vào lá chắn trong lòng hắn. Nhưng bây giờ, cô thực sự nhìn thấy một tia hạnh phúc không thể nhận thấy trong mắt hắn.
Cô mím môi, lại bắt đầu do dự, có nên tỏ tình hay không, dường như đã quyết tâm, nếu không thể chiếm được trái tim của hắn, cô cũng muốn có được thân xác của hắn, "Chào, tối nay là sinh nhật của tôi, cậu có thể đến dự tiệc sinh nhật của tôi không?"
Niềm vui trong mắt Viên Thê bắt đầu nhạt đi, sự xa lánh lại bắt đầu xuất hiện, Lư Khả Linh nhận ra sự thay đổi này, trong lòng cảm thấy đau đớn, ngón tay không khỏi siết chặt, giọng nói lại vờ như thoải mái: "Cậu nhất định phải tới đó, chín giờ tối nay phòng 52 của khách sạn Blueprint, nhất định phải tới đó! Biết chưa!"
“Ừ.” Viên Thê đáp.
Lư Khả Linh biết đối phương sẽ đến, nhưng đó chỉ là sự chúc mừng của những người bạn bình thường. Mái tóc gợn sóng màu nâu che đi nửa khuôn mặt, cô khẽ gật đầu, xoay người rời đi, lúc gần đi liếc nhìn Bạch Y Tịch một cái.
Bạch Y Tịch vẻ mặt khó hiểu.
Sau khi Viên Thê và nữ sinh rời đi, một nam sinh mập mạp ngồi trước mặt Bạch Y Tịch tên là Bành Đạt, lúc này đôi tay mũm mĩm nắm chặt góc bài kiểm tra tiếng Anh mới phát ngày hôm qua, lông mày cau lại đến mức có thể giết chết một con muỗi.
Ở bên kia lối đi Dương Kiều đã nhìn thấy đối phương nhìn đề kia rất lâu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, giả vờ rộng lượng nói: "Bành Đạt, tôi thấy cậu vẫn luôn nhìn câu hỏi tiếng Anh dễ dàng đó lâu rồi, cậu có muốn tôi dạy cậu không?"
Bành Đạt chính là người lần trước ăn bánh bao trong giờ đọc buổi sáng, đã nhầm tưởng Dương Kiều đang dùng tiếng Anh chế nhạo mình, lúc đó không có ấn tượng tốt với Dương Kiều, bây giờ cũng không có ấn tượng tốt, bộ dạng bố thí, cho ai xem chứ.
“Không cần đâu.” Bành Đạt không để ý tới cô, lật bài kiểm tra tiếng Anh để lên bàn Bạch Y Tịch, dùng bút chỉ vào câu hỏi: “Ủy viên học tập, cậu dạy tôi câu này đi, tại sao lại phải thêm chữ “ing” mà không phải ed?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Y Tịch cầm lấy bài thi, ánh mắt cô rơi vào vấn đề hắn đề cập.
"Bành Đạt, cậu mất trí rồi à, thay vì tìm tôi, cậu lại tìm cậu ấy, một học sinh 61 có thể nói gì?" Dương Kiều nhìn Bành Đạt với ánh mắt không thể tin được, đồng thời cảm thấy mình đang bị xúc phạm.
"Tôi thế nào?" Bạch Y Tịch ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, "Học sinh số 61 thì sao? Cậu có ý kiến?"
“Chính là, cậu biết cái quỷ gì, sao lại hỏi cậu.” Bành Đạt phụ họa.
“Cậu, các cậu… hm, để tôi xem cậu có thể nói ra được gì.” Dương Kiều nhướng mày, khoanh ngực nhìn Bạch Y Tịch, bộ dáng xem cô có thể nói gì.
Bạch Y Tịch lười để ý đến, trực tiếp nói với Bành Đạt: "Đây là vấn đề liên quan đến thì, cái này tương đối đặc biệt, bởi vì... chính là như vậy, hiểu chưa?"
Bạch Y Tịch nói xong, Bành Đạt chợt như tỉnh ngộ: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn ủy viên học tập."
Dương Kiều trông khó chịu như ăn phân, thấp giọng lẩm bẩm: "Chắc chắn là đã xem qua đáp án giải thích rồi."
"Đáp án đề này không cógiải thích." Bành Đạt nghe vậy, nhàn nhạt trả lời.
Dương Kiều sắc mặt nóng lên, xấu hổ khịt mũi, hừ một tiếng sau đó cầm cuốn sách tiếng Anh lên đọc để che đậy sự khó chịu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro