Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Giọng Nói Cưng...
Nhang Tửu
2024-09-03 10:04:08
Bạch Y Tịch nghĩ cô có thể nhàn nhã đảm nhận chức vụ ủy viên học tập, nhưng ai biết được lớp trưởng chính là muốn cô làm osin.
Vừa ra khỏi lớp, Viên Thê liền mang một bộ bài thi đặt lên bàn của Bạch Y Tịch, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Bạn học hBạch Y Tịch, câu này tôi không hiểu, cậu dạy tôi nhé. "
Bạch Y Tịch ngước mắt nhìn vào mắt hắn, như muốn nói, cậu thực sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu?
Lông mày hắn khẽ động, nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp đó, bàn tay thon dài đặt lên đầu cô, dời đi tầm mắt của cô, ngữ khí mang theo cưng chiều không tự chủ: "Nhìn đề."
Hắn ngẩn người, xúc cảm trong tay mềm mại trơn nhẵn, mái tóc đen nhánh xinh đẹp giống như tơ lụa tốt nhất, mềm mại không thôi, làm cho ngón tay của hắn trong lúc lơ đãng hơi cuộn lại. Hắn buông tay xuống, cái đầu nhỏ kia lại quay lại nhìn hắn một cái, rfooi quay đầu nghiêm túc nhìn đề. Hắn lặng lẽ nhìn cô, dưới ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ nét lông tơ nhỏ nhắn dễ thương trên khuôn mặt cô, cũng như chiếc mũi nhỏ, đôi môi nhạt màu của cô, nhìn như vậy, nội tâm của hắn lại dâng lên một cỗ xúc động muốn đem cô cất giấu đi.
Bạch Y Tịch cầm bút lên, bắt đầu tính toán trên tờ giấy nháp, tuy có chút khó khăn, nhưng không khó để tìm ra phương hướng giải quyết chính xác. Cô tập trung viết ra các bước giải bài toán trên một tờ giấy nháp khác, đặt bút xuống, nghiêng đầu đưa đề thi và tờ giấy giải đề: “Uhm, tôi tin lớp trưởng có thể hiểu được”.
“Năm phút.” Viên Thê giơ chiếc đồng hồ trắng tinh xảo trên tay trái lên vẫy vẫy trước mặt Bạch Y Tịch, “Cậu mất năm phút giải được câu hỏi này, đáp án chính xác.”
"Y Tịch, không ngờ cậu lại là một học bá ẩn danh." Chu Linh Linh cũng xem đề thi Viên Thê mang đến, cô xem đi xem lại đề suốt năm phút, nhưng vẫn không hiểu ý của họ là gì, mà người ta đã giải xong, lập tức nhìn Bạch Y Tịch với vẻ ngưỡng mộ, "Chị Tịch, từ nay về sau chị sẽ là người bảo vệ em."
"Yên tâm, chỉ cần cậu chăm chỉ học tập, tôi sẽ giúp cậu." Bạch Y Tịch tự tin nói ra lời này.
Lớp trưởng Viên Thê hỏi Bạch Y Tịch một câu hỏi, câu hỏi này tự nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý, học sinh số 1 không hiểu đã được học sinh số 61 Bạch Y Tịch giải quyết, nhiều người tự nhiên cho rằng chỉ là cô may mắn mà thôi.
“Có lẽ gặp may mắn nên giải được thôi.”
“Có bản lĩnh thì cậu cũng giải ra trong năm phút đi.”
“Có thể cậu ấy đã đọc câu hỏi này trước đây, học sinh 61 có cố gắng cũng chẳng học được gì đâu.”
"Đúng vậy."
…
“Không cần để ý tới những gì họ nói.” Ánh mắt Viên Thê dần dần trở nên lạnh lùng khi nghe thấy những giọng nói xung quanh, “Chúng ta chỉ cần làm tốt là được.”
"Tôi không quan tâm, như vậy tôi càng rãnh rỗi vui vẻ." Cô thực sự không quan tâm.
“Buổi chiều mời cậu uống trà sữa. đi không?” Viên Thê không biết tại sao lại mời Bạch Y Tịch uống trà sữa.
Bạch Y Tịch mỉm cười: "Được đó!"
Trong lòng cô nghĩ, nếu sau này bị người ta hỏi bài, cô cũng nên kiếm chút đồ ăn vặt để ăn nhỉ?
Bạch Y Tịch đột nhiên cảm giác được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm cô, theo bản năng vô thức nhìn sang, phát hiện một cô gái đang đứng ở cửa lớp, chính là cô gái hôm qua khóc dưới gốc cây phàn nàn không theo đuổi được Viên Thê, lúc này, nữ sinh nhìn cô như đang so sánh cái gì đó.
Vừa ra khỏi lớp, Viên Thê liền mang một bộ bài thi đặt lên bàn của Bạch Y Tịch, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Bạn học hBạch Y Tịch, câu này tôi không hiểu, cậu dạy tôi nhé. "
Bạch Y Tịch ngước mắt nhìn vào mắt hắn, như muốn nói, cậu thực sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu?
Lông mày hắn khẽ động, nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp đó, bàn tay thon dài đặt lên đầu cô, dời đi tầm mắt của cô, ngữ khí mang theo cưng chiều không tự chủ: "Nhìn đề."
Hắn ngẩn người, xúc cảm trong tay mềm mại trơn nhẵn, mái tóc đen nhánh xinh đẹp giống như tơ lụa tốt nhất, mềm mại không thôi, làm cho ngón tay của hắn trong lúc lơ đãng hơi cuộn lại. Hắn buông tay xuống, cái đầu nhỏ kia lại quay lại nhìn hắn một cái, rfooi quay đầu nghiêm túc nhìn đề. Hắn lặng lẽ nhìn cô, dưới ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ nét lông tơ nhỏ nhắn dễ thương trên khuôn mặt cô, cũng như chiếc mũi nhỏ, đôi môi nhạt màu của cô, nhìn như vậy, nội tâm của hắn lại dâng lên một cỗ xúc động muốn đem cô cất giấu đi.
Bạch Y Tịch cầm bút lên, bắt đầu tính toán trên tờ giấy nháp, tuy có chút khó khăn, nhưng không khó để tìm ra phương hướng giải quyết chính xác. Cô tập trung viết ra các bước giải bài toán trên một tờ giấy nháp khác, đặt bút xuống, nghiêng đầu đưa đề thi và tờ giấy giải đề: “Uhm, tôi tin lớp trưởng có thể hiểu được”.
“Năm phút.” Viên Thê giơ chiếc đồng hồ trắng tinh xảo trên tay trái lên vẫy vẫy trước mặt Bạch Y Tịch, “Cậu mất năm phút giải được câu hỏi này, đáp án chính xác.”
"Y Tịch, không ngờ cậu lại là một học bá ẩn danh." Chu Linh Linh cũng xem đề thi Viên Thê mang đến, cô xem đi xem lại đề suốt năm phút, nhưng vẫn không hiểu ý của họ là gì, mà người ta đã giải xong, lập tức nhìn Bạch Y Tịch với vẻ ngưỡng mộ, "Chị Tịch, từ nay về sau chị sẽ là người bảo vệ em."
"Yên tâm, chỉ cần cậu chăm chỉ học tập, tôi sẽ giúp cậu." Bạch Y Tịch tự tin nói ra lời này.
Lớp trưởng Viên Thê hỏi Bạch Y Tịch một câu hỏi, câu hỏi này tự nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý, học sinh số 1 không hiểu đã được học sinh số 61 Bạch Y Tịch giải quyết, nhiều người tự nhiên cho rằng chỉ là cô may mắn mà thôi.
“Có lẽ gặp may mắn nên giải được thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có bản lĩnh thì cậu cũng giải ra trong năm phút đi.”
“Có thể cậu ấy đã đọc câu hỏi này trước đây, học sinh 61 có cố gắng cũng chẳng học được gì đâu.”
"Đúng vậy."
…
“Không cần để ý tới những gì họ nói.” Ánh mắt Viên Thê dần dần trở nên lạnh lùng khi nghe thấy những giọng nói xung quanh, “Chúng ta chỉ cần làm tốt là được.”
"Tôi không quan tâm, như vậy tôi càng rãnh rỗi vui vẻ." Cô thực sự không quan tâm.
“Buổi chiều mời cậu uống trà sữa. đi không?” Viên Thê không biết tại sao lại mời Bạch Y Tịch uống trà sữa.
Bạch Y Tịch mỉm cười: "Được đó!"
Trong lòng cô nghĩ, nếu sau này bị người ta hỏi bài, cô cũng nên kiếm chút đồ ăn vặt để ăn nhỉ?
Bạch Y Tịch đột nhiên cảm giác được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm cô, theo bản năng vô thức nhìn sang, phát hiện một cô gái đang đứng ở cửa lớp, chính là cô gái hôm qua khóc dưới gốc cây phàn nàn không theo đuổi được Viên Thê, lúc này, nữ sinh nhìn cô như đang so sánh cái gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro